Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THÍCH EM NHƯ THẾ (CỨ THẾ THÍCH EM)
Cô gái nhà tôi tính tình không tốt
Di động rơi trên mặt đất, Tống Hi ngẩn người, khom lưng giúp cô nhặt điện thoại lên, "Làm sao vậy?"
Trình Tiêu từ ghế đứng lên, "Chị đi vệ sinh đây." Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Trong đầu tất cả đều là câu nói cuối của Tống Hi:" Kim chủ sau lưng Thôi Tiểu Như là tổng tài tập đoàn X.N.Cô nhớ tới đêm qua Vương Nhất Bác muốn cùng cô kết hôn, lại nghĩ tới anh hôm nay đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà cô. Cô bước nhanh hướng vệ sinh mà đi, trong lòng khó chịu đến tức thở.
Cô không biết chính mình khó chịu cái gì, nhưng lại không có biện pháp khống chế.
Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Vừa mới đẩy cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Trình Tiêu hơi hơi nhíu mày, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe thấy âm thanh bên trong vang lên, "Tiểu Như, em đừng hút nữa, chờ lát nữa còn phải thử vai đấy."
"Hừ, thử vai gì nữa chứ, này nhân vật là ván đã đóng thuyền, chỉ thiếu một cái hợp đồng, có Vương tổng ở phía trên chống lưng, còn có người không cho em qua sao?"
"Em đó, cho dù có Vương tổng chống lưng chính em cũng phải diễn tử tế một chút, bằng không cũng sẽ có người khinh thường."
Thôi Tiểu Như vẻ mặt đắc ý, "Em làm sao phải sợ chứ, Vương tổng nói, có anh ấy ở đó, không ai dám không cho em qua."
"Ha ha, nhìn em thật đắc ý." Người đại diện Lâm Thanh ái muội mà nhìn Thôi Tiểu Như một cái, "Đêm qua, Vương tổng qua đêm ở chỗ em?"
"Anh ấy nửa đêm tới, em đã ngủ rồi, làm em sợ chết đi được." Nói xong, đem tàn thuốc vứt xuống, từ bên trong đi ra.
Lâm Thanh đi ở phía trước giúp cô đẩy cửa. Thôi Tiểu Như đi ra, quét mắt nhìn Trình Tiêu đứng ở cạnh cửa, nhướng mày, "A, cô không phải là...... Là gì nhỉ? Ồ, là cái người chuyên đóng vai quần chúng ở đoàn làm phim nha? Ai, cô tên gì ấy nhỉ?"
Trình Tiêu lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô ta.
Thôi Tiểu Như cười hớn hở, bộ dáng thực ngạo mạn.
Lâm Thanh kéo cô ta một chút, "Được rồi, đi thôi, diễn viên quần chúng, vốn dĩ không ai nhớ tên!"
Thôi Tiểu Như ha ha cười một tiếng, "Nói cũng đúng."
Trình Tiêu trở lại phòng nghỉ, Tống Hi đang cùng mấy người nói chuyện phiếm, nhìn thấy cô bộ dáng cực kì tức giận, bỗng thấy hoảng sợ, vội vàng đi qua, "Chị làm sao vậy?"
Trình Tiêu đi thẳng đến vị trí ghế ngồi, xách theo túi liền đi ra ngoài.
Tống Hi hoàn toàn ngây ngốc, chạy nhanh đuổi theo, "Chị làm sao vậy? Không thử vai à?"
Trình Tiêu khẽ cắn môi, cố đè nén tức giận, tới bên ngoài mới nói khẽ một câu, "Diễn viên cũng đã chọn xong từ lâu rồi, còn thử cái rắm!"
Tống Hi gắt gao cau mày, "Ai nói? Nội bộ xác định là ai?"
Trình Tiêu lạnh lùng mà cười, "Còn không phải là cô gái mà em mới nói đây sao."
"Ai? Thôi Tiểu Như?" Tống Hi nhớ tới cái tên này, đột nhiên ôm lấy đầu, " Tự nhiên em quên mất chuyện này, đây không phải là bộ phim Vương Nhất Bác đầu tư hay sao? Đậu má nó!"
Trình Tiêu thở phì phì đi trước, chỉ cảm thấy ngực chồng chất toàn lửa giận không chỗ phát tiết.
Cô đi như bay, Tống Hi ở phía sau chạy theo mất nửa ngày, "Sơ Tâm chị đi từ từ, chạy nhanh như vậy làm cái gì."
Tống Hi chạy chậm, tới cửa chính, mới phát hiện Trình Tiêu đã ngừng ở cửa, không kịp phanh lại, đột nhiên đụng vào lưng Trình Sơ Tâm.
Tống Hi thân mình nặng nề, lần này va chạm, đâm vào Trình Tiêu lảo đảo một cái, cứ thế lao về phía trước.
Thậm tệ là Vương Nhất Bác lại đứng ở chỗ đó.
Trình Tiêu thân thể thẳng tắp đụng vào lồng ngực anh, anh theo bản năng mà ôm lấy cô.
"Buông ra!" Trình Tiêu phản ứng rất nhanh, đem anh đẩy ra, còn thuận tiện đạp anh một cái vào chân.
Vương Nhất Bác đầu gối đau xót, theo phản xạ mà lui hai bước, ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng mà trừng mắt nhìn Trình Sơ Tâm.
Trình Tiêu oán hận mắng anh một câu, "Hạ lưu!"
Trình Tiêu mắng xong, chạy đi như bay.
Tống Hi nhìn chằm chằm gương mặt Vương Nhất Bác bị Trình Tiêu mắng đến tức giận, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa té xỉu
Nha đầu chết tiệt kia! Mắng chửi cũng không nhìn xem đây là ai!
"Vương tổng xin lỗi, xin lỗi anh!" Tống Hi phục hồi tinh thần, vội vã khom lưng với Vương Nhất Bác nói tiếng xin lỗi, "Cô gái nhà tôi tính tình không tốt, anh là đại nhân sẽ không chấp mấy kẻ tiểu nhân này."
Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc nhìn một cái, sắc mặt đen sì, không nói một lời mà vào trong.
"Anh, anh có làm sao không? Muốn em đi tìm mấy người đi giáo huấn nha đầu không có mắt kia một chút?" Đi theo Vương Nhất Bác là em họ của anh, Vương Hành.
Vương Nhất Bác nghe thấy hắn nói, bước chân dừng lại, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, "Cậu dám động vào cô ấy, tôi cam đoan Thôi Tiểu Như của ngươi sẽ chết rất thảm!"
"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro