Quyển 3 - Chương 51: Phong Vân đế quốc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cường giả như Liệt Đức Nhĩ, có thể thăng chức đên cấp bậc quân chủ đỉnh chứng tỏ hắn cũng là một lão quái vật đã sống ít nhất là một trăm năm rồi. Một trăm năm cho dù có là một con người thiếu đầu óc thì cũng có thể thành tinh, huống chí là người như Liệt Đức Nhĩ. Tâm địa gian xảo của bản thân quá nhiều, cộng thêm sự mài dũa của bản thân và sự từng trải của hắn, lời của Liệt Đức Nhĩ nói trước mặt Vân Phong đúng là không thể nào phân biệt được thật giả.

Trong lòng Vân Phong đối với thứ mà Liệt Đức Nhĩ nói thật sự có chút hứng thú, dù sao chuyện Tạp Lan đế quốc đáp ứng với nàng lúc trước đã không làm được, nàng thật sự rất muốn có tin tức của huyễn thú, hai mắt Vân Phong khẽ nheo lại, nhìn Liệt Đức Nhĩ trước mặt, xác suất con hồ ly gian xảo này biết được tin tức của huyễn thú là rất lớn, dù sao cũng từng như hình với bóng với Tạp Lan đế vương, suốt ngày hỗ trợ lẫn nhau, Tạp Lan đế vương phải nên vô cùng tín nhiệm Liệt Đức Nhĩ mới đúng.

"Chủ nhân, lời hắn nói tốt nhất không nên tin." Tiếng của Tiểu Hỏa truyền đến qua tâm niệm, Vân Phong yên lặng không nói. Hiện tại nàng hoàn toàn không biết gì về tin tức của huyễn thú, nếu Liệt Đức Nhĩ thật sự biết tin này, thật sự là một sự hấp dẫn quá lớn đối với nàng.

Nếu có loại thủ đoạn có thể trực tiếp rà soát trí nhớ của người khác thì tốt rồi, trong lòng Vân Phong hiện lên ý nghĩ như thế. Như vậy thì cũng không cần phải quá nặng tay với Liệt Đức Nhĩ nữa, thế công của Vân Phong có phần chậm hơn, chân mày nhíu lại. Liệt Đức Nhĩ vừa thấy thế liền biết chiêu này của mình có hiệu quả rồi.

"Ngươi thật sự biết sao?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi một câu, Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cũng liếc mắt nhìn Liệt Đức Nhĩ một cái. Bọn hắn cũng không có cách nào để xác đinh lão thất phu này có thật sự biết tin tức về huyễn thú hay không, một khi bị hắn thừa cơ lợi dụng sơ hở, chẳng phải bọn hắn đã bị đùa giỡn rồi sao?

"Tất nhiên là biết, lúc Tạp Lan đế vương trao đổi chuyện bí mật cho tời bây giờ đều chẳng kiêng dè ta." Liệt Đức Nhĩ đứng thẳng người, tay ôm lồng ngực phát đau của mình, một đôi mắt đề phòng nhìn Vân Phong.

"Thế nào Vân Phong, nói đến cùng giữa ngươi và ta cũng không có quá nhiều ân oán, ta còn cung cấp cho ngươi một tin tức quan trọng như vậy..."

"Thế nào, chẳng lẽ vẫn còn muốn ta phải cảm tạ ngươi sao?" Vân Phong đáp trả bằng khẩu khí âm trầm. Liệt Đức Nhĩ xấu hổ cười cười.

"Lời này của Vân Phong tiểu hữu, cũng không phải là do ta nói mà." Lập tức từ tên biến thành tiểu hữu, xem ra Liệt Đức Nhĩ kiêng kị Vân Phong rất nhiều.

"Nói." Vân Phong lạnh lùng nhả ra một chữ. Nhưng Liệt Đức Nhĩ không mở miệng, nhìn Tiểu Hoả cùng Lam Dực đang vây xung quanh hắn: "Nếu Vân Phong tiểu hữu đã nhận lời đề nghị của ta, có phải chúng nó cũng nên..."

"Tiểu Hỏa, Lam Dực, tránh ra đi." Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, tuy trong lòng Tiểu Hỏa và Lam Dực có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tránh sang một bên. Liệt đột nhiên thở ra, thấp giọng cười ha ha rồi nói một câu: "Vân Phong tiểu hữu quả nhiên là thẳng thắn."

Vân Phong nhíu mày nhìn hắn: "Nói, nếu tin tức của ngươi có ích, ta sẽ thả ngươi đi."

Liệt Đức Nhĩ cười ha ha: "Tin tức này đương nhiên là có ích, Vân Phong tiểu hữu cần phải nghe cho thật cẩn thận!" Chiến khí lặng lẽ vận chuyển bên trong cơ thể Liệt Đức Nhĩ, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong: "Tin tức này là nơi mà huyễn thú hay thường lui tới... Nơi đó là...!" Trong lòng Vân Phong căng thẳng, tiếp theo chiến khí của Liệt Đức Nhĩ đột nhiên bộc phát ra, bao trùm toàn thân của hắn. Ngay sau đó, thân thể của hắn hệt như một quả pháo, đột nhiên xoay người chạy thoát!

"Chết tiệt!" Tiểu Hỏa gầm nhẹ một câu, thân thể vừa động liền muốn đuổi theo, Lam Dực cũng nhanh chóng vươn cánh ra muốn đuổi thao. Nhưng khoé miệng Vân Phong chỉ thoáng qua một nụ cười không thể lí giải được, cứ lẳng lặng đứng trong không trung nhìn bóng lưng chạy trốn thần tốc của Liệt Đức Nhĩ. Tay nhẹ nhàng tung nắm lại một cái trong không trung!

Tiểu Hỏa và Lam Dực chợt hiểu ra, chỗ cổ tay Vân Phong có một sợi thuỷ nguyên tố màu lam quấn quanh, một sợi nguyên tố màu xanh không ngừng kéo đến phương xa trong không trung, đúng là phương hướng mà Liệt Đức Nhĩ trốn đi!

"Đi thôi, ta muốn xem hắn có thể chạy tới đâu." Vân Phong mang theo một ý cười lạnh, chậm rãi đi theo sợi chỉ thuỷ nguyên tố kia. Tiểu Hỏa và Lam Dực nhìn thoáng qua, lão thất phu kia thật sự dám đùa giỡn chủ tử, xe ra lần này mạng sống đã gặp khó khăn rồi.

Liệt Đức Nhĩ điên cuồng chạy trốn, làm kinh động đến rất nhiều loại chim trên bầu trời này, xem ra tốc độ chạy trốn so với vừa rồi chỉ có nhanh hơn chứ không ít. Hiện tại Liệt Đức Nhĩ đã dốc hết toàn lực, cứ một lúc sẽ quay đầu quan sát một chút, lúc phát hiện Vân Phong bọn họ cũng không đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Một tiểu nha đầu mà còn muốn đấu với ta!" Liệt Đức Nhĩ thấp giọng hung hăng nói một câu, nhưng tốc độ dưới chân vẫn không giảm bớt, không tới một khoảng cách an toàn chắc chắn Liệt Đức Nhĩ sẽ không hài lòng.

Cứ điên cuồng mà chạy cả ngày như vậy, mãi đến khi hoàng hôn, Liệt Đức Nhĩ dưới tốc độ điên cuồng này cũng đã chạy tới một trấn nhỏ nằm ở phía Bắc của Tạp Lan đế quốc. Liệt Đức Nhĩ khẽ đánh giá tính toán khoảng cách một chút, lấy tốc độ vừa rồi của hắn Vân Phong không có khả năng đuổi theo kịp.

Hắn lại chạy thời gian dài như vậy, Vân Phong ắt hẳn về căn bản sẽ không thể tìm ra hắn mới đúng. Liệt Đức Nhĩ không hổ là lão hồ ly, nấp người ở một chỗ nào đó bên ngoài trấn nhỏ, vẫn cứ đợi ước chừng khoảng hai giờ. Sau khi xác định thật sự không có ai đuổi theo, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Rời khỏi Tạp Lan đế quốc, hắn sẽ có một bầu trời mới, cường giả như hắn quả thật không cần lo ăn lo mặc. Liệt Đức Nhĩ thả lỏng người mà đi vào trấn nhỏ, chiến khí toàn thân của hắn đã tiêu hao đến hầu như không còn, khiến cho Liệt Đức Nhĩ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn đi thẳng tới một khách điếm, tuỳ tiện tìm một phòng, Liệt Đức Nhĩ nằm trên giường, trong lòng nhớ đến cảnh chỉ cần ngày mai là hắn đã có thể hoàn toàn rời khỏi Tạp Lan đế quốc, tiền tích góp được của hắn mấy năm nay tại Tạp Lan đế quốc cũng đủ để làm ra một chút việc rồi. Nếu có khả năng, cũng có thể khai tông lập phái.

Dã tâm của Liệt Đức Nhĩ không nhỏ, chung quy việc phải làm hộ vệ cho hoàng thất đã khiến hắn bất mãn vô cùng, tuy được hưởng địa vị cao và đãi ngộ không tệ, nhưng nói đến cùng vẫn chỉ là một kẻ đầy tớ. Liệt Đức Nhĩ thật sự rất muốn ngồi vào vị trí chủ nhân, mấy năm nay quả thật Tạp Lan đế quốc đã cho hắn không ít thứ tốt, Liệt Đức Nhĩ sờ sờ chiếc nhẫn mang trên tay, trong chiếc nhẫn này là toàn bộ đồ tích góp của hắn.

Liệt Đức Nhĩ vươn bàn tay ra trước mắt, vốn muốn nhìn nhẫn không gian của mình một chút, lại không nghĩ rằng bên dưới cổ tay của hắn, có một sợi chỉ màu xanh nhàn nhạt đang chậm rãi tung bay, kéo dài ra khỏi phòng. Liệt Đức Nhĩ nhìn kỹ một hồi, đột nhiên hoảng sợ, thân thể lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, không chút suy nghĩ liền muốn phá cửa mà ra ngoài!

"Còn có thể chạy sao?" Giọng nói rõ ràng của Vân Phong truyền đến từ bên ngoài, giọng nói này khiến tóc gáy toàn thân của Liệt Đức Nhĩ đều đã dựng đứng lên.

"Vân Phong! Hay cho một tên tiểu nhân hèn hạ! Lại có thể dùng đế chiêu thức hạ lưu này!" Liệt Đức Nhĩ có chút thẹn quá hoá giận,trạng thái hiện tại của hắn thật sự không thể làm chút gì, chiến khí đã sắp khô kiệt thì không nói, ngay cả đường chạy trốn đều bị chặn rồi.

"Ngươi có mặt mũi để nói ta đê tiện sao?" Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Phong đã chậm rãi đi đến, con ngươi đen nhìn thẳng vàoo Liệt Đức Nhĩ, cười như không cười.

Đầu óc của Liệt Đức Nhĩ nhanh chóng xoay chuyển, lúc này có chút nịnh nọt mà nở nụ cười: "Lời nói vừa rồi không phải là cố ý, vẫn xin Vân Phong tiểu hữu bỏ qua cho. Ta chỉ muốn thăm dò Vân Phong tiểu hữu một chút, không có ý tứ gì khác."

Vẻ mặt của Vân Phong không có chút gì khác thường, tựa hồ không có chút ham thích gì với tin tức của huyễn thú.

Trong lòng Liệt Đức Nhĩ không khỏi hồi hộp một chút, chẳng lẽ nàng thay đổi ý định rồi sao? Sớm đã biết rằng hắn không nên đùa giỡn với tâm tư của nàng ta, nếu vậy không phải đã xong hết ngay từ đầu rồi sao!

Vân Phong chậm rãi ngồi xuống trên một cái ghế gần đó. Liệt Đức Nhĩ vội mở miệng, xem có vẻ vội vàng, như sợ Vân Phong không tin vào lời của hắn: "Cụ thể gì đó thì ta cũng không nghe được nhiều, chẳng qua lại nghe được thứ mấu chốt, một trăm năm trước huyễn thú này đã để lại một chút tung tích, chứng tỏ nó đã xuất hiện qua ở thế giới của con người, hơn nữa là thật sự tồn tại! Mà những dấu vết này nằm ở phụ cận của di tích Vạn thần!"

Mặt ngoài của Vân Phong ung dung mà thản nhiên, phụ cận của di tích Vạn thần lại có dấu vết qua lại của huyễn thú? Xem ra chuyến thăm dò di tích Vạn thần nàng nhất định phải tham dự một chút rồi. Chủ ý trong lòng đã quyết định, Vân Phong cười cười với Liệt Đức Nhĩ. Khoé miệng của Liệt Đức Nhĩ cũng giật nhẹ, lại không hề có ý cười.

"Liệt Đức Nhĩ, đừng xem ta như một đứa trẻ ba tuổi rưỡi mà đùa giỡn, như vậy ta sẽ vô cùng mất hứng." Lời nói của Vân Phong khiến cho mặt mày Liệt Đức Nhĩ căng thẳng, ngũ quan đều đã nhăn lại một chỗ: "Lời này của Vân Phong tiểu hữu là có ý gì... Chẳng phải ta đã nói toàn bộ tin tức này cho ngươi sao?"

Khóe miệng Vân Phong giật nhẹ, tay sờ tay vị của ghế dựa, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái ở mặt trên: "Lần đầu tiên ta cho ngươi cơ hội, là do bản thân ngươi không nắm chắc, mà bây giờ, ta cũng không có nói qua là sẽ thả ngươi."

"Vân Phong, ngươi!" Sắc mặt của Liệt Đức Nhĩ đỏ lên, hắn cho rằng bùa hộ mệnh giờ cũng đã mất đi hiệu lực rồi. Liệt Đức Nhĩ sống đến từng tuổi này có khi nào thì bị chật vật như vậy? Khi nào thì hắn phải liều mạng chạy trốn như vậy? Lòng tự tôn của cường giả bị đả kích nghiêm trọng, sắc mặt của Liệt Đức Nhĩ đỏ bừng, tràn đầy tức giận nhìn Vân Phong, ánh mắt kia dường như đã muốn phát hoản, nhưng hắn cái gì cũng không làm, không thể làm.

"Làm người nên có lòng khoan dung." Liệt Đức Nhĩ thấp giọng nói một câu.

Vân Phong chậm rãi đứng lên từ ghế dựa, cười hề hề nói một câu, "Ta trả lại nguyên vẹn những lời này cho ngươi, vẫn còn thêm một câu nữa, trêu chọc ai cũng không nên trêu vào người Vân gia."

Nắm tay, ra quyền, một tiếng kêu đau đớn, bóng dáng ngã xuống đất. Khuôn mặt không cam lòng cùng tức giận kia đã trở thành hình ảnh sau cùng của cả đời hắn. Vân Phong nhìn Liệt Đức Nhĩ im hơi lặng tiếng mà chết bên chân mình, khoé miệng giương lên một cách châm chọc. Con ngươi đen nhìn thấy chiếc nhẫn mà hắn đeo trên tay, chậm rãi cúi người xuống.

Lão phu tử này chắc đã cướp đoạt được không ít bảo bối, nếu mạng của hắn kết thúc trong tay nàng, thì những thứ này nàng sẽ nhận lấy không khách khí. Lấy chiếc nhẫn khỏi tay Liệt Đức Nhĩ, tinh thần lực của Vân Phong chậm rãi tiến nhập vào bên trong. Liệt Đức Nhĩ đã chết, cấm chế trên chiếc nhẫn của hắn tất nhiên sẽ biến mất rồi trở thành vật vô chủ, Vân Phong cứ giữ lấy như vậy thì cũng không có gì là không ổn. Sau lúc tinh thần lực thâm nhập vào bên trong chiếc nhẫn, Vân Phong khẽ tặc lưỡi, lão gia hoả này quả thật đã vơ vét được không ít thứ tốt, một đống lớn khoáng thạch trung cấp, khoáng thạch cao cấp cũng có một đống lớn.

Bên cạnh đống khoáng thạch, một thanh kiếm loé sáng hào quang cũng thu hút sự chú ý của Vân Phong, vũ khí cấp bậc quân chủ! Vân Phong cười cười, đây chính là thứ tốt, tầm mắt quét sang một bên, thậm chí còn có năm vũ khí cấp bậc thống lĩnh!

Lão gia hỏa này muốn tự mình khai tông lập phái sao? Nhiều vũ khí như vậy tất nhiên không phải là cho hắn dùng, Vân Phong tỉ mỉ đếm một chút, vũ khí cửu khổng cửu tinh lại có nhiều đến hai trăm cái! Một đống làm thành một gò núi nhỏ ở kia, mặt trên cũng tương khảm bảy miếng ma hạch! Mà tiêu chuẩn cấp bậc ma hạch cũng là lục cấp!

"Hay cho một kẻ tham lam." Vân Phong tùy tiện lấy ra một cái trên tay mà tỉ mỉ đánh giá, khổng này hẳn là do Liệt Đức Nhĩ tự mình khoan, nói như vậy thì ma hạch này cũng tiêu phí không ít tiền tài của hắn... Vân Phong cất kỹ vũ khí trên tay, mấy thứ này lại mang lại cho nàng không ít thuận lợi, những chiến sĩ trong quân Vân gia vẫn còn thiếu một số lượng vũ khí cấp cao, còn có Dong Binh Đoàn Hồng Phong, hai trăm vũ khí này đúng là kịp thời mà.

Nếu Liệt Đức Nhĩ biết tâm huyết của cả cuộc đời mình đều bị Vân Phong cho ra ngoài, dù có chết cũng sẽ bò ra từ trong mộ.

Năm vũ khí cấp bậc thống lĩnh kia, cho phụ thân một cái, Sắc Kim đại thúc chắc hẳn là không cần, cho Trạch Nhiên một phần, còn có Chính Nhiên tiên sinh... Vân Phong cười cười, cũng không biết Chính Nhiên tiên sinh có ghét bỏ thứ này hay không, nhỡ lão nhân gia đã có rồi thì càng khó mà nói rồi.

Còn hai cái tất nhiên là cho Vương Minh và Triệu Minh Khải, ngày hai người bọn họ đột phá đến cấp bậc thống lĩnh hẳn là không xa rồi. Vân Phong tiêp tục đánh giá bên trong trữ vật không gian, trừ bỏ khoáng thạch cùng một đống lớn vũ khí ra, Vân Phong còn tìm được hai quyển chiến kỹ cao cấp. Khẽ nhìn lướt qua, trong hai cái chiến kỹ đó có một cái là Vạn kiếm dẫn mà Liệt Đức Nhĩ đã sử dụng, sức phá hoại mạnh mẽ kia Vân Phong đã từng lĩnh hội qua.

Nếu không phải có vũ khí cấp bậc của sư phụ chống đỡ, nàng sẽ phải bị thương nặng. Lại còn có một cuộn chiến kỹ cũng có quan hệ với kiếm, Vân Phong tạm thời ném sang một bên, những thứ này đối với nàng mà nói căn bản là không dùng được. Chờ đến lúc mang vũ khí câp bậc quân chủ này ra ngoài cũng là lúc, hai thứ này cũng được đưa ra ngoài cùng.

Cuối cùng Vân Phong nhìn lướt qua thi thể nằm trên mặt đất của Liệt Đức Nhĩ, cổ tay nhẹ nhàng chuyển, hoả nguyên tố bao phủ thân thể Liệt Đức Nhĩ trong nháy mắt, sau khi bị đốt bởi nhiệt độ cao, thân thể Liệt Đức Nhĩ hoá thành một đám bụi đen, tiêu tán tại một phương trong không khí.

Sau khi Vân Phong trở lại Xuân Phong trấn suốt đêm thì đã khuya rồi. Nàng đứng trong không trung nhìn Xuân Phong trấn xa xa, giờ phút này trấn nhỏ này nhìn vẻ vô cùng yên bình, trạch viện của Vân gia nằm ở nơi đó, rất nhỏ nhưng trong mắt ở trong mắt Vân Phong, cho dù có nhỏ đi nữa cũng là mái nhà ấm áp của nàng. Tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn không ít, Vân Phong mới vừa tiếp cận Vân gia, lại rõ ràng được tối nay người đến thăm hỏi Vân gia quả thật rất nhiều.

"Nha đầu!" Thân thể Ngao Kim đột nhiên bay lên chỗ cao nơi không trung, vừa vươn tay ra muốn ôm Vân Phong, Nhục Cầu đột nhiên xông ra từ trữ vật không gian, nhe răng với Ngao Kim, lúc này Ngao Kim mới không dễ dàng gì mà thu tay về. Thân thể Nhục Cầu run lẩy bẩy, tâm tình tựa hồ có chút gắt gỏng, Vân Phong vuốt ve vài cái để trấn an, lúc này Nhục Cầu mới an tĩnh trở lại, về sau cũng không thể bỏ quên tiểu gia hoả này nữa rồi.

"Sắc kim đại thúc, đa tạ thúc đã che chở cho Vân gia." Vân Phong cười cười.

Ngao Kim gãi gãi đầu, vẫn là dáng vẻ tuỳ tiện kia: "Nha đầu ngươi nói cái gì vậy! Đây là việc ta phải làm." Vân Phong cười cười cũng không nói thêm gì nữa, cặp mắt đen đã thấy hai người thong thả đi từ trong nhà ra. Hai người kia đều mang vẻ mặt dịu dàng, tâm của Vân Phong mềm ra ngay tức khắc.

"Phụ thân, đại ca!" Vân Phong gọi hai người rồi hạ xuống từ không trung, chạy từng bước nhỏ đến trước mặt hai người. Bàn tay to của Vân Cảnh xoa xoa đầu Vân Phong, xem ra thân thể đã không còn gì đáng lo ngại. Còn Vân Thăng dùng một tay kéo Vân Phong sang đến bên cạnh, cẩn thận kiểm tra một chút, lúc này mới bỏ qua.

Vân Phong buồn cười để mặc cho hành động của đại ca, đại ca giống hệt như gánh vác một chút vai trò của mẫu thân vậy, luôn luôn chăm sóc cẩn thận cho nàng, sợ nàng chịu một chút tổn thương nào. Khúc Lam Y vì có chút mệt mỏi nên đã đi nghỉ ngơi. Vân Phong nghe được thì trong lòng không khỏi khẽ động, hôm nay tên kia làm không ít chuyện, nhất là liều mạng để bảo vệ tính mạng của phụ thân mình, phụ thân của mình vẫn là nhờ có phúc của hắn mới tỉnh lại được.

"Gia chủ Vân gia, vị này hẳn là Vân Phong đã tiêu diệt hoàng thất Tạp Lan phải không?" Một giọng nói chậm rãi vang lên, lộ ra một sự nhàn nhã cùng lười biếng, ngắt dòng suy tư của Vân Phong. Một vị lão giả râu bạc đã đi tới, trên người mặc một chiếc áo choàng rộng, che đậy cả dáng người.

Con ngươi đen của Vân Phong nhìn lại, ánh mắt hiền lành của lão giả đến đây, khiến Vân Phong hơi có chút nghi hoặc. Tiếp theo người nam tử trung niên đi ra, con ngươi đen của Vân Phong nhíu lại: "Ta đã gặp ngươi rồi."

Nam tử trung niên cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Vân Cảnh: "Nữ nhi của ngươi quả nhiên không phải là người bình thường, ta với nàng mới chỉ gặp qua một lần, mà còn là dưới tình huống như vậy, không nghĩ đến nàng còn nhớ rõ ta."

Lúc người đàn ông này xuất hiện tại đế đô, là người đã ở cùng với phụ thân trong buổi gặp mặt những người quan trọng, Lúc ấy nàng còn vì kiên quyết mang phụ thân đi mà phá mất một cánh cửa, cũng đánh một nữ nhân trung niên bẩn thỉu muốn bò lên người Vân Cảnh.

"Đức Lan, xem ra ngươi vẫn đi trước ta một bước, không nghĩ tới đã từng gặp Vân Phong rồi." Vị lão giả mặc áo choàng rộng kia cười ha ha, vuốt bộ râu của mình vài cái. Nam nhân trung niên được gọi là Đức Lan lại cười ha ha, nhìn qua cũng hơi có chút vui vẻ.

"Vân Phong, tự giới thiệu một chút, tại hạ là Đức Lan, lão nhân bên kia là Thương Liên, hai chúng ta đều là hai kẻ thương nhân nho nhỏ."

Vân Phong chậm rãi thoáng qua ý cười: "Xưng hô là kẻ thương nhân nhỏ như vậy thì không khỏi quá mức khiêm tốn, hai đại gia tộc Đức gia và Liên gia của Tạp Lan đế quốc, ta nghĩ rằng không có người nào là không biết mới đúng."

Đức Lan và Thương Liên cười ha ha: "Quả nhiên là hậu bối của anh hùng từ xưa! Vân Cảnh, ngươi có được một nữ nhi thật tốt, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, ghen tị mà!"

Đức Lan vỗ bả vai Vân Cảnh, Thương Liên cười đến nheo cả mắt, Vân Cảnh cũng không tính toán với hai lão cáo già này: "Tối nay hai vị đến Vân gia, là vì có chuyện gì muốn nói sao?"

Đức Lan cùng Thương Liên gật gật đầu tỏ ý tán thành, Vân Cảnh cùng Vân Thăng đều liếc mắt nhìn Vân Phong một cái: "Hai vị, chúng ta vẫn nên vào trong rồi nói chuyện."

Vân Cảnh thấp giọng nói, mấy người đều tiến vào, những người khác tạm thời ở ngoài, dù sao đây cũng không phải là lúc mà ai ở lại cũng được.

Năm người ngồi xuống, Đức Lan cùng Thương Liên nhìn thoáng qua đối phương một chút, Đức Lan mở miệng: "Vân Phong, chúng ta tới đây tối này là vì muốn thương lượng với Vân gia một chút, con đường tương lai của đế quốc này."

Lúc Vân Phong nghe nói như thế thì bỗng nhiên nở nụ cười, khoé miệng thoáng qua nét cười mười phần tao nhã mà quan sát sắc mặt đều đã bao hàm thâm ý của tộc tưởng hai đại gia tộc này. Thảo luận một chút về tương lai của đế quốc với Vân gia? Lời này nghe ra quả thật là có ý tứ.

"Vân gia và tương lai của đế quốc này thì có quan hệ như thế nào? Dù nói thế nào thì hiện tại toàn bộ Tạp Lan đế quốc đã có hai đại gia tộc tiếp nhận. Thảo luận tương lai với Vân gia, có lẽ hai vị tiền bối đã quá xem trọng Vân gia rồi."

Đức Lan và Thương Liên đều cười ha ha, hai người mỉm cười nhìn Vân Phong: "Lời này của Vân Phong nói ra thật là khách khí. Vân gia trung thành với Tạp Lan đế quốc như thế nào người khác còn không biết sao? Hoàng thất Tạp Lan có kết quả như ngày hôm nay, cũng là do bọn họ gieo gió gặp bão."

Vân Phong nghe Đức Lan nói, trong lời nói này không giấu được sự oán giận và châm chọc. Nói đi nói lại hai đại gia tộc này cũng đã làm trâu làm ngựa cho hoàng thất Tạp Lan nhiều năm, quan hệ với hoàng thất Tạp Lan cũng có chút thân thiết, song khi Vân Phong nói ra tin tức của cuộc thi Tứ quốc tranh bá, hai đại gia tộc này mới hiểu được, từ đầu đến cuối hoàng thất Tạp Lan chỉ xem họ như thân trâu ngựa mà sai khiến.

Ở mặt ngoài ra vẻ thân thiết trọng dụng như vậy, nhưng tin tức kinh người này lại không tiết lộ dù chỉ một chút. Trong lòng hai đại gia tộc đương nhiên là không thoải mái, hảo cảm đối với hoàng thất Tạp Lan cũng rơi xuống đến tận đáy. Nói trắng ra là, dù ngươi có thứ gì tốt cho bản thân ngươi dùng, ngươi chia cho ta một chút thì thôi, đằng này lại lại không thì ta và ngươi liền là người xa lạ.

"Vân Phong đang lo lắng Vân gia trong mắt người đời sao? Ha ha, điểm ấy Vân Phong cứ yên tâm, chúng ta sẽ trấn an những người này." Thương Liên ở một bên cười hề hề nói một câu, Đức Lan hai người. Vân Thăng và Vân Cảnh ở một bên không nói gì, hai người đều lấy ý kiến của Vân Phong làm trung tâm, tới cùng Vân gia có tham dự hay không, toàn bộ chuyện này đều do Vân Phong quyết định.

Vân gia ở đế đô Tạp Lan khiến cho hoàng thất Tạp Lan diệt vong chỉ trong một đêm, chuyện này không làm oanh động thì đó là giả. Thái độ của người đời đối với Vân gia Vân Phong cũng hiểu rõ trong lòng, tại nơi đầu sóng ngọn gió này căn bản Vân gia không thích hợp để tham dự, đến lúc đó Vân gia sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cái mỹ danh trung thần kia mới đúng là hoàn toàn bị vấy bẩn. Hai lão gia hoả này tuy làm ra thái độ khách khí mà đến, nhưng phong thái lại không một chút kiềm nén nào, xem ra đến nơi này cũng chỉ vì muốn tỏ một chút thái độ mà thôi. Nếu như Vân gia thật sự thượng vị, hai đại gia tộc này cũng sẽ không cam tâm.

"Đa tạ hai vị tiền bối đã bảo vệ danh dự của Vân gia, về điểm này Vân Phong vô cùng cảm kích." Vân Phong cười cười, giọng điệu cực kì khiêm tốn. Đức Lan và Thương Liên nghe xong tất nhiên là thoải mái trong lòng.

"Vân Phong khách sáo rồi, đây là điều chúng ta phải làm. Đề nghị vừa rồi..." Đức Lan khẽ nhíu mày nhìn Vân Phong, đang đợi đáp án của nàng.

"Đa tạ sự để tâm của hai vị tiền bối, nhưng dù sao Vân gia cũng không phải thân kinh bách chiến như hai vị, chuyện thế gia đều đã dày dặn kinh nghiệm, dưới loại chuyện lớn này, hay hai vị tiền bối cứ thương thảo với nhau. Nếu cần thì Vân gia có thể góp thêm ý kiến, tất cả vẫn là nên để cho hai vị tiền bối quyết định thì hơn."

Trong lòng Đức Lan và Thương Liên vô cùng đắc ý, nhưng mặt ngoài lại không có biến đổi gì mà lại khuyên vài câu, Vân Phong kiên nhẫn lại đọ sức với bọn hắn một lúc, cuối cùng hai người từ bỏ.

Tâm tình của Đức Lan và Thương Liên nhìn qua cũng không tệ: "Vân Phong, ta và Thương Liên rất thích hậu bối ưu tú như ngươi. Nếu như không ngại, cứ coi như chúng ta ngang hàng đi."

Vân Phong cười cười: "Vậy thì cúng kính không bằng tuân mệnh rồi."

"Ha ha, Vân gia quả nhiên là rất khác biệt! Cái tên Tạp Lan đế quốc này cũng nên sửa lại rồi. Đúng rồi đúng rồi, hiện tại Vân gia coi như đã bỏ ra không ít công sức, muốn cái gì, cứ nói thẳng ra nào!"

Vân Phong cười, thứ muốn quả thật là có, lấy tình hình trước mắt xem ra Vân gia cũng có thể mở được cái miệng này rồi: "Đương nhiên khi nhắc tới điều này, Vân gia cũng sẽ không khách khí rồi. Xuân Phong trấn vốn là gốc rễ của vân gia, thứ Vân gia muốn là chỗ này."

Đức Lan cùng Thương Liên đều sửng sốt, nghĩ đến có khả năng Vân gia sẽ muốn khoáng thạch, muốn cường giả, vàng châu báu hoặc là những thứ khác, nhưng lại không nghĩ rằng thứ Vân gia muốn lại là một vùng đất! Khoé miệng Đức Lan giật giật: "Nếu Vân Phong đã mở miệng, chuyện này tất nhiên là phải đáp ứng."

Thương Liên khẽ nhíu mày, nói đến cùng Xuân Phong trấn chỉ là một địa phương xa xôi, cho Vân gia thì cũng không có gì. Thương Liên gật đầu: "Về sau nơi này đã thuộc về Vân gia, vậy thì cũng có thể thay tên thành Vân trấn."

Vân Phong cười cười: "Hai vị, Vân gia luôn luôn không thích tham dự chuyện thừa thãi, chỉ muốn ở tại nơi này mà an ổn qua ngày, mong rằng hai vị thành toàn."

Những lời này đã khiến sắc mặt của Đức Lan và Thương Liên khẽ thay đổi, ý tứ của Vân gia không phải là muốn thoát ly ra ngoài chứ? Ẩn cử hoàn toàn mà không để ý đến thế sự? Nói như vậy chẳng lẽ thân phận triệu hồi sư của Vân Phong sẽ trở thành thứ đồ trang trí thôi sao? Nếu không may ba đế quốc khác rình tới, không phải bọn hắn sẽ thiệt thòi lớn hay sao?

Hai người lấy lòng Vân Phong còn vì một nguyên nhân khác, tất nhiên là muốn Vân Phong đứng về phía bọn hắn. Hoàng thất Tạp Lan bị diệt, trước mắt Tạp Lan cũng sẽ nằm trong một khung cảnh rung chuyển. Tuy hai đại gia tộc bọn họ có thể miễn cưỡng ổn định được thế cục, nhưng có triệu hồi sư ở đây, ba đại đế quốc khác mới hoàn toàn có thể có ý nghĩ yên phận, bọn hắn mới có thể phát triển từ từ!

"Hai vị yên tâm, chỉ cần chỗ Vân Phong có thể giúp được, xin hai vị cứ nói thẳng." Vân Phong cười nói một câu. Tình huống trước mắt này có rất nhiều bất đồng với hoàng thất Tạp Lan, hiện tại hai đại gia tộc đang kiềm chế lẫn nhau, tâm tư với Vân gia lại khách sáo như vậy, chắc chắn bọn hắn cũng không dám xem Vân gia như nô tài. Hai lão hồ ly này cũng biết rằng đây là thứ Vân Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu không thì hoàng thất Tạp Lan cũng không có kết cục như ngày hôm nay.

Đức Lan cùng Thương Liên cùng thở ra, không có gì có thể làm bọn họ thoả mãn hơn những lời này rồi: "Ha ha, có những lời này của Vân Phong chúng ta cũng yên tâm! Danh dự của Vân gia cứ giao cho chúng ta, nhất định sẽ trả lại cái danh trong sạch cho Vân gia!"

Sau đó Đức Lan cùng Thương Liên đứng dậy cáo từ, cũng không nán lại ở Vân gia thêm, hai người suốt đêm chạy về đế đô. Hai người đi rồi, ba người Vân gia ngồi ở nơi kia, Vân Cảnh ngồi ở vị trí chủ thượng, Vân Thăng và Vân Phong ngồi một bên.

"Phong nhi, như vậy có được không?" Vân Cảnh thấp giọng nói một câu.

Vân Phong cười cười: "Vân gia căn bản không có cách nào để duy trì việc chỉ lo cho thân mình. Một khi đã như vậy thì cứ khéo léo mà đứng trên một vị trí cân bằng, Đức gia và Thương gia sẽ kiềm chế lần nhau, Vân gia cũng sẽ trở thành đối tượng cho bọn hắn mượn sức. Hiện tại Vân gia không hề thua bất kì một đế quốc nào, ba đế quốc khác cũng cần phải có vài phần kính trọng đối với Vân gia. Một vị trí cân bằng khéo léo như vậy, là thứ ta muốn."

Vân Thăng nghe xong nở nụ cười mà khen ngợi: "Đầu óc của Phong nhi đúng là không phải thuộc dạng khéo léo bình thường! Cứ như vậy, cũng không còn ai dám dễ dàng động đến Vân gia nữa. Một khi động đến, triệu hồi sư Vân Phong của Vân gia nhất định sẽ gây nên náo động."

Vân Phong gật gật đầu, không sai, thứ nàng muốn là hiệu quả như thế này! Thứ triệu hồi sư rắm cho của Già Diệp đế quốc kia đã bị hạ cấp, Già Diệp cũng không thể làm ra hành động thiêu thân gì, chỉ có thể thành thành thật thật ra ở đó thôi!

"Nói như vậy, về sau nhất định quang cảnh của Vân gia về sau sẽ an nhàn rồi." Vân Cảnh nhàn nhạt thở ra một hơi. Vân Phong cười cười, đúng vậy, thân phận của Vân gia về sau sẽ hoàn toàn bất đồng với lúc trước, sẽ không còn là gia tộc phụ thuộc vào đế quốc nào nữa. Vân gia sẽ thật sự theo lời nói của Vân Phong, sẽ tự làm chủ cho mình.

"Đúng rồi, phụ thân, đại ca, ngày mai hãy tụ tập các chiến sĩ của Vân gia lại đi."

"Được." Vân Cảnh và Vân Thăng cùng gật đầu, Vân Phong muốn làm cái gì thì làm cái đó đi.

Sáng sớm hôm sau, tất cả chiến sĩ của quân Vân gia đều đã đồng loạt tập trung trong một cái sân cũng không quá lớn của Vân gia, mỗi người đều mang vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong. Từ lần trước được tiểu thư triệu tập tới đây thì đã lâu rồi mới được triệu tập lần thứ hai! Nói trong lòng mỗi người không có hưng phấn thì đều là giả, mỗi một người đều cảm thấy hết sức kiêu ngạo và tự hào khi làm một chiến sĩ của Vân gia. Từ khi bọn hắn gia nhập quân Vân gia đến nay, thực lực cũng dần dần không ngừng tiến lên phía trước. Trước mắt trình độ tổng thể của quân Vân gia thấp nhất cũng là thất cấp, cao nhất cũng đã có chiến sĩ cửu cấp rồi!

Một trăm người đều đứng ở nơi đó, sống lưng mỗi ngươi đều thẳng tắp, cứ như vậy mà lẳng lặng chờ Vân Phong đến. Lúc ba người Vân gia đi đến, trăm người chiến sĩ đều hô lên: "Toàn thể chiến sĩ quân Vân gia, có mặt!"

Âm thanh này mang theo một tinh thần phấn chấn chưa từng có xông thẳng lên bầu trời, Vân Phong nghe tiếng hô to rõ như thế thì không khỏi khen ngợi gật đầu. Vài năm nay quân Vân gia phát triển rất nhanh chóng, là chuyện vô cùng đáng ăn mừng với Vân gia. Càng khó có được là một trăm người chân thành, tới bây giờ vẫn chưa từng ruồng bỏ Vân gia.

"Mấy năm nay bảo hộ Vân gia, các ngươi đã vất vả rồi, làm được không tệ." Con ngươi đen của Vân Phong nhìn lướt qua một trăm chiến sĩ này, cảm tạ từ trong đáy lòng. Vân Cảnh và Vân Thăng đứng một bên mỉm cười, trong lòng cũng mang theo cảm kích.

"Không vất vả!" Một chiến sĩ hô to một tiếng, sắc mặt có chút đỏ.

"Vì Vân gia, vì tiểu thư, đây đều là điều nên làm!" Hét xong một câu này, mặt của chiến sĩ đã hoàn toàn đỏ. Người khác đều phá lên cười ha ha, mắt Vân Phong cũng mang theo ý cười.

"Nói không sai! Nếu bản thân đã là quân Vân gia, tất nhiên phải bảo vệ chu toàn cho Vân gia! Cho dù có lấy mạng của chúng ta đi che chở, cũng đáng!" Lại một chiến sĩ lớn tiếng hô lên.

Vân Phong cười cười: "Vân gia có thể có được sự giúp đỡ của các ngươi, Vân Phong ta coi như an tâm rồi. Sự phát triển của quân Vân gia mấy năm nay khiến ta rất vui mừng, thực lực của các ngươi nếu ra ngoài thì có thể tìm được việc rất tốt."

Bất luận là lấy ra một người nào từ quân Vân gia, thực lực của họ đều đủ để đảm đương một công việc tốt, tội gì lại làm một hộ vệ nho nhỏ tại Vân gia? Một những người chiến sĩ này vẫn không rời đi, ngay cả thực lực cửu cấp cũng ở lại Vân gia, nán lại cũng đã nhiều năm.

Những chiến sĩ trong quân Vân gia này cũng chịu một chút ảnh hưởng của Vân Phong, trong tính cách ít nhiều gì cũng mang theo phần tính cách của người Vân gia. Đây là lý lẽ trong lòng bọn họ, những gì hiện tại của bọn họ là nhờ Vân gia bồi dưỡng nên, tất nhiên không thể làm một kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa.

"Sao tiểu thư lại nói vậy! Chúng ta đều là thật lòng!" Các chiến sĩ gào to một câu, cả đám đều nhếch miệng bất cười. Vân Phong nhìn những khuôn mặt chân thành này, khoé môi từ từ nhếch lên, những người này quả nhiên không phụ sự mong chờ của nàng.

Cổ tay Vân Phong khẽ chuyển, nhất thời trước mặt các chiến sĩ xuất hiện một gò núi nhỏ. Khi những chiến sĩ này thấy rõ đó là thứ gì, cả đám đều bắt đầu thở gấp, đây là... Đây là vũ khí cửu không thất tinh, mà mỗi cái đều là như thế!

Có chút chiến sĩ chật vật lau nước miếng nơi khoé miệng, hai mắt của họ đều đã toả sáng rồi. Nhiều vũ khí cửu khổng thất tinh như vậy, đây rốt cuộc là tốn giá bao nhiêu? Tiểu thư của bọn hắn quả nhiên không phải là người bình thường, không phải người bình thường mà!

"Tiểu thư, đây..." Các chiến sĩ cũng không dám chắc đến cùng có phải là cho bọn hắn hay không, vừa hưng phấn lại vừa có chút nghi ngờ nhìn Vân Phong.

Vân Phong cười cười: "Những thứ vũ khí này đều là cho các người, chiêu đãi mọi người vì tất cả đã làm cho Vân gia mấy năm nay."

Có chút chiến sĩ không nhịn được mà hô nhỏ lên, quả nhiên mà! Đi theo tiểu thư, quả nhiên là có cơm ăn mà!

Vân Cảnh và Vân Thăng cũng đã biết được tin Vân Phong có những thứ vũ khí này, nhìn biểu tình của những chiến sĩ trong quân Vân gia, lần trước là khoáng thạch trung cấp, hiện tại lại là những thứ vũ khí đắt giá khó có được này, cứ tiếp tục như vậy thì trang bị của quân Vân gia, còn mạnh hơn rất nhiều so với quân đội của một đế quốc rồi.

Mỗi vị chiến sĩ của Vân gia đều có được một thanh vũ khí cửu khổng thất tinh, đây là một chuyện vô cùng đáng khoe khoang. Nhà nào lại có thể ra tay mạnh bạo như vậy chứ, vừa ra tay liền là cả trăm cái đấy! Một đám chiến sĩ của quân Vân gia cao hứng phấn chấn, ý muốn gắn bó với Vân gia trong lòng càng thêm nhiều hơn chứ không ít, sự trung thành với Vân gia lại càng thêm chân thật.

Còn một trăm cái để lại là cho Dong Binh Đoàn Hồng Phong, Vân Phong nghĩ cũng đến lúc nên dành ra một khoảng thời gian để đi xem Hồng Phong rồi. Lúc trước Hồng Phong cũng giúp đỡ Vân gia rất nhiều, sau khi biết được Vân Phong đã trở về, người của Hồng Phong liền rời đi. Dù sao Dong Binh Công Hội cũng có chỗ khó xử của mình, có thể ra tay đến như vậy, xem như là vô cùng đáng quý khó có được rồi.

Về vấn đề danh dự của Vân gia, Đức Lan và Thương Liên làm không tệ. Lòng trung nghĩa của Vân gia bị tô vẽ trắng trợn, sự đê tiện vô sỉ của hoàng thất Tạp Lan cũng bị lan truyền. Những hành động xấu xa không dám nhìn người của hoàng thất từ trước, toàn bộ đều bị truyền ra. Mà Vân gia theo như lời đồn đãi, nghiễm nhiên trở thành anh hùng hiên ngang lẫm liệt! Cả Tạp Lan đế quốc đều đã bắt đầu khen ngời người đã tiêu diệt hoàng thất Tạp Lan.

Sau khi hoàng thất Tạp Lan bị diệt, hai đại gia tộc lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà trấn áp rối loạn, lại thêm sức mạnh của những lời đồn đãi này, tất cả dân chúng đều không coi làm quan trọng nữa. Ai là người thượng vị cũng không sao cả, chỉ cần cuộc sống hằng ngày có thể trôi qua như cũ là được rồi.

Đức gia cùng Thương gia quả nhiên nằm trong sự dự đoán của Vân Phong, hình thành cục diện kiềm chế lẫn nhau. Mà Tạp Lan đế quốc cũng sau một lần thương nghị mà phát sinh thay đổi, nếu hoàng thất Tạp Lan đã diệt vong, Tạp Lan đế quốc dĩ nhiên cũng sẽ không còn tồn tại nữa. Sau khi một cái tên mới ra đời, lại khiến cho Vân Phong có chút kinh ngạc--- Phong Vân đế quốc.

Không biết là Đức Lan và Thương Liên là cố ý hay vô ý, Phong Vân đế quốc, một chữ 'Vân' trong đó lại khiến cho Vân Phong có chút bất đắc dĩ. Rất nhanh cái tên Phong Vân đế quốc đã thay thế Tạp Lan đế quốc mà truyền khắp tất cả lãnh thổ một nước, mọi người cũng không tỏ nhiều ý kiến phản đối, chỉ là thay đổi một cái tên, thay đổi người cầm đầu mà thôi. Nhưng một vị nào đó ở trường Ma Tang, đã sắp không nhịn được rồi.

Toàn bộ hoàng thất Tạp Lan đều bị diệt sát, để lại một người Tạp Toa cô đơn. Đôi khi Tạp Toa không thể nhịn được mà lại suy nghĩ sao bản thân mình cũng không đi tìm cái chết theo? Lúc trước là tức giận ngập trời và đến bây giờ chỉ còn là sự xấu hổ vô cùng, tâm tình của Tạp Toa càng xuống dốc không có điểm ngừng.

Hoàng thất Tạp Lan bị giết, danh hiệu công chúa mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị nghiền nát. Lại thêm lời gièm pha hoàng thất Tạp Lan bị truyền ra, một công chúa của hoàng thất Tạp Lan cao cao tại thượng trước kia, thoáng cái trở thành một kẻ bị người lén nghị luận, quả thật là không còn chút mặt mũi nào nữa rồi.

Tạp Toa đã rời khỏi Viêm xã, chính xác mà nói là bị bức phải rời khỏi chức vị xã trưởng. Mỗi ngày Tạp Toa đều phải tận lực trốn tránh người khác, ánh mắt khác thường của những người đó thật sự khiến cho nàng muốn tìm một cái lỗ nào đó mà dứt khoát chui vào.

Sự xấu hổ và giận dữ gia tăng hằng ngày này càng khiến cho sự căm phẫn trong lòng của Tạp Toa càng ngày càng sâu hơn, mỗi lúc trời tối nằm mơ đều nghiến răng nghiến lợi mà gọi một cái tên--- Vân Phong.

Lúc trước tuy Tạp Toa không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết của đế đô Tạp Lan, nhưng cũng nghe được người khác miêu tả đại khái. Phụ thân của mình, thúc thúc, huynh đệ tỷ muội toàn bộ đều chết sạch, không còn một mống, một thế hệ hoàng thất cứ như vậy mà bị người diệt hoàn toàn, Tạp Toa vô cùng đau đớn. Trong lòng là ý hận ngập trời, nhưng nàng biết phân lượng của bản thân, nàng không có năng lực đi báo thù, căn bản là nàng không thể làm gì tiểu tiện nhân Vân Phong.

Tạp Toa có thiên phú ngu xuẩn trời cho giờ khắc này lại hệt như được lột xác, không hành sự giống như ngày thường, trái lại lạ bắt đầu nhẫn nhịn. Mỗi ngày nàng đều liều mạng tu luyện tại tháp Thí Luyện, muốn nâng cao thực lực của mình đến phát điên.

Tuy nhiên mỗi này đều có những ánh mắt không giống nhau quét tới, hèn mọn, miệt thị, đồng tình, Tạp Toa dần bắt đầu trở nên âm trầm, người ngày thường hay qua lại với nàng giờ cũng không dám đến gần nàng ta rồi.

Tại trường Ma Tang, Tạp Toa bị cô lập triệt để, nói một cách chính xác, hiện tại nàng chỉ có hai bàn tay trắng. Mà nhà Mộ Dung trước kia suýt có hôn ước với hoàng thất Tạp Lan cũng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà Mộ Dung Vân Thiên kiên quyết cự tuyệt.

Ai có thể đoán được mọi chuyện lại biến đổi nhanh như vậy, hoàng thất Tạp Lan nói chết liền chết, may mà nhà Mộ Dung không đáp ứng mối quan hệ này, nếu không thì kết cục chắc chắn cũng sẽ vô cùng thảm thiết.

Mộ Dung Nhiễm ở trường Ma Tang cũng không dám nói một câu Vân Phong không tốt, hiện tại thực lực và địa vị của Vân Phong không phải là thứ mà nàng có khả năng với tới rồi. Ngọn lửa của ma pháp sư Mễ Linh Lợi kia cũng đã hoàn toàn bị dập tắt, triệu hồi sư Vân Phong, mà còn là triệu hồi sư song hệ, cho dù nàng có là ma pháp sư song hệ thì sao có thể so sánh cùng nàng? Huống hồ, nàng vẫn là người đã một tay tiêu diệt toàn bộ người của hoàng thất Tạp Lan! Mỗi khi hai người nghĩ đến Vân Phong thì đều có chút tư vị không nói nên lời, nhớ ngày đó các nàng có lẽ vẫn còn đang ở trên cùng một con đường, chênh lệch cũng không xa bao nhiêu, nhưng chỉ chớp mắt, các nàng đã bị vứt lại xa ở phía sau, muốn đuổi cũng đã đuổi theo không kịp rồi.

Trước mắt Tạp Lan đế quốc đã thay tên thành Phong Vân đế quốc, Vân gia trở thành chủ nhân chân chính của Xuân Phong trấn, cũng khéo léo mà đứng trêm một điểm cân bằng. Ba đại đế quốc khác nghe thấy biến cố này của Tạp Lan cũng đều khẽ tắc lưỡi, Phong Vân đế quốc, cái tên này đúng là có thâm ý khác.

Xuân Phong trấn trở thành một khu vực độc lập, Vân gia trở thành chủ nhân của mảnh đất này, có một chút việc cũng tạm thời chấm dứt. Vân Phong cũng nhân cơ hội nhàn nhã này, vốn là muốn ở lại Xuân Phong trấn với phụ thân một lúc, cũng là để phòng ngừa có biến cố gì khác. Mà Vân Phong cũng đã tính toán lợi dụng thời gian này, nghiên cứu chuyện dung hợp nguyên tố một chút.

Trong gian phòng của mình, Vân Phong mới vừa ngồi vào chỗ, cũng cảm giác được có ngọc bội truyền âm bên trong trữ vật không gian truyền đến động tĩnh. Vân Phong lấy ngọc bội truyền âm ra, sau khi nhìn kỹ lại khẽ thoáng qua một ý cười lạnh, ngọc bội truyền âm vang lên, rất nhanh sau đó đã có một giọng nói truyền ra: "Liệt Đức Nhĩ thúc thúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro