Tôi muốn làm bạn trai của em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được giọng nói bất mãn rõ ràng từ Engfa, tuy rằng đối với thái độ quan tâm của cô dành cho Charlotte khiến Lương Đông Bằng có chút kinh ngạc nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn thân mật tươi cười.

-Ha ha, tôi biết Engfa ngục trưởng băn khoăn cùng lo lắng, hơn nữa Engfa ngục trưởng thân là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam cũng muốn tù nhân do mình quản thúc không bị ảnh hưởng đến sinh mệnh. Về điểm ấy tôi có thể hướng các vị cam đoan, Quốc gia tuyệt đối xem việc bảo vệ an toàn sinh mệnh cho các cảnh viên là điều kiện tiên quyết, còn phá án được đặt ở vị trí thứ hai.

-Charlotte tiểu thư nguyện ý tham gia hiệp trợ phá án lần này, cũng là giúp đỡ cho Cảnh cục X Thị của chúng tôi. Mà cùng tham gia nhiệm vụ lần này còn có hai vị ở phía sau tôi, các nàng là bộ đội đặc chủng được bồi dưỡng chuyên nghiệp của Quốc gia. Các người có thể gọi các nàng là đặc công, đương nhiên cũng có thể gọi tên các nàng.

-Vị bên tay trái của tôi, tên là Trần Tĩnh Hinh, nàng từng tham gia rất nhiều vụ phá án cùng nhiệm vụ khẩn cấp của Quốc gia. Vị bên phải của tôi, tên là Phùng Dịch, phụ mẫu của nàng từng là bộ đội đặc chủng vĩ đại của Quốc gia. Còn nàng từ nhỏ đã vào Bộ đội đặc chủng quốc gia huấn luyện. Năm nay nàng 18 tuổi, sau khi kết thúc huấn luyện, chính thức gia nhập Bộ đội đặc chủng quốc gia.

Thẳng đến khi Lương Đông Bằng giới thiệu, Engfa cùng Charlotte mới nhớ đến sự tồn tại còn lại của hai người kia.

Tuy rằng các nàng vừa mới bước vào cửa, Engfa liền cảm thấy hơi thở không tầm thường tản mát từ trên người các nàng, cũng không nghĩ rằng các nàng nhìn qua chỉ là nữ sinh hai mươi tuổi đầu cư nhiên chính là Bộ đội đặc chủng quốc gia.

-Engfa ngục trưởng, xin chào.

Nữ nhân tên Trần Tĩnh Hinh tiến lên một bước vươn tay phải lễ phép hướng tới Engfa.

Cho dù hiện tại trong không khí bình thường nhưng tư thế của nàng vẫn đứng thẳng tắp như thước đo, vươn năm ngón tay khép lại, đầu bảo trì 95 độ. Engfa cảm khái Bộ đội đặc chủng quả nhiên huấn luyện thật tốt, đồng thời vươn tay cùng nàng bắt tay. Riêng Phùng Dịch đứng nhìn Trần Tĩnh Hinh cùng Engfa bắt tay, cũng không vươn tay hướng đến Engfa, ngược lại đi đến bên Charlotte vươn tay phải ra. Phải hiểu rằng, trong những người ở đây, chỉ có mỗi Charlotte là người không cần coi trọng nhất.

Cái gọi là hiệp trợ phá án, chỉ là nói cho dễ nghe, kỳ thật chính là muốn lợi dụng Charlotte, đem nàng trở thành kẻ dò đường chết thay, âm mưu lợi dụng nàng hoàn thành một ít nhiệm vụ nguy hiểm gian nan mà thôi.

Vì thế, mặc kệ là Hoắc Vũ hay Lương Đông Bằng, tuy rằng thái độ của cả hai không kém nhưng dùng tâm để nhận xét thì vẫn là xem thường Charlotte. Nhưng Phùng Dịch lại khác thường muốn cùng Charlotte bắt tay, quả thực có chút quỷ dị.

Mắt thấy người đứng trước mặt mình đưa tay nhỏ hướng đến nàng, thân nhỏ bé đáng yêu cùng khuôn mặt con nít khiến cho nàng cảm thấy khả ái ngon miệng không thôi, hơn nữa đôi mắt trong suốt ngập nước kia làm cho người vốn đối với nữ hài tử không có sức chống cự như Charlotte mà nói thì làm thế nào có thể nhẫn tâm đi cự tuyệt đây? Nhất thời tâm đại thúc tràn ra, bán manh một cái.

-Ai u, tiểu bằng hữu thật sự khả ái, đến đây cho tỷ tỷ ôm một cái nào!

Những lời kinh điển Charlotte đã từng nói với Phương Cầm nay lại một lần nữa xuất hiện. Engfa, Hoắc Vũ cùng với Lương Đông Bằng nhìn Charlotte với ánh mắt ngạc nhiên. Charlotte vươn tay đem thân hình nhỏ nhắn của Phùng Dịch ôm vào lòng, không ngừng dùng tay chà chà khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương.

Tiếng chửi thề bỗng nhiên từ trong phòng phát ra. Charlotte cảm thấy một luồng khí hướng đến, theo bản năng nghiêng người tránh né, liền bắt gặp Trần Tĩnh Hinh đứng đối diện mang vẻ mặt phẩn nộ gắt gao nhìn chằm chằm mình. Bộ dáng kia giống như chính mình đoạt lấy thứ gì đó tối quan trọng của nàng, hận không thể đem Charlotte chặt thành vạn mảnh.

-Cô phát điên cái gì vậy!?

Charlotte bất mãn hỏi, đòn quyền vừa rồi chỉ cảm nhận bằng tiếng gió cũng đủ biết lực đạo tuyệt đối không nhẹ. Nếu mình không đúng lúc né tránh, mũi có khả năng bị đánh gãy. Charlotte không hiểu được mình đã trêu chọc gì nữ nhân này khiến nàng hành động như vậy.

-Cô cư nhiên dám chạm vào nàng! Chết tiệt! Hỗn đản! Cô mau buông ra!

Trần Tĩnh Hinh gào thét, lần nữa hướng Charlotte đánh tới. Chỉ là lúc này nàng không dùng cú đánh như hồi nãy mà là dùng chân. Nhìn đôi chân thon dài hướng mình đánh tới, Charlotte vừa rồi còn cảm thấy Trần Tĩnh Hinh khá trưởng thành, bộ dáng cũng không tệ, nhưng hiện tại loại suy nghĩ này không còn tồn tại nữa.

-Tôi ôm nàng có liên quan gì đến cô!? Cô bị bệnh thần kinh à?

Charlotte từ sô pha nhảy dựng lên, đôi giày cao gót màu đen phát ra ba một tiếng.

-Nàng là của ta! Cô dựa vào cái gì mà ôm nàng?

Trần Tĩnh Hinh hiện tại không còn bộ dáng bình tĩnh lão luyện như vừa rồi, nàng có chút điên cuồng hướng Charlotte đánh tới, nhất chiêu nhất thức, kết hợp quyền anh cùng một ít võ, khiến cho Engfa một bên lạnh người nhìn Charlotte.

-Nếu nàng là của cô, tôi về sau không ôm nữa, chỉ là cô cũng không cần phải hành động như vậy! Uy! Làm gì cô phải đánh a!?

Charlotte một bên ứng phó Trần Tĩnh Hinh công kích, một bên giải thích. Nàng biết mình lâu không hoạt động gân cốt, đối với Trần Tĩnh Hinh làm đặc công mà nói tuy rằng không đến mức bại trận nhưng để thắng lại có phần gian nan. Nàng cũng không muốn nghĩ nhiệm vụ chưa hoàn thành liền bị thương.

-Ta mặc kệ! Cô sẽ phải trả giá!

Trần Tĩnh Hinh không để ý tới lời giải thích của Charlotte, thân thủ hướng nàng đánh tới. Trong nháy mắt, hai người đánh gần xong một hiệp, Charlotte cực lực bảo vệ mặt mình không để bị đánh trúng, còn trên người lại trúng một vài đòn. Một vài quyền thậm chí đánh trúng ngực, đau khiến nàng nhe răng nhếch miệng.

-Đủ rồi! Dừng tay cho tôi!

Ngay khi Charlotte xuất quyền chuẩn bị đánh tới trên mặt Trần Tĩnh Hinh, Lương Đông Bằng vừa rồi một mực im lặng rốt cục lên tiếng ngăn lại. Charlotte ngay cả khi không can tâm, cũng chỉ thành thành thật thật trở lại sô pha, xoa chỗ bụng bị đánh trúng.

-Xem ra, tôi tuyển hai người làm nhiệm vụ lần này tựa hồ là chọn sai. Trần Tĩnh Hinh cô tột cùng đến khi nào mới sửa lại được tính tình nóng nảy của mình, đừng lúc nào có chuyện liên quan đến Phùng Dịch đều nổi điên lên! Hai người các người trở về lập tức viết kiểm điểm 5000 ngàn từ giao cho tôi, nếu không đừng trách tôi đem mọi chuyện báo cáo với huấn luyện viên của các người!

-Về nhiệm vụ lần này, nếu các người còn muốn tham gia, liền thành thật nghe lời của tôi, đừng khiến tôi thành sọt rác của các người! Nếu không muốn tham gia, liền trở về ngoại quốc nằm vùng! Tôi đi trước, các người có thể nghỉ ngơi vài ngày, nếu có hành động gì tôi sẽ nói cho các người biết!

Lương Đông Bằng nói một đoạn dài, liền phẫn nộ rời khỏi phòng họp, còn Hoắc Vũ một bên không lên tiếng thu dọn mớ hỗn độn bởi vì Charlotte cùng Trần Tĩnh Hinh vừa rồi đánh nhau mà càng trở nên hỗn độn khó nhìn.

Trong nhất thời không khí xung quanh cũng trở nên yên tĩnh. Charlotte cùng Trần Tĩnh Hinh đều bị thương, ngồi vị trí của mình không nói chuyện.

Vì thế, chỉ có mỗi Engfa chú ý đến ánh mắt chợt loé qua một tia giảo hoạt của Phùng Dịch.

-Hoắc Vũ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?

Engfa chóng đỡ trán hỏi. Cô đối với trò khôi hài của Charlotte cùng Trần Tĩnh Hinh vừa rồi thật không muốn biểu đạt bất luận ý kiến nào. Rõ ràng không còn là tiểu hài tử, cư nhiên còn có thể làm ra mấy trò đánh nhau như vậy, nói ra có chút doạ người.

-A, Tiểu Engfa, là như thế này. Bởi vì nhiệm vụ của em lần này là giám sát nàng, cho nên hai người phải cùng một chỗ suốt 24 giờ. Còn Trần tiểu thư và Phùng tiểu thư là người trợ giúp nhiệm vụ lần này, Cục trưởng đã thay các người tìm chỗ ở, tôi hiện tại đưa các người đến đó.

-Ân, phiền anh.

Engfa hướng Hoắc Vũ nói lời cảm ơn, tất cả liền đi đến cửa Cục cảnh sát. Ngồi trên xe, Engfa vẫn như cũ ngồi ở vị trí phó điều, còn Charlotte, Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch ngồi ở phía sau. Vì không muốn Charlotte ngồi bên cạnh Phùng Dịch, Trần Tĩnh Hinh chủ động ngồi chính giữa cả hai. Khi xe bắt đầu chuyển bánh, Engfa hết sức khẩn trương lo sợ phía sau hai người lại tái ẩu đả nhau.

May mắn Lương Đông Bằng tìm phòng cách đó không xa Cục cảnh sát, chỉ hơn hai mươi phút chạy xe đã tới nơi. Đó là một biệt thự có vẻ hẻo lánh, tuy rằng không lớn nhưng đủ để bốn người các nàng trụ lại.

Trong gara có một chiếc xe, xung quanh trang bị nhiều camera không đếm xuể cùng thiết bị cảnh báo. Không hề nghi ngờ những thứ này chính là vì Charlotte đặc thù chuẩn bị.

Vừa tiến vào nhà, Trần Tĩnh Hinh liền kéo tay Phùng Dịch bước lên lầu hai, chọn hai phòng cho các nàng. Còn Charlotte tê liệt ngã xuống ghế sô pha không nguyện ý động đậy.

-Tiểu Engfa, tôi có thể nói chuyện riêng với em được không?

Hoắc Vũ sau khi đưa các nàng đến, cũng không vội vã ra về mà hướng đến Engfa mở lời.

-Được.

Engfa nhìn về phía Charlotte đang nằm, nhẹ giọng trả lời. Hai người liền ra ngoài biệt thự, đứng trước cửa.

-Tiểu Engfa, mấy ngày nay tôi công tác bận rộn, không có thời gian tìm em, cũng không có thời gian thăm Lý a di cùng Tần thúc thúc.

-Không sao, công tác quan trọng hơn.

-Eng...Engfa, kỳ thật tôi có chuyện muốn nới với em. Tôi...Tôi...Tôi muốn làm bạn trai của em, có thể không?

Hoắc Vũ hỏi xong liền đỏ mặt, tuy rằng trong lòng quyết định theo đuổi Engfa, nhưng thời điểm chân chính thổ lộ lại vẫn thẹn thùng lo sợ.

-Hoắc Vũ, tôi trước mắt không muốn nghĩ nhiều về chuyện tình cảm. Anh là một nam nhân tốt, nhưng không phải là mẫu người tôi thích. Hy vọng anh có thể tìm được một nữ nhân tốt.

Đối mặt với Hoắc Vũ trả lời, Engfa không chút do dự muốn hắn tìm một người khác tốt hơn. Nhìn thấy đối phương trên mặt lộ vẻ khổ sở cùng thất vọng, trong lòng gánh nặng tựa hồ nhẹ đi rất nhiều. Dù sao đối với người không thích vẫn nên sớm giải thích rõ ràng. Càng dây dưa lại càng phiền toái.

-Engfa, kỳ thật tôi sớm biết trước được kết quả, em có lẽ không thích tôi. Nhưng tôi sẽ không buông bỏ, tôi sẽ vẫn đối xử tốt với em, đợi em thích tôi, một ngày nào đó nguyện ý ở cùng tôi.

Hoắc Vũ kiên định nói, hắn cho rằng mình cũng không kém cỏi, cũng chân chính thích Engfa. Tuy rằng ban đầu tiếp xúc với cô là do chủ kiến của cha mẹ.

Nhưng sau khi nhìn thấy Engfa, Hoắc Vũ chân chính thích cô. Tuy rằng Engfa không giống như nữ nhân bình thường thích làm nũng, thích người lớn tuổi, thậm chí lại có phần xa cách lạnh lùng, cao cao tại thượng nhưng cũng không thể ngăn cản Hoắc Vũ thích Engfa. Hắn thích Engfa thành thục, càng thích Engfa tính cách nghiêm cẩn cùng tác phong của cô. Hoắc Vũ nghĩ Engfa kết hôn về sau nhất định sẽ là một thê tử tốt, một mẫu thân tốt.

-Được rồi, anh muốn như thế nào liền như vậy đi, tôi vào trước.

Engfa vốn nhẹ đi gánh nặng, không đợi cô hưởng thụ trong chốc lát liền bị lời nói của Hoắc Vũ áp trọng. Cô như thế nào cũng nghĩ không thông, thế giới này nhiều nữ nhân như vậy, Hoắc Vũ sao phải quấn quít lấy mình không buông. Tâm tình buồn bực hơn dẫn đến cách nói chuyện cũng không giống như lúc nãy khách khí.

-Ân, Tiểu Engfa, tôi đi đây.

Làm cánh sát đã lâu, lời nói cùng bản lĩnh của Hoắc Vũ cũng không hề kém. Hắn có thể cảm giác được Engfa không kiên nhẫn, biết mình còn dây dưa chỉ càng khiến cô tăng thêm khó chịu, có chút không cam lòng xoay người rời đi. Thẳng đến khi thân ảnh Hoắc Vũ hoàn toàn biến mất, Engfa mới giãn mày trở vào biệt thự.

Ai ngờ cô vừa đẩy cửa đi vào, thân thể bị một cái ôm mạnh mẽ tiến vào. Nghe hơi thở quen thuộc trên người của đối phương, cảm giác đối phương kề sát trước ngực mềm mại của mình, Engfa liền lập tức đoán được người ôm mình là ai.

-Eng Eng...Vừa rồi nữ nhân kia đánh ngực của em đau quá, chị giúp em xoa xoa một tí được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro