Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Trình Tiêu cũng không có đi bệnh viện làm vật lý trị liệu mà hẹn bạn thân là Hà Mỹ Mỹ uống cà phê.

Cà phê để trên bàn, Hà Mỹ Mỹ sau khi nghe Trình Tiêu kể chuyện, sặc nước nói, "Cậu...Cậu...Cậu...Vừa rồi cậu nói gì? Vương...... Vương Nhất Bác muốn cậu cùng anh ta kết hôn?"

Trình Tiêu gật gật đầu, muốn trả lời nhưng bị Hà Mỹ Mỹ cắt ngang, "Cậu từ từ! Từ từ a!" Dáng vẻ của cô rất kích động, nhanh tay lấy điện thoại bấm bấm.

"Cậu đang làm gì?" Trình Tiêu dò hỏi.

"Tìm thông tin về Vương Nhất Bác!" Hà Mỹ Mỹ nói xong, liền đem điện thoại của mình cho Trình Tiêu xem, "Cậu xem, Vương Nhất Bác CEO của tập đoàn X.N, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới a!"

Trình Tiêu chỉ nhìn lướt qua, "Mình biết."

Hà Mỹ Mỹ tròn mắt, "Cậu biết? Cậu biết mà còn không mau đồng ý đi! Cậu có biết Vương Nhất Bác có rất nhiều tiền không? Tuy rằng tập đoàn X.N này chỉ mới nổi lên một hai năm nay nhưng Vương Nhất Bác xây dựng cơ nghiệp chỉ bằng hai bàn tay trắng, có thể ở một hai năm đem công ti phát triển đến mức độ, còn thu về nhiều nhân tài như vậy, chứng tỏ anh ta chính là thiên tài trong thương trường! Cậu đi theo anh ta, cả đời cũng không cần lo lắng gì cả! Mau đồng ý đi!"

Hà Mỹ Mỹ kích động nói, hận không thể kéo Trình Tiêu tới Cục Dân Chính mà lãnh chứng.

Trình Tiêu gắt gao nhíu mày, "Mình còn nhớ rõ nha, trước kia cậu còn khuyên mình là cái gì mà thích ai cũng được trừ Vương Nhất Bác ra mà."

Hà Mỹ Mỹ nhỏ giọng trả lời, "Anh ta khi đó chỉ là một kẻ nghèo hàn, cậu là là thiên kim đại tiểu thư chưa từng bị tổn thương, đi theo anh ta lúc đó có thể có ngày tháng bình yên sao? Huống chi, anh ta đối với cậu lạnh nhạt, cậu theo đuổi anh ta sáu năm, cố gắng vào cùng trường đại học với anh ta, vứt bỏ lý tưởng ban đầu của cậu, kết quả thì sao? Cậu đào tim đào phổi mà yêu anh ta, cuối cùng lại đổi một câu, mãi mãi cũng không thể thích cậu! Trình Tiêu, lúc ấy là mình thấy cậu không đáng bị như vậy a."

Trình Tiêu rũ mắt trầm mặc trong chốc lát. Đúng vậy, cô thích anh sáu năm, theo đuổi anh sáu năm, ban đầu là cô muốn học y, nhưng vì có thể cùng anh học cùng trường, cô cắn răng buộc mình phải từ bỏ đại học y dược, cùng Vương Nhất Bác học quản lí kinh doanh.

Bọn họ học cùng một lớp, cô cho rằng đây chính là ông trời thương mình, cô cho rằng chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó có thể làm anh động lòng, cô lại theo đuổi anh ba năm, đến năm đại học thứ ba, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng trả lời cô, anh nói: "Không thích chính là không thích, cô dù có theo đuổi tôi mười năm hai mươi năm, tôi cũng sẽ không thích cô!"

Chính là những lời này của anh, đánh tan sáu năm cố gắng của cô, cô rốt cuộc cũng phải thừa nhận sự thật là mãi mãi Vương Nhất Bác cũng sẽ không thích cô.

Không có ai biết, mấy năm nay cô đã chịu đựng như thế nào. Anh đuổi cô ra khỏi thế giới của anh, hiện tại lại đột nhiên chạy tới, muốn cô cùng anh kết hôn... Trên đời này làm sao có chuyện buồn cười như thế chứ?

"Trình Tiêu, cậu còn thích Vương Nhất Bác không?" Hà Mỹ Mỹ nhìn cô, nhịn không được hỏi một câu.

Trình Tiêu lắc đầu, "Đã sớm không còn thích nữa rồi." Cô nói, ngẩng đầu liếc Mỹ Mỹ một cái, "Mình dùng sáu năm thích anh ta, lại dùng 5 năm tiếp theo để quên. Nói thực ra, cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, không muốn nói lại chuyện xưa, càng không muốn cùng Vương Nhất Bác bất luận có liên hệ gì."

"Chính là..." Hà Mỹ Mỹ cau mày, thật lâu sau, mới nói: "Trình Tiêu, dù cho đó chính là Vương Nhất Bác nói nhưng hiện tại cậu...rất cần tiên. Cậu nên nhớ lần trước, người ta nửa đêm cầm dao tới nhà cậu đòi nợ? Mỗi ngày đều phải sống nơm nớp lo sợ như vậy, Trình Tiêu, cậu muốn ư?"

Hà Mỹ Mỹ nhắc tới chuyện này, cả người Trình Tiêu khống chế không được mà run lên. Hôm đó là nửa đêm, cô quay xong đã là nửa đêm, về đến nhà, rửa mặt một chút liền chuẩn bị ngủ, cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, một đám người to con vạm vỡ, mang sát khí đằng đằng hô ta, "Trình Tiêu! Nếu mày nói hết tiền, tao liền đem nhà mày đốt! Mở cửa! Mở cửa nhanh lên cho tao!"

Trình Tiêu lén lút nhìn qua mắt mèo xuyên thấu, một đám người, mỗi người trong tay đều cầm một cái dao cắt dưa hấu.

Đó là lần đầu tiên trong đời, Trình Tiêu cảm thấy cái chết tượng hồ rất gần cô như thế

Cô không sợ sao? Cô sợ.

Từ lúc cha đầu tư thất bại, sau đó là nợ nần chồng chất, cô mỗi ngày đều trong lo âu sợ hãi.

Cô cũng rất muốn trả hết những khoản nợ đó ngay lập tức, nhưng cô mấy năm nay ở giới nghệ sĩ lăn lê bò lết, kết quả vẫn là đóng tuyến phụ, cô chẳng sợ gì mà liều mạng nỗ lực, nhưng vẫn là không có vai đóng thường xuyên. Không có tiền trả nợ, cũng không biết khi nào mới chết.

Cô cúi đầu không nói gì, trong mắt chứa đầy bi thương.

Hà Mỹ Mỹ nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Trình Tiêu, có khả năng, là Vương Nhất Bác thích cậu cho nên mới muốn kết hôn với cậu?"

Trình Tiêu ngẩng đầu, trong mắt chỉ còn là một mảnh chua xót, "Cậu cảm thấy, người con trai mình theo đuổi sáu năm vẫn không ngoái đầu nhìn một cái thì năm năm sau lại thích mình sao?"

"..."

Cô nhếch miệng, lại nói: "Là bởi vì mẹ anh ta buộc anh ta kết hôn, anh ta nhất thời không tìm thấy đối tượng thích hợp, muốn lấy mình làm bia đỡ đạn."

Hà Mỹ Mỹ nghe vậy, nắm tay Trình Tiêu, "Nếu chỉ là cùng anh ta diễn một vở kịch, không phải càng tốt sao? Trình Tiêu, cậu cùng anh ta diễn, anh ta giúp cậu trả hết nợ nần, chờ sau này anh ta không cần cậu nữa, cậu lại được tự do, lúc đó chỉ có một mình cậu, không phải quá tốt sao? Trình Tiêu, cậu cũng đâu thiệt thòi gì đâu a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro