Tập 442

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như lúc trước, đám Ám Vệ trong Thất Vương Phủ này tuyệt đối sẽ không nghe Chu Tử Thư. Nhưng bây giờ, cậu ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người liền đều dừng lại.

Cố Thất Thiếu đang trong vòng vây, quay đầu nhìn ra, vừa thấy Chu Tử Thư đứng ở cửa. Cậu đình đình ngọc lập, xinh đẹp động lòng người. Một thân sát khí của hắn liền hoá giải, cướp lấy là ý cười đầy mặt, "Độc tiểu tử, đã lâu không gặp, nhớ Thất ca ca sao?"

Rốt cuộc "có bao nhiêu lâu không thấy" tiểu tử này? Chỉ có trong lòng hắn nắm chắc.

Chu Tử Thư cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không thấy người này. Cậu không thể lập tức nhớ ra lần gần đây nhất, nhìn thấy hắn là khi nào. Nhưng cậu cũng không tin tưởng gia hỏa bám dai như đỉa này, sẽ không đến dây dưa với cậu nữa!

Chu Tử Thư đi tới, "Đã lâu không gặp. Ta còn tưởng rằng vĩnh viễn cũng không thấy ngươi!"

"Cho nên, độc tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta chết?" Cố Thất Thiếu cười càng rực rỡ, cũng đi tới hướng Chu Tử Thư. Ám Vệ môn không nghĩ sẽ lui ra, đáng tiếc, so với lúc trước bọn họ càng không dám đắc tội vị Vương phi này.

Một khi đắc tội, ngày sau, ai sẽ ở trước mặt Thất Vương điện hạ, thay bọn họ nói chuyện?

Chu Tử Thư đi tới trước mặt Cố Thất Thiếu, liếc mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng thở dài, "Ai, đáng tiếc ngươi còn sống."

Cố Thất Thiếu mặt đầy bi thương, nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, lắc đầu liên tục, không nói lời nào.

Chu Tử Thư cũng không kiệm lời với hắn, "Tìm Bản Vương Phi có chuyện?"

" "Vương phi" thì ta gánh không nổi, tự xưng như vậy rất khó nghe." Cố Thất Thiếu nghiêm trang nói.

"Đã không có việc gì, ta đi, các ngươi tiếp tục đánh."

Chu Tử Thư vừa nói, thật sự xoay người, muốn đi. Cố Thất Thiếu vội quýnh lên, ngay trước mắt mọi người kéo tay cậu, "Thật sự có chuyện!"

Thấy vậy, mọi người tại đây nhất thời đều đảo ra ngụm khí lạnh. Chu Tử Thư giống như bị điện giật, hất ra, tức giận, "Bao nhiêu đứng đắn mang hết ra, còn táy máy tay chân, ta không khách khí!"

Mặc dù bị cự tuyệt, nhưng trong bụng Cố Thất Thiếu có cảm giác bị thất lạc.

Hắn có cảm giác rõ ràng, tiểu tử này không giống lúc trước. Lúc trước, dù hắn táy máy tay chân, mặc dù cậu tức giận, cũng không bài xích như vậy.

Lần này, cậu tức giận, lại lộ ra một tia chán ghét.

Tại sao lại như vậy?

Mặc dù, Chu Tử Thư vốn không coi trọng quy củ phong kiến. Nhưng sống chung với Ôn Khách Hành khá lâu, cậu bất tri bất giác cũng để ý mọi thứ. Lúc trước, bắt tay cũng không cảm thấy là chuyện gì lớn, chỉ là ghét tính tình Cố Thất Thiếu hay đùa cợt mà thôi. Mà bây giờ, trong bụng cậu có cảm giác áy náy với Ôn Khách Hành. Cậu tự thấy mình có lỗi với hắn.

Cậu cũng không chú ý tới đáy mắt Cố Thất Thiếu có vẻ mất mát, thúc giục, "Có chuyện nói mau, có rắm mau thả!"

Cố Thất Thiếu đã sớm khôi phục nụ cười, "Là một chuyện đại sự, rất đặc biệt. Không mời ta đến phủ, ngồi xuống uống ly trà bàn bạc được sao?"

"Mời, đi thôi!"

Chu Tử Thư rất rộng rãi. Chẳng qua, trong bụng cậu buồn bực. Người này cũng biết chọn thời gian quá đi, Ôn Khách Hành chân trước vừa đi, hắn chân sau liền đến!

Ám Vệ vội vàng tiến lên thấp giọng, "Vương phi điện hạ giao phó cho..."

"Người tới là khách, còn điện hạ, ta sẽ tự bàn giao." Cuối cùng, Chu Tử Thư không thật sự coi Cố Thất Thiếu là kẻ địch. Huống chi, Cố Thất Thiếu đã nói có đại sự!

Ám Vệ chỉ có thể một lần nữa tránh ra. Cố Thất Thiếu cố ý sửa sang hồng bào xa hoa, đi theo Chu Tử Thư, nhanh chân vào Thất Vương Phủ.

Ám Vệ nhìn như tản đi, kì thực tất cả đều âm thầm nhìn chằm chằm.

Chu Tử Thư đem Cố Thất Thiếu tới khách đường, dâng trà chiêu đãi. Cố Thất Thiếu phẩm mấy hớp, "Trà này, bình thường thôi!"

Chu Tử Thư trực tiếp để cho Tỳ Nữ dâng trà lui ra hết. Cậu lười nói nhảm, hỏi, "Có chuyện gì, bây giờ ngươi có thể nói đi?"

Ai ngờ, Cố Thất Thiếu lại móc ra một lon lá trà đến, "Nam Sơn Hồng! Biết ngươi thích uống, cố ý mang đến."

Nam Sơn Hồng, đây chính là hồng trà đặc biệt của Thiên Hương Trà trang. Bởi vì hái từ Thiên Hương Trà trang tại Nam Sơn mà có tên này. Đây là một cái hồng trà Ôn Khách Hành thích nhất.

Ban đầu, Chu Tử Thư đi Thiên Hương Trà trang, tự mình hái lá trà này, cho nên mới bị thuộc hạ Quân Diệc Tà uy hiếp. Mà sau trận đánh kia, Cố Thất Thiếu vẫn hiểu lầm là Chu Tử Thư thích uống lá trà này.

"Thiên Hương Trà trang không phải là bị phong toả sao? Ngươi lấy ở đâu?" Chu Tử Thư nghi ngờ hỏi.

"Một Trà trang khác, nhưng cùng loại trà như thế. Ngươi nếm thử một chút." Cố Thất Thiếu rất ân cần.

Từ khi nào mà Chu Tử Thư nhận đồ Cố Thất Thiếu tặng?

Cậu trực tiếp tránh, "Rốt cuộc có đại sự gì? Người có nói hay không? Ta còn có chuyện trọng yếu muốn làm!"

Chu Tử Thư quả thật bận rộn. Cậu đã nghĩ ra biện pháp kiểm tra than củi màu xám có vật nổ hay không. Chỉ còn một cái thí nghiệm nữa, sẽ có kết quả.

Chu Tử Thư cười, Cố Thất Thiếu liền cười càng rực rỡ. Chu Tử Thư giận, Cố Thất Thiếu vẫn như cũ, vẫn cười được.

Hắn mở ra một bao lớn đồ vật mang theo, thần thần bí bí, tỏ ý Chu Tử Thư sang xem, "Thứ tốt, độc tiểu tử tuyệt đối sẽ không nghĩ tới."

Chu Tử Thư hiếu kỳ, đứng dậy đi tới. Ai biết, vừa thấy thứ trong bao, nhất thời muốn ói.

Đại Tôm Hùm!

Cậu chạy trốn, "Lấy đi, lấy đi, quá ác tâm!"

Mặt Cố Thất Thiếu đầy mê man, "Đây là Đại Tôm Hùm trên đảo Ngư Châu, rất bổ thân thể. Bản Thiếu Gia vận khí cực tốt mới có thể câu được ba con!"

Hắn nguyên định đợi ở đảo Ngư Châu một tháng. Trước là câu tôm hùm, thuận tiện độc chết Quân Diệc Tà. Đem phơi thây Quân Diệc Tà trên bãi cát, lúc rời đi thì ném xuống biển, làm mồi cho cá.

Nếu như không phải nóng lòng muốn cho tiểu tử này ăn thịt tôm tươi mới, hắn đã đợi thêm mấy ngày. Như vậy sẽ không để cho Quân Diệc Tà chạy trốn! Cũng sẽ không có chuyện chưa tới Thiên Ninh Đế Đô, liền bị mấy tên sát thủ đuổi giết! Hắn suýt nữa bại lộ thân phận người Độc Cổ, mới đem giết hết những sát thủ kia.

Tiểu tử này lại nói với hắn... Chán ghét?

Cố Thất Thiếu nơi nào biết được Chu Tử Thư đã ăn Đại Tôm Hùm gần mười ngày. Ăn đến trình độ vừa nhìn thấy đã chán ghét. Hắn thật sự có loại cảm giác bị thương. Hắn yên lặng nhìn Chu Tử Thư, cực kỳ lâu cũng không lên tiếng.

Mà cũng lúc đó, lần đầu tiên Chu Tử Thư thấy đáy mắt Cố Thất Thiếu ảm đạm.

Cậu dò xét, đạp hắn một cước, "Này..."

Cố Thất Thiếu liếc nhìn cậu một cái, không lên tiếng, yên lặng cầm bọc, buộc lại.

"Sao vậy? Đây chính là đại sự mà ngươi nói?" Chu Tử Thư hỏi.

"Quỷ tham ăn, được ăn thì coi là đại sự gì?" Cố Thất Thiếu liếc mắt nhìn cậu, trong giọng nói vẫn như cũ, lộ ra sự sủng nịnh.

Thấy người này biết đáp lại cậu, Chu Tử Thư phun ngụm trọc khí, nghiêm túc hỏi, "Cố Thất Thiếu, Thất gia, rốt cuộc người có đại sự gì phải nói cùng ta?"

Cố Thất Thiếu cười ha ha, "Bây giờ không muốn nói, gặp lại sau!"

Hắn vừa nói, xốc bọc lớn lên vai, xoay người, rời đi.

Chu Tử Thư sững sờ. Đây cũng là lần đầu tiên người này chủ động rời đi. Chẳng lẽ, hắn thật sự tức giận?

Bởi vì cậu cự tuyệt Đại Tôm Hùm hắn mang tới, cho nên hắn tức giận?

Cả một đường Chu Tử Thư không nói lời nào, đưa đến cửa, lại cuối cùng không nhịn được, xì cười ra tiếng. Sớm biết như vậy, ban đầu hắn đến, cậu sẽ nhẫn tâm thêm một ít, chọc giận người này. Có lẽ, sau này hắn sẽ không bao giờ trêu đùa cậu.

Ám Vệ môn ở một bên cũng rất buồn bực, yêu nghiệt Cố Thất Thiếu này đi vào một chuyến, nhanh như vậy đã rời đi? Bọn họ không nhìn lầm chứ?

Cố Thất Thiếu ra khỏi cổng lớn Thất Vương Phủ mới xoay người, nhìn hướng Chu Tử Thư, cặp mắt hẹp như cũ, cười rất sáng chói, "Độc tiểu tử, để lần sau đi. Lần sau gặp lại, nhất định sẽ có đại sự."

Trong lời nói này, rõ ràng có ý tứ. Ngay cả Chu Tử Thư vẫn luôn không tin tưởng hắn, đều nghe ra điều khác thường.

Cậu đuổi theo, "Cố Thất Thiếu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không thể nói thẳng sao?"

Cố Thất Thiếu phất tay một cái, để cho cậu trở về, "Bồi bổ thân thể thật tốt, chờ ta!"

Chu Tử Thư càng buồn bực, còn muốn truy hỏi, đáng tiếc Cố Thất Thiếu dùng Khinh Công rời đi.

"Thật chẳng lẽ có đại sự? Hắn muốn làm gì nhỉ?" Chu Tử Thư tự lẩm bẩm. Cậu luôn cảm thấy lần này Cố Thất Thiếu tới, cũng không giống lúc trước.

Cố Thất Thiếu đi, Ám Vệ cũng đem tin tức, dùng bồ câu, đưa tin đến tay Ôn Khách Hành. Mà lúc này, Ôn Khách Hành cùng Sở Tây Phong vẫn đang trên đường chạy tới Dược Quỷ Cốc.

Vừa nhìn thấy mật hàm, Ôn Khách Hành không cao hứng, cũng buồn bực, "Cố Thất Thiếu, người này ngược lại đã rất lâu không lộ diện."

"Điện hạ, hôm qua thuộc hạ vừa mới nghe được tin tức. Nữ Nhi thành cùng Tiêu Diêu thành, mấy sát thủ đại đỉnh cấp cũng đang đuổi giết hắn. Ngoài ra thì không biết hắn đắc tội với người nào." Sở Tây Phong đáp.

Ôn Khách Hành cười lạnh, không nói. Nếu như không phải lúc trước hắn cũng đắc tội với Nữ Nhi thành cùng Tiêu Diêu thành, hắn đã sớm thuê sát thủ, đuổi giết Cố Thất Thiếu.

Chu Tử Thư lại muốn mở cửa cho hắn vào uống trà. Rất tốt, chờ hắn trở về sẽ tìm cậu tính sổ!

Nửa đêm canh ba, Ôn Khách Hành cùng Sở Tây Phong không tìm chỗ nghỉ ngơi, ra roi thúc ngựa. Mà trong phủ Thất Vương, Chu Tử Thư cũng không có đi nghỉ.

Bị Cố Thất Thiếu làm nhiễu loạn một trận như vậy, trong bụng cậu mơ hồ có chút bất an. Cậu cũng không đoán ra được, rốt cuộc, Cố Thất Thiếu có đại sự gì.

Vốn là cơn buồn ngủ ập đến, Chu Tử Thư còn dự định để sáng mai làm thí nghiệm. Bây giờ lại rất tỉnh táo, cậu dứt khoát đứng lên.

Chu Tử Thư xuống lầu, ngoài ý muốn lại gặp Bách Lý Minh Hương ra khỏi phòng. Thương thế của Bách Lý Minh Hương cơ bản đã hồi phục, đã sớm hạ tháp hành động.

"Tại sao không ngủ?" Chu Tử Thư hỏi.

"Nô tỳ suy nghĩ chuyện, không ngủ được." Bách Lý Minh Hương nhàn nhạt nói.

Bách Lý Minh Hương nghe nói sự tình Quân Diệc Tà chạy trốn. Nàng chờ Vương phi trở lại, luôn muốn tìm cơ hội an ủi Vương phi. Đáng tiếc, Vương phi quá bận rộn, từ khi người trở lại đến nay cũng không thể nói chuyện.

"Không ngủ được liền tới giúp ta đi. Ta đã có biện pháp kiểm tra xem bên trong than củi màu xám, có Dịch bạo nổ hay không. Ngươi đoán một chút, xem là biện pháp gì."

Chu Tử Thư vào thư phòng, đem bình sứ, đĩa sứ, bày trên bàn từng cái một.

Thấy trạng thái này của Vương phi, Bách Lý Minh Hương cũng biết không cần nói mấy câu an ủi. So với nàng tưởng tượng, nam tử này còn lạc quan, khoái đạt hơn nhiều. Nàng đi theo vào thư phòng, thuận tay, đem cửa khóa lại.

Sự việc lò lửa nổ mạnh, nếu như xảy ra ngoài ý muốn thì phạm vi những người bị hoài nghi rất nhỏ. Nếu có chứng cớ trong tay, thì dù phải nghiêm hình thẩm vấn, cũng phải điều tra ra!

Mà có phải ngoài ý muốn hay không, phải tìm chứng cứ trong chỗ than củi màu xám này.

Trên bàn là bình sứ có đựng than củi màu xám, có độc dược cũng được chuẩn bị. Bách Lý Minh Hương nghiêm túc xem qua từng cái, không hiểu hỏi, "Vương phi, Minh Hương ngu dốt, không hiểu đây là phải làm gì."

"Phương pháp nhiễm độc!" Chu Tử Thư nghiêm túc nói.

Trước khi Chu Tử Thư đi tới đảo Ngư Châu liền nghĩ ra biện pháp này. Nhưng còn không chắc chắn là loại độc gì. Khi trên đường trở lại Phủ, toàn bộ đều nghĩ xong.

"Đem chỗ than củi màu xám này đi nhiễm độc?" Bách Lý Minh Hương nghi ngờ hỏi.

Chu Tử Thư thật bất ngờ, cậu không nghĩ Bách Lý Minh Hương có thể biết. Việc cậu phải làm đúng là đem chỗ than củi màu xám kia đi nhiễm độc. Cậu phải tìm một vật dẫn độc trung gian, có thể kết hợp với hầu hết Dịch bạo nổ, tạo ra một hỗn hợp Độc dược mới.

Chỉ cần độc Dược Thủy này tác dụng với than củi màu xám, sau đó sinh ra độc dược mới. Đây chính là sự khẳng định thứ than củi màu xám vẫn có cặn bã Dịch bạo nổ tồn tại. Chỉ là lúc trước bọn nàng không kiểm tra ra được.

Đạo lý này, Bách Lý Minh Hương biết, nàng chủ động xin làm, "Vương phi, ta làm thử một chút!"

Chu Tử Thư đồng ý. Thao tác Bách Lý Minh Hương dè đặt, đem độc Dược Thuỷ đổ vào trong than củi màu xám. Rất nhanh, than củi màu xám liền phản ứng với độc Dược Thuỷ, trở thành hỗn hợp hoà tan. Bọt khí tí tách nổi lên, dần dần tản mát ra một khí thức hôi thối.

Vừa ngửi thấy mùi hôi, Chu Tử Thư cùng Bách Lý Minh Hương đều nhìn nhau một cái, cùng cười!

Quả nhiên, trong những thứ than củi màu xám này vẫn có cặn bã Dịch bạo nổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro