Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác kịp thời giữ suy nghĩ của mình không lệch qua hướng khác, trả lời cô bé này: [Cảm ơn nhé, chúc em và anh trai sinh nhật vui vẻ! (bắn tim)]

Cậu cất điện thoại, dựa vào lan can, trong lòng không vui uống rượu vang đỏ. Uống hết rượu vang đã là nửa giờ sau, Vương Nhất Bác về phòng rót thêm một ít. Sân thượng lạnh, cậu đến phòng để quần áo để mượn cái áo khoác của Tiêu Chiến để thay.

Ảnh hưởng của tâm lý, cho nên cậu luôn cảm giác quần áo của anh ấm hơn so với cậu. Còn chưa đến sân thượng, điện thoại lại vang lên. Vương Nhất Bác bước vài bước đi đến, là điện thoại của A Hiên.

"Tiểu Bác! bây giờ em mau chạy ra sân thượng xem bảng quảng cáo ở bên kia sông đi!"

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác ngẩng đầu, trố mắt ra. Trên bảng quảng cáo là ảnh chụp của cậu, là tấm tìm người mấy ngày hôm trước đã lên hotsearch. Ngày đó trên thảm đỏ cậu quay đầu lại tìm Uông Trác Thành, cái biểu cảm kia đã bị phóng viên chụp lại.

Trước mắt trên tất cả các bảng quảng cáo, ngoại trừ ảnh chụp cậu ngoái đầu lại nhìn thì còn có một câu chúc mừng: [Vương Nhất Bác, năm mới vui vẻ.]

A Hiên cảm thán: "Tiêu Chiến đối với em thật tốt, có phải lại tặng em quà mừng kỉ niệm ba năm không? Em cũng sửa tính tình xấu của em lại nha."

Bọn họ đều tưởng đây là bất ngờ của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác. Không đợi đến lúc Vương Nhất Bác nói chuyện, bên kia điện thoại không biết trợ lý và A Hiên đang nói gì đó, cậu không nghe rõ.

Âm thanh dồn dập và hưng phấn của A Hiên từ bên đầu dây kia truyền qua: "Không chỉ ở Thượng Hải, bảng quảng cáo còn xuất hiện ở Quảng trường và tòa tháp đôi nữa, đều là những lời chúc mừng đó."

"..."Vương Nhất Bác vò đầu bứt tóc, như một giấc mơ: "Anh có xác định là Tiêu Chiến không?"

A Hiên chớp chớp mắt, không chắc lắm hỏi lại cậu: "Ngoại trừ anh ấy thì còn có thể là ai chứ?"

Đúng vậy, ngoại trừ anh vung tiền như rác vì cậu, còn có ai sẽ thương nhớ cậu chứ? Vương Nhất Bác cúp điện thoại, bình tĩnh nhìn bảng quảng cáo bên kia sông. Điện thoại rung lên, bạn bè ở nước ngoài gửi tin nhắn đến.

'Kẻ lang thang': [Cậu sợ mình không nhớ đến cậu nên lấy ảnh ra dán ở Quảng trường sao? Biết cậu đẹp rồi, nên khiêm tốn một chút đi nha.]

Có khi lệch múi giờ, bên kia là sáng sớm tinh mơ.

Vương Nhất Bác: [Sao cậu lại thức sớm vậy?]

'Kẻ lang thang': [Tiền nhiều quá mà không biết xài sao cho hết, lo lắng quá nên thức sớm đó.]

Vương Nhất Bác câm nín, gửi lại một icon khinh bỉ qua.

'Kẻ lang thang': [Công ty quản lý của cậu là đang tính cho cậu đi con đường quốc tế sao, tạo độ hot cho cậu trước à?]

Vương Nhất Bác: [Dã tâm không lớn như vậy đâu.]

Cậu mang hắn ra làm trò cười: [Dù sao nói thôi cũng không chắc chắn, không phải cậu lo lắng không tiêu hết tiền sao, cứ đập lên người mình đi.]

'Kẻ lang thang': [Không bàn nữa. Cậu đến Anh đi, cho dù cậu tiêu tiền của mình như nước thì mình cũng không có ý kiến. Còn lại, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Lúc trước mình đã không tán thành chuyện cậu vào giới giải trí rồi, nếu không phải Hạo Hiên thiên vị cậu, bây giờ cậu đã không phải chịu đựng những tin đồn vớ vẩn đầy trên mạng kia. Cậu cảm thấy đáng giá sao, mình lại cảm thấy không đáng giá.]

Vương Nhất Bác: [Có đáng giá hay không thì cũng đã như vậy rồi.] Nhưng không hối hận.

Nếu không tiến vào cái giới giải trí này, có thể cậu vẫn luôn sống ở nước ngoài, có lẽ cũng không bao giờ gặp được Tiêu Chiến. Cũng có thể sẽ gặp được, nhưng nói không chừng khi đó bên cạnh anh đã có người khác.

Thời cấp ba, lúc cậu đi Anh học đều là ý của ông ngoại, hy vọng sau này cậu sẽ định cư ở nước ngoài, không cần về nước nữa. Tất cả việc học tập cho đến sinh hoạt của cậu ở Anh đều là nhà họ Vương sắp xếp. Ông ngoại và nhà họ Vương có giao tình, công việc làm ăn chủ yếu ở Âu Mỹ, có nhà ở Anh.

Cậu không thích người nhà họ Vương, nhưng Hạo Hiên là ngoại lệ. Sự đồng tình của anh ta dành cho cậu là có ý tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu muốn tiến vào giới nghệ sĩ, Hạo Hiên đã giúp cậu giấu diếm mọi chuyện, không nói cho người nhà anh ta và ông ngoại biết.

'Kẻ lang thang': [Tiểu Bác, nghe mình khuyên một câu, cậu đừng lấy cuộc đời của mình để đi hủy diệt người khác, không có lời đâu. Nếu khi rút lui khỏi giới giải trí mà cậu không muốn về Anh, thì cứ đến chỗ mình, những chai rượu vang đỏ mình cất giữ cứ tùy cậu chọn lựa, cậu thích thì mình sẽ không cần nữa.]

Vương Nhất Bác không muốn nói xa hơn: [Cậu xem ảnh của mình đi.]

'Kẻ lang thang': [Quảng cáo đến hai mươi phút, đã kết thúc rồi. Nếu không phải Công ty lót đường trải hoa cho cậu, vậy ai lại ra tay hào phóng như vậy?]

Vương Nhất Bác cũng không xác định được người đó có phải Tiêu Chiến hay không, đành phải trả lời: [Không biết nữa.]

Bọc họ còn đang suy đoán là ai mà hào phóng như vậy, lúc này nhà họ Hứa bên kia sông, vì cái quảng cáo kia mà náo động đến túi bụi. Đám người giúp việc đều cúi đầu không dám thở mạnh, thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn Hứa Lộc Hàn một chút, ngoại trừ đồng tình, bọn họ cũng đành bất lực.

"Hứa Lộc Nguyệt, có phải con điên rồi không? Đó là tiền ông ngoại tìm người chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi của con và anh trai, không phải để con lấy ra làm lời chúc phúc cho ngôi sao gì đó!"

Lộc Thiên Tân không để ý hình tượng mình, bà rống lên. Lộc Nguyệt không phục: "Nguyện vọng trong sinh nhật của con là hy vọng anh Vương Nhất Bác..."

"Bớt nói vài câu đi." Lộc Hàn đứng bên cạnh kéo kéo cô, ý bảo cô đừng chọc giận mẹ nữa.

Lộc Thiên Tân tức đến đầu sắp nổ tung, xoa như thế nào cũng đau đớn. Ngực cũng bắt đầu quặn đau, bà híp mắt lại: "Tiểu Nguyệt, con còn nói lý phải không?"

Hứa Lộc Nguyệt phản đối, một cái quảng cáo chúc phúc dài hai mươi phút mà thôi, anh trai cũng đã đồng ý. Lúc trước anh trai còn nói, làm lời chúc phúc sinh nhật làm gì cho lãng phí tiền. Cô cũng cảm thấy vậy, nhưng ông ngoại đã tìm người và cũng đã trả phí rồi, cô nghĩ không bằng cho Vương Nhất Bác thì tốt hơn, Vương Nhất Bác là ngôi sao lớn, cần lời chúc phúc này hơn cô.

Hơn nữa Vương Nhất Bác cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, nghe nói ba mẹ của Vương Nhất Bác đã ly hôn, sau đó từng người đều có gia đình riêng, cậu lớn lên cùng với ông nội. Cô cảm thấy Vương Nhất Bác rất đáng thương, mặc dù ánh hào quang sáng chói, nhưng trong lòng hẳn là cũng rất khát vọng tình yêu gia đình. Mà cô thì cái gì cũng không thiếu, lúc cầu nguyện trong sinh nhật hôm nay, cô thật sự đã ước cho Vương Nhất Bác càng ngày càng tốt hơn.

Không nghĩ đến Vương Nhất Bác rất nhiều ngày không lên Weibo rồi, mà hôm nay lại đăng ảnh tự sướng. Cô để lời nhắn đến Vương Nhất Bác, không ngờ lại được Vương Nhất Bác trả lời lại. Cô tặng cho Vương Nhất Bác lời chúc năm mới, còn mình cũng nhận được lời chúc sinh nhật từ Vương Nhất Bác. Đây không phải rất tốt sao. Không biết mẹ nổi giận như vậy làm gì.

"Lộc Nguyệt, bây giờ con càng ngày càng làm càn, theo đuổi ngôi sao đến mức không biết mình họ gì nữa à." Bà cố gắng để bình tĩnh lại, bà chỉ về phía trên lầu: "Về phòng tỉnh táo lại đi, ngày mai có buổi biểu diễn tất niên gì đó, con thành thật ở nhà đợi cho mẹ, không cho con đi."

"Dựa vào cái gì chứ?"

"Dựa vào mẹ là mẹ của con!"

Đôi mắt Lộc Nguyệt đỏ bừng, ngực cô phập phồng.

"Được rồi được rồi, em lên lầu trước đi." Lộc Hàn để lại một ánh mắt cho em gái.

Hải Lộc Nguyệt đứng ở kia thẳng tắp không nhúc nhích, cứng rắn với mẹ: "Con không phải không biết mình họ gì, con chỉ đơn giản là thích một người mà thôi."

Đang lúc nổi nóng, Thiên Tân không lựa lời mà nói: "Đầu óc con hỏng rồi hả? Cậu ta có cái gì đáng để con thích?"

"Cậu ấy tốt nghiệp học viện kinh doanh Đức đấy, chỉ điểm này thôi đã đáng để con thích rồi!"

"Không phải chỉ là một cái học viện kinh doanh Đức thôi sao, chỉ vì có thế à?"

"Ha."

Lộc Nguyệt cười ra tiếng châm chọc, cô phát hiện mình không thể chung tiếng nói với mẹ: "Từ khi nào thì học viện kinh doanh Đức trong mắt mẹ lại không đáng một đồng vậy? Mẹ à, mẹ có thể đừng khinh thường người khác như vậy hay không, có thể tôn trọng người khác một chút không?"

Thiên Tân híp mắt, hai ngón tay bóp chặt huyệt thái dương. Một chút sức lực bà cũng không có, phất phất tay, ý muốn bảo con gái mình lên lầu đi, bây giờ bà không muốn gặp ai cả. Bà để ý quảng cáo kia chúc phúc cho ai làm gì, đối với bà mà nói thì đều giống nhau, đều là con mình. Nhưng bà không dám đối mặt với Vương Nhất Bác, không muốn cho người khác biết, đặc biệt là không thể để bạn bè trong giới của mình biết, khi bà hai mươi mốt tuổi đã từng có một cuộc đời hoang đường như vậy.

Vương Nhất Bác vẫn luôn cố tình không công khai học lực của mình, hai năm gần đây cậu mới nổi lên, bạn bè cũng không chú ý học lực của cậu. Có thể đến cả công ty quản lý cũng không biết cậu học đại học ở đâu. Thế mà Lộc Nguyệt lại biết, hẳn là khi Lộc Nguyệt đi học ở nước ngoài đã biết được từ bạn bè cùng trường của Vương Nhất Bác ở đó. Lộc Nguyệt thích ngôi sao nào khác không tốt hơn sao, tại sao lại cố tình thích Vương Nhất Bác chứ? Bà không hy vọng con gái mình biết quá nhiều về Vương Nhất Bác, không thì một ngày nào đó có lẽ sẽ phát hiện ra thân thế thật sự của Vương Nhất Bác. Bà không thể hủy hoại hết thảy những thứ hiện tại.
...
"Không phải anh sao?" Vương Nhất Bác giật mình.

Tiêu Chiến lặp lại một lần: "Không phải bất ngờ anh dành cho em." Anh thừa nhận, anh không lãng mạn như vậy, không thể nghĩ đến việc gửi lời chúc phúc năm mới từ ba nơi.

Nhưng có thể làm một đoạn quảng cáo hai mươi phút phát đồng bộ tại ba nơi là Thượng Hải, Quảng Trường và tòa tháp đôi, ngoại trừ bỏ tiền, còn phải có quan hệ rộng rãi.

Anh nói: "Anh đã cho người tra rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi."

Vương Nhất Bác đoán không ra là ai, sân thượng quá lạnh, cậu trở về phòng. Trong phòng đã mở máy sưởi, cậu cởi áo khoác ra, đúng thật là tò mò: "Sao lần này anh lại để bụng chuyện của em vậy?"

"Để xem tình địch là ai, anh phải nói cho anh ta biết, anh là bạn trai của em, làm anh ta biết khó mà lui."

Ý muốn chiếm hữu của anh hiện lên. Vương Nhất Bác đổ một ly nước ấm, dựa vào sofa uống: "Anh đang ở nhà hay ở công ty đấy?"

"Đang xã giao bên ngoài." Tiêu Chiến còn đang ở trong bữa tiệc, uống nửa ly đã rời đi nói chuyện điện thoại với cậu đến bây giờ.

Chân Vương Nhất Bác hơi lạnh, cậu túm lấy áo khoác đắp trên người

"Em đang ở phim trường hay khách sạn?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ngày mai có tiết mục mừng năm mới, bây giờ em đang ở Thượng Hải, trong chung cư của anh." Cậu uống một ngụm nước ấm: "Em đang dẫm lên áo khoác của anh." Nói xong, cậu dùng sức đạp một cái.

Tiêu Chiến: "..." Bất đắc dĩ cười.

Lúc này thư kí bước nhanh lại, chuyện anh phân phó vừa rồi đã điều tra rõ. Thư ký biết ông chủ đang gọi điện thoại, nên chỉ trình văn kiện đã đóng dấu ra.

"Tiêu tổng." Thư ký mở văn kiện ra đưa đến.

Tiêu Chiến nói với điện thoại: "Chờ một chút, anh xem văn kiện chút." Trên hành lang, ánh đèn đủ sáng để thấy rõ mặt chữ.

Tiêu Chiến đặt văn kiện trên bệ cửa sổ, duỗi tay để thư ký đưa bút, anh ghi chú ở chỗ trống: 'Thay tôi cảm ơn Lộc Tổng, làm cầu nối cho ông ta thêm một hạng mục không cần điều kiện.'

Thư kí đã hiểu, ông chủ muốn thay Vương Nhất Bác cảm ơn bảng quảng cáo kia của Lộc Tổng.

Tiêu Chiến đưa văn kiện và bút lại cho thư ký, anh nhìn điện thoại còn đang trong cuộc trò chuyện: "Còn đang dẫm lên quần áo của anh sao?"

Vương Nhất Bác: "Ừm."

Tiêu Chiến quay trở lại chuyện chính: "Đã tra được là ai gửi lời chúc mừng cho em rồi. Cháu ngoại của Lộc tổng, Lộc Nguyệt, nickname viên kẹo ngọt, đang học ở nước ngoài. Giáng Sinh lần này vừa mới về, vừa lúc trong nhà chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi của cô ta và anh trai. Lộc Tổng chuẩn bị quà sinh nhật cho hai cháu ngoại của ông ta, Lộc Nguyệt đã mượn hoa hiến Phật."

Cái ly trong tay của Vương Nhất Bác thiếu chút nữa đã đổ trên sofa. Thế mà Hứa Lộc Nguyệt lại là fan của cậu, còn lấy nguyện vọng trong sinh nhật mình gửi cho cậu.

Tiêu Chiến thấy cậu không nói lời nào: "Tiểu Bác?"

"Em đây, em nhớ ra rồi." Vương Nhất Bác ra vẻ dường như không có việc gì: "Buổi tối cô bé này có lưu lại lời nhắn trên Weibo của em, tài khoản Weibo tên là 'Viên kẹo ngọt' không nghĩ cô ấy lại là cháu ngoại của Lộc tổng, còn là em gái của Quang Hải."

Cậu càng không nghĩ tới, em gái cùng mẹ khác cha này của cậu lại là một cô gái ấm áp như vậy.

Tiêu Chiến: "Anh đã giúp em xử lý ổn rồi, ngoại trừ tấm lòng của cô bé kia, chuyện khác em không cần để ở trong lòng."

Vương Nhất Bác nói lời cảm ơn, chờ đến Tết Âm Lịch, cậu cũng sẽ cho anh một bất ngờ thật sự.

"Cuối năm hơi bận, anh không chắc sẽ có thời gian gặp mặt." Tiêu Chiến dừng một chút: "Nếu như em có thời gian thì về nhà đi."

Anh nói về nhà, là về biệt thự của anh ở Bắc Kinh. Anh gọi nơi đó là nhà của bọn họ. Vương Nhất Bác phát hiện người đã thay đổi là chính cậu, không phải Tiêu Chiến. Ba năm trở lại, anh vẫn giống với trước kia, không keo kiệt thể hiện sự yêu thích đối với cậu, săn sóc cậu, tất cả bất ngờ và quà tặng dành cho cậu, anh đều dùng tấm lòng chọn lựa, là một người bạn trai không thể chê được. Là cậu đã thay đổi. Bởi vì lún sâu, cho nên lòng tham không đáy. Muốn tình yêu của anh, muốn hôn nhân, muốn một đời một kiếp.

Đêm hội biểu diễn năm đó, Vương Nhất Bác đứng phía sau khán đài nhìn Quang Hải và Nam Đạt. Năm nay các cậu diễn cùng một truyền hình đón giao thừa, đây chính là duyên phận.

Trần Nam Đạt vẫn nhiệt tình như xưa: "Vương lão sư, lâu rồi không gặp."

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu trả lời: "Ừm, cũng một thời gian rồi."

Nam Đạt trông ngóng được thảo luận những kỹ xảo biểu diễn với Vương Nhất Bác, từ tháng trước y với Vương Nhất Bác đã thử một cảnh trong bộ phim 'mua hè năm ấy', mỗi ngày y đều mong có thể xác định ai là diễn viên chính sớm một chút.

"Nam Đạt, cậu xem ai tới đây." Bỗng đại diện đứng bên cạnh nói một câu.

Vương Nhất Bác cùng với Nam Đạt đồng thời xoay đầu lại nhìn, Trần Nam Thành ở giữa đám người vây quanh kia đang đi về phía bên này. Nam Đạt vẫy vẫy tay về phía ba mình, sau đó nói với Vương Nhất Bác: "Đây là năm đầu tiên em tham gia, ba em sợ em căng thẳng nên đến đây cổ vũ cho em."

Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Vậy tôi không quấy rầy nữa."

Khi Trần Nam Thành chuẩn bị tới gần, cậu nhanh chóng cất bước rời đi. Nếu như là người khác, được cậu chủ của đạo diễn Trần chủ động tới bắt chuyện, mà đạo diễn Trần cũng đang đi tới, nhất định họ sẽ nắm lấy cơ hội này nói chuyện với đạo diễn Trần vài câu. Nhưng hành động của Vương Nhất Bác lúc này khiến những người khác không thể tưởng tượng được.

Trong lòng Trần Nam Thành gấp rút nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ chậm rãi bước đến, đáng tiếc vẫn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Vương Nhất Bác. Trần Nam Đạt kéo tay ba mình rời khỏi khu vực phỏng vấn: "Ba, không phải đã nói ba không cần đến sao, trời lạnh như thế kìa."

Trần Nam Thành ôn hòa vừa cười vừa nói: "Ba đến đây thì con sẽ không căng thẳng nữa."

Ông còn muốn liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác thêm vài lần nữa nhưng kìm nén để mình không quay đầu lại. Giọng nói phía sau càng ngày càng nhỏ lại, cuộc nói chuyện vừa rồi, một chữ cũng không thoát khỏi, Vương Nhất Bác không muốn nghe nhưng lại nghe thấy.

"Sao em không ở lại tán gẫu với đạo diễn Trần vài câu nữa? Cơ hội tốt như thế." A Hiên nhìn cách cư xử vừa rồi của Vương Nhất Bác thì có hơi bực mình.

Đến tận bây giờ, vai diễn chính của phim 'Mùa hè năm ấy' vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cạnh tranh quá kịch liệt, tất nhiên trong lòng anh ta cũng hơi sốt ruột. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn mang vẻ mặt như mọi chuyện không liên quan đến mình, trong lòng A Hiên khó tránh cảm thấy hơi khó chịu.

Lúc này Vương Nhất Bác mới nói: "Nếu càng đuổi theo, thì người ta càng không muốn gặp."

Bây giờ không phải là lúc để tức giận, buổi tối còn phải lên sân khấu biểu diễn, anh ta không thể khiến Vương Nhất Bác thấy khó chịu.

A Hiên sửa sang lại mái tóc cho Vương Nhất Bác, nói: "Em đó nha, đừng có cả ngày giống như trẻ con vậy, giới giải trí này lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, tìm người ta nói mấy câu cũng không có chuyện gì đâu, em xem, không phải là Trần Nam Đạt chủ động bắt chuyện với em sao."

Vương Nhất Bác không trả lời. Đúng lúc có điện thoại gọi tới cắt ngang tiếng lải nhải của A Hiên. Là điện thoại của ông nội, tự nhiên trong lòng Vương Nhất Bác không biết diễn tả như thế nào, đầy chua xót tủi thân.

"Dạ, ông nội."

"Điềm Điềm, ông nội đã canh giữ TV ở trước mặt đây rồi nè."

"Ông nội, còn sớm mà."

"Không sớm đâu, cũng sát giờ rồi kìa."

Ở một nơi rất rất xa, có một người thương nhớ, có một người chờ đợi cậu. Hai gian phòng phía trước là phòng nghỉ ngơi của Vương Nhất Bác, lúc này bỗng nhiên đầy tiếng ồn ào, Quang Hải mang theo hai người trợ lý cùng với mấy tên vệ sĩ, bày ra tình thế hiên ngang đang đi tới.

Quang Hải nói chuyện với người trong điện thoại: "Được rồi, cháu biết rồi, chú hai, chú yên tâm đi."

Giây trước hắn còn cười nói với người trong di động, giây sau đã liếc mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác, ngay lập tức cậu lạnh mặt xuống, muốn trở mặt xem thường.

Xưa nay Vương Nhất Bác không coi ai ra gì, một ánh mắt dư thừa cũng chưa từng phân phát cho Quang Hải, ngay lúc nhìn thấy hắn, Vương Nhất Bác lập tức đi vào trong phòng nghỉ ngơi của mình.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng nghỉ đóng lại.

Quang Hải siết chặt tay, cố chịu đựng để không nổi giận: "Chú hai, chú nghe thấy không, tiếng 'ầm' vừa rồi là do trợ lý Vương Nhất Bác cố ý đóng cửa đó."

Quang Lễ xoa xoa ấn đường giữa hai đầu lông mày: "Đừng chấp nhặt với cậu ta nữa." Ông gọi cuộc điện thoại này là muốn dặn dò cháu mình đừng có gây xích mích với Vương Nhất Bác nữa, cứ để tiết mục trong buổi biểu diễn bình yên như sắp đặt là được.

"Lát nữa chú đi đón cháu, đêm nay cháu ngủ ở nhà chú nhé."

Vốn dĩ Quang Hải không muốn đồng ý, nhưng hắn lại không thể để chú hai mất mặt. Trong đầu hắn có ý ghét đứa em họ này, trong bữa tiệc sinh nhật lại tổ chức phát màn hình quảng cáo chúc mừng cho Vương Nhất Bác tận ba nơi, khiến cho hắn mất hết mặt mũi ở nhà họ Hứa. Tất cả mọi người đều biết hắn với Vương Nhất Bác không hợp nhau, mà người em họ này vẫn cứ tùy hứng làm bậy như thế. Chú hai không cho phép hắn giống lúc trước, chắc hẳn chú muốn làm dịu mối quan hệ giữa hắn và người em họ này.

"Chú hai, chú không cần đến đón cháu đâu."

Quang Lễ: "Hôm nay chú không vội."

Nói xong lời vừa rồi, coi như đã khẳng định, ông ta cúp máy. Lộc Nguyệt ngồi bên cạnh ông ta hừ lạnh một tiếng, hai chân ngồi xếp bằng, buồn bực chán nản siết chặt cánh hoa. Từng mảng từng mảng rơi xuống, một bó hoa hồng to bị cô vặt không còn hình dáng gì, khắp nơi trên ghế sofa là cánh hoa hồng, trên mặt đất cũng phủ một lớp thật dày. Từ xa nhìn rất giống thảm hoa hồng.

Quang Lễ đặt di động xuống, tiến lại gần rồi nắm lấy bả vai con gái mình: "Còn tức giận sao?"

"Chờ một thời gian dài để đến buổi biểu diễn cuối năm như vậy, mua vé rồi mà cũng không được đi, nếu là ba, ba có tức giận không chứ?" Lộc Nguyệt bĩu môi.

Mẹ không cho phép cô ủng hộ ngôi sao, còn tịch thu vé xem biểu diễn của cô. Đêm nay cô không được đến hội trường nghe Vương Nhất Bác hát. Càng nghĩ càng tức giận, cô tức tối xả giận lên từng cánh hoa.

Quang Lễ cưng chiều vân vê tóc con gái mình rồi nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa."

Ông ta giảng hòa: "Không nên chọc giận mẹ con, được chứ? Con muốn quà gì, ba đều sẽ làm hài lòng con."

Nguyệt hơi hé mắt lên: "Là mẹ chọc giận con đó. Ba, con thấy ba bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi!"

ông bị chọc cười: "Con đó, cái đứa nhỏ này, có thể nói ba con như vậy sao?"

Lộc Nguyệt chép miệng, mếu máo không nói lời nào. "Đinh", cửa thang máy mở ra.

Quang Lễ đứng dậy: "Anh đi đón Quang Hải, nếu không làm gì thì đi với anh đi?" Ông ta sợ nếu không có mình ở nhà, hai mẹ con bọn họ lại làm ầm ĩ lên.

Lộc Thiên Tân đã thốt ra: "Được."

Nhưng cảm thấy không ổn, bà ta liền nói thêm: "Vừa đúng lúc em đi ra ngoài hít thở không khí."

Bà gỡ áo choàng xuống để lên trên người con gái, quay đầu nói với chồng: "Anh chờ một chút, em đi lên thay quần áo."

...
Lộc Thiên Tân nhìn danh sách các tiết mục biểu diễn của tối hôm nay, tiết mục của Vương Nhất Bác nằm trước tiết mục của Quang Hải, nếu như bà đi vào đó chờ Quang Hải, cố gắng một lúc có thể sẽ gặp được Vương Nhất Bác.

Nghĩ vậy, bà quay sang nói với Quang Lễ: "Em đi trước, tìm người đại diện của Tiểu Hải nói chuyện một chút."

Trong hậu trường có rất nhiều người, Quang Lễ không muốn tiếp xúc gần với bọn họ: "Em đi đi, anh vào trong xe chờ các người."

Trước đó ông đã liên lạc xong xuôi với người đại diện của Quang Hải, Lộc Thiên Tân đi thẳng đến cửa ra vào hậu trường. Quả thật phía sau hậu trường náo nhiệt hơn nhiều so với trước sân khấu, vệ sĩ cùng với người đại diện che chắn cho Lộc Thiên Tân đi về phía trước. Ngay khi cửa vừa mở, một hồi ồn ào bùng nổ.

"Đạo diễn Trần, vừa rồi nhìn thấy Nam Đạt biểu diễn, ngài đánh giá buổi biểu diễn của cậu ấy hôm nay thế nào?"

"Đạo diễn Trần, ngồi phía sau khán đài xem con trai biểu diễn, tâm trạng ngài như thế nào?"

"Đạo diễn Trần..."

Đủ mọi thể loại vấn đề ùn ùn kéo đến. Trần Nam Thành không biết nên quay về người nào mới tốt, đột nhiên ông ta đảo mắt sang, nhìn thấy một bóng người, sau khi thu hồi ánh mắt lại ông ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bỗng nhiên nhìn lại lần nữa. Ông ta không nhìn lầm. Hơn hai mươi bốn năm, dù cách xa thế nào, ông ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra bà.

Năm tháng cũng không thể đánh bại người đẹp, bà không thay đổi gì nhiều. Lúc bốn mắt chạm vào nhau, tiếng người ồn ào biến mất, chỉ có thế giới của hai người họ, dường như xung quanh có một bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, nơi đó lặng thinh chỉ có tiếng trẻ con e a. Thỉnh thoảng nói được vài câu 'Mẹ, mẹ.' Giọng nói trước đây, đến bây giờ bà vẫn nhớ rõ. ông cũng nhỡ rõ tiếng nói kia.

Từ đầu đến cuối ông luôn nhớ cảm giác lần đầu được làm ba là thế nào, ông đã hồi hộp và vui sướng ra sao. Mỗi ngày ông đều mong chờ con trai có thể gọi một tiếng ba. Nhưng mà một nhà ba người bọn họ, chỉ có duyên phận ngắn ngủi như vậy thôi. Vỏn vẹn chỉ có một năm ngắn ngủi.

Những vấn đề phóng viên đưa ra có câu có ý nghĩa, cũng có nhiều câu vô nghĩa, một đám người không ngừng dồn dập. Trần Nam Thành bị đám đông xô đẩy tiến lên phía trước, nên không kịp nhìn bà nhiều hơn. Cũng may có vệ sĩ giúp đỡ, Lộc Thiên Tân cũng không vất vả lắm. Những người qua lại như đang dời núi lấp biển vậy. Lộc Thiên Tân lấy kính râm từ trong túi ra, che giấu vẻ mặt thất lễ vừa rồi. Hai con người vừa đối mặt với nhau, trừ hai người bọn họ ra, không một ai nhận thấy điều gì khác thường. Lộc Thiên Tân ngồi ở phòng nghỉ của Quang Hải, uống hết một tách cà phê nhưng vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lúc Quang Hải quay về, bà mới hoàn toàn ý thức được, mình đã bỏ lỡ Vương Nhất Bác.
...
Sáng sớm Tết Nguyên Đán, Vương Nhất Bác đã hoàn thành buổi biểu diễn cuối năm, cậu bay thẳng về Hoành Điếm. Ngày đó, trong đêm ba mươi, cậu được ba nơi trên thế giới gửi lời chúc mừng, trở thành vấn đề nóng bỏng và lên top đầu tìm kiếm, tổ phim trường vẫn say sưa bàn tán tới tận bây giờ. Chỉ cần nhìn thấy cậu ai nấy đều đến gần hỏi thăm, hỏi xem người nào lại lãng mạn, khí phách như vậy.

Tất nhiên Vương Nhất Bác không thể nào ăn ngay nói thật, cậu chỉ mỉm cười: "Tôi cũng không đoán được."

Một câu trả lời qua loa hết toàn bộ những chuyện trước đó của những người lắm chuyện. Trong lúc nghỉ ngơi, A Hiên đưa cho cậu một chai trà chanh.

Vương Nhất Bác lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ: "A Hiên, anh coi em là con anh sao?"

A Hiên mỉm cười: "Em nói đúng rồi, em là con trai nhỏ của anh. Không thể không lo được."

Vương Nhất Bác không biết nói gì để chống đỡ lại, cậu nhận chai trà chanh.

A Hiên đứng bên cạnh: "Hôm nay Quang Hải vào tổ, Triệu Cảnh đưa hắn đến."

Vương Nhất Bác không có phản ứng gì, chỉ chu miệng nhỏ lên uống từng ngụm trà chanh một.

A Hiên vẫn nói một mình: " Triệu tổng có gọi điện thoại cho anh mời em tối nay ở lại tổ phim ăn cơm, thật ra là đặc biệt mời em, Quang Hải cũng đi, hy vọng hai người các em có thể bỏ qua những bất đồng trước kia, thoải mái nhìn mặt nhau."

"Không rảnh, em còn phải học nấu ăn." Vương Nhất Bác đóng nắp chai nước lại, sau đó bỏ chai nước xuống đi tìm đạo diễn.

A Hiên kiềm chế không phát cáu: " Vương Nhất Bác."

Nhưng Vương Nhất Bác không quay lại. Buổi tối sau khi kết thúc công việc, mọi người đều ở lại để đến quán ăn, chỉ có mình Vương Nhất Bác là quay về khách sạn.

A Hiên có giải thích với Triệu Cảnh, nói Vương Nhất Bác thấy không thoải mái, nên quay về nghỉ ngơi. Triệu Cảnh cười sâu xa, chỉ nói sức khỏe quan trọng hơn. Từ trước cho tới nay, người không bao giờ cho anh ta một bậc thang để đi xuống, còn lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ có mình Vương Nhất Bác. Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì anh ta rời đi trước. Bọn họ không có mục đích gì, chỉ ngồi nói chuyện tán gẫu một cách vô vị.

Quang Hải thấy anh ta muốn đi thì nói: "Sao lại đi gấp thế?"

Triệu Cảnh: "Còn có cuộc họp qua video." Anh ta tỏ vẻ hơi áy náy, rời khỏi phòng.

" Vương Nhất Bác ở khách sạn sao?"

Thư ký: "Vâng, gần đây cậu Vương đều đi theo đầu bếp để học nấu ăn, mỗi tối đều đến phòng bếp."

Người này, có ý gì vậy? Không tham dự bữa tiệc của anh ta, thật sự chỉ vì muốn nấu ăn.

Triệu Cảnh căn dặn: "Chúng ta đi đến xem thử."

Anh ta nói một câu như không có vấn đề gì, người phía sau bận đến gãy tay gãy chân. Khách sạn mà tổ phim ở lại là do tập đoàn Thịnh thế sắp xếp, Triệu Cảnh muốn đi đến phòng bếp khiến người quản lý khách sạn nghĩ rằng ông chủ đột kích để kiểm tra công tác.

Thư ký phải thông báo cho tầng quản lý biết ông chủ xuống để xem cậu Vương học nấu ăn. Bên ban quản lý tức khắc tiếp nhận, yên tĩnh đứng sau phòng bếp, đóng cửa hệ thống giám sát, bố trí bảo vệ đúng chỗ. Triệu Cảnh không để cho ai đi cùng, một mình anh ta tự đi đến phía sau phòng bếp, thư ký và bảo vệ đều đứng canh bên ngoài cửa. Một phòng bếp to như vậy chỉ có một đầu bếp với Vương Nhất Bác, đã nghe tin Triệu Cảnh muốn đến xem từ trước, nên khi nhìn thấy anh ta bước vào cũng không có gì ngạc nhiên.

Vương Nhất Bác hạ mí mắt xuống, vẫn tiếp tục công việc trong tay: "Ông chủ lớn đến kiểm tra phòng bếp buổi tối à, Triệu tổng thật có nhã hứng."

"Như nhau thôi." Triệu Cảnh đứng bên cạnh bàn dài, bên trong chén đĩa có mấy con tôm yến mạch đã được làm xong, xem qua thì hình như hương vị không được tốt lắm. Anh ta tìm một đôi đũa muốn nếm thử chút. Đôi đũa còn chưa chạm tới tôm yến mạch kia, Vương Nhất Bác tinh mắt nhanh tay thò qua ngăn cặp đũa kia lại. Ánh mắt hai người giằng co.

Bỗng nhiên Triệu Cảnh cười lớn: "Một con tôm thôi mà, cậu chăm chỉ như vậy để làm gì?"

Vương Nhất Bác: "Mục đích chính của tôi là làm cho Tiêu Chiến ăn, đương nhiên tôi phải tích cực rồi. Trừ khi tôi tự mình nếm thử hương vị ra, người đầu tiên được ăn con tôm này chỉ có thể là anh ấy."

"À." Triệu Cảnh buông đôi đũa, hứng thú muốn nếm thử đã biến mất không còn lại gì. Người này thật sự đã động lòng với Tiêu Chiến, còn tự mình xuống bếp học nấu ăn vì anh.

Anh ta bỏ hai tay vào túi, đứng ở bên cạnh xem cậu chuẩn bị vài nguyên liệu nấu ăn khác: "Chẳng qua là tối nay cậu không đi ăn cơm, hơn nữa cậu vẫn còn tức giận vì tôi không công khai video giám sát đêm hôm đó, không cần tôi trả trong sạch cho cậu sao?"

" Triệu tổng, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không phải người vừa mới bước chân vào xã hội, mọi chuyện đều phải tìm ra sự thật và công bằng."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chuyện đêm đó, tôi đã không còn để trong lòng từ lâu rồi, ngài tự có suy tính về lợi ích của mình." Cậu chỉ ngón tay vào con tôm đã ướp, nói: "Tôi đang vội, xin lỗi không tiếp được." Đây là ra lệnh đuổi khách. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro