XXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không chịu nổi việc Kim Thái Hanh gọi mình là bé cưng, đặc biệt là khi hắn uốn lưỡi một cách quyến rũ, rồi lại gọi cậu vẻ nghiêm túc thế này.

Cậu nổi da gà, nằm ườn trong lồng ngực người ta mà thấy mình như sắp ngất.

Bắn xong, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng thỏa mãn. Hắn ôm Điền Chính Quốc nằm xuống, vừa sờ mó vừa hôn hít như đang ôm thú cưng nhà mình.

Điền Chính Quốc hơi lo, cậu nhắm mắt cau mày, chẳng biết mình đang lo cái gì nữa.

Cậu vừa cử động là thứ đã nửa mềm xuống của Kim Thái Hanh trượt ra, kèm theo cả thứ chất lỏng dính dớp.

Điền Chính Quốc quay đầu liếc một cái, rồi thấp giọng chửi thề.

"May mà tôi không mang thai được đấy nhé." Cậu nói. "Nếu không là cậu xong đời."

Kim Thái Hanh nhẹ giọng cười: "Xong cái gì mà xong? Tôi cưới cậu là được."

"Ai mà thèm." Điền Chính Quốc đã mệt quá rồi, đến cả việc chửi người cũng mất hết khí thế. "Cậu mới được bao lớn."

"Cậu hỏi tôi bao lớn à?" Kim Thái Hanh kéo cậu vào lòng mình, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi bao lớn, lẽ ra cậu phải là người biết rõ nhất mới đúng chứ."

Điền Chính Quốc bị ôm đến mức nghẹt thở, giơ tay véo tay hắn.

"Buông ra coi." Cậu lại nói. "Định mưu sát nhau à?"

Kim Thái Hanh hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm người ta vào lòng.

Giờ Điền Chính Quốc đã hơi tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện mình vừa làm ra trong lúc điên cuồng đến nỗi gần như mất cả lí trí, đỉnh đầu sắp sửa bốc khói đến nơi.

Nhưng Điền Chính Quốc ấy à, còn lâu mới thừa nhận rằng mình bối rối.

Cậu hỏi: "Cậu làm sao đấy?"

"Cái gì?"

"Sao cứ bám dính nhão nhoẹt thế?" Điền Chính Quốc nói. "Làm xong cả rồi, đừng có dính lấy tôi coi, nóng bỏ xừ đi được."

"Tôi mà buông tay là cậu lạnh đấy." Thực ra Kim Thái Hanh chẳng thèm để ý xem cậu cứ nói gì, cứ ôm người hưởng thụ. "Nghỉ một lúc rồi đi tắm đi."

"Cậu tắm cùng tôi à?"

"Im."

Hai người ôm nhau, nằm trên tấm ga trải giường vừa ướt vừa dính.

Trong phòng có mở điều hòa, nhưng cả hai vẫn toát mồ hôi đầy người.

Điền Chính Quốc mệt thật, cậu chưa làm thế này bao giờ nên mệt kinh khủng. Giờ đây cả thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn, cậu bèn ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ trong lòng Kim Thái Hanh.

Lúc họ về nhà ánh nắng vẫn còn rực rỡ, đến giờ mây đen lại đột nhiên giăng kín bầu trời.

Một tiếng sấm vang rền khiến Điền Chính Quốc tỉnh cả ngủ, cậu mở mắt, phát hiện Kim Thái Hanh đang nhìn mình.

"Sắp mưa à?" Điền Chính Quốc ngáp một cái.

"Chắc thế." Kim Thái Hanh buông cậu ra, không ôm ấp mà cũng chẳng hôn hít gì nữa, xuống giường trước. "Lại đây tắm đi."

Điền Chính Quốc nhìn hắn vẻ nghi ngờ, tự dưng thấy người này chẳng khác gì mọi khi, tính khí thất thường.

Ban nãy còn gọi cậu là bé cưng, chỉ muốn xoạc cho cậu mang bầu luôn, giờ lại tỏ vẻ lạnh lùng vô tình à? Cái khỉ gì vậy!

Điền Chính Quốc trợn mắt, người giật giật, vẫn thấy đau.

Kim Thái Hanh bước sang, đột nhiên bế cậu lên.

Điền Chính Quốc sợ hãi kêu một tiếng, níu lấy cổ hắn theo bản năng, chỉ sợ tên này vứt mình xuống đất.

"Cái gì đấy?" Cậu bực. "Làm tôi sợ chết đi được."

Kim Thái Hanh đáp: "Thấy cậu có vẻ khó đi thôi."

"Có cậu khó đi ấy."

"Chân cậu còn chẳng khép lại được kia kìa."

"Có chân cậu chẳng khép lại được ấy!"

Kim Thái Hanh cười cười, tâm trạng có hơi phức tạp.

"Cậu nhìn tôi thế làm gì?" Điền Chính Quốc thấy tên này đúng thần kinh.

Kim Thái Hanh hỏi: "Cậu không có gì muốn nói à?"

"Nói gì mà nói?" Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, vài giây sau phản ứng lại được thì đột nhiên bật cười, vỗ vỗ mặt hắn: "Ô kê, hôm nay cậu thể hiện rất được, hầu hạ tôi rất ổn, tặng một đóa hồng nhỏ, đừng kiêu ngạo quá nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro