Heart surrender [Part 1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta tới nơi rồi." Tecchou nói, dừng lại trước một tòa nhà trông có vẻ kín đáo, khuất trong một con phố hẹp.

Jouno mím môi và đặt tay lên quai vali "Tôi không cho rằng đây sẽ là một trải nhiệm dễ chịu gì cho cam."

Đưa mắt lướt qua cái tên ngoại quốc được trang trí phía trước khách sạn cũ, Tecchou nhún vai. Các nhiệm vụ ở nước ngoài thường không đi kèm với kỳ nghỉ hạng nhất và thành thật mà nói, hắn ta chẳng quan tâm đến việc mình ngủ ở đâu miễn là họ hoàn thành mục tiêu đúng hạn.

"Vậy chúng ta có nên vào không?" Hắn hỏi, nhìn lại Jouno.

"Đó là lý do chúng ta ở đây mà phải không?" Jouno lùi lại và đi ngang qua Tecchou. Chiếc vali của anh to gần gấp đôi của hắn, và bằng một cách nào đó màu be của nó cực kì ăn nhập với màu xanh nhạt trên chiếc áo anh đang mặc.

Theo sau, Tecchou đi thẳng đến quầy lễ tân và chào người phụ nữ phía sau quầy bằng thứ tiếng Anh hỏng hóc của mình.

"Xin chào. Chúng tôi có đặt chỗ dưới tên Kitamura."

Cô tiếp tân có mái tóc vàng dài được búi gọn nở một nụ cười ấm áp với hắn, mở lời chào đón họ đến đất nước này trước khi tìm kiếm cái tên giả. Đứng cạnh hắn ta, Jouno đang loay hoay với chiếc cổ áo len và rõ ràng là đang có tâm trạng không tốt.

"Cảm ơn vì đã chờ đợi," người phụ nữ mỉm cười nói, đưa cho họ một thẻ khóa "Số phòng của ngài là 201 và phí du lịch đã được thanh toán. Giờ ăn sáng là từ sáu đến mười giờ và nếu ngài có bất kỳ câu hỏi hoặc thắc mắc nào, vui lòng liên hệ với quầy lễ tân. Chúc các vị có một kỳ nghỉ tuyệt vời!"

"Còn phòng kia thì sao?" Jouno hỏi khi Tecchou lấy thẻ từ tay cô ấy. "Chúng tôi có đặt trước hai phòng."

"Tôi e rằng lịch đặt trước của ngài chỉ bao gồm một phòng, thưa ngài." Cô trao cho họ một nụ cười bối rối.

Tecchou cảm thấy Jouno căng thẳng bên cạnh mình.

"Thật không may, chúng tôi đã kín chỗ cho tối nay. Nhưng nếu ngài muốn, tôi có thể kiểm tra tình trạng phòng trống cho đêm còn lại của ngài được không?"

Jouno mỉm cười với cô. "Có lẽ cô nên kiểm tra lại. Sẽ vô cùng đáng tiếc nếu cô bị mất việc chỉ vì một việc như..."

"Sẽ không có vấn đề gì đâu," Tecchou đá vào bắp chân Jouno, cắt ngang lời anh ta và cố gắng trấn an người phụ nữ đáng thương sau quầy "Chúng tôi sẽ ổn với căn phòng đó. Cảm ơn vì sự giúp đỡ."

Trước khi cô ấy có thể phản ứng, hắn nắm lấy khuỷu tay Jouno và kéo anh theo, để vali của họ va vào nhau. Bên trong thang máy, Jouno khoanh tay trước ngực và đứng cách xa Tecchou nhất có thể, cằm hếch lên thách thức. Hắn khẽ thở dài, tựa lưng vào bức tường thép và luồn tay vào tóc, cơ bắp run lên vì đau nhức. Những chuyến bay đường dài luôn lấy đi rất nhiều sức lực của Tecchou, cộng thêm việc họ phải thực hiện nhiệm vụ vào buổi tối khiến hắn không thể không mệt mỏi.

Người đứng đầu một tổ chức buôn lậu ở châu Âu đang tổ chức một bữa tiệc linh đình vào tối nay và nhiệm vụ của họ là tìm ra một trong những cánh tay phải của hắn. Các nhiệm vụ bí mật không phải là loại nhiệm vụ yêu thích của Tecchou, thêm việc họ chỉ có hai ngày ở đây đã biến đêm nay thành cơ hội duy nhất và hắn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Rộng hơn mong đợi." Tecchou nhận xét khi họ về đến phòng của mình. Ngay sau đó, hắn tiến vào phòng tắm và đi vệ sinh, bàng quang của hắn gần như vỡ tung vì nước ép cà chua được phục vụ trên máy bay.

Sau khi rửa tay và nhanh chóng vẩy một ít nước vào mặt, Tecchou quay trở lại với Jouno, giờ đây đang ngồi trên chiếc giường ở giữa phòng, hai tay khoanh gọn trên đùi.

"Tecchou-san," Anh nói, giọng bình tĩnh một cách kỳ lạ "Anh có phiền cho tôi biết giường thứ hai ở đâu không?"

"Chỉ có cái này thôi." Tecchou trả lời, nhìn mặt Jouno tối sầm lại.

"Chỉ có một chiếc giường trong căn phòng này và anh không cảm thấy cần phải bình luận về điều đó sao?"

"Tôi không nghĩ đó là một vấn đề."

Jouno  khẽ đứng dậy khỏi vị  trí của mình, bước đến chỗ Tecchou và ấn một ngón tay vào ngực hắn ta.

"Tôi thậm chí không muốn gặp anh vào một ngày bình thường mà tôi phải về nhà sau khi kết thúc công việc," Anh gầm gừ, "Điều gì khiến anh nghĩ tôi muốn ngủ chung giường với anh?"

"Được rồi," Tecchou trả lời thẳng thừng, không thực sự cảm thấy muốn tranh luận về điều này ngay bây giờ. "Vậy tôi ngủ dưới đất, cậu ngủ trên giường đi."

Jouno phồng má và thở ra một hơi lớn nhưng không phản đối gì thêm, thay vào đó cúi xuống lục lọi túi của mình để tìm hồ sơ nhiệm vụ. Hoàn toàn gạt Tecchou sang một bên, anh mở tập tài liệu màu nâu và lướt ngón tay trên những dấu chấm nổi lên dọc theo các trang theo chuyển động nhanh, có lẽ để xác nhận các chi tiết của nhiệm vụ tối nay.

Dừng lại một chút, anh gõ vào một chỗ hai lần, gật đầu với chính mình. "Chúng ta phải ở đó lúc sáu giờ," Anh ấy nói với Tecchou, và nhấn một nút trên đồng hồ của mình, Tecchou nghe thấy giọng nói tự động quen thuộc thông báo cho họ về ngày giờ hiện tại "Điều đó có nghĩa là chúng ta có khoảng hai giờ để chuẩn bị sẵn sàng và lên đường."

___________________

Cả hai đều tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị kĩ càng một lần cuối trước khi ra khỏi khách sạn. Tecchou chỉnh lại chiếc nơ của mình khi họ vội vã đến bến xe bus, cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với khi họ đến. Bước chân của hắn nhẹ nhàng với sự phấn khích bùng lên trong lồng trước viễn cảnh khám phá một đất nước mới.

Đường phố ồn ào hơn nhiều so với ở Nhật Bản, tiếng người cười nói tràn ngập sức sống của thành phố, giai điệu Lating phát ra từ các ban công, và Tecchou khá chắc chắn rằng hắn có thể ngửi thấy mùi biển, làn gió ấm áp mang theo hơi thở mặn mà len lỏi qua những con ngõ hẹp.

Giữa tất cả những âm thanh nhộn nhịp, chiếc xe bus của họ đang băng qua dòng xe cộ vào giờ cao điểm với tốc độ như ốc sên, bấm còi liên tục.

Bên cạnh Tecchou, Jouno đang đứng bất động và thẳng như một cây cột, lông mày của anh nhăn lại một cách tinh tế và đôi môi mím chặt. Tecchou quan sát anh ấy với một chút lo lắng, nhận ra rằng tất cả những điều này chắc hẳn rất ồn ào đối với một người có giác quan nhạy bén như Jouno.

Hắn ta vẫn đang cân nhắc xem có nên mạo hiểm bắt đầu một cuộc trò chuyện hay không, thì người tài xế xe bus đã dừng lại cách điểm dừng dự kiến ​​khá xa, mở cửa và ra hiệu cho đám đông đang chờ đợi.

"Xe của chúng ta tới rồi." Tecchou nói với anh, dưới sự chuyển động ồ ạt của những người còn lại, hắn gần như đụng phải Jouno.

Quay mặt về phía hắn, Jouno chỉ gật đầu và đi theo Tecchou về phía xe bus, hai người họ là những người cuối cùng lên xe.

"Chào buổi tối." Người bảo vệ đón họ ở lối vào. Anh ta mặc một bộ vest trông đắt tiền và tóc được vuốt ra sau một cách hào phóng, một sợi dây buộc màu trắng lủng lẳng trên cổ anh ta. "Xin vui lòng cho biết tên của hai vị."

"Kitamura Tecchou," Tecchou trả lời sau một lúc, ra hiệu cho Jouno. "Đây là đối tác của tôi. Ito Saigiku."

Kiểm tra danh sách, người đàn ông gạch bỏ tên của họ và bước sang một bên, để họ đi qua với một cái gật đầu cộc lốc. "Chúc hai vị một buổi tối vui vẻ."

"Đừng nói như thế." Jouno phàn nàn khi họ vào trong, vai anh căng ra, giọng cáu kỉnh hơn bình thường.

"Như thế nào?" Tecchou bối rối hỏi. Hắn khá chắc chắn rằng mình đã không mắc phải bất kỳ lỗi ngữ pháp nghiêm trọng nào đó.

"Partner." Jouno nói ngắn gọn "Nó còn có nghĩa khác ở đây."

"Ồ," Tecchou nói. Hắn không hề biết. "Lấy làm tiếc."

Tặc lưỡi không tán thành, Jouno vẫy tay trong không trung và bắt đầu đi vào hướng vào sảnh chính. "Hãy kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt. Sẽ không quá khó khăn khi chúng ta tìm thấy hắn ta."

Hai người nhanh chóng tách ra, do thám địa điểm để xem ai là người xác định được mục tiêu của họ và thu hút sự chú ý của gã ta trước.

Hai tay thọc sâu vào túi của bộ lễ phục, Tecchou lang thang vô định trong sảnh đường rộng lớn, cố gắng phớt lờ lớp vải ngứa ngáy khó chịu trên da và cảm giác ngột ngạt mà chiếc nơ của hắn mang lại. Hắn thực sự nhớ thứ trọng lượng dễ chịu quen thuộc của thanh kiếm trên hông.

Cuối cùng, hắn dừng lại tại một căn phòng ít đông đúc hơn, thoát ra khỏi phần còn lại của bữa tiệc. Trong góc phòng có một chiếc trường kỷ dưới ánh đèn vàng và một quầy bar nhỏ ở một góc khác, bên cạnh đó là một chiếc piano bỏ trống.

Một vài người đang lặng lẽ nói chuyện gì đó, cười đùa với những ly rượu trên tay, nhưng ánh mắt của Tecchou ngay lập tức tập trung vào Jouno ở quầy bar, mái tóc trắng óng ánh vàng dưới ánh sáng cam ấm áp.

Thở dài một hơi, Tecchou để ý đến người đàn ông cao lớn đứng cạnh anh, mái tóc nhuộm màu xấu khủng khiếp được buộc thành đuôi ngựa giống hệt như trong bức ảnh mà họ được đưa trong hồ sơ nhiệm vụ. Có vẻ như Jouno đã thắng.

Cố gắng tỏ ra thờ ơ, Tecchou lặng lẽ tham gia cùng họ tại quầy bar và gọi một ly Margarita cay. Trong suốt chuyến bay, Jouno đã nhiều lần đe dọa sẽ tự sát nếu hắn ta dám nghĩ đến việc gọi một trong những "pha chế kinh hoàng" của mình, vì vậy Tecchou đã tìm hiểu một chút trong khách sạn và hóa ra Margarita không chỉ rất trắng mà còn rất đặc trưng với một vành ly phủ đầy muối. Đó có thể là một lựa chọn không tồi cho tối nay.

Trong khi chờ đợi, hắn dựa vào quầy và giả vờ không biết Jouno, lắng nghe cuộc trò chuyện thầm lặng của họ.

"Để tôi mời cậu một ly." Gã tóc đuôi ngựa đột ngột nói, mùi nước hoa cạo râu nồng nặc tràn ngập không khí khi gã ta di chuyển.

"Ồ, tôi không uống rượu," Jouno nhanh chóng trả lời, giọng anh ngọt ngào lạ thường khi phát âm ngoại ngữ. "Nhưng làm ơn, cứ tiếp tục tận hưởng bữa tiệc đi. Đừng để tôi cản trở niềm vui của ngài."

Đánh liều liếc sang trái, Tecchou thấy người đàn ông trông hoàn toàn thất vọng, thậm chí còn không thèm giấu đi khuôn mặt cau có. Gã càu nhàu gì đó mà Tecchou không nghe được và gọi đồ uống khác cho mình. "Có phải vì khuyết tật của cậu không?"

Tecchou cảm thấy lông mày của mình nhướn lên trước câu hỏi thô lỗ nhưng Jouno thậm chí còn không hề nao núng, những ngón tay của anh ấy chơi với chiếc cốc trong tay.

"À," Jouno ậm ừ, khẽ cười. "Đáng lẽ tôi không nên mong đợi điều gì kém nhạy cảm hơn từ một người như ngài." Anh dừng lại và mỉm cười với đồ uống của mình. "Ngài biết đấy, sẽ rất rắc rối nếu mất kiểm soát các giác quan của mình nếu như ngài chỉ có bốn cái."

Mặc dù Tecchou biết tất cả chỉ là một trò bịp bợm để lấy thông tin, nhưng nó vẫn khiến hắn sởn da gà khi nghe Jouno nói về bản thân mình như vậy.

Gã đàn ông cười ngặt nghẽo trước khi cúi xuống với một cái nháy mắt. "Tôi có thể nghĩ ra một vài thứ rất vui."

Tecchou nhấp một ngụm Margarita và cố không làm vỡ chiếc ly trong tay. Đây không phải là cách mà một kẻ như gã nên nói chuyện với Chó Săn. Hắn nhấp một ngụm nữa và nhăn mặt, nó chắc chắn là thiếu giấm chua.

Nhưng Jouno chỉ cười một lần nữa, hơi thở hổn hển và bẽn lẽn không hề giống anh ta, đến nỗi Tecchou bị thôi thúc muốn liếc trộm khuôn mặt của anh thêm một lần nữa.

"Cậu đã nói với tôi rằng cậu thích chơi piano," Gã đàn ông đột ngột thay đổi chủ đề, chỉ về phía cây đàn khổng lồ phía sau Tecchou. "Tại sao cậu không chứng minh cho tôi thấy? Tôi luôn muốn xem một người mù chơi đàn."

Lời nhận xét thô lỗ cùng cực của gã khiến Tecchou không thể kìm được một hơi thật sâu, tiếng ho nghẹn ngào lướt qua môi hắn ta, khiến cho đôi mắt xanh băng giá của gã đàn ông lướt qua hắn trong một giây trước khi Jouno nhanh chóng thu hút sự chú ý của gã một lần nữa. Bằng một tiếng cười khẽ và lướt ngón tay của mình trên người gã.

"Tôi không có lí do gì để từ chối ha?" Jouno nói với một nụ cười, cánh tay duyên dáng trượt khỏi ghế của mình. Tecchou đột nhiên cảm thấy hối hận tột độ. Hắn ước gì mình là người tìm thấy mục tiêu của họ trước.

Jouno đi ngang qua hắn ta về phía cây dương cầm và Tecchou không thể không nhìn theo anh, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chắc chắn, Jouno cũng đã nghe thấy nó.

Hắn ta từng bị ám ảnh bởi mọi loại nhạc cụ khi còn nhỏ, có lẽ đã đến cửa hàng âm nhạc địa phương thường xuyên hơn là nhà, hỏi nhân viên những câu hỏi ngây ngô về cách gỗ có thể tạo ra âm thanh và tại sao đàn piano làm bằng gỗ mà không phải đá. Nhưng khi đứng giữa việc học tại nhà và được huấn luyện để gia nhập quân đội ngay khi mới mười sáu tuổi, lựa chọn của hắn ta đã khiến hắn không bao giờ có thời gian rảnh rỗi để thực sự tập chơi được nữa. Hắn chưa bao giờ biết Jouno có thể.

Ngồi xuống bên cây đàn, Jouno thẳng lưng và đặt các ngón tay lên các phím, ngập ngừng trong giây lát trước khi bắt đầu chơi, những ngón tay lướt nhẹ nhàng.

Gần như ngay lập tức, Tecchou thấy mình say mê như hồi còn nhỏ, nghe mẹ chơi đàn vào những đêm mất ngủ.

Đó là một giai điệu mà Tecchou không quen thuộc, giai điệu của những ngón tay Jouno lướt trên phím đàn vô cùng nhẹ nhàng và vui tươi. Khi tầm mắt hắn chạm vào khuôn mặt của anh, Tecchou thấy anh hơi nghiêng đầu, một vẻ chân thật khác thường cùng nụ cười nhẹ vờn quanh môi.

Jouno chơi toàn bộ bài hát một cách dễ dàng, những ngón tay duyên dáng lướt trên phím đàn sau mỗi nốt nhạc. Mái tóc khẽ đung đưa mỗi khi anh nhả bàn đạp bằng chân. Chiếc khuyên tai chuông vàng lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu màu đỏ của những lọn tóc nhuộm màu của anh ấy.

Tuy nhiên, trước khi Jouno có thể hoàn thành bài hát, nốt nhạc cuối cùng vẫn còn văng vẳng trong không khí thì Tecchou gần như đã bị kéo trở lại thực tại bởi tiếng vỗ tay đốp chát bên cạnh.

"Thật đáng kinh ngạc," Gã đàn ông ca ngợi, đi về phía cây dương cầm và vòng tay qua vai Jouno, dẫn anh trở lại quầy bar. "Tôi rất ấn tượng, Saigiku."

Saigiku . Vì lý do nào đó, Tecchou thực sự không thích cách gã phát âm tên của Jouno.

"Cảm ơn," Anh trả lời, tiếp tục ngồi trên chiếc ghế đẩu giữa Tecchou và mục tiêu của họ. Gã vẫn chưa nhận thấy Tecchou theo bất kỳ cách nào. Đó là một giấu hiệu tốt. Rốt cuộc thì đây vẫn là một nghiệm vụ bí mật. Bằng giọng trầm, Jouno nói thêm, "Tôi đã đã phải luyện tập rất nhiều."

"Ừ, tôi phải công nhận là cậu rất giỏi."

Jouno cười đáp lại, nụ cười giả tạo vẫn thường trực trên môi khi anh với lấy ly của mình và nhấp một ngụm nữa.

Đột nhiên, gã đàn ông cúi xuống gần, vén tóc ra khỏi mặt Jouno. "Cậu thực sự là một người rất đẹp." Gã thì thầm, chỉ vừa đủ to để Tecchou nghe thấy.

Jouno không nao núng, anh ta thậm chí còn giữ nụ cười trên môi, nhưng Tecchou có thể thấy cái cách anh thẳng lưng chứng tỏ rằng anh không thích sự tiếp xúc đột ngột. Sự ác cảm của Jouno với việc tiếp xúc cơ thể là một trong những điều sớm nhất mà Tecchou biết về anh khi họ cùng nhau thực hiện những nhiệm vụ đầu tiên.

"Cảm ơn," Jouno lịch sự trả lời. "Thật tiếc là tôi không thể thấy điều đó."

Gã đàn ông tặc lưỡi và hạ tay xuống, nâng cằm anh lên. "Đáng tiếc vì đôi mắt của cậu," gã lẩm bẩm "Đúng là lãng phí tiềm năng."

Tecchou cảm thấy hàm mình nghiến chặt.

Gã ta nhìn Jouno từ trên xuống dưới với vẻ mặt khao khát, một nụ cười nhếch mép lười biếng trên môi khi răng gã cắn vào môi dưới của mình. Tecchou tự hỏi Jouno có thể cảm nhận được gì từ gã ngay bây giờ, anh ta có thể thu thập được bao nhiêu từ tiếng mạch đập của gã, cách gã thở, tiếng cơ bắp và dòng máu trong cơ thể gã ta.

Đột nhiên, một âm thanh vỡ vụn vang vọng khắp căn phòng. Người quản lý trượt chân và khiến những cái chai và ly nối đuôi nhau đổ xuống, những mảnh thủy tinh vỡ tung bắn khắp quầy. Tecchou nhanh chóng lấy tay che mắt, biết rằng Jouno có thể tự bảo vệ mình, nhưng rõ ràng gã đàn ông này lại nghĩ khác. Gã tóm lấy Jouno một cách thô bạo, ấn anh vào ngực trong khi giấu mặt mình vào trong tóc. Tecchou có nghe thấy một tiếng thở hổn hển bất ngờ thoát ra từ Jouno trước cái siết bất ngờ quanh eo anh.

"Nguy hiểm thật đấy!" Gã ta cười toe toét với Jouno khi nó kết thúc, đưa tay lên vuốt tóc anh. "Hay là chúng ta lên phòng của tôi và kiểm tra xem còn mảnh vỡ nào không nhé?"

"Xin lỗi, thưa ngài," Tecchou đột ngột nói, trước cả khi hắn kịp nhận ra. "Tôi cần mượn đối tác của mình ở đây một phút."

Gã đàn ông ngơ ngác nhìn hắn, lông mày nhíu lại, rõ ràng là không muốn bị gián đoạn. "Partner?"

Tecchou bước một bước về phía họ và theo bản năng đưa tay về phía hông, nơi đáng lẽ ra sẽ là chuôi kiếm của mình. "Đúng."

Hắn thực sự không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy, tại sao hắn lại liều lĩnh xen vào nhiệm vụ của họ như thế này. Nhưng có gì đó trong hắn thực sự không muốn Jouno bị đối xử như thế nữa, gã nói chuyện với anh như thể anh là một cô gái điếm trong nhà thổ. Cảm giác vô cùng phiền muộn, như thể đang có một đàn kiến ​​lửa đang bò lên trong phổi, đốt hắn ta không ngừng.

"Làm ơn," Jouno ngắt lời, mím môi cười với người đàn ông tóc vàng, "Matteo, ngài có thể thứ lỗi cho chúng tôi một lát được không? Tôi sẽ không đi lâu đâu."

Rõ ràng là rất tức giận, gã đàn ông trừng mắt nhìn Tecchou, ánh mắt xanh sáng của gã ta như xuyên thấu, nhưng vẫn miễn cưỡng buông Jouno ra, với lấy đồ uống mới được rót đầy lại.

Lướt qua Tecchou mà không nói thêm lời nào, Jouno đi thẳng về phía lối ra và không đợi hắn đi theo, bước chân của anh trở nên tức giận ngay khi họ rời khỏi phòng.

Họ vòng qua một góc để đến một khu vực vắng vẻ hơn của hành lang. Jouno đột ngột đứng sững lại, quay mặt về phía Tecchou với vẻ mặt lạnh như băng. "Tecchou-san," Anh nói, giọng trầm đầy đe dọa. "Tôi hy vọng anh biết rằng mình vừa gây cản trở nghiêm trọng tới nhiệm vụ của chúng ta? Tôi gần như đã có hắn."

Tecchou rụt vai lại và đứng thẳng dậy "Tôi biết."

"Tôi hoàn toàn có khả năng xử lý bản thân mình." Khoanh tay trước ngực, Jouno dựa lưng vào tường.

Tecchou nghiến răng. "Tôi biết."

"Và tôi đã nói với anh là đừng gọi tôi là 'partner', phải không?"

Jouno dừng lại, chờ đợi hắn ta phản ứng với đôi lông mày nhíu lại không tán thành. Tecchou rời mắt đi và thay vào đó nhìn chằm chằm vào bức tường.

"Lấy làm tiếc."

Hắn không biết tại sao nó lại làm phiền mình nhiều như vậy.

Jouno chế giễu và đẩy mình ra khỏi tường. Anh vừa định bước vào phòng thì Tecchou bốc đồng gọi lại. "Liệu cậu có lên phòng với hắn không?"

Jouno không do dự một giây. "Tôi sẽ làm những gì cần thiết để lấy thông tin từ hắn ta."

Hơi thở của Tecchou nghẹn lại trong cổ họng và cả hai đều biết Jouno cũng nghe thấy.

"Nhưng hắn ngược đãi cậu mà."

Jouno nhướng mày. "Tôi đã đối phó với những thứ tồi tệ hơn."

Tecchou ngập ngừng, nắm chặt rồi thả lỏng các ngón tay ở hai bên hông. Hắn thực sự nhớ sự thoải mái khi chạm vào thanh kiếm của mình.

"Cậu không quan tâm đến cơ thể của mình sao?" Hắn hỏi, cố gắng nuốt lại vị đắng trong miệng.

"Tôi quan tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ, Tecchou-san."

Miệng Tecchou ngậm lại. Hắn chỉ cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng và bắt đầu nhận thấy đó là một nhiệm vụ bất khả thi.

Chẳng phải hắn ta là người luôn khăng khăng đặt công lý lên trên hết sao? Hắn ta có quyền gì để phá hoại nhiệm vụ của họ, khiến những thường dân vô tội gặp nguy hiểm, trong khi bản thân Jouno rõ ràng là ổn với cách mọi thứ đang diễn ra?

"Có vẻ như anh đã hết lý do để thuyết phục tôi," Jouno nói khô khan, quay lưng về phía hắn, "vì vậy tôi sẽ cố gắng cứu vãn những gì anh đã huỷ hoại."

Tecchou nhìn theo anh một lúc lâu, ngay cả sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, một thứ gì đó mà hắn ta không hiểu nổi đang hoành hành trong lồng ngực và khiến hắn khó thở. Cuối cùng, hắn xoay sở để di chuyển cơ thể đông cứng của mình và đi về phía thang máy, đi lên phòng của họ.

Rõ ràng, Jouno không cần hắn ta ở bên vì việc này.

_____________________

Tecchou đã đọc về hệ thống xã hội của loài kiến ​​trong vài giờ trước khi cánh cửa đột nhiên mở khóa và Jouno bước vào, vẻ mặt cau có.

Tecchou ngạc nhiên nhìn lên khỏi cuốn sách của mình "Jouno?" Hắn hỏi, không ngờ sẽ gặp lại anh trong tối nay "Cậu đang làm gì ở đây?"

"Nếu tôi không nhầm thì đây cũng là phòng của tôi." Jouno bật lại, ngón tay anh lướt trên tường khi anh bước đi.

Tecchou đặt cuốn sách sang một bên "Tôi biết nhưng... Chẳng phải cậu phải ở cùng hắn ta sao?"

"Không cần," Jouno trả lời, nới lỏng cà vạt "Mục tiêu của chúng là lên kế hoạch vận chuyển một lô hàng quy mô lớn đến Nhật Bản trong khoảng một tháng, bằng cách sử dụng tàu chở hàng giả."

"Làm thế nào mà cậu..."

"Sau khi ai đó phá hỏng kế hoạch ban đầu của tôi," Jouno ngắt lời hắn ta, ném cho hắn một cái nhìn sắc bén, "Tôi đã xoay sở để xoa dịu hắn bằng cách để mình được mời uống vài ly. Tên khốn đó hiện đang nôn ra trên sân thượng."

"Tôi hiểu rồi." Tecchou nói, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã quá nửa đêm rồi. "Tôi sẽ lấy đồ của mình và sau đó cậu có thể lên giường."

Jouno tặc lưỡi và bước đến chỗ hắn, mái tóc hơi rối bù. "Đừng có ngốc, anh không cần ngủ trên sàn đâu."

Tecchou cau mày, nhìn lên người chàng trai kia. "Nhưng tôi tưởng..."

"Đừng bắt tôi phải nói điều đó hai lần."

Khi Tecchou chớp mắt ngạc nhiên với anh trong im lặng, Jouno chỉ luồn tay vào tóc và thở dài, mùi rượu whisky phả vào người hắn "Đi ngủ thôi. Tôi kiệt sức và còn phải dành cả ngày mai với anh nữa."

Sau khi Jouno khuất rạng sau cánh cửa phòng tắm, Tecchou bắt đầu bận rộn với việc thu dọn tất cả đồ đạc vương vãi trên giường và vò những chiếc gối mà hắn đã làm nát trong khi đọc. Khi hắn vừa mặc xong chiếc quần ngủ và cởi áo sơ mi thì cánh cửa phòng tắm lại mở ra.

Tóc của Jouno vẫn còn ướt, trong trạng thái này trông nó thậm chí còn dài hơn bình thường, màu đỏ viền quanh đường cong mềm mại của quai hàm khi anh vén nó ra sau tai. Tecchou nhìn chằm chằm, quan sát những hạt nước nhỏ rơi xuống chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, chiếc quần thể thao màu be để lộ đôi chân dài và bàn chân trần của anh.

"Có nhất thiết phải ngủ như vậy không?" Giọng nói của Jouno cắt ngang sự im lặng, khiến Tecchou bừng tỉnh.

"Như thế nào?" Hắn hỏi, nghiêng đầu.

"Bán khoả thân."

Tecchou nhìn xuống chính mình và nhún vai "Tôi bị nóng vào ban đêm."

Bỏ qua cuộc trò chuyện bằng một tiếng thở dài, Jouno lên giường và nằm xuống một bên đối diện với cửa sổ. Miệng mím thành một đường mỏng và đôi lông mày khẽ nhíu lại như thể có điều gì đó đang làm anh khó chịu.

Không thèm đợi Tecchou, anh quay sang một bên, quay lưng lại với hắn, và kéo chăn lên người cho đến khi chỉ có đỉnh đầu ló ra. "Nếu anh làm phiền giấc ngủ của tôi, tôi sẽ giết anh."

"Được rồi," Tecchou nói trước khi leo lên giường cạnh Jouno, "Tôi sẽ cố gắng." Khi hắn kéo chăn để che mình, hắn ta cũng cẩn thận để không làm nó sột soạt. Tecchou nằm nghiêng, quay lưng về phía Jouno và tắt đèn trên tủ đầu giường, tiếng thở đều đều của Jouno trong bóng tối nhanh chóng ru hắn vào giấc ngủ.

_________

Khi Tecchou thức dậy vào sáng hôm sau, hắn cảm thấy như cơ thể mình bị kẹt giữa nhiều viên than đá nóng.

Chậm rãi chớp mắt và ngập ngừng di chuyển chân tay, chỉ để thấy cử động của mình bị hạn chế, như thể bị mắc kẹt bởi thứ gì đó mà hắn không thể xác định được trong trạng thái buồn ngủ. Khi Tecchou nghiêng đầu để nhìn rõ hơn, mắt hắn ta mở to vì sốc trước cảnh tượng vô cùng sống động bên trên mình. Trọng lượng của anh đè lên ngực Tecchou, khóa cứng hắn ta tại chỗ.

Jouno nằm gần như hoàn toàn trên người hắn, đầu anh tựa vào ngực của Tecchou, chân họ đan vào nhau và cánh tay anh quàng qua vai người còn lại. Ngay lập tức, hắn cứng người và cảm thấy hơi ấm lan tỏa từ phần còn lại của cơ thể chạy dần lên mặt, không quen với việc ở gần Jouno thế này.

Lồng ngực phập phồng đều đặn, có vẻ như anh vẫn đang ngủ, vì vậy Tecchou cố gắng hết sức để thở bằng mũi và làm dịu nhịp tim đang đập nhanh của mình, sợ đánh thức người kia khi tai anh ta ở ngay trên tim của hắn.

Một cách chậm chạp, hắn rút cánh tay tê liệt của mình ra và dùng mu bàn tay gạt đi những sợi tóc dính trên mặt, trong khi vẫn dán mắt vào Jouno để đảm bảo rằng anh không tỉnh dậy. Tựa đầu vào gối, hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, tập trung vào cảm giác Jouno áp vào mình, hơi thở phả vào lồng ngực trần và mùi dầu gội bạc hà thoang thoảng tràn vào mũi. Trên thực tế, Tecchou biết Jouno sẽ giết hắn vì điều này. Nhưng hắn ta thấy rằng mình thực sự không ghét tình huống này chút nào, sức nặng của Jouno đè lên hắn thoải mái một cách kỳ lạ và điều đó khiến hơi thở nông của hắn dịu đi.

Cúi đầu xuống một lần nữa, Tecchou quyết định quan sát Jouno một lúc, thỏa mãn bản thân bằng cách nghiên cứu các đặc điểm khi ngủ của anh vì hắn không thường có cơ hội nhìn anh ấy gần như thế này.

Trên mặt anh lúc này không có bóng dáng của cái cau mày thường lệ, cũng không có dấu hiệu của một nụ cười, đôi mắt nhắm nghiền thả lỏng và đôi môi hơi hé mở, ngọn tóc đỏ khẽ buông xuống nơi gò má. Như thế này, Jouno trông trẻ hơn rất nhiều, gần như theo một cách ngây thơ.

Khách quan mà nói, Tecchou luôn biết rằng Jouno là một người rất đẹp, nhưng hắn ta chưa bao giờ để ý đến hàng mi trắng của anh trải lên gò má cao như lông vũ như thế này, chiếc mũi cao và chóp tai của anh nhô ra từ bên dưới vô cùng lanh lợi, giống như một con cáo tuyết.

Mắt hắn bắt được một vết sẹo mỏng mờ gần như vô hình chạy dọc từ mép mũi đến khóe miệng bên phải, Tecchou cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, bụng phập phồng. Hắn đột ngột bị thôi thúc muốn lần theo dấu vết của nó bằng ngón tay và hỏi Jouno câu chuyện đằng sau nó. Hắn muốn vuốt tóc anh ra khỏi mặt, tìm kiếm thêm những câu chuyện khắc trên da dưới dạng những vết sẹo mà hắn chưa một lần được biết.

Tecchou nuốt khan, đột nhiên cảm thấy nhẹ cả người.

"Anh nhìn xong chưa?"

Giật mình vì âm thanh đột ngột, Tecchou hít mạnh "À..." Hắn thở ra, "Xin lỗi, tôi có đánh thức cậu không?"

Lời nói của Jouno nặng trĩu vì buồn ngủ, giọng anh hơi trầm hơn bình thường. "Nhịp tim của anh tăng vọt ngay khi thức dậy, điều đó là không thể."

"Xin lỗi." Tecchou nhăn mặt khi nhận ra Jouno đã thức suốt thời gian qua.

"Anh ngáy cả đêm." Jouno phàn nàn, đưa tay lên dụi mắt.

"Tôi xin lỗi."

"Và tôi không thể hiểu làm sao một người có thể tỏa ra nhiều hơi ấm như vậy chỉ trong vài giờ. Anh còn tệ hơn cái lò sưởi mà tôi đã mua cho chúng ta hồi ở Nga."

"Lấy làm tiếc."

Nhưng không ai trong số họ di chuyển ra khỏi vị trí hiện tại của mình, đầu của Jouno vẫn tựa trên ngực của hắn. Và cuối cùng, Tecchou nhượng bộ và quàng tay qua vai người kia, làn da của anh như phát sáng ở mọi nơi hắn tiếp xúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro