Chương 91: Trăng lưỡi liềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau cuối tuần, Chương Nhược Nam lần đầu tiên bảo bảo mẫu dẫn cô đi công viên trò chơi chơi.

Dì giúp việc cũng cảm thấy rất kỳ quái, vị đại tiểu thư u ám tự bế này bình thường muốn cố mở miệng nói một câu cũng khó, hỏi gì cô cũng chỉ ừm, ừ, được, ồ...

Đứa trẻ như thế cũng sẽ có lúc muốn đi chơi sao?

Dù sao bảo mẫu cũng được sự đồng ý của Chương tiên sinh dẫn đứa nhỏ đến sân chơi, càng hiếm thấy chính là nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt đại tiểu thư.

Bà ấy chăm sóc Chương Nhược Nam nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô cười, đúng là... gặp quỷ mà!

Mà chuyện làm cho bà ấy rùng mình chính là Chương Nhược Nam không chỉ cười với không khí, mà còn nói chuyện với không khí, lẩm bẩm, nhưng rõ ràng không có ai trước mặt cô.

Bảo mẫu cảm giác rất kỳ lạ, tài xế ngồi ở ghế trước còn cảm thấy kinh hãi hơn.

Chẳng lẽ là tinh thần phân liệt à.

Làm gì có ai nói chuyện với không khí.

"Anh trai ma, anh có từng đi công viên trò chơi chưa?"

"Đương nhiên, mỗi tháng anh đều dẫn vợ con đi."

"Gì cơ, anh có con thật sao, nhưng rõ ràng là anh nhìn trạc tuổi em mà."

"Anh nói rồi, anh tới từ một vũ trụ khác, hoặc có thể nói là tới từ tương lai, anh của tương lai đương nhiên sẽ có con rồi." Trần Vỹ Đình cưng chiều nhìn cô, chạm vào chóp mũi cô một cái, "Con gái của anh đáng yêu giống em vậy."

"Em không đáng yêu đâu, chẳng có ai nói em đáng yêu cả."

"Chương Nhược Nam, em là cô bé đáng yêu nhất trên đời được không."

"Thật sao?"

Chương Nhược Nam thần bí nhìn anh, "Anh biết em của tương lai, vậy anh biết bạn trai tương lai của em không, có đẹp trai không."

"Đẹp trai như anh vậy."

"Ha ha ha." Cô gái nhỏ bị anh cười không ngừng, "Anh trai ma, anh tự luyến thật."

Trần Vỹ Đình nhìn sắc mặt trắng bệch của tài xế và bảo mẫu, nói nhỏ bên tai cô: "Em nói chuyện với anh như vậy, bọn họ sẽ nghĩ em bị bệnh tâm thần rồi đưa em đến bệnh viện tâm thần đó."

"Nếu được như vậy thì tốt rồi!" Chương Nhược Nam thấp giọng nói, "Em thà ở bệnh viện tâm thần, còn tốt hơn ở bên cạnh Đại Ma Vương."

Nghe cô nói vậy, Trần Vỹ Đình cảm thấy rất khó chịu.

Thà đến bệnh viện tâm thần cũng không muốn ở nhà, có thể tưởng tượng ra cuộc sống của cô ngột ngạt cỡ nào.

Nếu như anh ở bên cạnh cô như một hồn ma, có thể làm cô tốt hơn, vui vẻ hơn một chút ... Trần Vỹ Đình cảm thấy mình không thể chối từ.

Đến công viên trò chơi, Chương Nhược Nam mua kem vị socola, còn cho Trần Vỹ Đình một cây, nhưng hiển nhiên Trần Vỹ Đình không thể ăn kem được, cô gái nhỏ có chút thất vọng, một người ăn hai cây.

Cô vẫn luôn nắm chặt tay anh, giống như chỉ cần buông lỏng, người bạn mới bí ẩn sẽ rời xa cô.

"Đại tiểu thư." Anh bất đắc dĩ nhìn cô gái vẫn luôn lẩm bẩm nói chuyện với anh, "Em cứ nói chuyện với không khí mãi thế thật sự rất kỳ lạ, em xem, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn em đó."

"Em không sợ đâu, dù sao em vẫn luôn là một cô gái kỳ quặc."

"Em có từng muốn trở thành một cô gái bình thường không?" Trần Vỹ Đình suy nghĩ một chút rồi nói, "Một đại tiểu thư thông minh giỏi giả vờ."

"Ý của anh là?"

"Không thể thay đổi hoàn cảnh xung quanh, cố gắng thích ứng với nó, không phản kháng được thì hãy thuận theo nó... tránh những tổn hại không đáng có." Trần Vỹ Đình nắm lấy bờ vai nhỏ gầy của cô gái nhỏ, "Em sẽ có cách của mình, em vẫn luôn rất thông minh mà."

Cơ thể Chương Nhược Nam run lên, mím chặt môi cúi đầu không nói.

Chương Nhược Nam mà Trần Vỹ Đình biết đã dần học được cách giả dối với người đàn ông đó, trong suốt tuổi thơ và thanh xuân dài đằng đẵng đau khổ, cô luôn kìm nén bản thân để đổi lấy một không gian sống yên bình.

Dù đau đớn đến đâu, cô vẫn phải làm điều đó.

"Em không muốn nhắc đến ông ta!" Chương Nhược Nam thoát khỏi xiềng xích của Trần Vỹ Đình, "Chúng ta đã tới đây chơi vui vẻ như vậy, anh đừng làm em nghĩ đến những chuyện không vui, anh đã nói sẽ ở bên em mà!"

"Ừm, anh sẽ ở bên em."

Chương Nhược Nam chủ động nắm tay anh: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ma."

Bảo mẫu dẫn Chương Nhược Nam đi mua vé chơi nhà ma, bà ấy đang quen với dáng vẻ Chương Nhược Nam coi như không có ai bên cạnh mà nói chuyện với không khí, mặc dù rất kỳ quặc nhưng đầu óc của cô chủ nhỏ này vốn cũng không bình thường rồi.

Không cảm thấy kinh ngạc.

Đạo cụ của ngôi nhà ma rất giả, những chiếc đầu lâu trắng bệch, những con quái vật đeo mặt nạ đáng sợ thỉnh thoảng xuất hiện dọa người, còn có đủ loại không khí âm u kinh khủng, ánh đèn và âm nhạc quỷ dị...

Chương Nhược Nam căn bản không sợ nhà ma, bởi vì cô có một con ma thật ở bên cạnh! Cô không sợ những con ma giả này.

Có điều anh trai nhỏ bên cạnh này dường như bị một con ma trắng đột nhiên chui ra dọa cho nhảy dựng, Chương Nhược Nam rõ ràng cảm thấy cả người anh giật mình một cái, run rẩy.

"Anh bị dọa sao?"

"Không có."

"Mạnh miệng, anh bị dọa rồi chứ gì, anh còn là một con ma đó, vậy mà lại bị mấy con ma giả này dọa sợ."

"Anh nói lại lần nữa, anh không có bị dọa sợ, biết không hả Chương Nhược Nam"

"Anh hung dữ cái gì."

"Anh không hung dữ, anh nói chuyện chính là như vậy đó."

"Anh chắc chắn đang hung dữ với em!"

Trần Vỹ Đình thật sự không có cách nào với cô, cho dù khi còn bé hay đã lớn, thì trái tim dễ vỡ cũng sẽ không thay đổi, chỉ cần anh nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc chút thôi, cô gái nhỏ này cũng sẽ nói anh đang hung dữ với cô.

Nhất định phải dịu dàng, cực kỳ, cực kỳ dịu dàng.

"Được rồi, anh bị dọa sợ rồi, được chưa hả?"

"Đúng là một con ma nhát gan mà." Chương Nhược Nam xoa xoa gương mặt của anh trai nhỏ này, "Đi bên cạnh em, em sẽ bảo vệ anh."

"Được được được, An Thuần bảo vệ anh."

Chương Nhược Nam ôm anh một cái, còn hôn lên trán anh: "Anh trai ma, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?

Trần Vỹ Đình do dự một lúc.

"Anh mãi mãi ở bên cạnh em được không?"

"Mãi mãi..."

Mãi mãi là bao xa.

Anh còn có thể chờ được bao lâu, anh có thể dùng cách này để ở bên cạnh cô thật sao?

Trần Vỹ Đình... không biết.

Nói tóm lại, chuyến đi nhà ma này, mặc kệ Trần Vỹ Đình có bị dọa sợ hay không thì nhân viên NPC trong nhà ma cũng bị dọa sợ không nhẹ, sau khi ra ngoài còn lải nhải mắng chửi với đồng nghiệp, nói cô bé kia toàn bộ hành trình đều nói chuyện một mình, à không phải, không phải nói một mình, cô đang nói chuyện với không khí bên cạnh, còn làm động tác ôm, thật sự quá đáng sợ, giống như bên cạnh thật sự có người vậy.

Dù sao "ma" cũng đều bị cô dọa thành tai nạn lao động rồi.

Bên cạnh vòng đu quay đầy màu sắc, Chương Nhược Nam bảo bảo mẫu đợi cô ở bên dưới, cô và Trần Vỹ Đình cùng nhau lên vòng đu quay.

Cô bé bóc lớp giấy bọc của cây kẹo mút đưa tới miệng Trần Vỹ Đình, cô thật sự hy vọng anh có thể ăn cây kẹo, bởi vì chia đồ ăn là điều hạnh phúc nhất của trẻ con, cô cũng muốn cùng ăn kẹo với người bạn tốt nhất của mình.

Nhưng Trần Vỹ Đình vẫn không thể ăn được, anh không có cơ thể thật.

"Có phải anh không cần ăn, cũng không cần ngủ hay tắm rửa gì không?"

"Rất rõ ràng, đúng thế."

Ở một mức độ nào đó, anh chính là một con ma theo đúng nghĩa, cơ thể thực sự của anh có thể vẫn ở trong cô nhi viện Đồng Tâm, trên cơ thể của cậu bé chưa biết sống chết kia.

Không biết Trần Vỹ Đình nhỏ bây giờ thế nào rồi.

Nhưng Trần Vỹ Đình biết, nếu anh vẫn cứ tùy hứng ở bên cạnh cô như vậy, Trần Vỹ Đình nhỏ kia nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Anh, anh đang nghĩ gì thế." Tâm tư Chương Nhược Nam vô cùng tinh tế, nhạy cảm, cô nhìn ra được sự rối rắm cùng đau khổ ẩn giấu trong đôi mắt đen láy của anh trai nhỏ bên cạnh.

"Có phải anh... nhớ nhà không?"

Một câu gần như phá vỡ sự phòng thủ của Trần Vỹ Đình.

Anh đương nhiên nhớ nhà, nhớ người vợ vẫn đang chờ đợi anh vinh quang trở về, nhớ hai đứa con dễ thương ở nhà, còn nhớ em trai anh, nghe nói gần đây cậu đang yêu đương, không biết tên ngốc này tìm được bạn gái thế nào...

Chương Nhược Nam ôm chặt cánh tay anh, không muốn rời xa anh: "Anh trai ma, anh đừng đi mà, ở lại với em được không, xin anh đó."

Hốc mắt cô ngập nước, lau lên cánh tay anh: "Anh là người bạn duy nhất của em, là người bạn sẽ không bị Đại Ma Vương phát hiện, xin anh ở bên cạnh em, đừng bỏ em lại một mình."

Trần Vỹ Đình ôm lấy cô gái, môi mím chặt không dám đồng ý với cô.

Thật sự không dám đồng ý.

...

Sau khi đi công viên giải trí, anh ở lại với cô thêm vài ngày, nhìn cô gái nhỏ thông minh chống lại những tên xấu xa bắt nạt mình dưới sự "xúi giục" bất lương của anh, học cách giả vờ nghe lời, đáng thương, "lừa gạt" giáo viên.

Mọi người luôn có xu hướng đồng cảm với những kẻ yếu đuối và đáng thương, Chương Nhược Nam giả vờ yếu đuối, thực sự rất thấm thía, không ai có thể không thông cảm, không thương xót.

Đây chính là "vũ khí" của cô, trong hoàn cảnh vô cùng yếu thế, cô phải tỏ ra yếu thế trước mặt Đại Ma Vương, phải học cách che giấu thế giới nội tâm thực sự của mình, sống theo yêu cầu của ông ta, đổi lấy sự tự do và không gian sống cho chính mình.

Chương Nhược Nam rất nghe lời Trần Vỹ Đình, anh dạy thế nào cô liền làm thế đó. Hơn nữa cô thật sự rất thông minh, cho dù còn rất nhỏ nhưng cô học rất nhanh, có thể hiểu được ý anh ngay lập tức.

Buổi tối Trần Vỹ Đình lại vượt ngàn dặm đến cô nhi viện Đồng Tâm ở thành phố C, muốn xem Trần Vỹ Đình nhỏ thế nào rồi.

Nhưng Trần Vỹ Đình nhỏ không ở cô nhi viện, cậu đã được đưa đến bệnh viện, trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sắc mặt cậu bé tái nhợt, gần như phập phồng, chỉ có nhịp tim rất yếu, lên xuống chậm rãi.

Bác sĩ nói sốt cao không lùi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sốc, rất nguy hiểm, dì viện trưởng ở bên cạnh, nước mắt lưng tròng nhìn đứa trẻ tội nghiệp mà không thể làm gì khác.

Cô điều dưỡng của trại trẻ mồ côi an ủi viện trưởng: "Bác sĩ nói một đứa trẻ bình thường sốt cao nhiều ngày như vậy sẽ bị sốc từ lâu rồi, em ấy... đã chống đỡ lâu như vậy, thật sự rất muốn cố gắng sống sót, chúng ta phải tin tưởng em ấy."

"Đứa trẻ này là đứa trẻ kiên cường nhất mà tôi từng thấy, nó... nó sẽ trụ được."

Viện trưởng tiếng khóc nức nở, đau lòng nhìn anh.

Trần Vỹ Đình biết nêu anh không vào lại cơ thể của cậu bé, anh sẽ không tỉnh lại được nữa.

Nếu như thật sự ở bên cạnh Chương Nhược Nam nhỏ mãi mãi, vậy... sau này sẽ thế nào.

Trăn Trăn và Xú Xú của anh sẽ được sinh ra sao?

Nếu như Trần Vỹ Đình chết lúc nhỏ, mọi thứ đều sẽ thay đổi, hậu quả sẽ giống như hiệu ứng cánh bướm, hậu quả... không thể tưởng tượng nổi.

Con anh cũng sẽ không tới được thế giới này. Chương Nhược Nam sau này, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô.

Trần Vỹ Đình rơi vào đau đớn và tra tấn cùng cực.

"Anh trai ma, anh đang nghĩ gì thế?"

Trong đêm, Chương Nhược Nam lung lay cánh tay anh, lau đi giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt anh, "Có phải anh... nhớ nhà không?"

"Ừm, An Thuần, anh nhớ nhà rồi, vợ anh, em trai anh, các con của anh..."

"Anh muốn rời khỏi em!" Chương Nhược Nam ôm chặt lấy cách tay anh, "Không được! Em không cho phép, anh không được rời khỏi em, anh đã đồng ý với em rồi mà, phải làm bạn với em mãi mãi, không thể không giữ lời!"

Giọng cô bé khản đặc, khóc nức nở, cuối cùng, cô gần như tuyệt vọng cầu xin anh, "Anh đừng đi mà, xin anh, anh trai ma, xin anh đừng bỏ em lại một mình, em sợ bóng tối, sợ ma, sợ Đại Ma Vương, rất sợ, rất sợ..."

Sắc mặt Trần Vỹ Đình vô cùng tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, anh gục đầu xuống, đôi môi khô khốc run rẩy: " Chương Nhược Nam, có anh ở bên cạnh, em sẽ vui vẻ hơn chứ?"

"Sẽ! Sẽ chứ! Em sẽ! Xin anh đừng đi, xin anh đó!"

Anh không thể phớt lờ lời cầu xin của cô.

Anh không nỡ bỏ rơi cô gái của mình một mình rồi đi, bỏ mặc cô trong địa ngục đưa tay không thấy được năm ngón này.

Cứ như vậy, Trần Vỹ Đình khổ ở bên cạnh cô, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chơi, Trần Vỹ Đình để cô mặc đồ cho mình như búp bê, khi cô cười sẽ đưa tay nhéo mũi cô, anh gần như coi cô như con gái mình, xem cô như Trăn Trăn.

Sau này Chương Nhược Nam cũng nói, anh không giống anh trai ma, anh giống ba ba ma, một người ba thật sự hơn.

Thiên vị, yêu thương, cưng chiều...Tất cả những gì ba ruột không thể cho, Trần Vỹ Đình có thể cho cô không giới hạn.

Vài ngày sau, vào một đêm, Trần Vỹ Đình cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, bất giác quay lại bệnh viện, nhìn cậu bé rơi vào cơn sốc bị đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ dùng thiết bị sốc điện cấp cứu hết lần này đến lần khác.

Trần Vỹ Đình nhỏ... sắp chết rồi!

Mà đúng lúc này, Chương Nhược Nam lại đi tới bên cạnh anh, nắm tay anh: "Anh trai ma, đây là đâu thế? Em đang nằm mơ sao?"

"Có lẽ... đúng vậy, chúng ta đều đang nằm mơ." Trần Vỹ Đình quay người lại, dựa lưng vào bức tường trắng, không đành lòng nhìn thêm nữa.

"Cậu bé đó là anh!" Qua tấm kính trong suốt, Chương Nhược Nam nhận ra cậu bé đã mất đi hô hấp và nhịp tim trong phòng cấp cứu, có gương mặt giống nhau như đúc với anh trai ma, "Anh ơi, anh sao thế? Anh bị bệnh sao?"

"Ừm, anh sắp chết rồi." Trần Vỹ Đình nhắm nghiền hai mắt, "Có lẽ đã chết rồi."

Sau một lúc im lặng, nước mắt của Chương Nhược Nam chảy xuống: "Nếu anh luôn ở cạnh em, một đứa trẻ khác trên thế giới này sẽ chết, anh trai ma sẽ trở thành một con ma mãi mãi."

"Như vậy anh có thể mãi mãi ở cạnh em rồi."

Chương Nhược Nam thở hồng hộc, dựa vào tấm kính, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Nhưng anh ấy sẽ chết, tôi không muốn anh ấy chết, em rất yêu anh ấy, em muốn anh ấy sống thật tốt, em phải làm sao đây, em nên làm gì đây!"

Trần Vỹ Đình ôm thật chặt lấy Chương Nhược Nam, trầm giọng nói: "Đừng khóc, đừng nhìn..."

Giống như năm đó, anh đã chọn từ bỏ tương lai của mình, lao xuống địa ngục mà không do dự.

Lần này lựa chọn của Trần Vỹ Đình, cũng giống vậy...

"Không, không... mau cứu anh ấy!" Chương Nhược Nam nhìn vào phòng cấp cứu, bác sĩ đã từ bỏ việc sốc điện cho Trần Vỹ Đình, "Anh mau cứu anh ấy đi, em không muốn anh ấy chết!"

"Anh có thể ở bên cạnh em, Chương Nhược Nam, anh có thể..."

"Không, anh trở về nơi anh nên ở đi." Đôi mắt cô đỏ hoe, gò má tái nhợt không chút huyết sắc, đôi môi run rẩy, " Em sẽ kiên cường, giống anh đã dạy em, sống thật tốt trong nghịch cảnh, sẽ sống thật không ngoan."

Cùng với sự yếu dần của nhịp tim cậu bé, giấc mơ đang thức dậy từng chút một, mọi thứ xung quanh biến thành những mảnh vụn nhỏ, dần dần biến mất.

Trần Vỹ Đình không do dự nữa, anh xuyên qua phòng cấp cứu, một lần nữa chạm vào tay cậu bé.

Một sức mạnh khổng lồ cuốn tới, hút anh vào trong cơ thể cậu bé.

Ý thức... đang từ từ biến mất.

Anh nhìn về phía Chương Nhược Nam ngoài tấm kính, nhìn lại lần cuối.

Chương Nhược Nam trong giấc mơ cũng từ từ tỉnh lại, hai tay đè lên tấm kính, lưu luyến cùng tuyệt vọng nhìn anh ——

"Anh tên gì?"

"Anh ơi, nói cho em, nói cho em biết... em phải tìm anh thế nào đây!"

Cô ấy sụp đổ khóc lớn, "Em muốn tìm anh! Em nhất định sẽ tìm được anh!"

"Anh tên Trần... Vỹ Đình, anh ở..."

Tích tắc, tích tắc...

Dụng cụ đo dấu hiệu sinh tồn cho thấy tim Trần Vỹ Đình đã đập trở lại, viện trưởng và điều dưỡng ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống.

Mà trong nháy mắt đó, Chương Nhược Nam đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cô trở lại căn phòng nhỏ tối om, nước mắt nơi khóe mắt vẫn chưa khô.

Anh trai ma, đã biến mất rồi.

Anh tên gì?

Anh ở đâu?

Chương Nhược Nam hoàn toàn không nhớ rõ tên anh trong giấc mơ, không chỉ như vậy, tất cả ký ức về giấc mộng, giống như bị gió thổi bay đi, chậm rãi biến mất trong đầu cô.

Không nhớ được gì cả, chỉ có một vòng bóng mờ mơ hồ và nỗi buồn trào dâng... lấp đầy lồng ngực cô.

Cô đã đánh mất một thứ rất quan trọng, rất quan trọng.

Đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh "leng keng" từ phòng bên cạnh.

Chương Nhược Nam ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng mẹ cô, kể từ khi mẹ cô qua đời, căn phòng này hoàn toàn trống rỗng, Đại Ma Vương thỉnh thoảng sẽ vào để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình, nhưng đêm nay, ông không có ở đây...

Có tiếng "két" từ cánh cửa cũ, Chương Nhược Nam bước vào phòng, nhìn thấy tấm màn trắng bay phất phới, bức ảnh của mẹ bị gió thổi rơi xuống đất

Chương Nhược Nam nhặt khung hình lên, may mắn là tấm kính không bị vỡ, cô treo khung hình lại lên tường, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, cô thấy sàn gỗ nơi khung ảnh vừa rơi xuống dường như bị cong vểnh lên ở một góc.

Cô gái nhỏ nhíu mày lại, nằm rạp trên mặt đất, từng chút từng chút đẩy sàn gỗ lỏng lẻo ra.

Trong khe hẹp giữa những tấm gỗ, có giấu một phong thư và...

Một đồ kẹp ảnh.

Mặt trước là mẹ cô, mặt sau là... một cậu bé còn mặc tã xa lạ.

*

Chương Nhược Nam lại từ trong mộng tỉnh lại, thở hồng hộc, trên trán rịn mồ hôi, khóe mắt còn đọng lại nước mắt.

Căn phòng mang tông màu trắng sữa quen thuộc, cô nằm trên chiếc giường lớn êm ái màu xám đậm, cạnh tủ đầu giường là bức ảnh cưới của cô và Trần Vỹ Đình, người đàn ông trong ảnh đang ôm cô vòng vòng trên bờ biển.

Chương Nhược Nam cầm bức ảnh cưới lên, nhìn chúng một lúc lâu, chắc chắn tất cả đều là thật.

Cô mơ một giấc mơ, lại mơ thấy bóng ma kia.

Bóng ma của anh trai vẫn luôn quấy nhiễu tuổi thơ cô.

Tên anh, khuôn mặt anh...

Chương Nhược Nam hoàn toàn không nhớ, nhưng... cảm giác anh đi ở bên cạnh cô lại khắc cốt ghi tâm thật khó quên, khắc sâu trong ký ức.

Ánh nắng ban mai lờ mờ chiếu vào phòng, cửa bị đẩy ra, bạn nhỏ Trần Hữu Nam mặc quần cộc thận trọng thò đầu vào: "Mẹ dậy uống nước đi, con nghe tiếng mẹ khóc trong phòng."

"Xú Xú, qua đây."

Cậu bé nhảy lên giường, chui vào lòng mẹ, lúc này Trần Trăn cũng theo đuôi tới, bò lên giường.

Chương Nhược Nam ôm hai đứa trẻ một trái một phải: "Sao lại dậy cả rồi."

"Hôm nay ba về." Trần Trăn dán vào lòng mẹ, mềm mại nói, "Con có hơi hồi hộp."

"Nha đầu ngốc, hồi hộp gì chứ?"

"Đã lâu rồi không gặp ba, mắc cỡ quá."

Chương Nhược Nam bị cô bé chọc cười: "Làm sao đây, mẹ cũng có chút mắc cỡ."

Trần Hữu Nam đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Chương Nhược Nam, "Mẹ mơ thấy ba sao?"

"Ừm, mẹ mơ một giấc mơ rất dài."

"Là giấc mơ thế nào ạ?"

"Mẹ không nhớ rõ, chỉ cảm thấy... rất đau lòng, lại rất vui vẻ."

"Mẹ ngủ thêm một lát đi, tối nay ba trở về, chúng ta sẽ tổ chức nghi thức chào đón ba." Nói xong, Trần Hữu Nam dẫn Trần Trăn rời đi, "Đừng quấy rầy mẹ ngủ."

"Không sao."

Chương Nhược Nam ôm cô gái nhỏ: "Ngủ với mẹ nào."

"Dạ, được ạ."

Trần Hữu Nam cũng nằm xuống bên cạnh cô, dựa sát vào mẹ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

...

Vào buổi tối, với một chiếc dù khổng lồ trên bầu trời, khoang thuyền mang người quay trở lại của tàu vũ trụ đã hạ cánh xuống phạm vi của bãi đáp, đội tìm kiếm cứu nạn đã kịp thời phát hiện hiện trường hạ cánh.

Cửa cabin từ từ mở ra, các giám sát viên y tế và nhân viên xác nhận sức khỏe của từng phi hành gia, Trần Vỹ Đình là người cuối cùng rời khỏi cabin.

Sau bài kiểm tra trọng lực và một loạt các cuộc kiểm tra, Trần Vỹ Đình có thể gặp gia đình mình tại sảnh hàng không.

So với khi rời đi, ngũ quan của người đàn ông gầy hơn, nhưng càng lộ vẻ sắc bén và cứng rắn hơn, đôi mắt đen đó dường như được rửa sạch bởi dải ngân hà, tỏa ra ánh sáng trong veo.

Anh nhìn Chương Nhược Nam từ xa, hơi thở không ổn định, khóe mắt hơi đỏ lên.

Hai cục cưng nhỏ cộng thêm một Trần Mặc Nhiên không chờ được nữa lao về phía anh——

"Ba ơi."

"Anh ơi!"

Nhưng anh hoàn toàn phớt lờ họ, chạy thẳng đến chỗ Chương Nhược Nam.

Trần Hữu Nam và Trần Trăn phản ứng lại, phát hiện mình vồ hụt, lúc quay đầu lại nhìn thấy ba đang ôm chặt lấy mẹ.

Giống như chúng không phải con ruột.

Chúng nhìn cậu nhỏ Trần Mặc Nhiên cũng vồ hụt giống mình, Trần Mặc Nhiên bất lực dang tay: "Cậu cũng không phải ruột thịt, nhưng hai đứa không giống nhau, sao lại bị đối xử giống cậu vậy."

Trần Hữu Nam cũng rất bất đắc dĩ: "Ồ, ba vẫn thích mẹ hơn."

Trần Vỹ Đình ôm Chương Nhược Nam quay mấy vòng, cho đến khi váy cô cùng bay lên.

Cơ thể Chương Nhược Nam run rẩy, cô dùng hết sức ôm lấy người đàn ông trước mặt, niềm vui mất đi rồi lại có được và nỗi buồn luôn chất đầy lồng ngực khiến cô gần như không thể bình tĩnh nói ra lời nào.

"Em đã mơ một giấc mơ."

"Em mơ thấy một hồn ma..."

"May mắn là, anh ấy đã quay lại bên cạnh em sau rất nhiều năm anh ấy rời xa em."

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, "Anh đừng bao giờ rời xa em nữa."

Chương Nhược Nam, cho dù thời gian và không gian kết thúc, vũ trụ bị hủy diệt, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa."

Anh thành kính cam đoan với cô.

*

Mấy năm sau đó, Trần Vỹ Đình chuyển đến bộ phận kỹ thuật của cơ quan vũ trụ để nghiên cứu và phát triển tàu vũ trụ, đã đạt được những thành tựu nổi bật.

Mười tám tuổi, chàng trai nào chưa từng mơ được lên chín tầng mấy ôm lấy trăng.

Nhưng bây giờ, trong lòng anh lại càng có nhiều băn khoăn và nhớ nhung.

Trong lòng anh không còn bầu trời đầy sao và vũ trụ bao la nữa, anh chỉ mong 9 giờ tới 5 giờ về, tan sở về nhà nấu cơm cho vợ, tối cùng vợ xem một bộ phim hay trong tiếng mưa, mỗi đêm đều có thể ôm cô ngủ.

Đêm đó, lúc Chương Nhược Nam giúp Trần Vỹ Đình thoa kem dưỡng da tay, tình cờ phát hiện ra trên móng tay cong cong của ngón trỏ và ngón cái trên tay trái của anh có một hình lưỡi liềm màu trắng nhạt.

Chương Nhược Nam vô cùng vui vẻ, cầm tay anh cẩn thận đánh giá: "Mọc ra thật sự quá tốt rồi!"

Trần Vỹ Đình chẳng thèm quan tâm, lại không khỏi bị nụ cười của cô lây nhiễm, khóe miệng giật giật: "Có cần vui vẻ như vậy không?"

"Em từng nói trăng lưỡi liềm là phúc, em mong anh sẽ hạnh phúc."

"Anh không phải họ Phúc, anh họ Trần."

(*chữ 'họ' và chữ 'hạnh' phát âm giống nhau.)

"..."

"Khi nào anh có thể ngừng nói với em mấy câu xàm xí này, em mới thật sự hạnh phúc đó!"

Trần Vỹ Đình cười đưa tay bóp mặt cô gái, hai người đùa giỡn một trận trên giường, cuối cùng Trần Vỹ Đình ôm cô vào lòng, cọ cọ cô một lúc lâu như một chú chó vậy.

"Chương Nhược Nam, em chính là hạnh phúc lớn nhất trong quãng đời còn lại của anh."

Chương Nhược Nam dựa vào anh, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Họ đã kết hôn nhiều năm, Trần Vỹ Đình đồng thời đảm nhận vai trò của một người chồng và người cha, yêu thương cô như con gái, chữa trị và lấp đầy tất cả những điều còn thiếu trong thời thơ ấu của Chương Nhược Nam.

Họ sẽ ôm lấy nhau và chỉ có nhau trong suốt quãng đời còn lại, mỗi ngày là một niềm hạnh phúc, kéo dài mãi mãi.

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro