• 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cuộc hẹn làm bánh của Jungkook vào tối nay, Taehyung cứ thế cho tất cả những cuộc hẹn trong buổi tối rơi vào quên lãng. Hắn từ chối hết những người rủ rê mình tối nay, kể cả những hoạt động vui chơi thú vị mà trước giờ hắn rất thích.

Vì Jungkook quan trọng hơn tất cả.

...

Taehyung đứng một bên nhìn người yêu nhỏ loay hoay với khuôn mặt bột làm bánh, đáng yêu chết mất.

Jungkook bị ánh mắt của hắn làm cho khựng lại, nhìn gì mà đắm đuối dữ vậy...

"Mặt em...dính gì sao?"

Hắn cười nhẹ.

"Dính sự đáng yêu."

"..."

Vẫn cứ nhìn.

"Tối nay anh không đi đâu sao?"

"Không. Sao vậy?"

"Bình thường tối nào anh cũng đi bar hết mà, không phải sao?"

Taehyung bất giác hồi tưởng những kí ức về hắn của ngày xưa, có chút chột dạ. Jungkook nói đúng, hắn tối nào cũng phải đến bar, hay ít nhất phải tụ tập bạn bè mới được. Bây giờ thì một chút cũng không muốn những thứ đó, hắn chỉ muốn người yêu nhỏ đang đứng bên cạnh mình thôi.

Taehyung tự hào.

"Trước đây thì đúng là vậy, nhưng bây giờ có em rồi, anh chỉ muốn ở nhà với em thôi."

Người nhỏ khẽ bĩu môi.

"Để coi được mấy ngày."

Taehyung hùng hồn tuyên bố.

"Anh không bắt em tin anh, nhưng anh sẽ chứng minh cho em thấy, khi đó em sẽ tự nguyện tin anh thôi."

"Vậy cơ đấy."

Một người nói, một người nghe, khung cảnh trong bếp lúc này bình yên đến ấm lòng. Hương vị lúc mới yêu là thế, đong đầy đến mức đủ để sưởi ấm trái tim trống vắng bao nhiêu lâu nay, cũng đủ đầy để hồi phục một trái tim từng tan vỡ.

.
.
.

Qua mấy công đoạn cũng đã đến bước phủ kem lên bánh. Lớp kem bông trắng mịn được Jungkook làm một cách tỉ mỉ, và cẩn thận cho từng chút tráng đầy chiếc bánh. Taehyung đứng bên cạnh ngứa ngáy tay chân, lập tức tìm ra trò chọc phá.

Hắn lấy tay quệt một ít kem trắng rồi đưa lên má Jungkook, dứt khoát đi một đường khiến chiếc má nhỏ của em dính kem.

Jungkook giật mình quay sang nhìn hắn.

"Anh giỡn mặt hả?"

Nói xong lập tức trả đũa bằng một hành động tương tự.

Taehyung phì cười, rất hợp tác đùa giỡn. Tiếng cười vang khắp nhà bếp, cả hai nhìn khuôn mặt lấm lem kem bông của đối phương, không hẹn mà cùng nhau bật cười.

Được vài giây lại trở nên im lặng vì ánh mắt có chút khác lạ của Taehyung. Hắn sững sờ nhìn Jungkook.

Em khó hiểu nhìn Taehyung.

"Anh sao vậy?"

Taehyung ngập ngừng.

"Em...nhìn rất quen..."

Nụ cười của Jungkook lập tức trở nên gượng gạo.

"H...hả?"

"Nụ cười của em, nhìn rất quen... Nó khiến anh liên tưởng đến một điều gì đó mà anh không thể nhớ ra..."

"..."

Taehyung bỗng chốc ôm đầu vì cơn đau nhức ập đến liên hồi. Hắn cau mày ôm lấy trán mình, loạng choạng không thể đứng vững doạ Jungkook một phen hoảng loạn.

"Anh! Anh sao vậy?"

"Anh không sao...chỉ là...hơi choáng một chút."

Jungkook lo lắng quan sát vẻ mặt hắn, việc này khiến đôi mắt vốn đã to tròn lại càng trở nên long lanh hơn. Taehyung kiềm lòng không nổi, nhắm thẳng môi em hôn xuống.

Nụ hôn bất ngờ khiến Jungkook hơi ngửa người ra sau, nhưng rất nhanh đã được Taehyung ôm eo kéo lại, áp sát vào người hắn.

Hắn hôn không mạnh mẽ nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng, mà là một nụ hôn rất quyến rũ. Jungkook đã nói điều này chưa nhỉ, nhưng thật kĩ năng hôn của Taehyung khiến em phải đầu hàng. Hắn hôn cuốn đến mức Jungkook mất hết khả năng phản kháng, chỉ còn biết mặc đôi môi cho Taehyung dẫn dắt, nương theo hắn và tận hưởng sự đê mê nơi đầu lưỡi khi cả hai chạm vào nhau.

Âm thanh từ nụ hôn mãnh liệt gần như khiến chiếc bánh ngọt ngào trên bàn bị lu mờ, không biết họ có ăn bánh hay không, nhưng e rằng chiếc bánh ấy sẽ phải chờ hơi lâu mới được động đến.

...

Jungkook nhìn ngắm gương mặt đang say ngủ bên cạnh mình, ánh mắt phức tạp dán lên vẻ mặt bình yên khi ngủ của Taehyung.

Sự việc khi nãy vẫn không thể thoát ra khỏi đầu em.

Tại sao Taehyung nói không thể nhớ ra em là ai? Tại sao hắn lại có triệu chứng đau đầu như vậy khi cố nhớ ra một điều gì đó?

Rõ ràng khoảng thời gian qua dù là không ngắn, nhưng Taehyung có thể quên đi cậu bé Jungkook năm nào nhanh như vậy sao?

Là do khi đó em mờ nhạt đến mức cái tên cũng không đủ trọng lượng đi vào trí nhớ hắn? Hay có lí do nào đó khác...

"Ưm...Jungkook, anh yêu em."

Giọng điệu mớ ngủ của Taehyung khiến Jungkook ngừng suy nghĩ trong chốc lát. Em quay sang bên cạnh khi thấy hắn đang cố ôm lấy mình. Jungkook nằm xuống bên cạnh Taehyung, nhẹ nhàng vòng tay ôm người lớn, còn khẽ vỗ nhẹ vào lưng hắn.

"Em đây, em ở đây."

...

Sự khác lạ của Taehyung ngày hôm đó cứ khiến Jungkook lo lắng mãi, nhưng thay vì đi hỏi hắn, em đã chọn Sung Hoon để hỏi chuyện.

Sung Hoon nhận được lời hẹn bí mật của Jungkook đến một quán cafe.

"Sao em gọi anh đến đây?"

"À...em có chút chuyện muốn hỏi anh."

"Em nói đi."

"Em muốn hỏi...chuyện của anh Taehyung. Mấy ngày trước...v.v..."

Jungkook đem hết chuyện ngày hôm đó kể cho Sung Hoon. Chỉ mong sao người này sẽ cho em chút thông tin gì đó.

Vừa nghe đến chỗ Taehyung bị đau đầu, ánh mắt Sung Hoon lập tức thay đổi.

"Vậy là em muốn biết lí do Taehyung bị như vậy?"

Jungkook nhanh chóng gật đầu.

"Dạ."

Sung Hoon có chút đắn đo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đây cũng là người yêu của hắn. Lại còn là người Taehyung chắc nịch sẽ yêu đương nghiêm túc, bây giờ kể chuyện này thì cũng không phải là xấu.

"Anh sẽ kể em nghe."

*****************
Hint OTP bữa giờ ngập mặt lun, fanfic của chúng ta khum có tủiiiiii 🙊🙊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro