Câu chuyện thứ 1: Sinh phu lớn tuổi - niên hạ trung khuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Editor: Sakura Trang

Văn Tĩnh Vũ đau đớn lâu như vậy, hiện tại để cho anh mổ, anh làm sao cam tâm? Nghe vậy không khỏi tức giận: “Bác sĩ Vincent, tôi dùng nhiều tiền mời ông tới là giúp tôi sinh tự nhiên. Nếu như ông không làm được, hãy nghĩ đến hậu quả!”

Cố Khiêm thấy anh nói như thế với bác sĩ, sợ lòng Vincent có khúc mắc không chịu giúp anh đỡ đẻ cẩn thận, liền lôi kéo Vincent qua một bên giải thích.

Chẳng qua Vincent rất hiểu, ngược lại nói: “Không việc gì, tâm tình sản phu không tốt có thể lý giải. Cố tiên sinh không cần lo lắng, tôi sẽ không để ở trong lòng.” Lại nói ông cũng đắc tội nổi với người như vậy.

Cố Khiêm lo lắng nói: “Vậy anh ấy có thể thuận lợi sinh tự nhiên sao?”

Vincent không thể cam đoan, chỉ có thể nói: “Xem tình huống. Hy vọng thượng đế phù hộ tất cả thuận lợi.”

Bọn họ thương lượng xong tình huống xấu nhất chính là đổi sinh mổ, dù sao tính mệnh quan trọng hơn, cái này muốn làm không cẩn thận nhưng là một xác hai mệnh.

Đến bốn giờ chiều, thuốc trợ sản cũng chảy hết, Văn Tĩnh Vũ mói mở đến bảy ngón, còn không đủ chỉ tiêu để sinh con.
Vincent bỏ qua lý niệm sinh tự nhiên, khuyên bảo anh mổ bụng.

Cố Khiêm không cần phải nói, tự nhiên là ủng hộ. Thế nhưng Văn Tĩnh Vũ vẫn kiên trì, yêu cầu cho anh thêm hai giờ.

Vincent có chút hơi khó. Chẳng qua hiện nay còn không có nguy hiểm, tim bào thai đập bình thường, nước ối cũng không có chảy hết. Ông chỉ cho rằng Văn Tĩnh Vũ đã lớn tuổi rồi, qua hai canh giờ nữa cũng không nhất định có thể sinh được. Nhưng nếu sản phu cường liệt yêu cầu, ông liền miễn cưỡng đồng ý.

Nhìn dáng vẻ đau ngoan của Văn Tĩnh Vũ, Cố Khiêm đau lòng vô cùng. Nhưng là chuyện như vậy cậu thực sự không giúp được gì.

“Tĩnh Vũ ca, không được chúng ta liền mổ a!”

“Vẫn là mổ đi, đừng lo lắng đứa nhỏ có nguy hiểm. Hai ta đều không phải là thể chất dị ứng, tuổi trẻ anh cũng chú trọng chăm sóc, đứa nhỏ khẳng định không có vấn đề.”

“Tĩnh Vũ ca, nếu không vẫn là nhanh lên mổ a !”

Cố Khiêm vẫn có ý đồ khuyên bảo Văn Tĩnh Vũ, nhưng Văn Tĩnh Vũ ý chí kiên định, cho rằng sự dao động tinh thần này của Cố Khiêm thật, vì vậy yêu cầu cậu: “Đi ra ngoài!”

Cố Khiêm: “Không được, em muốn cùng anh.”

“Vậy câm miệng!”

Cố Khiêm thấy ý chí anh kiên định, chỉ có thể câm miệng, đổi thành không ngừng mà cổ vũ cùng chống đỡ.

Văn Tĩnh Vũ trằn trọc mà lại đau hơn hai giờ, rốt cục mở đến tám ngón tay, có thể tiến hành sinh trình sau cùng. Nhưng Vincent cũng không lạc quan, bởi vì dựa theo tốc độ của sản phu, rất có dấu hiệu kéo dài.

“Đổi giường ssinh!” Vincent chỉ huy hộ sĩ cùng Cố Khiêm đỡ Văn Tĩnh Vũ xuống giường bệnh, đổi giường sinh.

Kỳ thực khoảng cách cũng không xa, ước chừng là 3-4m, nhưng chân Văn Tĩnh Vũ nhũn ra đến gần như không có khí lực, cả người đều treo ở trên vai Cố Khiêm, cái bụng trĩu xuống nhanh hơn như muốn rơi.

Cố Khiêm nhìn rất khẩn trương, rất sợ đứa nhỏ cứ rơi ra như vậy, nhịn không được lấy tay đi nâng. Nhưng vừa đụng đến dưới bụng Văn Tĩnh Vũ, cũng cảm giác đứa nhỏ bên trong giống như xô cửa, đi xuống, sợ đến cậu lập tức cứng lại rồi.

“Ách –” Văn Tĩnh Vũ hết lần này tới lần khác lúc này tới đau bụng sinh, ôm bụng không đi nổi, miệng lớn thở dốc mà kềm chế.

“Đau quá. . . A, hắc, hắc. . . Không được, tôi không đứng được. Ách a —"

Văn Tĩnh Vũ theo bản năng theo đau đớn dùng sức đi xuống, hai cái đùi tách ra ngồi xổm xuống, cả người dùng sức đi xuống. Cố Khiêm cùng hộ sĩ hai người đàn ông suýt chút nữa anh.

Vincent vừa nhìn thế này không tốt, vội vàng nói: “Mau mau! Mau đỡ Văn tiên sinh mang lên giường sinh!”

Nhưng lời mặc dù nói như vậy, nhưng thực tế cũng không dễ thao tác, dù sao hiện tại dưới bụng sản phụ trĩu dọa người, lại đau đến hò hét, Cố Khiêm rất sợ bị thương anh.

Lần này đau bụng sinh giằng co gần hai phút. Văn Tĩnh Vũ hầu như thoát lực, nước ối cũng chảy đầy đất.

Thật vất vả đem người đặt lên giường sinh, nhấc lên bắp đùi, Văn Tĩnh Vũ chỉ còn biết thở hổn hển.

Cố Khiêm nhìn yêu thương không thôi, nhưng lại không dám lại nói chuyện mổ bụng.

Vincent thấy thể lực Văn Tĩnh Vũ tiêu hao rất lớn, trong lòng càng không lạc quan. Nhưng bây giờ bào thai đã vào chậu, đều mở đến tám ngón tay, đã không có khả năng lại mổ rồi. Ông kinh nghiệm phong phú, lập tức khích lệ nói: “Văn tiên sinh, anh làm phi thường tuyệt vời! Đứa nhỏ hiện tại đã vào chậu rồi, xin ngài nỗ lực, đứa nhỏ nhất định có thể bình an sinh ra.”

Văn Tĩnh Vũ miễn cưỡng nhấc lên tinh thần, lần nữa phấn đấu chống lại sinh sản gian nan. Chẳng qua dù sao lớn tuổi, không chỉ có thể lực trôi nhanh, xương chậu cùng sản đạo mở còn chậm.

Hơn nữa bào thai mặc dù không đến bốn cân, không phải thai to, nhưng hơn ba cân rưỡi cũng là không nhỏ, sinh ra xác thực vất vả.

Từ chạng vạng hơn sáu giờ lên giường sinh, vẫn sinh đến chín giờ, đứa nhỏ còn không có xuống tới.

Đến tận đây Văn Tĩnh Vũ đã sinh một ngày một đêm, cả người đau đến chết lặng. Sản đạo đã mở toàn bộ, đau bụng sinh dày đặc đến liên miên bất tuyệt, cơ hồ không có nghỉ tạm.

Vincent cùng Cố Khiêm vẫn biến đổi biện pháp cổ vũ anh. Kỳ thực không cần bọn họ cổ vũ, Văn Tĩnh Vũ cũng là biết phải kiên trì tiếp. Anh có thể cảm giác được đứa nhỏ cũng nhanh ra ngoài, nhưng luôn là cắm ở cửa ra không được, không biết có phải nguyên nhân chính mình sức lực không đủ hay không.

“Ách a — a a a a —"

Văn Tĩnh Vũ giơ cao thân thể theo đau bụng sinh liều mạng hét to dùng sức đi xuống, nhưng đầu thai đứa nhỏ quá lớn, vẫn là không có thành công.

Anh chán nản ngược trở lại há mồm thở dốc, toàn thân đã sớm ướt đẫm, giống như trong nước mới vớt ra.

Vincent cũng rất thất vọng, nhưng vẫn là khích lệ: “Tốt! Cứ như vậy! Đứa nhỏ lập tức đi ra, tôi đã thấy đầu của nó rồi. Chúng ta không ngừng cố gắng, lần này nhất định có thể!”

Lời này Văn Tĩnh Vũ đã nghe qua rất nhiều lần rồi, anh thở hổn hển rù rì nói: “Tôi không còn khí lực rồi. . . Để cho tôi nghỉ ngơi một chút. . .”

“Không thể nghỉ. Đứa nhỏ lập tức đi ra, Văn tiên sinh, anh nhất định phải chịu đựng!”

Ngắn ngủi hai câu đau bụng sinh lần nữa kéo tới, Văn Tĩnh Vũ không tự chủ được lần nữa dùng sức.

“A a a –” anh kêu tiếng nói đều khàn khàn, nhưng bào thai động tĩnh không lớn.

Vincent hướng hộ sĩ gật đầu ý bảo, hộ sĩ kia liền vén tay áo lên, đột nhiên đưa tay đặt ở bụng trên Văn Tĩnh Vũ, dùng sức ấn mạnh một cái.

“A –”

Văn Tĩnh Vũ đau đến khuôn mặt biến hình, mồ hôi hột dọc theo cái trán chảy xuống.

Cố Khiêm thấy chân nhũn ra, lại biết đây là phương pháp đỡ đẻ bình thường. Cậu đau lòng giúp Văn Tĩnh Vũ không ngừng lau mồ hôi, đột nhiên phát hiện thái dương Văn Tĩnh Vũ dĩ nhiên sinh ra mấy cây tóc bạc.

Cố Khiêm càng thêm đau lòng. Bởi vì Văn Tĩnh Vũ vẫn bảo dưỡng tốt, chất tóc đen thùi, tuy là bốn mươi hai tuổi, nhìn qua lại giống như ba mươi lăm ba mươi sáu.

Lớn tuổi có bầu, đối với thân thể tiêu hao phi thường lớn, mấy tháng gần đây anh quả thực nghe Văn Tĩnh Vũ đề cập qua cảm giác lớn tuổi các loại. Nhưng lúc đó cậu đều không có coi ra gì, dỗ ngon dỗ ngọt để anh thoải mái. Nhưng bây giờ nhìn người bị sinh trình dằn vặt đến mặt không còn chút máu, khóe mắt bài trừ không ít nếp nhăn. Lần đầu tiên cậu thức được Văn Tĩnh Vũ quả thực lớn tuổi. So với anh lớn hơn mười hai tuổi a.

Cố Khiêm phi thường hổ thẹn, hối hận chính mình chớ nên vì mong muốn bản thân để cho Văn Tĩnh Vũ sinh hạ đứa bé này. Nhưng đến trình độ này nói cái gì đều vô dụng, cậu chỉ có thể âm thầm tự nói với mình về sau nhất định phải đối với Tĩnh Vũ ca tốt hơn.

Dưới sự trợ giúp của hộ sĩ đỡ đẻ, Văn Tĩnh Vũ trải qua quá trình sống không bằng chết tầm hơn bốn mươi phút, rốt cục ở  khoảng mười giờ sinh ra một cái bé gái khỏe mạnh.

Quá trình này quá tàn nhẫn quá máu tanh. Cố Khiêm mấy lần chân nhũn ra không đành lòng xem. Cũng may Văn Tĩnh Vũ nghị lực phi phàm, ngạnh sinh sinh chịu đựng qua.

Bọn họ không có kiểm tra giới tính thai nhi. Cố Khiêm không quan tâm trai gái, chỉ cần là đứa nhỏ của cậu và Văn Tĩnh Vũ liền đều thích. Mà Văn Tĩnh Vũ lại càng không lưu ý.

Ngược lại con trai anh đã có, đứa bé thứ hai trai gái đều được.

Nói chung, hiện tại anh thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon. Về sau lại cũng không muốn sinh con nữa.

Chẳng qua cái này hả. . . Có thể không nhất định.

          — hết —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro