Chapter 31: Nursing (May 31, 1998)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức của Severus Snape (được truy xuất vào tháng 9 năm 2002)

Snape nhấn mạnh về sự xuất hiện song song. Họ xuất hiện ngay bên ngoài khu Hogwarts, và Malfoy bị vấp ngã. Anh thả mình trên mặt đất, thở hổn hển. Hàng loạt cơn rùng mình chạy dọc cơ thể anh.

"Trò đang tự tìm đường chết đó, Draco, nằm trên nền đất lạnh như vậy, sau khi anh gần như kiệt sức."

Snape đưa tay ra cho Draco nắm lấy.

"Chờ một chút," Malfoy nói. "Tôi cố gắng quấn lấy tâm trí mình để được sống. Tôi không thể tin rằng Chúa tể bóng tối lại cho chúng tôi sống ".

Snape nói: "Hãy đưa cậu đến bệnh thất nào, Draco."

Malfoy nỗ lực đứng dậy và Snape đã hỗ trợ anh khi họ đi đến lâu đài.

"Ông đã làm gì đó, phải không?", Malfoy nhận xét. "Đó là một trong những phép thuật của ông. Một phút nào đó tôi nghĩ rằng mình sẽ chết vì kiệt sức và sau đó Chúa tể Hắc ám đã đến và những bức tường Bế quan của tôi được cố định lại chặt chẽ và hoàn hảo"

Snape gật đầu. "Nó truyền phép thuật từ người này sang người khác, dường như bao gồm cả khả năng phép thuật đặc biệt của người đó. Nó đủ để cung cấp cho cậu một số sức mạnh và sự Bế quan cực mạnh "

"Chà," Malfoy nói.

"Và ta sẽ không dạy cho trò điều đó. Nó là một bùa chú rất nguy hiểm và có khả năng sẽ trở thành bùa chú Hắc am nếu được sử dụng để chống lại ai đó. Nó có khả năng hút cạn mọi phép thuật ".

"Cảm ơn," Malfoy nói. "Tôi đánh giá cao việc ông đã mạo hiểm. Ông đã cứu tôi và gia đình tôi. Tôi thực sự nghĩ rằng mình đã trút hơi thở cuối cùng tại đó".

Snape sốt ruột vẫy tay. "Tâm trí của trò giống như một cuốn sách mở. Tađã phải đóng nó trước Chúa tể Hắc ám và không có thời gian cho công việc thường ngày của trò đâu. Dù sao thì trò đã có kế hoạch gì?"

"Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là câu giờ là ngăn không cho bất cứ ai gọi Chúa tể Hắc ám và hy vọng ông sẽ nghĩ ra điều gì đó." Anh ấy lắc đầu. "Tôi nghĩ rằng tôi suýt chết vì tên khốn Potter dám gọi tên Chúa tể Hắc ám và cha tôi đủ ngu ngốc để gọi hắn ta đến."

Anh ấy cười. "Có lẽ là một chút can đảm điên cuồng của Gryffindor. Sao nó có thể ngu ngốc như vậy?"

"Bao lâu?", Snape hỏi.

"Bao lâu, cái gì?"

"Trò đã yểm scutum lên Granger, phải không?"

"Miễn là mụ dì loạn trí của tôi yểm Lời nguyền Tra tấn lên cô ấy trong bao lâu. Tôi quên cả thời gian. Lúc đầu, mụ ấy thậm chí còn không thẩm vấn cô ấy. Bà ấy chỉ muốn vui vẻ". Anh lại bắt đầu rùng mình.

"Bao lâu?" Snape hỏi.

"Có thể là nửa giờ? Không quá ba phần tư giờ."

Snape lắc đầu. "Nó không thể được."

Đến lúc đó, ông ta lôi kéo Malfoy nhiều hơn là chỉ hỗ trợ anh. Họ đã vào lâu đài, và đang dần đi lên phía trên.

"Granger cần sự thông minh của cô ấy" Malfoy nói. "Tôi đã nói với cô ấy sẽ có sự giúp đỡ. Tôi không biết làm thế nào mà Dobby lại đến với đó."

"Trò không nên quên rằng có một Lực lượng kháng chiến và Potter có rất nhiều bạn bè sao."

"Đáng lẽ tôi chỉ cần nói Prudy đưa họ đi." Malfoy tự trách mình. "Tôi nên nghĩ về điều đó."

"Đừng có lố bịch. Dobby là một yêu tinh tự do, không ai có thể tin rằng Prudy có thể làm điều đó theo ý riêng mình. Trò đang hoàn toàn kiệt sức và không suy nghĩ thẳng thắn. "

"Hoặc giá như tôi có lọ thuốc Phoenix potion đó, tôi đã lãng phí nó lên đứa con gái Ravenclaw. Hoặc tốt hơn, nếu tôi không uống hết hai lọ. " Draco dừng lại. "Hãy bắt đầu tìm nạp chúng ngay bây giờ. Kể từ bây giờ, tôi sẽ không bao giờ để thừa một mẻ Phoenix Potion nào cả. "

"Trò sẽ không đi đâu ngoài bệnh thất, Draco," Snape nói.

"Tại sao ông cứ nhắc đến việc đó như vậy? Tôi mệt mỏi, nhưng tôi chỉ cần ngủ ".

Snape cau mày. "Tin ta đi, Draco, trò cần bệnh thất. Và trò sẽ không làm bất kỳ phép thuật nào cho đến khi ta cho phép. "

Malfoy cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Snape, nhưng anh quá yếu ớt để thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông lớn tuổi. "Gì cơ? Mẹ tôi đã đưa cho tôi cây đũa phép của bà ấy. Tôi có thể làm phép ".

Snape siết chặt hơn. "Ta không biết làm thế nào mà trò có thể giữa được scutum lâu như vậy, nhưng thật là một phép lạ khi trò đã không đốt cháy hết phép thuật trong người trò. Trò nên biết rằng ma thuật mạnh mẽ như thế luôn đi kèm với một cái giá rất đắt."

"Tôi có thể đã đánh mất phép thuật của mình?", Giọng Draco cất lên. "Tôi có thể đã đánh mất phép thuật của mình bởi vì tên khốn Potter quá ngu ngốc, nó để mình bị bắt?"

Snape lắc đầu. "Đừng đổ lỗi cho Potter. Đó là quyết định của trò để giúp Granger. "

"Dì của tôi có thể đã hành hạ cô ấy đến điên cuồng như mụ đã làm với Longbottoms," Draco phản đối, má anh đột nhiên đỏ bừng.

Snape nhắm mắt lại. "Draco, ta không trách cậu về điều đó. Ta nghĩ rằng không có gì là ngắn ngủi đối với một phép màu, rằng Potter đã trốn thoát cùng Granger và Weasley và cả hai chúng ta đều không bị phát hiện."

"Potter có cây đũa phép của tôi. Đó là một cây đũa phép tốt. Tôi muốn lấy lại nó. Gryffindor ngu ngốc," Malfoy giận dữ lẩm bẩm, bài phát biểu của anh trở nên có phần cụt lủn.

"Đừng cố lấy lại nó, Draco" Snape nói. "Điều này có là cách tốt nhất."

Ông quan sát chàng trai xanh xao bên cạnh mình. "Khi trò đã hồi phục, chúng ta có thể lập kế hoạch làm thế nào để Chúa tể Hắc ám uống lọ thuốc này. Nếu chúng ta thực hiện nó vừa phải, chúng ta thậm chí có khẳng định rằng hắn ta thật sự muốn thử lọ dược của trò."

Như để chứng minh rằng Snape đã đúng về sự kiệt sức của mình, Malfoy lại vấp ngã khi họ tiếp tục bước đi. Kể từ khi họ bướ vào trường, là da của Malfoy đã trở nên tồi tệ hơn. Anh trông giống như một xác chết biết đi, nhưng má anh lại bỏng rát.

"Bây giờ không còn xa nữa. Mặc dù vậy, ta không muốn triệu tập cán bệnh. Không ai cần biết trò yếu đến mức đó" Snape nói.

Malfoy lầm bầm điều gì đó.

"Được rồi. Hãy cho ta biết lọ thuốc và ghi chú của trò để ở đâu, và ta sẽ lấy chúng ".

"Những lọ thuốc... trong tủ với cánh cửa màu xanh lá cây, những ghi chú... hình ảnh của trận đấu quidditch đầu tiên," Malfoy nhấn mạnh.

Snape nhìn anh, cảnh giác. "Lạy Merlin, trò đang phát sốt."

"Sao nó có thể ngu ngốc đến vậy?", Malfoy lại nói, đột nhiên lại kích động. "Dì Bella có thể đã khiến cô ấy phát điên."

Anh lại vấp ngã. "Đáng lẽ phải điều chế ra nhiều thuốc hơn. Cô ấy hét to quá. Tôi thậm chí không biết liệu scutum có hoạt động suốt thời gian đó hay không ".

Đột nhiên, Malfoy bắt đầu khóc.

***

Phiên tòa Malfoy, tháng 2 năm 2002,

[bào chữa] Thưa bà Pomfrey, bà có thể vui lòng cho chúng tôi biết cách Severus Snape đưa bị cáo đến bệnh viện vào tối ngày 30 tháng 3 và mô tả bản chất căn bệnh của anh ấy là như thế nào không?

[nhân chứng] Khi giáo sư Snape đưa cậu ấy tới, Malfoy đang nóng bừng bừng vì sốt, rơi nước mắt và rất kiệt sức. Cậu ấy suy sụp gần như ngay lập tức, và cậu ấy không thể nói chuyện mạch lạc trong ba ngày.

[bào chữa] Giáo sư Snape có đưa ra lời giải thích nào cho tình trạng của Malfoy không?

[nhân chứng] Ông ấy nói với tôi, rằng cậu ấy đã phải chịu sự đau đớn của Lời nguyền Tra tấn.

[bào chữa] Ý kiến ​​chuyên môn của bà là gì? Các triệu chứng của Malfoy có phù hợp với điều đó không?

[nhân chứng] Sốt không phải là ảnh hưởng điển hình của việc tiếp xúc quá lâu với lời nguyền đó. Nó đã được kiểm chứng..

[bào chữa] Bà có thể nghĩ về bất cứ điều gì khác có thể dẫn đến các triệu chứng mà Malfoy đã cho thấy không?

[truy tố] phản đối. Người bào chữa cố gắng dẫn dắt nhân chứng theo hướng giải thích của riêng cô ấy

[thẩm phán] không được chấp thuận. Cô ấy đang hỏi về một ý kiến ​​chuyên môn.

[nhân chứng] Sốt có thể do nhiều nguyên nhân. Giáo sư Snape đã nói rõ ràng với tôi rằng hãy ngăn cản Malfoy sử dụng phép thuật. Sau đó tôi tự nhiên kết luận rằng cậu ấy đã lạm dụng pháp thuật quá mức và tôi đã đối xử với cậu ấy một cách phù hợp.

[bào chữa] Malfoy mất bao lâu để hồi phục hoàn toàn?

[nhân chứng] ba tuần.

[bào chữa] Anh ấy có nói chuyện trong cơn sốt không? Bà có thể nhớ bất kỳ điều gì không?

[nhân chứng] Cậu ấy rõ ràng là khá kích động, nhưng cậu ấy lại bị nói lắp bắp. Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe cậu ta nói tên 'Potter', và 'Granger', và cậu ấy đang lầm bầm về 'những gã Gryffindor ngu ngốc'. Không ai trong số này thực sự làm tôi ngạc nhiên. Đôi khi cậu ấy gọi tên mẹ mình, hoặc giáo sư Snape. Đôi khi cậu ấy chỉ nói 'Không'.

[bào chữa] Cảm ơn bà. Tôi không có câu hỏi nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro