Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tôn Nhuế trở về nhà liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thoang thoảng bay khắp nhà. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do Khổng Tiếu Ngâm làm ra, khóe môi liền xuất hiện nụ cười, đôi chân lập tức hướng đến nhà bếp.

Khổng Tiếu Ngâm dùng vá khuấy đều canh trong nồi, lại tự mình nếm thử, nàng chỉ tập trung đến những thứ trước mặt, không hề hay biết có người ở phía sau lưng mình đang rón rén đi đến.

Khổng Tiếu Ngâm giật mình, xém chút lời rớt cái vá trên tay vì đột nhiên có ai đó ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng xoay đầu ra phía sau một chút, liền nhìn thấy gương mặt Tôn Nhuế gần kề, Khổng Tiếu Ngâm liền khẽ cười.

"Về rồi!"

Tôn Nhuế vòng tay ôm lấy eo Khổng Tiếu Ngâm, khẽ hôn lên má của nàng một cái, sau đó đặt cằm lên vai nàng thì thầm:

"Đang nấu gì thế? Mấy việc này có đầu bếp rồi, chị lại phải cất công như thế?"

"Là nấu canh để bồi bổ cho em. Mấy hôm nay em ăn uống tùy tiện, sắc mặt cũng kém đi rồi."

Khổng Tiếu Ngâm gỡ bàn tay của Tôn Nhuế trên người mình xuống, lại đẩy cô ngồi xuống bàn ăn: "Ngồi ở đây, chị lấy cho em một chén."

Tôn Nhuế trên mặt vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, cô chống cằm nhìn Khổng Tiếu Ngâm tất bật qua lại, không hề giấu đi niềm hạnh phúc của mình.

Khoảng khắc này quá đỗi bình yên đi, đáng lẽ Tôn Nhuế cô phải nhận ra điều này sớm hơn, cũng sẽ không bắt người kia đợi mình quá lâu, cô cũng không mất quá nhiều thời gian để tự hành hạ mình, hành hạ người.

Nhưng mà nếu trước kia cô thật sự dành tình yêu cho người này thì hiện tại sẽ được như thế chứ?

"Đang nghĩ gì thế?"

Khổng Tiếu Ngâm quay trở lại, đặt trước mặt Tôn Nhuế chén canh, lại ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô thẩn thờ nhìn nàng, tâm hồn lại bay đi đâu, liền mở miệng hỏi.

"Không có gì, chỉ là em đang cảm thấy em hiện tại chính là người hạnh phúc nhất."

Tôn Nhuế thẳng thắn nói ra lại khiến cho Khổng Tiếu Ngâm gương mặt lập tức ửng đỏ. Cô nhìn nàng dễ dàng ngại ngùng như thế liền bật cười, chậm rãi thưởng thức canh nàng nấu.

Khổng Tiếu Ngâm hai tay áp lên mặt che đi xấu hổ của mình, chăm chú nhìn Tôn Nhuế uống canh, một muỗng rồi lại một muỗng, bộ dạng rất chuyên tâm không phát ra tiếng. Nàng hiện tại muốn biết cảm nghĩ của cô, lập tức hỏi:

"Thế nào? Hôm nay chị vừa kết bái được sư phụ, là chị ấy đã chỉ chị làm mấy cái này! Còn hướng dẫn rất tận tình những thứ gì tốt cho cơ thể của em một chút!"

Khổng Tiếu Ngâm vừa dứt câu, Tôn Nhuế liền lập tức đã uống hết một chén canh, bộ dạng rất hài lòng nói:

"Chị nấu tất nhiên sẽ ngon!"

"Thật sao?? Vậy để chị lấy thêm cho em một chén, uống nhiều sẽ tốt cho sức khỏe!!"

Chỉ cần một lời khen của Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm liền vui mừng cười hớn hở, lật đật chạy đi lấy cho cô thêm một chén canh khác. Tôn Nhuế nhìn theo, chỉ cười bất lực với sự trẻ con này của nàng.

"Mà lúc nãy chị nói sư phụ, là ai vậy?"

Tôn Nhuế nhìn Khổng Tiếu Ngâm lần nữa quay lại liền hỏi.

"Chị ấy tên là Từ Thần Thần! Buổi sáng này chị đi siêu thị thì gặp chị ấy, cả hai có chút tranh chấp nhỏ nhưng không có vấn đề gì. Chị ấy là thầy dạy nấu ăn, còn là đầu bếp của một nhà hàng rất nổi tiếng! Chị ấy có ngỏ lời mời, chị cũng lập tức đồng ý, theo chị ấy học hỏi một chút."

Khổng Tiếu Ngâm thao thao bất tuyệt kể cho Tôn Nhuế nghe sự việc cô và Từ Thần Thần đã quen biết như thế nào, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến Tiền Bội Đình. Bởi vì sau hai lần hiểu lầm giữa nàng và Tôn Nhuế, mà nguyên nhân cũng đều là Tiền Bội Đình, nàng biết Tôn Nhuế đối với em ấy có hận ý thế nào.

"Chị chỉ vừa gặp người ta đã theo người ta bái sư? Tiểu Khổng, khả năng giao tiếp của chị cũng tốt quá đó!"

Tôn Nhuế không thể tin được, mấy người phụ nữ này nói kết bạn liền kết bạn. Trước đó còn tranh chấp, nhưng sau đó lại trở nên thân thích, quả nhiên không giống những người làm ăn như cô đây, phòng trước phòng sau. Muốn kết bạn cũng phải nhìn kỹ người kia.

"Có gì không tốt? Chị ấy cũng chỉ dạy chị nấu ăn, không có tổn thất gì."

"Dĩ nhiên là không, chỉ cần chị thấy vui là được."

"À phải, chuyện của Đới Manh thế nào rồi? Không phải em nói đã tìm ra cách giúp em ấy rồi sao??"

"Không còn vấn đề gì nữa, hiện tại chỉ chờ Lục Đình sắp xếp thời gian là có thể phẫu thuật cho Dụ Ngôn."

"Thật tốt quá rồi!!"

Khổng Tiếu Ngâm cũng vui mừng thay. Xem như việc của Đới Manh giải quyết xong, em ấy sẽ không phải đau buồn nữa, mà Tôn Nhuế càng không phải cực lực thêm nữa, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

"Một hai ngày nữa Dụ Ngôn phẫu thuật xong, có muốn vào bệnh viện với em hay không?"

Tôn Nhuế đưa ra đề nghị. Nhìn Khổng Tiếu Ngâm mấy ngày nay cũng để tâm chuyện của Đới Manh, đưa nàng đến đó, để nàng có thể an tâm. Hơn nữa bệnh tình mấy tháng nay của Khổng Tiếu Ngâm hình như đã ổn hơn, cô muốn đem nàng kiểm tra một lần nữa.

"Được được!! Vậy chị phải tranh thủ tìm Đại C, hỏi chị ấy nên làm những món nào tốt cho người bệnh, mang vào cho Dụ Ngôn!"

Nhìn Khổng Tiếu Ngâm vui vẻ như một đứa bé, Tôn Nhuế bật cười xoa đầu nàng. Cô nàng này lại chẳng quan tâm bản thân mệt mỏi ra sao, cứ luôn phải lo lắng cho người khác như thế.

Đúng là không sợ mình mệt chết.

...

"Tuyết Tử??? Tuyết Tử???"

Đới Manh ngủ gục bên ghế sofa, đột nhiên bên tai nghe thấy giọng ai đó liền giật mình tỉnh lại, cô mơ hồ mở mắt lại thấy Dụ Ngôn nằm bên giường, luôn miệng gọi tên của Khổng Tuyết Nhi.

Cô nhìn thấy nàng sau mấy ngày hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại liền vui mừng muốn kêu lên, nhưng cô lại nhớ đến lời nói của Khổng Tuyết Nhi mấy ngày trước:

"Nếu Dụ Ngôn có tỉnh lại, mọi người đừng ai để em ấy biết rằng mọi người biết được tình trạng hiện tại của em ấy. Đặc biệt là Đới Manh, Dụ Ngôn không hề muốn chị nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của em ấy, nếu em ấy biết... chắc chắn Dụ Ngôn sẽ trốn tránh, thà một mình âm thầm rời khỏi thế gian này, cũng không muốn chị thấy hình ảnh thậm tệ lúc này của em ấy."

Vì thế Đới Manh chỉ có thể nén lại kích động của mình, âm thầm nhắn tin cho Khổng Tuyết Nhi.

"Dụ Ngôn, chị ở đây!"

Khổng Tuyết Nhi vẫn luôn bên ngoài bệnh viện túc trực, nhận được tin nhắn của Đới Manh liền lập tức chạy vào. Âm thầm trao đổi ánh mắt với cô, đi đến bên giường của Dụ Ngôn, nắm lấy tay em ấy.

"Tuyết Tử, chị đã ở đâu vậy?" Hiện tại Dụ Ngôn đã không nhìn thấy gì, nghe thấy giọng của Khổng Tuyết Nhi liền thở phào an tâm.

"Chị chỉ ra ngoài mua ít đồ thôi, em cần gì sao?"

"Em muốn uống nước."

"Được, để chị lấy!"

Khổng Tuyết Nhi buông tay Dụ Ngôn ra, tạo âm thanh của tiếng bước chân, nàng gật đầu nhận lấy ly nước từ tay của Đới Manh, quay lại với Dụ Ngôn, cẩn thận đặt ly nước vào tay em ấy.

"Cẩn thận một chút!"

Dụ Ngôn đôi mắt vẫn nhìn về một hướng, nhưng tuyệt nhiên chỉ có một màu đen bao phủ lấy nàng. Nàng chầm chậm uống nước, cổ họng khô khốc cũng dễ chịu hơn.

"Tuyết Tử, chúng ta đã về đây được bao lâu rồi?"

Âm thanh đều đều phát ra từ Dụ Ngôn, đôi mắt nàng vô hồn, trống rỗng, không thể đoán ra cảm xúc hiện tại của nàng như thế nào. Chỉ thấy nàng một mặt bình thản, giống như đối với cuộc sống này không còn gì lưu luyến nữa.

"Một tuần..."

Khổng Tuyết Nhi âm trầm đáp, ánh mắt liếc nhìn Đới Manh bên cạnh vẫn chăm chú quan sát Dụ Ngôn, đôi mắt cô từ sớm đã đỏ hoe, lấp lánh lệ quang. Chỉ là hiện tại cô cái gì cũng không thể nói, kiềm nén cảm xúc của mình.

"Vậy là em không còn nhiều thời gian nữa..."

Dụ Ngôn chợt bật cười, nhưng nụ cười người khác nhìn thấy chỉ thấy đau lòng thay nàng.

Khổng Tuyết Nhi đưa tay quẹt đi nước mắt của mình, nắm lấy tay của Dụ Ngôn.

"Dụ Ngôn, em yên tâm.. em sẽ không sao nữa... chị đã tìm được bác sĩ giúp em phẫu thuật... em sẽ có cơ hội..."

Đôi mắt của Dụ Ngôn mở to, xuất hiện tia ngỡ ngàng cùng sự vui mừng. Nhưng mà ngay sau đó, nàng lại ảm đạm nói:

"Làm sao chứ?? Còn có ý nghĩa sao?? Hiện tại Đới Manh không còn bên cạnh em... cuộc sống này cũng vô vị..."

Đới Manh hai tay siết chặt đến nổi gân xanh, khóe môi cô bật máu bởi bị cô cắn chặt, nước mắt cô chảy dài trên gương mặt nhưng lại không dám phát ra âm thanh. Nhìn Dụ Ngôn khổ sở, tự ti như thế cô rất muốn ôm nàng vào lòng, muốn nói với nàng cô vẫn bên cạnh nàng.

Nhưng Đới Manh cũng sợ, sợ nàng lần nữa sẽ chạy trốn cô.

Khổng Tuyết Nhi nhìn Đới Manh kiềm nén đến đáng thương, chỉ có thể nắm nhẹ tay cô an ủi, lại quay sang Dụ Ngôn, thay cô động viên nàng.

"Sẽ không đâu... chỉ cần em sống, hai người sẽ có cơ hội thôi. Lỡ như Đới Manh vẫn còn chờ em thì sao? Hai người đã yêu nhau rất nhiều mà, không phải sao? Em phải tin tưởng vào Đới Manh, tin vào tình yêu của hai người chứ?"

"Em tin Đới Manh... nhưng mà... đã 7 năm rồi... chị ấy còn có thể chờ em sao?"

"Sẽ còn... chị tin là như thế! Em chỉ cần ngoan ngoãn, đợi vài ngày nữa là phẫu thuật, em sẽ khỏe lại, đến lúc đó đi tìm Đới Manh."

Nhận thấy cái siết tay mạnh mẽ từ Khổng Tuyết Nhi, trong lòng Dụ Ngôn không còn hy vọng gì, nhưng vẫn gật đầu để người kia an tâm.

Thật ra kể từ khi nàng hay biết mình có khối u ác tính trong đầu, Dụ Ngôn đã không còn tha thiết với cuộc sống này nữa. Nói đúng hơn từ ngày không còn Đới Manh bên cạnh, nàng đối với cuộc sống này chỉ vô vị mà sống qua ngày, có Khổng Tuyết Nhi bên cạnh cũng chỉ giúp nàng bớt cô đơn một chút.

Hiện tại nàng sắp phẫu thuật, theo lời Khổng Tuyết Nhi nói nàng sẽ có cơ hội sống. Nhưng cho dù là thành công hay thất bại, Dụ Ngôn cũng không có cảm nhận gì. Nàng từ rất lâu đã chuẩn bị sẵn tinh thần rời khỏi thế gian này. Rời khỏi Đới Manh... mãi mãi.

TBC.

---------------------------

Mị viết gần xong rồi, mà cũng không hẳn:)))) nhưng mà đang suy nghĩ nên HE hay SE đây:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro