Tập 182

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vèo vèo vèo!"

Từng mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới như bão tố phong ba, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư vào trong ngực thật chặt, cơ thể linh hoạt né tránh mũi tên.

Trong lúc nhất thời muốn chạy trốn cũng không dễ, nhưng chỉ muốn dựa vào các mũi tên tấn công đả thương Ôn Khách Hành cũng không phải là chuyện dễ dàng. 

Nếu là lúc trước, Chu Tử Thư nhất định sẽ sợ hãi, thế nhưng sau khi thấy sự mạnh mẽ của tên này, Chu Tử Thư đã yên tâm từ lâu, cậu cẩn thận lộ đầu ra khỏi ngực Ôn Khách Hành, gian xảo nhìn độc ao phía dưới, rất nhanh liền tập trung tinh thần tiến vào trạng thái.

Trong lúc tinh thần tập trung cao độ, cậu có thể lấy độc từ bên trong hệ thống giải độc, giống như vậy, cậu cũng có thể giấu độc vào bên trong hệ thống giải độc, chỉ là khi giấu hao tốn hơn lấy rất nhiều sức lực.

Chu Tử Thư vừa tiến vào trạng thái, liền dần dần quên mất quanh mình có nguy hiểm, mặc cho Ôn Khách Hành né tránh, chống cự với mũi tên, cơ thể cậu chỉ chú ý đến ao độc. 

Đến cuối cùng, ngay cả quanh mình xảy ra cái gì, có tiếng gì vang lên cậu cũng không nghe được, toàn thế giới trong mắt cậu chỉ còn lại cái ao độc phía dưới kia...

Mưa mũi tên dần dần trở nên thưa thớt, Ôn Khách Hành đang thừa cơ hội muốn đi, nhưng ngay lúc này, phía dưới truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: "Không thấy ao độc đâu rồi! Không thấy rồi!"

Ôn Khách Hành nghiêng người tránh mũi tên như bão tố, nhìn xuống phía dưới, lại kinh ngạc phát hiện tất cả độc dược thảo trong cấm địa độc ao đã rỗng tuếch, không chỉ như thế, mà ngay cả nước trong ao độc cũng không thấy đâu cả! 

Cái này...

Phía dưới, lão già gầy gò và tất cả mọi người đều giật mình, mà Ôn Khách Hành cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng hắn chỉ nhìn một chút, cũng không có dừng lại liền rút lui.

Không biết đám thủ vệ kia kinh ngạc bao lâu, tóm lại, sau khi Ôn Khách Hành ra khỏi rừng dược liệu, vẫn không thể tin được những thứ tận mắt nhìn thấy. 

"Ngươi thấy ao độc không?"

Hắn vừa hỏi, vừa buông Chu Tử Thư ra, nhưng ai ngờ lúc này mới phát hiện Chu Tử Thư hôn mê trong ngực hắn.

Bất tỉnh lúc nào? 

Bị dọa ngất?

Nam tử này không đến mức yếu như vậy chứ?

Ôn Khách Hành buồn bực không thôi, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, lập tức liền đưa Chu Tử Thư trở về Vương gia, nào có thể đoán được, Chu Tử Thư hôn mê không tỉnh lại.

Vương công tìm đại phu khắp Dược thành, nhưng không ai có thể chẩn đoán được rốt cuộc Chu Tử Thư bị cái gì!

Không bệnh không đau không bị thương, mà mạch đập cũng bình thường, chỉ là mệt mỏi một chút, thế nhưng không đến mức hôn mê bất tỉnh nhiều ngày như vậy.

Về phần trúng độc, Ôn Khách Hành không tin nam tử này trúng độc mà bất tỉnh. 

Mấy ngày nay, tam thế gia Dược thành triệu hoán nhiều hội nghị bí mật, bàn bạc về chuyện ao độc trong rừng cấm địa, đêm hôm đó Ôn Khách Hành cũng không nhìn lầm, độc dược thảo và nước độc trong độc ao quả thực hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Vương công đích thân đi một chuyến, xác thực thấy ao độc rỗng tuếch.

"Thất Vương, vấn đề này... quả thực kì lạ." Vương công vuốt râu, liên tục cảm khái. 

Mộc gia đã cấu kết Khang Vương, nhất định biết chuyện ngày đó Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư tự tiện xông vào cấm địa, Vương công cũng không vạch trần chuyện Mộc gia cấu kết Khang vương tự tiện sử dụng độc ao, mà Mộc gia cũng không rõ giao tình của Ôn Khách Hành và Vương Công, chỉ nói đêm đó có hai người bịt mặt tự tiện xông vào, về phần thân phận gì, cũng không công khai.

Tam thế gia phái thêm người phòng thủ rừng dược liệu, về chuyện của rừng cấm địa, nói là cùng nhau điều tra, nhưng một chút manh mối cũng không có, có trời mới biết cuối cùng có thể tra được cái gì?

"Biến mất cũng tốt, tránh để bản vương phí sức hủy nó đi." 

Cấm địa ao độc là bảo vật của Dược thành, thế nhưng trước mặt Vương công, Ôn Khách Hành cũng không khách khí.

Vương công biết rõ sự lợi hại trong đó, nếu như ao độc thật sự rơi vào tay Khang Vương, như vậy sẽ có một ngày, đừng nói Vương gia, ngay cả Dược thành cũng khó giữ được, Vương công gật nhẹ đầu, biểu thị tán thành.

"Chuyện này có chút kỳ quặc, e là phải phái thêm người, chú ý kỹ lưỡng, đề phòng lại có biến cố." Ôn Khách Hành chân thật nói. 

Vương công gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cái ao độc cấm địa kia vốn đầy thần bí, bây giờ tự nhiên biến mất, không chừng ngày nào đó lại đột nhiên xuất hiện, tuyệt đối không thể coi thường.

Đang nói chuyện, phòng trong đột nhiên truyền đến tiếng nói vui mừng của tỳ nữ: "Thất Vương điện hạ, Thất Vương điện hạ, Vương phi nương nương tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"

Ôn Khách Hành vui vẻ, lập tức đứng dậy đi mất, khuôn mặt hắn không bao giờ thay đổi cảm xúc, nhưng lần này vui vẻ tất cả đều viết lên mặt. Nhìn bóng lưng vội vã kia, Vương công không thể tưởng tượng nổi, thực ra Thất Vương một người lạnh lùng như vậy có thể dẫn Thất Vương phi xuất hành đã làm cho rất nhiều người bất ngờ. 

Bên trong phòng, Chu Tử Thư vừa mới mở mắt, đầu còn đang hôn mê, tứ chi bất lực, có cảm giác khó tả.

Cậu biết mình đã ngủ rất lâu, chỉ là không biết rõ rốt cuộc ngủ bao lâu.

Nơi này là nơi nào?
Đang muốn hỏi tỳ nữ bên cạnh, giọng nói quen thuộc truyền đến, người trước đây luôn băng lãnh bá đạo, lại lộ ra một tia vui mừng ai cũng nghe được: "Chu Tử Thư rốt cuộc ngươi cũng tỉnh?"

Đáng tiếc, Chu Tử Thư đang choáng váng nặng nề không hề nghe được gì, rất nhanh, khuôn mặt tuấn mỹ đến thần cũng căm phẫn của Ôn Khách Hành xuất hiện trước mặt cậu.

Chu Tử Thư nhếch miệng, tái nhợt cười một tiếng: "Điện hạ, chúng ta trốn ra được rồi sao." 

Ôn Khách Hành vừa mới xông ra từ đám cung tiễn kia, thế nhưng đến nơi này, đứng bên giường nhìn Chu Tử Thư, lại đột nhiên có cảm giác không biết làm thế nào, hắn chỉ nhàn nhạt lên tiếng "Ừ", liền ngồi xuống mép giường cậu.

Tỳ nữ lập tức rót nước ấm, cung kính đưa cho Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành tiện tay tiếp lấy, chỉ là sau khi nhận lấy, lại có chút không biết làm sao.

"Điện hạ, mấy ngày này Vương phi nương nương không có chút nước, trước tiên cần phải uống chút nước ấm mới có thể ăn, nô tỳ đi bưng bát cháo tới." Tỳ nữ nói rồi vội vã lui xuống. 

Phải mớm nước...

Ôn Khách Hành không có đáp lại, nhưng dìu Chu Tử Thư rất nhanh, cho cậu tựa vào khuỷu tay mình, mớm nước vào trong miệng cậu.

Động tác của hắn rất lạnh nhạt, tựa hồ lần đầu tiên hầu hạ bệnh nhân, thế nhưng cánh tay của hắn rất có lực, rất chắc chắn.

Chu Tử Thư còn choáng váng nặng nề, mê man nhiều ngày như vậy, vừa khát vừa đói, vừa thấy được nước ấm, lòng nóng như lửa đốt, đụng vào miệng liền ọc ọc ọc uống vào, không được mấy ngụm đã sặc: "Phụt... Khụ khụ..."

Vừa sặc một cái, lập tức nôn nước bọt đầy tay Ôn Khách Hành.

Thấy thế, Chu Tử Thư lập tức ngậm miệng, lập tức tỉnh táo lại, mặc dù yết hầu rất là khó chịu rất muốn ho, nhưng cậu chỉ nhỏ giọng khụ khụ, sắc mặt trắng bệch. 

Phải biết rằng Thất Vương điện hạ cực kỳ tôn quý có bệnh thích sạch sẽ! Mà lại là bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng!

Ai ngờ, Ôn Khách Hành lại buông chén nước xuống, vội vã cúi đầu Chu Tử Thư xuống, vỗ vỗ sau lưng Chu Tử Thư: "Dùng sức ho, kìm nén làm gì, không muốn sống nữa sao?"

Hắn không chê sao? 

Chu Tử Thư nhịn không được, nặng nề mà ho, ho rất lâu rất lâu mới ho hết nước kẹt trong cổ họng, xong xuôi hết, cậu cũng gần như không còn sức lực, dựa vào trong khuỷu tay Ôn Khách Hành.

Cậu suy yếu cực kỳ, giống như một đứa bé phạm lỗi nhìn Ôn Khách Hành, sợ hãi nhìn hắn, đang muốn xin lỗi, nhưng sau đó Ôn Khách Hành lại cho cậu dựa vào gối đầu, còn hắn đi rửa tay.

Lời xin lỗi đã đến miệng, Chu Tử Thư lại nuốt xuống. 

Cậu yên lặng nhìn Ôn Khách Hành, không nhìn thấy mặt hắn, chỉ thấy một bên mặt lạnh lùng của hắn, lông mày có chút nhíu lại, tựa hồ có chút chán ghét, hắn rửa rất lâu, rất chăm chú.

Thật ra hắn không đẩy cậu ra cũng không tệ rồi, chỉ là, cũng không biết vì cái gì, nhìn Ôn Khách Hành chuyên chú rửa tay như thế, trong lòng Chu Tử Thư có cảm giác mất mát không nói được.

Lau tay sạch sẽ, nhìn bàn tay được chăm sóc kỹ càng của mình, đáy mắt Ôn Khách Hành xẹt qua một tia phức tạp, hắn lại rót một chén nước nữa, hỏi Chu Tử Thư: "Uống thêm chút?" 

Chu Tử Thư lắc đầu, tạm thời không muốn uống.

"Lại uống chút đi."

Ôn Khách Hành nói rồi đút chén nước qua, Chu Tử Thư lại vô ý thức vươn tay ra tiếp lấy, hai người đều dừng lại, rất nhanh, Ôn Khách Hành liền đưa chén nước cho Chu Tử Thư, thản nhiên nói: "Không ai giành với ngươi, uống chậm một chút." 

"Ừm." Chu Tử Thư lên tiếng, cúi đầu uống nước.

Hai người đều trầm mặc, hồi lâu, Chu Tử Thư mới mở miệng, "Vừa nãy... làm bẩn huynh rồi, thật ngại quá."

Ôn Khách Hành nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, cũng không nói thêm gì. 

Nhưng Chu Tử Thư lại tự nhiên nổi nóng, ngay cả bản thân cũng không hiểu, cậu luôn luôn quả quyết dứt khoát, lại tiêu sái, vì sao trước mặt người đàn ông này lại luôn có cảm giác kì lạ thế này chứ?

Phải chăng có một cảm giác mong nhớ và hy vọng không nên có?

Ngay lúc này, Ôn Khách Hành lạnh lùng hỏi: "Ngươi hôn mê ba ngày ba đêm, chuyện gì xảy ra? Dọa ngất sao?" 

Đổi đề tài này, Chu Tử Thư dễ chịu hơn, cậu ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ba ngày ba đêm?"

"Xảy ra chuyện gì? Sao lại ngất?" Ôn Khách Hành lại hỏi.

"Ta cũng không biết, nhìn thấy nhiều mũi tên như vậy, ta cũng không dám ngẩng đầu, cũng không biết tại sao cảm thấy hô hấp có chút khó chịu, sau đó không nhớ rõ xảy ra cái gì." Chu Tử Thư vô cùng chân thành. 

Ý có nghĩa là hắn ôm quá chặt nên bị choáng ngất?

Ôn Khách Hành nhìn thẳng Chu Tử Thư: "Chỉ như vậy?"

Ai da, thật sự không dễ lừa tên này, Chu Tử Thư ấp úng: "Thật ra... thật ra lúc ta khó thở, đẩy điện hạ mấy lần, thế nhưng điện hạ lo tránh những mũi tên kia nên không phát hiện, lực tay điện hạ quá mạnh, ta thoát không được." 

Cái này không nói bóng nói gió gì cả, chính là hắn ôm quá chặt.

Nghe thế này, ánh mắt Ôn Khách Hành cũng không láo xược nữa, Chu Tử Thư thấy thế liền cười trộm, đây coi là đùa bỡn Thất Vương sao?

Đánh chết cũng không thừa nhận, cậu không to gan như vậy đâu! 

Nhân lúc chuyện này chưa nguôi cậu lại tiếp tục nói: "Điện hạ, ta thật sự ngất ba ngày ba đêm sao? Ta không bị bệnh lạ gì chứ? Đại phu nói thế nào?"

"Nghỉ ngơi trước đi, đợi chút nữa kêu đại phu đến xem sao." Rốt cuộc Ôn Khách Hành cũng thu hồi ánh mắt dò xét kia.

"Điện hạ, chuyện cấm địa ao độc... xử lý như thế nào?" Chu Tử Thư thử hỏi. 

Ôn Khách Hành nói những chuyện quỷ dị thế kia để cho tam đại thế gia sắp xếp.

"Quỷ dị vậy sao! Tại sao có thể như vậy chứ?"
Chu Tử Thư cực kì không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kích động, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt, toàn thế giới cũng chỉ có một mình cậu biết vì sao lại như vậy! 

"Ao độc vốn đã quỳ dị, tam đại thế gia cũng không biết thế nào. Nhưng biến mất cũng coi như là chuyện tốt." Ôn Khách Hành thản nhiên nói.

Nếu không phải ao nước và độc dược thảo cùng nhau biến mất, hắn cũng không biết nên xử lý những vật kia như thế nào, dù gì đó cũng là bảo vật của Dược thành, muốn hủy đi cũng không dễ dàng.

Chu Tử Thư gật đầu tới tấp, cậu làm chuyện này thần không biết quỷ không hay, dù tam đại thế gia lại có bản lĩnh thế nào đi nữa, tuyệt đối cũng không tìm ra ao độc, mà ao độc kia cũng không thể lại xuất hiện nước! 

Cũng không biết vị Khang vương điện hạ kia biết được sản phẩm mới mà hắn khổ tâm vun trồng bị cậu nhổ tận gốc, thu hết vào trong không gian thì hắn sẽ phản ứng ra sao?

Cậu hơi hơi hí mắt, làm bộ nghỉ ngơi, thật ra thần thức lại vụng trộm tiến nhập vào hệ thống giải độc, chỉ thấy rất nhiều độc dược thảo và nước độc trong ao độc dược đều giấu ở bên trong, cậu mới yên tâm.

Lần này đến Dược thành thật sự không uổng phí, bây giờ cậu còn chưa đủ tinh lực thử khởi động hệ thống giải độc để phân tích những độc dược thảo và nước độc này, nhưng cũng đều rơi vào túi an toàn, cậu cũng không gấp gáp. 

Chu Tử Thư cũng không biết nước độc và những độc dược thảo này sẽ cho cậu kinh ngạc thế nào, đương nhiên, chuyện này hãy nói sau.

Sau một ngày nghỉ ngơi, rốt cuộc Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cũng trở lại nhà trọ, mà lúc này, Cố Thất Thiếu đã tìm bọn họ đến sắp tuyệt vọng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro