Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi – người vợ đầu tiên của Cố Đình, sau khi được chôn cất vài ngày, lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người theo một cách đầy chân thực và sống động.

Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?

Tôi nhướng mày nhìn quan khách dưới khán đài, nhe răng cười tươi đến không thấy non sông.

Quan khách ngồi dưới khán đài có không ít trưởng bối của nhà họ Diệp. Bọn họ đương nhiên biết những gì Diệp Thiển Thiển đã làm với tôi, hay nói đúng hơn là chính bọn họ dung túng cho việc đó.

Mấy vị tóc hoa râm chịu sao nổi loại kinh hãi này, tại chỗ ôm ngực, moi thuốc trợ tim ra.

Diệp Thiển Thiển nằm rạp trên mặt đất không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào. Không thể nào. Mình đã tự tay..."

Đang nói dở, cô ta vội vàng lấy tay bịt miệng, hoảng sợ nhìn tôi, suýt chút nữa nói ra sự thật rằng chính cô ta đã giết tôi.

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta với một nụ cười giễu cợt trên môi.

Sau đó từng bước đi đến trước mặt Diệp Thiển Thiển, ngồi xuống, âm trầm nói: "Chúc mừng tân hôn nha."

Tôi ghé sát vào, Diệp Thiển Thiển bị gương mặt không còn giọt máu của tôi dọa đến trừng to hai mắt, sau đó hét lên một tiếng như heo bị thọc tiết.

Xì! Cô nàng này không có khiếu hài hước gì cả.

Phản ứng của Diệp Thiển Thiển càng khẳng định suy đoán trong đầu mọi người, mấy vị trưởng bối nhà họ Diệp đang ngồi hàng ghế đầu rốt cuộc nhịn không nổi mà ngất đi.

Dưới khán đài như ong vỡ tổ, có người gọi xe cấp cứu, cũng có người gào thét 'xác chết sống dậy'.

Hôn lễ biến thành một vở hài kịch.

Tôi nhìn quang cảnh hỗn loạn, cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng chỉ bấy nhiêu chưa đủ làm tôi hả giận.

Tôi sải bước đến chỗ Diệp Thiển Thiển, bóp cổ cô ta, buộc cô ta nhìn thẳng vào tôi, sau đó lấy một ly rượu vang đỏ đặt trên bàn, áp lên môi cô ta.

"Uống đi!" Trong giọng nói của tôi ẩn chứa niềm vui sướng khi trả được thù.

Ngày đó, Diệp Thiển Thiển cũng là dùng cách này để ép chết tôi, có điều ly rượu của cô ta có bỏ thêm thuốc độc, ngụy tạo hiện trường tử vong ngoài ý muốn, còn ly trong tay tôi chỉ là một ly rượu vang đỏ bình thường mà thôi.

Tôi không làm được loại chuyện độc ác giống như Diệp Thiển Thiển nhưng tuyệt đối không thể buông tha cô ta. Tôi muốn cô ta cả đời phải sống trong sợ hãi, sống không bằng chết.

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Tất nhiên Diệp Thiển Thiển cũng nhớ đến cảnh tượng hôm đó, trong tiềm thức cũng cảm thấy tôi muốn giết cô ta, không chịu uống ly rượu đó.

Cô ta nằm rạp trên mặt đất, liều mạng giãy dụa, cố thoát khỏi sự khống chế của tôi. Thế nhưng từ sau khi tôi đội mồ sống lại, sức lực tăng lên rất nhiều, nếu không thì đã chẳng chui ra khỏi huyệt được.

Cuối cùng, Diệp Thiển Thiển chỉ có thể cầu cứu Cố Đình.

"Anh Đình, mau cứu em! Thiển Thiển sợ quá..."

"Sợ? Diệp Thiển Thiển, khi cô giết tôi, có từng nghĩ đến lúc nào đó tôi sẽ trở về tìm cô không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, càng dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta. Dần dần sắc mặt Diệp Thiển Thiển trở nên trắng bệch, hô hấp khó khăn.

Thấy thế, Cố Đình đứng cạnh đó bước nhanh về phía này.

Tôi lạnh lùng nhìn gã đàn ông vô tình kia. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ để lộ chút ít cảm xúc khi nhìn thấy gương mặt tôi lúc vén khăn voan. Sau đó lại chỉ nhíu mày nhìn tôi, không biểu lộ thêm bất cứ biểu tình nào khác.

Bây giờ tiến lại đây là muốn bảo vệ "ánh trăng sáng" của mình à?

Nhưng lần này, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho Diệp Thiển Thiển.

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Tôi đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng để chiến đấu với Cố Đình. Thế nhưng trận chiến trong dự đoán không hề xảy ra.

Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, Cố Đình xoắn chiếc khăn bịt mắt thành dây thừng, sau đó giúp tôi trói hai tay Diệp Thiển Thiển lại, không cho cô ta động đậy.

Tôi nhìn ngây người.

Chẳng phải hắn nên ôm Diệp Thiển Thiển vào lòng, đá văng tôi ra, sau đó làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

"Còn thất thần làm gì? Mau cho cô ta uống đi."

Tiếng thúc giục vang lên, tôi thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ đã rót hết ly rượu vang đỏ vào miệng Diệp Thiển Thiển.

Diệp Thiển Thiển liều mạng nôn khan: "Em không muốn chết. Anh Đình, cứu em. Cô ta đã chết rồi, anh đừng để bị mê hoặc."

Cố Đình lạnh lùng nhìn Diệp Thiển Thiển, kéo tôi rời khỏi hiện trường hôn lễ gà bay chó chạy này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro