Chương 4: Đại điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại điện sáng sớm.

Ngụy Hằng ngạo nghễ ngồi trên ghế rồng của Thục quốc, phía dưới là hai hàng quan lại chia bên văn bên võ ngay hàng thẳng lối. Hắn giờ được xem như người cai trị mới của Thục quốc. Các quan viên phía dưới, ngoại trừ những người từ Hoằng quốc gửi đến để giám sát đô hộ, chiếm một nửa đại điện vẫn là các quan viên của vương triều cũ.

Dĩ nhiên những nhân vật cốt cán trung thành đã đều được dẹp dọn sạch sẽ, đây đều là những kẻ thề thốt sẽ trung thành với triều đại mới đô hộ Thục quốc, nói cách khác là đã phản quốc, bán nước cầu vinh.

Lúc này những quan viên cũ cúi gằm mặt xuống, không dám lén lút nhìn lên ghế rồng lấy một cái, nhưng sợ Ngụy Hằng chỉ là một phần, phần còn lại, là vì, ngồi trên đùi của Ngụy Hằng lúc này là Nguyên Hoàng đế của Thục quốc.

Doãn Thanh ngồi trên đùi Ngụy Hằng, tay bị trói chặt ra phía sau. Y mặc trên người một chiếc long bào rách bươm, chính là chiếc long bào bị Ngụy Hằng chém rách ngày Hoàng thành thất thủ. Quần áo bên ngoài rách nát, thân thể bên trong cũng không toàn vẹn. Môi mọng anh đào bị sút một mảng da nhỏ gần bên khóe, trên làn da trắng tuyết những dấu hôn chi chít trải dài từ cổ xuống ngực. Lộ ra giữa những miếng vải thêu thùa tinh xảo bị cắt xé trên ngực là núm vú to tròn sưng đỏ, xung quanh quầng vú và khuôn ngực đầy đặn còn chi chít những vết gặm cắn đan xen với những dấu hôn. Ngay cả gương mặt đẹp như thần tiên vốn luôn cao ngạo nay lại tràn ngập sự mê li đờ đẫn của người đang bị nhấn chìm vào biển dục. Cả cơ thể Doãn Thanh bao phủ bởi mỹ cảm bị chà đạp, thê thảm lại gợi dục khôn tả.

Ngụy Hằng ôm chặt Doãn Thanh, cưng nựng như một đứa bé ôm con búp bê xinh đẹp mà nó thích, để y ngả người dựa sát vào lồng ngực của mình, miệng hắn liếm láp, mút mát vành tai, hít ngửi chiếc cổ dài đã rải đầy dấu hôn đỏ chót của Doãn Thanh. Một tay hắn ôm eo y, tay kia luồn ra phía trước liên tục móc nhéo núm vú vốn đã thê thảm, thỉnh thoảng sẽ ngắt thật mạnh, hoặc xoắn vặn nó lại. Doãn Thanh lúc đó sẽ co giật cơ thể, cổ thiên nga ngưỡng ra phía sau, miệng há to thở dốc từng cơn, nước miếng không tự chủ chảy ròng ròng, cùng lúc đó phần vạt áo long bào giữa hai chân cũng sẫm màu lại vì ướt. Nơi giữa hai chân vẫn bị vải che kín, không ai nhìn thấy cảnh xuân bên trong, chỉ có thể để trí tưởng tượng phiêu diêu qua lớp vải dần bị thấm ướt nhẹp.

Nhìn thấy chủ tử cũ trong tình cảnh bị vũ nhục thê thảm, ai cũng thầm cảm thán Nhị hoàng tử Ngụy Hằng thật biết cách tra tấn hành hạ người khác, Khải Đế oai nghiêm ngày nào giờ như một con đĩ rách nát chỉ có thể nằm đó cho đàn ông dày vò thân thể, bị chơi vú mà cao trào liên tục.

Ngụy Hằng bày ra trò này chính xác là để chà đạp tôn nghiêm của Doãn Thanh. Hắn còn bắt y uống một loại thuốc nào đó làm giảm đi sức mạnh của y, khiến y vô lực yếu ớt đến động tay động chân cũng khó, để hắn có thể thực hiện cảnh này mà không sợ bị ăn trúng cú đấm cú đá nào của y như tối hôm qua. Dù sao nếu bị ăn đấm giữa đại điện cũng khiến cái oai của hắn bị sứt mẻ ít nhiều.

Chờ đám quan viên đã tò mò đủ, hắn bất ngờ banh rộng hai chân Doãn Thanh ra, gác khuỷu chân y lên cánh tay, phần vạt áo long bào cũng bị vắt sang một bên. Vùng giữa hai chân chính thức lồ lộ hoàn hoàn trước mắt nhóm quan viên.

Nhìn rõ giữa hai chân Nguyên Hoàng đế là gì, cả đại điện lập tức chấn động, hóa ra y lại là người song tính. Mọi người cứ tưởng Doãn Thanh cao trào bắn tinh ướt áo rồng, thì ra bộ phận ra nước lại là một cái lồn non mịn múp hồng không ai ngờ tới.

Núm vú bị chơi một thời gian dài, lồn non vì quá nứng đã cao trào, ra nước dâm ròng ròng, ướt một mảng to trên đùi Ngụy Hằng. Dương vật bé con con bị cắm một cây trâm mảnh vào lỗ niệu đạo bịt đường bắn tinh, đã cương cứng nhưng không có cách nào xả ra được, chỉ biết nghẹn ngào tím tái, cố đẩy được chút nào hay chút đó tinh dịch loãng ra từ lỗ chuông bị bịt, làm xung quanh lỗ sủi bọt mịn.

Doãn Thanh quá nhạy cảm, nếu để khơi khơi thì chỉ vừa lâm trận y sẽ bắn sạch hết tinh dịch rồi tới nước tiểu, chẳng mấy chốc chẳng còn lại gì để chơi, nên Ngụy Hằng mới chủ trương bịt lại.

Chẳng bù với cái lồn mập này, muốn bao nhiêu nước có bấy nhiêu, lên đỉnh đều đều như vắt chanh. Nghĩ đến đây, Ngụy Hằng lại luồn một tay ra trước xoa xoa lồn mập.

Vành mắt Doãn Thanh đỏ ngầu giận dữ. Y quay mặt đi, mắt nhắm chặt lại, không đành lòng nhìn bí mật xấu xí của mình nay lại bị nhìn thấy. Cả người y run lên, một nửa là vì sướng, nửa kia là giận dữ và nhục nhã. Tối hôm qua là Hoàng hậu, hôm nay lại đến bá qua văn võ.

Các quan viên mở to mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào giữa hai chân Doãn Thanh. Cảnh xuân ướt át dâm mỹ đến không chịu được, những quan viên cấp cao đứng gần thậm chí cố hít hà còn có thể ngửi được mùi nước mật ngọt ngào thoang thoảng trong không khí. Tuy biết là đại nghịch bất đạo nhưng các quan viên đã bắt đầu thấy lửa nóng tụ xuống bụng dưới. May là có áo quan lụng thụng che đi chứ nếu không ai cũng thấy họ đang chào cờ kịch liệt dưới đũng quần.

Nhìn đám quan lại thèm thuồng Doãn Thanh, Ngụy Hằng cảm thấy hưng phấn kỳ lạ. Hắn luồn tay ra trước, vừa xoa xoa hột le vừa vạch hai mép lồn múp míp cho bên dưới được chiêm ngưỡng rõ hơn bộ phận cực phẩm này. Hắn cảm nhận rất rõ lồn non được nhiều người nhìn đến càng ra nước nhiều hơn đêm qua, cười khẽ, rõ ràng vị Đế vương tận sâu thẳm thích phô dâm nhưng bản thân lại không nhận ra.

"Bắt đầu thiết triều đi." Ngụy Hằng vừa xoa lồn vừa lười nhác nói tỉnh bơ cứ như thể hành động này của hắn bình thường như cân đường hộp sữa.

Được nhắc nhở, đám quan viên đang thất thần mở mắt há mồm ngắm lồn mập cặc tơ lúc này mới sực tỉnh. Có người còn lén lút sờ thử miệng mũi mình xem có chảy máu mũi hay nước dãi không.

Hộ bộ thượng thư bước lên trước, cầm tấu chương đọc to. Giọng đọc nghiêm túc rõ ràng vang lên trong đại điện, nhưng bên dưới không một ai có thể tập trung được. Ai cũng cúi đầu nhưng thật ra vẫn lén lút quan sát nhất cử nhất động trên ghế rồng, không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc đông cung sống này, kể cả Hộ bộ thượng thư đang đọc tấu chương.

Xoa lồn đã tay, Ngụy Hằng vào việc chính, hơi dịch người, lôi ra con cặc khổng lồ dữ tợn đã cương to dưới quần ra. Quái thú cuối cùng cũng được thả, đập một cái bốp thật to vào khe mông, để lại một vệt nước nhớt dài. Doãn Thanh run người, dù đã chuẩn bị tinh thần hắn sẽ làm trò này, nhưng khi chuyện sắp đến y vẫn không khỏi run rẩy.

"Đừng...." Y yếu ớt giãy dụa, nhưng dĩ nhiên Ngụy Hằng không để vào mắt.

"Sao bệ hạ lại từ chối cơ hội được sung sướng cơ chứ. Rõ ràng tối hôm qua bệ hạ sướng như điên mà, không muốn trải nghiệm lại lần nữa sao?" Hắn thong dong nói, nâng người Doãn Thanh lên, để đầu khấc no tròn như trứng ngỗng đặt chính xác vào lỗ đít đã bị chơi sưng đỏ hôm qua, sau đó từ từ thả y ngồi xuống cây hàng.

Doãn Thanh giãy dụa nhưng vô vọng, dưới sức nặng cơ thể, thứ dữ tợn kia lại lần nữa đâm vào chiếm lấy cơ thể y. Lỗ cúc đã bị thọc mở chín muồi tối qua, lại đang được bao phủ bởi đủ loại nước nhờn, cơ bản không cần nới rộng trước. Đầu khấc đỏ sậm dữ tợn chen vào động thiên thai, căng to hoa cúc không còn một nếp gấp như đêm qua.

Vào được cái đầu rùa, Ngụy Hằng không nâng Doãn Thanh lên nữa mà xấu xa thả tay, để y rơi phịch xuống đùi mình, cả con cặc cũng sụt một tiếng cắm lún cán vào động thịt, thọc mở thịt ruột đang thắt chặt mà đâm sầm vào điểm dâm, cũng ép nước dâm và tinh dịch của hắn còn sót lại bên trong phọt ra lênh láng.

"Á..a....." Doãn Thanh thất thố hét lên, cả người run bần bật, co thắt dữ dội, dịch ruột phun ra xối ướt cả nơi giao hợp dù cuộc vui chỉ vừa bắt đầu. Ngụy Hằng biết y vừa lên đỉnh rồi, nếu không bị trâm niệu đạo bịt lại lúc này y đã bắn được mấy lần. Quả là cực phẩm, sao lại có người nhạy cảm đến thế cơ chứ.

Hắn như yêu thương lắm mà hôn lên thái dương y một cái như khen ngợi, rồi dịch dịch người chỉnh trang lại tư thế cho vừa vặn một lúc, bắt đầu siết hông thúc cặc lên tới tấp. Tư thế này tuy nắc không nhanh như thế chó nhưng với sự giúp đỡ của trọng lực, lần nào cặc to cũng cắm phập lún cán vào lỗ thịt, cảm thụ từng đụn thịt nhỏ ôm sát lấy thân cặc không một khe hở, co thắt đấm bóp mát xa cho nó, ôi thôi sướng ơi là sướng.

Sau đêm qua chó điên Ngụy Hằng đã biết điểm G bên trong Doãn Thanh nằm ở đâu, nhớ rất kỹ mà sáng nay lần nào đâm cũng thúc thật chính xác vào đó không trượt lấy một ly nào. Doãn Thanh dập dìu trong khoái cảm khôn xiết mà hắn mang lại, cơ thể lại nhanh chóng phản bội lấy lý trí của y như đêm qua. Từng cơn nóng rực vỡ òa ra ở nơi đầu khấc tông vào tuyến tiền liệt, xộc tới tấp vào não.

"A... bắn... cho ta bắn...." Y khẽ nức nở. Sướng quá, sướng quá. Dương vật của y đã kêu gào được bắn từ rất lâu rồi. Lúc đầu y cố gắng nhẫn nhịn nhưng giờ có vẻ không nổi nữa, cảm giác căng trướng dần chuyển sang đau buốt, như sắp phát nổ bất cứ lúc nào.

"Rên to lên, ta sẽ cho bệ hạ bắn." Ngụy Hằng thổi gió vào tai y, ra điều kiện.

Doãn Thanh cắn răng, hiển nhiên không chấp nhận. Ngụy Hằng cũng chỉ cười, vẫn ra sức dập giã thô bạo vào lỗ hậu phát ra những tiếng bạch bạch bạch giòn tan làm đệm cho tiếng đọc tấu chương của Hộ bộ thượng thư.

Dưới tác dụng của thuốc, Y vô lực như một con búp bê tình dục xóc nảy trên cặc bự của Ngụy Hằng, chỉ biết tùy ý để hắn muốn chơi thế nào thì chơi, chỉ có miệng vẫn cố chấp cắn chặt không để phát ra âm thanh thất thố nào. Phần bụng dưới săn chắc thon gọn với những múi cơ mỏng bị cặc bự đâm gồ lên một khối to, dương vật nhỏ huơ huơ lung tung trong không khí, đã nghẹn đến chuyển màu đỏ sẫm, lỗ chuông vẫn cố gắng mà tống tinh dịch ứ bên trong ra, chảy thành dòng dọc thân cặc xuống mép lồn. Ở giữa hai môi lồn múp rụp, lỗ lồn đang co thắt ọc nước dâm, hột le cũng vì quá nứng mà săn cứng. Lỗ cúc vừa bị bóc tem kịch liệt tối hôm qua giờ lại bị sử dụng, miệng lỗ dù sưng to đỏ hỏn vẫn đói khát bấu lấy cặc to mà mút mát đói khát, đồng lõa cho nó ra ra vào vào cơ thể thiên tử.

Cả đại điện được bao phủ bởi một bầu không khí dâm đãng cấm kỵ. Hoàng đế cũ của vương triều bị kẻ xâm lược cưỡng hiếp ngay trên ghế rồng, trước mặt những bá quan văn võ, Hộ bộ thượng thư lắp bắp đọc tấu chương chữ này xọ chữ kia trong tiếng bạch bạch bạch không ngừng. Lẽ ra tình cảnh này phải được miêu tả là thảm không nỡ nhìn, nhưng Doãn Thanh thảm mà tất cả ánh mắt có trong đại điện đều đang lén lút nhìn y cho thật kỹ.

Ngụy Hằng đưa tay xé toạc áo rồng, chiếc áo uy nghiêm giờ đã chính thức thành vải vụn, chỉ còn một hai mảnh vải vàng treo trên người, không còn tác dụng che chắn gì, chỉ tô điểm thêm phần khiêu dâm và thảm hại cho y. Cả cơ thể Doãn Thanh lộ ra gần như trọn vẹn trước bao cặp mắt dê già thèm thuồng. Xé quần áo ra rồi mới biết cơ thể Viên Khải Hoàng đế ngon nghẻ cỡ nào, cũng thảm thương cỡ nào, gần như cả cơ thể y đều có dấu hôn, nhưng nhiều nhất vẫn là những nơi nhạy cảm như ngực, bụng dưới, đùi trong, dày đặc ô mai đỏ và vết răng, không còn một mảnh da nào toàn vẹn. Hắn vẫn giữ tư thế dạng thật rộng chân y ra, cốt là để khoe với bên dưới hình ảnh lỗ đít của Viên Khải hoàng đế ngậm cặc to như thế nào, để phá hủy tôn nghiêm của y, nghiền nát nó thành bột vụn bằng từng cú thọc cặc sâu tận vào trong.

Nhục nhã đan cài với khoái cảm, y nhìn những ánh mắt của những quan viên đã không còn có thể che giấu được thèm khát mà nhìn y dâm dục, trong những ánh mắt này có những kẻ vốn đối nghịch với y, cũng có những người đầu hai thứ tóc y xem như bậc cha chú, nhưng dù là bạn hay thù, từng kính nể y hay sợ hãi, bây giờ tất cả họ đều mang cùng một mong muốn: đè y dưới thân mà đụ cho tơi bời.

Sâu thẳm bên trong như có cái gì đó phá kén chui ra, hình như là một con bướm lộng lẫy, nó cố gắng thoát ra nhưng có vẻ cái kén quá dày, loay hoay mãi vẫn chỉ đẩy ra được một vết nứt nhỏ.

Doãn Thanh giằng xé dữ dội, một mặt muốn giúp đỡ con bướm, mặt khác lại muốn quay đầu bảo vệ chút danh dự còn sót lại của mình.

Ngụy Hằng tinh ý nhận ra những biến hóa nhỏ nhặt này, dù gì hắn cũng đang nhét cặc vào người y, từng đụn thịt co thắt kịch liệt cũng làm hắn chú ý.

"Ta đã nói rồi, sướng thì cứ rên, kìm nén làm gì. Bệ hạ đâu phải phật hay thần tiên, là con người, đầu hàng nhục dục là chuyện đương nhiên." Ngụy Hằng rù rì vào tai y như ma quỷ dụ dỗ người sa đọa, tay còn thò lên ngắt nhéo núm vú, xoa xoa hột le, vuốt ve dương vật nhỏ, kích thích cho Doãn Thanh thêm nhiều sung sướng.

Khoái cảm lan tràn khắp cơ thể, lồn mập ra nhoe nhoét nước nhưng vẫn không xoa dịu được cơn nóng ở cặc nhỏ được bao nhiêu. Y cần bắn, y muốn bắn. Dương vật nhỏ nghẹn sắp nổ tung rồi.

Giằng co nội tâm một lúc, Doãn Thanh đã đầu hàng sau một cú bóp mạnh vào túi trứng nhỏ, cực khoái từ tinh hoàn đánh xộc lên não, ép buộc não bộ phải chỉ huy khuôn miệng nhỏ hé ra, rên to những câu từ dâm loạn, phóng túng chỉ có thể nghe thấy ở kỹ viện. "Ư.... Ư.... Sướng.... sướng quá... a....được cặc bự chơi sướng quá...."

Cả đại điện bị hớp hồn bởi biểu cảm phục tùng dục vọng của Doãn Thanh. Hộ bộ thượng thư bất giác đã dừng đọc từ lúc nào, miệng khô đắng nhìn thiên tử và kẻ địch ôm nhau giao hoan trên ghế rồng. Cả cơ thể Khải Đế mướt mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, màu đỏ kéo đến tận cổ. Gương mặt đẹp đầy mê ly, mắt sũng nước, vành mắt đỏ hồng, chóp mũi cũng đỏ lên, môi anh đào mở to vui sướng thè lưỡi, liên tục rên la dâm đãng, nước miếng chảy từng dòng từ khóe miệng, kéo xuống tận ngực.

"Đúng rồi, Bệ hạ ngoan quá." Ngụy Hằng cũng như phát điên, thít cơ hông thúc ngược lên từng đòn mạnh bạo, "Cảm giác sướng lắm đúng không? Hửm, bị người khác nhìn mà nước lại ra nhiều thế này." Hắn hít hà khoan khoái khi một luồng nước dịch nóng hổi lại đổ ập xuống đầu khấc của hắn trong lỗ hoa.

Doãn Thanh không trả lời khiêu khích, tất cả tâm trí y bây giờ đều dồn về phía dương vật căng cứng "Bắn...cho ta bắn...ư..."

Ngụy Hằng cũng hài lòng, bàn tay thô ráp rút mạnh cây trâm. Doãn Thanh hét lên một tiếng chói lói. Y giật mạnh cơ thể, đầu ngả về phía sau, tấm lưng ngọc ưỡn cong như nửa vầng trăng, y gồng cứng người giữ tư thế đó vài giây, sau đó đùi trong co rút một cái thật mạnh, luồng tinh dịch đã tích bên trong được mở cổng mà lũ lượt ào ra. Từ lỗ chuông phóng ra một luồng tinh dịch thật mạnh, cong như parabol đáp xuống đất, tỏa ra mùi hương dâm mỹ.

Bá quan văn võ nín thở nhìn Viên Khải hoàng đế cúi đầu trước nhục dục, oằn mình mà nức nở đạt cực khoái. Trong số họ đã có người yếu sinh lý không chịu được cảnh này nữa mà tự bắn ra, tinh dịch ướt một mảng tròn trên áo quan. Những người xung quanh không ai cười cợt, vì họ cũng rất đồng cảm với ông ta, dương vật của họ cũng đang căng cứng trong đũng quần. Dù gì thì cảnh tượng dâm dục thế này ai mà chịu cho nổi.

"Khang tướng quân." Ngụy Hằng bất ngờ mở miệng gọi lớn làm phía dưới ai cũng giật thót. Một gã tướng từ hàng quan võ bước ra. Đây chính là là kẻ mà Hoàng hậu tòm tem cùng hằng đêm. Gã mặt chuyển xanh như bộ áo quan gã mặc bước lên, Ngụy Hằng nhìn cái khối gồ lên giữa hai chân gã, cười khẩy đầy ẩn ý.

Ngụy Hằng không ngừng nắc, Doãn Thanh cũng không ngừng rên rỉ. Nhìn gã tướng quỳ bên dưới, Doãn Thanh biết hắn định làm gì, luống cuống "Không ... đừng đâm nữa...." Y sẽ ra mất.

Nhưng dù cố cách mấy y cũng không thể kháng cự lại phản ứng cơ thể. Dương vật nhỏ nhạy cảm lại lẩy bẩy bắn ra, lần này không phải tinh, mà là nước tiểu.

Nước tiểu phun xuống đại điện, Ngụy Hằng cố ý xoay người nhắm luồng nước tiểu vào tên tướng quân quỳ bên dưới, gã cũng không dám né tránh, làm luồng nước vàng rót đầy từ đầu đến chân, mặt gã ướt sũng, tí tách nhỏ giọt theo đuôi tóc.

Ngụy Hằng cười thì thầm vào tai y, "Đái đầy lên tiểu tam rồi, có thấy hả giận không?"

Doãn Thanh muốn ngất đi vì xấu hổ và nhục nhã, nức nở không ra hơi, nhưng tận sâu bên trong cũng cảm thấy một chút gì đó hình như là sự hả hê. Y đứt quãng mắng. "Đồ điên bệnh hoạn."

Ngụy Hằng cười nắc nẻ, nghe mắng nhưng có vẻ rất vui, như nghe được gì vừa lòng trong lời nói hay biểu hiện, lại tiếp tục hì hục trên người y, mặc kệ đám quan lại và tên tướng quân ướt sũng bên dưới.

Hắn cởi trói cổ tay Doãn Thanh, xoay người y lại đối diện với mình. Y bất tri bất giác vòng hai cánh tay ôm lấy cổ Ngụy Hằng, tay luồng vào tóc gáy hắn giật túm vô cùng bạo lực, miệng lại ê a rên rỉ mềm ngọt.

Mặt đối mặt, hắn không chớp mắt nhìn gương mặt thấm đượm tình dục này, ửng hồng, mướt nước, như một trái đào chín tới, sự âm trầm xa cách như tan chảy không còn chút dấu vết. Hắn không nén được rướn người hôn lên đôi môi mọng còn vết cắn của chính hắn, Doãn Thanh thế mà cũng không từ chối, hé miệng ra đón lấy nụ hôn, chủ động đá lưỡi với hắn, nước bọt chảy đầy cằm cả hai.

Doãn Thanh bây giờ đã chủ động sàng sẩy, hẩy mông, để cái khúc gân to nóng kia được vào trong người y được toàn vẹn nhất, còn Ngụy Hằng thì thúc như thể chỉ muốn nhét luôn cả hai hòn dái nặng trịch vào trong. Từ phía dưới nhìn lên ghế rồng bây giờ chỉ còn thấy hai bàn tay to ôm xiết tấm lưng trần rối rắm từng lọn tóc đen dài, một cặp mông đào mũm mĩm va đập từng đợt xuống đùi gợn sóng thịt, phun ra nuốt vào khúc gân quá khổ thâm xì. Phía dưới ghế rồng, đủ các loại nước từ cơ thể chảy ra đã đọng thành một vũng to.

Ngụy Hằng canh lúc Doãn Thanh lại sắp lên đỉnh, cũng túm chặt lấy hông y, thúc cặc vào sâu nhất có thể, chim chó mở lỗ chuông phóng mạnh luồng tinh đặc nóng cháy, y cũng khóc lóc xả ra chút nước tiểu cùng nước lồn lên cơ bụng rắn chắc từng khối to của hắn.

Doãn Thanh nhũn người ngả phịch vào ngực Ngụy Hằng, hắn cũng rất tri kỷ ấn đầu y vào hõm vai mình, hai cơ thể mướt mồ hôi dán sát. Ngụy Hằng bắn tinh rất nhiều, y đã bắn xong nhưng hắn vẫn chưa kết thúc. Doãn Thanh nằm bẹp trên ngực hắn, run rẩy cảm nhận từng luồng tinh dịch đang bơm vào cơ thể mình, hòa cùng đống tinh hắn cho vào tối hôm qua vẫn chưa lấy ra hết.

Bắn xong hắn cũng không thèm rút cặc ra, vẫn cắm vào ngâm trong người, cánh tay ôm chặt lấy y, y đành phải đứt quãng nhắc nhở, "Rút...chim chó của ngươi ra.."

"Bệ hạ chắc không? Nếu rút ra tinh dịch sẽ chảy ra ngoài đấy." Hắn thiếu đòn mà cợt nhả, y không nén được ngước mặt lên lườm hắn một cái bằng đôi mắt đã nhòe nước mắt, lại còn hơi đo đỏ.

Cái lườm này không biết vô tình hay cố ý mà làm Ngụy Hằng như đập lỗi một nhịp tim. Hắn vội nhốt lại con nai con không nên thả ra, nhanh chóng quay trở về trạng thái ban đầu.

Doãn Thanh lườm xong cũng không nói nữa, nằm im giả chết. Ngụy Hằng cũng chơi đủ hôm nay rồi. "Bãi triều." Hắn đứng lên gọt lỏn hai từ, ôm lấy Doãn Thanh thong dong bước đi trước những gương mặt đủ loại sắc màu của bá quan văn võ bên dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro