Chương 23: Quá Khứ Của Sakura

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung điện vương quốc Clow rực rỡ xinh đẹp dưới ánh sáng lung linh của những ngọn đèn đủ màu sắc. Hương thơm dìu dịu từ trong cung tỏa ra làm lòng người mát nhẹ. Dân chúng vương quốc vô cùng hành phúc khi được sống trong sự cai trị của ba gia tộc đã khai lập nên vương quốc. Những điều tốt đẹp nhất đều được tập trung cho dân chúng, cho sự yên bình của đất nước. Clow là nơi mà người ta gọi là thiên đường hạnh phúc, là niềm mơ ước của những nước láng giềng. Với khí hậu kì lạ và những tài nguyên không bao giờ khai thác hết, vương quốc này luôn thu hút những con người hiếu kì, những nguồn tài sản vô tận được đưa từ nước ngoài vào. Đất nước hưng thịnh, người dân giàu có, sung túc – đó chính là ước mơ và mục tiêu phấn đấu chung của cả ba gia tộc cai trị đất nước. 3 gia tộc đang cai trị không bao giờ cho ai biết tên họ thật của mình, bởi họ cho rằng đất nước là của dân chúng, họ luôn coi trọng ý kiến của nhân dân, coi quyền làm chủ đất nước là của dân. Chính vì vậy, nhân dân vương quốc xinh đẹp này chỉ có thể biết, có 3 gia tộc đã chinh chiến, xông pha trận mạc, lập nên vương quốc Clow và đang cố gắng hết sức cai trị để người dân được sống trong sung sướng, biết làm việc nhưng cũng biết hưởng thụ. Người ta gọi 3 gia tộc này là "Tam gia huyền thoại" – ba gia tộc chỉ có trong truyền thuyết.

Trong cung điện, từ các đại điện của hoàng tộc cho đến các điện nhỏ hơn của cung nữ, nô tài đều được trang trí đơn sơ, giản dị. Những tiếng nhạc dịu dàng dìu dặt bao bọc lấy những tiếng cười không bao giờ ngớt. Cung điện và cả đất nước hôm nay càng náo nhiệt hơn mọi ngày bởi vì đây là buổi lễ mừng sinh nhật cô công chúa duy nhất của vương quốc tròn 9 tuổi.

Trong khu vườn rộng đầy hoa và bướm, một cầu bé với mái tóc đen mượt phù xuống đôi mắt sắc sảo đang cất tiếng gọi:

- Sakura... Sakura... em đang ở đâu?

Cậu bé đã dùng hết sức gọi nhưng vẫn không nghe tiếng đáp lại. Cậu bé tức giận hét lên:

- Em có ra đây không hả? Được rồi, anh chịu thua. Em ra đây đi!

Trên cành cây cạnh đó có tiếng cười khúc khích. Một giọng nói vui vẻ vọng xuống:

- Ha ha, anh Touya chịu thua rồi. Em thắng rồi. Vậy thì hôm nay anh hai phải làm "quỷ".

- TRỜI Ạ! – Touya ngẩng đầu nhìn, kêu lên - Sakura, em là con gái mà sao leo trèo suốt ngày vậy hả? Có xuống ngay không? Hôm nay sinh nhật em đấy!

Từ trên cây, một cô bé nhỏ nhắn, mái tóc nâu ôm lấy khuôn mặt khả ái, dịu dàng với đôi mắt màu xanh lục nhảy xuống. Cô bé mang một dáng vẻ tinh nghịch trẻ thơ, hồn nhiên không một chút u buồn. Cô bé ôm cổ anh hai:

- Anh hai, anh nhớ lời nhe! Anh phải làm "quỷ" đấy.

- Tại sao chứ? – Touya quay ra, cõng theo cô em gái trên lưng.

- Á, anh đừng có nuốt lời. Anh đã nói là nếu anh thua em trong trò chơi trốn tìm thì anh sẽ đóng vai "quỷ" trong trò "bắt ma" mà. – Sakura hờn dỗi.

- Con gái mà toàn chơi những trò con trai không dám chơi thôi! Sakura đúng là quái vật! – Touya bật cười, lườm em.

- Sakura không phải là quái vật! – Sakura hậm hực – anh hai, hôm nay sinh nhật em thôi mà, sao phải đông vậy? Những lần trước sinh nhật đâu cần rắc rối như lần này? Hôm qua em nghe ba nói là hai gia tộc còn lại trong "Tam gia" cũng đến phải không?

Touya mỉm cười vì sự nhanh nhạy của Sakura:

- Em đúng là thông minh trước tuổi, Sakura ạ! Nhưng mà nghe lén là không tốt đâu nha.

- Em đâu có nghe lén. Tại ba mẹ nghĩ em ngủ rồi nên mới nói chuyện với nhau đấy chứ. Với lại anh cũng chỉ mới có 17 tuổi, vậy mà đã biết hết mọi chuyện rồi. Thôi, anh nói em nghe đi.

- Ừm, là thế này. Năm nay em tròn 10 tuổi rồi. Theo quy định của Clow thì đến năm 10 tuổi, người ta sẽ được tổ chức một buổi lẽ quan trọng, gọi là lễ trưởng thành. Mục đích chính của buổi lễ hôm nay đương nhiên là lễ trương thành của em rồi. Tuy nhiên, hôm nay vẫn còn một mục đích phụ nữa. Em chắc đã biết gia tộc Kinomoto chúng ta là một trong "Tam gia huyền thoại". Ba mình là người đã xông pha chiến trường, lập nên những trận chiến lịch sử, cùng với hai gia tộc còn lại khai sáng nên vương quốc Clow xinh đẹp mà em đang sống. Để lên làm vua, ba đã phải chiến thắng cả 2 gia tộc kia trong một cuộc chiến đẫm máu. Trước là bạn, nay thì hai gia tộc đó đã không còn thần phục chúng ta nữa, có thể làm phản bất cứ lúc nào, mà như vậy đương nhiên chiến tranh sẽ nổ ra. ĐỂ đề phòng điều này, ba mẹ định nhân ngày sinh nhật lần thứ 9 này của em, cho mời cả hai gia tộc được gọi là "huyền thoại" khác đến, cốt là để thẩm định lại lòng trung thành của họ.

- Chỉ vậy thôi sao? – gương mặt xinh xắn của Sakura đăm chiêu - họ tức là phải thôi. Họ cùng với chúng ta lập nên vương quốc này, vậy mà quyền hành chỉ do ba nắm thôi. Nếu em là họ, em cũng tức lắm chứ.

- Ha ha, đúng là Sakura, rất biết thông cảm với người khác. Nhưng em vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện đâu. Lát nữa, ba mẹ sẽ nói cho em rõ. Với lại hôm nay, có thể em sẽ chọn được người bạn đời tương lai đấy. Tuy anh chưa gặp bao giờ, nhưng một trong hai gia tộc kia có một cậu con trai hơn em một tuổi, đẹp trai lại được huấn luyện từ nhỏ. Biết đâu hôm nay họ lại dẫn cậu nhóc đó đến.

Sakura ngúng nguẩy vuốt mái tóc nâu mềm mại của mình:

- Em hổng thèm đâu. Tay ấy mà giỏi thì chắc chắn sẽ kiêu căng lắm, giống như anh vậy. Đối phó với anh đã mệt rồi, thêm hắn nữa thì em chết mất.

Hai anh em cười vang vui vẻ khiến tất cả những cung nữ đi qua cũng bật cười theo. Tiếng cười của hai người, thái tử Touya và công chúa Sakura, vang theo nhịp bước chân họ. Sakura cười rạng rỡ, trong trẻo mà không hề hay biết bữa tiệc sinh nhật này là bước ngoặt làm thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô bé.

Tại điện chính, tất cả những nhân vật có tiếng tăm trong hoàn tộc đang tập trung tại đây. Những món quà to, nhỏ, bày la liệt trên bàn. Thức ăn đã được sắp sẵn. Điện chính được trang hoàng lộng lẫy nhưng vẫn giữ được nét trang nhã, giản dị. Tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng vang lên, tạo nên vẻ thanh bình, ấm cúng.

Touya và Sakura cõng nhau vào trong điện, tất cả mọi người trong điện đều đứng lên, cúi chào:

- Tham kiến thái tử và công chúa. Chúng thân đến đây chúc mừng sinh nhật công chúa.

- Tôi thay mặt công chúa cám ơn các vị - Touya dõng dạc nói - mời các vị ngồi để chuẩn bị cho buổi lễ.

Sakura nhảy xuống khỏi lưng Touya, chạy vào lòng một người đàn ông đã già, mãi tóc bạc và bộ râu dài nghiêm nghị:

- Sư phụ, sư phụ chơi với con nhé. Lâu nay sư phụ không vào điện của con, con nhớ Người lắm. Tomoyo cũng chẳng thấy đâu, anh hai thì không chịu chơi gì cả, toàn thoái thác thôi. Phải rồi, sư phụ có thấy Tomoyo đâu không?

Người đàn ông vuốt râu, nghiêm mặt nhìn Sakura:

- Công chúa, Tomoyo không đến được đâu. Hôm nay là một buổi lễ quan trọng, công chúa phải chú ý đến hành vi, cử chỉ của mình một chút. Công chúa là con hoàng thân quốc thích, hơn thế nữa, lần này, cả hai gia tộc "huyền thoai" kia cũng đến dự, công chúa phải tỏ rõ mình là một người quý phái, đừng để những người ở gia tộc khác cười chê, coi thường công chúa.

-Á, sư phụ nói cũng y như ba mẹ với anh hai vậy. Nhưng tại sao Tomoyo không đến được ạ? Cả tuần nay không thấy bạn ấy, con buồn lắm.

- Ta đã nói hôm nay là buổi lễ quan trọng mà. Dù có gắn bó thân thiết đến đâu chăng nữa, Tomoyo vẫn là con của một gia thần mà thôi.

- Không chịu đâu – Sakura nũng nịu – Tomoyo là con của ai cũng được, nhưng không có bạn ấy đi đâu cũng rất chán. Anh hai thì không chịu đi cùng con, con sợ lắm. Có Tomoyo thì yên tâmhơn nhiều. Với lại hôm nay, anh hai, cả ba mẹ nữa, bảo phải đi vào một cái điện tối thui, đáng sợ lắm.

- Công chúa đừng lo - người đàn ông già vuốt tóc Sakura – đi vào đấy sẽ có người đi cùng công chúa. Quốc vương cũng đi nữa.

- Vậy còn mẹ thì sao? Mẹ không đi à? – Sakura giương đôi mắt ngây thơ của mình nhìn sư phụ.

- Không, ta không thể đi vào đó được.

Tiếng nói sau lưng Sakura khiến cô bé nhảy cẫng lên trong khi người đàn ông và toàn thể các nhân vật trong điện chính đều cung kính đứng chào. Người mới đến là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng đến thuần khiết. Mái tóc tím xoăn nhẹ nhàng tự nhiên càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh khiết của bà trong màu áo trắng. Đôi mắt bà ân cần nhìn khắp đại điện, mỉm cười với tất cả mọi người. Sakura chạy xung quanh bà:

- Mẹ, mẹ ơi! Con tìm mẹ mãi. Mẹ biết không, con đã thắng anh hai trong trò chơi trốn tìm đấy! (Touya dù đang nói chuyện với những vị khách quý tộc nhưng vẫn quay lại lừ Sakura, Sakura nhận ra cái lườm đó, lè lưỡi ra lêu lêu)

Người phụ nữ khẽ cúi xuống bên cạnh Sakura:

- Sakura ngoan nào. Hôm nay là con tròn 10 tuổi rồi, đã đến lúc làm lễ trưởng thành cho con. Nhưng sao hôm nay mà con lại mặc bộ quần áo như con trai thế này? Nhũ mẫu đâu rồi?

Không biết từ đâu, một người phụ nữ âm thầm đến đứng sát bên cạnh Sakura. Người này có vẻ đẹp hoàn toàn trái ngược với người phụ nữ trước. Không phải vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ, trong trắng, người phụ nữ này mang vẻ đẹp sắc sảo, quý phái của một quý tộc chính gốc. Mái tóc bạch kim ngắn, nhẹ nhàng rủ xuống đôi mắt và khuôn mặt xinh đẹp của bà. Người phụ nữ khẽ cúi mình:

- Xin lỗi, hoàng hậu. Hôm nay tôi bận quá, chưa kịp trang điểm cho công chúa.

- Ơ kia, Sonomi, em đã nói chị không cần phải hành lễ cơ mà? Không phải lỗi của chị đâu, chắc là do chị không tìm thấy con bé chứ gì? Sakura, con phải nghe lời dì Sonomi chứ? Sakura... Oái, nó đâu rồi?

Người phụ nữ tên là Sonomi giật mình nhìn xuống thì đã không thấy Sakura đâu nữa. Bà ra lệnh:

- CÔNG CHÚA!.... Tất cả tản đi tìm! Nhanh lên!

Cung điện lại một phen nhốn nháo. Tất cả các hoàng thân quốc thích đều đứng lên để giúp hoàng hậu tìm vị công chúa nghịch ngợm. Người nhòm dưới gầm ghế, xem xét gầm bàn. Người chạy lăng xăng hết góc này sang góc khác đề tìm. Bên ngoài sân, quân lính cũng rối loạn lên, xăm xoi hết các gốc cây, lùm, bụi... Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Quốc vương oai phong bước vào điện chính, đang định chào mừng các vị khách, chợt ngưng lại khi thấy cảnh rầm rộ này:

- Có chuyện gì vậy? – ông hỏi.

Một người ăn mặc sang trọng đang cố gắng rút chân khỏi khe rãnh của chân bàn, vội đứng dậy cúi chào và nói nhanh:

- Quốc vương, xin đừng hỏi nữa. Giúp mọi người tìm đi thôi. - vừa dứt câu nói, ông ta ngồi thụp xuống tiếp tục kéo cái chân của mình ra.

- Tìm cái gì? - quốc vương ngơ ngác.

Hoàng hậu toát mồ hôi chạy vào:

- A, may quá, quốc vương đây rồi. Anh mau giúp em tìm Sakura đi! Hai gia tộc kia đã đến cổng cung điện rồi mà Sakura lại biến mất thế này... Mỗi lần nó biến mất là phải đến tối mới thấy mặt, mà như vậy thì lỡ buổi lễ mất...

- Sao lại biến mất? - quốc vương vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra - chẳng phải Sakura đi với con sao, Touya? Em đâu rồi?

Touya lúc đó đang vội vàng trèo lên những cây cột được chạm trổ đầy tinh vi trong điện chính, không thể trả lời nên hoàng hậu trả lời thay:

- Đừng hỏi Touya làm gì, lúc đó con bé đang đứng với em chứ không phải với Touya. Không hiểu con bé này chạy đi đâu nữa.

Quốc vương chợt à một tiếng rồi bật cười. Ngài ra lệnh cho những người đang ở trong điện và cả những người đang chạy vội vã ở ngòai sân:

- Được rồi, tất cả hãy trở lại vị trí của mình. Hai gia tộc kia sắp tới rồi, thấy chúng ta thế này người ta cười cho đấy. Sakura thì không lo, "bọn họ" chắc chắn sẽ không để cho Sakura gặp nguy hiểm đâu.

- KHông phải nguy hiểm mà vấn đề là sắp đến giờ tổ chức buổi lễ rồi. – Touya hổn hển leo xuống – con bé đó leo trèo như con trai. Còn vài hốc trần nhà nữa, con chưa tìm hết. Hôm nọ, nó trốn trên một hốc trần của đại điện làm mọi người nhốn nháo cả lên.

- Con đừng lo, Touya - quốc vương mỉm cười trấn an cậu con trai – "họ" sẽ đưa Sakura về trước buổi lễ trưởng thành mà. Bây giờ thì chuẩn bị đón khách thôi.

- May mà anh hai chưa kịp trèo đến đây! Ba thỉnh thoảng cũng tốt bụng thật, dù vô tình nhưng đúng là ba đã giúp mình chút xíu. Vậy là hôm nay khỏi phải dự bữa tiệc với cái buổi lễ rắc rối này rồi!

Sakura lẩm bẩm nói. Cô bé đang ngồi nép người trong một hốc trần của điện chính, tận hưởng niềm vui chiến thắng. Cô bé ngúc ngắc đầu:

- Lễ trưởng thành gì chứ, nghiêm nghị quá, mình không ưa. Lát nữa thế nào dì Sonomi cũng bắt mình phải mặc những bộ váy dài, dây rợ lùng nhùng cho mà coi. Trốn thôi!

Sakura nhún chân, trèo xuống những trần nhà thấp rồi leo ra phía góc cửa. Ở đây có một lối ra nhỏ do cô bé đã hì hụi khoét để thông ra ngoài. Từ chỗ này, với tài leo trèo của Sakura, nhảy xuống chỉ là chuyệnnhỏ. Cô bé đã leo ra được khỏi lỗ thông, nhảy xuống đất một cách bình yên:

- Xong rồi, chẳng ai phát hiện ra mình cả. Họ còn đang lo thu dọn đón khách mà! – Sakura nở nụ cười thách thức.

- Nhầm rồi, công chúa!

Niềm vui trong Sakura chợt tắt ngấm khi nghe giọng nói và tiếng bước chân nhẹ nhàng đứng xuống đằng sau lưng. "Chẳng cần nhìn cũng biết đó là ai" – Sakura tức giận nghĩ thầm. Cô bé không quay đầu lại nhìn mà đưa mắt quan sát xung quanh để tìm đường thoát.

- "Tứ đại hộ pháp" đó hả?

- Vâng, thưa công chúa. Công chúa nên nhớ đây là buổi lễ quan trọng của cả đời người, lỡ mất buổi lễ này là coi như mãi mãi không trưởng thành. Công chúa không thể trốn được!

Sakura phẩy tay:

- Được rồi, các ngươi rắc rối quá. Mấy người cứ tổ chức buổi lễ đó thoải mái, ta không có mặt cũng đâu có vấn đề gì chứ?

- Nhưng thưa công chúa - một người nói – công chúa....

- A, CÁI GÌ KÌA! - Sakura chỉ tay lên trời, hét lên, sau đó lập tức bỏ chạy. Nhưng một người đứng đằng sau lưng cô bé đã túm lấy áo Sakura:

- Công chúa tưởng trò này có thể lừa chúng tôi lần nữa ư? Chúng tôi đã mắc lừa công chúa nhiều rồi. Lần này thì... Á!

Người này kêu lên, nhảy choi choi ôm lấy chân. Sakura cũng giữ lấy người này, hét lên:

- ÔI KHÔNG! Ngươi làm sao thế này? Các ngươi lại xem hộ ta xem hắn bị sao vậy? – Sakura nói với những người kia.

Ba người còn lại vội xúm quanh người này:

- Ngươi sao thế?

- MẶC KỆ TA, CÁC NGƯƠI MẮC LỪA RỒI - người này hét lên – CÔNG CHÚA... ĐI TÌM CÔNG CHÚA NHANH LÊN!

Tất cả ngớ người ra rồi nhảy dựng lên:

- Oái, công chúa đâu rồi? Đi tìm, tản ra, nhanh lên!

Sakura vui vẻ nhảy những bước dài trên những bậc thang của cung điện, vừa đi vừa lẩm nhẩm: "Chán ghê, Tomoyo không đến đây chơi được. Không biết cậu ấy đang làm gì nữa. Mãi mới tránh được "Tứ đại hộ pháp", phải đi tìm chỗ nào nấp bây giờ? Làm một giấc đã!" Mải suy nghĩ, Sakura đâm sầm vào một người đang đi ngược hướng với mình:

- Ối, ngươi không có mắt à?

Người kia đứng dậy, phủi quần áo, không trả lời. Sakura tức giận đứng lên và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trước mặt mình là một cậu bé chạc tuổi, mái tóc nâu kì lạ mà Sakura chưa từng thấy bao giờ. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn Sakura. Cô bé hỏi với vẻ hiếu kì:

- Ngươi là ai? Ta chưa gặp ngươi bao giờ cả?

Cậu bé kia không nói gì, chỉ nhìn Sakura một cách khó hiểu. Chẳng nói câu gì, cậu ta bỏ đi. Sakura thương hại nói:

- Tội quá! Ngươi bị câm à? Chắc là khó chịu lắm nhỉ? Ngươi đang tìm gì à? Ta có giúp gì được cho ngươi không?

Cậu bé quay lại, nhìn Sakura, lạnh lùng nói:

- Ngươi kì ghê. Ta không bị câm và đừng có đặt ra cho ta quá nhiều câu hỏi.

Sakura tròn mắt nhìn kẻ lạ mặt. Từ ngạc nhiên, cô bé dần chuyển sang tức giận:

- Ngươi không bị câm, thế sao ta hỏi ngươi không nói?

- Tại vì ta không muốn nói chuyện với một kẻ khùng khùng như ngươi. - cậu bé tiếp tục đi, không thèm nhìn Sakura.

Điều này khiến Sakura cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Dù gì thì cô bé cũng là một công chúa, vậy mà bị một tên lạ hoắc, chẳng biết từ đâu xuất hiện này coi thường. Sakura hét lên:

- NGƯƠI CÓ BIẾT TA LÀ AI KHÔNG MÀ DÁM ĂN NÓI NHƯ VẬY HẢ? NGƯƠI MUỐN CHẾT À?

Cậu bé dừng lại, dùng hai tay bịt tai:

- Ngươi hét to quá đấy, hơi cổ họng cũng nhiều nhỉ. Câu trả lời là không và không.

- Cái gì? – Sakura ngạc nhiên.

- Nghĩa là ta không biết ngươi là ai và thật ra cũng không cần biết. Ta không muốn chết. Phải rồi, lúc nãy ngươi nói là có thể giúp gì cho ta không phải không? Ta đến đây để dự một bữa tiệc sinh nhật của con bé nào ấy, nhưng hiện giờ thì ta không muốn tham dự và đang muốn tìm một chỗ ngủ. Ngươi biết chỗ nào ngủ được không? Tốt nhất là chỗ nào cả ba mẹ ta cũng không tìm được ấy!

Sakura không thèm nghe những lời tên khó ưa này nói tiếp theo, cô bé chỉ tập trung vào một điều trong câu nói dài dằng dặc của nó:

- Con bé nào ấy? Ngươi đang nói công chúa đó hả?

- Hình như là vậy - cậu bé thờ ơ – nhưng nghe đâu con công chúa đó kì lắm, ăn mặc như con trai, chơi trò của con trai. Công chúa gì chứ! Chắc là xấu hoắc, ờ, có lẽ như ngươi đó. Chẳng đáng để ta gặp mặt. Được rồi, ngươi có biết chỗ nào ngủ được không?

- Ngươi nói cái gì? – Sakura tức giận – ngươi nói công chúa là xấu hoắc? Ngươi dám nói là ta xấu? Ngươi... ngươi muốn chết à?

- Ta đã nói là không - cậu bé kiên nhẫn trả lời – nhưng ta đang hỏi ngươi về chỗ ngủ kia mà?

- Có biết ta cũng không nói cho ngươi hay đâu – Sakura đã tức giận thực sự. Cô bé dằn giọng – NGƯƠI, ĐÚNG, CHÍNH NGƯƠI ĐÓ, NGƯƠI PHẢI THAM DỰ BUỔI TIỆC, NGHE RÕ CHƯA?

- Nghe rồi nhưng chưa rõ - cậu bé thản nhiên nói và quay đi – ta không muốn thì trời cũng không bắt được ta. Này bé con, ta chẳng biết ngươi bao nhiêu tuổi, nhưng ngươi ăn nói xấc xược quá đấy. Cha mẹ ngươi không dạy ngươi cách lễ độ và lịch sự với người khác sao? Nói tóm lại là ngươi không chịu chỉ cho ta chỗ ngủ chứ gì? Thôi, vậy thì chào nhé.

"Bé con? Xấc xược?" Sakura đứng sững như trời trồng, không biết nói gì. Chưa bao giờ cô bé bị xúc phạm như thế này. Là công chúa, Sakura lúc nào cũng được người khác tôn trọng và nghe lời. Anh hai và cha mẹ đều chiều theo những yêu cầu của Sakura. Đây là lần đầu tiên Sakura biết được việc có người cãi lời mình. Càng bực mình hơn khi kẻ đó lại chê cô bé là "xấu hoắc". Đối với cô bé, đây là một sự xỉ nhục không thể tha thứ.

- "Tứ đại hộ pháp", các ngươi đang ở gần đây chứ?

Ngay lập tức, một nhóm 4 người xuất hiện trước mặt Sakura, sụp xuống. Một người trong số đó nói:

- Dạ, công chúa. Thấy công chúa đang nói chuyện, chúng tôi không dám làm phiền.

- Ta nhất định phải tham dự buổi tiệc này, với bộ dạng đẹp nhất của một công chúa. Các ngươi đi tìm dì Sonomi cho ta. Ta cần dì ấy giúp ta trang điểm và thay đồ.

- Rõ, thưa công chúa. – "Tứ đại hộ pháp" cúi chào rồi biến mất.

Sakura đứng lại một mình, nghiến răng nhìn về phía cậu bé vừa biến mất sau khúc quanh:

- Tên nhóc kiêu căng kia, ta sẽ cho mi tâm phục khẩu phục trước vẻ đẹp của ta. Quên mất không hỏi tên hắn rồi. Được rồi, nhất định ta sẽ tìm được ngươi để trả nỗi nhục này.

Trong lúc đó, tại đại điện chính, mọi người có mặt ai cũng sốt ruột. Chỉ riêng quốc vương vẫn thản nhiên ngồi uống rượu:

- Không biết hai gia tộc kia đang làm gì mà chậm vậy? Lâu lắm rồi bạn cũ mới họp mặt, vậy mà....

Touya đứng bên cạnh, lo lắng nhìn nhà vua rồi lại nhìn ra ngoài:

- Ba, hai gia tộc kia... Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ vậy?

Vị vua hơi ngạc nhiên nhìn cậu con trai. Sau đó, ông mỉm cười:

- Chuyện gì đã xảy ra à? Câu hỏi hay lắm. Nhưng hiện giờ chưa phải lúc nói chuyện đó, sẽ có ngày con biết thôi mà, Touya à. Con là quốc vương tương lai, con cần phải biết nhữgn chuyện xảy ra trong quá khứ. Bao giờ con chính thức lên ngôi, ta sẽ kể cho con tất cả mọi chuyện.

- Ba, đừng có gài con vào bẫy như thế - Touya hậm hực – con đã nói là con không muốn mà. Con chẳng khoái làm quốc vương đâu. Ba đã từng nói, nếu con không muốn thì có thể nhường ngôi vua cho Sakura, còn nếu cả con lẫn Sakura đều không muốn thì ngôi vua sẽ được trao cho người của hai gia tộc kia.

- Ừ nhỉ, con nhắc ta mới nhớ đấy - quốc vương mỉm cười đầy ngụ ý – Thôi, bỏ đi, chuyện này để nói sau. Có vẻ như những người khác đến rồi. Sakura cũng sắp về đây đấy.

"Hai gia tộc kia thì có vẻ đã đến rồi, nhưng Sakura thì có trở lại đây không?" – Touya lo lắng nghĩ thầm "Hay mình thử đi tìm con bé. Không được, mình là thái tử, mình còn phải ở đây đón tiếp những vị khách này. Với lại đã lâu rồi mình không gặp họ. Hi vọng không có gì nguy hiểm với ba mẹ!". Vừa lúc ấy, có một người lính chạy vào báo:

- Dạ, tâu quốc ương, có một người khoảng hơn trăm người, tự xưng là bạn chiến đấu của quốc vương, xin được yết kiến.

Tất cả những người trong đại điện vội sửa sang lại mũ áo và bộ dạng của mình. Hoàng hậu đang lo lắng đi đi lại lại ở bục cửa cũng vội vàng trở lại chỗ ngồi bên cạnh quốc vương. Quốc vương vui mừng ra lệnh:

- Cho họ vào, đừng để họ chờ lâu. Lát nữa, một đoàn người nữa đến thìcũng cho vào luôn, đừng chạy vào báo cáo làm gì cho mất thời gian.

- Rõ!

Tên lính vâng lệnh và chạy đi. Chỉ một lát sau, có một đoàn người rất đông, bước vào đại điện. Đi đầu trong đoàn người là một người đàn ông cao lớn, mái tóc nâu dài bó gọn phía sau. Đi ngay bên cạnh ông là một người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt đượm vẻ lo lắng, nhìn dáo dác xung quanh. Đằng sauhọ khoảng hơn trăm người, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng về phía quốc vương và hoàng hậu.

Hoàng hậu đứng dậy, reo lên:

- Là gia tộc họ Li!

Quốc vương vội bước xuống, đứng trước mặt người đàn ông:

- Ồ, Li Hiroshi. Lâu không gặp, ngươi khỏe chứ?Tây điện được ngươi quản lí rất tốt.

- Cám ơn lời khen của quốc vương. Lâu không gặp, quốc vương nhìn vẫn rất có sức sống. Hoàng hậu vẫn xinh đẹp như xưa.

- Cám ơn, ngài Li. – Hoàng hậu bước xuống, mỉm cười – Nhưng tôi thấy ngài khen không thật lòng rồi.

- Ồ, tại sao vậy? – ông Li ngạc nhiên.

- Phu nhân Li đây ngày càng xinh đẹp lên, khác khi xưa quá nhiều – hoàng hậu nắm tay người phụ nữ đi cùgn ông Li Hiroshi – chúng ta suốt mấy năm nay không gặp nhau, xin lỗi vì không đến thăm cậu được. Bây giờ chúng ta nói chuyện nhé.

Phu nhân Li rụt rè:

- Hoàng hậu đang nói gì vậy? Ngay nay khác xưa rồi, chúng ta đâu còn là những người phụ nữ cưỡi ngựa xông pha trận mạc nữa. Người là hoàng hậu, chúng ta đâu thể nói chuyện phiếm như trước.

- Ai nói vậy? – hoàng hậu trách – ta chẳng coi chức vị gì hết, bạn cũ gặp lại thì đương nhiên phải nói chuyện nhiều một chút. Còn nhớ trước kia, cậu đang bụng mang dạ chửa mà vẫn đánh nhau ầm ầm, khiết mọi người lo sốt vó. Còn nhớ khi đó cậu sinh rất khó khắn, mà tớ là người đỡ cho cậu đấy nha. Một cậu con trai, kháu khỉnh hết biết. – Hoàng hậu trầm trồ mơ mộng với hồi tưởng của mình.

- Nhắc mới nhớ, cậu bé không đến đây à? - quốc vương hỏi.

- Việc này... – ông Li ngại ngùng – Nó... à... nó có vẻ bị mệt nên không đến được.

- Vậy à? - quốc vương dễ dãi nói – thôi, trẻ con bị mệt là chóng lớn đấy. Lên đây ngồi với ta nào, ông bạn Hiroshi thân mến.

Hoàng hậu và Li phu nhân nhìn theo hai người đàn ông đang kéo nhau đi lên chỗ cao nhất trong đại điện chính, nơi dành cho quốc vương trong những buổi tiệc nhưng hôm nay đã được chuẩn bị t hêm ghế ngồi cho hai người của hai dòng họ trong "Tam gia huyền thoại". Hoàng hậu thì thầm vào tai Li phu nhân:

- Cậu nhóc đó không phải bị mệt, không đến mà là đến nhưng đã biến đi đâu, phải không?

Li phu nhân đứng sững lại, cười chống chế:

- Hoàng hậu thật tinh mắt quá. Đúng là thằng bé đó nó... nó nói là nó không muốn dự sinh nhật. Bởi vì... Đó là vì...

- Chắc là vì muốn tìm chỗ ngủ nè, không muốn nhìn thấy những bữa tiệc với những qui củ nghiêm ngặt nè, v.v... Đúng không? – Hoàng hậu tiếp lời giúp Li phu nhân.

Phu nhân Li ngạc nhiên:

- Không ngờ hoàng hậu lại biết hết như vậy. Thật không có gì giấu nổi hoàng hậu.

- Chẳng tài giỏi gì đâu – hoàng hậu phẩy ta ngán ngẩm - chẳng qua ta nghĩ là trẻ con nào thì cũng giống nhau cả thôi. Thằng nhóc cũng chỉ sinh trước Sakura 1 năm chứ mấy.

- Vâng – Phu nhân Li đã bắt đầu hiểu ra - chẳng lẽ công chúa cũng....

- Hệt như vậy đấy! – Hoàng hậu kết luận.

Hai người phụ nữ đứng nhìn nhau rồi cười vui vẻ. Hoàng hậu đổi đề tài:

- Phải rồi, thằng bé tên là Li Syaoran. Đó là một cái tên đẹp tuyệt vời! Nó có nghĩa là con sói nhỏ, một loài động vật vừa thông minh, anh dũng lại dễ thương. Sói dù cô độc nhưng rất mạnh mẽ. Này, nói không phải "mèo khen nèo dài đuôi" đâu, nhưng ta phải nói là cái tên do ta đặt là hay nhất. Syaoran... Hay thật đấy....

Li phu nhân đứng nhìn hoàng hậu đang tự hào với cái tên do chính mình đặt, chỉ biết mỉm cười chứ không nói gì. Lát sau, hoàng hậu chợt nói to:

- Nhưng mà cái tên Sakura cũng đẹp thật đấy. Đây là tên do cậu đặt cho con bé, nó chỉ đúng loài hoa mà ta thích nhất. Rất tuyệtt!!

Lần này đến lượt phu nhân Li tự hào:

- Đúng là rất đẹp. Đây là cái tên do tôi nghĩ nát óc mà.

Hai người đứng nhìn nhau và cười vang, khiến cả đại điện cũng vui vẻ theo, xóa tan đi không khí căng thẳng, nghiêm trang gò bó, đề phòng lẫn nhau ban đầu. Quốc vương mỉm cười:

- Hai quý bà lên đây ngồi thôi chứ. Chúng ta sắp có khách đấy.

- Chà, quả không hổ danh là người đứng đầu trong "thần gia Kinomoto". Chưa nhìn thấy chúng tôi mà đã đoán được sao?

Hoàng hậu và Li phu nhân vội quay lại, nhận thấy mọt đoàn người đang bước vào đại điện chính. Đi đầu là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, bộ râu đen trên gương mặt làm cho người ta cảm thấy một vẻ đáng sợ ở ông ta. Nhưng ẩn bên dưới bộ râu đó lại là một đôi mắt đen dịu dàng, hấp háy đầy vẻ tinh nghịch. Mái tóc màu nâu sẫm, ngắn ngủn, lởm chởm vài sợi trên chiếc đầu to cân xứng với người. Một người phụ nữ xinh đẹp tự tin đi bên cạnh ông. Người phụ nữ này có mái tóc dài chấm gót, màu vàng óng, mượt mà như dòng suối. Gương mặt bà trắng hồng, môi đỏ mọng một cách tự nhiên. Đôi mắt xanh thẳm ẩn dưới hàng lông mi dài và cong vút, cặp lông mày thanh thanh làm tôn lên vẻ đẹp khó diễn tả của bà. Đằng sau hai người, một đoàn người dài nối đuôi nhau đi vào. Họ ngẩng cao đầu, đầy tự hào và kiêu hãnh.

Hoàng hậu và Li phu nhân đồng thanh reo to:

- SASAKI!

Quốc vương cũng vui vẻ nói:

- Chà, đến rồi hả, Sasaki Hidesawa. Còn có cả Sasaki phu nhân nữa chứ. Lâu không gặp, rất vui mừng khi thấy ông bạn vẫn khỏe mạnh như xưa.

Ông Sasaki cười vang cả đại điện:

- Ha ha, nhận được lời mời của ông là chúng tôi đến đây ngay, ông bạn Fujitaka ạ. Ấy chết, gọi vậy có thất lễ với quốc vương quá không nhỉ? – ông ta dùng tay che miệng.

- Chẳng có gì thất lễ cả - quốc vương tươi cười – không ngờ đến giờ vẫn còn có người gọi tên tôi, chứ nếu không tôi quên mất tên tôi thì chết. Chà, hôm nay dường như các vị cũng không mang theo cô bé Rika dễ thương à?

- Tiếc là con bé không đến được. Nó đi với cô nó rồi. Còn cô công chúa xinh đẹp, nhân vật chính của chúng ta hôm nay đâu rồi?

- Con bé lát nữa sẽ đến – quốc vương kéo tay người bạn cũ – lên đây, chúng ta tán gẫu chuyện cũ với nhau, để phụ nữ nói chuyện.

Người đàn ông tên Sasaki Hidesawa nhìn lên trên rồi nói to:

- Oh, Hiroshi, ngươi cũng đến rồi hả? Tay chậm chạp này mà hôm nay lại đến nhanh ghê há!

Ông Li không thèm quay lại nhìn:

- Ngươi mới là kẻ chậm chạp, đồ sê bò!

- Ngươi muốn gây sự hả? – ông Sasaki đứng khoanh tay trước ngực, chặn trước mặt ông Li – ta nói cho ngươi biết, ta là người biết nhiều bí mật của ngươi nhất đấy, biết nhiều hơn cả những gì ngươi biết. Ngươi muốn ta phanh phui bí mật đó ra không? Ái chà, để xem nào – ông Sasaki ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chống tay lên cằm, ra vẻ đang suy nghĩ – nên nói bí mật nào trước nhỉ. Này, Fujitaka, ta nói cho ngươi biết nhé, tay Hiroshi đã từng.....

"Phập", một miếng bánh to được nhét vào mồm ông Sasaki khi ông chuẩn bị nói. Ông Li cười đầy đe dọa:

- Ngươi đi đường xa chắc mệt rồi nhỉ? Ăn chút gì đi! Hidesawa, ngươi là kẻ nhiều chuyện, nói ít thôi, không ai cho rằng ngươi câm đâu.

- Cám ơn sự quan tâm của ngươi, Hiroshi. Nhưng mà ngươi cũng phải để ý xem ta có thích ăn chiếc bánh ấy không chứ? - một chiếc bánh khác trên tay ông Sasaki nằm gọn trong miệng ông Li.

- Ngươi....- ông Li cố gắng mở miệng nhưng chiếc bánh nhét chặt lấy họng khiến ông không thể nói gì mà cố gắng dồn sức nhai hết chiếc bánh - đợi chút, ta sẽ cho ngươi một trận.

- Để coi – ông Sasaki cười thách thức, nhai hết chiếc bánh trong mồm mình.

- Các ngươi thật là.... lâu không gặp mà vừa trông thấy mặt đã đánh nhau rồi - quốc vương nói với vẻ trách móc.

Ông Li và Sasaki nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng quay mặt đi, đồng thanh nói:

- Ta không hợp với ngươi. Ngươi là kẻ chỉ thích gây sự!

Bỏ mặc hai ông bạn giận nhau, mỗi người quay một hướng, tu rượu ừng ực, quốc vương ngồi giữa, chỉ khẽ mỉm cười và rung chân, uống rượu. Nhận thấy không khí có vẻ khác đi, lại thêm bực mình về thái độ của chồng, hoàng hậu bước đến gần:

- Được rồi, không gặp nhau đã mấy năm nay mà các nưgơi vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả. Vừa nhìn thấy mặt nhau là cãi vã, các ngươi không thể nhường nhịn nhau chút à?

- Ta không ưa hắn – ông Li bực dọc uống cốc rượu của mình – đúng hơn là từ khi hắn dám ăn mất miếng thịt bò của ta, ta đã không ưa hắn rồi.

- Ngươi đúng là kẻ thù dai – ông Sasaki đốp lại – bây giờ ngươi đã có cả con bò mà ăn rồi, vậy mà vẫn thù cái vụ tí tẹo ấy sao?

- Tại ta tức lắm – ông Li lườm lườm nhìn ông Sasaki. – ta thấy chúng ta cần phải đấu với nhau một trận.

- Ý kiến hay đấy – ông Sasaki không vừa - tiện thể giải quyết ân oán quá khứ luôn.

Thấy hai người sắp gây chiến, quốc vương nãy giờ ngồi yên, nhấm nháp thức ăn, bây giờ mới lên tiếng ngăn cản:

- Thôi nào, cho ta xin. Hai ngươi lại sắp đánh nhau hả? Trước đây các ngươi phải nằm liệt giường vì miếng thịt mà chưa hết tức sao? VẪn muốn đánh nhau vì chuyện ấy hả?

Hai người đang hầm hầm lửa giận, quay ngoắt lại, dí sát mặt vào quốc vương. Ông Sasaki hét lên:

- Ngươi đó, Fujitaka. Đúng rồi, ta suýt quên mất, chính ngươi là kẻ phân chia thức ăn mà. Ngươi chia cho chúng ta một ít, còn phần nhiều là của ngươi. Ngươi là kẻ ăn gian.

Ông Li nhìn ông Sasaki:

- Về việc này thì ta đồng ý với ngươi. Thật ra, miếng thịt bò của ta, chính hắn ăn nhiều nhất.

- Ngươi và ta cũng có lúc chung ý kiến – ông Sasaki gật gù.

Nhà vua ngơ ngác:

- Ủa? Có chuyện đó sao?

- CÓ ĐẤY! – hai người kia hét lên.

Tất cả mọi người trong đại điện ngạc nhiên nhìn ba người đứng đầu trong "Tam gia huyền thoại". Khi bước chân vào đại điện này, hay đúng ra là từ khi xác định mình tham gia bữa tiệc hôm nay, tất cả đều đã chuẩn bị tinh thần cho một bữa tiệc lạnh nhạt, im ắng và đáng sợ, nhưng không ai ngờ những người trong "Tam gia huyền thoại" lại vui tính như vậy. Ba người phụ nữ, Hoàng hậu, phu nhân Li và phu nhân Sasaki mỉm cười nhìn chồng mình. Hoàng hậu nói với hai người bạn:

- Họ chẳng thay đổi gì cả, Li Hiroshi và Sasaki Hidesawa ấy mà. Lúc nào cũng cãi nhau nhưng lại là hai người quan tâm đến nhau nhất. Ta nhớ có lần Hiroshi ốm mà Hidesawa tức giận thét ầm lên, dù ngoài miệng nói là mong cho Hiroshi chết quách đi, nhưng lại đội mưa đội gió đi tìm thuốc. Đúng là....

Sasaki phu nhân tươi cười, đồng tình với hoàng hậu:

- Ừm, đúng là thế. Nhưng hai người này đều rất nóng nảy, nếu không nhờ có quốc vương và hoàng hậu thì chắc giờ họ đang ân hận khi tự tay giết người kia rồi. Phải công nhận quốc vương có sự bình tĩnh, kiên nhẫn và tính cách ôn hòa thật đáng nể. Chẳng bao giờ tôi thấy quốc vương cãi vã với hai người kia, anh ấy luôn giữ được lập trường của mình và sự bình tĩnh vốn có.

Hoàng hậu mỉm cười nhìn chồng mình, ánh mắt bà đượm vẻ buồn bã. Nụ cười ẩn ý của hoàng hậu khiến hai vị phu nhân ngạc nhiên. Đó là một nụ cười trầm lắng, u uất, giấu một nỗi buồn và đau khổ không biết giãi bày cùng ai. Đứng từ trên cao, dường như nhận ra ánh mắt của hoàng hậu, quốc vương chợt nói to:

- Thôi nào, hai ngươi bình tĩnh chút đi. Hôm nay là sinh nhật của công chúa, cũng sắp đến giờ tổ chức rồi, đừng có cãi nhau ở đây nữa.

- Ừ nhỉ - ông Sasaki giật mình – quên mất đấy. Chà, giờ mới chú ý, Touya đã lớn thế này rôi kia à?

Touya nãy giờ đứng nhìn đầy lo lắng. Cậu hết nhìn ra ngoài rồi lại nhìn về phía ba, thỉnh thoảng lại liếc mắt lại chỗ mẹ. Bây giờ nghe gọi tên liền bước lại chào:

- Dạ, cháu chào hai chú và các dì!

- Touya lớn phổng lên rồi – phu nhân Sasaki ngắm nghía – ái chà, ngày trước chính dì nuôi cháu lớn mà. Nhớ hồi ấy, dì chưa nuôi con bao giờ, nhưng do không biết cầm kiếm đánh nhau như hoàng hậu và Li phu nhân đây nên dì đành ở nhà chăm cháu. Cháu hồi bé hiếu động lắm, chẳng nằm yên bao giờ. Bây giờ nhìn chín chắn hơn hẳn nhỉ?

- Dạ - Touya mỉm cười – cháu nhớ trước bị dì la ghê lắm, vì tội cháu cứ trốn đi đâu biệt tích để dì tìm đó mà!

- Không ngờ cháu vẫn nhớ - phu nhân Sasaki bắt đầu chìm vào hồi tưởng – ta cứ tưởng cháu bị quân địch bắt mất, lo sốt vó luôn. Nhưng không ngờ sau đó cháu lại bò về, quần áo lấm lem. Ta vừa lo vừa tức, cho cháu một trận.

- Ngày đó cháu còn bắt ta làm ngựa đấy, nhớ không? – ông Sasaki cười ha hả - cháu bắt ta bò quanh sân doanh trại, làm ta mệt muốn chết luôn.

- Cháu xin lỗi – Touya cười

- Còn ta thì vẫn chưa quên việc cháu dám "tặng" ta 1 bãi nước tiểu đâu. – ông Li vui vẻ.

- Chú đâu thể tặng lại cho cháu – Touya cười ranh mãnh.

Tất cả mọi người đều cười vui vẻ. không khí nghiêm trang lúc đầu đã hoàn toàn biến mất nhớ sự góp mặt của những người đứng đầu trong "Tam gia". Những đoàn tùy tùng của hai gia tộc Li và Sasaki cùng với các nhân vật gia tộc Kinomoto, dù vẫn còn đề phòng nhau nhưng đã bắt chuyện với nhau. Ông Li hỏi:

- Phải rồi, quốc vương, ta nghe nói Ngài định chuyển giao toàn bộ quyền điều hành "Tứ đại hộ pháp" cho Sakura nhân dịp sinh nhật này à?

- Ừ, dù sao ta cũng đã già rồi!

- Fujitaka, ông Sasaki thắc mắc, tại sao suốt bao năm nay mà bọn ta vẫn không biết mặt "Tứ đại hộ pháp"? Ngươi giấu kĩ quá nhỉ?

- Xin lỗi - quốc vương mỉm cười – chưa đến lúc họ lộ mặt đâu.

- Hình như "Tứ đại hộ pháp" chọn công chúa làm "minh chủ"? Sau khi chuyển giao lại toàn bộ quyền hành cho công chúa thì quốc vương cũng không có quyền ra lệnh cho bọn họ nữa phải không? Tại sao "Tứ đại hộ pháp" lại chọn công chúa mà không chọn thái tử Touya? – bà Li hỏi với vẻ đăm chiêu.

Dù không còn nhưng Sakura dường như cảm thấy còn vương vất đâu đây là mùi máu tanh đến buồn nôn. Sakura dùng hai tay bịt mồm để khỏi hét lên. Quốc vương bình tĩnh nhìn các vệt máu khô:

- Xin lỗi Sakura, hình như nơi này đã khiến con thấy sợ. Trước đây, khi anh con vào căn phòng này, nó rất lo lắng là mai này, khi làm lễ trưởng thành cho con, con sẽ sợ hãi khi chứng kiến quang cảnh này. Nó đã xin phép ba cho nó thu dọn căn điện. Mới hôm qua, nó cũng gặp ba để nói về việc này. Nhưng ba không đồng ý. Nơi đây chính là nơi chứa đựng tội ác của gia tộc chúng ta, là nơi đã ẩn chứa những sai lầm chết người, nơi chôn sâu những điều bí mật nhất của gia tộc Kinomoto. Chính tại nơi này đã cho ra đời những con ác quỷ, là nơi ở của tội lỗi. Vì vậy, ba muốn giữ lại nơi này, giữ lại để khắc sâu trong đầu óc, trong trái tim những tội ác mà ba đã gây ra, khắc sâu những sai lầm và để cho ba nhớ mãi khoảng thời gian mà ba biến thành ác quỷ.

Quốc vương ngừng nói, quan sát phản ứng của Sakura. Sakura kinh ngạc, há hốc mồm nghe. Quốc vương từ từ đi quanh tường, khẽ chạm tay vào vệt máu khô:

- 25 năm trước, khi ba còn đang là một kẻ nghèo rớt ở vương quốc Tatan, luôn bị người đời hắt hủi. Và ba mơ ước, những người nghèo trên thế giới, những người bị tất cả người căm ghét, đuổi đánh thì sẽ tập trung sinh sống trên vương quốc mà ba định xây dựng, rồi dần dần, bọn họ sẽ trở thành những người giàu có nhất thế giới. Ba luôn mơ như vậy, rồi tìm mọi cách để thực hiện giấc mơ. Thế rồi, ba đã lập ra một đội quân hùng hậu, quy tụ tất cả những người nghèo khó lại, đội quân đó thường được gọi là quân đội Kinomoto. Ban đầu, quân đội thường đánh người giàu, cứu người nghèo, chia thực phẩm, cứu trợ cho những người khó khăn. Cả đội quân rất được người dân nể sợ, kính trọng. Thế rồi, ba gặp mẹ con, gặp gia tộc họ Li và gia tộc Sasaki, mọi người đều ra sức giúp đỡ ba, bởi vì tất cả đều có cùng chung ý tưởng, ý tưởng vì người nghèo. Ba rất vui mừng và càng nuôi hi vọng về một vương quốc mới. Trong một lần lang thang vô định, ba đã tìm được một hang đá đã mọc đầy rêu. Hang đá đó chính là nền móng của cung điện hiện nay chúng ta đang sống, nói cho chính xác thì nó chính là căn phòng mà ba con ta đang đứng.

Sakura nhìn quanh căn phòng. Cô không thể tin vào mắt mình nữa. Vậy là 25 năm trước, nơi đây là một hang đá, một hang đá rêu phong cổ kính sao? Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Cô tò mò, lắng nghe:

- Lúc ấy, ba đã rất vui mừng khi nghĩ đến việc mình có thể sử dụng hang đá này làm chỗ ngủ cho cả quân đội. Nhưng vừa vào đến nơi, ba kinh hoàng nhận ra, thoang thoảng trong gió có mùi máu tanh. Ba chợt cảm thấy rợn người và không muốn bước vào nữa. Mùi máu mỗi lúc một rợn người theo bước chân ba. Dù suy nghĩ của ba bảo ba không được đi vào trong nữa, nhưng chẳng hiểu có một lực hút nào đó khiến ba không thể quay người lại để chạy ra, mà cứ dấn bước vào. Trong hang, la liệt là xác những đứa trẻ. Có những đứa trẻ hai, ba tuổi, có những đứa trẻ có lẽ chỉ vừa mới sinh ra. Nhưng nếu vậy thì chẳng có gì đáng kinh ngạc, chẳng có gì đáng sợ và chẳng lấy đâu ra mùi máu. Ruồi muỗi bâu kín hang. Quạ đen lượn từng vòng trên trần hang. Tất cả những đứa trẻ trong hang đều đã chết. Có đứa bị mổ bụng, lôi hết ruột gan, nội tạng ra, vất lung tung trong hang. Có những đứa trẻ bị cắt đầu, treo lên trần hang, dù đứa trẻ này chỉ khoảng 4 tuổi. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Máu cùng với xác chết la liệt. Dù chém giết nhau trên chiến trường, nhưng ba chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, chưa bao giờ cảm thấy sợ máu đến vậy. Ba quay lưng, định bỏ chạy. Nhưng rồi, ba hét lên kinh hoàng: có một bàn tay đang níu chặt chân ba.

Quốc vương khẽ rùng mình khi nhớ đến chuyện này. Ngài nhắm mắt lại, để cho dòng hồi tưởng được liền mạch. Không gian trở nên im lặng hơn bao giờ hết. Không một tiếng động. Những vết máu trên tường và trần nhà, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, dường như chúng đang cử động, đang nhảy nhót theo dòng thời gian và đang chảy xuống. Sakura run rẩy đứng nép mình vào "Tứ đại hộ pháp". Họ chỉ mỉm cười, buồn bã nhìn cô bé.

- Ba hét lên rồi ngã xuống, dường như đã đè lên xác một đứa bé nào đó. Ba quay xuống nhìn, sợ hãi khi thấy một đứa trẻ, chỉ mới vừa sinh ra thôi, còn đỏ hỏn, đang mở to đôi mắt ra nhìn ba. Đôi mắt trắng dã, vô hồn, giống như một xác chết biết cử động. Ba cúi xuống, gỡ tay đứa bé ra. Nhưng lạ thay, càng gỡ, nó càng nắm chặt. Đứa bé nằm trên một đống máu. Bàn tay của nó giữ chặt áo ba, miệng cười giống như một đứa trẻ bình thường. Ba thương xót, liền bế nó lên thì nhận thấy nó không hề bị thương ở đâu, hoàn toàn lành lặn. Ba vô cùng vui mừng, quyết định đi quanh hang để tìm xem có còn đứa trẻ nào sống sót không. Sau một hồi xem xét, ba tìm được ba đứa bé nữa vẫn còn thoi thóp. Ba bí mật đem nó về chăm sóc, chữa trị và nuôi nấng mà không cho ai biết. Toàn bộ quân đội lẫn tất cả mọi người, chẳng ai biết gì về sự tồn tại của 4 đứa bé. Ba đã nuôi dạy nó, thế rồi, sau này, trên chiến trường, xuất hiện một nhóm người giấu mặt bảo vệ ba, đó là "Tứ đại hộ pháp".

Sakura á lên ngạc nhiên. Cô bé quay lên nhìn "Tứ đại hộ pháp". 4 người nhìn quốc vương bằng ánh mắt biết ơn, gật đầu với Sakura. Chưa bao giờ cô bé nghĩ đến tình cảnh mà ba mình nhặt được "Tứ đại hộ pháp", chưa bao giờ cô bé nghĩ đến hoàn cảnh của 4 người bạn lớn tuổi này. Hôm nay, khi được biết rõ hơn về quá khứ, Sakura chợt thấy lòng mình đau thắt lại.

- Đấy là hoàn cảnh ba tìm thấy "Tứ đại hộ pháp" - quốc vương nói tiếp - trận chiến còn tiếp diễn suốt 15 năm sau khi ba vào hang và tìm được "Tứ đại hộ pháp". Trong trận chiến cuối cùng với Tatan, ba đã chiếm được vùng Tomoeda này. Ba đi thăm dò vùng đất mới, chợt nảy ra ý định vào hang đá cũ xem xét. Ba rất thận trọng với mùi. Nhưng, kì lạ thay, trong hang không hề còn bất cứ mùi hôi tanh nào nữa. Hang hoàn toàn sạch sẽ, chỉ còn lại những vết máu khô. Ba ngồi xuống một tảng đá trong hang, hồi tưởng lại sự sợ hãi, kinh hoàng của mình khi xưa rồi mỉm cười. Ba cứ ngồi như vậy, hồi tưởng quá khứ mà không hề hay biết, trong hang đã bị một kẻ nào đó rải một thứ thuốc kích thích mạnh. Ba thấy trong người bí bức, khó chịu rồi chuyển sang trạng thái nóng nảy, và hiếu chiến. Đến bây giờ, thật sự ba không rõ kẻ nào đã nói chuyện với ba trong khi ba đang ở tâm trạng ấy, chỉ biết là, kẻ đó đã bảo với ba: "Công sức đánh chiếm đất đai, mọi thứ đều thuộc về ngài. Nhưng ngài định xử lí thế nào với hai gia tộc Sasaki và Li đây? Ngài định chia ba phần đất đã chiếm được sao? Đừng ngốc như thế. Thế thì ngài sẽ thiệt thòi đấy. Hãy giết hết chúng đi, và ngài sẽ là người chiến thắng". Trong cơn mê quay cuồng, ba chẳng biết mình đã làm gì nữa, chỉ nhớ là ba đã đe dọa sẽ giết hết hai gia tộc Li và Sasaki để chiếm ngôi vua, yêu cầu hai gia tộc đó rút lui. Và rồi, ba đã nhúng tay vào tội ác, nhúng tay vào máu, quá sâu để không bao giờ rút tay lên được nữa. Ba đã làm một việc đê hèn, việc đó cả đời này ba cũng không rửa hết tội lỗi. Ba đã chém mẹ con khi mẹ con khuyên can ba. Tệ hơn nữa, Để chiến thắng, ba đã bắt mẹ con phu nhân Li và phu nhân Sasaki làm con tin, dùng điều kiện trao đổi đối với hai nhà Li và Sasaki. Ba đã giết tất cả những người của hai dòng họ ấy. Đến khi Hiroshi và Hidesawa đồng nhường lại ngôi vị cai trị cho ba thì cũng là lúc ba dần tỉnh khỏi cơn mê muội. Lúc ấy, ba hối hận vô cùng, ba quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của hai người bạn. Họ chỉ ậm ừ, đồng ý qua loa. Sau đó, dù họ vẫn đối xử qua lại với ba bình thường, nhưng ba biết, nỗi hận trong lòng họ vẫn chưa nguôi ngoai. Dù mẹ con đã tha thứ cho ba, bởi vì mẹ con là một người phụ nữ nhân hậu, nhưng lương tâm ba thì không bao giờ tha thứ cho ba. Ba đã sống trong mặc cảm tội lỗi suốt bao năm qua. Ba biết, mình hối hận thì đã quá muộn, người đã chết không thể sống lại. Bao nhiêu người dòng họ Li và Sasaki dã đổ máu, xác chết của họ chồng chất trên nền của chính cái hang đã biến ba thành mu muội. Tại nơi này đây, máu đã đổ, nước mắt đã rơi. Ba đã từng quỳ ở nền đất này, hét lên đau đớn. Ba muốn làm tất cả những gì có thể để chuộc lỗi. Nhưng... Tình cảm đã mất không thể lấy lại được. Ba biết, hai gia tộc đó luôn lăm le muốn tấn công ba.

- Vậy sao ba không nhường lại cho họ? – Sakura ngắt lời – ba, ba đã hối hận mà, tại sao ba không trả lại ngôi vua này cho họ, sống thanh thản. Như vậy có hơn không?

Quốc vương mỉm cười yếu ớt, lắc đầu nhìn con gái. Giọng ngài chợt khản đi và tiếng nói đã ngắt quãng:

- Đó là điều mà ba đã định làm bao nam nay. Để đền bù lỗi lầm của mình, ba đã dốc hết tâm sức để làm vị vua tốt cho dân chúng, làm một người chồng tốt và một người cha tốt. Ba cho xây dựng hai điện đông và tây để cho hai gia tộc kia làm chủ. Nhưng chừng đó chẳng là gì so với những gì ba đã gây ra cho họ, và cũng có nghĩa là tòa án lương tâm của ba chưa thể ngừng xét xử. Cách đây một tháng, ba quyết định đến điện đông và tây, gặp hai người bạn cũ, đích thân mời họ đến điện chính, lấy cớ làm lễ trường thành cho con để sau đó trả lại ngôi vị này cho họ, để họ làm vua trị vì xứ sở Clow. Thật bất hạnh thay, cha đã mong là mình không hề đến đây, cha mong là mình nghe nhầm. Hôm đó, ba đến điện Đông trước. Và ở đó, ba vui mừng nhìn thấy hai người bạn của mình, Hiroshi và Hidesawa đang ngồi uống rượu. Ba không ra mặt ngay mà đứng nấp sau cột, cốt ý mang lại cho họ bất ngờ:

................................

- Này Hiroshi, ngươi thật sự đã bỏ qua vị trí quốc vương rồi à? – ông Sasaki hỏi.

Li Hiroshi trầm ngâm uống cốc rượu:

- Bỏ đi. Ta đã thật sự chán cái việc làm quốc vương rồi. Ngươi còn định tranh giành với Fujitaka sao? Lâu nay hắn vẫn đối xử bình thường với cả hai chúng ta, còn có vẻ tốt hơn hồi trước, cho chúng ta quản lý tây điện và Đông điện như quốc vương vậy thôi. Tiền của, cuộc sống... tất cả đều có rồi, cần gì phải đòi ngôi quốc vương làm gì nữa.

Sasaki Hidesawa thở dài:

- Ngươi nói đúng. Chúng ta bây giờ đã có cả rồi. Làm vua chỉ thêm mệt thôi, đâu có thời gian để uống rượu, ngắm cảnh như chúng ta bây giờ. Với lại Fujitaka cũng là bạn vong niên của chúng ta, hắn làm vua thì ta cũng được hưởng phúc.

Hai người lại tiếp tục rót rượu cho nhau. Đứng nấp sau tường, lòng quốc vương cảm thấy vô cùng thoải mái vì hai người bạn đã bỏ qua cho mình. Ngài đang định bước ra thì ông Sasaki nói tiếp:

- Hiroshi, ngươi có thấy bầu trời hôm nay den kịt không? Đen giống như tương lai của Clow!

- Phải – Li Hiroshi đồng tình – và cũng đen giống như lòng hận thù của chúng ta.

- Cạn chén – Sasaki giơ cốc rượu lên - mừng cho sự hợp tác giữa hai ta. Ngươi nói đúng. Chúng ta đã không cần đến cái ngôi vị quốc vương của hắn nữa, nhưng nỗi hận của chúng ta không bao giờ có thể xóa nhòa. Hắn là một kẻ đê tiện, giết hết bao người thân trong gia tộc chúng ta, giết cha mẹ ta, bắt và cưỡng hiếp vợ con ta. Việc chiếm ngôi của hắn coi như bỏ qua, nhưng chúng ta không thể bỏ qua nỗi nhục nhã đã phải chịu đựng. Phải giết hắn, giết vợ con hắn để trả mối hận này, trả thù cho xương máu bao người đã ngã xuống của hai gia tộc Li và Sasaki, trả thù cho nỗi nhục nhã của vợ con ta!

Hai chiếc cốc chạm vào nhau, kêu lên những tiếng kêu rợn người trong màn đêm yên tĩnh. Ông Li hỏi:

- Ngươi định làm gì để trả thù?

- Cũng chẳng nhiều lắm đâu – ông Sasaki nhếch mép cười - đầu tiên là giết hắn, chuyện đương nhiên miễn bàn cãi. Hắn đã giết cha mẹ ta, ta không thể bỏ qua, cho dù là trong mê hay lúc tỉnh táo. Sau đó giết vợ con hắn. Có lẽ nên tha cho thằng Touya, nó vẫn còn có thể lợi dụng. Nó khá thông minh, táo bạo, lợi dụng nó sẽ có lợi cho chúng ta sau này. Còn con bé Sakura và ả hoàng hậu thì giết luôn đi. Những người khác trong cái gia tộc đó cũng cho tử luôn. Cái bọn "Tứ đại hộ pháp" nếu không giết được thì tìm cách mua chuộc, lợi dụng. Hắn quý dân như con, nhưng bọn ta thì khác. Dân để làm gì? Đương nhiên là để nuôi vua. Phải biết tận dụng hết điểm này. Làm vua để làm gì? Tất nhiên là để hưởng thụ, để không làm gì mà vẫn có người chu cấp. Đó chính là điểm lợi thế của ngôi vị mà năm xưa ba người chúng ta đã đánh nhau để giành lấy.

Ông Li cười to:

- Ha ha, cái đầu của ngươi đúng là rất hữu dụng. Nè, đây sẽ là cuộc thảm sát đẫm máu nhất trong lịch sử, kinh khủng hơn cả khi chúng ta tử chiến để tranh giành chức vị. Rất thú vị! Cạn chén!

....................................

Quốc vương dừng lại, run lên khi kể lại câu chuyện. Sakura và "Tứ đại hộ pháp" im lặng đứng nghe, không nói gì nhưng đều cảm thấy khẽ rùng mình. Quốc vương nói tiếp:

- Sau khi nghe được những điều đó, ba đã đổi ý. Ba quyết tâm phải là chủ của vương quốc này, không thể để vương quốc rơi vào tay bọn họ. Ba biết, chỉ lát nữa thôi, có thể ba sẽ không còn sống nữa đâu. Đây là lần cuối cùng ba và con nói chuyện với nhau. Ba mong rằng con hãy thay ba giữ lấy đất nước. Ba đặt tất cả hi vọng vào con.

Sakura nhìn thẳng vào mắt ba. Đôi mắt ấm áp đượm buồn. Gương mặt quốc vương dường như tái đi trong ánh sáng mờ mờ:

- Ba, tại sao ba không để cho anh hai làm? Chẳng phải anh hai tài giỏi hơn con sao? Con chỉ là con gái, khó giúp ba một cách vẹn toàn.

- Ba biết - quốc vương trầm ngâm nói, giọng đầy đau khổ - ba biết con sẽ nói như vậy. Nhưng ba cho gọi cả "Tứ đại hộ pháp" vào đây là vì việc này. Họ sẽ hết sức bảo vệ và giúp đỡ con. Cả anh hai của con nữa. Anh hai con.... thằng bé không thể sống qua tuổi 25.

- Không thể sống qua tuổi 25? – Sakura kinh ngạc đến sững sờ - Tại sao vậy? Vì sao lại không sống qua nổi tuổi 25?

- Công chúa, thái tử bị mắc một căn bệnh nan y. - "Tứ đại hộ pháp" trả lời thay quốc vương.

- Bệnh nan y? Ba, có đúng vậy không?

Quốc vương buồn bã gật đầu:

- Đúng vậy. Touya hình như cũng đã biết rồi. Nó luôn vội vã để làm tất cả những gì có thể làm, phục vụ cho mọi người, chăm sóc và bảo vệ cho con. Nó hiểu rõ số phận của mình. Ba đã nói con là nữ hoàng, cai quản nửa vương quốc, đương nhiên nửa vương quốc còn lại là của Touya. Nhưng sau này, khi nó không còn sống nữa thì.... Sakura, vì vậy, mọi gánh nặng phải dồn lên vai con rồi. Con nhất định phải sống, nghe rõ chưa?

- BA!

Sakura thét lên. Môi quốc vương bắt đầu đen lại, giật liên hồi. Ngài quỵ xuống, hơi thở hổn hển. Nhưng ngài vẫn mỉm cười:

- Sakura, ta luôn sẵn sàng chuẩn bị cho cái chết hôm nayu. Ta biết ta là kẻ có tội và ta sẵn sàng nhận tội. Nhưng bọn họ đã không còn là họ của hơn 10 năm trước nữa rồi, bọn họ đã bị sự thù hận chi phối, nếu đất nước này rơi vào tay họ thì vương quốc này sẽ bị huỷ diệt, ước mơ của ta sẽ bị tan vỡ hoàn toàn. Con hãy nhớ, bây giờ có thể chúng ta sẽ nhượng bộ, nhưng không phải là mãi mãi. Ta chết, nhưng con phải nối nghiệp ta, phải tiếp nối ước mơ của ta, đứng lên để giành lại vương quốc. "Tứ đại hộ pháp", ta nhờ các ngươi, xin các ngươi hãy giúp đỡ cho công chúa!

- Đừng nói nhờ, hãy nói là "ra lệnh", thưa quốc vương! - "Tứ đại hộ pháp" cúi mình trả lời.

Quốc vương mỉm cười lắc đầu. Máu từ trong mồm ngài tuôn ra xối xả, không ngừng lại được. Sakura hét:

- BA, BA ƠI. ĐỪNG MÀ, BA!

- Sakura.... quốc vương nói yếu ớt – con hãy nói với anh con, nói là cho ba xin lỗi. Ba xin lỗi vì chưa thực hiện được lời hứa với nó. Ba xin lỗi nó nhiều lắm, xin lỗi vì ba đã không thể làm gì cho nó trong khi nó phải một mình chiến đấu với bệnh tật. Ba biết, nhiều đêm nó nằm một mình, chịu đựng đau đớn nhưng lại không nói với ai. Xin lỗi! Và... nói với mẹ con... ba... xin lỗi! Hộc...

Máu từ mồm quốc vương lại tuôn ra, khiến "Tứ đại hộ pháp" và Sakura lo sợ.

- Quốc vương, Người mệt rồi, xin đừng nói nữa. Hôm nay chúng ta phải về nghỉ sớm thôi!

- Không – quốc vương khăng khăng nói – ta sắp chết rồi. Các ngươi có biết tại sao không? Ha ha, hai ông bạn Hiroshi và Hidesawa đã bỏ độc vào rượu. Ta biết mà... cốc rượu cuối cùng ta đã uống... nhưng ta vẫn uống. Ta phải chuộc tội với họ.... ta muốn chuộc lỗi... Nhưng mà... ta không để cho họ hại mọi người đâu.... Sakura, con phải thay ba cứu mọi nưgời, cứu mẹ con, cứu toàn bộ đất nước. Để làm được điều đó, con phải giành lại vương quốc này từ tay bọn người xấu xa đó. Xin lỗi, Sakura, ba đã để con phải chịu khổ rồi!

- Ba, đừng nói nữa. Để con đưa ba về nghỉ. Có sống mới đền tội được chứ.

- Xin lỗi Sakura, xin lỗi Touya, xin lỗi Nadeshiko, xin lỗi các ngươi, "Tứ đại hộ pháp", xin lỗi tất cả những người của dòng họ Kinomoto. Ba có lỗi với tất cả mọi người. Sakura, sau này con sẽ hiểu những điều ba nói. Con giờ đây chỉ cần nhớ là được. Hãy bảo vệ vương quốc này giúp ba. Không, bây giờ thì con chưa thể làm được gì đâu. Nhưng 6 năm, 7 năm, hay nhiều hơn nữa, nếu người dân nơi đây sống khổ sở, ba mong con hãy giúp ba... thay ba... cứu họ. Việc bây giờ của con là phải... bảo toàn tính mạng – ba chết ở đây.... - tiếng nói của quốc vương ngày một yếu đi, ngắt quãng – con hãy... chôn ba... ngay tại nơi đây... nơi ba gây tội ác... đừng nói với ai... đừng....con hãy...

Lời nói của quốc vương nhỏ dần, yếu đi rồi tắt hẳn. Đôi mắt vị vua hiền từ đang từ từ nhắm lại, trong sự sững sờ của Sakura cùng "Tứ đại hộ pháp". Sakura ôm lấy thân xác của ba, hét lên:

- BA! AAAAAAAAAA....

Tiếng hét của cô bé vang vọng trong hầm điện kín bưng, ngân lên như tiếng chuông tử hồn. Ánh sáng mờ ảo, heo hắt soi sáng gương mặt nhân từ của vị vua đầu tiên trên vương quốc Clow. "Tứ đại hộ pháp" phủ phục dưới thân hình bất động của Ngài. Theo di nguyện cuối cùng của quốc vương, họ giúp Sakura chôn quốc vương dưới nền thần điện. Sakura ngồi trước nấm mồ của người cha quá cố, khóc tức tưởi. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhỏ nhắn, chứa đựng sự đau thương và phẫn nộ, sự thù hận của một đứa con nhỏ phải ôm xác cha mình trong tay, bất lực nhìn cha chết mà không làm được gì.

- Ba ơi... Hu hu... Con sẽ làm... con nhất định sẽ không để mất vương quốc đâu... hu hu... Dù bây giờ không được thì sau này... con nhất định sẽ giữ được vương quốc mà ba đã khổ công xây dựng nên... Ba đừng lo... ba ơi....

"Tứ đại hộ pháp" im lặng nhìn công chúa. Họ hoàn toàn thấu hiểu nỗi đau của vị chủ nhân nhỏ. Họ được quốc vương nuôi nấng từ khi mới ra đời, nơi đây cũng là nơi đầu tiên họ gặp được quốc vương, nơi đây cũng chứa đựng biết bao nỗi đau mà họ đã phải trải qua, nỗi đau của một đứa trẻ bị giết hụt. Dù không biết quá khứ của họ, dù không biết tại sao họ bị vất bỏ, quốc vương vẫn nuôi nấng họ, chăm sóc và yêu thương họ một cách thật lòng, chứ không vì lợi ích gì. Đối với "Tứ đại hộ pháp", quốc vương vừa là cha, vừa là mẹ, vừa là người thân. Không nói ra, nhưng tâm trạng của ai cũng giống nhau. Họ đã múôn gào lên, họ muốn thét lên, muốn đâm chém tất cả, muốn đập phá tan nát mọi thứ để cho nỗi uất ức trào ra. Nhưng... Vị công chúa nhỏ đang ngồi khóc ấm ức bên dưới kia lại làm họ cảm thấy đau lòng hơn bất kì sự mất mát nào. Họ cố gắng kìm nén. Họ phải làm một việc quan trọng mà người Cha đầy kính yêu đã trao cho họ: Bảo vệ công chúa. Một người trong "Tứ đại hộ pháp" quỳ xuống bên cạnh Sakura:

- Công chúa, chúng ta nên trở ra thôi. Quốc vương đã dặn là không để ai biết Người đã qua đời. Với lại chúng ta còn phải bảo vệ Hoàng hậu và Thái tử nữa.

- Mẹ? Anh hai? – Sakura chợt nhớ đến hình ảnh anh Touya mờ dần đi khi nãy, cô bé lâu vội nước mắt – đúng rồi, chúng ta còn phải thông báo cho họ biết việc rượu độc. Nếu không mẹ và anh hai sẽ trúng độc như ba mất.

Sakura chạy vội đi. "Tứ đại hộ pháp" nhanh tay tắt những ngọn đèn. Trước lúc đi, họ đứng lại trước nấm mồ mới đắp: "Quốc vương nhân từ, người Cha thân yêu của chúng con. Chúng con nhất định sẽ thực hiện di nguyện của Người, chăm sóc và bảo vệ công chúa, bảo vệ vương quốc!"

Sakura và "Tứ đại hộ pháp" đã đi gần đến cửa hầm. Bất chợt có tiếng đá lở. Cả hầm điện đang sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro