The Aftermath Pt. 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Doyoung thức dậy với suy nghĩ về Jaehyun. Điều cuối cùng anh nhớ từ đêm qua là Jaehyun đợi bên ngoài phòng tắm để anh tắm xong. Doyoung có thể nghe thấy tiếng gõ chân đều đặn của alpha trên sàn nhà như thể cậu sẽ không chờ đợi thêm một phút nào nữa. Khi anh hoàn thành xong, Doyoung chưa kịp mặc quần áo vào thì Jaehyun lao vào đánh giá anh một cái.

“Chàng trai tốt,” Jaehyun khen ngợi khi cậu không phát hiện ra mùi hương lạ nào trên người Doyoung, chỉ có mùi hương ngọt ngào của anh. Cậu vò nhẹ mái tóc ướt của Doyoung trước khi đi về phòng riêng của mình, để lại cho Doyoung một mớ hỗn độn đỏ mặt.

Một nụ cười vô tình nở trên khuôn mặt anh khi anh bắt đầu nằm dài trên giường. Đáng lẽ anh phải thấy điều đó thật kỳ lạ, người bạn thân nhất của anh không muốn có bất kỳ mùi hương nào khác trên người anh ngoại trừ mùi của mình, nhưng anh thực sự thấy nó khá đáng mến. Nó làm hài lòng omega bên trong anh.

Mọi chuyện giữa anh và Jaehyun vẫn còn khó xử, anh không thực sự biết họ đnag đứng ở đâu, nhưng ít nhất họ đã nói chuyện với nhau vì sự cố đêm qua. Đó là một bước tiến lớn đúng hướng khi Jaehyun thậm chí không thể đứng cùng phòng với anh trong vài ngày qua. Có lẽ họ vẫn có thể biến mọi thứ trở lại như trước đây.

“Jung Jaehyun,” Doyoung thở dài một mình khi để bản thân chìm trong mộng tưởng. "Anh phải làm sao với em đây?"

"Làm gì với em?"

Doyoung ngay lập tức ngồi dậy và để mắt điên cuồng tìm kiếm Jaehyun. Anh nhìn thấy Jaehyun nở một nụ cười ranh mãnh trong khi đang tìm kiếm quần áo trong tủ của mình, anh đã hét lên. "Em đang làm gì đấy?" Trái tim anh như thắt lại trước cái cách mà đôi mắt Jaehyun nhăn lại vì hạnh phúc nhưng anh không để điều đó làm anh phân tâm khỏi những gì đang diễn ra trước mặt. "Em đang làm gì đấy?" Doyoung lặp lại câu hỏi của mình khi Jaehyun ngang nhiên phớt lờ và tiếp tục những gì cậu đang làm.

"Em chỉ mang một vài bộ quần áo của em đến đây." Jaehyun thông báo cho anh khi đang xếp quần áo của mình dọc theo quần áo của Doyoung.

"Tại sao?" Doyoung dừng lại khi tập trung vào việc Jaehyun đang làm.

“Đêm qua thực sự khiến em phải suy nghĩ,” Jaehyun nâng đống quần áo cậu có và đưa nó cho Doyoung. “Em thực sự không thích khi mùi của một alpha khác ở trên người anh nên em đã mang cho anh một số quần áo của em, chẳng hạn như một vài chiếc áo hoodie và quần thể thao, để anh mặc khi ra ngoài để không alpha nào nghĩ đến việc đến gần anh. ”

“Anh thề với Chúa Jaehyun,” Anh có thể cảm thấy sự thất vọng đang tích tụ bên trong mình. "Anh thậm chí không muốn hỏi tại sao." Anh nghĩ rằng mọi thứ đang bắt đầu sáng sủa giữa họ nhưng có vẻ như Jaehyun vẫn đang mắc phải những trò tai quái alpha của cậu.

“Tốt,” Jaehyun cười rộng hơn khi cậu tiếp tục xếp một chồng áo sơ mi khác vào tủ của Doyoung một cách gọn gàng. "Dậy đi nào vì em đã làm bữa sáng cho anh."

Omega rên rỉ lớn tiếng trước khi gục đầu xuống gối, quyết định không để ý đến người đàn ông tên Jaehyun. Chắc chắn là còn quá sớm để đối phó với Jaehyun.

Một phút trôi qua và Doyoung cảm thấy alpha đang kéo cánh tay mình ra khỏi giường. "Thôi nào, bữa sáng sắp nguội rồi."

“Không,” Doyoung rên rỉ. “Anh không muốn. Anh không đói." Anh kiên định với quyết định của mình nhưng dạ dày của anh phản bội anh bằng cách ầm ĩ, khiến Jaehyun bật cười thành tiếng.

“Doyoung,” Alpha dỗ dành cậu rời khỏi giường. "Sẽ không tốt cho em bé nếu anh không ăn." Doyoung chỉ biết thở dài thườn thượt, không còn khí lực để đấu với Jaehyun. Anh thả cơ thể mình thành hư không, buộc Jaehyun phải cố gắng nhiều hơn mức cần thiết, chỉ để kéo anh ra khỏi giường.

Jaehyun buông tay trong giây lát để định vị lại bản thân. Doyoung chưa kịp làm gì thì đã bị Jaehyun nâng lên bằng một cánh tay mạnh mẽ và theo phong cách bế công chúa.

"Được rồi! Được rồi!" Omega hét lên khi anh vòng tay qua cổ Jaehyun thật chặt, sợ rằng alpha có thể đánh rơi anh. Jaehyun chỉ cười một mình trông như thể cậu đang tận hưởng việc tra tấn omega như thế này.

Khi chắc chắn rằng alpha sẽ không thả mình xuống, Doyoung đánh vào ngực Jaehyun vài lần trước khi nhảy ra khỏi vòng tay của người đàn ông và hạ cánh bằng phẳng trên đôi chân của anh. “Anh phải nói với em bao nhiêu lần rằng anh không mang thai? "

“Em đã đọc về việc mang thai cho omega nam Doyoung.” Jaehyun đáp trả lại. "Và nó nói rằng một omega nam có thể chắc chắn rằng anh ta có mang thai hay không khi anh ta thử thai ba tuần sau khi anh ta được đánh dấu."

"Anh không mang thai." Doyoung khẳng định và vén áo lên đủ để khoe bụng phẳng lì. “Nhìn đi,” Bởi vì quần thể thao của anh hơi thấp, nên việc vén áo lên cũng vô tình để lộ phần hông của anh.

“Chà,” Jaehyun lắp bắp khi cậu cố gắng chuyển ánh nhìn của mình khỏi vòng eo nhỏ nhắn và cặp hông nổi bật của Doyoung nhưng không thể. Hình ảnh bàn tay sượt qua làn da mỏng manh cứ hiện lên trong tâm trí cậu. Jaehyun định ra ngoài.

Doyoung làm mặt xấu và lè lưỡi rồi buông áo xuống và ra khỏi phòng. Anh biết hơi trẻ con và chưa trưởng thành nhưng anh không thể nghĩ ra điều gì khác để làm. Jaehyun không mủi lòng và điều đó thực sự bắt đầu khiến anh khó chịu. Đó là cơ thể chết tiệt của anh. Anh có thể biết liệu có điều gì đó có đang phát triển bên trong anh hay không.

Khi bước vào bếp, anh được chào đón bởi tất cả thức ăn mà Jaehyun đã chuẩn bị trên bàn và ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là “Quá nhiều, quá nhiều.”. Lượng thức ăn mà Jaehyun chuẩn bị cho hai người họ có lẽ có thể đủ cho hai gia đình năm người. Đó là mười người, Jaehyun đã làm đồ ăn cho mười người. Họ không thể ăn hết đống này chỉ với hai người.

Jaehyun xuất hiện ngay sau đó. Doyoung quay mặt về phía người kia, không thể nhịn được cười. “Em đùa anh đấy à Jaehyun,” Anh chỉ vào tất cả đồ ăn trên bàn trước khi đưa tay cho Jaehyun. "Đưa anh điện thoại của em."

Jaehyun lấy điện thoại ra khỏi túi và đưa cho Doyoung. Jaehyun không thể không cười một chút khi nhìn lại vào bàn ăn. Có lẽ cậu đã đi quá đà một chút. Có vô số những dải thịt xông khói, một nồi hầm chứa đầy cơm, hàng chục quả trứng bác, cùng những món ăn khác.

Omega gửi một tin nhắn nhanh cho Taeyong, Yuta và Johnny, bảo họ đến ăn sáng. Anh chụp nhanh bàn ăn và gửi cho họ.

Nhờ sự cố gắng hài hước của Jaehyun trong việc làm bữa sáng cho bọn họ, sự căng thẳng nhẹ giữa họ lúc nãy đã tan biến. Rất may, Jaehyun không nói bất cứ điều gì liên quan đến việc mang thai khi đang ăn. Họ đã nói chuyện như trước đây, giống như những người bạn tốt nhất chia sẻ mọi thứ. Trong một giây, Doyoung cảm thấy như không có gì thay đổi giữa họ.

Họ sắp ăn xong thì Taeyong, không thèm chải tóc, là người đầu tiên đến. Bất cứ ai cũng có thể nói rằng alpha đã có một đêm khó khăn. Họ chắc hẳn đã tiếp tục uống ngay cả sau khi Jaehyun và Doyoung rời đi.

Taeyong nhanh chóng chào đón cặp đôi bằng một cái ôm và đi vào. “Cảm ơn vì bữa sáng,” anh ấy lẩm bẩm trước khi nhét cả một miếng thịt xông khói vào miệng. Không lâu sau, Johnny và Yuta tham gia cùng họ.

Trong khi Taeyong bây giờ thận trọng hơn với Doyoung thì Yuta thậm chí không thèm đối xử khác biệt với anh vì thân phận mới được tiết lộ, Johnny là một con quái vật hoàn toàn khác. Anh ấy sẽ tận dụng mọi cơ hội để tán tỉnh Doyoung.

Sau khi mọi người ăn xong, Jaehyun bắt đầu dọn dẹp trong khi những người còn lại di chuyển ra phòng khách và bắt đầu lướt qua Netflix để tìm thứ gì đó cho tất cả cùng xem. Taeyong và Yuta ngồi trên sàn trong khi Doyoung trên ghế dài còn Johnny nằm trên đùi anh.

“Doyoung,” Johnny rên rỉ khi anh vùi đầu sâu hơn vào lòng Doyoung trên đi văng. "Tôi đã uống quá nhiều. Đầu tôi đau quá ”. Alpha rõ ràng đã làm giả vờ nhưng Doyoung nói cho anh ta.

“Anh có muốn một viên aspirin không? Em có một ít trong phòng của em.” Doyoung cung cấp.

“Không,” Johnny lắc đầu. "Một buổi mát-xa nhỏ tuyệt vời từ một omega dễ thương như em." Đôi mắt của Taeyong đảo ngược trong khi Yuta bật cười trước nỗ lực thảm hại của Johnny trong việc thu hút sự chú ý của omega. Doyoung chỉ mỉm cười trước khi chấp nhận yêu cầu của alpha.

"Như thế này?" Doyoung hỏi khi bắt đầu xoa ngón tay lên thái dương của người đàn ông theo chuyển động tròn nhỏ. Nó dường như đang hoạt động vì Johnny tan chảy rõ ràng khi chạm vào.

“Doyoung giỏi quá, bàn tay của em thật tuyệt.” Johnny rên rỉ. "Nó còn làm được điều gì nữa?"

Taeyong là người đầu tiên bắt được ám chỉ của alpha. "Cậu thật chết tiệt Johnny à?" Anh ta nắm lấy chiếc gối ném gần nhất trên đi văng và lấy nó đập vào mặt Johnny, khiến Yuta cười lớn.

“Chỉ cần nói rằng bạn đang ghen tị đi Yong,” Johnny nói một cách tinh nghịch khi anh xoay chiếc gối ra khỏi mặt mình.

Doyoung chỉ cười khi tiếp tục xoa bóp thái dương của Johnny. Điều này thật tốt. Anh có thể nói rằng mọi thứ đều khác nhau nhưng chúng cũng giống nhau theo một cách nào đó. Anh vẫn có bạn bè của mình. Tất cả họ đang có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Họ có thể đối xử với anh hơi khác một chút nhưng đó là một sự thay đổi đáng hoan nghênh, tốt, ít nhất là phần lớn. Anh không ngại bạn bè đối xử với anh như một omega vì anh là một omega.

“Nhìn này,” Johnny nói khi anh nắm lấy tay Doyoung và giữ lấy tay mình. "Tay của em rất nhỏ so với của anh."

Dù sao thì tất cả đều rất vui vẻ. Theo quan điểm của anh, một chút tán tỉnh giữa bạn bè là vô hại. Omega định quay lại thì nghe thấy Jaehyun hắng giọng một cách phẫn nộ từ bên cạnh.

"Đứng dậy." Jaehyun ra lệnh.

Doyoung biết rằng điều đó chủ yếu nhắm vào Johnny nhưng cách Jaehyun nói khiến omega ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh nhanh chóng rút tay ra khỏi Johnny và cúi đầu vì xấu hổ vô cớ.

“Ai đó sắp trong tình trạng tồi tệ” Yuta trêu chọc với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.

Johnny thở dài thườn thượt trước khi ngồi dậy. Anh nhìn lên và thấy vẻ mặt khó chịu trên khuôn mặt Jaehyun vẫn còn đó. “Được rồi, được rồi,” Johnny lẩm bẩm khi giơ cả hai tay lên trong thất bại trước khi lao ra khỏi Doyoung trên chiếc ghế dài.

Một nụ cười nho nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt Jaehyun, điều này khiến Taeyong và Yuta chú ý, khi Jaehyun đi tới và ngồi bên cạnh Doyoung. Chiếc ghế dài có thể chứa được bốn người nhưng alpha quyết định đặt càng nhiều không gian giữa cậu và Johnny trong khi ngồi càng gần Doyoung càng tốt.

Yuta bắt đầu, không thể cưỡng lại sự cám dỗ. "Cái quái gì thế này?" Anh ấy hỏi khi anh ấy thực hiện các cử chỉ bằng tay trước mặt hai người.

“Ừ, về chuyện này,” Doyoung cố gắng cười trừ. Chà, nếu bạn nhìn tình huống dưới một góc độ nào đó, thì nó khá là buồn cười, theo một kiểu méo mó mỉa mai.

Doyoung định nói một điều gì đó bình thường để không làm to chuyện nhưng Jaehyun là người đầu tiên lên tiếng.

"Doyoung và em đã làm tình khi chúng em đi cắm trại." Alpha nói mà không có chút cảm xúc nào.

Được rồi, điều đó thật ngắn gọn và đơn giản. Doyoung không sao với điều đó nhưng nó để lại quá nhiều so với trí tưởng tượng. Biết quá rõ về bạn bè của anh, họ có lẽ sẽ giải thích nó theo cách khác.

Hãy để Johnny. "Nó có tốt không?" Người đàn ông hỏi khi nhíu mày với vẻ thích thú.

"Em đã đánh dấu anh ấy trong một tai nạn nên vâng,"

Hàm của Doyoung rơi xuống sàn. Anh chưa bao giờ muốn bị sét đánh ngoại trừ khoảnh khắc này. Omega nhìn alpha và anh nắm chặt tay. Làm thế nào Jaehyun có thể nói điều đó mà không có một chút ngượng ngùng trong giọng nói của mình?

"Và bây giờ Doyoung đang mang thai." Jaehyun cho biết thêm.

“Hãy nói cho Johnny và Yuta biết chuyện thực sự đã xảy ra Jung,” Taeyong nói một cách mỉa mai trước khi quay sang Jaehyun. "Doyoung, em có phiền không nếu anh kể toàn bộ câu chuyện?"

Doyoung vùi mặt vào tay mình sau khi gật đầu. Anh tin tưởng Taeyong đủ để kể cho hai người bạn khác của mình câu chuyện mà không để lại những mảnh vụn quan trọng mà Jaehyun đã chọn để bỏ qua. Anh đã nói với Taeyong vào đêm họ quay lại. Alpha đã không rời khỏi bên cạnh anh ta cho đến khi anh ta biết chính xác điều gì đã xảy ra. Anh vẫn có thể nhớ Taeyong đã vò đầu bứt tóc như thế nào để cố gắng hiểu tình hình.

Doyoung và Jaehyun để alpha tường thuật lại câu chuyện, chỉ truy cập khi anh ấy quên điều gì đó hoặc sai một chi tiết nhỏ. Mặc dù anh ấy chỉ nghe câu chuyện từ Doyoung, nhưng phần lớn, Taeyong đã làm rất tốt khi vẽ nên một bức tranh khách quan về những gì thực sự đã xảy ra trong đầu của Johnny và Yuta.

Sau khi Taeyong kể cho họ nghe tất cả những gì anh ấy biết, người đàn ông Nhật Bản là người đầu tiên nói điều gì đó. "Điều anh không hiểu được là tại sao em phải giúp cậu ấy vượt qua phát tình của cậu ấy Jae?" Yuta nói với một giọng nói chứa đựng rất nhiều âm mưu. “Em có thể để Doyoung một mình trong trại. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu em có hay không có mặt ở đó. "

Jaehyun, mặt khác, trông có vẻ bị xúc phạm. "Anh có muốnem để anh ấy một mình?" Jaehyun nói lại. "Điều gì sẽ xảy ra nếu một số alpha khác ngửi thấy anh ấy và lợi dụng anh ấy?"

Đôi mày của Yuta gần như nhếch lên ngay lập tức. "Taeyong nói các bạn ở trại một mình."

"Anh đang ám chỉ điều gì vậy Yuta?" Ngực Jaehyun nổi lên. "Anh đang muốn nói rằng em là người đã lợi dụng anh ấy?"

"Anh không ngụ ý bất cứ điều gì." Yuta nói một cách bình tĩnh. “Tất cả những gì anh đang nói là không có gì lạ khi để omegas trải qua phát tình của mình một mình. Anh khá chắc rằng Doyoung có thể đã hoàn thành công việc một mình, ngay cả khi đó là lần đầu tiên của cậu ấy. "

Doyoung sẽ không nói dối. Bây giờ Yuta đã chỉ ra điều đó, điều mà Jaehyun đã làm rất đáng nghi ngờ, ít nhất phải nói rằng. Anh nhìn Jaehyun với ánh mắt khao khát được trả lời.

Alpha bắt gặp ánh mắt của anh và lần đầu tiên kể từ khi sự việc xảy ra, Doyoung có thể biết được những gì đang diễn ra trong đầu Jaehyun.

Jaehyun không biết tại sao mình lại làm vậy.

“Em — em không biết.” Người đàn ông nói lắp khi bàn tay của cậu rõ ràng biến thành nắm đấm trên đùi. “Bản năng mách bảo em rằng em không nên rời xa anh ấy. em không thể bỏ anh ấy. " Sự thất vọng tràn ngập khắp khuôn mặt của Jaehyun và nó đã ảnh hưởng đến trái tim của Doyoung.

“Này,” Doyoung cười. "Không sao cả. Nó đã xảy ra." Omega nắm lấy bàn tay của Jaehyun và nhẹ nhàng vuốt ve nó. "Chúng ta không thể làm gì khác bây giờ."

"Em xin lỗi Doyoung."

Doyoung không khỏi đau lòng sau khi nghe Jaehyun xin lỗi về những gì mình đã làm. Có vẻ như anh không bao giờ muốn một lời xin lỗi vì điều đó. Nó chỉ cảm thấy một chút buồn vui lẫn lộn vì mặc dù anh cảm thấy rất tuyệt, nhưng nghe Jaehyun nói xin lỗi về cơ bản có nghĩa là những gì anh đã làm là một sai lầm.

"Hai người có muốn nói chuyện một chút không?" Taeyong hỏi. "Chúng tôi có thể đi mua đồ ăn trong khi hai đứa nói chuyện hoặc một cái gì đó, để trả lại tiền ăn sáng cho hai đứa."

"Không, không sao đâu." Doyoung cố gắng phát ra âm thanh vui tươi nhưng anh không thể xua đi nỗi buồn trong giọng nói của mình. "Tất cả chúng ta có thể đi cùng nhau."

“Các anh cứ tự nhiên. Em và Doyoung chỉ cần một phút để nói chuyện ”. Jaehyun xen vào. "Tụi em sẽ bắt kịp sau."

Thành thật mà nói, ở một mình với Jaehyun là điều cuối cùng anh muốn nhưng anh biết họ cần phải nói chuyện.

“Hi” Jaehyun nói với một sự lịch sự buồn bã trong giọng nói của cậu khi cuối cùng họ đã ở một mình.

Doyoung ghét điều này. Khoảng cách giữa họ ngày càng xa. “Này,” Doyoung trả lời cộc lốc.

“Vậy,” Jaehyun bắt đầu ngập ngừng. “Em không biết phải làm gì, Doyoung. Em đang trở thành người mà em đã hứa với bản thân rằng em sẽ không như vậy ”.

“Chắc em ấy đang nói về người cha alpha của mình.” Doyoung nghĩ. Trước đây họ không thực sự nói về ông ấy một cách chi tiết. Jaehyun có thể đã nhắc đến ông ấy một hoặc hai lần nhưng chỉ có vậy. Điều duy nhất Doyoung biết chắc chắn là Jaehyun rất ghét người cha bạo hành của mình.

“Em sẽ không trở nên giống người ấy đâu Jae,” Doyoung khẳng định với alpha. "Hãy tin anh,"

“Nhưng em — Nhưng em đã làm tổn thương anh. Em đã lợi dụng anh ”.

Doyoung có thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt Jaehyun, và anh muốn làm mọi cách chỉ để xóa sạch nó. "Em không có Jae."

"Em đã làm điều đó” Jaehyun nói một cách mạnh mẽ.

“Nghe này Jae,” Giọng Doyoung có chút căng thẳng. “Em không làm tổn thương anh. Nếu em làm vậy, anh đã nói với em. ”

Hai người im lặng một lúc, cả hai đều không biết phải nói gì. Doyoung định đứng dậy bảo Jaehyun đi theo Taeyong và những người khác đi siêu thị nhưng alpha nói điều gì như vỡ ra ben trong cậu.

"Em chỉ muốn mọi thứ trở lại bình thường."

Doyoung cố nở một nụ cười trấn an nhẹ nhàng. "Anh cũng vậy." Anh nắm tay Jaehyun và nhìn anh với ánh mắt trìu mến. “Nếu nó giúp mọi thứ dễ dàng hơn cho cả hai chúng ta, có lẽ anh không thể chuyển sang các loại thuốc ức chế khác. Anh sẽ gắn bó với những thứ ngăn chặn không chỉ sự phát tình mà còn cả mùi hương của anh ”.

"Sao?" Jaehyun nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Doyoung. "Tại sao anh lại làm vậy?"

"Anh nghĩ sẽ dễ dàng hơn để quay lại tình trạng ban đầu của cả hai chúng ta nếu anh không có mùi như thế này."

"Làm thế nào về-"

Doyoung biết câu hỏi tiếp theo sẽ là gì. “Anh đã xem xét nó rồi Jae, Nếu anh thực sự mang thai, mà tôi không có thai, nó sẽ không ảnh hưởng gì cả. Em sẽ không ngửi thấy anh, giống như ngày xưa."

Jaehyun cau mày với những gì Doyoung nói. “Dùng những loại thuốc ức chế đó không tốt cho anh. Em biết anh tin rằng anh không có thai nhưng chúng ta có thể đợi cho đến khi, em không biết, chúng ta đi khám bác sĩ hay gì đó? "

“Được rồi,” Doyoung đồng ý với một nụ cười nhỏ.

"Nếu anh định làm điều này cho em, em có thể nỗ lực để hành động như chúng ta đã làm trước đây mà không cần anh tiếp tục dùng thuốc ức chế." Jaehyun hứa. "Em chỉ muốn bảo vệ cả hai người."

Doyoung im lặng nhìn Jaehyun, lồng ngực thắt lại với vô vàn cảm xúc mà anh không dám để nó thể hiện trên khuôn mặt của mình.

"Doyoung?" Jaehyun có vẻ không chắc chắn. "Anh đồng ý chứ?"

"Ừm." Doyoung đảo mắt tinh nghịch khi cố gắng che giấu nhịp đập trong lồng ngực.



“Tốt,” Jaehyun nói. “Liệu em có đẩy mọi thứ đi quá xa nếu em muốn anh uống vitamin trước khi sinh không?”

"Em thật luôn đó hả?" Doyoung cười. "Quá xa rồi đấy."

“Anh có thể ngừng dùng chúng khi chúng ta chắc chắn rằng anh không—”

"Anh đã nói rằng anh không mang thai!" Trong một nỗ lực hoàn toàn không cần thiết để kết thúc mọi thứ một cách tốt đẹp, Doyoung quyết định nói đùa. "Được rồi bơm đầy tinh dịch của em không đủ để khiến anh mang thai đâu Jung." Sau đó, omega nắm lấy tay của alpha và kéo anh ta ra khỏi cửa.

***

Đúng như lời của anh, Jaehyun ngay lập tức cố gắng tạo ra sự khác biệt trong cách anh hành động xung quanh Doyoung. Mọi thứ giữa họ trôi qua với một sự quen thuộc mà omega không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ cảm nhận một lần nữa.

Cả năm người họ đều đang ở trong siêu thị và trong khi Doyoung khăng khăng rằng anh sẽ là người đẩy xe hàng đi khắp nơi, thì Jaehyun lại không để cho anh ấy. "Không tốt cho omegas đẩy xe." Jaehyun trêu chọc.

“Ừ Doyoung,” Yuta chế giễu. “Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu thay vào đó em lên xe hàng.”

"Chúng tôi không muốn em và em bé mệt mỏi." Johnny tiếp tục, khiến những người khác bật cười.

“Taeyong,” Doyoung càu nhàu khi kéo tay áo của alpha. "Họ lại đối xử tệ với em."

"Này!" Taeyong trừng phạt họ. "Mấy cậu không biết là không tốt khi trêu chọc omegas đang mang thai sao?"

Quá mệt vì đã giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Doyoung biết tất cả chỉ đang đùa giỡn nhưng điều đó vẫn khiến anh cảm thấy hơi tự ái. Đây có thể là một bước đi đúng hướng nhưng chắc chắn không giống như vậy. Ít nhất thì Jaehyun cũng đang đùa về điều đó và không còn sợ hãi như trước đây nữa.

Họ đi qua tất cả các quầy hàng với ngày càng thêm nhiều thứ vô dụng vào xe hàng.

Năm người đàn ông vào tiệm tạp hóa cùng nhau hầu như sẽ luôn kết thúc bằng một thảm họa.

Trong khi ba alpha khác đã có việc riêng, Doyoung quyết định đi với Jaehyun. Một nụ cười nho nhỏ nở trên môi khi anh nhìn alpha đang cân nhắc hai món đồ ăn nhẹ khác nhau trên cả hai tay với vẻ mặt nghiêm túc. Khi Doyoung không thể chống cự được nữa, anh đã thúc vào vai Jaehyun. 'Em đang nhìn gì đó?"

“Em đang cố gắng tìm ra loại nào tốt cho sức khỏe hơn”. Cậu ngước lên và nhìn Doyoung. "Em nghĩ điều đó tốt cho anh." Cậu nói trước khi nhìn xuống đồ ăn vặt trong khi cắn chặt môi dưới.

Doyoung phải thật cố gắng để không đấm vào mặt Jaehyun. Họ đsã nói về điều này nhưng cậu vẫn đang ở đây, tin rằng anh đã mang thai. Nó cũng lấy đi bất cứ thứ gì kiên nhẫn còn lại trong anh. Nếu Jaehyun tiếp tục hành động như vậy với anh, Doyoung tin rằng bản thân muốn đứa bé không tồn tại bên trong anh là thật.

Điều khiến Doyoung thực sự khó chịu là anh không chắc liệu Jaehyun chỉ đang cố gắng làm như trước khi họ đi cắm trại hay cậu thực sự đang nỗ lực để khôi phục lại tình trạng của họ trước đây.

Mọi thứ vẫn như vậy trong hơn hai tuần. Những cuộc trò chuyện họ chia sẻ và cách họ cư xử với nhau gần như quá hoàn hảo, quá máy móc. Bộ não của Doyoung tiếp tục đánh giá Jaehyun, lời nói và hành động của cậu. Nó thực sự phức tạp bởi vì cả hai đều biết ơn khi chút tình bạn của họ trở lại nhưng anh cũng cảm thấy bối rối vì có khả năng Jaehyun chỉ đang ép buộc bản thân cậu.

Việc alpha không quan tâm đến việc cơ thể của họ có chạm vào nhau hay không, không thực sự giúp ích cho tình hình. Đáng lẽ ra, nó phải được coi là một chiến thắng trong của Doyoung bởi vì Jaehyun có lẽ đã có thể vượt qua những ký ức khó chịu về những gì họ đã làm trong lều nhưng điều trớ trêu nhất, Doyoung bây giờ lại cảm thấy mình xáo trộn rất nhiều. Những khi cánh tay hoặc khuỷu tay của họ vô tình chạm vào nhau.

Anh cần những viên thuốc ức chế đặc biệt của mình. Thật là buồn cười khi gọi mùi hương là màu sắc sống động vì đó là thứ mà họ chủ yếu cảm thấy thích. Ở bên cạnh Jaehyun giống như được sống trong những màu sắc rực rỡ và điều đó khiến anh phát điên, mùi xạ hương nồng của alpha, mạnh mẽ hơn vào buổi sáng và buổi tối. Anh cần sự an toàn trong thế giới đen trắng không mùi mà thuốc ức chế mang lại cho anh.

Niềm an ủi duy nhất mà anh tìm thấy là cuối ngày hôm nay, anh đã gặp bác sĩ omega. Anh không thể đếm được bao nhiêu lần anh đã lấy mẫu nước tiểu vào một trong những thử thai omega đó vào đêm qua. Kết quả anh nhận được là vẫn không thể thuyết phục Jaehyun. Rất nhiều lần họ nhận kết quả âm tính nhưng cũng có những lần chuyển sang dương nên anh không thể chắc chắn.

"Em có nhìn thấy kính của anh không?" Doyoung hét lên khi cố gắng tự mình tìm kiếm chúng. Anh đã tìm kiếm chúng khắp nơi nhưng không thấy đâu cả.

Sau một vài tiếng ồn ào, Jaehyun bước ra khỏi bếp với chiếc kính trên tay. “Đã tìm thấy‘, ”alpha thông báo, khiến Doyoung thở phào nhẹ nhõm.

Doyoung có thể có hoặc không bối rối về việc anh đi gặp bác sĩ một mình. Anh nói với Jaehyun rằng cuộc hẹn là vào ngày mai vì anh biết alpha sẽ bỏ tất cả mọi thứ chỉ để ở bên anh. Jaehyun không xứng đáng với điều đó. Cậu nên ở ngoài đó, tận hưởng thời gian của cuộc đời mình.

Anh cũng muốn được yên khi sự thật ngày này cuối cùng cũng đến với anh. Đó là một cái gì đó đại diện cho sự kết thúc đối với anh. Thực tế của mọi thứ hiện ra trong anh và anh không chắc mình sẽ phản ứng như thế nào khi có Jaehyun bên cạnh.

Doyoung gạt hết những suy nghĩ đó sang một bên và đưa tay ra lấy kính. Jaehyun bước đến gần anh với một nụ cười, trước khi anh có thể nắm lấy chúng, Jaehyun đã mở chúng ra và đưa chúng về phía trước.

"Để em,"

Hơi thở của Doyoung dồn dập khi Jaehyun từ từ đeo kính vào thái dương và sau tai. Cậu đặt chúng thật cẩn thận vào sống mũi với một nụ cười. “Em luôn thích được làm cho anh những điều này,” Jaehyun nói một cách thản nhiên khi ngả người ra sau để kiểm tra công việc của mình.

“Cảm ơn,” Anh thì thầm nhẹ nhàng, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Sau đó, Doyoung lùi lại một bước. "Hẹn gặp lại,"

***

Doyoung đến phòng khám omega trong vòng mười phút. Anh nhanh chóng điền vào các mẫu đơn cần thiết, anh xếp hàng để được gặp bác sĩ. Doyoung chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hơn lúc này trong cuộc đời mình. Anh muốn rủ anh trai đi cùng nhưng điều đó có nghĩa là anh phải nói cho anh ấy biết mọi thứ dẫn đến thời điểm này. Anh không thể mời Taeyong vì trừ khi bạn là bạn đời hoặc gia đình của anh ấy, nếu không, alpha và betas không được phép vào phòng khám omega.

"Nếu mình thực sự có thai thì sao?" Doyoung buột miệng. Sự lo lắng đã giữ anh lại trong một cái nắm chặt và nó siết chặt anh cho đến khi anh không thở được.

“Kim Doyoung,” một y tá gọi. “Xin vui lòng đến phòng 127. Bác sĩ đã sẵn sàng để khám cho bạn ngay bây giờ.”

Doyoung đứng dậy rũ bỏ hết cảm giác bối rối trước khi bắt đầu đi về phía phòng 127. Khi bước vào phòng, anh được chào đón bởi một bác sĩ omega cực kỳ dễ thương.

“Xin chào, tôi là Kim Jungwoo. Bạn có thể gọi tôi là Jungwoo. Đừng bận tâm đến việc gọi tôi là bác sĩ vì tôi muốn bệnh nhân của mình được thoải mái nhất có thể. ”

"Được rồi Jungwoo, tôi là Kim Doyoung." Anh nhã nhặn nói.

"Tôi có thể làm gì cho bạn?"

Sau đó, Doyoung bỏ qua tất cả các thủ tục và đi thẳng vào nó. “Tôi muốn biết chắc mình có thai hay không.”

“Được rồi,” Jungwoo đứng lên, nụ cười ấm áp không ngừng hiện trên khuôn mặt. “Hãy làm một vài thử nghiệm để biết liệu bạn có mang thai hay không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro