Chương 13: Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Buổi tối lúc Chương Nhược Nam về nhà thì thấy Liễu Lệ Hàn tới, Liễu Như Yên và cậu ta đang ăn tối trong phòng ăn.

Liễu Lệ Hàn không thường đến biệt thự Giang Đinh vì Chương Bái không thích người ngoài thường xuyên tới nhà, ông ấy không có quá nhiều hảo cảm với Liễu Lệ Hàn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở thành phố C, Chương Nhược Nam có thể nhìn ra được mặc dù Liễu Lệ Hàn đã tận dụng mọi cơ hội để thể hiện mình trước mặt Chương Bái, nhưng sự ngu ngốc của cậu ta vẫn khiến Chương Bái phớt lờ cậu ta.

Chương Bái đánh giá cao kiểu người có năng lực, có bản lĩnh, lại có thể phục tùng và nghe lời ông ấy.

Lần này ông ấy ra nước ngoài tham gia hội nghị tài chính nên Liễu Như Yên mới dám kêu Liễu Lệ Hàn đến, hai chị em cùng nhau ăn cơm, cô ấy dặn cậu ta vài câu.

"Nhược Nam về rồi, dì Từ lấy thêm một chén cơm đến bới cơm cho cô chủ." Liễu Như Yên gọi người giúp việc.

"Không cần đâu." Chương Nhược Nam đổi giày đi tới, "Em ăn với bạn ở ngoài rồi."

"Ai, sao lại ăn bên ngoài thế, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, ba em biết lại nói nữa."

Chương Nhược Nam cười nói: "Vậy chị Liễu đừng nói cho ông ấy biết nhé."

"Được." Mắt phượng xinh đẹp của Liễu Như Yên hơi nhíu lại, "Không nói với ông ấy."

"Vậy em về phòng đây."

Lúc Chương Nhược Nam lên lầu còn nghe được Liễu Như Yên giáo huấn Liễu Lệ Hàn đừng có suốt ngày xụ mặt, phải nói chuyện với bạn học nhiều hơn.

Liễu Lệ Hàn lẩm bẩm nói những người bạn cùng lớp đó đều là những kẻ đạo đức giả, cậu ta khinh thường kết giao với họ.

Chương Nhược Nam chui vào nhà vệ sinh, không chờ kịp lấy điện thoại second-hand như mới mà Trần Vỹ Đình bán cho cô ra.

Điện thoại của chính cô, bao gồm cả lịch sử cuộc gọi của sim điện thoại, đã bị Chương Bái giám sát chặt chẽ từ lâu, ông ấy biết mọi cuộc gọi của cô với bạn học và bạn bè.

Người đàn ông này có ham muốn kiểm soát đáng sợ, đời sống xã hội của mẹ cô năm đó cũng bị ông ấy giám sát chặt chẽ, đối với Chương Bái mà nói, mọi thứ thân yêu nhất đều thuộc về ông ta.

Không có sự riêng tư, không có nơi cất giấu.

Chương Nhược Nam đã từng chống cự, nhưng sau đó dần dần nhận ra rằng cô hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của ba mình, trừ khi cô lựa chọn rời bỏ thế giới này theo cách bi thảm nhất giống như mẹ mình, mới có thể có được tự do thật sự.

Vì vậy, cô dần có kinh nghiệm, học cách giả vờ và nói dối, làm ra vẻ một cô con gái ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt ba mình, để không khiến ông nghi ngờ, như vậy, cô vẫn có thể che giấu một số bí mật trong bóng tối dưới đôi cánh của ông ấy, có được sự tự do tương đối.

Cô mở danh bạ điện thoại, chỉ có một số liên lạc trong đó——

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand.

Cô thử thêm WeChat, phát hiện ra tên WeChat của số này cũng tên là "Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand", hơn nữa thực sự là một WeChat của công ty.

Ảnh đại diện của anh là một tấm bảng hiệu cũ nát màu trắng của một cửa hàng điện thoại cũ, hai bên còn dùng Meitu thêm mấy hàng chữ đỏ ——

[ Làm thủ công khéo léo, giao tiếp miễn phí, giá rẻ nhất, dịch vụ chu đáo nhất.]

"...."

Chương Nhược Nam thử thêm Wechat của anh, không bao lâu liền được đồng ý, cô thử hỏi thăm ——

Thuần: "Là Trần Vỹ Đình sao?"

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: "Bây giờ không phải giờ làm việc, vui lòng liên hệ với chúng tôi từ 9:00-16:00 các ngày trong tuần nếu có bất kỳ câu hỏi nào về hậu mãi, cảm ơn sự hợp tác của bạn."

Thuần: "Không có việc gì, nói với anh một tiếng, đây là Wechat của tôi."

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: "Cô là ai?"

Thuần: "Anh nhìn tên Wechat của tôi giống ai."

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: "Lý Thuần Thuần?"

Thuần: "Lý Thuần Thuần là ai? ? ? ?"

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: .

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: "Không có ai."

Thuần: "Tôi là Chương Nhược Nam!"

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: "À, có việc gì?"

Thuần: "Trần Mặc Nhiêncó điện thoại không? Có thể cho tôi số em ấy không."

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: "Không có."

Thuần: "À, vậy sau này tôi sẽ liên hệ với anh vậy."

Dịch vụ hậu mãi điện thoại second-hand: .

Trần Vỹ Đình nhìn câu cuối cùng cô gửi, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.

Hóa ra anh trở thành công cụ truyền tin giữa cô và Ngụy Nhiên?

Góc của chiếc điện thoại di động đang cọ nhẹ vào mặt bàn của quầy sửa chữa.

Ánh mắt anh.... trôi đến học sinh tiểu học đang nằm dài trên bàn trà vùi đầu vào bài tập.

...

Ngay khi Chương Nhược Nam cúi đầu gửi tin nhắn, Liễu Lệ Hàn nhẹ nhàng gõ cửa một cái: "Nhược Nam, tôi có thể vào không?"

Chương Nhược Nam lập tức nhét điện thoại vào túi, ra khỏi nhà vệ sinh mở cửa phòng: "À có thể, có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."

Liễu Lệ Hàn mặc một chiếc áo vận động ngắn tay của Nike có logo lớn trước ngực, trông cậu ta có chút giống ông cụ non, lông mày và đôi mắt luôn cho người ta cảm giác mưu tính sâu xa.

Chỉ có lúc mặc đồ thể thao mới khá giống bạn cùng lứa tuổi.

Cậu ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Chương Nhược Nam, mở lòng nói với cô: "Khai giảng được hơn một tuần rồi, chắc là cậu cũng nghe được rất nhiều tin đồn về tôi nhỉ, mọi người trong lớp vì chị tôi nên không coi trọng tôi."

"Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?"

Khuỷu tay trắng nõn của Chương Nhược Nam gác lên mép bàn, giọng điệu đều đều nhẹ nhàng luôn mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu.

Nghe cô nói chuyện sẽ cảm thấy rất dễ chịu.

"Nhà chúng tôi trước đây rất nghèo, bởi vì chị tôi và Chương..."

Cậu ta dừng một lúc, không biết nên xưng hô với Chương Bái thế nào, "Vì chuyện của chị tôi và Chương tiên sinh nên tôi có được cơ hội tốt hơn, tôi rất quý trọng cơ hội này. Còn người khác nhìn thế nào thì tôi hoàn toàn không để ý."

Những lời này hiển nhiên cũng là xuất phát từ trong lòng cậu ta, rất chân thành.

"Sao cậu lại muốn nói với tôi những chuyện này."

Quan hệ giữa Chương Nhược Nam và cậu ta luôn lạnh nhạt, thậm chí không phải bạn bè, cô không hiểu tại sao cậu ta lại muốn nói ra lòng mình với cô như vậy.

"Tôi không muốn cậu vì cách nhìn của người khác mà có thành kiến với tôi. Tôi không quan tâm những gì người khác nói, nhưng chúng ta là người nhà, tôi muốn làm bạn với cậu."

Chương Nhược Nam đã hiểu, cậu ta đang dốc sức đưa cành ô liu với cô.

Thật ra cho dù cậu ta không nói mấy lời này Chương Nhược Nam cũng không có bất kỳ thành kiến với cậu ta, vì mỗi người đều có địa ngục linh hồn của riêng mình, chỉ khi không hiểu, họ mới đánh giá người khác một cách phiến diện và hấp tấp.

Nhưng những gì cậu ta nói lại khiến Chương Nhược Nam cảm thấy hơi nghi ngờ: "Cậu có yêu chị cậu không?"

Liễu Lệ Hàn liền vội vàng gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi có thể vào trung học số 1 Nam Gia đều là nhờ chị ấy."

"Vậy cậu có biết cuộc sống của chị ấy bây giờ thế nào không?"

Hai tay Liễu Lệ Hàn bỗng dưng siết chặt quần đen của mình, trong giây lát, cậu ta lập tức điều chỉnh lại biểu cảm: "Tôi không biết ý của cậu là gì, đương nhiên hiện tại chị ấy đang sống rất tốt, nghe nói Chương tiên sinh đối xử với chị ấy rất tốt ."

Mặc dù cậu ta đã che giấu rất tốt, nhưng vẻ mặt và động tác của cậu ta vào lúc đó đã bán đứng cậu ta.

Cậu ta biết rõ Chương Bái đáng sợ thế nào, cũng biết Liễu Như Yên từng bị ông ta làm tổn thương.

Đúng vậy, lần đầu tiên Chương Nhược Nam gặp đã nhìn thấy vết bầm tím trên khóe miệng cô ấy, Liễu Lệ Hàn là em ruột, thường xuyên gặp mặt sao có thể không nhìn thấy chứ.

Trừ phi cậu ta lựa chọn không giả vờ không biết, yên tâm hưởng thụ hết thảy đãi ngộ mà chị gái mang đến cho cậu ta khi vào nhà giàu.

Làm như không thấy, lừa mình dối người.

Chương Nhược Nam ma xui quỷ khiến nghĩ đến Trần Vỹ Đình...

Thiếu niên vì bảo vệ người nhà có thể đánh cược cả tính mạng.

Đây quả thật quá châm chọc.

Chương Nhược Nam không muốn đến quá gần những người như Liễu Lệ Hàn, cô mỉm cười rồi nói với cậu ta: "Tôi phải học bài rồi."

"Được, tôi không làm phiền cậu nữa."

Liễu Lệ Hàn đứng dậy rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô.

Vẻ mặt ấm áp biến mất, thay vào đó là sự băng giá nhàn nhạt trong mắt

Cậu ta nhìn ra Chương Nhược Nam xem thường mình.

Mặc dù vẫn lịch sự, nhưng cậu ta không thể quen hơn với ánh mắt khinh bỉ cao cao tại thượng kia.

Hóa ra cô cũng giống bọn họ thôi, cô cũng xem thường cậu ta!

Liễu Lệ Hàn siết chặt nắm đấm.

...

Sáng sớm Chương Nhược Nam vừa vào lớp, Ninh Nặc đã kéo cô lại, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tan học đi chọn quà với tớ nhé."

"Quà?"

"Đúng thế, mai là sinh nhật Từ Tư Triết, tớ muốn chọn quà cho cậu ấy."

"À, sinh nhật nam thần của cậu."

Ninh Nặc thản nhiên thừa nhận: "Không sai!"

Ninh Nặc thích Từ Tư Triết không phải là bí mật trong lớp.

Từ Tư Triết đẹp trai, trước khi Trần Vỹ Đình đến, cậu ấy ngồi vững ngai người đẹp trai nhất lớp, tính cách cởi mở, nụ cười tỏa nắng nên rất được yêu thích.

Chương Nhược Nam nghe Ninh Nặc nói khuyết điểm duy nhất của cậu ấy chính là quá được yêu thích, có quá nhiều cô gái vây quanh cậu, có vẻ như rất nhiều nữ sinh trong lớp thích trò chuyện với cậu, cậu ấy cũng quen biết rất nhiều nữ sinh nổi tiếng khóa trên, cô gái xinh đẹp trong đội hip-hop cũng rất thân với cậu.

Cậu ấy rất hài hước, luôn có những trò đùa khiến họ cười khúc khích.

Chương Nhược Nam cảm thấy Trần Vỹ Đình cũng rất hài hước, nhưng anh chưa bao giờ cố ý trêu chọc bất kỳ cô gái nào, ít nhất Chương Nhược Nam chưa từng nhìn thấy điều đó.

Vẻ ngoài của anh rất lạnh lùng và cứng rắn, giống như một vách đá dựng đứng, tự nhiên mang đến cho người ta cảm giác khó hòa đồng, vì vậy các cô gái dù có ý cũng không dám tuỳ tiện tiếp cận anh.

Những cô gái thật sự hiểu và thích Trần Vỹ Đình cũng sẽ rất dễ đắm chìm vào đó, và thích anh rất lâu.

Theo Chúc Cảm Quả nói, những người thích Trần Vỹ Đình, thời gian thầm mến anh ít nhất hai năm.

Ninh Nặc mở cuốn sổ nhỏ, tìm những món quà mà con trai muốn nhận.

Chương Nhược Nam ghé đầu lại gần, nhìn cô ấy lướt nhanh qua các bài viết: "Này, lớp trưởng Từ có biết cậu có tình cảm với cậu ấy không?"

"Có lẽ biết đó." Ninh Nặc nở nụ cười như một con cáo nhỏ gian xảo, "Cậu ấy và tớ thường đối mắt với nhau, cậu có hiểu cảm giác này không, ngầm hiểu nhau, mỗi lần chạm mắt đều sẽ có tia lửa nổ lách tách."

"Không hiểu lắm."

Chương Nhược Nam nhìn lớp trưởng Từ Tư Triết từ xa.

Vóc dáng cậu cao gầy, dựa vào bệ cửa sổ, trên tay cầm một quả bóng rổ chơi với nó, khóe miệng khi cười còn có lúm đồng tiền rất ngọt ngào.

Còn xung quanh cậu có vài cô gái đang thảo luận chuyện sinh nhật với cậu.

Lúc này một bóng đen vụt qua trước mắt Chương Nhược Nam.

Trần Vỹ Đình đeo balô lệch vai đi ngang qua cô, dừng lại rồi kiêu ngạo chặn ánh mắt nhìn về phía Từ Tư Triết của cô.

Ánh mắt cô đụng phải con người đen như mực của Trần Vỹ Đình.

Đôi mắt đó lạnh lùng đến thấu xương, khiến cô có cảm giác đang trực tiếp chuyển từ mùa hè sang mùa đông.

Trần Vỹ Đình nhìn theo hướng cô vừa nhìn, quay đầu liếc nhìn Từ Tư Triết một cái ——

"Nhìn trai đẹp à?"

Giọng anh lạnh nhạt nhưng âm cuối lại mang theo chút cảm giác không có ý tốt.

"Đâu có đâu." Chương Nhược Nam ngồi xuống, lấy sách giáo khoa trong hộc bàn ra, thản nhiên nói: "Trong mắt tôi chỉ có anh thôi."

Trần Vỹ Đình cười lạnh ném balo lên bàn: "Tôi tin em mới lạ."

Ninh Nặc lại gần nhỏ giọng hỏi cô: "Hai người làm sao vậy, nói chuyện cũng rất nhiệt tình nha."

Chương Nhược Nam nhếch môi: "Nói đùa thôi, người này cũng rất thú vị."

"Khai giảng lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tớ nghe có người nói Trần Vỹ Đình thú vị đó."

Chương Nhược Nam biết sau hai tuần khai giảng, các bạn nữ trong lớp đều nhất trí đánh giá Trần Vỹ Đình chính là: Lạnh, hoàn toàn không hợp.

Bạn học trong lớp hầu như đều có gia cảnh giàu có, bình thường Trần Vỹ Đình đều đi với Chúc Cảm Quả, rất ít giao tiếp với những bạn nam khác chứ đừng nói đến bạn nữ.

Xét cho cùng, xuất thân của họ đương nhiên khác với hầu hết những học sinh xuất thân từ gia đình giàu có trong lớp.

Nhưng anh không bị cô lập như Liễu Lệ Hàn, vì trong lớp thể dục, vẫn có rất nhiều nam sinh sẵn sàng tìm Trần Vỹ Đình chơi bóng rổ, nói giỡn vài câu với anh.

Trước khi vào học, Từ Tư Triết rời khỏi chỗ ngồi, đi tới chỗ mấy người Chương Nhược Nam.

Ninh Nặc kéo Chương Nhược Nam, vừa khẩn trương lại hưng phấn.

"Mai là sinh nhật tớ, trong nhà có tổ chức party, mấy cậu có rảnh không, cùng tới chơi nhé."

Ninh Nặc cố ý nghiêng đầu, đáng yêu hỏi: "Bọn tớ... là chỉ người nào?"

"Thì là cậu, còn có Chương Nhược Nam." Từ Tư Triết nhìn hai người ở hàng sau: "Chúc Cảm Quả và Trần Vỹ Đình, hai người có thời gian không, cùng đi đi, nhiều người càng náo nhiệt."

Chúc Cảm Quả không chút suy nghĩ đã từ chối, "Bọn tôi không đi đâu, ngày mai cũng là anh Đình..."

Ánh mắt sắc bén của Trần Vỹ Đình nhìn cậu ấy một cái, cậu lập tức nuốt lại lời mình định nói, sửa lại, "Bọn tôi có việc rồi, không tới được, loại party của mấy cậu bọn tôi tham gia một lần là đủ mở mang tầm mắt rồi."

Từ Tư Triết lại quay đầu hỏi Chương Nhược Nam và Ninh Nặc: "Hai cậu có đến không?"

Ninh Nặc không đợi Chương Nhược Nam trả lời đã nói ngay: "Bọn tớ đương nhiên tới rồi! Sinh nhật lớp trưởng sao có thể bỏ lỡ chứ."

Chương Nhược Nam cũng nhẹ gật đầu: "Ừm, vậy tớ cũng đến."

"Quá tốt rồi, đến lúc đó tớ sẽ để lái xe đi đón các cậu."

Thấy Chương Nhược Nam cũng đã đồng ý, Chúc Cảm Quả muốn nói lại thôi, không ngừng dùng ánh mắt gọi Trần Vỹ Đình.

Trần Vỹ Đình dựa lưng vào góc bàn phía sau, lười biếng chống khuỷu tay lên bàn, không để ý cúi đầu nhìn điện thoại.

Trên điện thoại, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Ngụy Nhiên: "Anh à, ngày mai anh có mời chị đến không?"

Trần Vỹ Đình nâng mắt nhìn cô.

Chương Nhược Nam đang chăm chú nghe Ninh Nặc nói chuyện, đôi mắt hạnh nhân trong veo khẽ nâng lên, tràn đầy sự tò mò, tự nhiên và sống động như một con nai trong rừng vào buổi sáng.

Cô đối xử với ai cũng đều rất tốt, quan tâm chu đáo, lễ phép dịu dàng.

Trong thế giới của cô, không có ai là đặc biệt.

Tâm trạng Trần Vỹ Đình tẻ nhạt, trả lời một câu ——

"Cũng có thân lắm đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro