Trận Guadalcanal tiếp theo 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khi xong hết một lượt , ông tướng rót thêm một nấp đầy rồi quay sang anh nhà báo Nishino và nói “Anh cũng phải uống với chúng tôi chớ” .

  Từ xa xa vang lại tiếng đại bác nổ rền . Nishino ngỡ rằng đấy là pháo địch vì âm thanh này anh đã nghe cả ngày lẫn đêm từ khi có phi cơ xuất hiện . Hết pháo rồi tới bom , thét rồi Nishino cũng chai cứng đi cứ mặc kệ nó đừng có nghĩ tới thêm lo chớ có ích lợi gì . Nhưng lần này thì anh nhà báo đã lầm , tiếng pháo ấy đến từ những oanh tạc cơ Nhật Bản , họ đang oanh tạc sân bay Henderson . Tướng Kawaguchi dõng dạc tuyên bố buổi họp bàn chấm dứt và chúc may mắn đến tất cả . Các chỉ huy trưởng rút lui về đơn vị mình . Chỉ còn lại Kawaguchi và anh nhà báo . Tướng Kawaguchi mở tấm bản đồ hành quân ra và chỉ cho Nishino biết những điểm trú đóng của địch quân . Đoạn ông nói “Không cần biết trong quân trường họ đã dạy những gì , nhưng với ý định tiến chiếm một căn cứ địch ngay trong đêm tối thật là thiên nan vạn nan” . Ông hạ giọng thật nhỏ rồi tiếp “Chỉ có những trường hợp đặc biệt đếm được trên đầu ngón tay thôi , nhưng đó là thời chiến tranh với tụi Liên sô kìa và những mục tiêu ấy nó nhỏ xíu không nhằm nhò gì nếu so với ở đây . Nếu tại dây , trên đảo Guadalcanal này chúng ta chiến thắng . Nó sẽ là một chiến công tuyệt vời lưu danh quân sử của cả thế giới” .

  Họ lặng lẻ chuyển hướng đi vào khu rừng thật rậm rạp , khu rừng này tưởng chừng như chưa từng có bước chân con người dẫm lên . Nơi đâu cũng chằn chịt dây leo khiến những binh sĩ tiền đạo phải dùng dao hoặc rựa để dọn đường mà tiến . Khi thì leo lên đèo cao , lúc lại mò mẫm lần xuống thác sâu , nơi nào cũng rậm rạp lồi lõm , một bước chân qua là một nỗi khó . Đã vậy mà trong bụng cứ phập phòng rũi quân địch nằm sẳn đâu đó thì chết cả lủ . Anh nhà báo cứ bám sát lấy Kawaguchi như bóng với hình , chiếc ba lô nặng nề và cồng kềnh khiến cho anh càng thêm vất vả , tuy nhiên anh không muốn quăng bỏ bất cứ một thứ nào cả trong khi các bạn bè đồng sự của anh họ đều quẳng hết từ lâu cho nhẹ gánh .  Vì phải uống nước từ những dòng sông hoang dã đầy chất độc hại nên hiện tượng sốt rét và kiết lỵ đã bắt đầu xuất hiện , và nó lan ra thật nhanh chóng , một nửa quân số Nhật bản hiện đang có mặt ở đây đều vướng phải một trong hai chứng bệnh chết người này . Trong khi ấy khẩu phần ăn của họ cũng trở nên cạn kiệt , để kéo dài sự sống họ phải hạ tiêu chuẩn ăn xuống đến mức tối đa nghĩa là chỉ ăn để cầm hơi mà thôi  . Trong khi số gạo mang theo thì nhiều nhưng không thể nhóm lửa nấu cơm được bởi cái nạn phi cơ thấy khói thì oanh tạc ngay . Ngày 10 tháng 09 , họ đến được bờ sông Tenaru và bắt đầu trở hướng lên thượng nguồn . Đội pháo binh tách ra tiến về phía vị trí đặc pháo và số còn lại đi thẳng về hướng sân bay .

  Nhắc lại nhóm 4 người : Trung úy Nakayama và ba binh sĩ , Hạ sĩ Abe , Hạ sĩ nhất Inenaga và Binh nhất Morita , họ theo lệnh của Tướng Kawaguchi băng rừng để bắt liên lạc với Đại tá Oka . Lệnh ông Tướng giao cho nội trong ba ngày phải hoàn thành nhưng họ đi vòng quanh mãi trong rừng già trọn đúng một tuần lễ , bụng đói meo vì lương thực mang theo đã cạn và sức lực cũng chẳng còn . Áo quần rách bươm và da thịt cũng bị gay đâm cây quàu xơ xát . Thêm vào đó họ còn phải trải qua một cuộc ác chiến với một thổ dân trên đảo . Đang lúc bụng đói tay chân rã rời chợt một gã thổ dân hung tợn từ đâu xuất hiện với con chó hung dữ vô cùng , đồng xông vào tấn cộng bọn bốn người . Lúc này họ chỉ có trong tay những cây dao găm tự vệ nhưng sức lực không còn nên sau vài phút chiến đấu liền hè nhau tìm đường tẩu thoát . Họ nhảy xuống một cái suối và nương theo dòng nước trượt thẳng xuống một thung lủng khá sâu . Nhờ thế mà bọn bốn người này thoát khỏi gã thổ dân và con chó hung tợn kia . Việc đến nước này dù không ai bảo ai họ cũng biết sứ mạng được giao phó khó có thể hoàn thành , dù quá mệt mõi và chán nản đến cùng cực nhưng quân lệnh vẫn phải thi hành , họ dìu nhau bước thấp bước cao tiến lên phía triền đồi để tiếp tục công việc là phải tìm cho ra chi đội của Đại tá Oka để thông tin .

  Đúng vào ngày cánh quân của Tướng Kawaguchi chia ra hai mặt , đội pháo binh tách ra tìm vị trí đặt pháo nơi thượng nguồn con sông Tenaru và đội còn lại tiến về phía sân bay thì toán 4 người rách nát này đang tiến về phía rừng thưa , họ nghe văng vẳng có tiếng động cơ rầm rầm . Đó là sân bay Henderson . Họ mừng rỡ liền nhắm theo hướng Tây mà lần mò , nghĩ rằng quân của Oka có lẽ đang chém vè đâu đó trong cánh rừng này . Nhưng rồi chẳng bắt gặp một dấu vết gì , đến tối thì sức chịu đựng của họ gần như đã kiệt quệ . Trung úy Nakayama ngồi dựa lưng vào một thân cây dừa cao ngất ngưỡng , anh mò vào cái ba lô xẹp lép lôi ra hộp cá mòi cuối cùng rồi 4 người xúm lại chia nhau mỗi người một tí liếm láp qua hoa dằn bụng trước khi nhắm mắt dưỡng thần qua đêm . Sáng hôm sau họ tiếp tục lên đường nhưng không bao lâu thì trước mắt họ , một con sông có màu xanh biếc chắn ngang . (Đây là khúc lượng quanh của con sông Lungga , một con sông song song với sông I-lu và Tenaru , phía thượng nguồn của nó chảy xuyên qua phía Tây của sân bay Henderson) Bốn binh sĩ Nhật liền tiến theo bờ sông ra hướng biển , đến chiều xuống thì họ đến một quả đồi nhỏ xơ xác tiêu điều . Nakayama bò lên quan sát , từ phía bên kia có ánh lửa bập bùng , nhiều quân nhân thủy quân lục chiến đang ngồi xổm bu quanh đống lửa . Nơi đây là nơi đồn trú của toán thủy quân lục chiến nơi vòng đai phía Tây sân bay . Họ đang nhóm lửa nướng thịt rừng , mùi thịt mỡ thơm phức bốc lên khiến cho 4 anh lính Nhật ốm đói càng thấy dạ cồn cào thèm khát .

  Họ tháo lui và đánh một cái vòng khá xa để vượt ra phía sau nơi những thủy quân lục chiến đang nướng thịt rừng ăn nhậu kia rồi mới nương theo bờ sông mà đi . Đến một khu rừng cây cối bị đạn bom cày nát , hầm hố chiến đấu dấu vết còn quá mới , rãi rác dưới chân họ là những vỏ đạn đủ loại .Trung úy Nakayama vừa đưa mắt quan sát chung quanh vừa thầm nghĩ “Có lẽ ở nơi này không lâu đã có diễn ra một trận đánh thảm khốc”. Đến môt chỗ cạn , anh cùng 3 đồng đội băng qua sông và tiến về một cánh đồng trống do bom đạn phá nát cây rừng . Mặt trời treo ở đỉnh đầu , những tia nắng nóng nhiệt đới càng hạnh hạ thêm cho 4 tấm thân đã quá tàn tạ .

  Bất chợt có tiếng “soạt” vang lên tức thì 8 con mắt đổ dồn về phía bụi rậm , một người lính Nhật ở trần trùng trục , trên người chỉ vận độc nhất một chiếc quần đùi . Anh ta đang chĩa họng súng đen ngòm nhìn đăm đăm vào nhóm Trung úy Nakayama . Sau một phút sững sờ , Nakayama lên tiếng hỏi thì biết anh ta thuộc đội quân của Đại tá Oka , người mà Nakayama đang khổ nhọc tìm kiếm hơn tuần lễ nay . Anh lính mừng rỡ cho biết toán của anh đang đóng quân ở gần sân bay , và từ ngày đổ bộ lên đảo đến giờ họ chẳng còn lương thực , họ còn kéo dài sự sống tới ngày nay là nhờ những trái dâu dại mọc hoang đầy trong rừng . Tình trạng quá tồi tệ đến nổi mỗi ngày phải có ít nhất một binh sĩ bỏ mạng vì đói , họ đói triền miên , đói thê thảm .

  Nhờ anh lính này dẫn đường nên chỉ non một ngày thì bọn họ đến được nơi Oka đóng quân . Bấy giờ đã là 13 tháng 09 , đúng thời điểm tấn công như kế hoạch của Tướng Kawaguchi đã vẽ ra . Gặp được Đại tá Oka , Nakayama gượng hết tàn lực để trình bày mọi kế hoạch của Tướng Kawaguchi đã xếp đặt cho Đại tá Oka nghe rồi anh té sụm xuống ngất đi ngay bên chân ông . Vị Đại tá quá cảm động thầm phục lòng kiên trì của Nakayama , nhưng giữa tình huống này ông còn phải biết làm gì hơn là cúi người xuống đưa tay vuốt mặt viên Trung úy trẻ lần cuối .

  Ông nhìn đồng hồ , chỉ còn 6 tiếng đồng hồ nữa thì lệnh tấn công bắt đầu . Đây là lần đầu tiên sau khi đổ bộ lên đảo Oka mới sử dụng radio liên lạc trực tiếp với Tướng Kawaguchi , để báo cho ông biết rằng mình đang hướng dẫn con cái tiến về phía Đông .

 Cánh quân của Tướng Kawaguchi đã tới được điểm xuất phát từ đêm qua . Đó là một ngọn đồi nằm ở hướng Nam cách sân bay khoảng ba dặm . Một khu rừng rậm nằm chắn ngang che chở , lợi dụng lợi điểm này họ mang vũ khí ra lau chùi và kiểm tra lại lần cuối .  Tướng Kawaguchi ngồi trên một phiến đá , chung quanh ông là những sĩ quan chỉ huy . Các tiểu đoàn trưởng và đại đội trưởng cũng tề tựu xung quanh để nghe ông dặn dò lần cuối trước khi xuất trận . Khi còn ở căn cứ Rabaul , người ta đã cho ông biết là hiện có khoảng năm ngàn thủy quân lục chiến Hoa kỳ hiện diện ở sân bay Henderson . Ông Tướng đăm chiêu nghĩ ngợi một giây rồi nói “Năm ngàn thủy quân lục chiến . Hừm , nhưng nếu mọi việc đều suông sẻ , với 2,100 quân của mình , Đại tá Oka 1,100 và 1000 trong đội pháo thủ của Ichiki nữa thì tổng số cũng tròm trèm 4 ngàn hai trăm quân . Như thế phần thắng chắc chắn sẽ về tay chúng ta rồi !” .

 

                    ……………………………………………………..

  Bây giờ chúng ta nên đi sang tổng hành dinh của Tướng Vandegrift để xem tình hình phòng thủ bên ấy ra sao . Sáng sớm ngày hôm ấy Tướng Vandegrift đích thân đi kiểm tra tổng quát mức thiệt hại ở sân bay Henderson do phi cơ Nhật oanh tạc đêm vừa qua . Ông nói với viên sĩ quan tham mưu rằng “Chúng ta phải bảo vệ phi trường này cho đến khi nào chúng ta không thể tiếp tục . Nếu như trường hợp xấu ấy xảy ra , chúng ta phải di chuyển tất cả những gì còn lại lên những ngọn đồi cao và rậm rạp để tổ chức đánh lại họ theo lối du kích chiến” .

  Tuy trong tay của Vandegrift hiện tại đã có hơn 19 ngàn binh sĩ nhưng người chỉ huy này vẫn cho đó còn quá thấp nếu so với quân số của địch quân . Căn cứ theo những báo cáo mà ông đọc được thì đã có hai chi đội địch đổ bộ thành công ở hai điểm gần sân bay và họ đang chuẩn bị để tràn vào . Trong hai tuần lễ liên tiếp quân trú phòng Hoa Kỳ , nếu không bị phi cơ oanh tạc thì cũng lãnh pháo từ các hạm đội của Nhật từ xa ngoài khơi bắn vào . Đó là nỗi hãi hùng nhất cho những binh sĩ của ông , họ trở nên mất hết ý chí chiến đấu . Quân số cứ ngày càng hao hụt , tinh thần chiến đấu bị dao động . Chưa nói đến một số ít phi cơ còn lại trên đảo phải liên tục cất cánh đánh đuổi những oanh tạc cơ của địch thường hay xuất hiện hàng ngày khuấy phá , những thiệt hai to tác này ông chẳng biết bao giờ mới được tăng viện gửi đến . Vandegrift biết chắc một điều là hiện tại sẽ không nhờ vả gì vào Hải quân được . Mới vừa rồi phó Đô đốc Turner đã gửi đến Ghormley một bức điện tín cho biết rõ tình trạng thiếu thốn của Hải quân như chiến hạm , phi cơ và hàng tiếp liệu . Vì vậy phía Hải quân không thể tiếp tục yễm trợ cho chiến dịch phòng thủ Guadalcanal .

  Toán thủy quân lục chiến bên ngoài vòng đai phòng thủ được lệnh nấp kín , giữ im lặng tuyệt đối và canh tuần cẩn mật vì có thể bị địch tấn công bất cứ lúc nào .

  Trời vừa tối hẳn thì 2,100 binh sĩ thuộc cánh quân của Tướng Kawaguchi được lệnh âm thầm xuống đồi và tiến về phía sân bay . Dưới ánh trăng thượng tuần vàng vọt tỏa bóng yếu ớt , những binh sĩ Nhật khi băng ngang một đầm đầy cỏ lát cao nghều nghệu , trông những cái bóng nhẹ nhàng di động của họ thật chẳng khác nào những âm hồn trở về từ bên kia thế giới . Rồi cuối cùng họ đồng dừng lại để chuẩn bị mở cuộc tấn công . Nhà báo Nishino đang đứng ngó quanh quất chợt có ai đó nắm lấy tay anh mà giật nhẹ .Thì ra Binh Nhì Hayashi , một người bạn mới quen của Nishino từ sau chuyến khởi hành ở Palau . Binh Nhì Hayashi vừa mới nhập ngũ có hơn ba tháng sau khi tốt nghiệp cao đẳng và vừa mới đính hôn chưa kịp cưới lại phải ra đi muôn trùng , bỏ lại cô vợ tương lai nơi quê nhà ngày mong đêm nhớ mà lúc ra đi trên chuyến hải hành viễn chinh không ngờ nên đã không kịp có một lời từ biệt . Anh ta nhìn anh nhà báo rồi như cố hết sức bình tỉnh để nói “Nếu tôi nay tôi có mệnh hệ gì thì..” Đoạn anh bỏ lững một hồi lâu rồi tiếp với một giọng bùi ngùi “Tôi thường có ước mơ là một ngày nào đó tôi được hồi hương để cưới cô ta . Nhưng bây giờ ước mơ đó tôi không còn dám nghĩ đến nữa . Đây là địa chỉ của tôi …” Anh bật khóc “Khi tôi chết , nhờ anh viết một lá thư báo tin về cho mẹ tôi giùm” . Nishino cảm động xiết chặc bàn tay người bạn . Trong lòng anh nhà báo này cũng đang thổn thức thầm nghĩ , trong trường hợp đổi ngược lại thì mình cũng phải nhờ anh ta viết hộ một lá thư báo tử gửi đến người vợ thương yêu của mình nơi quê nhà xa xôi diệu vợi . Và không ai bảo ai , hai người âm thầm mở ba lô lôi ra cái quần lót còn sạch , hai người bạn trao đổi  cho nhau và mặc vào ý chừng như họ muốn được giữ sạch sẻ trước khi nhắm mắt từ giã cõi đời .

  Những người sĩ quan chỉ huy của tiểu đội đích thân đi  phân phát cho từng người lính một miếng vải trắng nhỏ và ra lệnh cho họ dán vào phía sau lưng mình , để khi hành quân người phía sau dễ nhìn thấy người phía trước mà tiến trong đêm tối . Trung úy Kurakake moi ba lô lấy ra một chai dầu thơm to tướng , chai dầu này anh đã mua ở Borneo định bụng mang về quê tặng cho người vợ yêu dấu , nhưng bây giờ giữa lúc sống chết còn chưa biết thì tặng vật coi như không còn giá trị nữa , anh cho binh sĩ của mình mỗi người thoa lên áo quần một chút rồi ra lệnh “Cứ đánh hơi bằng lỗ mũi mà tiến lên !” . Coi ra phương pháp đánh hơi này chẳng hay ho chút nào cả vì khi quần áo của anh lính được xịt chút dầu thơm vào thì mùi thơm ấy tỏa rộng ra và dĩ nhiên là mũi của anh ta cũng ngữi hoài mùi thơm ấy , vậy thì chung quanh anh ai mà chẳng thơm !

  Tướng Kawaguchi cũng vừa phát giác ra trước khi thọc mũi nhọn tiến vào phi trường , quân của ông phải vượt qua một ngọn đồi . Đây là một ngọn đồi không cao lắm , nó uốn lượn theo trục Bắc Nam như một tấm bình phong che chở cho cánh quân của ông trong lúc dừng quân chuẩn bị . Có thể nói đây là phòng tuyến thiên nhiên khá lý tưởng .

  Trên lưng chừng đồi , vô số bóng đen di động nhấp nhô tiến lần lên phía đỉnh . Dưới ánh trắng vàng vọt yếu ớt tỏa chút ánh sáng lờ mờ khiến những bóng đen lúc ẩn lúc hiện ấy càng trông có vẻ ma quái . Đó là những binh sĩ Nhật đang trên đường đi vào hiểm địa , họ vẫn chưa biết cái gì đang chờ đón họ phía bên kia sườn đồi . Nhà báo Nishino vẫn bám sát theo bên chân Tướng Kawaguchi , họ đang ở cánh hậu đội . Anh ta đã chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ cần thiết như máy chụp ảnh , máy quay phim , sổ tay giấy viết thứ thứ điều sẳn sàng để làm nhiệm vụ của một phóng viên chiến trường . Niềm phấn khích trước giờ xung trận đã khiến cho anh nôn nao lạ thường và quên bẵng đi rằng đây là trận địa , ở một nơi mà chỉ có cây súng mới là vật cứu cánh chớ máy ảnh và giấy viết thì chẳng đắc dụng chút nào , ngược lại nó còn vướng bận phiền toái gây nguy hiểm nửa là đàng khác .

  Trước 9 giờ chừng vài phút . Trong cái không khí căng thẳng đang bao trùm không gian chung quanh căn cứ sân bay và ngọn đồi , nơi có hơn hai ngàn quân Nhật đang nắm chặc tay súng chờ lệnh xung phong và . Mọi sự hoạt động dường như đã ngưng đọng lại , thậm chí tiếng côn trùng rả rít đêm nay , thanh âm của nó cũng kéo dài lê thê như lười biếng và buồn bả lạ thường .

  Bất chợt tiếng đạn pháo xé không gian rít lên nghe rợn người rồi tiếp theo là những tiếng nổ long trời lở đất vọng ra từ phía sân bay . Đó là những khẩu pháo thuộc tiểu đoàn pháo binh của Kawaguchi đã bắt đầu nã đạn vào sân bay . Rồi kế tiếp là những tiếng bom chấn động trời đất hòa nhịp theo tiếng đại bác ầm ì tạo thành một thứ thanh âm kinh khiếp , thanh âm của một cơn địa chấn liên miên bất tận khiến cây rừng chao nghiêng ngã đổ và đá núi cũng rung rinh . Đó là những phi đội oanh tạc cơ của Nhật từ những chiến hạm ngoài khơi đến đúng hẹn để cùng quân của Kawaguchi dạo khúc nhạc đầu tiên cho một trận địa sắp mở màn .

  Kim đồng hồ vừa chỉ đúng 9 giờ thì lệnh tấn công bắt đầu . Từ trên triền dốc của ngọn đồi , tiếng hô xung phong vang lên rền trời , tức thì hai ngàn một trăm binh sĩ trong tư thế đánh cận chiến đồng loạt ôm súng lao nhanh xuống đồi . Toán quân thủy quân lục chiến phòng thủ nơi vòng đai ngoài cùng hiện có mặt ở ngay vị trí phía dưới chân đồi , chỉ huy trưởng cánh quân này là Đại tá Merritt Edson , còn có biệt hiệu là Red Mike . Đây là một tiểu đoàn rất tinh nhuệ mệnh danh là tiểu đoàn cướp biển , đứa con cưng của Tướng Vandegrift . Nhiệm vụ của họ là bảo vệ phía chính giữa và sườn bên phải , trong khi sườn trái giao cho tiểu đoàn Dù của Đại tá Harry Torgerson , một con người vạm vỡ và thuộc loại sĩ quan chỉ huy ba gai thứ thiệt . Đã có một lần giao tranh dữ dội với địch trong hang động ở Tulagi , bị Nhật đánh mìn tưởng chết nhưng nhờ số lớn nên mạng của ông thì còn mà cái quần thì bay đâu mất . Binh sĩ thuộc cấp vẫn hay đề cập đến giai thoại này trong những lúc trà dư tửu hậu và họ gọi ông ta là vị Đại tá không quần để cười đùa cho vui .

  Hỏa châu đồng loạt bắn lên sáng rực cả một vùng trời . Những binh sĩ trú phòng ngồi im lặng chong súng nhìn lên phía triền đồi , quân Nhật khí thế ngất trời lúc nhúc tranh nhau tiến nhanh vào tử địa . Những khẩu đại liên , trung liên , súng cá nhân phía thủy quân lục chiến Hoa Kỳ đang chờ đón họ để dàn chào ngay cách đó không đầy 500 thước .

  Đại tá William , chỉ huy trưởng vòng đai phòng thủ ra lệnh cho 2 vị Đại tá ở hai mặt trái và phải cho con cái sẳn sàng ứng chiến và bằng mọi giá phải cầm chân địch phía bên ngoài phòng tuyến , nếu bị chọc thủng thì phi trường Henderson coi như khó giữ nổi .

  Nơi sườn phía trái , vị Đại tá “không quần” xông xáo chạy tới chạy lui lo đôn đốc và khích lệ các sĩ quan chỉ huy đại đội . Ông gọi tên từng người lính quanh chiến hào , hăm dọa họ cũng có mà vuốt ve họ cũng có . Một anh binh nhì chắc thuộc loại lính mới tò te , cứ đứng thẳng lưng , miệng há hốc mắt mở tròn xoe mà nhìn hỏa châu , bị ông Đại tá thình lình từ sau lưng tiến tới thộp ngực quăng vào hố chiến đấu sau một câu chửi rũa tục tằn .

  Tiếng còi xung phong lẫn tiếng hò hét của quân Nhật vang rền cả phía triền đồi . Trong những hố chiến đấu , những binh sĩ trú phòng Hoa kỳ ôm súng mắt mở trừng trừng , họ nín thở chờ đợi . 

  Năm chục mét , bốn chục mét , mười lăm mét …

  Một khoảng cách quá lý tưởng để những khẩu đại liên MacKennon của phía phòng thủ khai hỏa .Toán tiền quân của Nhật vừa băng qua khỏi chân đồi chưa bao xa thì bỗng dưng bị khựng lại . Những họng  đại liên nhô ra từ những công sự cách đó không quá mười mét đồng loạt khạt đạn . Nhiều bóng người bị trúng đạn nhảy dựng lên rồi ngã quị xuống . Và hết lớp này đến lớp khác , quân của Kawaguchi cứ như những con thiêu thân bất kể sống chết , cứ xông bừa vào mặc dù phải bước dẫm lên xác của đồng đội . Súng trường cá nhân , đại liên , súng cối của cả hai phía đồng thi nhau nổ giòn , hòa theo tiếng lựu đạn , tiếng hò hét chửi rủa pha lẫn tiếng rên rỉ đau đớn của những kẻ bị thương , những người sắp chết . Một thanh âm hổn tạp của chết chóc , của chiến tranh tàn phá làm chấn động cả núi rừng giữa màn đêm đen tỉnh mịch .

  Cuộc tấn công đợt thứ nhất bị bẻ gãy hoàn toàn . Nhật tạm thời rút lui chấn chỉnh lực lượng và sau nửa tiếng đồng hồ thì Kawaguchi mở ra thêm một đợt tấn công đợt thứ nhì . Và lần này ông cho thay đổi chiến thuật , họ thả đội cảm tử vào trước sử dụng trái khói tối đa hầu che mắt địch để sau đó dùng chất nổ và lựu đạn tiêu diệt những công sự chiến đấu của địch . Thay đổi này khiến cho binh sĩ Hoa kỳ lúng túng không ít , vì theo chiến thuật mới của Nhật thì họ khó có thể dùng hỏa lực hùng hậu của mình đè bẹp được . Trước sự liều lỉnh táo bạo ấy , Đại tá Edson nghĩ rằng cánh quân của mình khó có thể cầm cự được lâu nên ông quyết định cho con cái rút về phía hướng bắc của chân đồi , một vị trí cách sân bay khoảng nửa dặm .

  Quân Nhật dẫm lên xác đồng đội tiến vào . Đám khói mù loang tỏa mờ mịt nhưng trong bóng đêm thì có khác gì đâu . Cánh quân cảm tử đi đầu dùng lựu đạn và chất nổ để diệt các chốt chận , diệt đến đâu bộ binh của họ tràn vào chiếm giữ . Và cứ như thế họ tiến sâu vào bên trong phòng tuyến . Một cánh quân còn lại phía bên kia đồi cũng nhanh chóng nhập cuộc . Họ là phần binh sĩ còn sống sót sau đợt tấn công đầu của một tiểu đoàn dưới sự chỉ huy của Đại úy Kokusho . Hướng tiến của họ bị giáng đoạn lại trong một thời gian khá lâu khi vô tình phát giác ra một kho thực phẩm của quân phòng thủ ngoài vòng đai . Nào thịt nguội , súc-síc và thịt bò . Ôi toàn là những món ăn khoái khẩu ngon quá là ngon khiến cho những binh sĩ đói khát lâu ngày sáng mắt lên , hễ chộp được thứ nào là họ bỏ vào miệng thứ đó ngay . Quân kỷ , quân lệnh bây giờ đối với họ còn thua xa cây súc-síc vàng lườm và lát thịt bò béo ngậy .

  Đại úy Kokusho sau khi ăn uống no nê , anh ta ung dung bật lửa đốt một điếu thuốc thơm Hoa kỳ . Miệng ngậm điếu thuốc , anh khoát tay  ra hiệu cho đám quân no nê này lập tức trở lại nhiệm vụ , phải tiêu diệt một ổ đại liên phía trước . Viên Đại úy dõng dạc tuyên bố “Hãy để cho tôi dẫn đầu , không ai có quyền được đi phía trước tôi . Hiểu chưa ?” . Ra lệnh xong anh đưa tay sửa lại chiếc nón sắt đoạn rút thanh gươm dài thườn thượt phía bên hông ra múa may trong gió nghe vù vù rồi hô to  “Xung phong !” .

  Nhiều loạt đạn xé gió bay vào đội hình của anh đốn ngã nhiều binh sĩ xung phong . Kokusho đau đớn nhìn đồng đội gục ngã , máu hận trào dâng nên quyết liều chết xông vào phá tan ổ súng máy địch bằng lựu đạn . Một tiếng nổ chát chúa , ổ súng máy câm họng và mặt của Kokusho cũng bị thương , máu chảy ướt cả vai áo của anh . Bây giờ nhóm binh sĩ xung phong chỉ còn lại hơn mười người cộng thêm một nhóm pháo thủ vừa xuất hiện , pháo đã bắn hết đạn nên họ đồng tham gia xung phong giết giặc . Nhưng vì lính pháo không có súng trường nên vũ khí của họ chỉ là những cây tầm vong vạt nhọn . Kokusho tuy trên mặt đã bị thương nhưng người sĩ quan chỉ huy đội quân cảm tử vẫn mặc kệ , anh rút chốt an toàn quả lựu đạn rồi hướng về phía ổ đại liên kế đó lao ngay lại định thanh toán nốt . Nhiều loạt đạn nổ giòn , người Kokusho nhảy dựng lên không ngớt vì đã hứng trọn một tràng đại liên . Nhưng trước lúc ra đi , quả lựu đạn cuối cùng của anh cũng tạo được một chiến công không nhỏ là ổ đại liên kia bị câm họng .

  Nhưng dù với một hai ổ đại liên hoặc nhiều hơn nữa bị câm họng thì quân Nhật cũng không thể lọt sâu vào được bên trong phòng tuyến thủy quân lục chiến . Với các loại hầm hố kiên cố cũng như chốt chận dày đặc và đầy rẫy những chướng ngại vật , đặc biệt cánh phòng thủ này lại nằm dưới sự chỉ huy của hai vị Đại tá già dặn chiến trường là Edson và ông Đại tá “không quần”  Henry Torgerson thì có thể coi như là một vòng đai phòng thủ bất khả xâm phạm .

  Tiếng súng rời rạc rồi tắt hẳn . Đoàn quân bại trận những kẻ sống sót đã âm thầm rút lui trả lại cho bầu không gian âm u một sự im lặng đến đáng sợ . Những đám cháy nhỏ đã kịp thời ngăn chận . Thế giới chung quanh bãi chiến trường như đang ngưng đọng hẳn lai . Mùi thuốc súng khét lẹt pha lẫn mùi máu tanh nồng nặc vẫn quyện quanh trong gió . Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mảnh trăng non treo nghiêng trên nền trời đen đặc ,  một cảnh tượng ma quái hãi hùng bài ra ngay trước mắt , từ triền đồi đến vòng ngoài của phòng tuyến vô số tử thi nằm vắt vẻo đủ mọi tư thế . Bãi chiến trường vừa im tiếng súng , một cuộc giành giật không nhân nhượng đã để lại dấu tích quá hãi hùng . Một dấu tích mà thậm chí đến ngọn cỏ cũng phải gục đầu và quỉ thần thảy đều kinh tỡm .

  Đến lúc bình minh , sau khi kiểm tra lại trận chiến đêm qua thì người ta mới thất kinh , nhìn nhận nơi triền đồi này là một lò sát sinh không hơn không kém và từ đó nó được mệnh danh là “Đồi máu” . Với hơn sáu trăm binh sĩ Nhật bỏ xác tại trận , phía Hoa kỳ thì bốn mươi thủy quân lục chiến đã yên nghỉ ngàn thu nơi hòn đảo hoang sơ này .

  Vẫn còn nhiều binh sĩ Nhật bị thương không kịp rút lui theo đồng đội nên đã bị bắt . Tuy nhiên trong số này có nhiều người tự tử , họ vờ kêu la thảm thiết , động lòng từ tâm mấy anh lính thủy quân lục chiến nên họ đến coi sóc hộ vết thương . Không ngờ những người lính Nhật đã có chủ ý , họ cho nổ quả lựu đạn để kết quả cả hai cùng chết . Cũng lắm người không còn lựu đạn thì dùng dao để thí mạng với kẻ thù . Bởi vì với họ , câu kinh nhật tụng phải nhớ nằm lòng là một chiến binh của Thiên Hoàng chỉ có hai cách chọn lựa , chiến thắng hoặc là chết , đầu hàng là việc không chấp nhận .

  Tướng Vandegrift cũng có mặt tại bãi chiến trường . Ông đang chú ý nghe thuộc cấp báo cáo kết quả của cuộc chống trả đêm qua , mặc dù cả đêm ông vẫn túc trực trong phòng máy để theo dõi diễn biến . Một nhóm tù binh Nhật đang bị tập trung gần đó . Bỗng bên tai Vandegrift nghe có tiếng họ hô to “Banzai” , ông giật mình quay lại thì vừa nhìn thấy một nhóm bốn tù binh đang đứng chụm vào nhau , một người , có lẽ là một sĩ quan chỉ huy nên còn thanh gươm dài đeo lủng lẳng bên hông . Anh ta tuốt gươm ra và nhanh như gió , chỉ thấy ánh thép khoa lên tức thì ba người tù kia lăn ra chết tốt , xác của họ ngã nhào ngay bên cạnh bàn chân của tướng Vandegrift . Và anh sĩ quan kia cũng vừa đưa thanh gươm trở lại đâm vào bụng mình tự sát . Cảnh tượng rùng rợn xảy ra quá đột ngột khiến cho ông tướng bàng hoàng chết lặng , miệng há hốc mà chẳng thốt nên lời .

                              ………………………………………

  Đoàn bại binh Nhật Bản lầm lủi rút lui về hướng ngọn núi Austen để chấn chỉnh đội ngủ . Có đến vài trăm binh sĩ bị thương ,  nhẹ thì cõng nặng hoặc bẻ cây làm gậy mà dắt díu nhau cùng rời khỏi trận địa càng nhanh càng tốt . Quân số họ sau một tổn thất nặng nề , tập trung lại , trừ lớp chết lớp bị thương hoặc mất tích vì thất lạc giữa chốn rừng già thì chỉ còn non một nửa và tướng Kawaguchi chưa có một quyết định gì ngay trong lúc này ngoài lệnh rút lui , rút lui càng xa càng tốt vào chốn thâm sơn cùng cốc lấy địa thế hiểm trở của núi rừng làm chốn dưỡng quân . Đến bây giờ thì họ mới lượng định được sức mạnh của quân phòng thủ Hoa Kỳ , quả thật là hỏa lực của họ như vô cùng tận . Tướng Kawaguchi đau khổ ngồi dựa một gốc cây cổ thụ . Trong đầu ông trống rổng chẳng biết nên phải toan tính tiến thoái lẽ nào . Và một điều ông vẫn mãi thắc mắc , cánh quân thứ hai của ông theo lẽ sẽ xuất hiện đúng thời điểm tấn công thì chẳng biết họ đang ở đâu . Đại tá Oka vẫn còn biệt vô âm tín giữa chốn rừng núi thâm u bạt ngàn .

  Tuy nhiên vào lúc tối hôm sau , Tướng Kawaguchi lại quyết định đem quân trở lại phục hận hầu chuộc lại lỗi lầm của đêm trước và nếu được chết tại mặt trận thì vẫn còn vinh dự hơn , dù sao thì sau một lần thất bại ông đã là một viên bại tướng dưới tay Hoa Kỳ rồi , nhục nhã không gì bằng .

  Nếu bảo rằng Kawaguchi đem quân đi nướng thêm thì có lẽ đúng hơn là phục hận . Sau hai tiếng đồng hồ giao tranh dữ dội , quân của ông chẳng những chẳng xuyên nổi phòng tuyến , ngược lại ngọn đồi máu lại một lần nữa được tắm bằng máu !

                          …………………………………………..

  Thế là cuộc giao tranh dữ dội hai ngày liền trên ngọn đồi máu đã chấm dứt thật sự . Quân Nhật bị thiệt hại quá nhiều , họ gần như bị xóa sổ trên một trung đoàn . Tuy nhiên , phe chiến thắng của Vandegrift cũng đã khá mệt mỏi . Phần đông binh sĩ vì chưa quen với cái phong thổ quá khắc nghiệt ở đây nên dần dần ngã bệnh sốt rét và kiết lỵ . Hoàn cảnh thê thảm đến nổi họ chẳng còn biết nao núng quân Nhật nhưng hễ nhắc đến con vi trùng sốt rét thì binh sĩ hầu hết đều hoảng kinh .

  Đó là những trận đánh thử lửa đầu tiên giữa lục quân và thủy quân lục chiến trên hòn đảo hoang vu tên gọi Guadalcanal , một chiến trường cách xa Hoa kỳ hàng nửa quả địa cầu và cách Nhật bản trên hai ngàn dặm . Phần hải quân thì khi chiến dịch phản công ở mặt trận Thái bình dương được bắt đầu , Hoa kỳ có đến ba hàng không mẫu hạm . Không bao lâu thì mẫu hạm Enterprise bị hư hại năng phải quay về Trân châu cảng để sửa chửa . Một tuần sau , chiếc tiềm thủy đỉnh I-26 của Nhật trong một chuyến tuần tra trong khu vực nam Thái bình dương , nó vô tình phát giác ra một hải đội địch và xông vào tấn công . Một trái thủy lôi đánh trúng mẫu hạm Saratoga khiến cho 12 thủy thủ bị trọng thương , trong số đó có Đô đốc Fletcher . Chiếc Saratoga phải mất một tháng nằm ụ để rồi sau đó quay trở lại với vùng biển mà sóng gió cùng sấm sét đang bắt đầu .

  Trong thời gian chiếc Saratoga vắng mặt , hải quân Hoa kỳ chỉ còn có hai mẫu hạm là Wasp và Hornet , và khi chúng đến được với mặt trận Đông Solomon thì đã quá trễ . Sau cái đêm rùng rợn trên đồi máu một ngày . Hoa kỳ thì hả hê trong men chiến thắng , ngược lại Nhật bản thì ôm hận tràn lòng . Hải quân của họ quyết ra tay rửa nhục . Hai chiếc tiềm thủy đỉnh I-51 và I-19 bất thần xâm nhập sâu vào vòng đai của khu trục hạm đang bảo vệ 2 mẫu hạm của Hoa Kỳ . Lúc này đang lúc biển lặng gió êm , chiếc mẫu hạm Wasp đang di chuyển chầm chậm để phóng 26 chiếc phi cơ dọ thám đồng thời 11 chiếc phi tuần khác cũng đang hạ cánh . Hai trái thủy lôi thình lình từ dưới biển phóng lên đánh trúng một bên hông mẫu hạm . Sau hai tiếng nổ dữ dội toàn thân mẫu hạm như rung lên bần bật rồi không bao lâu nó nghiêng hẳn về một bên . Cách đó năm dặm , nhiều thủy lôi của chiếc tiềm thủy đỉnh I-15 cũng rẽ nước lao tới chiếc Hornet . Tất cả đều đi trược qua chiếc mẫu hạm chỉ có một trái vô tình đánh trúng trúng chiếc thiết giáp hạm North Carolina . Hai phút sau lại thêm một trái đâm vào chiếc khu trục hạm O’Brien .

  Bấy giờ lửa đã bốc cháy ngùn ngụt trên chiếc mẫu hạm Wasp , nhiều tiếng nổ liên tục làm rung chuyển toàn thân nó . Lúc 3 :20 , hạm trưởng Sherman bắc buộc phải ra lệnh cho toàn thể thủy thủ lập tức rời bỏ mẫu hạm . Bây giờ Hải quân Hoa kỳ chỉ còn lại vỏn vẹn có một mẫu hạm lẻ loi để yễm trợ cho thủy quân lục chiến trên đảo Guadalcanal .

  Phía bên kia ngọn đồi máu , Tướng Kawaguchi trong bộ quân phục rách nát tả tơi . Ông hướng về phía bãi chiến trường , chấp tay cúi đầu thầm cầu nguyện cho những vong hồn tử sĩ vừa ngã xuống . Nhiệm vụ còn lại cho ông trong lúc kiệt quệ này là hướng dẫn đám con cái te tua còn lại của mình trở lại vùng an toàn gần bờ biển . Ông quyết định dùng đoạn đường tắt của Trung úy Nakayama đã vượt qua khi nhận lệnh đi bắt liên lạc với Đại tá Oka là hướng về cánh Tây của núi rừng mà lần bước . Trong lúc này thì tiểu đoàn pháo binh cũng đã tự rút lui về bãi biển bằng con đường mà họ đã đến .

  Đoàn quân tan tác của Tướng Kawaguchi di chuyển thật chậm chạp phần vì sức lực đã tàn phần vì chướng ngại của núi rừng trùng điệp khiến cho bước chân của họ như không thể nào nhấc lên được . Sang ngày thứ hai thì đã có hàng trăm binh sĩ vốn đã bị thương từ trước lại gục ngã . Không còn ai có đủ sức để cõng hoặc khiêng những quân nhân này nên cuối cùng họ bèn bỏ mặc , ai còn ngáp ngáp thì ráng mà bò , ai kiệt lực thì lăn ra nằm chờ chết . Đoàn quân di chuyển không lệnh lạc , không hàng ngũ nhất định , cứ mỗi toán 15 hoặc 20 người cùng nhắm hướng bờ biển mà đi .

  Anh nhà báo Nishino còn sống sót sau một đêm kinh hoàng , nhưng bây giờ thể xác cũng đã quá rã rời vì những cơn sốt rừng hành hạ , và kết quả là cánh tay trái của anh đã trong tình trạng bất khiển dụng . Anh đang có mặt trong một đoàn quân đang đi xuyên qua một khu rừng dọc theo triền núi Austen . Ở đây không có gì để ăn ngoài những đám cỏ xanh um mơn mởn cùng những đám rêu bám đầy theo những hòn đá ngâm mình dưới suối . Nishino đang bước qua những xác chết của binh sĩ . Có lẽ những quân nhân xấu số này vừa mới gục ngã nên trên bộ quân phục rách nát còn bê bết máu tươi và đa số tay của họ đều vươn ra như muốn túm lấy những ngọn cỏ non xanh rờn . Chắc chắn là những quân nhân bị thương này đã quá đói và trước khi từ giã cõi đời họ chỉ còn đủ sức để vươn tay ra định ngắt lấy cỏ mà ăn , nhưng họ lại gục ngã . 

  Tình trạng tồi tệ này cứ kéo dài mãi , đến ngày thứ 6 thì đoàn quân không còn sức lực để di chuyển nữa . Những hạ sĩ quan cứ lấy roi đét vào nhóm binh sĩ tội nghiệp không dứt , bắt họ phải đi tiếp . Nishino phải khổ sở lắm mới nhấc được chân của mình mà bước , quả thật mỗi bước chân đi là một trời cực nhọc . Quá trưa ngày hôm ấy thì họ đến được khu rừng dừa , ngay phía trước mặt là đại dương mênh mông . Họ đã đến được mũi Cruz , một điểm nằm cách sân bay chỉ có 7 dặm đường chim bay . Những người lính đói meo nhìn thấy biển thì mừng vô hạn , tàn lực của họ như được sống lại . Tức thì họ lột bỏ tất cả những thứ lỉnh khỉnh bên mình và ngay cả bộ quân phục rách nát để chạy ùa xuống bãi cát . Anh nhà báo Nishino cũng chạy ào ra như họ , anh vốc một ngụm nước biển cho vào miệng nhưng rồi lại phải phun ngay ra , cái vị mặn đắng của nước biển càng làm cho anh thấy khó chịu hơn . Anh cúi lượm vài hòn sỏi và cứ như thế anh liếm nó như tìm được chút hương vị ngọt ngào nào đó . Có vài binh sĩ nhào xuống biển rồi không bao giờ quay trở lại bờ cát nữa , họ đã quá mệt và tuyệt vọng nên chỉ muốn nằm yên để được chết một cách an lành dưới lớp nước mặn đắng của đại dương .

  Cả một buổi chiều hôm ấy , nhóm tàn quân Nhật Bản nằm lại khu rừng dừa gần bãi biển . Họ được một bửa tiệc nước và cái dừa no nê , và dĩ nhiên sau khi phục sức lại thì họ tụm năm tụm ba bàn bạc về cuộc ác chiến đẫm máu vừa rồi . Một quân nhân nói ‘‘Chúng ta thường tự hào là chiến sĩ của mình đầy dũng khí coi cái chết tợ lông hồng . Nhưng coi ra thì người Mỹ họ cũng có dũng khí riêng của họ . Có phải không anh em ? Cái đêm hôm 13 tháng 09 , khi quân ta ồ ạt tấn công vào phòng tuyến của họ . Toán của tôi được lệnh nhổ một cái chốt đại liên quá dữ dội . Một tên lính Mỹ nhảy vào định hạ sát tôi nhưng tôi nhanh hơn hắn một giây , dùng lưỡi lê đâm hắn . Các anh biết sao không , trước khi chết hắn còn bình tỉnh bắn một trái pháo sáng kêu pháo binh dập . Kết quả cả toán của tôi chỉ có mình tôi là may mắn thoát chết’’ . Mọi người im lặng một giây , lại có tiếng thì thào của ai đó ‘‘Đâu phải riêng một mình chúng ta biết yêu nước , họ cũng biết yêu nước của họ chớ . Chúng ta có dũng khí của chúng ta thì họ dĩ nhiên cũng có cái dũng khí của họ’’ .

  Đảo Guadalcanal bây giờ được binh sĩ Nhật Bản mệnh danh là  ‘‘Hòn đảo chết đói’’ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#thế