Chương 420: Dòi Cam Số 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh họ, tình hình có vẻ không ổn." Bunny một tay chống vào tường, giữ nguyên tư thế tiêu sái thường ngày, nhai một củ cà rốt rồi nói: "Tiếng ồn lúc trước có lẽ là do Diễn Sinh Giả giở trò a."

Cách đó không xa, Rabbit vừa giáng đòn cuối cùng cho Sha Gula, nện hắn thành một cục thịt bột.

"Ngoại trừ Diễn Sinh Giả, ta còn ngửi thấy mùi của Tử Linh Cửu Khôi, Bồi Thẩm Viên, Thời Quan, cùng với... bản thân Chúa Tể Yêu Ma." Rabbit rũ bỏ vết máu trên chân thỏ, trầm giọng nói: "Nơi này mức độ nguy hiểm vượt xa dự đoán trước của chúng ta, không nên ở lại lâu ah..." Trong mắt nó lộ ra chút khẩn trương., "Nhỡ đâu có Diễn Sinh Giả mạnh mẽ thấy chúng ta, muốn giết chúng ta để tăng cường thực lực, vậy thì không xong."

"Ừ..." Bunny nhanh chóng ăn hết cà rốt trong tay, "Vậy thì đi thôi." Nó nói và vẽ một cái lỗ đen trên tường, "Dù sao chúng ta cũng đã cứu được bạn của ngươi một lần, còn giết chết một Bồi Thẩm Viên, cũng coi như không uổng công. Về phần những thành viên khác trong Toà Án, chúng ta có thể tìm cơ hội, đánh bại từng người một."

Rabbit gật đầu đồng ý, sau đó cùng em họ nhảy vào hố đen, mấy giây sau, cái hố co lại và biến mất...

......

Phía bên kia của thành phố.

"Thì ra, vật triệu hồi của ngươi là một sinh vật phụ trợ có trí thông minh cao..." Matcha chỉ vào Musashi Koganei đang bận rộn, nghiêng đầu nói với Phong Bất Giác.

Thân là game thủ chuyên nghiệp, Matcha đương nhiên đã nghiên cứu cuộc tranh tài giữa Giác Ca và Nhứ Hoài Thương, nên cô đã có khái niệm sơ bộ về các kỹ năng Giác Ca sử dụng, giới hạn thể lực vân vân.

"Thật khó để nói chính xác hắn thông minh đến mức nào. Nhưng..." Phong Bất Giác trả lời, "Chỉ xét về khả năng phát minh, sức mạnh của Koganei rất đáng kinh ngạc."

Tiểu Thán nói thêm: "Mức độ lập dị cũng tỷ lệ thuận với khả năng phát minh."

Giờ phút này, ba vị này đang ở trong gara của trạm cứu hỏa thành phố, chờ "dự án cải tạo" của Musashi Koganei hoàn thành.

"Ừm... Xem ra ta cũng nên luyện thêm sở trường triệu hồi." Matcha nói tiếp, "Nếu có thể có được một sinh vật triệu hồi như 'Mitsume ga Tooru'..."

"Đừng mơ nữa." Phong Bất Giác ngắt lời, "Dù sao thì Koganei cũng là một nhân vật trong một bộ anime hài hước, mặc dù những thứ hắn tạo ra đều có những ưu điểm riêng nhưng chúng cũng nhất định có những khuyết điểm tương ứng. Điều này phù hợp với thiết lập tính cách của hắn, không cách nào tránh khỏi. Về mặt chiến đấu, vai trò của hắn gần như bằng 0, thậm chí có lẽ còn không bằng các vật triệu hồi như dơi và nhím." Hắn dừng một chút, "Mitsume ga Tooru mà ngươi nói căn bản là một vật triệu hồi hoàn hảo. Hắn xuất thân từ một tác phẩm không hài hước, sâu sắc. Hắn có chỉ số IQ vượt trội và tính cách cực kỳ hung hãn. 'Phát minh' chỉ là một trong những sở trường của hắn. Với kỹ năng mạnh mẽ, siêu năng lực và rất nhiều kiến ​​thức về những nền văn minh siêu cổ đại. Về mặt lý thuyết, hắn có thể hủy diệt thế giới.

Vì vậy, dù xét từ góc độ 'trí tuệ' hay 'sức mạnh', một vật triệu hồi như vậy chắc chắn sẽ được phân loại là cấp S. Đó chắc chắn không phải là một kỹ năng mà ngươi chỉ cần đi 'luyện' là sẽ có. Trên thực tế, ngay cả những người chơi hàng đầu chuyên về triệu hồi cũng cần một lượng may mắn nhất định để có được vật triệu hồi ở cấp độ của Mitsume ga Tooru..." (Đứa trẻ ba mắt)

Matcha nhìn mặt Giác Ca, nửa ngày không nói chuyện. Im lặng một hồi lâu, cô mới cười nói tiếp: "Ah... Giờ ta đã hiểu vì sao Thu Phong cố gắng không để ta giao thủ với ngươi..." Cô lắc đầu, "Ta chỉ thuận miệng nói ra suy nghĩ, ngươi cũng đã nghĩ được một đống. Trong hai giây, ngươi chỉ từ một từ khóa mà đã thực hiện rất nhiều phân tích về tính khả thi của ý định của ta..."

"Đây là thói quen của ta." Phong Bất Giác giơ tay và dùng ngón tay gõ nhẹ vào thái dương, "Nói chung... càng suy nghĩ kỹ về quá trình và kết quả của sự việc, càng chuẩn bị tâm lý khi đối mặt với những thay đổi. Càng đầy đủ, thời gian bất ngờ và phản ứng sẽ tương ứng được rút ngắn." Hắn mở hai tay ra, "Thật ra bất kỳ ai cũng có thể 'mặt không đổi sắc khi thấy núi Thái Sơn đổ", chỉ cần bọn họ trước đó nghĩ đến việc Thái Sơn có khả năng sẽ sụp đổ là được."

Matcha khá không hài lòng với giọng điệu vừa giảng dạy vừa kiêu ngạo của Giác Ca, cô lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhìn Tiểu Thán nói: "Ta nói này... Bộ hắn thích tỏ vẻ trước mặt người khác như vậy hả?"

"Chà..." Tiểu Thán cười khổ, "Với Giác Ca mà nói... Biểu hiện như vậy còn lâu mới tính là tỏ vẻ..."

"Sao? Lời nói của ta vô tình mạo phạm ngươi sao?" Phong Bất Giác nói với Matcha, "Hay là ngươi cho rằng bản chất hành vi này của ta là khoe khoang trí tuệ của mình, muốn dùng việc này khịa thứ trang trí trên cổ ngươi?"

"Hừ..." Matcha hừ lạnh, "Ta thấy cái tên tự kỷ nhà ngươi có kỹ năng tốt nhất hẳn là khả năng châm biếm bằng ngôn ngữ nha... Xem trận đấu giữa ngươi và Nhứ Hoài Thương là hiểu, nói về việc 'chọc giận người khác', thiên phú của ngươi quả thực kinh người, hệ thống ẩn ngôn ngữ căn bản không ngăn cản được ngươi. Bởi vì vốn ngươi cũng không có ý 'làm nhục' người khác, cũng không sử dung từ gì thô tục. Ngươi chỉ cần làm theo ý mình là đã đủ để khiến người khác nổi trận lôi đình rồi."

"Haha... Nói không sai." Phong Bất Giác nghiêng đầu, nhún vai nói, "Hệ thống cũng nghĩ như vậy đấy." Matcha nghe không hiểu lý do hắn nói lời này. Bởi vì mấy ngày gần đây Giác Ca vẫn luôn đi hình thức một người cho nên việc danh hiệu của hắn thay đổi chỉ có mấy người Địa Ngục Tiền Tuyến biết. Đương nhiên, chi tiết này hắn đã cân nhắc tới, hiển nhiên là cố ý.

Trong trận chung kết này, thông tin của các thí sinh đã bị chặn hoàn toàn và cột đội không được hiển thị. Bằng cách này, người chơi không thể sử dụng menu để xác nhận có bao nhiêu đối thủ vẫn còn sống trong kịch bản, cũng như cấp độ, danh hiệu và các thông tin khác của họ.

"Tê tê tê híz-khà-zzz... Hoàn thành!" Lúc này, bóng dáng Musashi Koganei xuất hiện từ phía trên một chiếc xe cứu hỏa.

Hắn tiến lên một bước, duỗi thẳng cánh tay phải và làm động tác chiến thắng, như thể đã đạt được một kỳ tích nào đó.

"Hahaha... Mời xem..." Musashi Koganei dang rộng hai tay và đối mặt với xe cứu hỏa dưới chân, "Đây là... Dòi Cam Số 1!"

Theo một nghĩa nào đó... Hắn đặt tên thế này cũng khá chính xác, bởi vì chiếc xe cứu hỏa này đã bị năng lượng đen tối trong thành phố ăn mòn từ lâu. Thân xe nguyên bản màu đỏ được bao phủ bởi một lớp chất màu vàng đất giống như "da", quả thực có cảm giác mềm mại và dai đến lạ thường...

Hôm nay, trải qua cải tạo của Musashi Koganei, chiếc xe này đã được trang bị một số ngoại thất cơ khí mạnh mẽ do Matcha cung cấp, biến nó thành một con quái vật thực sự.

"Ồ! Mới nghe tên đã rất mạnh rồi..." Phong Bất Giác hưng phấn nói.

Tiểu Thán và Matcha tỏ ra chán ghét, đồng thanh nói: "Chỉ nghe cái tên thôi đã khiến ta không muốn lên nó rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro