Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Tiêu nhận được tin nhắn của Hà Thanh khi đang cùng Tống Hi trong văn phòng giám đốc nghe giáo huấn.
Trình Tiêu da mặt dày, giám đốc nói nhiều như vậy, nhưng cô nghe một tai lại ra một tai, coi như không nghe thấy.
Tống Hi tuổi còn trẻ, lần đầu tiên dẫn dắt nghệ sĩ lại gặp phải vấn đề này, căn bản không có kinh nghiệm đưa ra lời giải thích, hơn nữa cô lại cực kì che chở Trình Tiêu, giám đốc mắng Trình Tiêu không biết liêm sỉ, cô liền cãi lại, "Ông có chứng cứ sao? Không có chứng cứ dựa vào cái gì đổ oan cho chịTrình Tiêu?"
Giám đốc già không nghĩ tới Tống Hi sẽ cãi lại, giận trừng mắt, "Cô còn không biết có hay không?!"
Tống Hi còn muốn tranh luận, Trình Tiêu lặng lẽ kéo cô một chút.
"Đàm tổng, sự việc không như lời báo chí đưa tin."
"Không phải? Không có lửa làm sao có khói, tôi nói cho cô biết Trình Tiêu, bởi vì sự việc của cô, công ty chúng ta đã mất hết hình tượng! Làm tiểu tam, Trình Tiêu, cô cái tốt không học, học làm tiểu tam, khó trách như thế nào cũng không nổi tiếng, tâm tư đều đặt ở đâu đó rồi! Tôi nói cho cô, loại nghệ sĩ có vết nhơ như vậy, chúng tôi tuyệt đối không thèm!"
Ông ta nói xong, quay đầu lại liền từ trên bàn lấy ra hợp đồng quản lí của Trình Tiêu, ném về phía Trình Tiêu nói, "Cô đi đi! Loại nghệ sĩ không có đạo đức giống cô, giữ lại chỉ làm hỏng mặt mũi!"
Văn kiện ném Trình Tiêu, cô nhất thời chưa kịp né tránh, trang giấy sắc bén sượt qua mặt cô, đau đến mức cô nhíu chặt mày lại.
Trình Tiêu giơ tay cầm văn kiện, chợt cười cười, "Đàm tổng, cảm ơn ông nha, trả cho tôi tự do."
Trình Tiêu xoa tay, tiếp tục nói: "Nếu tôi hiện tại đã không phải người của công ty, có chút lời tôi lại muốn nói."
Đàm tổng nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn Trình Tiêu.
"Tôi vào công ty đã nhiều năm, ngài nói tôi vô dụng, có nâng đỡ có bằng không, tôi muốn hỏi một câu, ngài giúp đỡ tôi sao? Tôi mấy năm nay đóng phim, bộ nào cũng phải cùng Hi Hi tự tìm. Ông hôm nay cùng tôi kết thúc, nói thực ra, tôi rất vui."
Trình Tiêu đem văn kiện đưa cho Tống Hi, lại tiếp tục nói: "Ông nói tôi vô liêm sỉ, nói tôi phá hoại hình ảnh công ty, chuyện này quả thực không đúng sự thật, nhưng chẳng may là sự thật, ông có tư cách gì lấy thứ đạo đức giả của ông ra nói tôi?"
Trình Tiêu cười khẽ cười, "Đàm tổng, cháu gái ông cũng đã học tiểu học rồi? Ông còn ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân, thật sự không biết xấu hổ nha?"
Đàm tổng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Cô nói bậy cái gì!"
Trình Tiêu chút nào không yếu thế, tiếp tục nói: "Tôi cùng Hà Dĩnh tiến công ty, mấy năm nay, công ty đối tôi mặc kệ, tùy ý để tôi tự sinh tự diệt, đối lại Hà Dĩnh lại được tất cả các tài nguyên của công ty. Tôi dám khẳng định tài năng của tôi không hề kém Hà Dĩnh, cho nên là công ty không công bằng, mà không phải là tôi vô dụng, điểm này, ông cần giải thích."
"Trình Tiêu, cô..... cô......" Đàm tổng bị Trình Tiêu làm tức giận đến nói không ra lời, ngón tay run lên run lên mà chỉ vào cô.
"Ông đừng vội tức giận, tôi còn chưa nói xong đâu." Trình Tiêu hơi hơi dương cằm, nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Ở công ty đối đãi như vậy mấy năm, có một số việc, tôi ngày thường ngoài miệng không nói, nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Ba tháng trước, tôi ở bệnh viện thấy Hà Dĩnh......"
Đàm lão nhân mở to hai mắt.
"Không chỉ thấy mỗi cô ta đâu, còn có ông." Trình Tiêu cong con mắt, cười tủm tỉm mà nhìn Đàm tổng sắc mặt nháy mắt từ đen chuyển trắng, lại từ trắng chuyển thành tái nhợt, cô tiếp tục lại nói: "Đàm tổng, cháu gái đã học tiểu học, còn làm nữ nhân hai mươi tuổi to bụng, xem loại đạo đức này, ông còn không biết xấu hổ nói tôi?"
"Trình Tiêu! Cô rốt cuộc muốn làm gì?!" Đàm tổng gắt gao mà nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Trình Tiêu.
Trình Tiêu liếc hắn một cái, biểu tình trở nên nghiêm túc, "Đừng cho là tôi không biết lần này là ai ở sau lưng giở trò quỷ, còn không phải là muốn mượn cớ đuổi tôi sao? Muốn đem tôi đuổi ra giới giải trí? Kỳ thật không cần phức tạp như vậy, muốn đem tôi đuổi ra công ty, nói một câu liền được, loại công ty này, tôi cũng không cần."
"Sơ Tâm! Em cùng chị cùng nhau đi!" Tống Hi hung hăng mà trừng mắt nhìn Đàm tổng một cái, "Từ chức cho ông thấy luôn!"
Đàm tổng bị Trình Tiêu cùng Tống Hi mắng một trận, lại nghĩ đến Trình Tiêu đã biết hắn cùng Hà Dĩnh, trong lòng lại có chút hốt hoảng, "Trình Tiêu, cô đến tột cùng muốn thế nào!"
Trình Tiêu nhìn, khẽ cười.
"Cô còn không phải là muốn cho công ty nâng đỡ cô sao? Không thành vấn đề, chỉ cần cô đem miệng ngoan ngoãn ngậm lại, tôi lập tức liền giúp đỡ cô!"
Trình Tiêu cười lạnh, "Nói như tôi muốn các người giúp đỡ? Ông hiện tại muốn giúp tôi? Ngượng ngùng, ta thật đúng là không hiếm lạ."
Đàm tổng lập tức liền luống cuống, hắn thật đúng là không nghĩ tới nha đầu này nặng nhẹ đều không ưa! Hắn tự cho là cùng Hà Dĩnh vụng trộm, sự việc này mãi mãi là bí ẩn, không nghĩ tới tự nhiên sẽ bị Trình Tiêu biết! Hắn lúc này là hối hận cực kỳ, mấy ngày hôm trước Hà Dĩnh nói với hắn, muốn đem Trình Tiêu đuổi ra giới giải trí, hắn nhất thời hồ đồ đồng ý, còn kiếm người bêu xấuTrình Tiêu, muốn đem cô nhân cơ hội đuổi ra công ty, bức cô rời khỏi giới giải trí.
Hắn không nghĩ tới, nha đầu này nhìn bình thường nhưng quả thực độc ác hơn nhiều!
"Trình Tiêu, cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Trình Tiêu cười cười, nói: "Không nghĩ thế nào, chính là muốn xem bộ dáng lo lắng của các người."
"Trình Tiêu, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám tiết lộ nửa câu, tôi có rất nhiều biện pháp đối phó cô!"
Từ công ty ra, Tống Hi lôi kéo Trình Tiêu thét chói tai, "Sơ Tâm! Chị quá soái! Đàm tổng bị chị làm tức chết rồi! Sao trước kia em không biết chị như vậy?"
Trình Tiêu cười, "Trước kia không chỗ dựa, không dám a."
Trình Tiêu trước đây kì thật là vậy. Trước kia công ty tuy rằng không giúp cô, nhưng tốt xấu cũng là cấp trên của mình, không dám đắc tội, trong lòng vẫn là ngóng trông ngày nào đó giám đốc sẽ cho mình cơ hội? Cho nên có đôi khi trong lòng rất không vui, không phục, cũng tuyệt đối không có dũng khí đi đắc tội một người nào cả, sợ con đường ngày càng gian nan. Hôm nay như vậy, cũng là tức giận Hà Dĩnh cùng Đàm tổng hại cô, nhưng càng quan trọng vẫn là ỷ vào hiện tại có Vương Nhất Bácchống lưng.
Nghĩ đến Vương Nhất Bác , đôi mắt cũng không tự giác mà cong lên.
Trình Tiêu vỗ vỗ Tống Hi, "Hi Hi, em đi về trước đi, mấy ngày sau khởi quay chị sẽ gọi cho em, vừa lúc có dịp nghỉ ngơi, mấy năm nay đi theo chị, em cũng không có ngày nào yên ổn."
Tống Hi áy náy, "Chị đừng nói như vậy, là em không có bản lĩnh, chưa tìm được cho chị một bộ phim nào ra hồn, làm việc không thành thục, có đôi khi còn liên lụy chị, đổi lại là người khác, đã sớm đem em đuổi rồi."
Trình Tiêu nhịn không được cười rộ lên, ôm cô, "Em về trước đi, chị sẽ gọi sau."
"Được, em đi trước."
Trình Tiêu cùng Tống Hi tách ra, định gọi cho Vương Nhất Bác .
Trên đường, Hà Thanh lại gửi cho cô một tin nhắn.
"Tôi có chuyện quan trọng nói cho cô, buổi tối 8 giờ, quán cà phê M.E, được không?"
Trình Tiêu rũ mắt nhìn lướt qua, phiền lòng đánh hai chữ, "Không rảnh." Ngay sau đó liền đưa điện thoại di động cất vào trong túi.
Cô đúng là không biết, cô cùng Hà Thanh có gì để nói.
Đến công ty thời điểm, đã là giữa trưa 11 giờ rưỡi. Trình Tiêu không về nhà nấu cơm, ở công ty bên cạnh mua hai gói mì đi lên.
Đẩy cửa, Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu ôm hai gói mì cười hì hì đi vào, hơi nhíu mày, khóe miệng lại hơi hơi cong lên, "Em đừng nói cho anh, đây là cơm trưa của anh?"
Trình Tiêu ôm bảo bối chạy đến phía anh, "Em nói này, mì này đặc biệt ăn ngon, thường xuyên bán hết, hôm nay là vận khí tốt mới mua được!"
Vương Nhất Bác nắm tay Trình Tiêu, trong mắt chứa đầy ý cười, "Nói như vậy, anh rất có lộc ăn?"
Trình Tiêu chớp chớp mắt, "Không phải sao."
Vương Nhất Báccười nhìn cô, hơi dùng sức, Trình Tiêu liền ngã lên đùi anh, còn không đợi cô phản ứng lại, Vương Nhất Bácliền cúi đầu hôn cô.
Thật lâu sau, Trình Tiêu thở không nổi, Vương Nhất Bác rốt cuộc hơi buông cô ra, môi nhẹ nhàng dán ở trên môi cô, nhẹ cười.
Trình Tiêu đỏ mặt, nhịn không được nhéo eo anh một chút, "Không biết xấu hổ còn cười?" Cô bị anh hôn đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Giữa trưa, Trình Tiêu ôm mì gói ra ngoài để nấu.
Lúc này, đa phần mọi người đều ở nhà ăn, chỉ có số ít người còn ở trên.
Chỗ để nước không có ai, Trình Tiêu một bên bê nước, một bên khẽ hát.
Đột nhiên, một thanh âm từ sau lưng truyền đến, "Chị cho anh ấy ăn cái này? Học tỷ, chị làm vợ như vậy sao?"
Trình Tiêu nghe thấy âm thanh, cau mày quay đầu lại.
Hà Thanh đứng sau cô, biểu tình khó tin, "Chị có biết hay không, dạ dày anh ấy không tốt, chị còn cho anh ấy ăn mì gói?"
Trình Tiêu nhìn cô ta, không nói chuyện.
Hà Thanh rốt cuộc nhịn không được, "Trình Tiêu, tôi thật không hiểu tại sao anh ấy lại thích chị? Cả người chị, có điểm nào để anh ấy thích sao?"
Trình Tiêu lạnh mặt, "Chuyện này cô có quan hệ sao? Vương Nhất Báctại sao thích tôi, loại vấn đề này, cô không phải hẳn là đi hỏi anh ấy sao?"
"Trình Tiêu, cô căn bản là không xứng với anh ấy."
"Phải không, tôi không xứng, cô sẽ xứng sao?"
Trình Tiêu nghẹn muốn chết, ôm hai ly mì, lướt qua Hà Thanh, đi thẳng qua phòng nước.
Trở lại phòng Vương Nhất Bác , anh lập tức rời bàn làm việc, muốn lấy mì trong tay cô.
Trình Tiêu không cho, trực tiếp đi đến phòng vệ sinh, đổ sạch vào bồn cầu.
Vương Nhất Bác nhíu mi, "Làm sao vậy?"
Trình Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hơi đỏ, cô đi ra, nhào vào lòng Vương Nhất Bác , nói: "Vương Nhất Bác , thực xin lỗi."
"Làm sao vậy? Vừa mới không phải rất tốt sao?" Vương Nhất Bác ôn nhu mà vuốt đầu cô, giọng nói lo lắng.
Trình Tiêu từ trong lòngVương Nhất Bácngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, "Vương Nhất Bác , thực xin lỗi, em quên mất dạ dày anh không tốt, em không nên cho anh ăn mì gói."
"Anh không có việc gì, ăn một lần không sao." Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu khóc, đau lòng ôm cô, "Ngoan, đừng khóc."
Trình Tiêu nghẹn ngào, "Thực xin lỗi......"
Vương Nhất Bác cong khóe miệng, đem Trình Tiêu ôm càng thêm chặt, "Không việc gì."
Trình Tiêu ngẩng đầu lên, "Chúng ta đi ra ngoài ăn, được không? Hoặc xuống nhà ăn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro