Chap 26- Tụ họp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- { Có những mâu thuẫn không thể tránh khỏi, mẹ với cha con cũng cãi nhau, chẳng phải bây giờ rất tốt sao? Huống hồ, Phi Phi cũng đến thành phố A phát triển sự nghiệp, hai đứa liên lạc với nhau nhiều chút... }

- Mẹ, con với anh ta không cãi nhau, không thích hợp là không thích hợp, con cũng lớn rồi, có chừng mực, huống chi Lưu Lực Phi cũng đồng ý, không có gì đáng nói.

Rõ ràng đối phương bị chọc giận.

- { Con nói chừng mực cái gì hả, có chừng mực mà đến lúc tính chuyện kết hôn thì chia tay?! }

- Hai người không hợp nhau chấp nhận sống với nhau, kết hôn sẽ hạnh phúc sao? Hiện tại Lưu Lực Phi cũng tìm được bạn gái mới, quan hệ của tụi con kết thúc từ lâu rồi.

- { Cái gì?! Mới chia tay bao lâu, tìm người mới rồi... không được... cuối tuần này mẹ đến, hai đứa phải cho mẹ một lời giải thích! }

- Cuối tuần này con phải đi công tác, không ở thành phố, không có thời gian gặp mẹ.

Viên Nhất Kỳ còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra, thấy Thẩm Mộng Dao ngồi ở bàn ăn, vừa định khinh bỉ theo thói quen: Ôi, tới giờ ăn thì tích cực hơn mọi người ha...

Đã thấy cô hung bạo ném điện thoại lên bàn, giống như không phải là đồ của mình, không hề tiếc của.

Viên Nhất Kỳ đóng lại cái miệng đang mở, nuốt chữ định nói vào bụng, gần đây tâm trạng của giám đốc Thẩm không tốt lắm, nàng cũng không dám đổ thêm dầu, lỡ cháy trúng nàng thì sao?

- Bữa sáng ăn gì?

Viên Nhất Kỳ từ trong nhà vệ sinh đi ra, Thẩm Mộng Dao chủ động chào hỏi, sắc mặt nhìn sơ tốt hơn một chút.

- Trứng cuộn.

Bữa sáng trong một tuần, Viên Nhất Kỳ có thể nấu những món không trùng lặp.

Thẩm Mộng Dao cúi đầu xem lướt tin mới trên điện thoại, buổi tối ăn ít, nên bữa sáng rất đói.

- Nấu cơm mà dậy trễ như vậy, tôi đói quá.

- Tối ăn ít, đáng đời.

Viên Nhất Kỳ mang tạp dề đi lướt qua Thẩm Mộng Dao, lúc đi qua phía sau cô thì ngừng lại.

- Chờ một chút, nhanh lắm.

Ở chung lâu, kì thực cũng rất tự nhiên mà hiểu được thói quen của nhau, như Thẩm Mộng Dao vì duy trì dáng người mà buổi tối chủ yếu không ăn, nên theo bản năng Viên Nhất Kỳ sẽ làm bữa sáng phong phú hơn một chút. Nàng thích ngủ nướng, cô cũng bắt đầu làm người đánh thức miễn phí, thế nên 5 cái đồng hồ báo thức của nàng phải về hưu.

- Thẩm Mộng Dao... hôm nay là sinh nhật Hứa Dương, nên cơm tối...

- Không sao, tối nay cô về trễ cũng được, chú ý an toàn.

Thẩm Mộng Dao cúi đầu yên lặng ăn sáng, dường như hiểu lầm, Viên Nhất Kỳ uống một hớp sữa đậu nành, ấp a ấp úng.

- Tôi... có khả năng tối nay không về.

- Không về?

Thanh niên chơi suốt đêm rất bình thường, vì sao vẻ mặt giám đốc Thẩm lại kinh ngạc như vậy? Viên Nhất Kỳ thẳng thắn nói.

- Nếu không... cô cũng đi đi, chơi với nhau?

Viên Nhất Kỳ loáng thoáng nghe Thẩm Mộng Dao thở dài, rất nhẹ rất nhẹ, có lẽ do gần đây tăng ca quá mệt mỏi.

- Thôi, dạo này hơi mệt.

- Tối nay tôi không về... một mình cô...

Bầu không khí tại sao lại quỷ dị thế này? Lòng Viên Nhất Kỳ sinh ra cảm giác áy náy, nàng cũng không phải là vệ sĩ của cô, chăm sóc cô cũng không phải trách nhiệm của nàng, tại sao... nàng cảm thấy mắc nợ cô? Nhất là khi cô nói.

- Không cần để ý tôi.

Chẳng hiểu sao có cảm giác tức giận.

Trong lòng Thẩm Mộng Dao đúng là hơi khó chịu, nhưng vừa nghĩ lại, cô cũng không có tư cách can thiệp tự do của người ta.

- Vậy cô đi chơi đi, không cần để ý tôi.

"Không cần để ý tôi" lần hai.

Thẩm Mộng Dao tới tháng không giống bình thường, thái độ nhẹ nhàng, còn điềm đạm đáng yêu, Viên Nhất Kỳ cũng nhẹ nhàng trả lời.

- Ừ, cô nghỉ ngơi tốt.

Nhà hàng tây sang trọng, có thể vớt một chầu ăn như thế trong tay Hứa Dương Ngọc Trác, nhất định là cây vạn tuế ra hoa. Hứa Bán Tiên nói nếu không lấy được tiền tiết kiệm của Trương Hân, thì dự định dẫn mọi người đi ăn ma lạt nóng.

Đừng nói, Hứa Dương Ngọc Trác thật đúng là có thể làm được chuyện này, nhưng mà mọi người cũng đã quen, ăn gì không quan trọng, quan trọng là bầu không khí. Viên Nhất Kỳ vừa đến lập tức lễ phép ném cho Hứa Bán Tiên một hộp quà.

- Này, cho cậu, chúc mừng già thêm một tuổi nha ~

Hứa Dương Ngọc Trác quơ hai ba cái mở xong gói quà, thể hiện ghét bỏ nói.

- Này, Viên Nhất Kỳ, cậu mới được phát lương mà chỉ tặng mình một đôi hoa tai thôi à?

- Lần trước sinh nhật mình, cậu chỉ cho mình một thùng mì ăn liền, mình tặng cậu hoa tai cũng không phụ lòng cậu nha.

- Không phải cậu thích ăn à?

- Vậy mình yêu tiền lắm đó.

Viên Nhất Kỳ với Hứa Dương Ngọc Trác càng ồn càng vui, mới phát hiện còn một người đẹp chưa tới, nàng tìm xung quanh.

- Sao Nhất Nhất chưa đến?

Bình thường gặp nhau, so với mọi người thì Vương Dịch tích cực nhất.

Tại sao cô chưa đến, phải hỏi Châu tổng.

Một số cô gái có thể gây nghiện, có lần đầu thì có lần thứ hai, thứ ba... so với nói quen nhau, Vương Dịch nghĩ quan hệ giữa cô và Châu Thi Vũ định nghĩa theo nghĩa bạn tình thì tốt hơn một chút, hai người quen nhau, chẳng qua là để thỏa mãn nhu cầu.

- Tiểu Dịch... ừ... cứ như vậy... ừm a... giỏi quá... tôi rất thích em...

Một trận vận động kịch liệt trên giường, vì vậy cả hai đều toát mồ hôi, Châu Thi Vũ lấy tay lau mồ hôi trên lưng Vương Dịch, đầu dựa vào đôi vai gầy của đối phương.

- Tiếp tục thế này... tôi sẽ thích em mất.

- Tôi rất thích nghe.

Vương Dịch vén chăn đi vào phòng tắm, kì thực cô không tin Châu Thi Vũ sẽ rung động, càng không tin bản thân cũng sẽ rung động, tương tự như vậy, nếu ngày mai Châu Thi Vũ nói muốn chia tay, cô cũng không thấy có việc gì.

- Tiểu Dịch~

Châu Thi Vũ dừng xe gần nhà hàng, nửa đùa nửa thật nói với Vương Dịch.

- Hôm nay là ngày thứ ba của chúng ta, thực sự buổi tối không chúc mừng với nhau sao? Chẳng hạn như... đi xem phim?

Địa điểm hẹn hò trên giường khiến Châu tổng nghĩ có hơi nhàm chán.

- Cô định đi xem phim với tôi? Châu tổng thích xem phim? Tôi nghĩ cô...

- Em nghĩ gì? Chỉ thích lên giường? Tiểu Dịch, nếu bình thường em có phân nửa sự dịu dàng và hiểu ý như trên giường, tôi sẽ thích em thật.

Hứa Dương Ngọc Trác gọi điện tới giục.

Lúc Vương Dịch sắp xuống xe, Châu Thi Vũ kéo cô, mạnh mẽ in một nụ hôn tạm biệt lên môi cô, uy hiếp.

- Chơi vui vẻ, đừng để tôi phát hiện em trêu hoa ghẹo nguyệt. Còn nữa, em thiếu tôi một lần xem phim.

------------

Cắt một miếng thịt bò, nghĩ Thẩm Mộng Dao đã ăn chưa? Uống một hớp rượu đỏ, nghĩ Thẩm Mộng Dao uống nước đường đỏ chưa? Ngay cả mì ống pho mát ăn cũng không thấy ngon.

Không thích hợp, Hứa Dương Ngọc Trác là người đầu tiên phát hiện Viên Nhất Kỳ không có tâm trạng, ăn nhàn nhã như vậy, đột nhiên thay đổi phong cách, nhìn lén nàng, rõ ràng là có tâm sự.

- Viên Nhất Kỳ, này này này... đắt tiền lắm đó, không ăn nhiều một chút?

- Mình đi vệ sinh.

Vương Dịch vỗ vai nàng.

- Sao vậy? Mình đi với cậu.

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, thậm chí nàng phát hiện, bây giờ lòng nàng tràn đầy nỗi nhớ thương Thẩm Mộng Dao, đầu óc toàn nghĩ về cô, còn có cảm giác lúc cô ôm lấy nàng từ phía sau... không ngừng nhớ về "dư vị"đó.

Từ sau lần tiếp xúc thân mật với Thẩm Mộng Dao, lòng Viên Nhất Kỳ rất rối, suy nghĩ lung tung rất nhiều, cùng lúc nàng cũng không muốn thừa nhận, nhưng mặt khác cũng biết rõ, ít nhất nàng có cảm giác với cô, hơn nữa cảm giác này... dường như có xu thế mở rộng lan tràn. Nàng thường nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng lần này lại thèm nhỏ dãi "đám cỏ bên cạnh".

- Cô ăn gì chưa?

Viên Nhất Kỳ trốn trong nhà vệ sinh, len lén gọi điện thoại cho Thẩm Mộng Dao.

Cô có chút bất ngờ khi nàng gọi điện, tuy rằng chưa ăn gì, nhưng do dự một lúc nói.

- { Ăn rồi. }

- Cô ăn gì? Trong vòng 3 giây phải trả lời tôi... 1... 2... 3... vậy là cô chưa ăn gì hết?

Bịa lý do phải cần thời gian, 3 giây không trả lời, giám đốc Thẩm ăn ngay nói thật.

- { Không đói bụng, cũng không muốn ăn. }

- Vậy cô đau bụng à?

Đến giờ Viên Nhất Kỳ vẫn không phân biệt được các cơ quan nội tạng, đau bụng tới tháng hay đau bao tử gì gì đó đều thống nhất gọi là "đau bụng", như vậy tiện hơn.

- { Đau. }

Vốn không muốn nói đau, nhưng Thẩm Mộng Dao thừa nhận mình ích kỉ, cô nói đau, mong Viên Nhất Kỳ có thể về, có thể như trước đây, cô rất hưởng thụ cảm giác nàng chăm sóc mình, nhưng sao có thể ích kỉ như vậy chứ?

- { Tôi không sao, cô chơi vui, không cần để ý tôi. }

"Không cần để ý tôi" lần ba.

- Được lắm, cô mạnh miệng như vậy, tôi sẽ mặc kệ cô!

Viên Nhất Kỳ cúp điện thoại, tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng cũng định ăn xong thì về.

Nàng quay người lại, trực tiếp đụng vào Hứa Dương Ngọc Trác, mém chút nữa xẹp mũi, cũng không biết người này vào đây từ lúc nào, rình mình bao lâu.

Hứa Dương Ngọc Trác bất chấp đau đớn, cướp điện thoại của nàng, lịch sử cuộc gọi hiển thị là "Đồ Đáng Ghét", không phải là Thẩm Mộng Dao sao, cái này cô biết, nàng khinh bỉ với cô nhiều lần.

- Hứa Bán Tiên, cậu làm gì vậy?!

Thần thần bí bí, lén lút gọi điện thoại cho Thẩm Mộng Dao, cô rất thất vọng.

- Không có gì. Tưởng em thoát kiếp độc thân mà không nói với chị.

Tuy rằng lần trước Hứa Dương Ngọc Trác chụp ảnh Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao, còn chế nhạo, nhưng cô chỉ đùa thôi, cô tuyệt đối không nghĩ ra... Viên Nhất Kỳ đúng là rung động với Thẩm Mộng Dao thật.

- Mình... có thể tối nay mình không đi hát.

Viên Nhất Kỳ cướp lời Hứa Dương Ngọc Trác, nói hết câu.

- Công ty còn kế hoạch chưa chuẩn bị xong, mình phải về tăng ca, cậu thông cảm nha.

Mặc dù ở SNH có hơi mệt, nhưng không có nghĩa sẽ tăng ca liên tục như vậy, hơn nữa hai người quen thân, liếc mắt là có thể nhìn ra có nói xạo hay không, nên cô suy đoán nàng đang nói xạo.

- Tại sao mình không nghe Luna nói phải tăng ca? Mình gọi điện hỏi quản lý của cậu, xem thử chuyện gì còn quan trọng hơn sinh nhật của mình.

- Mình...

- Kế hoạch còn quan trọng hơn mình? Kỳ Kỳ, đêm nay phải đi suốt đêm, dám chạy?

Nhưng cũng cần phải về, cùng lắm thì lén trốn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro