Chapter 44: Obtaining Muggle Expertise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc nói chuyện dài với Draco, Pansy đã chuẩn bị tinh thần và phiêu lưu vào thế giới muggle. Rượt đuổi các tờ tiền bằng giấy (hoặc nhựa) là không đủ, không phải là khi rất nhiều giao dịch tài chính của muggle xảy ra mà không có một tờ tiền nào được đổi chủ. Harry đã nói về thực tế rằng họ cần kinh nghiệm của các muggle lâu năm và Pansy quyết định, đó là thời điểm để hành động.


Vì vậy, bây giờ cô đang ngồi trong một văn phòng muggle. Cô mặc một chiếc áo khoác và chiếc váy mà cô mua được ở một cửa hàng thời trang muggle, nó giúp cô trông có vẻ khá giả một cách hợp lý. Chính thức, cô là nữ thừa kế của một doanh nghiệp gia đình nhỏ, người muốn tăng cường bảo mật máy tính và đang tìm kiếm lời khuyên. Việc cô chỉ mới 'thừa kế gần đây' hy vọng sẽ che được mọi sai lầm mà cô sẽ mắc phải. Cô ước Neville có thể ở bên cô lúc này. Cô cũng đã từ chối lời đề nghị đi cùng của Harry.


Một người đàn ông mặc vest trạc tuổi cô chào cô và dẫn cô vào văn phòng. Ông ta có bờ vai rộng và to ,ông ấy rõ ràng là một người chơi thể thao. Một cốc cà phê đặt trước bảng tên ông và Pansy chỉ thấy rằng tên ông ấy bắt đầu bằng chữ D.


Pansy bắt đầu kể câu chuyện trang bìa của mình và cố gắng hết sức nở một nụ cười "Tôi chỉ là một người phụ nữ không biết chút gì về những thứ này". Không phải là nó khó làm. Mà cô thật sự không biết chút gì về nó.


Người đàn ông dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên và cho cô một cái nhìn tổng thể về những gì họ có thể cung cấp. Pansy cố gắng hiều những điều mà cô có thể hiểu. Có lẽ sẽ là tốt nhất nếu cô sắp xếp một cuộc gặp với cha mẹ của Hermione. Họ có thể sẵn sàng giúp đỡ người bạn của con gái họ về cái gọi là Aye -Tea - an ninh, hoặc bất cứ tên gì như vậy. Hoặc Hermione hoặc Draco có thể để cô xem máy tính của họ.


Cô xách hành lý và chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một bức tượng nhỏ trên bàn làm việc, ngay sau bảng tên của người đàn ông. Đó là một con sư tử nhỏ, được làm tỉ mỉ, khiến cô nhớ đến con cú nhỏ mà họ đã thấy ở nhà Emma. Cô cố gắng che đi cơn rùng mình đang ập đến và giả vờ rằng mình đang bị lạnh, cô quàng khăn và chui vào áo khoác.


"Đó là một bức tượng dễ thương", Cô nhận xét, đeo găng tay vào. "Không phiền nếu tôi nhìn nó một chút chứ?"


Nụ cười của người đàn ông đầy tình cảm. "Nó là của con trai tôi. Thằng bé luôn thề rằng nó sẽ di chuyển khi thằng bé chơi với nó ".


Pansy cười run rẩy. "Những đứa trẻ," cô nói. "Trí tưởng tượng của lũ trẻ thường vô cùng phong phú."


Ông ấy đưa cho cô bức tượng nhỏ, Pansy nghiên cứu kỹ lưỡng. Cũng giống như con cú của Emma, ​​nó có một nút nhựa ở phía dưới cùng một lỗ nhỏ. Pansy xoay bức tượng trên tay, cố gắng nới lỏng cái nút bằng đôi tay đeo găng của mình.


"Con đỡ đầu của tôi rất thích sách. Thằng bé đã đọc Chúa tể của những chiếc nhẫn và không thể ngừng nói về nó. Tất cả các yêu tinh và những điều đó." Pansy cười toe toét đáp. 


"Con trai tôi chưa đủ tuổi cho Chúa tể những chiếc nhẫn. Thằng bé vừa tròn mười tuổi và là một người hâm mộ Percy Jackson ".

Nút đã bật ra.

"Tôi không quen với điều đó. Liệu nó có tốt không?"


"Ồ, chắc chắn là như vậy. Một thiếu niên chắc chắn có thể đọc những cuốn sách như vậy."


"Cảm ơn vì lời giới thiệu. Ý tưởng hay cho sinh nhật tiếp theo của thằng bé! "


Pansy lấy cái nút và cho nó vào túi. Cô đặt bức tượng vào tay trái và rút găng tay của tay phải ra. 


"Cảm ơn, vì tất cả, ông..." cô liếc nhìn bảng tên. "Ông Dursley."


Ông Dursley đứng dậy và đi vòng qua bàn của mình.


"Không có gì. Tôi sẽ ghi lại một đề xuất cho cô. Nó sẽ có hiệu lực trong hai tuần. "


Pansy cảm ơn ông ấy.


Cô tự hỏi liệu người đàn ông này có thể có đủ tin cậy để giúp bộ phận của họ với thứ đồ muggle này không. Cô xem xét những bức ảnh trên bàn của ông Dursley. Hai đứa con, một trai một gái, vợ ông có vẻ ngoài rất Ấn Độ khiến Pansy nhớ đến cặp song sinh Patil năm cô còn học. Họ trông giống như một gia đình hạnh phúc, nhưng điều đó cũng có thể chỉ là lớp ngoài. Cô nghĩ đến cha mẹ ruột của mình. Họ yêu cô nhưng điều đó không ngăn cản họ đưa ra những quyết định tồi tệ.


Nếu con sư tử này giống như con cú của Emma, ​​nó sẽ di chuyển khi cô chạm vào bức tượng bằng tay không. Cô bước lại gần bàn và vươn tay trái tới chỗ con sư tử, cô vẫn chưa thực sự quyết định. Nếu con trai của người đàn ông đó là một mugglerborn, cha mẹ thằng nhóc sẽ phải tìm hiểu về thế giới phép thuật.


Cô nhẹ lắc người che đi bức tượng để Dursley không thấy cô đặt bức tượng lại. Cô giữ nó bằng tay phải và con sư tử bắt đầu lắc bờm của mình, ẩn sau bảng tên.


Tuy nhiên, ông Dursley đã quay trở lại ghế của mình và nhìn thấy con sư tử đang di chuyển. Đầu óc của Pansy quay cuồng khi cố tìm ra lời giải thích.


"Cô là một phù thủy." Giọng ông thì thầm. Nó không nghe có vẻ mê tín. Nó nghe như thể ông ấy biết điều đó.


Cô đã có một bước nhảy vọt về niềm tin và cô đặt con sư tử xuống. "Nó có di chuyển như vậy không, khi con trai ông chạm vào nó."


Ông ấy gật đầu.


"Con trai của ông có phép thuật," cô nói.


Ông lại gật đầu. "Tôi biết về phép thuật. Anh họ của tôi là một phù thủy ".


Pansy lục lọi trong não. Cô không biết bất kỳ Dursley nào trong thế giới phù thủy.


"Chúng tôi liên lạc khá lỏng lẻo. Chúng tôi gửi thiệp Giáng sinh cho nhau và thế là xong. "


Ông cầm bức tượng nhỏ lên, và con sư tử lại đứng yên. "Tôi cho rằng, khi Neil tròn mười một tuổi, thằng bé sẽ nhận được lời mời đến ngôi trường đó, giống như Harry vậy."


"Harry?" Pansy hỏi. "Harry Potter?" Cô nhớ rằng Harry đã lớn lên với những muggles, nhưng người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ này có quá ít điểm giống với Harry mảnh khảnh và gầy gò mà cô biết.


Ông Dursley mỉm cười. "Cô biết Harry?"


"Mọi người trên thế giới của chúng tôi đều biết Harry, nhưng tôi biết anh ấy khá rõ. Anh ta là chủ của tôi. Tôi là... "cô ngập ngừng. "... Gần giống với cảnh sát, theo cách ông gọi. Tôi đang điều tra."


Ông Dursley chớp mắt nhìn cô một cách bất ngờ khiến cô cảm thấy quen thuộc. "Vậy cô muốn cái quái gì với công ty của chúng tôi? Cô điều tra mạng máy tính? "


"Không, một vụ án giết người, có thể liên quan đến rửa tiền. Và chúng tôi có một lợi thế dẫn đến... " Pansy cân nhắc cách diễn đạt. "... Thế giới của ông, điện thoại thông minh và tất cả những thứ đó".


Cô bật cười, nhẹ nhõm vì có thể thừa nhận sự thiếu hiểu biết của mình. "Toàn bộ những thứ đó đang thổi bay tâm trí của tôi."


Sau đó, cô nhớ ra. "Ồ, Merlin, từ khi nào ông có bức tượng nhỏ này?", Cô hỏi.


"Có thể là ba tuần trước" ông ta trả lời. "Đó là một món quà khuyến mại từ một công ty khách hàng."


"Chúng tôi phải nói chuyện với Harry về điều này, con trai của ông có thể gặp nguy hiểm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro