SẼ CÒN GẶP LẠI ĐẤY.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  
"Giang sẽ không tha cho anh!" Lâm Vỹ Dạ thật sự tức giận, cũng không hiểu tại sao mình lại như thế nữa, hắn nói gì thì kệ hắn chứ!
  
Ngọc Cẩm Thơ thấy Lâm Vỹ Dạ lại dựa dẫm Trường Giang như thế, trong lòng có một trận khó chịu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy ganh tỵ với một người như thế!
 
Tập đoàn Võ Xuyên luôn là một trong những đối thủ hàng đầu của Ngọc Thị. Mặc dù Ngọc Thị luôn nằm trong top doanh nghiệp lớn trên thế giới, nhưng lúc nào cũng thua kém Võ Xuyên. Tuy nhiên điều đó chẳng làm hắn bận tâm, có đối thủ càng có động lực để vươn lên.
  
Nhưng lần này, hắn thật sự ghen tỵ, tại sao hắn không phải là người gặp cô trước? Biết đâu chừng mọi chuyện sẽ khác!
  
"Em không cần phải dựa dẫm hắn như thế! Em đâu có yêu hắn!" Ngọc Cẩm Lăng trầm giọng, cũng không màng đến Lâm Vỹ Dạ đang sợ hãi hắn vì sự thay đổi quá đột ngột.
   
Cô vừa sợ hãi, vừa tức giận bởi những lời hắn nói. Hắn thì biết cái gì chứ? Tại sao lại nói cô như thế!
  
Trường Giang.... Trường Giang... Anh ấy thật sự rất bá đạo, cũng rất đáng ghét, lâu lâu còn hung dữ với cô nữa! Nhưng mà hắn cũng rất thương cô, rất chiều chuộng cô. Từ khi gặp được hắn, cô đã được nhiều phen bất ngờ, là bất ngờ về sự sủng nịnh của hắn đối với cô, từng cử chỉ, hành động của hắn đều thể hiện sự mạnh mẽ độc đoán, nhưng cũng là thể hiện sự quan tâm tới cô.
   
Cô tuy hơi khờ khạo một chút, nhưng đủ tỉnh táo để cảm nhận được tình cảm của người khác, cảm nhận được tình cảm của chính bản thân cô. Lúc bị người ta bịt miệng, người đầu tiên cô nghĩ đến là hắn. Tỉnh dậy cũng là nhớ tới hắn đầu tiên! Cô yêu hắn mất tiêu rồi...
   
"Anh thì biết gì chứ? Ai cho phép anh nói như thế! Sao anh biết tôi không yêu anh ấy? Tôi rất yêu anh ấy!" Đến chính cô còn không biết mình lấy can đảm ở đâu ra mà nói với hắn như thế nữa. Nhưng mà cô không hối hận!
  
Ngọc Cẩm Thơ đến lúc này thật không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, hắn nắm chặt hai bả vai cô, kích động cùng giận dữ:
  
"Hắn chỉ là một kẻ lừa dối thôi! Có điều này em không biết, cái gì mà Võ Gia có ơn với Lâm Gia? Điều là do hắn bịa đặt mà thôi! Em biết chưa hả?"
  
"Không! Anh nói dối! Anh là đồ đáng ghét!" Nếu lúc này, hai tay cô không bị trói, mắt cô cũng không bị che lại, chắc chắn Lâm Vỹ Dạ sẽ kích động mà đẩy hắn ra, hướng tới người hắn mà đánh không thương tiếc!
  
Tên này thật đáng ghét! Tại sao lại muốn bài xích cô và Giang?
  
"Đừng mù quáng nữa! Hắn chỉ lừa em thôi!"
  
Lừa sao?
  
"Hức... Anh buông tôi ra! Hức hức... huhu Giang....."
  
Lâm Vỹ Dạ khóc lớn, là khóc như đứa trẻ, không kiêng nể mà gọi tên Trường Giang trước mặt Ngọc Cẩm Thơ. Chỉ là bây giờ hắn ta cũng không màng đến nữa! Thấy cô khóc, hắn khó chịu chết được!
  
"Lâm Vỹ Dạ đừng khóc! Đừng khóc nữa!"
  
Lâm Vỹ Dạ một khi đã khóc thì khó ai dỗ dành được, có lẽ chỉ có Trường Giang mới có thế nhanh chóng dụ dỗ cô nín khóc:
  
"Giang... Anh thả tôi ra đi!"
  
"Hừ... Em thật cứng đầu!" Hắn chưa bao giờ nhẫn nại với ai thế đâu!
  
Đúng lúc này, thuộc hạ bên ngoài gấp rút báo cáo:
  
"Sếp! Bên... Bên ngoài... Trường Giang đã cho người đến đây rồi, còn mang theo rất nhiều vũ khí!"
  
"Giang!" Lâm Vỹ Dạ vui mừng, tiếng khóc cũng ngừng hẳn.
  
"Chết tiệt! Bên ta không có vũ khí sao? Mau đánh trả bọn họ!"
  
"Boss! E là không nên! Nơi đây là dưới lòng đất, rất không thích hợp để dùng vũ khí hạng nặng, lại nói, chúng ta không đủ lực lượng như bên hắn!" Thuộc hạ thân cận nhất của Ngọc Cẩm Thơ đi vào báo cáo, hắn là lần đầu tiên thấy anh ta thiếu suy nghĩ như vậy!
  
Ngọc Cẩm Thơ vẫn giữ chặt Lâm Vỹ Dạ, trong lòng thầm suy tính, nhìn cô một cái rồi nói:
  
"Chúng ta đi thôi! Lâm Vỹ Dạ!"
  
"Không! Anh đừng đem tôi theo!" Lâm Vỹ Dạ giãy dụa kịch liệt, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực của mình, chỉ mong thoát khỏi hắn.
 
Tên thuộc hạ kia thấy thế không khỏi lo lắng, có cô ta bên cạnh, xác suất bị bắt là rất lớn!
  
"Boss! Anh nghĩ lại đi! Ngày tháng sau này còn dài, hiện tại Trường Giang đến mà không thấy cô ta, chỉ e sẽ tìm đến mật đạo - Con đường chúng ta rút lui, không sớm thì muộn, nơi này sẽ sập mất!"
  
Ngọc Cẩm Thơ nhíu mày, hắn biết chứ, làm sao không biết! Nhưng mà hắn không muốn bỏ cô lại đây!
  
"Boss!" Tên thuộc hạ vô cùng sốt ruột.
  
Ngọc Cẩm Thơ bế Lâm Vỹ Dạ ngồi ngay ngắn trên ghế, lại vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của cô:
  
"Sẽ còn gặp lại đấy!"
  
Lâm Vỹ Dạ dường như nín thở khi nghe hắn nói, lát sau nơi đây liền trở thành một không gian yên tĩnh.
  
"Tiểu Dạ!" Giọng nói của Trường Giang vang lên từ xa, Lâm Vỹ Dạ mừng rỡ, cũng gọi tên hắn:
  
"Giang! Giang! Em ở đây! Hu Hu Giang!"













 
 
hé hé đã quay trở lại rùi nek👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro