Chương 11: Bảo hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Mộc Niệm thở dài.

Hiện tai tiểu hồ ly của nàng gương mặt mờ mịt mà ngồi xổm trên mặt đất ôm chân nàng, ngờ nàng dạy hắn tình cảm của con người.

Giống một quả dưa non nớt ngây ngô, còn chưa lớn đến bộ dáng căng tròn, đã lăn đến chân nàng, dây leo nhẹ nhàng vòng quanh cẳng chân, ỷ lại mà dựa sát vào nàng.

Mộc Niệm thật ra có thể một tay đem dưa hái xuống, dùng tâm tư ủ chín nó, rồi nhấm nháp hương vị.

Nhưng lại cảm thấy đáng tiếc, không thú vị.

Như vậy sẽ bỏ lỡ quá trình dưa chín cuống tự rụng, không có cách nào nếm được hương vị ngọt thanh nhất, cũng không có cách nào để quả dưa trưởng thành tốt nhất.

Mộc Niệm duỗi tay để ở giữa trán Hoàng Lê, đem cái đầu cọ đầu gối nàng đẩy ra xa.

Hắn cái gì cũng không biết nhưng nàng không giống, nàng có cảm xúc cũng biết động lòng.

Mộc Niệm buông mi, thuận tay đem cây trâm cuối cùng nhổ xuống, nhẹ giọng nói, "Không vội, học nhiều một chút, tự nghiền ngẫm sẽ hiểu được."

Hoàng Lê bất mãn mà dẩu miệng, trong lòng cảm thấy Mộc Niệm ghét bỏ hắn ngốc, nên mới không dạy hắn.

Hắn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Làm người quá khó a.

Giặt quần áo khó, phơi quần áo cũng khó, ngay cả trái tim vì sao đập loạn cũng rất khó hiểu.

Hoàng Lê bắt đầu nhớ lại lúc làm hồ ly.

Hắn có thể chạy thật nhanh ở núi rừng, không cần mặc quần áo cũng không cần mang giày, muốn lăn lộn chổ nào thì lăn lộn chổ đó.

Vui vẻ sẽ đi xuống chân núi xem nhà dân có nuôi gà hay không, không vui liền trào cây đào trứng chim.

Khi đó hắn chỉ là hồ ly nhỏ vui vẻ.

Hiện tại hắn thành người, cái gì cũng không biết.

Hoàng Lê ngồi xổm tự hỏi làm người như thế nào, không biết vì bản thân lớn lên quá xinh đẹp dẫn đến thu hút vô số ánh mắt.

Người qua đường cũng không biết tình huống giữa hai người, cho là Mộc niệm làm thê chủ mà không cho phu lang của mình mua cây trâm, nên tiểu lang quân mới ngồi xổm dưới đất ăn vạ.

Nhìn Mộc Niệm thanh y giày vải, trường bào trên người nhăn bèo nhèo không nói, đã vậy vậy còn có mấy cái dấu chân hoa mai, bộ dạng nhà nghèo đạt tiêu chuẩn.

Đáng tiếc đáng tiếc, tiểu lang quân đẹp như vậy lại gả cho cái quỷ nghèo.

Tô Dương cũng nghĩ như vậy.

Hơi thở cùng diện mạo đều bình thường như vậy, vì sao nuôi một con hồ yêu.

Tô Dương đi tới, tự cho là có gương mặt lương thiện, khom lưng nói với Hoàng Lê, "Tiểu hồ ly a, muốn cây trâm nào, tỷ tỷ sẽ mua cho ngươi."

Hoàng Lê ngửi được mùi nguy hiểm, phản xạ có điều kiện là nhe răng về phía Tô Dương.

Nhưng hiện tại hắn là một tiểu công tử mặt trắng nõn, làm bộ mặt hung dữ càng giống đứa trẻ giận dỗi.

Tô Dương phụt cười một tiếng, đôi mắt đào hoa của nàng hơi nheo lại, đáy mắt đong đưa, sát ý gợn sóng, "Tiểu hồ ly hung dữ nga, tỷ tỷ không thích như vậy."

Lời nói của nàng mang theo thâm ý.

Người khác có thể nhìn không thấy, nhưng Tô dương lại rõ ràng.

Con hồ yêu này hơi thở cổ quái, cũng có tự tu hành, nhưng bên người quanh quẩn một vòng linh khí màu xanh lơ, quan trọng là trên người có màu đỏ huyết khí.

Mỗi vạch huyết khí tượng trưng cho một cái mạnh người.

Đếm qua có khoảng 3-4 cái vạch.

Hồ ly mang đạo hạnh thấp lại có thể hại người. Nếu chờ hắn lớn một chút, chắc chắn nguy hại một phương.

Tô Dương làm nghề trừ yêu sư, sao có thể mặc kệ hắn đi khắp thế gian tự do hành tẩu.

Trong tay Tô Dương đã vận hành linh lực, giả vờ cười khanh khách mà đưa tay về phía Hoàng Lê, muốn sờ đầu hắn, "Lại đây với tỷ tỷ, ta sẽ mua cho ngươi cây trâm."

Đôi mắt Hoàng Lê mở to, nhảy dựng muốn cắn Tô Dương.

Hắn rõ ràng là con trai một, hắn không có tỷ tỷ!

Sự công kích của hồ ly không mang theo chút uy hiếp nào với Tô Dương, ở thời khắc nàng sắp chạm vào hồ ly, đột nhiên từ bên cạnh choàng qua một bàn tay, lực đạo không nhẹ không nặng mà nắm lấy cổ tay.

Lực đạo đối phương nắm lấy không lớn, nhưng tay nàng bị chế trụ gắt gao, không thể nào cử động về phía trước nửa phân.

Tô Dương sửng sốt, cúi đầu xem tay của mình.

Bàn tay ngăn nàng lại cốt nhục cân xứng tinh tế thon dài, Tô Dương tầm mắt nhìn theo cái tay kia đi lên, lọt vào tầm mắt đầu tiên là một thân áo bào xanh nhạt, theo sau là một gương mặt nhìn không quá rõ ràng.

Người này đúng là thê chủ của hồ ly được người qua đường nhắc đến.

Tô Dương tập trung tâm thần, nhưng mọi cách vẫn không nhìn ra hơi thở của đối phương.

Giống như một cái tượng trong suốt, thoắt ẩn thoắt hiện diện nạo cùng thực lực.

Đụng tới đối thủ mạnh, Tô Dương thầm nghĩ.

Tô Dương giả ngốc, lắc lắc cổ tay chu môi nói, "Tỷ muội, ngươi có ý gì đây?"

Mộc Niệm nhìn nàng, ngữ khí bình tĩnh đạm mạc, không có cảm xúc, "Không có ai nói cho ngươi, đồ vật của người khác, không được tùy tiện động vào hay sao?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Hoàng Lê đi theo phụ họa, cáo mượn oai hùm.

Hắn nhỏ giọng cáo trạng với Mộc Niệm, "Nữ nhân này chắc chắn thèm muốn bộ lông của ta, tại vì bộ lông của ta đẹp nhất."

Hoàng Lê hừ hừ suy nghĩ, thế gian này duy nhất chỉ có mình Mộc Niệm là không có tham lam bộ lông của hắn thôi.

Nàng không cần bộ lông của hắn đâu.

Hoàng Lê thanh âm không lớn, nhưng ở gần nên Tô Dương vẫn nghe rành mạch.

Tô Dương cũng không phải ham muốn lông hắn.

Tô DƯơng mi mắt cong cong, nhìn Mộc Niệm, "Tỷ muội, ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, hồ ly này không phải dạng tốt đẹp."

Hoàng Lê vừa nghe, đã mắng, "Ngươi mới không phải dạng tốt đẹp, cả nhà ngươi đều không phải thứ gì tốt!"

Nghe hắn mắng như vậy, trên mặt Tô Dương mang theo ý cười, quanh thân hơi thở lại lạnh xuống dưới.

Cùng lúc đó, có một thân ảnh màu trắng từ bao bố bên sườn eo Tô Dương vụt qua tới, theo cánh tay Tô Dương đánh tới hướng Mộc Niệm.

Là một con hồ ly toàn thân màu trắng.

Mộc Niệm buông tay Tô Dương, đầu ngón tay bắn ra, một đạo khí đánh tới làm hồ ly kêu lên một tiếng, bốn chân mở ra sau bay đi.

Sắc mặt Tô Dương biến đổi, không chút do dự duỗi tay đem bạch hồ ly đón lấy ôm vào lòng ngực.

Sự tình trước mắt diễn ra quá nhanh, dẫn tới Hoàng Lê nhất thời không kịp phản ứng.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, lông cả người hắn nháy mắt nổ tung.

Đuôi cùng lỗ tai Hoàng Lê đều mọc ra, móng vuốt hóa dài, tư thái mười phần công kích.

Hắn gầm nhẹ, giương nanh múa vuốt hướng lòng ngực Tô Dương nhào qua

Không biết xấu hổ! Người này không biết xấu hổ! Nàng lại dám đánh lén!

Nhìn khí thế liều mạng của hắn, Tô Dương ôm bạch hồ trong lòng ngực lùi ra sau một bước, đồng thời bấm tay niệm thần chú phòng ngừa Hoàng Lê xông tới.

Không sợ yêu tinh hung tàn, chỉ sợ yêu không muốn sống.

Mộc Niệm đuôi mắt giật nhẹ, nhanh tay lẹ mắt vươn tay phải, một tay ôm lấy eo Hoàng Lê lôi vào trong ngực, miễn cho hắn thật sự nhào lên.

Hoàng Lê lại không chịu kìm ép mà giãy giụa, "Nàng thả hồ ly cắn ngươi, nàng cư nhiên giữa thanh thiên bạch nhật để hồ ly cắn người!"

Hoàng Lê sinh khí thật lớn, móng vuốt liều mạng ném đếm mặt Tô Dương, "Ai không có hồ ly như nhau!"

Dám đánh lén Mộc Niệm, ta sẽ cào chết nàng!

Mộc Niệm có chút buồn cười, một tay ôm lấy hắn, một tay đặt trên đỉnh đầu Hoàng Lê nhẹ nhàng vỗ trấn an, "Ta không có bị thương."

Hoàng Lê căng chặt đề phòng, phía sau lưng dán lên lòng ngực mềm mại ấm áp của Mộc Niệm, chóp mũi quanh quẩn đều là hương vị thanh trúc sương sớm, lúc này mới chậm rãi thả lỏng.

Hắn thấy trái tim nhảy thùng thùng, lại không cảm thấy mặt đỏ tai nóng, chỉ có một cảm giác nói không nên lời.

Hoàng Lê quay đầu kiểm tra cánh tay Mộc Niệm, mếu máo hỏi, "Thật sự?"

Đuôi mắt hắn có chút hồng, mang theo giọng mũi hỏi nhỏ, "Ngươi đừng gạt ta, nếu tiểu tử da trắng kia dám cắn ngươi, ta lập tức cắn chết hắn!"

Hoàng Lê đưa gương mặt nhỏ trắng trẻo nghiêm túc ôm cánh tay Mộc Niệm nhìn tới nhìn lui.

Mộc Niệm có thể biết được, Hoàng Lê thực sự rất tức giận.

Không tồi không tồi, tiểu hồ ly biết bảo vệ nàng là chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#nuton