Dâu tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã bước vào những ngày bắt đầu của mùa thu, ban ngày thời tiết mát mẻ, không còn oi bức khó chịu như mùa hè. Ban đêm thỉnh thoảng mới có một vài cơn mưa bất chợt. Hôm nay Taehyung vẫn như thường lệ đón cậu đi làm về. Nhìn Jungkook mỗi ngày vui vẻ đi làm, vui vẻ chờ anh đón, sau đó về nhà nấu cơm cho anh, chẳng biết từ lúc nào anh đã quen với việc trong nhà có thêm một con người nhỏ biết nghe lời tới như vậy.

"Anh có biết không, lúc trước gu người đàn ông của em là phải có xe để có thể đón em tan làm. Hồi đấy em nghĩ xe máy xe đạp gì cũng được. Vậy mà em lại yêu được một người đáp ứng vượt quá mong đợi của em luôn."

Đôi mắt cậu không giấu nổi niềm hạnh phúc tràn đầy. Mái tóc hơi cong cong xòa xuống mắt khiến cậu lâu lâu lại làm động tác vén tóc ra sau nhìn cực kì dịu dàng và dễ thương, tim anh đập mạnh mỗi khi cậu làm hành động đó.

"Chà, anh không biết là Jungkook chỉ có điều ước giản đơn như vậy đấy, anh còn tưởng em suốt ngày chụp ảnh anh để làm marketing vì muốn sớm mua ô tô chứ." Anh nói đùa.

Cậu nheo mày lại đánh vào đùi anh một cái, sau đó quay đầu ra phía cửa sổ, anh cười đắc chí.

Về tới nhà khi đã đầy những túi lớn túi nhỏ trên tay. Cậu vào bếp nấu sườn nướng, canh kim chi đậu phụ và salad. Rất nhanh chóng mọi thứ xong xuôi thơm lừng được đặt ngay ngắn trên bàn. Taehyung đi vào phòng bếp ôm lấy vòng eo cậu từ phía sau, anh cọ cọ vào gáy cậu.

"Anh làm cái gì đó."

"Xem người yêu hôm nay cho anh ăn gì."

Mặc dù yêu nhau khá lâu, nhưng Jungkook vẫn thường hay ngại ngùng khi anh thể hiện tình cảm bằng những hành động thâm mật với cậu.

Bỗng nhiên cả căn bếp tắt đèn tối om, cậu chưa kịp định thần lại chuyện gì xảy ra thì Taehyung đi tới, trên tay anh cầm chiếc bánh kem thắp nến sáng lấp lánh.

'Happy birth day to you
Happy birth day to you
.........
Chúc mừng sinh nhật Jungkookie'

Cậu ngơ ngác đứng im một hồi, không nghĩ là anh nhớ đến sinh nhật của mình. Hôm nay ở studio cậu đã được mọi người tổ chức sinh nhật cho rồi nên không cảm thấy bị tủi thân hay gì cả. Cậu thông cảm cho anh, có bao nhiêu thứ việc quan trọng và lớn lao cần anh giải quyết ở ngoài kia, chỉ là một chiếc sinh nhật bé nhỏ cậu nghĩ không có cũng chẳng sao. Chỉ cần hai người vui vẻ bên nhau là đủ.

Jungkook cảm động tới nỗi nước mắt đã trào ra đọng lại trên hàng mi lấp lánh. Cậu nhắm mặt lại cầu nguyện sau đó thổi nến. Nước mắt vì thế mà rơi xuống gương mặt cậu. Anh ôm cậu vào lòng.

"Anh xin lỗi, tại vì anh bận nên không đưa em đi chơi được."

Jungkook ở trong vòng tay anh lắc lắc đầu.

"Em cảm ơn, anh bận như vậy vẫn nhớ tới sinh nhật của em, thế là đủ rồi."

Taehyung lau đi hàng nước mắt trên mặt cậu, anh thủ thỉ bên tai.

"Anh có quà cho em nè, nhắm mắt lại đi."

Đợi khi cậu nhắm mắt, anh lấy ra chiếc nhẫn bạc lấp lánh thuộc bộ sưu tập nhẫn cưới mới nhất của Tiffany & Co đeo vào ngón áp út của cậu. Jungkook cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh chạm vào ngón tay, cậu liền mở mắt, anh đưa bàn tay của mình đang đeo chiếc nhẫn tương tự như của cậu ra nắm lấy bàn tay trắng hồng xinh xắn của cậu.

"Em xem, có đẹp kh....."

Không đợi anh nói hết, Jungkook vòng hai tay ôm lấy cổ anh rồi nhón chân chủ động chạm cánh môi của mình lên môi người đối diện.

Khi đã ngồi vào bàn ăn uống no nê, Taehyung bảo rằng để anh dọn dẹp nhưng Jungkook không chịu. Cậu nhất quyết muốn dọn dẹp rửa bát vì cậu nghĩ rằng mình đang ăn nhờ ở đậu nhà anh nên phải làm chút việc bù vào.

"Anh tự nguyện để em ăn nhờ ở đậu cả đời."

Jungkook liếc mắt nhìn, mặt cậu đã bắt đầu ửng hồng đầy vẻ ngại ngùng đáng yêu.

Xong việc, cậu ngồi xuống bên cạnh anh xem tivi, trên màn hình đang chiếu một bộ phim khá hot. Thấy anh nhìn chằm chằm mình, cậu hỏi.

"Nhìn mặt em có gì sao?" Nói rồi cậu cầm lên quả dâu to mọng đưa ra trước mặt.

"Anh có ăn không?"

Mang tiếng hỏi nhưng anh chưa kịp trả lời cậu đã cho hết vào trong miệng. Taehyung nhào tới cắn phần dâu tây ở miệng cậu rồi nói.

"Anh thích ăn dâu tây, nhất là dâu tây ở miệng Jeon Jungkook."

Taehyung ấn cậu nằm xuống ghế sofa, tay anh cầm lấy khay dâu ở tay cậu đặt lên bàn, bắt đầu nụ hôn dâu tây ngọt ngào kéo dài từ mặt xuống cổ. Một tay anh nắm lấy hai tay cậu để trên đầu, tay kia bắt đầu cởi từng cúc áo trên người cậu. Anh hôn từng chút lên cơ thể trắng nõn mềm mại này, từng nơi anh lướt qua đều để lại vết tích của sự yêu thương.

Taehyung âu yếm cọ cọ mũi mình vào chóp mũi của cậu, anh không muốn làm điều gì tổn hại tới cậu khi cậu chưa đồng ý.

Tới mười một giờ đêm, khi con người nhỏ ở bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào, anh mới bế cậu vào phòng.

Trời bỗng nhiên nổi cơn giông, sấm sét vang ầm trời. Anh quay ra đóng cửa sổ bên ngoài phòng khách, lúc quay vào đã thấy cậu co ro ngồi trên giường đầy vẻ sợ sệt.

"Anh đi đâu vậy?"

Taehyung ngồi xuống giường cậu đã ngay lập tức nhào bổ tới ôm anh chật cứng.

"Em.. sợ."

Ôm cậu một lúc để bình tĩnh lại, Taehyung kéo chăn đắp cho cả hai rồi nằm xuống cùng cậu, vỗ lưng cậu trấn an.

"Có anh ở đây rồi, đừng sợ."

Sau khi được Taehyung ôm vào lòng che chở thì đôi mắt lim dim của Jungkook cũng dần ngủ say. Tiếng mưa rào rào ở bên ngoài khiến nhiệt độ bắt đầu giảm, anh hôn lên trán cậu đầy yêu thương. Con người bé nhỏ này của anh sợ sấm sét liền bám dính lấy anh y hệt con mèo nhỏ.

Sáng hôm sau trời quang mây tạnh, nắng lại chiếu sáng khắp mọi nơi. Bầu trời sau khi mưa như được gột rửa mọi thứ bụi bặm khiến nó càng trở nên trong xanh hơn. Jungkook đứng trên ban công phòng Taehyung thích thú chụp ảnh, cậu nói vọng vào.

"Anh, anh, mau dậy đi."

Taehyung chùm chăn kín đầu trả lời cậu "Còn sớm mà em làm cái gì đó."

Chỉ là cậu cần có mẫu để thử máy ảnh thôi. Chiếc máy ảnh anh mua cho cậu làm quà sinh nhật. Biết Taehyung không chịu tự mình dậy, cậu bèn dùng biện pháp mạnh. Tiến tới nhắm trúng mục tiêu, sau đó kéo hết chăn ra khỏi người anh, nhảy lên giường ngồi xuống bụng anh. Cúi đầu hôn tới tấp vào mặt, giọng bắt đầu nũng nịu.

"Taehyung không có yêu em nữa...."

Taehyung biết cậu lại dùng chiêu nhõng nhẽo, nhưng anh luôn phải chào thua trước cái sự đáng yêu này. Anh lật người cậu nằm xuống giường để anh ngồi lên, cọ cọ mũi vào cổ cậu hít hà mùi hương jasmine quen thuộc

"Anh biết rồi, anh dậy nè, em muốn làm gì hả."

Cậu hí hửng lôi anh ra ban công.

"Làm mẫu."

Bộ dạng anh mới ngủ dậy, tóc tai lộn xộn nhưng vẫn có điểm rất là quyến rũ mê người, bộ đồ ngủ kẻ caro được bỏ hai cúc áo đầu tiên, lộ ra một phần cơ ngực rắn chắc. Anh vươn vai hít thở bầu không khí trong lành hiếm có của Seoul.

"Người yêu của em có khác, quá là đẹp trai luôn. Cá là lần này lại được tăng lượt theo dõi trên instagram rồi."

Taehyung bước lại xoa xoa mái tóc cậu, anh nói đùa.

"Bao giờ kiếm đủ tiền mua xe nhớ cho anh chạy thử trước nha, anh là người có công lớn nhất đó."

Anh trưng ra vẻ mặt tự hào

"Anh xem nè, đẹp ghê luôn, xuất sắc thật."

Đang lúc hai người vui vẻ cười đùa thì điện thoại Jungkook đổ chuông. Mẹ? Cậu nghĩ không biết có việc gì mà mẹ gọi sớm vậy.

Cậu nghe máy, dùng ngón tay trỏ đưa lên môi ra hiệu để anh im lặng.

"Jungkook, sáng sớm mẹ gọi có làm phiền con không?"

"Không có ạ, có việc gì sao mẹ."

Cậu vừa nói vừa cất máy ảnh, còn Taehyung vệ sinh cá nhân sau đó thay đồ để kịp giờ đến công ty.

"Chuyện là mẹ của Jimin có nói với mẹ, hôm nay bà ấy lên Seoul đi khám một chuyến, nhưng gọi điện cho Jimin không được, con có biết thằng bé bận gì không?"

Nghe mẹ nói, cậu mở cuốn planer ra xem lịch trình.

"À, hôm nay anh Jimin phải đi chụp từ tờ mờ sáng, chắc anh ấy không cầm điện thoại. Mẹ cứ bảo bác gái lên đi, con sẽ ra đón chứ anh Jimin bận lắm."

Hai mẹ con nói chuyện thêm một chút, cậu xin phép tắt máy vì còn ra làm bữa sáng để Taehyung kịp giờ đi làm.

Bữa sáng cậu pha cho anh cà phê, thứ đồ uống sở trường của cậu, còn cậu tất nhiên là sữa chuối yêu thích, tiếp đến nướng bánh mì ăn kèm mứt dâu, chiên trứng với chút salad.

"Mẹ em gọi tới à?" Anh bước ra từ trong phòng ngủ, nhìn một bàn đồ ăn không quá cầu kỳ nhưng vẫn tươm tất, còn có mùi hương thơm thoang thoảng của cà phê. Thật sự làm tâm trạng trở nên vô cùng tốt.

"Vâng, tối nay anh không cần đón em đâu, em có việc chút chắc không qua được."

Taehyung gật gù, anh đã nghe hết mọi chuyện rồi, cậu lại không nói thẳng ra là đi với mẹ Jimin. Chẳng lẽ cậu vẫn không tin và không muốn nói với anh. Nghĩ tới đây, tâm trang đang vui vẻ bỗng dưng lại trùng xuống.

Giữ theo tâm trang và dòng suy nghĩ đó tới công ty. Khuôn mặt lạnh lùng của anh khiến nhân viên khiếp sợ, cô trợ lý bên ngoài chỉ dám đưa lịch trình vào rồi cúi chào, chứ tuyệt nhiên không dám mở mồm nói thêm câu nào nữa. Anh mở điện thoại ra thấy instagram của cậu mới đăng tải  hình ảnh của anh cùng dòng chữ Beautiful💜☀️

Điều này khiến anh trở nên vui vẻ hơn một chút. Bây giờ Taehyung khá thích dùng SNS đó, anh theo dõi hội bạn, người thân, Jungkook và cả Jimin nữa. Đừng hỏi anh tại sao lại theo dõi cả Jimin, bởi vì một lần biết thông tin từ anh Jin là quá đủ, anh muốn mọi chuyện về cậu anh phải là người biết trước tiên.

Khoảng mười hai giờ trưa, Jungkook ra khỏi nhà Taehyung đi đón mẹ Jimin. Mẹ anh là một giảng viên đại học, trông vẫn còn trẻ, vóc dáng cân đối kết hợp với cách ăn mặc tối giản toát lên một vẻ dịu hiền, giản dị. Mái tóc có đôi chút lấm chấm bạc.

"Con chào bác."

"Jungkook, con càng ngày càng đẹp hơn đó, dạo này việc học hành thế nào rồi con?"

"Dạo này con đang được nghỉ hè nên hay tới studio của anh Jimin làm việc. Anh ấy hôm nay bận nên không đưa bác đi được, con đưa bác đi thay anh ý nha bác." Cậu cười hì hì bắt taxi đến nhà Jimin.

"Jungkook nhà ta ngoan quá."

Cậu cảm thấy ngại vì mẹ Jimin cứ khen cậu như vậy, Jungkook liền kéo sang một đề tài khác lảng tránh đi.

"Để con gọi anh Jimin kêu anh ấy về sớm."

Ở bên kia, Jimin đang chụp tờ bìa cho tạp chí Vogue, anh thấy người gọi tới là cậu liền vui vẻ kêu mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Ekip thở phào thầm cảm ơn người gọi tới cho Jimin. Vì hôm nay anh có vẻ không được thoải mái, khá cáu kỉnh với mọi người, nhất là những người khiến anh không vừa ý. Phía bên đội ánh sáng không nghĩ chỉ vì đội đạo cụ làm hỏng một chiếc flash nhỏ mà anh giận dữ vậy.

"Em đang cùng bác gái tới bệnh viện kiểm tra định kỳ, nếu có thể thì anh về sớm chút, qua bệnh viện đón em cùng bác gái luôn."

"Được rồi, cảm ơn em nhé, anh sẽ xong sớm rồi đưa hai người đi ăn tối."

Jimin vui vẻ nhếch khóe môi cười, mọi người cảm thấy đáng sợ, vì điều gì mà khiến một con người thay đổi nhanh như thế chứ. Tình yêu đến ư?

"Nào chúng ta tiếp tục, nhanh lên tôi không có nhiều thời gian."

Trời xế chiều, nắng cũng dần tắt, Jungkook cùng mẹ Jimin sau khi hoàn tất việc kiểm tra thì ngồi trong bệnh viện chờ anh.

"Anh Jimin nói sẽ tới đón chúng ta đi ăn tối, bác chờ chút nhé, chắc anh đang tắc đường." Jungkook nói rồi đưa cho mẹ anh một ly nước ép mà cậu vừa mua, vì sợ kiểm tra cả ngày thân thể bà sẽ mệt.

Mẹ anh xoa đầu cậu "Jungkook thật là ngoan, mà sức khỏe của con thế nào rồi?"

"Dạ con vẫn ổn."

Chưa bao lâu Jimin đã tới, Jungkook cẩn thận mở cửa cho mẹ anh lên trước rồi mình mới lên.

Nghe cậu cùng mẹ mình nói chuyện tíu tít ở đằng sau, anh mỉm cười mãn nguyện.

Sau khi gọi món xong xuôi, Jimin vào nhà vệ sinh rửa tay vì hôm nay anh làm việc cả ngày, cầm vào bao nhiêu loại máy móc đạo cụ cũng khá bẩn. Lúc đi ra nhìn thấy một khung cảnh hạnh phúc có Jungkook đang ngồi cùng mẹ anh cười vui vẻ, phía xa xa là bầu trời màu tím của hoàng hôn sắp kết thúc, Jimin liền chụp lại khung cảnh đó rồi đăng tải lên instagram, cũng khá lâu anh chưa có cập nhật gì cả.

Sunset with family🌅

Một cảnh tượng gia đình hạnh phúc khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng đâu ai hay, sự thật trong đó khiến người ta phải đau lòng.

_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro