The Confession (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doyoung hiện đang đợi bên ngoài phòng khám sau khi lấy nước tiểu vào trong cốc. Họ cũng lấy mẫu máu để thử nghiệm thêm. Giờ tất cả những gì còn lại cần làm là chờ đợi, và cứ mỗi giây trôi qua, anh lại cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề hơn.
 
“Ahh — chết tiệt!” Doyoung bực bội rên rỉ. Đi một mình là một ý tưởng tồi ngay từ đầu nhưng anh vẫn đi. Trước khi hoảng loạn hoàn toàn, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác và gửi một tin nhắn nhanh tới alpha duy nhất mà anh tin tưởng ở bên anh lúc này.
 
Omega không muốn nói với anh trai alpha của mình những gì đã xảy ra nhưng anh cảm thấy cần phải nói với ai đó, nếu không anh sẽ bùng nổ. Anh chắc chắn Gong Myung sẽ rất tức giận nhưng anh vẫn sẽ ở bên Doyoung dù có chuyện gì đi nữa.
 
Doyoung gửi cho anh ấy vị trí của anh và chỉ gõ từ ‘SOS’, hy vọng rằng anh trai anh sẽ  nhận ra rằng anh đang ở trong một phòng khám omega, Gong Myung sẽ bỏ tất cả mọi thứ và đến được đây. Sau một vài giây, Doyoung đã có thể thở dễ dàng hơn một chút khi các dấu chấm xuất hiện trong ứng dụng Messenger của anh. Khi anh trai của anh nói với anh rằng anh ấy hiện đang trên đường đến mà không hỏi một câu nào, sự an ủi ngay lập tức có tác dụng, Doyoung cảm thấy ấm áp.
 
Omega chắc chắn rằng anh sẽ cắn trụi hết cả móng tay của mình nếu anh trai anh đến phòng khám trễ một giây. Tất nhiên anh phải đón anh ấy từ lối vào vì các alpha sẽ không thể vào nếu không có lý do chính đáng.
 
Doyoung nhìn thấy anh trai mình đang đợi bên ngoài, anh bất cẩn chạy về phía lối ra. Khoảnh khắc anh trai nhìn thấy anh, theo bản năng, alpha sẽ mở rộng vòng tay và chờ đợi mùi hương omega ngọt ngào của Doyoung bao trùm lấy anh.
 
Cả hai im lặng một lúc trước khi Doyoung nhìn lên với đôi mắt đang trực trào ra. "Có chuyện gì vậy anh bạn?" Gong Myung hỏi, giọng anh đầy lo lắng. "Em có ổn không? Em đang run. "
 
“Hyung,” Doyoung càm ràm. "Em nghĩ rằng em có thể đang mang thai."
 
Alpha buông Doyoung ra và lùi lại một bước. "Sao?" Anh ấy hỏi khi nắm chặt cả hai vai của Doyoung. Gong Myung có thể không nhận thức được điều đó nhưng cách anh ấy ôm em trai của mình chắc chắn sẽ để lại vết bầm tím. "Em đã làm gì?"
 
Doyoung lau đi những giọt nước mắt đang tích tụ trước khi lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh trai mình. "Em có thể đang mang thai." Omega cố gắng thở ra với một hơi thở run rẩy.
 
"Gì? Khi nào? Sao có thể?" Gong Myung không nói nên lời khi cố gắng hiểu tình hình của Doyoung. Anh ấy đến đây vì nghĩ rằng em trai mình có thể đã bị ngộ độc thực phẩm hoặc bị một cái gì đó. Anh sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng em mình sẽ có thai. “Lại đây,” anh nói trước khi kéo người trẻ hơn vào lòng để ôm.
 
Doyoung nhanh chóng vùi mặt vào cổ anh trai để nước mắt thấm đẫm áo khoác của anh mình. Tất cả những cảm xúc, nỗi sợ hãi và sự nghi ngờ mà anh chôn sâu bên trong kể từ khi xác định điều đó xảy ra đều đồng loạt trỗi dậy.
 
"Doyoung?" Gong Myung đã gọi khi nhận thấy em trai mình bắt đầu thở gấp. “Thở đều, lần lượt nào. Vào, ra. Vào, ra. ” Alpha vừa hướng dẫn vừa xoa nhẹ các vòng tròn dọc theo lưng omega.
 
"Vào xe ngồi nhé, Doyoung, được không?"
 
Nó nghe có vẻ ra lệnh hơn là một gợi ý cho omega. Doyoung muốn đồng ý lời đề nghị nhưng anh lắc đầu đáp lại. "Không thể, tên em có thể sẽ sớm được gọi." Doyoung chỉ ra một cách yếu ớt.
 
Alpha gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. "Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện bên trong phòng khám."
 
Gong Myung dẫn vào trong khi tay trấn an phía sau lưng Doyoung. Rất nhiều khả năng đang chạy trong đầu của alpha khiến anh không thể tin được thực tế rằng em trai mình có thể mang thai. Gong Myung biết rằng điều đó có thể sẽ xảy ra một lúc nào đó trong tương lai nhưng anh không ngờ nó lại xảy ra sớm như vậy. Câu hỏi lớn nhất mà anh ấy muốn được trả lời là ‘Ai có thể là cha của đứa bé?’.
 
“Ngồi ở đây,” Gong Myung chỉ với một nụ cười nhỏ. Alpha đợi omega đã yên vị rồi ngồi bên cạnh. Anh ấy để một vài giây trôi qua cho Doyoung đủ thoải mái trước khi đặt một bàn tay nhẹ nhàng nhưng vững chắc lên đầu gối của em trai mình. "Có chuyện gì vậy Doyoung?"
 
Có anh trai ở đây với mình vừa là điều tốt nhất vừa là điều tồi tệ nhất mà Doyoung có thể hy vọng vì sự hiện diện của anh trai mình thôi cũng đủ khiến cậu bình tĩnh lại. Anh ấy thực sự có thể cảm thấy cơn hoảng loạn tuyệt đối mà anh cảm thấy vài phút trước đã biến mất. Mặt khác, nói với anh trai rằng mọi thứ dẫn đến tình trạng này đang khiến anh lo lắng hơn bao giờ hết vì một lý do khác.
 
"Anh còn nhớ khi em nói với anh rằng em đã quên thuốc iwsc chế của mình trong một lần em và Jaehyun đi cắm trại không?" Doyoung hỏi sau khi quyết định kể những gì thực sự đã xảy ra. Có lẽ nói sự thật, ít nhất là một nửa sự thật. Anh trai của anh có lẽ không muốn và cũng không cần biết chính xác cách Jaehyun đã làm tình với anh. Anh ấy cũng chắc chắn rằng Gong Myung sẽ không cảm kích nếu anh ấy cũng biết được cách anh ấy tuyệt vọng cầu xin Jaehyun bơm đầy tinh dịch cho anh mặc dù ban đầu alpha từ chối làm điều đó.
 
"Không." Gong Myung nói với giọng điệu không chút cảm xúc.
 
“Ồ,” Doyoung cười giả tạo. “Thực ra đó là một câu chuyện hài hước.” Và cùng với đó Doyoung bắt đầu kể lại câu chuyện về việc anh có thể đã mang thai như thế nào. Doyoung đã cố gắng hết sức để kể về anh và Jaehyun trong ánh sáng rực rỡ nhất có thể, biến họ thành nạn nhân của hoàn cảnh. Có lẽ là tốt nhất cho mọi người theo cách này.
 
"Và sau đó em ở đây, bây giờ trong sự hoảng loạn có thể đang mang thai." Omega nói với một giọng điệu đùa cợt nhẹ nhàng. Đó là một nỗ lực vô ích để làm cho anh trai anh cười vì alpha chỉ nhìn chằm chằm vào anh trong thời gian chết.
 
“Em chưa bị khó chịu, vẫn không cảm nhận được điều đó trong bụng, nhưng luôn có khả năng xảy ra mà anh biết đấy,” Doyoung đưa tay vuốt tóc trước khi tiếp tục. “Và em đoán là cuối cùng nó đã đến với em.”
 
Gong Myung im lặng thêm một lúc trước khi anh ấy chia sẻ với giọng điệu rất bình thường. "Em có chắc rằng sự hoảng loạn của em không liên quan gì đến Jaehyun không?"
 
Doyoung nghiêng đầu hoài nghi. "Ý anh là gì? Tất nhiên điều này liên quan đến Jaehyun. Anh ấy là cha của đứa con mà em có thể đang mang trong bụng ”.
 
"Ý anh là không sao, hãy nghe anh đi Doyoung." Gong Myung nhấc tay khỏi đầu gối của omega.
 
“Có thể, chỉ có thể, cơn hoảng loạn mà em gặp phải hôm nay không phải do bản thân mang thai mà là em đang lo lắng điều gì đó, hoặc trong trường hợp này, em sợ rằng mọi người sẽ trói buộc em với em ấy” Alpha thở dài. “Và em không muốn điều đó bởi vì em nghĩ rằng cậu ấy không muốn điều này và cậu ấy không yêu em trở lại như em mong muốn”.
 
Doyoung ngạc nhiên chớp mắt nhìn anh. “Hyung đang nói gì vậy? Yêu tôi theo cách em muốn? anh điên rồi." Anh ta hơi phòng thủ quá mức.
 
"Anh không phải Doyoung ngu ngốc." Gong Myung vừa nói vừa búng trán em trai mình. “Anh có mắt.Anh nhìn thấy hai đứa đang làm những điều kỳ lạ mà những người bạn thân thậm chí còn không thể coi là bình thường nữa ”.
 
“Ôi! Đau quá. ”Doyoung nhỏ giọng bất mãn khẽ vuốt ve trán mình. "Em không cần phải là một thằng khốn nạn như vậy đâu, Hyung."
 
"Vậy là em có yêu em ấy không?" Gong Myung hỏi bằng một giọng điệu quá rõ ràng để che đi sự quan tâm của anh ấy.
 
"Không!" Omega phun ra quá nhanh. "Ý em là không. em không yêu em ấy. "
 
“Doyoung,” Alpha cảnh báo.
 
"Được rồi. Em không biết nữa? Có lẽ? ”Doyoung chuyển ánh nhìn của mình ra khỏi anh trai trước khi đẩy kính của mình lại với một nụ cười ngượng ngùng. “Kể cả khi chúng em còn nhỏ, em luôn có thể nói rằng có sự níu kéo như thế này giữa hai đứa em nhưng em luôn loại trừ nó ra như đó một điều khác, nhưng kể từ khi Jaehyun biến thể, em bắt đầu coi em ấy như một điều gì đó nhiều hơn.”
 
Trước khi Gong Myung có thể bình luận về nó, họ nghe thấy y tá gọi tên em trai mình trong phòng 127. Cặp đôi nhanh chóng đứng dậy và đi thẳng đến phòng bác sĩ.
 
“Đi nào” Alpha nói khi dừng lại bên máy bán hàng tự động. "Anh sẽ mua nước cho chúng ta” Doyoung chỉ mỉm cười và đi về phía phòng 127. Với mỗi bước đi của anh, trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn trong lồng ngực. Đó là thời điểm tiếp nhận sự thật. Anh thở dài lần cuối cùng trước khi với tay nắm cửa và vặn nó từ từ.
 
"Chào Doyoung!" Jungwoo vui vẻ chào anh. Tuy nhiên, omega coi đó là một dấu hiệu xấu. Bác sĩ của anh có vẻ hơi quá chúc mừng theo ý kiến ​​của mình. Jungwoo lúc nào cũng có thái độ nhẹ nhàng và vui vẻ thế này nhưng đối với anh thì giống như anh ta sắp nói với ai đó rằng họ đã có thai.
 
“Chào Jungwoo,” Anh đã cố gắng đáp ứng sự nhiệt tình của bác sĩ nhưng anh không thể, không phải khi cuộc sống của anh đang treo lủng lẳng trên sợi tóc.
 
"Mời bạn ngồi."
 
Doyoung đã làm chính xác những gì được chỉ bảo. Trước khi anh ổn định chỗ ngồi của mình, cánh cửa bật mở và anh trai anh bước vào.
 
"Ồ, chào!" Doyoung có thể nói rằng bác sĩ omega không mong đợi một alpha bước vào. Thực ra cũng khá buồn cười khi thấy Jungwoo bối rối như thế nào. “anh có phải là alpha  của Doyoung’s. Rất vui được gặp anh, tôi là Kim Jungwoo. ”
 
“Không, không, không,” Doyoung nhanh chóng ngắt lời. "Anh ấy chắc chắn không phải là alpha của tôi." Alpha mỉm cười trước khi đưa tay ra cho bác sĩ omega.
 
"Cha mẹ của chúng tôi sẽ không vui lắm nếu tôi kết hôn với em trai mình." Gong Myung nói đùa, khiến Jungwoo bật cười dễ thương. "Xin chào, tôi là Gong Myung, anh trai của Doyoung"
 
Doyoung nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình. Khi Jungwoo đưa tay ra để bắt tay Gong Myung, alpha đã để tay anh ấy nán lại lâu hơn mức cần thiết một chút. Anh biết anh trai mình quá rõ vào thời điểm này. Omega có thể thấy rõ ánh mắt lấp lánh trong đôi mắt của anh trai mình. Điều này đã xảy ra quá nhiều lần trước đây. Anh muốn bác sĩ omega là của riêng mình.
 
“Hyung,” Doyoung gọi. "Bạn có phiền?" Omega hỏi với vẻ mặt đầy hiểu biết. Gong Myung nhìn lại trước khi chuyển sự chú ý sang Jungwoo và nở một nụ cười quyến rũ khác. “Đừng bận tâm đến tôi, Jungwoo. Tôi chỉ ở đây để đi cùng người em trai yêu quý của tôi. " Alpha vừa nói vừa ngồi xuống ghế đối diện với Doyoung.
 
"Điều đó giải thích sự tương đồng mạnh mẽ." Jungwoo nói với một nụ cười nhẹ nhàng. Sau đó, anh chuyển sự chú ý của mình sang Doyoung trước khi rút một phong bì màu nâu từ ngăn bàn của mình. “Được rồi, tôi vừa nhận được kết quả từ phòng thí nghiệm.”
 
Thời gian dường như chậm lại khi Jungwoo rút ra kết quả. Anh không biết mình có muốn mang thai hay không. Rất nhiều thứ giữa anh và Jaehyun sẽ thay đổi nếu anh mang thai nhưng anh cũng chắc chắn rằng mọi thứ sẽ không như vậy nếu anh không mang thai.
 
Cảm nhận được sự bất an rõ ràng của anh, Gong Myung nghiêng người về phía trước và đặt một bàn tay trấn an vững chắc lên đầu gối của Doyoung. "Nó sẽ ổn thôi." Omega cố gắng đáp lại cử chỉ tử tế bằng một nụ cười nhưng anh thậm chí không thể ép mình gượng làm điều đó.
 
“Được rồi,” bác sĩ lẩm bẩm khi xem xong toàn bộ nội dung của phong bì. “Nồng độ hCG của bạn là âm tính Doyoung.”
 
"Điều đó có nghĩa là gì Jungwoo?" Gong Myung là người hỏi trước, thấy Doyoung sợ quá không dám hỏi bác sĩ nói gì.
 
“HCG hay Human Chorionic Gonadotropin là một loại hormone mà cơ thể bạn sản xuất khi bạn mang thai.” Jungwoo nói với họ bằng một giọng điệu bình tĩnh. “Thử nghiệm chúng tôi thực hiện trên Doyoung là để xác nhận xem nó có trong máu hay nước tiểu của cậu ấy hay không. Vì bệnh nhân muốn chắc chắn, chúng tôi đã thu thập cả hai mẫu và kết quả là cả hai đều âm tính ”.
 
"Vậy là em trai tôi không có thai?" Gong Myung xác nhận, Jungwoo đáp lại bằng một cái gật đầu cộc lốc.
 
"Vâng, anh ấy không mang thai."
 
Gong Myung ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm tràn ngập khắp người, khiến anh nở nụ cười thật tươi với omega dễ thương trước mặt. Alpha định đứng lên và cảm ơn Jungwoo nhưng Doyoung là người đầu tiên nói.
 
“Nhưng dù sao thì tôi cũng đã bị một alpha trói chặt trong một cơn phát tình.” Omega nói. "Có nên gần như chắc chắn rằng tôi sẽ mang thai không?"
 
“Đó là một quan niệm sai lầm khá phổ biến trong trường hợp của bạn.” Bác sĩ omega cười nói. “Dựa trên những gì bạn đã nói với tôi trước khi chúng tôi tiến hành các thử nghiệm, những gì bạn đã trải qua là điều mà chúng tôi gọi là 'nhiệt cảm ứng sau chất ức chế'. Anh không thực sự phát tình đâu, Doyoung. ”
 
"Gì?" Gong Myung cắt ngang, trông bối rối hơn bao giờ hết. “Nhiệt cảm ứng sau chất ức chế?”
 
"Bạn thấy đấy, khi một omega sử dụng thuốc ức chế trong nhiều năm, cơ thể bắt đầu quên đi bản chất thực sự của nó." Jungwoo giải thích hết sức rõ ràng. “Vì vậy, khi omega đó đột nhiên ngừng sử dụng thuốc ức chế, cơ thể sẽ bắt đầu ghi nhớ và cách tốt nhất để làm điều đó là kích hoạt theo bản năng.”
 
Anh em họ Kim im lặng chăm chú lắng nghe lời giải thích của Jungwoo. Đây là lần đầu tiên cả hai được nghe về điều này và thật sự rất thú vị khi tìm hiểu về nó.
 
“Cơ thể của omega chuyển sang trạng thái phát tình nhưng vì nó cần được làm quen lại với các chức năng omega của mình, nó gần như đi vào giai đoạn chạy thử nghiệm”
 
"Chạy thử nghiệm?" Doyoung và Gong Myung hỏi cùng một lúc bằng cùng một giọng điệu bối rối, khiến Jungwoo cười khúc khích.
 
“Vâng, một cuộc chạy thử nghiệm. Nó giống như thử nghiệm để xem liệu cơ thể còn có thể bị phát tình lên hay không. Điểm khác biệt duy nhất so với kì phát tình bình thuofng  là các chức năng sinh sản sẽ ngừng hoạt động để tự bảo vệ nếu cơ thể không thể xử lý được. "
 
"Điều này không được dạy theo bản năng tự nhiên." Gong Myung nói đùa, khiến Jungwoo lại bật cười.
 
"Thành thật mà nói, điều này cũng mới đối với chúng tôi." Jungwoo ngượng ngùng thừa nhận.
 
Doyoung chắc chắn rằng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục nhưng anh không thể nhớ một điều gì. Chắc hẳn anh đã rời đi vì điều tiếp theo anh biết là anh đang đi bộ trong bãi đậu xe về phía xe của anh trai mình. Hai chữ ‘không mang thai’ vẫn văng vẳng bên tai anh. Thay vì cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng, Doyoung chỉ cảm thấy trống rỗng.
 
"Em không sao chứ?" Gong Myung hỏi khi mở cửa cho Doyoung. "Em không nói một lời nào kể từ khi chúng ta rời văn phòng của Jungwoo."
 
Doyoung cố gắng thoát ra khỏi khoảng trống mà anh đã bị hút vào trong đầu. Một nỗ lực đáng buồn để xoa dịu mối quan tâm của anh trai bằng lời nói đã được thực hiện nhưng cuối cùng Doyoung chỉ nói một điều. "Vâng,"
 
Gong Myung mỉm cười cảnh giác trước khi đưa anh trai vào trong xe. Chuyến xe trở về ký túc xá của Doyoung thật yên tĩnh. Omega chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi anh trai để anh yên tĩnh trong phần lớn thời gian, chỉ hỏi Doyoung có muốn ăn gì đó không.
 
“Hyung,” Doyoung thốt lên khi nhìn thấy khu chung cư của họ cách đó vài dãy nhà. "Em muốn về nhà."
 
“Đúng vậy,” Gong Myung nói với một tay trên vô lăng. "Anh nhìn thấy KTX của em từ đây."
 
“Không, ý em là trở về nhà, với Appa và Eomma.”
 
Gong Myung nhăn trán khó hiểu. "Ý em là nhà mình á?"
 
Doyoung  gật đầu một cách nghiêm túc. "Anh có thể thả em ở ga xe lửa gần nhất không?"
 
“Em có chắc không” Doyoung có thể cảm nhận được sự e ngại của anh trai mình về ý tưởng này nhưng anh không quan tâm.
 
Anh không muốn ở gần Jaehyun ngay bây giờ.
 
“Không phải em bỏ học đại học và chuyển về nhà”. Doyoung thanh minh. "Em cần một chút nghỉ ngơi từ mọi thứ vào cuối tuần này, em nghĩ vậy."
 
Gong Myung im lặng trong khoảng một phút sau đó anh ấy dùng tay còn lại gãi cằm. "Anh sẽ đưa em về."
 
***
 
Đường về nhà cha mẹ, hai người vẫn như cũ, tương đối yên tĩnh. Gong Myung đã cho anh không gian cần thiết. Họ thậm chí không bận tâm đến việc đóng gói quần áo. Anh em nhà Kim chỉ việc lái xe thẳng về phía trước vì họ biết rằng họ vẫn còn một số quần áo ở nhà bố mẹ để mặc.
 
Giữa lúc đang nghĩ cách làm thế nào để nói với Jaehyun rằng anh không có thai vì việc thuyết phục alpha rằng anh không mang thai đã không thể thực hiện được, omega đã ngủ say. Doyoung bị Gong Myung đánh thức khi họ chỉ còn cách nhà vài phút.
 
"Anh có aspirin không?" Doyoung hỏi khi cơn đau nhói trong đầu không dừng lại. Một làn sóng nhớ nhung ập đến khi anh nhận ra rằng điều này có chút gì đó quá quen thuộc với anh. Điều này rất gợi nhớ về lần anh và Jaehyun đi cắm trại, khi mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Anh không thể không cười một chút. Có lẽ dù sao thì nó cũng nhất định xảy ra. Anh không thể nói dối mọi người được nữa.
 
“Anh nghĩ là có trong ngăn đựng găng tay của mình. Tuy nhiên, không có nước. "
 
Doyoung mở ngăn đựng găng tay và lục tìm lọ aspirin. Khi anh tìm thấy nó, anh lấy một viên ra và cho vào miệng. Một vài phút sau, họ đến nhà của cha mẹ họ.
 
Cả Appa và Eomma của anh ấy đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cậu con trai của họ nhưng họ vẫn chào đón họ với vòng tay rộng mở ấm áp. Họ nói chuyện ngẫu nhiên một lúc trong phòng khách trước khi Doyoung cảm nhận được tác dụng của thuốc aspirin mà cậu ấy uống trong xe. Anh cáo lỗi trước khi về thẳng phòng nghỉ ngơi.
 
***
 
Đã hơn 7.30 PM và Jaehyun đang đi đi lại lại trong phòng khách, cậu cố gắng gọi vào điện thoại của Doyoung. Omega nói rằng anh chỉ cần đến thư viện để đọc trước các bài đọc nhẹ và có lẽ anh sẽ trở lại trước bữa tối. Jaehyun không muốn để Doyoung không có người đi theo nhưng cậu nhớ lời hứa của mình là nới lỏng xung quanh anh. Đó rõ ràng là một lựa chọn sai lầm vì lúc này omega không trả lời điện thoại của cậu.
 
“Nhấc máy đi Doyoung chết tiệt,” Alpha chửi rủa khi một cuộc gọi khác không kết nối được. Cậu cũng đã thử gọi Taeyong, Johnny và Yuta nhưng tất cả họ đều không biết Doyoung đang ở đâu. Taeyong thậm chí còn đi tìm omega trong thư viện nhưng thậm chí không thấy bóng dáng của Doyoung.
Alpha lục nát bộ não của mình xem còn bất kỳ ai Doyoung có thể ở cùng. Cậu biết tất cả những người mà omega hay đi chơi cùng và đó là một danh sách rất ngắn. Cậu cuộn qua danh bạ của mình và khi nhìn thấy tên của Gong Myung trong đó, Cậu cố gắng nhấn nút gọi.
 
Nó đổ chuông một vài lần trước khi cuộc gọi được kết nối. "Hyung có gặp anh Doyoung không?" Jaehyun hỏi ngay lập tức. "Anh ấy vẫn chưa về nhà và em bắt đầu lo lắng."
 
“Doyoung không sao đâu Jae. Em ấy an toàn. Em ấy đang ở bên cạnh anh ”. Các alpha thông báo cho nhau một cách bình tĩnh.
 
Một sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và tổn thương tràn ngập trái tim Jaehyun khi biết Doyoung đang ở đâu. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì không có chuyện gì xảy ra với omega nhưng cậu cũng hơi đau vì anh ấy thậm chí còn không thèm nói cho cậu biết. “Anh đang ở đâu vậy Hyung? Em sẽ đến đón Doyoung. "
 
“Bọn anh đã trở về nhà của bố mẹ. Bọn anh sẽ ở lại vào cuối tuần và sẽ trở lại vào thứ Hai.”
 
“Vâng” Jaehyun thở dài thất bại. "Cảm ơn Hyung."
 
"Jaehyun,"
 
Nghe thấy âm điệu mà Gong Myung sử dụng trên điện thoại khiến cậu thẳng lưng. Jaehyun đã biết alpha trong nhiều năm và anh ấy chưa bao giờ sử dụng giọng điệu này với Jaehyun.
 
“Anh sẽ chỉ bỏ qua một lần này. Em nghe đây?" Gong Myung cảnh báo. "Đừng làm tổn thương em trai anh một lần nữa."
 
Jaehyun chưa kịp nói gì thì anh trai Kim đã kết thúc cuộc gọi. Nghe những lời đó chỉ khiến cậu muốn gặp Doyoung lúc này hơn bao giờ hết. Cậu tra cứu lịch tàu trên điện thoại của mình rồi kiểm tra thời gian để xem cậu có thể đến được chuyến tàu cuối cùng để trở về nhà hay không. Khi chắc chắn rằng mình sẽ làm được, cậu nhanh chóng nhét vài thứ gì đó vào balo và xuất phát.
 
***
 
"Con có chắc là con sẽ ổn chứ?" Mẹ anh i khi thấy Doyoung mặc chiếc áo hoodie màu xám. Đó là chiếc áo hoodie màu xám của Jaehyun. Alpha có thói quen để những món đồ  đó trong phòng của Doyoung trong thời gian học trung học vì đa phần thời gian họ đều ở phòng anh. Jaehyun luôn coi việc mang áo hoodie đến nhà Doyoung là một việc phiền phức nên cậu đã để lại một vào món ở phòng anh.
 
“Vâng, Eomma,” Doyoung mỉm cười. "Con chỉ ra ngoài đi dạo."
 
“Con có muốn anh đi cùng không? Đã khuya lắm rồi. " Giọng bà tràn ngập sự quan tâm. Anh vẫn chưa cho họ biết lý do thực sự họ về nhà. Anh chỉ nói với họ rằng anh đột nhiên nhớ họ nên anh và Gong Myung quyết định về nhà một chuyến. Tuy nhiên, đó không hoàn toàn là một lời nói dối. Omega thực sự rất nhớ bố mẹ mình. Anh cũng không muốn nhìn thấy Jaehyun, đó là điều quan trọng.
 
"Con sẽ ổn thôi, Eomma." Doyoung rên rỉ. “Hãy xem tập mới nhất của‘ Penthouse ’hoặc thứ gì đó.” Sau đó, anh mở cửa và bước ra ngoài vài bước. Không khí ban đêm se lạnh ngay lập tức thấm vào da anh và khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Cơn đau đang chạy trên da khiến anh phân tâm khỏi cảm giác đau tê tái trong lồng ngực.
 
Ban đầu, Doyoung chỉ đi dạo quanh thị trấn một cách vu vơ nhưng khi nhìn thấy sân chơi, anh ngay lập tức mỉm cười. Omega đã tiến về phía xích đu. Trở lại nơi đây luôn cổ vũ anh. Nơi này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu mà anh chắc chắn rằng anh sẽ trân trọng mãi mãi.
 
Sân chơi trống vắng khi anh đến đó nhưng anh không thực sự ngạc nhiên. Sẽ sốc hơn nếu Doyoung nhìn thấy ai đó đang chơi vào giờ này. Anh nhận thấy không có gì thay đổi nhiều. Một số băng ghế đã được sơn lại, một số cây xanh đã bị chặt bỏ nhưng mọi thứ vẫn trông như cũ.
 
Khi đến chỗ xích đu, anh kéo nó vài cái để kiểm tra xem nó có thể nâng đỡ trọng lượng của mình hay không. Sau khi hài lòng, anh ngồi vào chỗ và ngay lập tức bắt đầu đu. “Mình đã quên mất điều này,” Doyoung thì thầm với chính mình khi anh đẩy mình lên cao hơn và cao hơn trong không khí. Nhớ lại phần yêu thích nhất của mình khi chơi xích đu, anh gồng mình trong sự chờ đợi trước khi nhảy ra khỏi nó vào đúng thời điểm.
 
“Anh luôn biết thời điểm thích hợp để nhảy khỏi xích đu.”
 
Doyoung ngay lập tức quay đầu lại và tìm kiếm nguồn phát ra giọng nói quá đỗi quen thuộc này. Anh nhìn thấy Jaehyun đang đứng cạnh cái ghế và mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cài cúc bên trong quần tây màu nâu cùng giày cao su trắng. “Quần áo nhà thờ,” Doyoung tự lẩm bẩm. Omega nhanh chóng chuẩn bị tinh thần trước khi đối mặt hoàn toàn với Jaehyun. “Em —”
 
Anh không thể nói hết câu của mình vì Jaehyun đã ôm chặt lấy anh trong vòng tay ấm áp. Doyoung không biết phải làm gì hay nói gì nên anh để mặc cho alpha làm những gì cậu  ấy muốn. Dù sao thì anh cũng không thể làm được gì.
 
Khi cảm thấy cái ôm của alpha nới lỏng, anh tiến đến ngực Jaehyun và đẩy nhẹ cậu. "Em đang làm gì ở đây?"
 
"Anh đã không trở về nhà." Alpha nói trước khi kéo omega lại gần và vùi mặt vào cổ anh. "Anh nói rằng anh sẽ trở về nhà và chúng ta có thể ăn tối cùng nhau."
 
“Xin lỗi,” Doyoung trả lời. Anh thực sự không biết tại sao anh lại xin lỗi nhưng anh cảm thấy mình phải làm vậy.
 
"Tại sao anh không trở về nhà, với em?" Jaehyun nói, từ chối nhìn ánh nhìn của người kia. Khuôn mặt của cậu vẫn đang vùi vào cổ Doyoung và có vẻ như nó sẽ không sớm thay đổi. "Em đã rất lo lắng."
 
"Anh không mang thai, Jaehyun."
 
Sự kìm hãm của alpha đối với anh ngày càng chặt chẽ hơn. “Em biết, anh vẫn luôn nói thế—”
 
“Không,” Doyoung đẩy Jaehyun ra, sự tức giận và thất vọng vụt qua anh. Nó giống như mọi dây thần kinh trong cơ thể anh đang bị đốt cháy. Nó không chỉ vào Jaehyun, hay do tình hình trước mắt. "Anh không mang thai. Hôm nay anh đã đến gặp bác sĩ omega để xác nhận ”.
 
“Chờ đã? Em đã nghĩ rằng chúng ta đã thống nhất sẽ đi cùng nhau vào ngày mai? ” Sự ngạc nhiên đã hiện rõ khi Jaehyun hỏi anh.
 
"Em đã hoảng loạn không vì cái gì cả Jaehyun." Doyoung cười đắc ý. "Anh đã nói với em là anh không có thai nhưng em không bao giờ nghe."
 
Jaehyun nhìn anh chằm chằm. Không có lời nào. Khong cam xuc. Không có gì. Chỉ là một biểu hiện trống rỗng, vô cảm.
 
"Thôi nào." Doyoung cổ vũ. “Anhvừa nói với em một tin tốt! Anh nghĩ đó là một lý do để ăn mừng. "
 
“Vâng, tất nhiên rồi” Alpha khẽ gật đầu khi nhìn xuống đất. "Đó là một tin tốt, một tin rất tốt."
 
Tất nhiên đó là một tin tuyệt vời. Doyoung phớt lờ cơn đau đang lan ra khắp người. Đó sẽ là một lời nhắc nhở liên tục về điều mà Jaehyun buộc phải làm khi Doyoung đưa họ vào một tình huống không thể khác hơn. Nó sẽ là địa ngục. Anh sẽ thực sự bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng trong suốt phần đời còn lại của mình. Làm thế nào anh có thể vượt qua cùng Jaehyun nếu họ phải nuôi dạy một đứa trẻ cùng nhau?
 
Cuối cùng thì việc phát hiện ra mình không mang thai chính là điều mà Doyoung cần và anh vô cùng biết ơn vì giờ đây anh đã có thể bắt đầu lại. Anh thực sự sẽ không bao giờ có thể tiến về phía trước nếu phải chiến đấu với Jaehyun ở hai mặt trận, yêu cậu bằng tất cả mọi thứ trong trái tim của mình và bị thu hút bởi biến thể alpha của cậu. Ít ra thì anh cũng có thể cắt đứt một trong những lí do đó ra khỏi cuộc đời mình một cách dễ dàng.
 
Rõ ràng Jaehyun sẽ cần gấp đôi thời gian để xử lý tin tức vì cậu đã làm việc quá sức và luôn chắc chắn rằng Doyoung đang mang thai. Anh không thực sự quan tâm đến việc bao lâu bởi vì điều đó có nghĩa là Jaehyun cuối cùng sẽ được giải phóng khỏi anh.
 
Anh nhìn lên bầu trời và thấy hàng triệu ngôi sao đang chiếu xuống. Nó làm anh nhớ lại cái đêm họ đi cắm trại. Ở một mức độ nhất định, omega rất biết ơn vì họ đã đi cắm trại cùng nhau vì nếu không, anh vẫn sẽ mắc kẹt với những lời dối trá. Anh sẽ không bao giờ có thể thể hiện con người thật của mình với bạn bè. Anh cũng không bao giờ nhận ra mình đã yêu người bạn thân nhất của mình, Jung Jaehyun đến mức nào.
 
"Sao?" Doyoung hỏi khi nhận thấy ánh mắt đăm chiêu của Jaehyun dành cho mình.
 
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em-” Giọng Jaehyun ngắt ra, lóng ngóng với lời nói của mình. "Điều gì sẽ xảy ra nếu em muốn anh mang thai?"
 
Đột nhiên có cảm giác như tất cả không khí xung quanh họ bị hút đi hết với câu hỏi đó và Doyoung không thể thở được trong vài giây. Sức nặng của nó treo ở đó giữa hai người, sự im lặng đến chói tai.
 
"Sao?" Doyoung hỏi, miệng há ra một cách ngu ngốc vì ngạc nhiên. "Em có bị điên không? Em đã buồn và lo lắng vì điều này trong nhiều tuần. Em không phải nên cảm thấy nhẹ nhõm sao? "
 
“Em không khó chịu,” Jaehyun lập luận. “Ban đầu, em không biết phải giải quyết hậu quả hành động của mình như thế nào. Nhưng sau khoảng một tuần, em không biết nữa, em dần quen với nó. ” Cậu nói như thể cậu cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về nó.
 
“Anh xin lỗi Jae,” Doyoung cười khẽ, tim đập thình thịch khi sự vô lý của tất cả những điều này lại lướt qua anh một lần nữa. "Nhưng em biết không, em vẫn có thể có một đàn con, nhưng ít nhất bạn có thể có con với người mà em thực sự muốn và yêu." Doyoung hít vào những hơi thở ngắn, cố gắng xua tan đi sự căng thẳng đang bao trùm lấy anh, nỗi đau đang giằng xé nội tâm anh.
 
“À, vấn đề là, thành thật mà nói, em đã quen với ý nghĩ rằng đó là anh.” Jaehyun run rẩy cười, nhìn Doyoung với đôi mắt hối lỗi to lớn. "Em muốn người đó là anh."
 
Mọi phân tử oxy như biến mất khỏi phổi của Doyoung. Anh như ngừng thở theo đúng nghĩa đen. Vẻ mặt của Jaehyun trở nên hoảng hốt và cậu lao về phía trước. Doyoung cảm thấy vòng tay cậu đang ôm lấy mình.
 
"Em xin lỗi. Em không nên nói bất cứ điều gì. ” Jaehyun nhấn mạnh, lông mày nhíu lại với vẻ lo lắng. "Em không biết điều này lại khiến anh khó chịu đến mức này." Một tiếng cười không hài hước bật ra. “Tất nhiên rồi, anh sao lại muốn điều này được chứ? Em sẽ rút lại lời vừa nói ”.
 
Jaehyun ôm anh chặt hơn và Doyoung áp mũi vào bên dưới quai hàm của cậu. Anh cảm thấy hơi nóng từ mặt Jaehyun phả vào cổ mình và rùng mình khi Jaehyun hít sâu.
 
"Đừng lấy lại nó." Anh khàn giọng trả lời.
 
Jaehyun cứng người và lùi lại, nhìn chằm chằm vào anh đến nỗi Doyoung cảm thấy hơi ấm tràn ngập khắp mặt và cổ. "Có thật không?"
 
"Có thật không." Doyoung thở phào lặp lại.
 
Jaehyun tiếp tục nhìn anh chăm chú, đôi mắt nâu sẫm và van lơn, Doyoung cảm nhận được điều đó, sự hiện diện tràn ngập của Jaehyun. Miệng anh khô lại và anh không thể ngăn được lỗ nhỏ của mình theo phản xạ mà siết chặt. Jaehyun nao núng và nó đốt cháy bên trong Doyoung. Không có cách nào khác khiến Jaehyun biết rằng cơ thể mình đã phản ứng, ngoại trừ việc mùi hương của Jaehyun đột nhiên nồng nặc hơn trong không khí, đặc quánh lại.
 
"Hãy hứa với em là anh sẽ không cười." Jaehyun nói trước khi tránh xa Doyoung. “Em không biết tại sao em lại mua nó sáng nay nhưng em chỉ nghĩ đến anh ngay khi em nhìn thấy nó.”
 
Doyoung không thể không bật cười khi thấy Jaehyun lôi ra một đôi tất hình chú thỏ nhỏ cho trẻ sơ sinh. "Dễ thương thật đấy!" Omega kêu lên và tiến tới để nhìn kỹ hơn thứ mà Jaehyun đang cầm trên tay.
 
"Anh đã nói rằng anh sẽ không cười!" Jaehyun hờn dỗi nói.
 
"Anh đã không nói bất cứ điều gì." Doyoung trêu chọc. "Anh nghĩ rằng trông sẽ rất dễ thương trên em bé của chúng ta."
 
Cậu nở nụ cười thật tươi trước khi xâm nhập không gian cá nhân của Doyoung một lần nữa và nghiêng người thì thầm, “Thật không? Anh có muốn ngay bây giờ không? ”
 
“Ừ,” Doyoung rên rỉ, siết chặt lấy Jaehyun hơn. Sau khi trải qua mọi chuyện, Doyoung nhận ra rằng mình không muốn gì hơn nữa. Anh đã muốn có Jaehyun kể từ khi cậu biến thể thành một alpha. Có lẽ nó còn trước cả khi đó nữa. Trong suy nghĩ của anh, khả năng Jaehyun thích anh là rất nhỏ nên không ai có thể đổ lỗi cho anh nếu anh muốn xác nhận điều đó.
 
Omega vật lộn để tìm giọng nói của mình. “Chờ đã, em thực sự muốn— với anh?”
 
Mặt Jaehyun nóng bừng, mắt không rời mắt. “Có một chút ngại ngùng để thừa nhận nhưng em không muốn gì hơn nữa kể từ chuyến đi cắm trại”.
 
Doyoung muốn nhắm mắt lại trước âm thanh đáng kinh ngạc của những từ đó nhưng anh không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Jaehyun. “Đánh dấu anh là -” Jaehyun nhắm mắt lại và siết chặt hai hàm vào nhau. Khi cậu mở chúng một lần nữa, cường độ tăng gấp đôi. Cậu nói một cách nhẹ nhàng, nhưng đều đặn, “Đó là một trong những điều tuyệt vời nhất mà em từng trải qua. Em đã bị choáng ngợp bởi cảm giác đúng đắn khi ở bên anh. Thật khó để nắm bắt được điều đó sau đó. "
 
Doyoung gật đầu, hoàn toàn không nói nên lời. Thậm chí không chắc liệu anh có muốn nói hay không nếu nó làm gián đoạn thêm bất cứ điều gì mà Jaehyun phải nói.
 
Jaehyun tiếp tục, “Sau khi điều đó xảy ra, em cảm thấy rất xấu hổ vì anh không có sự lựa chọn. Và mặc dù anh đã nói rằng anh muốn điều đó, anh đã bị ảnh hưởng bởi sự phát tình của anh và em phải là người chịu trách nhiệm. Nhưng em không thể ngăn mình lại. Và sau đó em ngừng cảm thấy tội lỗi vì em muốn làm điều đó một lần nữa. Em đã vô cùng sợ hãi rằng em sẽ nhảy vào anh bất cứ lúc nào vì vậy em đã tránh mặt anh lúc đầu. "
 
"Nhưng em đã rất ám ảnh về việc anh có thai." Doyoung nói thêm.
 
“Đúng vậy. Nhưng đó là vì em không thể ngừng nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của em. Lẽ ra em phải dừng lại và anh đã phải trả giá cho điều đó. Và anh đã kiên quyết khẳng định anh không hề mang thai. Em đã lo lắng rằng anh không xem nó nghiêm túc và khi anh phát hiện ra điều đó anh sẽ ghét em. "
 
“Jaehyun, hãy làm ơn đừng cảm thấy mình có trách nhiệm với mọi việc nữa.” Doyoung cười nhẹ nhõm. Những cảm giác ngọt ngào nhất trên thế giới này đang xoáy vào trong anh. “Anh biết điều này có thể hơi sớm để nói ra ở thời điểm này. Anh không mong em đáp lại điều đó ngay nhưng— Anh yêu em Jung Jaehyun. Anh đã yêu em từ rất lâu ”.
 
“Chà,” Jaehyun trầm ngâm một giây trước khi cười thật tươi. "Em cũng yêu anh!"
 
Doyoung đẩy Jaehyun ra và anh bắt đầu đập tay vào ngực người cậu. “Em không nên nói điều đó! Em phải nói điều gì đó như em cho anh một cơ hội hay điều gì đó đại loại như vậy! ”
 
"Nhưng em yêu anh Kim Doyoung."
 

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro