Tập 303

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay, Chu Tử Thư quả nhiên đến lĩnh thưởng.

Chỉ là, cái “ban ân” này quá nặng, cậu không đảm đương nổi!

Nơi này là thế giới Hoàng quyền, thánh chỉ là quyền uy tối cao. Một khi kháng chỉ, dù ngươi là thân phận gì, giết không tha!

Toàn thế giới cũng chỉ có Ôn Khách Hành nam nhân này kháng chỉ mà chỉ bị giam lỏng, hắn ở Thiên Ninh cũng không quản sự, thế nhưng hắn nắm trong tay giao thiệp, tài phú, binh lực, còn có mị lực cá nhân của hắn nhất hô bách ứng đều là điều Thiên Huy Hoàng đế kiêng kỵ.

Bây giờ triều chính thần hồn nát thần tính thảo mộc giai binh, chỉ là Thiên Huy Hoàng đế đơn phương hành động mà thôi, Ôn Khách Hành tựa hồ không đem sự tình để ở trong lòng, duy nhất một lần có hành động đáp lại Thiên Huy Hoàng đế, chính là đi Đại Lý Tự thám thính.

Ai cũng không biết Thất Vương điện hạ đến cùng có tính toán gì, nhưng, hắn một khi động thủ thực sự, thế lực trung lập kia chắc chắn sẽ nghiêng.

Nếu nói mọi người đang quan sát, không bằng nói đang chờ đợi, chờ đợi Ôn Khách Hành tỏ thái độ, sau đó thề chết cũng đi theo.

Cường giả chân chính, kỳ thật cũng không phải hắn làm nhiều ít, mà ở chỗ hắn không cần làm có bao nhiêu.

Những điều này Chu Tử Thư đều hiểu, chỉ là đối mặt thánh chỉ, cậu cũng không dám hi vọng xa vời Ôn Khách Hành lại một lần nữa kháng chỉ.

Nhất là nhìn thấy Ôn Khách Hành chăm chú khóa lại lông mày, cậu liền biết lần này bọn họ chỉ có thể nhận thua.

Chu Tử Thư cũng không biết kỳ thật lần đó Ôn Khách Hành cũng không cần cậu cứu, cậu nhớ ngày đó Ôn Khách Hành mặc dù bị giam lỏng, nhưng cũng là trùng hợp gặp phải ôn dịch, cậu mới có cơ hội uy hiếp Thiên Huy Hoàng đế thả người.

Nếu không, trời mới biết Ôn Khách Hành sẽ bị giam lỏng tới khi nào.
Thánh chỉ tuyên đọc hoàn tất, Chu Tử Thư chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn.

Ai ngờ cậu vừa đứng dậy, Thiên Huy Hoàng đế liền lại mở miệng: “Tử Thư, Hoàng hậu đến Tây Sơn tu dưỡng một thời gian rồi, Thái y viện mấy đại phu đều thúc thủ vô phương, ngươi đi qua xem một chút vậy.”

Một giây trước phong quan, một giây sau liền giao nhiệm vụ, hơn nữa còn là đi đến chỗ Hoàng hậu kia!

Hoàng hậu không phải bệnh, mà là điên rồi. Trước khi nàng được đưa đi Tây Sơn, Cố Bắc Nguyệt nhìn qua, buông tay hết cách, mà sau khi nàng đi Tây Sơn, Thái hậu cùng phủ quốc cữu lại nhiều lần mời thần y viện y học đi khám, cũng bất lực như thế.

Kia là tâm bệnh, không có thuốc chữa, có lẽ ngày mai nghĩ thông suốt rồi liền khỏi, có lẽ cả một đời đều điên.

Nói là tới xem xem, nhưng khi Chu Tử Thư đi thật, vô cùng có khả năng liền phải ở lại Tây Sơn trông coi Hoàng hậu, cho đến khi tinh thần của bà khôi phục bình thường.

Thiên Huy Hoàng đế này không chỉ là muốn đem cậu đẩy ra khỏi Ôn Khách Hành, mà cũng là đang báo thù cho Hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa phải không?

Một chiêu này lợi hại, đủ bỉ ổi!

Chu Tử Thư chậm chạp không có trả lời, Ôn Khách Hành sắc mặt lạnh lùng, có thể thấy được đang âm thầm tức giận, nhưng, hắn từ đầu đến cuối không có mở miệng.

Thái hậu lại một lần nữa giữ chặt tay Chu Tử Thư, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Tử Thư, mẹ ngươi cứu được tính mệnh ai gia, ngươi cứu được Thái tử. Đem Hoàng hậu giao cho ngươi, ai gia mới yên tâm.”

Chu Tử Thư ở trong lòng cười ha ha, lời này nói rõ là nói cho nàng nghe, sự tình quyết định như vậy, cậu không có đường cự tuyệt.

“Thái hậu, Hoàng Thượng, thần biết giải độc, nhưng không biết chữa bệnh, chỉ sợ lực bất tòng tâm.” Chu Tử Thư uyển chuyển nói.

“Biết chữa đều chữa không tốt, có lẽ ngươi không biết chữa bệnh đi khám thì liền khỏi, chuyện này quyết định như vậy đi, Chu thái y, ngày mai đến Thái y viện báo cáo, những ngày này cùng Cố thái y nghiên cứu. Đợi mừng thọ Thái hậu xong sẽ lên đường.”

Chu thái y...

Ngay cả xưng hô đều sửa rồi, không thể nghi ngờ đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Chu Tử Thư lại một lần nữa dùng ánh mắt còn lại hướng Ôn Khách Hành liếc, chỉ thấy mặt hắn viết hai chữ không vui, nhưng không nói gì.

Chu Tử Thư nghĩ, trước thánh chỉ sau mệnh lệnh, Ôn Khách Hành cũng thương mà không giúp được gì.

Ngoại trừ lĩnh mệnh, còn có thể làm sao?

“Hạ quan tuân chỉ.” Chu Tử Thư nói thật không tình nguyện nhá.

Một bên Ôn Thiên Mặc nắm thật chặt nắm đấm, đang muốn mở miệng xin cho Chu Tử Thư, lại bị Vinh Thân Vương trầm mặc từ đầu đến cuối đè một cái xuống.

“Thiên Mặc, nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn.” Vinh Thân Vương thấp giọng,

Lúc này, ai đối Chu Tử Thư tốt, liền mang ý nghĩa đối đầu cùng Thiên Huy Hoàng đế. Vinh Thân Vương cũng không có ý can thiệp cuộc chiến tranh chấp hoàng vị, nhưng, hắn vẫn tương đối xem trọng Ôn Thiên Mặc, cho nên, đoạn đường từ Y Thành trở về, hắn không ít lần nhắc nhở Ôn Thiên Mặc tránh Chu Tử Thư xa một chút, ơn cứu mạng đợi hắn leo lên hoàng vị báo đáp cũng không muộn.

Hoàng tộc cung đấu, chính ở một chữ nhẫn!

“Y lần này đi... tất nhiên sẽ chịu đau khổ, tính mệnh đều đáng lo.” Ôn Thiên Mặc không phải nóng vội, mà là đau lòng.

Tây Sơn, là biệt cung của Hoàng tộc, là nơi dù có chết người cũng sẽ không có ai biết.

“Thất Vương đều ngồi vững, chỉ ngươi ngồi không yên?” Vinh Thân Vương thấp giọng răn dạy, ý ngoài lời là, Thất Vương đều không có cách, ngươi lại có thể làm thế nào?

Ôn Thiên Mặc không cam tâm, thế nhưng, hắn cuối cùng vẫn là hậm hực buông lỏng nắm đấm.

Một hồi gia yến, ban thưởng cùng phong quan, ân uy đều được thể hiện.

Thiên Huy Hoàng đế vừa lòng thỏa ý, cố ý ra lệnh mang rượu ngon, chỉ tiếc, Ôn Khách Hành cũng không nể tình.

“Mẫu hậu cùng hoàng huynh nếu như không có chuyện quan trọng khác, chúng ta xin cáo từ trước.”

Hắn mỗi lần không phải đều như vậy sao? Đến nói việc, không có việc gì liền đi, một khắc cũng sẽ không lưu thêm, một câu cũng sẽ không nhiều lời.

Thái hậu nghiêm túc nói: “Các ngươi cũng vừa trở về, sớm hồi phủ nghỉ đi. Khách Hành này, thành hôn lâu như vậy, cũng nên để bụng của y có tin tức gì đi, lời đàm tiếu trong cung ngoài cung cũng không ít nha.”

Đều bắt cậu đi Tây Sơn rồi, còn lôi ra cái này làm gì?

Chu Tử Thư cả người đều không tốt.

“Vâng.”

Ôn Khách Hành hiếm khi lên tiếng, nắm lấy Chu Tử Thư liền đi.
Lòng bàn tay hắn vẫn luôn là cực nóng, nhưng giờ phút này lại lạnh đến dọa người.

Cứ đi cứ đi, Chu Tử Thư rốt cục mới phát hiện Ôn Khách Hành cả người đều âm trầm, hắn không phải không nói, mà là đang tức giận.

“Ôn Khách Hành, Tây Sơn...”

Chu Tử Thư đang muốn hỏi, Ôn Khách Hành lại đem tay kia của cậu kéo qua, không nói một lời cởi cái nhẫn ngọc kia, tiện tay liền ném đến bên trong một cái giếng.

Bọn hắn còn chưa ra khỏi Càn Khôn Cung đâu, liền ném đồ vật như thế, không tốt lắm nhỉ?

“Ôn Khách Hành, huynh là...”

“Ngươi không phải rất thích kho thuốc của Thái y viện sao? Đến mai là vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận đi vào.” Ôn Khách Hành nhàn nhạt nói.

Tên này lúc nào biết cậu rất thích kho thuốc Thái y viện?

Chu Tử Thư hoài nghi, bất quá đó cũng không phải điều cậu nên nghĩ lúc này, cậu lúc này nên cân nhắc chính là đằng sau câu nói kia của hắn là có ý gì?

Ôn Khách Hành không có nói thêm nữa, nắm tay cậu tiếp tục đi lên phía trước, Chu Tử Thư suy nghĩ suy nghĩ, khóe miệng dần dần hiện lên một ý cười.

Cậu nghĩ, cậu hẳn là không cần đi Tây Sơn, bởi vì, Thất Vương điện hạ tức giận, hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.

Hắn tức giận, cậu ngược lại vui vẻ, trêu ghẹo nói: “Điện hạ, nhẫn ngọc kia giá trị liên thành đó!”

“Ngày khác cho ngươi một cái giá trị liên quốc.” Ôn Khách Hành đáp.

Cái gọi là “Giá trị liên thành”, Tần Chiêu Vương muốn dùng thành trì đến đổi Hòa Thị Bích, cho nên, Hòa Thị Bích giá trị liên thành, hậu nhân dùng cái từ này để hình dung vật phẩm quý báu.

Cái gọi “Giá trị liên quốc” là gì?

Chẳng lẽ lại là đáng giá một quốc gia đến đổi bảo vật? Liệu sẽ có một ngày từ này được hậu nhân sử dụng, mà điển cố liền từ Thất Vương điện hạ mà ra?

Chu Tử Thư nhìn mặt bên vẫn lạnh lùng như cũ của Ôn Khách Hành, không hiểu sao muốn cười, trong lúc nhất thời, những ủy khuất cùng không cam lòng trên gia yến tất cả đều bị quét sạch sành sanh.

Cậu không biết Ôn Khách Hành có hành động gì, nhưng cậu biết, Thiên Ninh Đế Đô chẳng mấy chốc sẽ không yên.

Bọn họ trở lại Thất Vương phủ thì đã nửa đêm, Tiết công công còn quỳ gối ở cửa chính.

Bọn họ còn chưa có tới gần đã ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối, Chu Tử Thư lúc này mới nhớ tới trước khi đi cậu hạ thuốc xổ với Tiết công công.

Chỉ thấy Tiết công công ngồi quỳ chân trên mặt đất, dưới mông bẩn một mảng đất, buồn nôn đến không cách nào hình dung, hắn chật vật co ro thân thể, cúi đầu không ngừng lau nước mắt.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận!

Thấy xe ngựa tới, Tiết công công đều không để ý tới vết bẩn phía dưới, vội vàng quỳ thẳng: “Bộp bộp bộp” dập đầu liên tục.

“Thất Vương điện hạ, Vương phi, lão nô sai rồi, lão nô biết sai rồi!”

“Thất Vương điện hạ, Vương phi, cầu xin tha cho lão nô lần này!”

“Lão nô cũng không dám nữa, Vương phi, xin người tha cho lão một đường.”

...

Ôn Khách Hành trước xuống xe ngựa, sau đó dắt Chu Tử Thư xuống, đối với việc Tiết công công quỳ lạy cùng cầu khẩn, hắn làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

Chu Tử Thư nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy buồn nôn, đang muốn tránh đi, tay Tiết công công tràn đầy bẩn thỉu đột nhiên móc ra một đống lớn bạc, hướng về Chu Tử Thư: “Vương phi, đây đều là hiếu kính người, người đại nhân đại lượng, tha cho lão nô đi! Lão nô lần sau không dám nữa, không dám nữa!”

Nuốt vào đến cuối cùng lại phải nôn ra, đương nhiên, Chu Tử Thư sẽ không cần, nhìn đã thấy buồn nôn.

Cậu đang muốn tránh, Ôn Khách Hành bảo vệ cậu, một cước đá văng tay Tiết công công: “Người đâu, trông kỹ cho bản vương, không quỳ ba ngày ba đêm, không cho phép đứng lên!”

Cái này...

Phải biết Tiết công công quỳ gối ở đây đến nay, đều là trong đêm, người nhìn cũng không nhiều, đừng nói ba ngày ba đêm, chính là sáng hôm sau, người nhìn thấy nhiều, sự tình tất nhiên sẽ bị làm cho xôn xao.

Ôn Khách Hành cái này là muốn tất cả người trong Đế Đô biết được chuyện này nha!

Tiết công công hiện là thái giám được Thiên Huy Hoàng đế trọng dụng nhất, trên triều đình văn võ bá quan đều phải lấy lòng hắn, trong hậu cung ba ngàn phi tần đều phải bưng bít hắn.

Ôn Khách Hành không phải đánh chó không nhìn chủ nhân, mà là hết lần này tới lần khác đánh chó cho chủ nhân nhìn, cho người trong thiên hạ nhìn.

Lại một lần nữa nhìn mặt bên nghiêm nghị lanh lùng của nam nhân này, Chu Tử Thư sinh sợ hãi, hắn... thật sự đã nổi giận.

Âm thanh kêu khóc của Tiết công công im bặt mà dừng, hắn sững sờ ngã ngồi tại chỗ.
Trong cung hầu hạ hơn nửa đời người, đối với thời cuộc biến hóa hắn đều mẫn cảm hơn so với bất cứ kẻ nào, hắn biết mình triệt để xong đời rồi...

Ôn Khách Hành nắm tay Chu Tử Thư một đường trở lại Phù Dung Viện, hắn không nhiều lời, cậu cũng không hỏi nhiều, tính im lặng không nói của hắn, cậu bất tri bất giác quen thuộc.

Bất tri bất giác lại đi đến ngã rẽ hành lang, bên tay trái thông hướng tẩm cung, bên tay phải đi Vân Nhàn Các.

Trước đó bao nhiêu lần hắn đi phía trước, cậu đi theo phía sau, cùng lặng im đi đến nơi đây, tối nay lại khác, bọn họ sóng vai, hắn nắm tay của cậu.

Lần này, Ôn Khách Hành không dừng bước, nhưng mà, hắn đi lại là bên phải, tự mình đưa Chu Tử Thư đến Vân Nhàn Các.

Lần đầu tiên có nam nhân này nắm tay cậu thế này trong đêm yên tĩnh nhẹ nhàng đi, đưa đến cửa nhà.

Rõ ràng là phu thê, Chu Tử Thư lại có loại cảm giác yêu đương.

“Nghỉ ngơi đi, ngày mai đi Thái y viện... tự mình cẩn thận.” Hắn nhàn nhạt nói.

“Ừm.” Chu Tử Thư nghiêm túc gật đầu.

Hai người đối mặt, ở giữa vốn là rất yên tĩnh, lúc này càng thêm yên tĩnh, có cỗ khí tức mập mờ đang âm thầm phun trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro