Tập 349

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Li đầu tóc rối bời, y phục tân lang trên người rách nát, hắn còn chưa kịp thở đã bị Ôn Khách Hành kéo ra khỏi Thất vương phủ.

"Khoan..."

Thôi được rồi, hắn nên thở xong rồi mới nói sau, hắn bỏ trốn theo con đường mà Ôn Khách Hành sắp xếp sẵn trong lúc đang đi đón tân nương, nhưng hắn vẫn bị mai phục không phải từ phía Đường Môn mà là bên nhà gái.

Phụ thân hắn từng nói với hắn rằng nhà gái của nữ nhân hắn lấy có thể lực lớn, nhưng mà hắn vẫn không để tâm, ngay cả bối cảnh của đối phương là gì, thân phận của tân nương là gì cũng không nghe kĩ, nên cho đến nay vẫn không biết rõ.

Nhưng sau khi bị mai phục, hắn thật sự rất tò mò lai lịch của đối phương.

Thực sự quá mạnh!

Năm mươi cao thủ cao cường cùng ra tay, người của Ôn Khách Hành bị diệt, Bạo Vũ Lê Hoa châm hắn dùng hết mới có thể chạy thoát khỏi được vòng vây.

Mấy ngày này hắn không có thời gian quan tâm đến việc ăn uống ngủ nghỉ, chỉ biết bán mạng chạy để không bị đuổi kịp. Dù cho đã vào được cửa thành Thiên Ninh đế đô hắn vẫn phải hết sức phòng bị, chỉ khi đến được Thất vương phủ mới dám thở phào nhẹ được người.

Thở hổn hển mấy cái, Đường Li đang muốn nói chuyện thì hắn đã mệt đến mắt tối sầm lại, ngất lịm đi.

Khoảng cách từ Đường Môn đến đây có thể chạy chết có hai con ngựa đấy, không phải do hắn yếu mà đây thực sự đã vượt quá cực hạn rồi!

Thấy Đường Li ngất lịm đi, Ôn Khách Hành không khỏi nhíu mày: “Đồ vô dụng!"

Mặc dù không vui, thế nhưng Ôn Khách Hành vẫn đích thân dìu Đường Li, sắp xếp hắn ở lại trong phòng khách.

Bức thư hàm cuối cùng Đường Môn dùng bồ câu đưa thư đưa đến bảo là trên đường Đường Li chạy trốn bị mai phục, cụ thể như thế nào thì không nói rõ.

Đợi hết mấy ngày cũng không nhận được thư hàm nữa, Ôn Khách Hành đương nhiên lo lắng, và cũng phái ám vệ đi điều tra, ám vệ còn chưa quay về thì đã thấy Đường Li không thương không tích gì về đến đây, vậy nên Ôn Khách Hành không còn gì phải lo lắng nữa.

Bất kể trả giá đắt thế nào chỉ cần Đường Li đào hôn thành công thì hắn đều không ngại.

Lần này hắn không chỉ muốn cứu Đường Li, chủ yếu là không muốn Chu Tử Thư đến Đường Môn, cho nên hắn đã phái không ít người đi cứu Đường Li.

Đường Li ngủ suốt một ngày một đêm, Ôn Khách Hành không yên tâm đã mời thái y đến bắt mạch, may mắn thay chỉ là mệt mỏi quá mức chứ không bị gì.

Cuối cùng, lúc trời sáng bừng, Đường Li tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra đã thấy Ôn Khách Hành một mình ngồi tựa vào cửa sổ uống trà, Đường Li còn đang ngái ngủ, mơ hồ hỏi: “Ca, đệ không phải đang nằm mơ chứ?”

"Bạo Vũ Lê Hoa Châm đâu?" Ôn Khách Hành lạnh lùng hỏi, hắn đã lục soát rồi nhưng không tìm thấy.

Đường Li uất ức: “Ca, huynh không quan tâm đệ đã phải trải qua gì sao?”

“Không phải đã trốn thoát được rồi sao?” Ôn Khách Hành hỏi ngược lại.

“Huynh không tò mò để làm sao thoát được sao?” Đường Li hỏi tiếp.

“Trốn thoát được là tốt.” Ôn Khách Hành lạnh lùng.

Không có mật hàm gửi về tiếp có nghĩa là ám vệ đã bị giết hết, có thể mai phục Đường Li, giết sạch ám vệ của hắn ngoài người hiểu rõ ám vệ của hắn nhất là Đường Tử Tấn và Như di nương ra thì còn ai khác?

Đối với Đường Môn, đặc biệt là việc của Đường Tử Tấn và Như di nương hắn không có hứng thú, chỉ cần biết kết quả.

Đường Li đương nhiên biết rõ tính khí của Ôn Khách Hành, hắn thầm nói: “Ca, không phải phụ thân đệ và Như di nương, là thế lực của nhà gái! Năm mươi cao thủ cao cường, ám khí trên người đệ dùng hết sạch mới chạy thoát được.”

Dứt lời, Ôn Khách Hành mới nhìn sang hắn: “Nhà gái?”

“Con đường huynh sắp xếp phụ thân và Như di nương đều không ngờ đến, cũng không biết đám người bên nhà gái làm sao phát hiện, không phải là vô tình gặp được mà họ mai phục sẵn!” Đường Li nghiêm túc nói.

"Lai lịch gì?"Ôn Khách Hành nghiêm túc.

“Đệ không biết, đệ còn đang định hỏi huynh đây!” Đường Li không biết làm gì hơn.

Ôn Khách Hành lườm Đường Li với ánh mắt sắc bén, chẳng buồn nói thêm, tân nương tử là ai tân lang không quan tâm thì sao hắn lại quan tâm?

Thôi được, hai huynh đệ này căn bản không để tâm đến chuyện hôn sự, bất kể là cưới ai thì Đường Li đều nhất quyết đào hôn.

Nhà gái mạnh như vậy, Ôn Khách Hành đương nhiên sẽ phái người đi điều tra.

"Bạo Vũ Lê Hoa Châm đâu?" Ôn Khách Hành quan tâm đến vấn đề này hơn.

“Không phải đệ đã nói… tất cả ám khí trên người đệ đều đã dùng sạch hết rồi sao?” Đường Li rụt rè nói.

"Bao gồm cả Bạo Vũ Lê Hoa Châm?" Ôn Khách Hành lại bất ngờ.

Đường Li không biết Ôn Khách Hành bảo hắn đem theo Vũ Lê Hoa Châm để làm gì, chỉ biết Ôn Khách Hành nhất định cần dùng, nhưng nay xem phản ứng của Ôn Khách Hành có vẻ như không quan trọng cho lắm.

“Xem ra vị hôn thê của đệ lai lịch không tầm thường.” Ôn Khách Hành giờ mới thật sự tò mò.

Về phía Cổ Thất Sát, hắn đã có được trái Xà Quả còn lại kia rồi thì không sợ bị Cổ Thất Sát uy hiếp nữa, một mình hắn thừa sức đối phó Cổ Thất Sát.

Hắn muốn Đường Li đi cùng chẳng qua muốn giết Cổ Thất Sát trong vòng một chiêu, không có Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng không sao, hắn có thể từ từ chơi với Cổ Thất Sát.

Thấy Ôn Khách Hành không truy cứu, Đường Li yên tâm nhẹ cả người.

Nếu như Đường Tử Tấn biết Đường Li dùng hết sạch pháp bảo xếp hạng thứ hai của Đường Môn cho việc đào hôn thì chắc hẳn sẽ đánh chết Đường Li.

Đường Li thầm nói với mình, vĩnh viễn đừng quay về nữa, rất kinh khủng đó.

“Chẳng lẽ là người của Sát Thủ Thành?” Ôn Khách Hành hỏi.

Nữ Nhi Thành và Tiêu Dao Thành đều là Sát Thủ Thành, hai thế lực này không thể xem thường, Đường Tử Tấn vốn cũng muốn lôi kéo, chỉ là Ôn Khách Hành không thích.

"Mặc kệ là ai, dù sao đệ cũng không quay trở về."

Đường Li bước xuống giường, vẻ mặt nghiêm túc: “Ca, đệ nghĩ thông suốt rồi, từ nay về sau đệ đi theo huynh."

Trải qua trận sinh tử này, Đường Li càng ghét vị phụ thân kia của mình, phụ thân ép hôn hắn không phải muốn có cháu bồng sớm mà chẳng qua mượn chuyện hôn sự của hắn để lôi kéo thế lực lớn cho Đường gia mà thôi.

Ngay cả hắn cũng hoài nghi, phụ thân và Như di nương không phải tận trung với Ôn Khách Hành mà chỉ tận trung cho dã tâm của họ thôi.

Thấy Ôn Khách Hành không nói gì, Đường Li nhỏ tiếng nói: “Ca, việc của Ảnh tộc đệ và huynh cùng kín miệng lại!"

Trong khoảng thời gian này, Ôn Khách Hành luôn ở cạnh Chu Tử Thư, luôn cố ém chuyện của Ảnh tộc lại không để ai biết, đồng thời cũng luôn truy tìm động tĩnh của bảy quý tộc và các quý tộc khác, Ôn Khách Hành muốn làm gì Đường Li là người rõ nhất.

Ôn Khách Hành muốn có thể lực Độc Tông đồng thời cũng muốn xóa đi thân phận hoàng tộc Tây Tần của Chu Tử Thư!

Ôn Khách Hành vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đường Li, nhưng Đường Li lại vui mừng, từ nhỏ đến lớn đều vậy, Ôn Khách Hành không nói gì tức là đã đồng ý.

Không bao lâu, Chu Tử Thư nghe tin tức cũng đến đây.

Dù Đường Li nhìn Chu Tử Thư thế nào cũng thấy dễ chịu, hắn hận không thể tìm một người không thể thích mà thích để chọc tức phụ thân.

"Đào hôn thành công?" Chu Tử Thư cười nói, việc này còn là Triệu ma ma nói với cậu.

Đường Li không biết trong khoảng thời gian hắn không ở đây. Ôn Khách Hành và nam tử này đã tiến đến mức độ nào, hắn chỉ “ừ” một tiếng, cẩn thận vẫn hơn.

“Điện hạ, thà dỡ một ngôi miếu, không phá một hôn sự.” Chu Tử Thư trêu ghẹo, cậu đoán được Ôn Khách Hành cứu người này.

“Hôn sự của hắn không quan trọng bằng một ngôi miếu.” Ôn Khách Hành lạnh lùng nói.

“Lấy ai thế?” Chu Tử Thư nhiều chuyện hỏi.

"Hỏi hắn." Ôn Khách Hành vẫn lạnh lùng.

Đường Li nghi ngờ, cảm thấy giữa hai người này dường như có thêm gì đó, Ôn Khách Hành không thay đổi nhiều vẫn lạnh lùng như vậy nhưng Chu Tử Thư lại thư thả hơn trước.

Nhớ nam tử này trước kia trước mặt Ôn Khách Hành ít nhiều cũng dè dặt, chưa thấy y nói đùa qua, nếu không phải vấn đề quan trọng, y cũng không nói chuyện với Ôn Khách Hành, hai người họ cứ như sống ở hai thế giới khác nhau, nay thì có chút giống người cùng một thế giới.

Đường Li nghĩ mãi vẫn không hiểu hắn đã bỏ lỡ điều gì?

"Này, ngươi lấy ai đấy?" Chu Tử Thư lại hỏi.

Đường Li tránh khéo: “Đừng nhắc chuyện hôn sự trước mặt bổn thiếu gia!"

Có Chu Tử Thư ở đó, việc đi Dược Quỷ Cốc cũng không nhắc đến nữa, đêm đến, Ôn Khách Hành một mình xuất phát đi Dược Quỷ Cốc.

Vài ngày sau, Ôn Khách Hành xuất hiện trong viện của Cổ Thất Sát, nhưng không ngờ Cổ Thất Sát không ở trong ấy.

"Bổn vương chờ."

Câu nói của Ôn Khách Hành làm quản gia sợ hãi đóng cửa lại, vị Thất vương điện hạ này rất bá đạo, Dược Quỷ lão nhân thì chua ngoa độc mồm, một câu nói đã có thể chọc giận Thất vương điện hạ.

Ngay cả lão quản gia cũng cảm thấy Dược Quỷ lão nhân tự tìm đường chết a! Cũng may Dược Quỷ lão nhân có Xà Quả trong tay kìm được Ôn Khách Hành, nếu không hậu quả thật khó lường.

Ôn Khách Hành chờ đợi thật, trong miếu có một tôn đại phật đến, lão quản gia không dám chậm trễ lập tức bồ câu đưa thư cho Cổ Thất Sát.

Hôm sau, Cổ Thất Sát quay trở về.

Hắn ta vẫn là áo bào đen nụ cười âm dương cổ quái: “Ha ha, không lẽ Thất vương điện hạ nghĩ thông suốt rồi nên đến chịu một cước của lão phu sao?”

Đánh hết hai phiên, Cổ Thất Sát bẻ Xà Quả quý giá làm đôi, cũng chỉ vì để “đạp hắn một cái!”

Ôn Khách Hành còn chưa trả lời, Cổ Thất Sát đã tự cười ha hả: “Thất vương điện hạ, nay Xà Quả đã bị ta bẻ làm đôi, ngươi muốn cái bên nào?”

Những người ở xung quanh đều biết chỉ khi dùng cả hai miếng Xà Quả kia thì thuốc mới có tác dụng!

Đây là Cổ Thất Sát khiêu khích trắng trợn!

Ánh mắt Ôn Khách Hành đầy hàn quang, không giận tự uy, lão quản gia bên cạnh sắp bị ánh mắt ấy đông cứng lại, thế nhưng Cổ Thất Sát vẫn tươi cười rạng rỡ: “Đương nhiên, nếu Thất Vương điện hạ chịu để lão phu đạp hai cước, hai miếng Xà Quả này lão phu đều có thể... thưởng cho ngươi!"

Vừa dứt lời, lão quản gia không khỏi rùng mình, không lẽ chủ tử mình có mối thù không đội trời chung với Thất Vương điện hạ hay sao, thâm thù đại hận phải báo mới được hay sao?

Đừng như vậy, đâu cần phải khiêu khích, sỉ nhục như thế?

Cuối cùng, Ôn Khách Hành lạnh lùng mở miệng: “Hai cước, thật sao?”

"Nếu như Thất Vương điện hạ thích ba cước, bốn chân đều không thành vấn đề." Cổ Thất Sát cực kỳ hào phóng.

Ôn Khách Hành không trả lời, đột nhiên bay vọt lên cao, một chiêu vô ảnh cước đá mạnh vào Cổ Thất Sát, khí thế mạnh mẽ, khiến cho không khí xung quanh đều lay động!

Cổ Thất Sát giao thủ qua với hắn hai lần, nên có đề phòng sẵn, hắn ta cứ lùi về phía sau, cuối cùng áp sát cửa.

Rõ ràng còn có thời gian chạy trốn nhưng Cổ Thất Sát không chạy, mà hắn ta rút một miếng Xà Quả từ trong túi ra, nhìn rất nghiêm túc: "Nếu như Thất Vương điện hạ định đá lão già này bốn cước thì…"

Hắn không nói tiếp, mà là làm bộ muốn tách quả khô kia ra thành đôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro