Chương 55: Hình xăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương Nhược Nam không phải không nhớ anh, cô ngày nào cũng nhớ anh, lúc cô tập trung vẽ tranh, hình ảnh của anh cũng không thể gạt khỏi đầu cô.

Nhưng cô không dám liên lạc với anh, nếu Trần Vỹ Đình đã suy nghĩ xong, quyết tâm muốn rời khỏi, cô sẽ không đủ can đảm và tự tin để giữ anh lại.

Cho dù cô thật sự rất không nỡ, rất không nỡ.

"Trần Vỹ Đình." Giọng cô nhỏ nhẹ, mỗi lần gọi tên anh đều mang theo chút triền miên yếu ớt, "Có phải anh uống nhiều rồi không?"

Mỗi lần Trần Vỹ Đình hít một hơi, tim lại nhói lên đau đớn, anh cố gắng kiềm chế bản thân, không được mượn rượu làm càn với cô.

Nhưng mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đau lòng chết đi được.

Anh cảm thấy rất không thoải mái, cũng chẳng thấy hay ho gì với mấy cảnh uống rượu phát tiết với người kia trong phim truyền hình.

"Trần Vỹ Đình, tối nay em có thể ra ngoài, anh có muốn gặp nhau không?"

"Em cũng không nhớ anh, gặp nhau làm gì."

Dù anh đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng trong giọng nói vẫn khó tránh khỏi mang theo chút hờn giận.

Anh có chút phiền muộn, dứt khoát cúp điện thoại.

Chương Nhược Nam lại gọi tới, bị anh cúp máy, lại gọi, lại cúp, cuối cùng anh trực tiếp tắt điện thoại.

Anh như một đại tiểu thư vừa kiêu ngạo, vừa cáu kỉnh, ngược lại Chương Nhược Nam mới là người bao dung anh.

Trần Vỹ Đình trở về phòng riêng tiếp tục uống, không chú ý tới Chúc Cảm Quả ra ngoài nhận điện thoại, khi về liền ngồi bên cạnh Trần Vỹ Đình, không cho anh rót rượu nữa.

"Hôm nay anh thật sự muốn uống đến chết à!"

"Bớt quan tâm đi."

"Anh uống chết ở sinh nhật em, mỗi năm ông đây ăn sinh nhật xong lại phải dâng một nén nhang cho anh, anh nói bóng ma trong lòng em lớn cỡ nào hả."

Trần Vỹ Đình đạp cho anh ấy một cái, anh ấy hi hi ha ha né đi. Không bao lâu, Chúc Cảm Quả lấy cùi chỏ chọc chọc Trần Vỹ Đình: "Ai, anh xem ai tới kìa?"

Trần Vỹ Đình thuận theo ánh mắt anh ấy nhìn qua thì thấy Chương Nhược Nam cẩn thận đẩy cửa phòng riêng ra, cẩn thận lại hơi rụt rè như thỏ, vẫy tay chào với mọi người.

Cô mặc một chiếc váy trắng xanh, dây váy tinh tế được cột thành nơ bướm trên bờ vai trắng nõn. Trong ánh đèn mờ mờ màu hồng của phòng bao, cô bước vào với một chút màu xanh bạc hà tươi mát của mùa hè.

Sau khi nhìn thấy Trần Vỹ Đình, như thể tìm thấy người đáng tin cậy, Chương Nhược Nam quét sạch sành sanh dáng vẻ mất tự nhiên của mình, nhanh chân đi tới chỗ anh, ngồi xuống cạnh anh.

"Anh gan heo, sinh nhật vui vẻ." Chương Nhược Nam tặng anh ấy một món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng, một bộ thiết bị chơi game cầm tay mà Chúc Cảm Quả đã mơ ước từ lâu.

"A a a a!" Anh ấy vui đến mức muốn bay lên rồi, "Cô chủ nhỏ, cô đừng nói món quà này là cô vừa gọi điện thoại cho tôi xong liền đi mua đó chứ?"

"Sao có thể chứ, tôi biết hôm nay sinh nhật anh nên đã sớm chuẩn bị rồi."

Chúc Cảm Quả ôm hộp trò chơi, cảm động sắp khóc rồi: "Cô chủ nhỏ, tôi yêu cô quá đi mất!"

Trần Vỹ Đình mặc dù say nhưng nghe vậy, ánh mắt sắc bén như dao của anh vẫn quét tới, Chúc Cảm Quả vội vàng đổi giọng: "Chỉ là tình hữu nghị đơn thuần giữa anh trai với em gái thôi... Đúng vậy!"

Nói xong anh ấy ôm hộp trò chơi đến ghế sô pha đối diện ngồi, một đám con trai vây quanh, hâm mộ không thôi.

Chương Nhược Nam ngồi tới gần Trần Vỹ Đình một chút, một lúc sau, cô chủ động nhích lại gần anh.

Trần Vỹ Đình theo bản năng đưa tay cầm điếu thuốc ra xa để tránh làm bỏng cô.

"Ai kêu em tới thế?"

"Hôm nay là sinh nhật anh gan heo, anh ấy mời em tới, chẳng lẽ em không nên tới sao."

Trần Vỹ Đình phát ra một tiếng cười lạnh: "Tiền em mua máy chơi game cho cậu ta, sau này tôi sẽ trả em, bây giờ trên người không có tiền mặt."

Cô quen sử dụng tiền mặt, không nhận chuyển khoản, trách lưu lại dấu vết.

Chương Nhược Nam bị anh chọc giận: "Em tặng quà cho anh gan heo, là tấm lòng của em, anh trả tiền lại cho em là có ý gì."

"Em tặng quà cho cậu ta, vì cậu ta là anh em của tôi, phần nhân tình này tôi không nhận nổi."

"Trần Vỹ Đình anh cái người này..." Chương Nhược Nam bị anh chọc giận đến bật cười, "Anh gan heo cũng là bạn bè của em được không!"

"Cậu ta không xứng, tôi cũng không xứng."

"Anh... anh lại nữa!"

Chương Nhược Nam tức giận đạp anh một cái, mới nhìn thấy anh đang mang giày cô tặng, giày vẫn mới tinh như lúc đầu, được anh giữ gìn rất tốt.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị cô đạp một cái, Trần Vỹ Đình cau mày, lập tức rút khăn giấy chấm rượu trong ly cúi người lau giày: "Nói thì nói thôi, đừng động thủ."

"Anh cởi giày ra đi!"

"Làm gì?"

"Anh không xứng mang, trả lại em."

"..."

Trần Vỹ Đình cũng thật sự đầu sắt, thế mà lại cởi giày ra trả lại cho cô thật: "Cầm đi, chia tay vui vẻ."

Cô gái nhỏ thật sự tức giận đứng dậy rời khỏi phòng riêng, cũng không quay đầu lại.

Mọi người nuốt nước miếng, nhìn Trần Vỹ Đình, vẻ mặt anh không vui vài giây, cuối cùng không nhịn được nữa, xỏ giày vào, thậm chí không thèm thắt dây, đuổi theo cô.

Trên con đường vắng, Trần Vỹ Đình nắm lấy cổ tay mảnh mai gầy guộc của cô gái nhỏ: "Em tức giận, em có tư cách gì mà tức giận, người đùa giỡn với tôi không phải em à? Em cho tôi hi vọng, ông đây nhiều năm như vậy chưa từng chờ đợi điều gì, bây giờ em nói ở bên cạnh tôi chỉ là qua ngày nào tính ngày đó, em coi tôi là gì hả..."

Chương Nhược Nam hai mắt đỏ hoe, dùng tay áo lau thật mạnh đi nước mắt: "Anh nói em không xem anh là gì, em thích anh như thế, anh không cảm nhận được sao!"

"Thích anh mà còn muốn chia tay với anh."

"Anh nghĩ em nỡ à, em sợ anh... bị ông ấy bắt nạt đó!"

"Ông đây không sợ gì cả."

"Anh thấy đấy, đây là nghịch lý mà chúng ta sẽ không bao giờ giải quyết được."

Hai người nhìn nhau, hô hấp đình trệ, cảm xúc chập trùng.

"Vậy em có muốn hôn không." Trần Vỹ Đình đề nghị, "Anh uống say rồi, rất muốn hôn em."

"Anh muốn thì cứ làm thôi, hỏi gì mà hỏi."

Trần Vỹ Đình ôm lấy cô, lấp kín môi cô.

Nụ hôn này mang theo mùi rượu say nồng, càng hôn càng sâu, anh ôm cô càng chặt, suýt chút nữa khiến cô không thể động đậy, duy trì tư thế bị anh ôm chặt trong lòng không dám động đậy.

Anh hôn rất hỗn loạn, liếm môi cô, mặt cô, vành tai cô, chỗ nào cũng muốn hôn, giống như rất thích cô vậy.

Nóng bỏng lại điên cuồng.

Trong khi Chương Nhược Nam đang thở hổn hển, cô thì thầm bên cổ anh: "Trần Vỹ Đình, anh biết hoàn cảnh của em, mỗi ngày em đều sợ, sợ rằng vì ở bên anh, tương lai của anh sẽ bị hủy hoại, hủy hoại tương lai của anh, tương lai mà anh... vất vả lắm mới có được."

"Anh đã nói anh không quan tâm." Chàng trai mê luyến ngửi hơi thở thuộc về anh trên người cô, hô hấp nóng bỏng phả vào tai cô: "Chương Nhược Nam, anh không sợ gì cả."

"Trần Mặc Nhiên thì sao, anh không sợ em ấy xảy ra chuyện gì à."

Trần Vỹ Đình không nói gì.

Đúng vậy, cho dù anh mạnh mẽ đến đâu, Trần Mặc Nhiên vẫn là điểm yếu của anh.

Anh ôm cô chặt hơn, chặt đến mức toàn thân run lên...

"Ở bên em thật mẹ nó đúng là một kiểu tra tấn mà, Chương Nhược Nam, ông đây thật sự muốn hối hận rồi."

Nước mắt từ khóe mắt Chương Nhược Nam rơi xuống, cổ họng đau rát, khó khăn nói lời xin lỗi với anh: "Em xin lỗi, Trần Vỹ Đình, thực sự xin lỗi..."

Anh dùng răng khẽ cắn vành tai cô, lưu lại trên người cô những dấu vết tàn phá bừa bãi: "Xin lỗi có tác dụng gì chứ."

Anh đã mắc kẹt trong đó rồi.

"Không nói mấy chuyện này nữa, Trần Vỹ Đình... sau này chúng ta sẽ đến cùng một thành phố để học đại học, vì vậy bây giờ chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?"

Trần Vỹ Đình biết lúc này anh chỉ có thể thỏa hiệp, có một ngọn núi nguy hiểm không thể vượt qua giữa anh và Chương Nhược Nam, muốn vượt qua nó không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Có thể nhiều thêm một ngày... thì thêm một ngày.

Anh chỉ có thể thỏa hiệp.

"Điểm số của anh vào Hàng không Bắc Kinh không có vấn để gì, điểm tiếng Anh không chắc nhưng toán học điểm tuyệt đối."

"Anh so đáp án rồi sao?"

"Không cần, chút tự tin đó anh vẫn có."

Chương Nhược Nam cười cười: "Em cũng nghĩ xong rồi, em sẽ báo danh khoa mỹ thuật của trường đại học A, cùng một thành phố với Bắc Hàng, rất gần."

"Em có chắc đi được không?"

"Có lẽ có thể."

"Anh không thích phương bắc, quá lạnh." Ánh mắt Trần Vỹ Đình bình tĩnh nhìn cô, "Chương Nhược Nam, chuyện này nếu em mà còn đùa giỡn với anh..."

"Anh muốn thế nào."

"Anh sẽ không yêu em nữa, anh nói được thì làm được."

Chương Nhược Nam cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt chàng trai, không khỏi rùng mình, theo bản năng ôm chặt lấy anh: " Trần Vỹ Đình, có muốn xem hình xăm của em không?"

...

Trần Vỹ Đình cũng cảm thấy mình chắc váng đầu rồi, anh lái xe đưa Chương Nhược Nam về nhà với tốc độ cực nhanh, không nói một lời, sải bước kéo cô về phòng.

Học sinh tiểu học đang ghé vào bàn sửa chữa làm bài tập, thấy hai người sau khi vào nhà liền trực tiếp vào phòng, vội vàng đuổi theo: "Anh, sao chị lại tới thế, hai người muốn làm gì vậy?"

"Chuyện không liên quan tới em." Giọng Trần Vỹ Đình trầm xuống, "Về phòng em đi."

Nói xong, "rầm" một tiếng, Trần Mặc Nhiên bị vô tình nhốt ngoài cửa.

Trần Vỹ Đình sớm đã không nhịn được nữa, anh ném Chương Nhược Nam lên giường.

Không có bất kỳ động tác gì trước, anh vẫn luôn rất trực tiếp, bao gồm cả chuyện này, anh không dây dưa dài dòng, đưa tay đến phía sau tháo cài áo của cô.

Những chữ cái hình xăm kiểu Gothic, hiện ra trước mắt anh, là thứ đẹp nhất anh từng thấy trong đời.

Đương nhiên thứ xinh đẹp không chỉ có hình xăm.

Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, trong lòng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại cực kỳ kiềm chế, không dám tùy tiện chạm vào cô, càng không dám có bất kỳ hành vi vượt rào nào...

Hô hấp Chương Nhược Nam phập phồng, bị ánh mắt thâm thúy trực tiếp của anh vuốt ve, làm cô không khỏi run lên.

Một lúc sau, Trần Vỹ Đình nhẹ nhàng ôm lấy cô, hai tay vòng qua ôm cô vào lòng, giúp cô cài dây phía sau lại.

Anh không quá thuần thục, cho nên động tác có chút vụng về, mấy lần vẫn không cài lại được: "Hình như móc cài hỏng rồi, anh không cài lại được."

"Anh quá lỗ mãng." Chương Nhược Nam ghé vào vai anh, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai anh, "Em không muốn mặc nữa, anh tìm cho em một cái áo khoác rộng rãi đi."

Anh ôm cô, nhưng không có lập tức buông ra, giống như không muốn cùng cô chia tay, còn luyến tiếc sự dịu dàng lúc này.

"Rất xinh đẹp."

"Anh không muốn chạm vào một chút sao?"

Tay anh bỗng nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi buông ra, cổ họng khô ngứa hỏi: "Có thể chạm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro