Tập 267

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoan Mộc Dao trong lòng tính toán điểm này, Chu Tử Thư nhìn thấu được, cậu cùng Quân Diệc Tà ở cùng một chỗ, nhất định biết cổ độc là không có giải dược, cậu cũng biết mọi người ở bên trong hố trời ngay cả bóng độc thú đều không nhìn thấy.

Đây là ăn chắc cậu cứu không được Ôn Thiên Mặc đó thôi.

Rất tốt, hôm nay, liền nhìn xem ai ăn chắc ai!

Chu Tử Thư ánh mắt lạnh như băng bức Đoan Mộc Dao, không khách khí hỏi lại: “Công chúa hôn sự đều bị điện hạ cự tuyệt rồi, điện hạ mất mặt hay không, thì có can hệ gì với Công chúa chứ?”

Không ai ngờ Chu Tử Thư sẽ lấy hôn sự cầu thân để phản kích Đoan Mộc Dao như vậy, lúc trước hôn sự này, định cậu làm chính cung nhưng không nói lời nào.

Điệu bộ dùng thân phận chính cung quở trách tiểu tam này của cậu, nhất thời, làm tất cả mọi người nhìn qua Đoan Mộc Dao, ánh mắt có chế giễu, có xem thường, cũng có đồng tình.

Đoan Mộc Dao bất ngờ, vốn là nhàn rỗi tới làm khán giả, ai ngờ mình lại trở thành trò cười cho thiên hạ trước tiên.

Nàng ngay từ đầu còn nhịn được, nhưng về sau nghe liên tiếp những tiếng cười nhạo, nước mắt lập tức tràn ngập hốc mắt, đối với một nữ nhân mà nói, còn có cái gì nhục nhã hơn việc hôn sự bị từ chối chứ?

Đoan Mộc Dao thẹn quá hoá giận: “Chu Tử Thư, ngươi đừng quá đáng!”

Ai ngờ, Chu Tử Thư mặt mũi vô tội: “Từ chối ngươi là Thất Vương, cũng không phải ta, ngươi muốn chỉ trích thì nên chỉ trích Thất Vương đi.”

Cậu hôm nay rất nổi giận, cậu mặc kệ Ôn Khách Hành cùng Đoan Mộc Dao rốt cuộc có quan hệ thế nào, chọc cậu không vui, đừng nói Đoan Mộc Dao, dù đầu thái tuế Ôn Khách Hành thì cậu cũng dám động thổ!

Lời này vừa dứt, lập tức không gian yên tĩnh, khoé miệng nghiêm nghị của Ôn Khách Hành có chút run rẩy, hắn đoán chừng cũng bất ngờ lắm. Chỉ là, hắn không nói gì, im lặng xem.

“Ngươi... ngươi...” Đoan Mộc Dao thực sự tức phát khóc, nói không nên lời.

Liên quan tới cầu thân bị từ chối, lời đồn rất nhiều, thậm chí không ít là do nàng ta cố ý đồn ra, để người đời cho rằng Thất Vương từ chối nàng ta là có nỗi khổ tâm có nội tình, như thế, chí ít có thể vãn hồi mặt mũi của nàng.

Nhưng, Chu Tử Thư lời này rõ ràng là nói cho tất cả mọi người, cầu thân bị từ chối chính là chủ ý của Thất Vương, không liên quan những người khác, không có cái nội tình gì, đơn thuần là Thất Vương không muốn nàng ta.

Tin tức mà truyền ra ngoài, nàng ta ngày sau đâu còn mặt mũi gặp ai nữa!

“Ta làm sao?” Chu Tử Thư bộ mặt ngây thơ, tiếp tục trêu ghẹo: “Công chúa, nếu ta là ngươi, nhìn thấy Thất Vương nhất định tránh xa xa, thật mất mặt phải không?”

“Chu Tử Thư, ngươi khinh người quá đáng!” Đoan Mộc Dao thực sự tức phát khóc rồi, nàng ta hận không thể rút ra trường kiếm một kiếm đâm chết nam tử này, thế nhưng, nàng ta không thể không nhịn, trường hợp này nàng ta không thể động thủ, một khi động thủ, nàng ta liền thua.

Nàng ta nhìn sang Ôn Khách Hành, âm thanh nghẹn ngào làm nũng: “Sư huynh, huynh xem, y ức hiếp người quá đáng!”

Ôn Khách Hành không để ý Đoan Mộc Dao, hắn chỉ nhìn Chu Tử Thư, nhưng Chu Tử Thư không nhìn hắn, nam tử này từ khi xuất hiện đến bây giờ không nhìn thẳng hắn lấy một lần.

Kỳ thật, hắn thấy phiền nhất chính là nhìn người khác cãi lộn, nhưng, nhìn mặt bên của Chu Tử Thư, hắn đột nhiên rất hi vọng cậu có thể quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói cho hắn biết cậu muốn hắn làm như thế nào.

Chỉ tiếc, Chu Tử Thư không quay đầu lại, cậu đứng ở trung tâm đám đông, như một chiến sĩ cô độc mà kiêu ngạo.

“Sư huynh” Đoan Mộc Dao dậm chân nũng nịu, nàng ta cố chấp tin tưởng sư huynh trong hố trời cứu nàng ta, không hoàn toàn là bởi vì lời hứa với sư phụ, bọn họ từ nhỏ vào Thiên Sơn Kiếm Tông, là hai đệ tử cuối cùng của Thiên Sơn Kiếm Tông, tình huynh muội sư môn nhiều năm như vậy không thể không có một chút tình cảm nào.
Hắn chỉ là tính khí vậy, bình sinh lạnh lùng như thế, không giỏi thể hiện tình cảm mà thôi.

Tất cả mọi người đang chờ Ôn Khách Hành tỏ thái độ, Ôn Khách Hành lại một mực chờ không được Chu Tử Thư quay đầu.

Cuối cùng, hắn không nói gì, cũng không nhìn Đoan Mộc Dao một cái, Đoan Mộc Dao nói sai rất nhiều, nhưng có một câu đúng, nam nhân này, trời sinh lạnh lùng.

Lờ đi chính là sự đáp lại của hắn đối với nàng ta, nàng ta vĩnh viễn đợi không được sự đáp lại của hắn.

Ôn Khách Hành trầm mặc đến cùng, Chu Tử Thư đáy mắt lướt qua một tia thất vọng, nhưng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, cậu lúc này mới xoay người lại, vẫn như cũ là tránh ánh mắt của Ôn Khách Hành, cười nói: “Thất Vương điện hạ cũng chấp nhận, Công chúa ta thấy ngươi vẫn là nên đi đi.”

“Ngươi!”

Đoan Mộc Dao giận đến mức muốn nôn ra máu, giờ đang bất lực, nàng chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Thất Vương Phi, ngươi không cần ỷ vào miệng lưỡi để kéo dài thời gian, mạng người quan trọng, đối với đại phu như các ngươi mà nói, thời gian không phải là tính mạng sao? Ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian cứu người đi.”

“Công chúa, đánh cược cùng bổn vương phi là Tam Trưởng Lão, chờ bổn vương phi đi cứu là Thiên Ninh Thái tử, bổn vương phi có cứu hay không, thì có liên can gì đến ngươi? Ngươi gấp cái gì?” Chu Tử Thư điềm đạm hỏi.

“Bởi vì bản công chúa muốn nhìn một chút ngươi có bản lĩnh thật không, hay là hãm hại lừa gạt, chỉ là hư danh thôi!” Đoan Mộc Dao hùng hổ dọa người.

“Bổn vương phi là lừa ngươi hay là gạt ngươi? Công chúa, bổn vương phi chẳng qua chỉ là tại hội thơ hoa mai thắng ngươi, làm ngươi cả đời không thể làm thơ, ngươi sẽ không canh cánh trong lòng đến nay chứ?” Chu Tử Thư lại lật về nợ cũ.

Đó là nỗi sỉ nhục lớn nhường nào, đổi lại ai cũng sẽ canh cánh trong lòng cả đời, chẳng phải sao? Chu Tử Thư thế mà còn hung hổ hỏi vậy.

Xung quanh không ít người nhịn không được cười, tiếng nghị luận cũng nổi lên bốn phía, Tây Chu công chúa là nữ tử văn võ tướng mạo tam toàn, hàng năm bao nhiêu người ngưỡng mộ danh tiếng đến cầu kiến, bây giờ xem ra, tựa hồ là chỉ là hư danh.

Luận tướng mạo, nàng ta đẹp thì có đẹp, nhưng lòng dạ không lương thiện, nhìn xem cái dáng vẻ phẫn nộ lúc này, tựa như hổ cái muốn ăn thịt người;

Luận tài năng, lại bại bởi Chu Tử Thư xuất thân bình dân?

Luận võ, cái này mọi người không quan tâm, ở thời đại này, nữ tử không võ mới là có đức!
Nghe thấy quanh mình tiếng khe khẽ nghị luận thỉnh thoảng còn có tiếng cười nhạo, khuôn mặt như tiên nữ của Đoan Mộc Dao dữ tợn, nàng còn chưa lật lại nợ cũ với nam tử này, nam tử này ngược lại toàn lật ra để nhục mạ nàng.

“Chu Tử Thư, ngươi rõ ràng là cứu không được người ở chỗ này kéo dài thời gian.” Nàng ta tức giận hét.

“Ta không có!” Chu Tử Thư lớn tiếng phản bác.

“Vậy ngươi đi cứu đi!” Đoan Mộc Dao không muốn cùng Chu Tử Thư tiếp tục tranh luận, tiếp tục thế này, trời mới biết Chu Tử Thư sẽ còn đào ra chuyện cũ gì nữa.

Nhưng mà, Đoan Mộc Dao giác ngộ quá chậm, Chu Tử Thư không vội: “Công chúa, trước đó gặp ngươi với Bắc Lịch Khang Vương ở cùng một chỗ, nghe nói Bắc Lịch Khang Vương cũng là cao thủ giải độc, không biết Khang Vương điện hạ có tới không, ta nghĩ mời hắn ra làm chứng cho ta.”

Chu Tử Thư vừa nói ra lời này, lập tức toàn trường xôn xao!

Mối quan hệ giữa Tam quốc Thiên Ninh, Tây Chu, Bắc Lịch người trong thiên hạ ai cũng biết, Đoan Mộc Dao thế mà cùng Quân Diệc Tà thông đồng, đây cũng không phải là giao tình cá nhân, trực tiếp dính đến quốc gia đại sự.

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ của Đoan Mộc Dao tức giận đỏ ửng bỗng lập tức trở nên trắng bệch, nàng ta làm sao không nghĩ tới Chu Tử Thư sẽ ở trường hợp này đem sự tình tung ra, vạch trần quan hệ của nàng ta cùng Quân Diệc Tà, cũng vạch trần việc Quân Diệc Tà biết độc thuật.

Chuyện hôm nay viện y học quá nửa người chú ý, câu nói này của Chu Tử Thư chẳng mấy chốc sẽ truyền ra viện y học, truyền ra y thành, truyền khắp Vân Không Đại Lục.

Đến lúc đó, nàng làm sao giải thích cho phụ hoàng? Bởi vì hôn sự cầu thân bị từ chối, phụ hoàng đã không còn coi trọng nàng, mà việc Quân Diệc Tà biết độc thuật, lại sẽ làm nổi lên phong ba lớn thế nào ở Bắc Lịch.

Không lo được cho Quân Diệc Tà nữa rồi, tóm lại, nàng gặp phiền phức lớn rồi!

“Chu Tử Thư, ngươi không được vu khống ta” Nàng ta vội vã phủ nhận.

Lần này, Chu Tử Thư rốt cục quay đầu nhìn chính diện Ôn Khách Hành: “Thất Vương điện hạ, ngươi cũng tận mắt thấy Công chúa cùng với Khang Vương ở cùng một chỗ, ta không có nói dối chứ?”

Đoan Mộc Dao bị dọa phát sợ, lập tức nhìn Ôn Khách Hành, ánh mắt chất chứa khẩn cầu, nàng đã nói với Đường Li, nếu như sư huynh cần, nàng có thể giúp hắn đối phó Quân Diệc Tà.

Sư huynh giống nàng đều lớn lên trong hoàng tộc, hắn biết rõ một khi đến công chúa tuổi bàn luận hôn sự cưới gả mà thất sủng, sẽ có kết cục gì.

Sư huynh, ngươi không thể tuyệt tình như vậy!

Ôn Khách Hành cũng không hẳn không để ý tới Đoan Mộc Dao, hắn nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của Chu Tử Thư, trong mắt vẫn là không tự giác toát ra tia ấm áp, nam tử này thật khéo.

Hắn đang lo không có cơ hội vạch trần Đoan Mộc Dao cùng Quân Diệc Tà thông đồng, loan tin Quân Diệc Tà biết độc thuật ra ngoài, Chu Tử Thư cứ tranh cãi thế liền giúp hắn làm xong.

Dường như suy nghĩ rồi nhìn Chu Tử Thư một hồi, hắn cũng không trả lời ngay.

Bất đắc dĩ, Chu Tử Thư chỉ nhìn hắn một lát lập tức tránh ánh mắt đi, khóe mắt trong vắt không có nhiều cảm xúc.

Ôn Khách Hành đến lúc này mới thu hồi tâm tư, thản nhiên nói: “Bản vương có thấy, Tam Trưởng Lão không hiểu độc thuật, Công chúa không ngại mời Khang Vương ra để làm chứng cho họ chứ.”

Ôn Khách Hành trả lời như vậy, Chu Tử Thư cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, vừa nãy chính là liên quan đến quan hệ Tam quốc, chuyện này truyền ra ngoài đối với Ôn Khách Hành chỉ có tốt, không có xấu.

Đoan Mộc Dao thì lại tuyệt vọng: “Sư huynh...”

Âm thanh của nàng ta nghẹn ngào trong cổ họng, hốc mắt lập tức đỏ lên một vòng, rất muốn khóc.

Chu Tử Thư nói chuyện có lẽ còn không có phân lượng, nhưng, Ôn Khách Hành không giống, hắn kiểu nói này, ai sẽ không tin chứ?

Nàng ta không thể tiếp tục ở Hoàng tộc Tây Chu nữa rồi!

Xung quanh, tiếng nghị luận càng nhiều, các loại suy đoán, thậm chí Đoan Mộc Dao cùng Quân Diệc Tà có tư tình, Thất Vương mới cự tuyệt cầu thân.

Đoan Mộc Dao đứng nguyên tại chỗ, hàm răng cắn thật chặt, nàng nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, ánh mắt kia hung tợn có thể giết người.

Vì muốn xem Chu Tử Thư thua, nàng phải trả cái giá quá lớn, bất luận như thế nào, nàng đều nắm chắc không tha chuyện Ôn Thiên Mặc trúng độc.

Chu Tử Thư, ngươi đừng mơ tưởng tránh được, hôm nay bản công chúa thân bại danh liệt, cũng muốn ngươi phụng bồi!

Đoan Mộc Dao mặt như hung thần, đang muốn mở miệng, nhưng ai ngờ Chu Tử Thư đến cơ hội làm khó người khác cũng không cho nàng ta, cư nhiên giành nói trước: “Công chúa, nếu ngươi đã quan tâm ta thắng thua như vậy, có gan liền cùng ta đi vào, ta để ngươi nhìn chi tiết”

Cậu nói xong, nho nhã quay người, nhanh chân đi vào trong phòng.

Thấy thế, tiếng nghị luận xung quanh không hẹn mà cùng dừng lại, chỉ cảm thấy nam tử này ngay tư thế đi đường cũng cao quý như vậy.

Cho đến khi Chu Tử Thư vào cửa rồi, Đoan Mộc Dao mới hoàn hồn lại, vốn nên là việc nàng ta dùng để làm khó dễ Chu Tử Thư, ngược lại bị Chu Tử Thư lấy ra khiêu khích nàng ta, trong lòng nàng ta nổi lên một cảm giác thất bại sâu sắc.

Nàng ta thành cái gì rồi? Một mình gánh chịu, lừa mình dối người thành tự diễn đơn độc?

Nàng ta quả thực không cam tâm!

Chu Tử Thư nhất định là đang giả bộ, nhất định là hù dọa nàng.

Đoan Mộc Dao không chút do dự đi vào theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro