Tập 412

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư vừa về tới Thiên Ninh Đế Đô, còn chưa tới Thất Vương Phủ, Thiên Huy Hoàng Đế liền phái người tới cho mời Ôn Khách Hành vào cung nghị sự.

"Ngươi đi không?" Ôn Khách Hành nhàn nhạt hỏi.

Chu Tử Thư ngây ngẩn người, không nghĩ tới Ôn Khách Hành sẽ hỏi như vậy. Cậu không phải là theo đuôi. Cho tới bây giờ, hắn đi làm việc cũng không để cho cậu cùng đi.

Ôn Khách Hành cau mày nhìn cậu, lại hỏi một lần, "Ngươi có đi hay không?"

"Đi!" Chu Tử Thư trả lời đặc biệt lớn tiếng. Có trò hay nhìn, cậu dĩ nhiên không thể bỏ qua.

Lúc này, thiên đô trời đã tối, trong ngự thư phòng Thiên Huy Hoàng Đế còn đứng một đám người. Thái tử Ôn Thiên Mặc, cha con Mục đại tướng quân, Hữu Thừa Tướng Tô Khôn, Thượng Thư Bộ Binh, Thượng Thư Bộ Hộ, tất cả đều ở đây.

Những người này, cũng coi như tất cả đều là người của Thiên Huy Hoàng Đế.

"Thất Vương điện hạ đến, Vương phi đến." Thái giám cao giọng thông báo.

Nghe lời này một cái, mọi người tại đây liền hai mặt nhìn nhau, đứng lên xì xào bàn tán, Thất Vương Phi Chu Tử Thư tới để làm gì?

Hoàng thượng triệu kiến Thất Vương tới thảo luận đại sự quân chính. Y là một nam tử trong hậu viện thì tới để làm gì?

Sắc mặt Ôn Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ đặc biệt phức tạp, hai người hắn không nói gì.

Thiên Huy Hoàng Đế thấy mọi người trố mắt nhìn nhau, châu đầu ghé tai, hắn không nói gì, nhưng trong lòng thì nắm chắc.

Rất nhanh, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư liền đi vào, hai người cùng hành lễ với Thiên Huy Hoàng Đế. Ngay sau đó, mọi người tại đây hành lễ với hai người.

Chu Tử Thư liếc mắt nhìn Thiên Huy Hoàng Đế thật lâu, phát hiện mới qua mấy tháng, vị Hoàng Đế hơn 40 tuổi này già đi không ít, bên tóc mai cũng xuất hiện vài sợi tóc trắng.

Thứ nhất mắc bệnh trong người. Thứ hai phiền lòng quốc sự. Thứ ba ưu tư chiến sự. Hoàng Đế quả nhiên là không dễ làm.

"Thất Vương Phi hồi lâu chưa đi vào Cung, nên cho đi tới thỉnh an Thái hậu." Thiên Huy Hoàng Đế rõ ràng muốn Chu Tử Thư tránh đi.

Chu Tử Thư cũng còn chưa mở miệng, Ôn Khách Hành liền nói, "Thần Đệ cũng đã lâu không gặp thái hậu, chờ một hồi cùng Vương phi cùng nhau đi tới thỉnh an."

Thái độ này để cho tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

Hai tay Thiên Huy Hoàng Đế chậm rãi ôm nắm thành quả đấm. Vốn đã chờ đợi Ôn Khách Hành dồn thành một bồn lửa giận, lúc này càng là nổi giận đùng đùng, khó nhịn được. Hắn vỗ án, nổi giận, "Thất Vương, trẫm hôm nay cho đòi ngươi tới nghị luận quân chính. Chu Tử Thư là một nam tử trong hậu viện nhà ngươi thì có tư cách gì đứng ở chỗ này?"

Tất cả mọi người bị Thiên Huy Hoàng Đế giận đùng đùng hù doạ. Chu Tử Thư là người trong cuộc lại ổn định cực kỳ, nếu không phải Ôn Khách Hành mời cậu đến, cậu còn không nghĩ sẽ đi đến đây!

"Hoàng thượng, Thần Đệ còn tưởng rằng ngài triệu kiến Thần Đệ vào cung là vì phong thưởng, nhìn dáng dấp là Thần Đệ hiểu lầm."

Ôn Khách Hành Ngữ khí lộ ra vân đạm phong khinh. Nhưng ở trong lòng mỗi người vén lên một trận cuồng phong sóng lớn!

Những lời này của hắn là ý gì?

Hắn biết rất rõ ràng Bắc Lịch đã làm công tác chuẩn bị khai chiến. Hắn rất rõ ràng hoàng thượng nhường một bước dài như vậy, yêu cầu hắn trở lại là vì cái gì! Tại sao hắn có thể đứng ở chỗ này lãnh đạm như vậy, nói ra những lời này?

Ngay cả Ôn Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ cũng có cảm giác không rét mà run. Tựa hồ hôm nay mới chân chính thấy được Thất Vương lạnh lùng cùng tuyệt tình.

Một phòng yên tĩnh, Thiên Huy Hoàng Đế tức giận thở hồng hộc. Qua thời gian thật dài, hắn mới làm cho mình bình tĩnh lại, "Thất Vương, hai phu thê ngươi có công giúp nạn thiên tai, ngày mai thiết triều sẽ tự có phong thưởng. Cả đêm Trẫm triệu kiến ngươi đến, chính là vì chuyện Bắc Lịch khai chiến."

"Hoàng Huynh, sau khi Tiên Đế băng hà, Thần Đệ sẽ không vượt chuyện chính sự quân vụ, ngươi bất nhất vẫn luôn nhớ?" Đáy mắt Ôn Khách Hành lãnh đạm, xẹt qua vẻ khinh miệt.

Lần này, một phòng càng phát ra yên tĩnh. Ngay cả khuôn mặt Mục đại tướng quân cũng đầy phức tạp.

Mà Chu Tử Thư cũng buồn bực, cậu nguyên tưởng rằng Ôn Khách Hành quay về Đế Đô cũng sẽ nhượng bộ, ai biết hắn còn kiên trì.

Người này hôm nay mang cậu đến Ngự Thư Phòng, chẳng lẽ là lấy cậu làm cớ để chọc giận Thiên Huy Hoàng Đế?

Thiên Huy Hoàng Đế nhìn chằm chặp Ôn Khách Hành. Sau khi trong bụng chứa đầy tức giận, lại mơ hồ có cảm giác lực bất tòng tâm.

Thiên Huy Hoàng Đế năm hai mươi lăm tuổi lên ngôi, thống ngự Thiên Ninh. Tuổi còn trẻ đã khống chế đại quyền, không có ngoại thích uy hiếp, không có công thần Đại tướng uy áp, ngay cả Thái Phó phụ tá cũng không cần. Có thể nói là vừa đăng cơ đã trực tiếp khống chế toàn bộ quyền lực.

Có ai nghĩ được, đến cái tuổi tác này lại bị Thất Vương kiềm chế.

Năm đó, sau khi Tiên Đế băng hà. Hắn đề phòng nhất chính là Thất Vương, chơi hết thủ đoạn buộc Thất Vương cách xa trung tâm chính vụ. Nào ngờ, lấy được rồi, đến hôm nay còn bị Thất Vương hỏi ngược lại như vậy!

Hắn một mực không tin hắn đã mất đi một nửa Hoàng quyền Thiên Ninh. Nhưng bây giờ, lại không thể không đối mặt.

Hành động này của Thất Vương là đang tát thẳng vào mặt mọi người, làm cho tất cả phải bừng tỉnh. Tình hình triều cục đang yên ổn, nhưng tranh đấu đoạt vị sẽ sớm bắt đầu.

"Ha ha!" Thiên Huy Hoàng Đế đột nhiên cười lên, "Trẫm thật là có bệnh thành hồ đồ! Trẫm có chuyện không nghĩ ra, nếu hôm nay Thất Vương đến, liền giải thích cho trẫm một chút đi."

" Mời Hoàng thượng nói." Ôn Khách Hành rất bình tĩnh.

"Ngươi điều động Bách Lý thủy quân vận chuyển Hải Ngư, mà tại sao Bách Lý thủy quân lại thành vây khốn Quân Diệc Tà?" Thiên Huy Hoàng Đế nghiêm túc hỏi.

"Quân Diệc Tà có ý đồ tranh đoạt Hải Ngư, muốn buôn bán cá đến tai khu Thiên Ninh chuộc lợi. Chưa tính hắn cùng Bản vương tranh đoạt Ngư Nhãn, còn nói lời làm nhục Thiên Ninh. Bách Lý tướng quân vì bảo vệ mặt mũi Thiên Ninh, xuất binh bao vây, triển khai chi thủy quân số lượng hùng vĩ, lấy đó làm chấn nhiếp Bắc Lịch!" Hiếm thấy Ôn Khách Hành nói một lời dài như vậy. Dù lật đen thành trắng, nhưng nghe lại vô cùng đường đường chính chính.

Nói xong, lại bổ sung một câu, "Theo Bản vương thấy, hành động này của Bách Lý tướng quân, công lớn hơn tội, lẽ ra nên khen thưởng."

Chu Tử Thư ở một bên nghe, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.

Trừ Ôn Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ, những người khác cũng đều cảm thấy quái dị. Càng phát sự mê man, không đoán ra thái độ của Thất Vương điện hạ.

Nhưng mà, Thiên Huy Hoàng Đế vuốt vuốt chòm râu, trong bụng cười lạnh. Trong tay hắn đang nắm giữ tiền đặt cuộc cuối cùng, tình thế bắt buộc, bây giờ phải dùng tới.

Sự tình Quân Diệc Tà khi dễ Chu Tử Thư không được công khai. Người biết được lại càng ít, hắn lấy được tin đồn từ mật thám của Bắc Lịch bên kia.

Ôn Khách Hành nói như vậy, mục đích rõ ràng là không công khai chuyện này. Cho nên, phải tìm cho Bách Lý tướng quân một lý do danh chính ngôn thuận.

Người này một khắc trước còn nói không vượt triều chính, giờ khắc này nhưng lại đánh giá hành động của Bách Lý tướng quân có triển vọng.

Cho nên, giấu giếm chuyện Chu Tử Thư bị khi dễ, mới là điều kiện chân chính của Ôn Khách Hành với hắn!

Tâm tình Thiên Huy Hoàng Đế vốn là trầm uất, đột nhiên thật tốt. Cuối cùng, chuyện này cũng có một cánh cửa để đột phá.

"Thất Vương đã nói lời này, chẳng qua là, Bách Lý tướng quân dự định thị uy đến khi nào? Ba đường biên giới trên chiến trường đã có động tĩnh. Bách Lý tướng quân đã có kế hoạch tác chiến hay chưa?"

Thiên Huy Hoàng Đế sợ nhất không ai bằng chính là chi Bách Lý thủy quân này. Theo như Quân báo không ngừng, Bách Lý thủy quân chỉ vây ở Đảo Ngư Châu. Mà ba đường biên giới chiến trường, Bắc Lịch bên này đã chuẩn bị khai chiến.

Nếu như Bách Lý thủy quân có thể ra Bắc, ven theo đường ven biển, tập kích Bắc Lịch, sẽ trở thành đoàn quân chủ lực. Cuộc chiến tranh này chính là thế lực Ôn Khách Hành đánh với Bắc Lịch, mà không phải là thế lực Thiên Ninh Quốc đánh với Bắc Lịch Quốc!

Hôm nay Ôn Khách Hành coi như là lộ ra sự yếu đuối. Nếu hắn muốn giữ được danh dự của Chu Tử Thư cùng của mình. Cái giá phải trả sẽ thật lớn!

Ôn Khách Hành trả lời, "Ý tưởng của Bách Lý tướng quân, Thần Đệ cũng không suy đoán tới. Không bằng, Hoàng Thượng trực tiếp hỏi hắn."

Đáy mắt Thiên Huy Hoàng Đế xẹt qua một vệt tinh mang. Hắn thầm nghĩ, Thất Vương nha Thất Vương, hết thảy rõ ràng là ngươi đang nắm trong tay, nhưng ngươi lại tỏ vẻ không quan tâm.

Lần này, ngươi vừa lộ ra điểm yếu, Trẫm tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho ngươi!

"Được! Trẫm sẽ hỏi hắn một câu thật tốt." Thiên Huy Hoàng Đế lạnh lùng nói.

Vốn nên là một trận thương nghị quân vụ khẩn trương lại kết thúc như vậy. Mấy đại thần cũng mê man hồ đồ. Chỉ có Ôn Thiên Mặc lưu lại, nghiêm túc hỏi, "Phụ hoàng, đợt chiến tranh này, người thật sự muốn đánh?"

Thiên Huy Hoàng Đế phất tay một cái, tỏ ý hắn rời đi, không nói gì.

Hôm sau, Thiên Huy Hoàng Đế ban bố chiếu lệnh, khen thưởng, tôn vinh Bách Lý thủy quân có công bảo vệ Thiên Ninh. Ngay sau đó liền biểu thị với Bách Lý tướng quân. Nếu như Bắc Lịch dám khai chiến ở ba đường biên giới, Bách Lý thủy quân tất cả ra Bắc. Trực tiếp công hạ thủy phòng Bắc Lịch, thẳng tiến vào quốc cảnh Bắc Lịch, bức bách Bắc Lịch lui Binh.

Thiên Huy Hoàng Đế mừng rỡ, phê chuẩn nhất kế này của Bách Lý thủy quân.

Lần này, Ôn Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ liền hoàn toàn minh bạch.

"Thanh Võ, ngươi nói lần này, là phụ hoàng thắng, hay lại là Thất Hoàng Thúc thắng?" Ôn Thiên Mặc nghiêm túc hỏi.

Thủy phòng của Bắc Lịch cực yếu, đây cũng là chỗ giá trị của Thiên Ninh thủy quân. Một khi Thiên Ninh thủy quân thật xuất binh ra Bắc, Bắc Lịch hoặc là tuyên bố ngưng chiến, hoặc nhất định phải đem binh lực tập trung đông vào một chỗ. Tuy Bắc Lịch sẽ không bị thua quá thảm, nhưng cũng không thể chiếm tiện nghi.

"Hoàng thượng sẽ thắng chứ?" Mục Thanh Võ nhàn nhạt nói. Chuyện ở đảo Ngư Châu, chọc Bắc Lịch, Thất Vương vốn có thể cầm toàn bộ cục diện rối rắm ném cho Thiên Huy Hoàng Đế. Nhưng hắn vì danh dự Chu Tử Thư, cho nên vẫn còn nhượng bộ.

Mục Thanh Võ vừa nói, không tự chủ lắc đầu cười lên. Cho dù Thất Vương điện hạ nhượng bộ, cũng không để cho người nào nhìn ra được!

Nếu không phải biết được chân tướng của sự tình, trọng thần trong triều, ai có thể nhìn thấu?

"Chẳng qua, một khi khai chiến, chẳng phải vô cớ làm lợi Quân Diệc Tà?" Mục Thanh Võ nhớ tới chuyện này, cuối cùng là không cam lòng.

"Nhìn động tác của Bắc Lịch Thất Hoàng Thúc cũng chỉ có thể dễ dàng bỏ qua cho Quân Diệc Tà như vậy?" Ôn Thiên Mặc lẩm bẩm, mặc dù nhìn thấu chuyện này, lại cuối cùng cảm thấy tiếc nuối.

Thời điểm Chu Tử Thư nghe được tin tức này, xúc động một cái, liền vọt tới thư phòng trong tẩm cung Ôn Khách Hành. Cậu đứng trước mặt hắn, nhìn hắn chằm chằm.

Ôn Khách Hành không chút hoang mang, gập lại «Thất quý tộc chí» trong tay, sau khi che tên sách mới ngẩng đầu nhìn cậu đang đứng một bên.

"Ngươi có chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

Chu Tử Thư nhìn hắn hồi lâu, mới mở miệng, " Ôn Khách Hành, huynh quá đen!"

Ôn Khách Hành lập tức cau mày. Thiên hạ còn không có người dám đứng ở trước mặt hắn như vậy, mắng hắn. Nam tử này là người đầu tiên.

Chu Tử Thư mặc kệ trên mặt Ôn Khách Hành có biểu tình mất hứng. Cậu nghiêm túc nói, "Huynh đoán chừng Bắc Lịch sẽ không khai chiến, cho nên để cho Bách Lý tướng quân cho Thiên Huy một bản cam kết ưng thuận. Huynh xem tựa như nhượng bộ cho ta, kì thực, lại đang đùa bỡn Thiên Huy!"

Đêm hôm đó trở lại, Chu Tử Thư vẫn đang suy nghĩ Ôn Khách Hành rốt cuộc là vì mục đích gì. Cuối cùng, bây giờ cậu đã hoàn toàn minh bạch.

Người này, đơn giản là cao thủ trong cao thủ. Năm đó Thiên Ninh tranh Hoàng Vị, nếu như không phải là niên kỷ của hắn nhỏ, Thiên Huy Hoàng Đế đã sớm bị chơi đùa chết, làm sao có thể ngồi trên Long Ỷ nhỉ?

Bắc Lịch không khai chiến, Bách Lý thủy quân liền có thể danh chính ngôn thuận bao vây Đảo Ngư Châu.

Nhìn Chu Tử Thư biểu tình kích động, lầm tưởng cậu tức giận, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, "Bản vương làm việc này, tất cả đều là vì ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro