Chương 316: Xâm Nhập Tế Bào Não ( 23 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thác nước Reichenbach, rặng núi Meiringen, Thụy Sĩ.

Hai bên thác có những tảng đá đen như than, có một vết nứt lớn ở cửa thung lũng, nơi dòng sông chảy qua.

Khe nứt bên dưới dần dần thu hẹp lại, dòng nước đục ngầu sục sôi chảy thẳng vào khe núi không đáy, bắn xối xả xuống khe hở. Nước dội liên tục như tiếng sấm, bức màn nước dày đặc không ngừng rung chuyển đất trời.

Dòng nước xiết đổ xuống vực, bọt nước cao tung tóe như khói lửa khi cháy nhà. Sự hỗn loạn và tiếng động lớn khiến người ta choáng váng. Sóng vỗ vào tảng đá đen cũng tạo ra âm thanh ầm ầm như tiếng gầm.

Phong Bất Giác luôn cảm thấy rằng chỗ này là một nơi rất đen đủi. Trong thế giới thực, Conan Doyle đã ở đây, và ý tưởng giết Sherlock Holmes cũng đã được sinh ra ở đây. Trong thế giới ảo, một tên tội phạm khổng lồ của thế kỷ và một tên thám tử thần thoại đã cùng nhau bỏ mạng tại đây.

Tất nhiên, sau đó Holmes đã được tác giả cho sống lại, còn giáo sư Moriarty đã được chôn cất tại đây vĩnh viễn.

"Đây rốt cuộc muốn cho ta xem cái quỷ gì..." Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy của thác nước, quan sát vực thẳm đen tối như thể hắn sắp bị hút vào đó.

Diêm cháy lâu hơn dự kiến. Nếu cô bé bán diêm thật sự có một hộp diêm như vậy, chắc cũng không chết cóng, qua một đêm cũng không sao.

"A, đến rồi đến rồi..." Trong tầm mắt Phong Bất Giác, hai bóng người đi lên đường hẹp.

Một người trong đó, chính là thám tử lừng danh Sherlock Holmes. Hắn cao gần 1m9 và hơi gầy. Khuôn mặt bị mờ đi, khó nhìn ra diện mạo chính xác, nhưng Phong Bất Giác vẫn rất chắc chắn rằng đây là Sherlock Holmes, bởi vì người đàn ông còn lại bên cạnh hắn rõ ràng đã hơn 50 tuổi (Sherlock Holmes sinh năm 1854, trong Final Problem là khoảng 40 tuổi).

Và người đàn ông ở độ tuổi 50 đương nhiên là giáo sư Moriarty.

Cả hai đã có một số cuộc trò chuyện trên con đường hẹp, nội dung của nó hoàn toàn bị át bởi âm thanh của thác nước. Đánh giá về cách nói chuyện của cả hai, họ có vẻ rất lịch sự.

Phong Bất Giác thực sự ngưỡng mộ khả năng kiềm chế của hai vị này, phải biết rằng vào lúc này, Holmes đã biết rõ ý đồ của Moriarty, và hắn cũng hiểu rằng mình sẽ sớm đối mặt với một trận tử chiến. Còn Moriarty, đối mặt với kẻ thù đã phá hủy mọi thứ cũng đáng khâm phục không kém ở khả năng giữ vững phong thái của mình trong những giây phút cuối cùng trước khi báo thù.

Cuộc trò chuyện diễn ra trong vài phút, và sau đó, với sự đồng ý của Moriarty, Holmes lấy một mảnh giấy từ trong ngực và bắt đầu viết lên đó, đây là những lời cuối cùng hắn để lại cho Watson. Một lúc sau, Holmes viết xong bức thư ngắn, để lại bức thư, hộp thuốc lá và chiếc gậy chống trên con đường hẹp.

Sau đó, cả hai tiếp tục đi về phía trước.

Khi Phong Bất Giác đọc đoạn văn này khi còn nhỏ, đã suy luận giữa các dòng chữ rằng giáo sư có trang bị vũ khí (trong nguyên văn, khi Moriarty tấn công Sherlock Holmes, có viết, "Ông ta không rút vũ khí của mình ra, nhưng bất ngờ lao về phía tôi."). 100% trong túi hắn có một khẩu súng lục, nếu không Holmes đã không đi về hướng thác nước.

Nhưng ông Conan Doyle chưa bao giờ viết về việc Moriarty rút súng. Qua đây cũng có thể thấy rằng, sự nắm bắt tính cách nhân vật của tác giả rất sắc sảo.

Nếu cốt truyện này nằm trong một bộ phim trinh thám của Mỹ những năm 1980 thì về cơ bản sẽ là... Một nhân vật phản diện pháo hôi chĩa súng vào một nhân vật chính có khuôn mặt cứng cỏi nhưng ủ rủ đang đi trên con đường hẹp, còn phải đẩy và đá để nhân vật chính ngoan ngoãn đi về phía trước.

Nhưng hai nhân vật trong cuốn sách này sẽ không bao giờ hớ hênh như vậy.

Là hai quý ông trí tuệ trác tuyệt và có học thức, không cần nói quá nhiều, cũng không cần phải tỏ ra kiêu ngạo. Ta đã biết ngươi có súng trong túi và ngươi cũng biết ngươi có súng trong túi, chúng ta hãy nói chuyện một cách bình tĩnh, lịch sự, tới đâu hay tới đấy.

"Cho đến giờ nó vẫn giống với những gì được mô tả trong sách..." Phong Bất Giác nói khi xem cảnh giống như CG này, "Nhưng theo phong cách của kịch bản này... Chắc chắn sẽ có một số tình huống trái ngược với tác phẩm gốc."

Suy luận của hắn rất chính xác...

Một lúc sau, Holmes và Moriarty đi đến cuối lối đi hẹp, sau đó bất ngờ lao ra và ra đòn tấn công.

Đôi mắt của Moriarty rực lửa hận thù. Đế chế tội phạm lâu đời của hắn đã bị tiêu diệt bởi Scotland Yard, và vị thám tử trước mặt phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cho chuyện đó.

Sherlock Holmes đã lường trước được diễn biến như vậy, và ngay lập tức sử dụng kỹ năng chiến đấu điêu luyện của mình để đối phó với đối thủ.

Cuộc chiến này không được đẹp mắt cho lắm, không có những pha đánh đấm đẹp mắt như phim võ thuật, không có làm chầm đạn bay hay hiệu ứng đặc biệt chói mắt trong phim hiện đại. Nói trắng ra, hai người này chỉ đang đấu vật mà thôi.

Nhưng đánh nhau như vậy mới chân thật nhất. Các trận đánh dân sự và đấu vật bằng cả hai tay luôn thực tế hơn bất cứ điều gì khác.

"A——"

Với một tiếng gào trầm thấp, Giáo sư Moriarty rơi xuống thác nước.

Và Sherlock Holmes, cũng rớt xuống cùng hắn...

"WTF..." Phong Bất Giác bất giác nói ra một câu chửi thề kinh điển.

Cùng lúc đó, ngọn lửa trên que diêm cuối cùng cũng chạm tới ngón tay của Phong Bất Giác. Cơn đau rát nhẹ khiến hắn trở lại thực tại, ảo giác trước mặt cũng đã biến mất.

Trong phòng khách tối om, một làn khói trắng bay lên mờ ảo, thông báo rằng cây diêm đã mất đi hiệu lực.

Phong Bất Giác ném mẩu que diêm nhỏ còn lại lên bàn trà, đứng dậy đi mở đèn.

"Hắn đã chết..." Phong Bất Giác ngồi lại trên ghế sô pha, cau mày suy nghĩ: "Đúng vậy, hắn đã chết!"

Giác ca chợt nhận ra: "Khi viết 'Final Problem', Conan Doyle thực sự muốn kết thúc câu chuyện về Sherlock Holmes, và cái kết là đồng vu quy tận." Thông tin trong đầu hắn dồn lại như một cơn lốc: "Trong thế giới ảo, trước khi The Return được viết, Sherlock Holmes là một người chết, một người chết được chôn trong thác nước cùng với Moriarty... "


【 Những điều phi lý chưa chắc đã hiển nhiên 】


Thông điệp thứ tư lướt qua tâm trí.

"Lời tường thuật ở trang 599-602 được tác giả viết vài năm sau đó để 'làm cho thám tử sống lại'." Phong Bất Giác nhìn lại cuốn sách: "Không có vách đá cheo leo, không có kẻ tấn công, không có "ba người", không có gì cả." Hắn nói, xé hai mảnh giấy từ cuốn sách, "Đó là điều ngươi muốn nói với ta có phải không, Moriarty?"

"Không, ta muốn nói với ngươi nhiều hơn thế." Một giọng nói trầm và bí ẩn đáp lại.

Âm thanh giống như một câu thần chú.

Trong một giây, cảnh tượng trước mặt Phong Bất Giác đột nhiên thay đổi, hắn như từ trong mộng tỉnh lại và đến một nơi khác.

"Ah... Ta là người thứ nhất sao?" Phong Bất Giác nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng mình đang ở trong một căn phòng với sáu mặt đều là màu trắng, và các bức tường đều phát ra ánh sáng trắng có độ sáng thích hợp.

Trước mặt của hắn là một cái bàn tròn bằng gỗ đường kính khoảng bốn mét, xung quanh là sáu chiếc ghế, hắn ngồi trên một trong số chúng. Moriarty, mặt khác, ngồi đối diện với bàn.

"Cũng có thể là người cuối cùng." Moriarty trả lời. Ngoại hình của hắn giống như trong ảo ảnh vừa rồi, lúc này khuôn mặt hắn cũng hiển hiện rõ ràng trước mắt Phong Bất Giác.

Ông giáo sư trông trạc tuổi 50 và có nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt. Giữa hai lông mày của ông, ngoài khí chất thư sinh, còn có một thứ khác, đó là phẩm chất lạnh lùng, xấu xa, tàn nhẫn.

"Ý ngươi là... bọn họ sẽ chết trong ký ức của chính mình?" Phong Bất Giác nói.

"Không nhất thiết, ta chỉ nói là có thể." Moriarty trả lời, giọng điệu mang lại cho người ta cảm giác bình tĩnh, kiềm chế, "Họ đều là những người thông minh, nhưng ngươi... lại rất khác người."

"Hả... Chắc hẳn giáo sư cũng đã từng hỏi Gương Thần ai là người đẹp trai nhất thế giới a." Phong Bất Giác cười đáp: "Haizz... Thật là xấu hổ quá đi."

"Thấy không, đây là một trong những điều thú vị về ngươi." Moriarty mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười, đôi mắt xám kia giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, nhìn thẳng vào mắt Phong Bất Giác như có thể xuyên thấu linh hồn người khác, "Ngươi rất giỏi dùng khiếu hài hước độc đáo này để thử người. Đồng thời, đây cũng là một cách bảo vệ bản thân của ngươi, có thể che giấu suy nghĩ thật sự của ngươi."

"A? Đây có phải là phán đoán của ngươi không?" Phong Bất Giác nói: "Hừ... Nhưng ngươi đã xem xét hai giả thuyết khác chưa?" Hắn lần lượt giơ hai ngón tay lên và nói: "Thứ nhất, ta chỉ tiện mồm mà thôi; Thứ hai, ta là kẻ điên."

Moriarty cười khẩy, hắn cúi người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên bàn, ngón tay bắt chéo trước cằm: "Xin hỏi, ngươi có cảm thấy... ta là kẻ điên không?"

"Ngươi? Haha..." Phong Bất Giác cười và trả lời, hắn giơ hai tay lên, mỗi tay đưa ra một ngón tay: "Đây là kẻ điên, đây là ngươi." Hắn nói, duỗi tay kéo hai ngón tay ra xa: "Ngươi và điên cuồng giống như hai đầu một đường thẳng, càng đi càng xa. Trong mắt của ta, ngươi lý trí đến mức khiến người khác cảm thấy chán nản."

"Vậy ngươi nghĩ..." Moriarty lại nói: "Tỷ lệ thành công của việc giả điên và ngu xuẩn trước mặt ta cao đến mức nào?"

Phong Bất Giác dang hai tay ra: "Thử cũng không mất tiền."

"Hừ..."

"Hehe..."

"Haha..."

"Hahahaha..."

Hai người này nhìn nhau qua bàn và bắt đầu cười một cách khó hiểu, càng lúc càng to hơn, giống như hai kẻ điên.

Chính Moriarty là người đầu tiên kiềm nén sự vui vẻ: "Chào mừng đến với Câu lạc bộ Suy Luận, Phong Bất Giác."

"Có thể mời đối tác của ngươi đi ra không?" Phong Bất Giác ra hiệu về phía chiếc ghế bên cạnh Moriarty với lòng bàn tay phải giơ lên.

"Phù ——" Một làn khói trắng bay lên, "Ta đã ở đây rồi," một giọng nói khác cất lên.

Chỉ thấy một người đàn ông cao gầy với một cái tẩu, thổi ra một vòng khói, uể oải bước ra khỏi điểm mù phía sau Phong Bất Giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro