Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác hơi hơi nhíu mi.
Trình Tiêu thu hồi tay, nhịn không được trêu chọc, "Vương Nhất Bác, anh hiện tại so với trước kia ôn nhu hơn nhiều."
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn cô, "Cho nên? Thích sao?"
Trình Tiêu ngơ ngẩn nhìn anh.
Bỗng nhiên anh cúi xuống cách cô rất gần. Trình Tiêu sợ tới mức lùi dần về phía sau, trở tay chống ở trên giường, khống chế thân thể mới không ngã quỵ xuống.
Vương Nhất Bác dựa ngày một gần, Trình Tiêu cảnh giác nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
Vương Nhất Bác không đáp, tiếp tục tiến tới gần, Trình Tiêu lui không thể lui hơn nữa, khuỷu tay mềm nhũn, cả người liền ngã xuống giường.
Vương Nhất Bác cúi người, đôi tay chống ở hai bên Trình Tiêu, khóe miệng cong cong, cách môi cô rất gần, cơ hồ muốn dán lại cùng nhau, "Trình Tiêu, em đây là..... Ám chỉ tôi?"
""Ám chỉ cái em gái anh!" Trình Tiêu bực tức, như thế nào liền nằm trên giường!!!
Cô đẩy anh, "Vương Nhất Bác, anh đứng dậy!"
Vương Nhất Báckhông nhúc nhích, ngược lại càng đến gần cô, môi lạnh lẽo đảo qua chóp mũi cô.
Vừa ngứa vừa lạnh, Trình Tiêu không chịu được mà run một chút, ngón tay nhẹ nhàng bắt được ga trải giường.
Vương Nhất Báctrong mắt mang theo cười, nhìn cô nói: "Trình Tiêu, chúng ta cũng đều ngủ qua, không bằng, thử xem như thế nào?"
Trình Tiêu trong lòng đột nhiên nhảy dựng, "Thử...... Thử cái gì?"
"Thử xem, có thể hay không."
Trình Tiêu khiếp sợ nhìn anh. Anh nói lời này, là có ý tứ gì? Anh muốn cùng cô ở bên nhau hay sao? Không phải giả kết hôn sao? Anh không phải chán ghét cô sao?
Vương Nhất Bácthấy cô nửa ngày không phản ứng, trong lòng cũng có chút khẩn trương, lại nói: "Tôi chạm vào em, phải chịu trách nhiệm với em."
Trách nhiệm?
Trình Tiêu trong lòng cười lạnh một tiếng, mong đợi một khắc liền tiêu tán, cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người xuống giường, "Lên giường liền phải chịu trách nhiệm, Vương  tiên sinh muốn chịu trách nhiệm không ít đâu."
Vương Nhất Báchơi hơi nhíu mi, "Không nhiều lắm, chỉ mình em mà thôi."
Trình Tiêu hơi giật mình, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt dò xét hỏi: "Không có tiểu tình nhân?"
"Em cảm thấy tôi là cái loại này sẽ tùy tiện cùng phụ nữ lên giường hay sao? Trình Tiêu, em không tin tôi, cũng nên tin tưởng chính ánh mắt của em đi?"
Trình Tiêu trên mặt hiện lên một tia chua xót, "Em không tin ánh mắt em, nếu thật tinh mắt, trước kia cũng sẽ không coi trọng anh."
Không coi trọng nam nhân không có trái tim.
Cô nói xong, cất bước đi ra ngoài. Bàn tay gắt gao nắm chặt, trong lòng có cái thanh âm: Nói dối nói dối! Thế hôm buổi sáng đó chẳng lẽ lại là giả?
Trình Tiêu mới vừa xuống lầu, Lâm Vân liền vẫy tay gọi cô, "Sơ Tâm bôi thuốc xong chưa?"
Trình Tiêu cười trả lời, "Rồi ạ."
"Ai, mau xuống dưới ăn cơm thôi." Nói, bà lại ngẩng đầu kêu, "A Niên, xuống lầu ăn cơm."
Vương Nhất Bácđang chuẩn bị từ trong phòng ra, di động Trình Tiêu liền vang lên.
Di động của cô đặt ở trong túi, anh đi qua mở túi, chuẩn bị giúp cô đem điện thoại lấy ra, lơ đãng quét qua xem ai là người gọi.
" Hàn Thời Mặc ", trái tim anh run một chút.
Anh do dự trong chốc lát, ấn nút nghe.
"Sơ Tâm, anh đã có đủ tiền, năm trăm vạn đúng không? Em nhắn số tài khoản cho anh, anh gửi cho em!" Âm thanh của Hàn Thời Mặc từ bên kia truyền đến.
Vương Nhất Báccầm di động đi đến cửa sổ, thanh âm trầm thấp, "Hàn Thời Mặc, tôi là Vương  Chi Niên."
Đầu kia, Hàn Thời Mặc nghe thấy giọng nói này, gắt gao nhíu mày, "Vương  Chi Niên....Di động củaTrình Tiêu làm sao lại ở chỗ anh? Hai người ở bên nhau?"
" Cô ấy ở dưới lầu, đang cùng mẹ tôi ăn cơm. Hóa ra anh chưa biết tôi vàTrình Tiêu đã kết hôn. Sự việc nợ nần, tôi đã trả hết, tôi thayTrình Tiêu cảm ơn anh."
"Vương  Chi Niên, con mẹ nó, anh có ý gì?!" Hàn Thời Mặc phẫn nộ nói.
"Không có ý gì, chỉ là cùng anh chia sẻ việc tốt. Tôi còn có việc, ngắt máy trước." Vương Nhất Bácnói xong, liền đem điện thoại cắt đứt, còn thuận tay xóa đi nhật ký cuộc gọi.
Anh xoay người đem điện thoại cất vào túi, trong túi liền có một hộp thuốc không cẩn thận rớt ra. Anh khom người nhặt, lại thấy trên vỏ thuốc ghi mấy chữ " thuốc tránh thai khẩn cấp ".
Anh đứng lên, vẻ mặt tức giận, đem hộp thuốc vứt vào thùng rác.
Vương Nhất Bácxuống lầu, Trình Tiêu cùng Lâm Vân đã ngồi ở bàn ăn rồi.
"A Niên, mau tới đây."
"Dạ." Vương Nhất Báclên tiếng, đi đến bên cạnh Trình Tiêu, kéo ra ghế ngồi xuống.
Trình Tiêu cũng không nhìn anh, cúi đầu ăn đồ ăn.
Trên bàn đều là món Trình Tiêu thích, một bữa cơm đơn giản nhưng rất ngon, thỏa mãn mọi người.
Nhưng Vương Nhất Bácbên cạnh cô lại vô cùng buồn bực, nghĩ đến Trình Tiêu tự nhiên vụng trộm uống thuốc tránh thai,trong lòng anh liền cồn cào khó chịu.
"A Niên, đừng có nhìnTrình Tiêu nữa, ăn nhiều một chút." Lâm Vân thấy Vương Nhất Bácnhìn chằm chằm vào Trình Tiêu, nhịn không được liền cười trêu ghẹo.
Trình Tiêu ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Hừ? Đừng nhìn em, ăn cơm cho tốt đi."
Vương Nhất Bácnghiêng đầu, dán vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn ăn cơm, nhưng lại muốn ăn em."
"Khụ khụ......" Trình Tiêu đang uống canh, nghe thấy câu này, đột nhiên ho khan, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ bừng bừng.
Vương Nhất Bácrốt cuộc cong khóe miệng, vuốt lưng cô, nhỏ giọng nói, "Đừng kích động như vậy, tôi muốn ăn em, cũng không phải hiện tại, em kích dộng cái gì?"
"Ai kích động chứ!" Trình Tiêu trợn tròn đôi mắt, hung hăng trừng mắt nìn hắn. Cô cảm thấy mình oan uổng muốn chết!
Mấy năm không thấy, Vương Nhất Bác giống như trở thành người cô không quen biết! Trước kia anh trầm mặc lạnh lùng bao nhiêu, sao bây giờ lại trở nên lưu manh như vậy?
Lâm Vân ngồi ở xa, không nghe thấy hai người bọn họ nói cái gì, nhưng xem bọn họ bộ dáng thân mật, trong lòng mười lần vui mừng.Bà nhịn không được cảm khái, "Sơ Tâm, thấy con cùng A Niên ở bên nhau ta thấy rất an tâm." Nói, lại dường như nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, hai người các con mới đi đăng kí, hôn lễ chắc chắn vẫn phải làm, mau làm sớm đi, ta đã xem lịch trước, tháng sau ngày mùng 8 là ngày tốt, không bằng tổ chức luôn tháng sau đi!"
Nói đến hôn lễ, Lâm Vân vô cùng kích động. Mình cũng giống con trai, thấy con trai cưới được cô gái mà nó thích, trong lòng thêm vạn phần cao hứng.
Nhưng mà, Trình Tiêu lại sợ tới mức ngây ngốc, liên tục xua tay, "Không không không...... Mẹ, con.....con cùng Vương Nhất Bác không tính làm hôn lễ....." Cô nói, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác , "Đúng không? Anh - yêu,!"
Trình Tiêu nói một câu " anh yêu " đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Vương Nhất Bác nghe, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, anh nhướng mày, "Làm chứ! Tại sao lại không làm? Kiểu Tây kiểu Trung Quốc mỗi loại làm một cái, còn tuần trăng mật nữa, đều phải làm hết."
"Chính là như vậy! Hỉ lớn như vậy, làm sao có thể không chúc mừng!" Lâm Vân kích động tột cùng, từ ghế đứng lên, "Mej đi gọi cho công ty hôn lễ!" Nói, liền kích động mà chạy lên lầu.
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng dáng mẹ, nghiêng đầu nhìn Trình Tiêu, " Mẹ tôi thuộc phái hành động."
Trình Tiêu trừng mắt nhìn anh, "Vương Nhất Bác, anh đừng nháo nữa được không? Chúng ta là kết hôn giả, anh quậy đến mọi chuyện đều hỏng hết?"
"Trước tối hôm qua, là kết hôn giả. Sau tối hôm qua, chính là thật sự."
"......"
"Trình Tiêu, tôi biết em hiện tại không thích tôi, nhưng là...... sau còn lâu dài, không bằng, lại một lần nữa thích đi."
Trình Tiêu nhìn chằm chằm anh, trầm mặc trong chốc lát. Thật lâu sau, mới mở miệng hỏi anh, "Cho nên? Vương  Chi Niên, anh hiện tại là thích em sao?"
Vương Vương Nhất Bác  nhìn cô thật sâu, không có phủ nhận, "Đúng vậy, tôi thích em."
"Bởi vì chúng ta đã quan hệ da thịt sao?"
"Trình Tiêu......"
"Dừng! Vương Nhất Bác, em không muốn nghe anh nói chuyện!" Trình Tiêu cảm xúc có chút bất ổn, cô hít sâu vào một hơi, lại tiếp tục nói: "Vương Nhất Bác, em mặc kệ có phải anh thật sự thích em hay không, hay là bơi vì lí do gì mới cùng em kết hôn. Nhưng em muốn nói, em sẽ không thích anh lại lần nữa, cũng đừng cùng em thảo luận vấn đề này nữa. Không thích chính là không thích, từ lúc em quyết định buông bỏ anh, liền không còn nghĩ tới quay đầu lại." Cô đứng lên, "Hiệp nghị vẫn là hiệp nghị, chờ em trả hết tiền cho anh, chúng ta liền kết thúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro