Chap 7 : Bước tiến mới giữa đôi ta (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 1 lúc choáng ngợp trước nhà hàng thì Cô & Nàng đã yên vị. Cả 2 vẫn k thôi xuýt xoa về sự bày trí, bố cục của nhà hàng. Nàng thấy vậy liền khéo léo chuyển chủ đề.

[Học Tỷ Phương] : - Mà cô ơi, dạo này cô có hay liên lạc với gia đình hông ? Gia đình chắc tự hào về cô lắm khi mà biết cô làm 1 nghề cao cả như thế này :3

[Cô giáo Thư] : - À...cô...

Cô ngập ngừng k biết phải nói từ đâu. Nàng dường như đã thấy được sự ngập ngừng ấy liền bày tỏ nỗi lòng.

[Học Tỷ Phương] : - Cô à, k sao đâu. Cô hãy cứ thoải mái như ngày hôm đó e đã kể cho cô nghe câu chuyện nhà e đó, có e ở đây chia sẻ với cô nè <3

[Cô giáo Thư] : - Ừ, để cô kể nhé...

Thì ra cuộc đời của Cô cũng k sung sướng như Nàng là bao. Cô đã phải rất vất vả mới có được những ngày bình yên như bây giờ. Thực ra Cô sinh ra & lớn lên ở Thành phố Hồ Chí Minh, nơi được ví như "Hòn Ngọc Viễn Đông". Gia đình Cô từng là 1 gia đình rất hạnh phúc, càng hạnh phúc hơn khi có sự hiện diện của Cô. Thế nhưng cho đến khi Công ty của bố Cô bị vỡ nợ. Chủ nợ cũng vì thế mà kéo đến đập phá nhà cửa, rồi đến cả trường Cô học đến mức Cô phải nghỉ học, chạy trốn cùng bố mẹ & sống 1 cuộc đời lam lũ, khổ sở hơn, vất vả hơn. Nhưng cứ chạy trốn rồi lại bị bắt rồi lại chạy trốn, vì k chịu được tình cảnh này nên bố mẹ Cô quyết định ly hôn năm Cô học lớp 8 & Cô theo mẹ chuyển về đây - Nam Định sinh sống & làm lại từ đầu. Mẹ Cô bắt đầu đi buôn bán ở chợ. Cô rất thương mẹ nên luôn cố gắng học thật giỏi để có cuộc sống tốt hơn, 1 tương lai tốt hơn. Và cuối cùng sự cố gắng của Cô cũng đã được đền đáp & bình yên, hạnh phúc như bây giờ.

Cô là 1 người cũng dễ xúc động nên vừa rơm rớm nước mắt vừa kể. Còn Nàng thì cứ nắm lấy tay Cô an ủi. Sau khi kể xong, Nàng liền lấy khăn lau nước mắt cho Cô.

[Cô giáo Thư] : - Cô cũng k khá khẩm hơn e là bao ha, ai cũng nỗi buồn, nỗi khổ riêng vậy...

[Học Tỷ Phương] : - Dạ...

Cô vội lấy tay lau nước mắt & quay về chủ đề chính vì chợt nhớ ra hôm nay là ngày rất đặc biệt.

[Cô giáo Thư] : - Mà...e có thật sự biết hôm nay là ngày gì & mục đích chính  tại sao cô lại mời e đi ăn k ? - Cô hỏi dò.

[Học Tỷ Phương] : - Dạ...hôm nay là...

[Cô giáo Thư] : - 8 tháng 10...e k nhớ gì sao ?

Nàng đã nhận ra...nhưng khuôn mặt Nàng buồn buồn...

[Học Tỷ Phương] : - Em nhớ chứ cô...nhưng mà...em đâu có được tổ chức sinh nhật bao giờ đâu mà nhớ ạ...

Cô giật mình...rồi Cô ngước nhìn khuôn mặt của Nàng, trong lòng k khỏi xót xa...ngẫm nghĩ 1 hồi cô liền lên tiếng.

[Cô giáo Thư] : - Vậy thì em hiểu hôm nay mục đích chính cô đưa e ra đây là gì rồi đấy...em chưa được tổ chức sinh nhật bao giờ thì hôm nay cô tổ chức cho em...cô biết nó k được đầy đủ, k có người thân, k có bạn bè của em ở đây...nhưng em có cô mà...đúng không...bé con ?

Mắt chạm mắt...tay chạm tay...cứ như vậy bầu không khí của họ ngập tràn sự ngọt ngào...

Nàng vội đứng dậy chạy tới chỗ Cô & sà vào lòng Cô, ôm lấy Cô thật chặt...lòng k khỏi sung sướng & hạnh phúc...

[Học Tỷ Phương] : - Em cảm ơn cô...nhiều lắm...*hức hức*

Nàng lại khóc rồi...Cô mỉm cười ôm lại Nàng, xoa đầu thể hiện sự cưng chiều của mình dành cho Nàng & nói :

[Cô giáo Thư] : - Ngày vui mà lại khóc rùi, bé như vầy sao cô chịu được =(((

[Học Tỷ Phương] : - Vậy giờ em k khóc nữa *lấy tay lau nước mắt* mình cùng nhau enjoy bữa tối này thật sự nha :3

[Cô giáo Thư] : - Dạaaa, mời bé con về chỗ gọi món nè :>

~~~~~~~~~~

Ăn xong, Cô bỗng kéo tay Nàng ra sân sau của nhà hàng. Tay đưa lên che mắt Nàng. Cô nói :

[Cô giáo Thư] : - Cô còn có món quà nữa cho em, chuẩn bị bất ngờ nữa nha. Cô đếm tới 3 là mở mắt nha, bất ngờ thì bất ngờ chứ cấm khóc k cô đòi lại đó nha ~

[Học Tỷ Phương] : - Dạaaaa ~

Nàng vừa hồi hộp vừa mong ngóng món quà. Chợt âm nhạc vang lên.

*Happy Birthday to you, Happy Birthday to you..."

Cô đếm tới 3 rồi từ từ hạ tay xuống để Nàng thấy được món quà. Nàng há hốc miệng bất ngờ trước món quà này. Đó chính là 1 chiếc xe điện màu đỏ. Cô nói :

[Cô giáo Thư] : - Bất ngờ chưa nèeeee ^^
Nàng bất ngờ vì món quà này lắm. Nàng k khóc nhưng k khỏi sốc vì chưa ai tặng Nàng món quà to như thế này. Món quà như thế này có thể bình thường, có thể nhỏ với mọi người nhưng với Nàng thì rất to. Nàng hết nhìn Cô rồi lại quay sang nhìn chiếc xe. Nàng lắp bắp mãi mới nói nên lời.
[Học Tỷ Phương] : - Chiếc xe này...món quà này...cô dành tặng em ấy ạ ?
[Cô giáo Thư] : - Em bất ngờ lắm phải k ? Chỉ là...*nắm tay Nàng*...cô k muốn em vất vả, k muốn em phải khổ nữa thôi...chỉ là 1 chút giúp đỡ của cô thôi...em hãy nhận lấy nó nhé...cô thương em...thật sự...cô rất thương em...
Nàng k khóc mà chính Cô mới là người khóc. Cô khóc vì thương Nàng...Cô khóc vì Cô k thể là người bảo vệ Nàng...thay Nàng gánh chịu nỗi đau ấy...Cô biết Cô cũng có nỗi đau của mình nhưng so với nỗi đau của Nàng thì k thể nào bằng. Nàng lấy đôi tay nhỏ bé của mình lau đi những giọt nước lệ vương trên đôi mắt Cô & ôm Cô vào lòng.
[Học Tỷ Phương] : - Em cảm ơn cô...cảm ơn Cô vì đã thương em...em cũng thương cô lắm, cô à...
Cả 2 người họ cùng ôm nhau, trao nhau những lời nói, những điều chân thành nhất...Cứ như vậy, tình cảm của họ dành cho đối phương ngày 1 nhiều hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro