Chương 396: Nhiệm Vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đừng có nói với ta rằng, Tiểu Thán thực chất là một con quái vật gì đó?" Phong Bất Giác hỏi.

"Hehehe... Rất tốt. Sau khi tiếp nhận bối cảnh siêu nhiên, cách suy nghĩ của ngươi đột nhiên được khai sáng." Woody cười nói, "Nhưng suy đoán của ngươi sai rồi."

"Vậy là gì? Rối loạn đa nhân cách?" Phong Bất Giác nói tiếp.

"Không phải vậy..." Woody trả lời, "Có thể nói đó là cơ chế tự bảo vệ của linh hồn; một...sức mạnh mà hắn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được."

"Ồ... vậy cơ chế mà ngươi đề cập có gây ra chứng mất trí nhớ không?" Phong Bất Giác lại nói.

"Đương nhiên không." Woody nói.

"Hmm... Kỳ lạ thật." Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Ta nhớ... ngày sau khi chuyện đó xảy ra, gia đình Tiểu Thán đã xin cho hắn nghỉ phép một tuần và đưa hắn rời khỏi thành phố S. Khi ta cho là bọn họ chuẩn bị vĩnh viễn trốn ở hải ngoại... thì một tuần sau, Tiểu Thán lại đến trường như không có chuyện gì." Hắn nói đến chỗ này dừng một chút, "Sau đó ta đã kiểm tra hắn vài lần... Rõ ràng là đã hoàn toàn quên mất mọi chuyện xảy ra trong hẻm nhỏ. Ta cũng đến nói chuyện với bố mẹ hắn, bọn họ chỉ nói... Tiểu Thán đã quên chuyện này rồi, đừng nhắc đến nữa."

"Hehe... Bọn họ không có nói sai, bởi vì trí nhớ của Vương Thán Chi quả thực đã bị người cách ly rồi." Woody trả lời.

"Hả?" Phong Bất Giác sửng sốt một chút, suy đoán: "Cho nên... Hắn bị đưa ra nước ngoài tẩy não?"

"Không có nghiêm trọng như vậy." Woody nói, "Chỉ là cha mẹ của Vương Thán Chi không an tâm với tình hình của con trai họ nên họ đã đưa hắn đi một chuyến Dubai, nhờ ông hắn giúp giải quyết một cái."

"Ông của hắn là pháp sư?" Phong Bất Giác hỏi.

"Hahahahaha..." Woody giống như bị chọt đúng điểm cười, cười lớn, "Hahaha... Đã từng là... Hahahaha..." Càng cười, hắn càng vui hơn và vỗ vào đùi mình.

"Ai... Những kẻ luôn được gọi thiên tài, lại thường cư xử như những kẻ ngốc..." Asas nhìn cấp trên của mình trên ghế sofa và thở dài.

"Ah... Thực xin lỗi... Hehehe..." Woody cả buổi mới ngưng cười, "Nghĩ tới một chuyện rất thú vị."

"Để ta tóm tắt lại..." Phong Bất Giác nói. "Người bạn thân nhất của ta từ nhỏ, một tên sau này sẽ trở thành cao phú soái, có công việc tử tế... thực ra trong cơ thể hắn có ẩn chứa một sức mạnh siêu nhiên đáng kinh ngạc nào đó, gia đình hắn cũng biết điều này... và không coi trọng chuyện đó. vấn đề thực tế là bởi vì đây là tình trạng phổ biến từ thời ông nội hắn."

"Đúng vậy." Woody trả lời.

Phong Bất Giác hít sâu một hơi, "Được rồi... Ta nghĩ... một số vấn đề khiến ta đau đầu nhiều năm đã được giải quyết."

"Hehehe..." Woody nói tiếp, "Ngươi đang nói đến việc che đậy vụ án giết người à?" Hắn nhún vai, "Đó là ta phụ trách che dấu đấy, tất nhiên là không chê vào đâu được."

"Là ngươi làm sao?" Phong Bất Giác ngẫm nghĩ vài giây, "Khó trách lúc đó không có phương tiện truyền thông nào đưa tin về chuyện này... Ta còn nghĩ, chết bốn người, làm sao có thể..."

"Hehe... Nếu không phải ta, còn có thể là ngươi?" Woody mỉm cười, "Còn nữa... ngươi có chắc lúc đó chỉ có bốn người chết không?"

Lời vừa nói ra, Phong Bất Giác liền cảm thấy rùng mình, ánh mắt hơi thay đổi, "Ngươi đã..."

"Đúng, ta cũng loại bỏ nhân chứng." Woody nói, "Vụ án này được kết luận là bốn tên côn đồ đánh nhau, ảnh hưởng đến người qua đường, cuối cùng năm người cùng chết."

"Chẳng lẽ cảnh sát cũng nằm dưới sự kiểm soát của ngươi..." Phong Bất Giác nói. "Hơn nữa... gia đình người chết làm sao có thể tiếp nhận kết quả này?"

"Bởi vì ta là ác quỷ... Hehe... Ta có rất nhiều cách." Woody nói, "Hehehe... Dù sao thì nó cũng hiệu quả hơn những gì ngươi đã làm..."

"Hừ..." Phong Bất Giác chỉ hừ lạnh một tiếng, không có tiếp lời này. Bởi vì... Hắn năm đó đã làm điều gì đó tương tự.

......

Ngày hôm đó, trong con hẻm, sự xuất hiện của Giác Ca khiến Tiểu Thán khôi phục lý trí, nhưng sau đó cậu lập tức ngất đi.

Kết quả là toàn bộ mớ hỗn độn này được néo vào Phong Bất Giác.

Giác Ca đầu tiên bình tĩnh quan sát tình hình trước mặt, sau đó, hắn đi kiểm tra mạch đập của bốn tên côn đồ... Sau khi xác nhận rằng cả bốn người đều đã chết. Hắn chỉ đơn giản ném người chết sang một bên, bước tới trước mặt người đàn ông nhỏ mập đang ngồi xổm trong góc ngõ và bắt đầu hỏi về tình hình vừa rồi.

Với sự trợ giúp của việc hù dọa, lừa gạt và một chuỗi những cái tát, Giác Ca thành công trích xuất những gì đã xảy ra trước đó từ nhân chứng đang sợ hãi.

Kế tiếp, hắn phải đưa ra một quyết định quan trọng...

Gọi cảnh sát chắc chắn là lựa chọn "đúng đắn", những chuyện này cứ giao cho cảnh sát, những chuyện còn lại sẽ không liên quan gì đến hắn. Như vô số thám tử đã nói: "Công việc của chúng tôi là tìm ra sự thật, chúng tôi không có quyền quyết định người khác sống hay chết".

Nhưng... Phong Bất Giác đã đưa ra một lựa chọn khác... Hắn đe dọa nhân chứng.

Hắn sử dụng kỹ năng suy luận của mình để nhanh chóng nói ra trường học, lớp, thậm chí cả khu vực lân cận nhà của đối phương ... và nói ra những lời đe dọa bạo lực và cái chết bằng một giọng điệu nghiêm túc và lạnh lùng.

"Ngươi cũng rất hận bọn hắn a? Ước bọn hắn chết đi? Ngươi cảm thấy ngươi mà nói thật thì sẽ có người tin? Nếu ta và người bạn này cùng làm chứng rằng ngươi đã giết người thì có vẻ đáng tin hơn, phải không?" Sau đe dọa là hướng dẫn. Chỉ bằng cách này, đối phương mới có thể hành động theo ý mình và khiến đối phương nghĩ rằng chỉ còn một con đường để đi.

Rất nhanh, Phong Bất Giác buộc đối phương phải viết ra một bộ khẩu cung rằng "bốn tên côn đồ đánh nhau". Sau khi xác nhận nhân chứng không dám gọi cảnh sát, hắn đã được thả.

Sau đó, hắn bắt đầu thu dọn hiện trường, thu dọn tang vật... Hắn xóa hết dấu tay đẫm máu trên thanh sắt và in dấu vân tay của một số người đã chết; Hắn cởi quần áo của người quá cố, lau sạch cổ áo, cổ tay áo, viền, những bộ quần áo dễ bị dấu vân tay dính vào, sau đó ấn vào một ít dấu vân tay của chính người quá cố rồi ném sang một bên; Hắn cẩn thận xóa từng dấu chân của hắn và Tiểu Thán để lại, thậm chí cả dấu tay trên mặt đất, hắn thậm chí còn phá hủy thi thể lần thứ hai... càng khuếch đại tác động của vết nứt, từ đó làm gián đoạn phán đoán trong quá trình khám nghiệm tử thi...

Khi Phong Bất Giác nghiêm túc làm một việc gì đó... Khả năng thực hiện và lập kế hoạch đều rất mạnh mẽ, toàn bộ quá trình chỉ mất năm phút...

Cuối cùng, hắn cởi áo khoác đồng phục học sinh, phủ lên người Tiểu Thán rồi cõng trên lưng, tự mình xách hai chiếc cặp đi học, lảo đảo ra hẻm nhỏ.

Để tránh camera giám sát ở những con phố gần đó, hắn cố tình đi đường vòng thêm hai lần. Đi qua một khu phố, sau đó, Giác Ca mới gọi taxi và đưa, đưa Tiểu Thán về nhà.

Con đường không dài lắm, đồng phục học sinh của Phong Bất Giác đã che lại máu và vết bẩn trên người Tiểu Thán nên tài xế không hề nghi ngờ.

Chưa đầy mười phút, hai người đã đến nhà Tiểu Thán. Nhà hắn là một khu dân cư cao cấp với một ngôi nhà dành cho một gia đình. Phong Bất Giác đã từng đến đây vài lần, hắn thông qua bộ đàm gọi ba mẹ Tiểu Thán xuống, một là để bọn họ trả tiền xe (Giác Ca lúc đó có rất ít tiền tiêu vặt), và thứ hai, để cho bọn họ hỗ trợ khiêng người...

......

"Những gì ngươi làm quả thực có thể can thiệp vào cuộc điều tra của cảnh sát ở một mức độ nhất định, nhưng dù sao vẫn chưa đủ." Woody nói, "Việc này, ngươi có lẽ vô cùng rõ ràng."

"Đúng vậy... Cho dù cố tình tránh camera giám sát trên đường khi rời hẻm, ta cũng không thể đảm bảo bọn họ có bị quay lại trước khi vào hẻm nhỏ hay không..." Phong Bất Giác nói, "Dù sao thì năm đó ta vẫm chỉ là một học sinh trung học cơ sở, mặc dù có nghĩ ra vài kế hoạch lẻn vào đồn cảnh sát địa phương và tiêu hủy các tập tin video thì cũng khó thực hiện được." Hắn dang tay ra: "Đương nhiên... điều khiến ta lo lắng nhất... Chính là nhân chứng. Việc hắn nói ra sự thật chỉ là vấn đề thời gian."

"Cho nên... cuối cùng, mọi việc ngươi làm chỉ có thể trì hoãn tiến độ điều tra." Woody nói tiếp, "Hehe... Nhưng, ngươi chỉ cần làm đến vậy là được rồi... Bởi vì ngươi biết gia đình Vương Thán Chi có quan hệ, chỉ cần có thời gian, họ có thể làm được nhiều việc. Dù đó là hợp pháp... hay bất hợp pháp..."

"Kỳ thật ta đã chuẩn bị sẵn sàng... chờ cảnh sát bất cứ lúc nào tới cửa, dẫn ta đi hỗ trợ điều tra." Phong Bất Giác nói. "Trong khoảng thời gian đó, ta mỗi ngày đều xem tin tức, nhưng lại không có một chút tin tức nào cả... Ta vốn đoán là do nhà Tiểu Thán làm trung gian, nhưng sau khi nghĩ lại lại cảm thấy rất không có khả năng... Dù sao thì vụ án này không nhỏ, đến tận hôm nay... Ta mới biết được chân tướng."

"Ta có một câu hỏi..." Woody đẩy kính lên và nhìn Giác Ca với ánh mắt kỳ lạ, "Nếu như ngươi có đủ khả năng, có thể giống như ta, làm không sơ hở tý nào... Liệu ngươi có vì để bạn thoát tội mà giết nhân chứng kia?"

"Làm sao có thể?" Phong Bất Giác nhanh chóng trả lời, "Ta giúp Tiểu Thán che dấu chứng cứ phạm tội là vì ta tin tưởng hắn, ta tin tưởng ý định của hắn là phòng vệ chính đáng." Hắn dùng vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói, "Nhưng nếu ta giết người diệt khẩu... vậy thì liên lụy đến mạng sống của một con người khác, nhân chứng kia với ta không oán không cừu, chưa từng gặp mặt..."

"Chúng ta có thể biết khi nào ngươi nói dối." Asas cắt ngang lời nói vô nghĩa của Giác Ca.

"Chậc... Không nói sớm." Giọng điệu của Phong Bất Giác ngay lập tức trở nên lười biếng và thản nhiên, "Đã quyết định làm điều gì, tất nhiên là phải làm mà không để lộ bất cứ điều gì, nhổ cỏ tận gốc rễ..."

"Nói hay lắm..." Woody tán dương, "Ngươi quả nhiên là loại người này..."

"Ah? Ta là loại người này?" Phong Bất Giác cười nói.

"Loại người như ngươi... trong thâm tâm coi đạo đức và pháp luật là những thứ tầm thường, và luôn áp dụng những nguyên tắc của riêng mình khi giải quyết mọi việc." Woody âm trầm nói tiếp, "Loại người như ngươi... phải được quản lý bởi luật pháp và hệ thống nghiêm ngặt, loại người như ngươi... một khi có sức mạnh phi thường, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được..."

"Hừ... Hai câu cuối cùng của ngươi có thể áp dụng cho đại đa số nhân loại." Phong Bất Giác nói: "Chẳng phải ai cũng có lúc muốn làm chuyện xấu?" Hắn nghiêng đầu, "Còn câu đầu tiên... Ngươi cứ nói thẳng ta có khuynh hướng phản xã hội là được rồi?"

"Hehehe... Rất tốt..." Woody nói, "Cuộc trò chuyện giữa các nhân vật phản diện nên rõ ràng hơn."

"Vậy ta trực tiếp hỏi ngươi mấy vấn đề." Phong Bất Giác nói: "Trước hết... Tiểu Thán lúc này có lẽ không có việc gì?"

"Chuyện của hắn không cần ngươi lo." Woody chỉ vào đồng hồ trên tường, "Bởi vì hắn không trả lời điện thoại, cho nên... Hai phút trước, Cổ Tiểu Linh đã lái xe đến nhà hắn." Hắn lại cười gian một hồi, "Hehehe... Chuyện nhỏ thế này, cô ta có thể xử lý."

"Hả" Phong Bất Giác nói tiếp, "Chẳng lẽ Cổ Tiểu Linh cũng..."

"Hehehe... Đừng lo lắng, cô ấy là con người." Woody nói, "cũng không thuộc thẩm quyền của ta."

"Chà..." Phong Bất Giác trầm ngâm, "Ta nói... có bao nhiêu người không phải con người bình thường trong số những người ta biết?"

"Không thể trả lời." Woody trả lời.

"A..." Phong Bất Giác cười khẩy, "Vậy thì nói cho cho ta biết." Hắn giơ tay lên và gõ nhẹ vào thái dương bằng ngón trỏ và ngón giữa, "Ngươi đã làm gì với não của ta?"

"Hehe... Ngươi còn cần hỏi sao? Ta đã phong ấn nỗi sợ hãi của ngươi." Woody trả lời.

"Vì sao?" Phong Bất Giác lại hỏi.

"Ah... Tại sao ư... Hehehe..." Woody lặp lại câu hỏi rồi lại cười.

"Ngươi cũng không muốn trả lời câu hỏi này?" Phong Bất Giác nói.

Woody nhún vai: "Vẫn chưa phải lúc nói cho ngươi biết." Hắn tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, "Ồ, nhưng ngươi yên tâm đi, đây không phải bệnh nan y gì, tạm thời tính mạng của ngươi cũng không có nguy hiểm."

"Ha..." Phong Bất Giác cười khan một tiếng, vẻ mặt không vui, "Đây thực sự là một tin tức đáng mừng."

"Hehehe... có lẽ, tin tức này có thể khiến ngươi vui vẻ hơn một chút..." Woody tiếp tục, "Ngươi không phải là người duy nhất bị phong ấn."

"Ah, còn có ai?" Phong Bất Giác trả lời với giọng điệu thờ ơ.

Woody nhếch mép cười và đọc to cái tên: "Lê Nhược Vũ."

Ánh mắt của Phong Bất Giác thay đổi, sau đó im lặng vài giây trước khi nói: "Không đúng. Ngươi nói láo, cô ấy có thể cảm thấy sợ hãi."

"Hehehehe... Ta không nói cảm xúc bị phong ấn của cô ấy là 'sợ hãi'." Woody trả lời.

Vẻ mặt Phong Bất Giác căng thẳng, hắn cố gắng nhớ lại từng khoảnh khắc mình ở cùng Tự Vũ, nhớ lại những lời nói và hành động của cô... nhưng hắn không thể tìm ra manh mối nào.

"Ngươi không thể đoán được." Woody nói, "Ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết sự tồn tại của phong ấn." Hắn mỉm cười tiếp tục, "Phong ấn của Lê Nhược Vũ được thiết lập không lâu sau khi cô ấy được sinh ra. Bởi vì đó là bộ não của một đứa trẻ, như vậy dễ đối phó hơn. Ra tay với não của người trưởng thành sẽ xuất hiện bóng mờ, nhưng phong ấn của cô ta... thiết bị y tế của con người không thể phát hiện được..."

Lúc này, Phong Bất Giác bất ngờ đứng dậy và đấm vào mặt Woody.

"Hehehe..." Woody bị đánh mạnh vào má nhưng chỉ đẩy kính lên. Hắn thản nhiên cười nói: "Lần trước ta đã nói rồi...'Khi chúng ta gặp lại, ngươi sẽ rất tức giận.' Nhìn xem..."

"Ngón tay của ta dường như gãy xương rồi." Phong Bất Giác nhìn xuống nắm tay phải của mình.

"Nếu cuộc đối thoại của chúng ta có thể trở lại bầu không khí lý trí và hài hòa." Woody nói. "Ta có thể cân nhắc việc giúp ngươi chữa lành bàn tay."

Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào Woody bằng đôi mắt cá chết, sau đó quay lại vị trí ban đầu và ngồi xuống. Hắn giơ tay phải lên và đưa ngón giữa cho đối phương.

Woody không coi trọng điều đó, chỉ búng ngón tay và giúp Phong Bất Giác chữa lành vết thương trên tay.

"Ngươi nhất định cảm thấy... mấy tên tùy ý lấy con người làm đồ chơi như chúng ta cực kỳ đáng ghét." Woody nói, "Nhưng ngươi có từng nghĩ... Quan hệ giữa ngươi ở với NPC, Diễn Sinh Giả, quái vật trong trò chơi thì thế nào? Tồn tại vĩ độ cao sẽ quan tâm đến cảm giác của những sinh mệnh vĩ độ thấp ư? Ngươi có quan tâm đến zombie trong một game bình thường không? Ngươi có quan tâm... trước khi bị nhiễm hắn tên gì, làm nghề gì, có cha mẹ hay vợ con ở nhà chờ hay không?"

Phong Bất Giác không trả lời, hắn xác thực đã nghĩ về những câu hỏi này, nhưng không thể nhận được câu trả lời, nói cách khác, hắn không muốn nghĩ sâu vào.

"Đây chỉ là một trong những mấu chốt của con người các ngươi." Woody cười nói, "Ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều, hehehe..."

"Ngươi không muốn nói lý do 'phong ấn'..." Phong Bất Giác nói, "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết cảm xúc bị phong ấn của cô ấy là gì không?"

"Là cái gì..." Woody ngẩng đầu, buồn bã nói: "Đó là một cảm xúc mạnh mẽ, chân thành. Đó là một cảm xúc mà không khoa học nào có thể giải thích được; nó nên thơ và đầy mộng mơ... Nó sẽ để cho người khắc cốt minh tâm, lại để cho người như si như cuồng... khiến người ta tuyệt vọng vung nắm đấm vào đối thủ mà họ không thể đánh bại..."

" 'Yêu'... Đúng không?" Phong Bất Giác ngắt lời hắn, "Khác với sợ hãi... nếu không thể yêu người khác, thì sẽ không nhận ra điều đó..."

"Bingo!" Woody hô.

"Ngươi cố ý nói cho ta biết thông tin này..." Phong Bất Giác nói tiếp.

Woody nói thẳng, "Đương nhiên là để giao dịch với ngươi."

"Nội dung giao dịch?" Giác Ca đáp.

"Ngươi giúp ta làm một việc. Sau khi hoàn thành, ta sẽ không chỉ dỡ bỏ phong ấn của ngươi mà còn của cô ấy nữa." Woody nói.

"Nói hay lắm, cứ như việc dỡ bỏ phong ấn của cô ấy sẽ mang lại lợi ích lớn cho ta..." Phong Bất Giác nói.

"Hehehe..." Cặp kính của Woody lóe lên màu trắng, "Ngươi nói sao cũng được."

Phong Bất Giác lại nói: "Vậy... Ngươi muốn ta làm gì??"

"Mục tiêu ngắn hạn là..." Woody nói, "Hãy bỏ thái độ cà lơ phất phơ của ngươi đi, đánh một trận thật tốt trong Trận chiến Bướm cho ta, sau đó bước vào giai đoạn cuối cùng của Trận Chiến Đỉnh Cao..."

"Đúng rồi." Phong Bất Giác ngắt lời, "Ta đang muốn hỏi ngươi... Trò chơi này rốt cuộc là..."

"Không cần ta nói, ngươi cũng nên hiểu, 'Thiên Đường Kinh Hãi' không chỉ là một trò chơi." Woody đã cắt lời hắn, "Những điều nó có thể quyết định...và vai trò của ngươi...là cực kỳ quan trọng." Thần sắc hắn nghiêm nghị, "Phong Bất Giác, ngươi cũng không bình thường hơn ba người còn lại của 'Địa Ngục Tiền Tuyến'... Ta đặt cược trên người ngươi là có lý do, đừng để ta thất vọng."

"Hảo hảo..." Phong Bất Giác nói, "Sau khi ta lọt vào top 50 thì sao?"

"Ngăn cản cô ấy." Woody trả lời.

"Ngăn cản ai?"

Không ai trả lời câu hỏi này, bởi vì Giác Ca chưa kịp nói xong thì Woody đột nhiên biến mất, như thể hắn chưa bao giờ xuất hiện...

Chỉ có Asas vẫn đang bò trên mép ghế sofa. Nó ngáp một cái, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Phong Bất Giác, mở miệng nói một câu: "Không, đây không phải mơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro