CHƯƠNG 41: COMEOUT THẤT BẠI 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tiệc sinh nhật của Cố Nhạc Sán, không chỉ luôn mang theo Dịch Duy bên người, còn cắt bánh kem sinh nhật với Dịch Duy, người tham gia tiệc, đang lặng lẽ thảo luận, Dịch Duy e rằng rất nhanh sẽ trở thành phu nhân chủ tịch hội động quản trị Cố thị, chuyện cùng nhau cắt bánh kem sinh nhật rất có ý nghĩa đặc biệt, khẳng định không thể nào tùy tiện làm với người khác, ít nhất chứng minh trong lòng Cố Nhạc Sán rất xem trọng Dịch Duy.

Nhưng tiệc kết thúc, Cố Nhạc Sán ôm một mỹ nữ cực kì đẹp về phòng, khiến người nhìn thấy một màn này kinh ngạc sững sờ, đợi Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy vào đến thang máy vip, họ lập tức bắt đầu nghị luận.

"Người phụ nữ Cố đổng ôm là ai vậy? Cũng quá đẹp rồi!"

"Không biết, hôm nay người đến tham gia tiệc sinh nhật quá nhiều, vừa rồi lúc ở đại sảnh tiệc không nhìn thấy, có điều thật sự rất đẹp."

"Cái này...Cố đổng không phải đang yêu đương với trợ lý của anh ta sao? Sao lại bỗng nhiên đổi thành phụ nữ rồi?"

"Hóa ra Cố đổng hoa tâm như vậy sao? Trợ lý kia của anh ta, đoán chừng bây giờ đang trốn ở chỗ nào đó khóc rồi?"

"Phải á, vừa rồi cho rằng bản thân có hy vọng thượng vị, lập tức bị ném qua một bên, mặc kệ đổi thành ai cũng sẽ bị đả kích lớn."

"Tiếp theo phải xem vị trợ lý kia giữ được bình tĩnh, hay chạy đến trước mặt Cố đổng quậy."

"Có thể làm trợ lý của Cố đổng, đều là những người IQ cao, khẳng định sẽ không ngu xuẩn chạy đến trước mặt Cố đổng quậy."

"Vậy cũng không chắc, dù sao trẻ tuổi như vậy, đang lúc được Cố đổng cưng chiều đến lâng lâng, bỗng nhiên bị đả kích, nói không chừng đầu óc chập chen, làm ra chuyện ngu xuẩn."

Sau khi vào phòng ngủ, Dịch Duy cởi áo khoác, tháo xuống mắt kính, đi đến bên giường ngồi xuống, đỏ mặt nói: "Bây giờ anh hài lòng rồi chứ? Đây là chuyện em chưa từng làm vì anh ấy."

Cố Nhạc Sán đứng ở trước mặt Dịch Duy, nhìn chằm chằm cậu, Dịch Duy như vậy thật sự quá đẹp, khiến người không thể di chuyển tầm mắt.

Dịch Duy nhịn xuống xấu hổ trong lòng để cho anh nhìn đủ, dù sao trang điểm như vậy là vì để cho anh nhìn, này là quà sinh nhật anh muốn.

Cố Nhạc Sán bật nhạc, rồi duỗi tay về phía Dịch Duy.

Dịch Duy nhìn tay anh, thầm nghĩ người này thật sự cái gì cũng muốn so, nhưng vẫn đặt tay mình vào trong tay anh, đứng lên khiêu vũ với anh.

"Hôm nay em cố ý để cho người khác nhìn thấy, anh không nói gì, nhưng sau này, em thế này, chỉ có thể để cho một mình anh nhìn." Cố Nhạc Sán nói bên tai Dịch Duy.

"Hôm nay là lần đầu tiên anh trải qua sinh nhật, cho nên em mới đồng ý trang điểm như vậy, chỉ một lần này, không có lần sau." Dịch Duy nói.

Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy nói: "Phần lớn thời gian đều là anh ta ôm em, anh chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, cái này vốn dĩ không công bằng."

"Tối hôm nay, anh muốn như thế nào đều có thể, em sẽ không phản kháng." Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh nói: "Nhưng sau tối nay, anh liền rời đi được không?"

"Em quả nhiên, thích anh ta đúng không?" Cố Nhạc Sán cúi đầu nhìn Dịch Duy, đố kị và phẫn nộ trong mắt vô cùng rõ ràng.

"Xin lỗi." Dịch Duy ôm eo anh, mang theo áy náy nói: "Xin anh thông cảm cho khó xử của em, em bây giờ dù sao cũng đang mang thai, chỉ có anh ấy ở, em mới có thể thả lỏng và an tâm."

Dịch Duy rất áy náy và xin lỗi, cậu phải đối xử tốt hơn với Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, nhưng cậu không muốn đang mang thai, còn phải treo ngược tim lên cuống họng.

"...Anh biết rồi." Cố Nhạc Sán dùng sức siết chặt nắm tay, rồi ôm chặt Dịch Duy nói: "Là em nói, hôm nay mặc kệ làm gì cũng có thể."

"Đừng tổn thương đến con, đây là con anh." Dịch Duy nhắm mắt ôm anh nói.

Cố Nhạc Sán bế Dịch Duy lên, đi về phía giường.

...........................

Vườn hoa nơi bí ẩn, có nụ hoa hồng trắng màu trăng đang chớm nở, lộ ra sự ướt át trong đêm, càng thêm mềm mại. Trong cảnh đêm, dường như lộ ra bàn tay vô hình, vì để hoa hồng trắng càng thêm ướt át, nhiều lần tiến vào nụ hoa, năm lần bảy lượt tách ra từng cánh hoa. Hoa hồng trắng mềm mại hơi run rẩy, ở trong bàn tay vô hình, chậm rãi nở rộ, lộ ra bộ dáng đẹp nhất.

..........................

Sáng sớm hôm sau, Dịch Duy từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra rồi lại có chút mơ hồ, kí ức tối qua toàn bộ quay về trong đầu, Dịch Duy thoáng chốc tỉnh táo.

Dịch Duy chậm rãi xoay đầu, nhìn Cố Nhạc Sán đã tỉnh, đang nhìn cậu.

"Anh trở về rồi?" Dịch Duy nhỏ tiếng hỏi, ánh mắt này, là Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường không sai.

"Ừ, ngủ ngon không?" Cố Nhạc Sán sờ mặt Dịch Duy hỏi.

"Rất...rất ngon." Dịch Duy rất rất chột dạ, mấy ngày nay, suy nghĩ của cậu xoay chuyển theo Cố Nhạc Sán tính cách nóng nảy, bây giờ chưa kịp xoay chuyển. Trong lòng cậu thật sự có cảm giác bản thân mang thai con của người khác kết hôn với Cố Nhạc Sán, còn che giấu Cố Nhạc Sán, tối qua còn vụng trộm với người đàn ông khác, giờ lại còn giả vờ thành bộ dáng điềm nhiên như không, trong lòng rất áy náy tự trách.

Dịch Duy cảm thấy bản thân cũng sắp thành hai nhân cách, một nhân cách chỉ một nhân cách khác mắng: Cậu cái đồ trà xanh, chân đạp hai thuyền, cậu không biết xấu hổ. Mà nhân cách bị mắng kia hu hu hu hu nói: Tôi có nỗi khổ, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng hai người họ tôi đều không muốn vứt bỏ.

Dịch Duy bụm mặt, quả thật quá xấu hổ.

"Sao vậy?" Cố Nhạc Sán cầm tay Dịch Duy đang che mặt ra.

"Không có gì." Dịch Duy bởi vì vẫn còn cảm thấy chột dạ, không dám đối diện với Cố Nhạc Sán.

"Mấy hôm nay, em vất vả rồi." Cố Nhạc Sán hôn lên trán Dịch Duy.

"Còn ổn, không phải rất vất vả." Dịch Duy nhỏ tiếng nói: "Nếu anh trở về rồi, vậy hôm nay về nhà không?"

"Đã quyết định phải nghỉ ngơi, vậy nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai lại về." Cố Nhạc Sán nói.

Dịch Duy gật đầu, nhấc người lên chuẩn bị đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, thì nhìn thấy bộ lễ phục màu trắng bị ném trên sàn, cậu càng thêm có tật giật mình nhanh chóng nhặt bộ lễ phục ôm vào trong lòng, cấp tốc đi vào trong phòng tắm.

Sau khi hai người đều đánh răng rửa mặt, Cố Nhạc Sán ngồi trên sofa xem tin tức, Dịch Duy đi đến phía sau anh, giúp anh xoa bóp bả vai nói: "Anh muốn ăn gì? Em giúp anh gọi."

"Em xem rồi gọi đi, em ăn gì tôi ăn cái đó." Cố Nhạc Sán nói.

Dịch Duy lấy điện thoại đặt xong đồ ăn, ngồi đến bên cạnh Cố Nhạc Sán, ôm cánh tay anh nói: "Vậy hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi, hay ra ngoài dạo phố?"

"Em muốn ở trong phòng hay muốn đi ra ngoài?" Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn Dịch Duy nói.

"Em đều có thể, anh nói như thế nào thì như thế đó, anh nói gì em cũng đồng ý với anh." Tư duy của Dịch Duy tạm thời còn chưa hoàn toàn chuyển đổi, còn mang theo tâm trạng áy náy vừa phản bội Cố Nhạc Sán, muốn bồi thường anh, dù sao cậu đã đồng ý với anh nhân cách nóng nảy mặc đồ nữ, luôn cảm thấy phải đồng ý chút gì đó với Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, trong lòng mới cân bằng.

"Vậy hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng yên tĩnh cái gì cũng không làm cũng khá tốt." Cố Nhạc Sán nói.

"Được." Dịch Duy ôm eo anh nói, chui vào trong lòng anh.

Hai người cả ngày nay ngoại trừ ăn uống đi vệ sinh, thật sự cái gì cũng không làm, cứ như vậy ở trên sofa ôm nhau đọc tin tức và xem phim, tâm tình và tư duy của Dịch Duy, cũng dần dần thả lòng và chuyển đổi, cảm thấy cứ như vậy yên tĩnh tựa vào nhau, còn rất ấm áp.

Mà chuyện Cố Nhạc Sán ôm một người phụ nữ cực kì xinh đẹp về phòng, đã truyền ra, người biết đều đang thảo luận chuyện này.

Ngay cả hai cụ bà nhà họ Cố cũng khó hiểu, Cố Nhạc Sán trước đây không thích nam sắc cũng không thích nữ sắc, vốn cho rằng anh thích nữ, nhưng sau chuyện anh và Dịch Duy lộ ra ánh sáng, các bà cho rằng anh thích nam, cho nên trước đây các bà giới thiệu phụ nữ cho anh anh mới sẽ tức giận, nhưng vừa coi trọng Dịch Duy, lại lập tức mang phụ nữ thân mật về phòng, lẽ nào bởi vì đã đến tuổi, cái gì có thể nếm thử đều nếm thử một lần?

Mà thứ Dịch Duy muốn là loại hiệu quả này, cậu muốn khiến họ khó hiểu và suy đoán, mà không phải tập trung toàn bộ lực chú ý lên người cậu, cậu và Cố Nhạc Sán sớm muộn đều phải công khai, chỉ cần con có thể bình an thuận lợi sinh ra, mặc kệ người khác nghĩ thế nào đoán thế nào cậu cũng không để ý.

Tôn Kỳ đánh răng rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, cân nhắc có cần gửi tin nhắn cho Dịch Duy hỏi cậu hôm nay có về hay không, nhưng nghĩ cậu có thể còn chưa dậy, dù sao tối qua...cho nên vẫn là đợi ăn xong bữa sáng lại gửi vậy.

Nghe thấy chuông cửa, Tôn Kỳ đi đến bên cửa chuẩn bị mở cửa, nhìn thấy người xuất hiện trên màn hình giám sát, cậu ta sửng sờ, do dự cần mở cửa hay không.

Nhưng vừa nghĩ đến lỡ bị người khác nhìn thấy hắn đứng ở cửa phòng cậu ta thì không ổn, thế nên mở cửa cho hắn vào.

"Ăn sáng chưa?" Ngụy Nam Phong vừa đi vào trong vừa hỏi.

"Chưa ăn, mới dậy." Tôn Kỳ đóng cửa lại.

"Ăn trong phòng, hay cùng nhau ra ngoài ăn?"

"Ăn trong phòng, ra ngoài ăn bị người khác thấy không tốt lắm." Tôn Kỳ ở phía sau Ngụy Nam Phong nói.

Ngụy Nam Phong bỗng nhiên dừng lại, xoay người ôm eo Tôn Kỳ, nhấc cậu đi về phía giường.

"Anh làm gì?!" Tôn Kỳ bị dọa nhảy dựng.

Ngụy Nam Phong ôm Tôn Kỳ ngã xuống giường, đè tay cậu ta, nhìn cậu ta hỏi: "Tối qua, em nói chúng ta là quan hệ bạn cơm?"

"Nếu không còn có thể là quan hệ gì?" Tôn Kỳ giẫy giụa nói: "Anh trước tiên buông tôi ra."

"Vậy không bằng chúng ta trước tiên xác nhận quan hệ đi."

"Xác nhận cái gì...."

Tôn Kỳ ỡm ờ, hai người bắt đầu 'thương lượng' xác nhận quan hệ. Tôn Kỳ cảm thấy, họ bây giờ hành động thân mật như vậy, quan hệ bạn cơm thì không hợp lý, thế nên dưới sự 'thương lượng' nửa cưỡng ép của Ngụy Nam Phong, Tôn Kỳ chỉ có thể 'miễn cưỡng' đồng ý quan hệ yêu nhau của Ngụy Nam Phong.

Bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa khiến Tôn Kỳ bị dọa nhảy dựng, mãnh liệt đẩy ra Ngụy Nam Phong rồi ngồi dậy, cậu cho rằng nhà hàng đưa đồ ăn sáng đến, vừa nghĩ sao nhanh như vậy, vừa thắt lại xong đồ ngủ đứng lên đi mở cửa.

Tôn Kỳ đi đến bên cửa, nhìn vậy là mẹ cậu ta ở ngoài cửa, lập tức hoảng hốt chạy đến bên giường móc Ngụy Nam Phong từ trên giường lên nói: "Mẹ em đến rồi, anh nhanh trốn đi!"

"Tôi có thể trốn chỗ nào?" Ngụy Nam Phong bất lực nói.

"Tủ quần áo, trốn vào tủ quần áo!" Tôn Kỳ chạy đến trước tủ quần áo mở ra cửa tủ.

"Tôi là gian phu sao? Để tôi trốn vào tủ quần áo, em sao không để tôi trốn dưới gầm giường?" Ngụy Nam Phong trong lòng rất bất mãn.

"Anh không chui vào gầm giường được." Tôn Kỳ còn thật sự khom lưng nhìn xuống dưới giường, rồi dùng sức đẩy Ngụy Nam Phong vào trong tủ, thúc giục nói: "Nhanh lên, nhanh lên!"

"Tôi đi phòng vệ sinh trốn được không?" Ngụy Nam Phong dùng tay chống trên cánh cửa nói.

"Lỡ mẹ em muốn đi phòng vệ sinh dặm phấn thì sao? Mẹ em là cuồng soi gương, nơi trốn không an toàn nhất chính là phòng vệ sinh." Tôn Kỳ dùng sức đóng cánh cửa, vỗ vỗ mặt mình, để cho mình bình tĩnh hơn, mới bước nhanh đi về phía cửa mở cửa.

"Mẹ." Tôn Kỳ gọi.

"Vừa tỉnh ngủ sao?" Thẩm Thanh Phương ở ngoài cửa đợi một lát Tôn Kỳ mới mở cửa cho bà, cho nên bà cho rằng Tôn Kỳ vừa tỉnh ngủ.

"Vâng." Tôn Kỳ gật đầu.

"Mẹ với cha con sắp về, con về với chúng ta không? Hay lại chơi thêm một ngày, về chung với các bạn học của con?" Thẩm Thanh Phương nhìn Tôn Kỳ hỏi.

"Con...con về chung với bạn học."

"Được." Thẩm Thanh Phương gật đầu, rồi dặn dò nói: "Ra ngoài chơi, ăn ít chút, đừng ăn những thức ăn khó tiêu hóa, nếu không dạ dày lại không thoải mái."

"Con biết rồi." Tôn Kỳ căng thẳng lại sốt ruột, nhưng không dám thúc giục mẹ cậu ta nhanh đi, lo lắng sẽ bị nhìn ra gì đấy.

Thẩm Thanh Phương vừa xoay đầu, sửng sờ nói: "Dưới cổ con bị gì vậy? Sao đỏ như thế?"

Tôn Kỳ lập tức ấn phía dưới cổ, giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh nói: "Có thể ở bên ngoài bị muỗi cắn."

"Cũng mùa nào rồi, còn có muỗi?" Thẩm Thanh Phương nghi ngờ.

"Khách sạn này hoa cỏ cây cối nhiều như vậy, cũng có thể là côn trùng gì đấy..." Tôn Kỳ nỗ lực nghĩ lý do và kiếm cớ.

Ngụy Nam Phong đứng trong tủ, tâm tình rất phức tạp, hắn sao cũng không ngờ đến bản thân sẽ có một ngày như vậy, nếu bị những người bạn kia của hắn biết, đoán chừng có thể cười cả một năm. Hắn thầm nghĩ, lẽ nào nói, đây là báo ứng hắn khóa Diệp Tu Thành trong tủ?

Tôn Kỳ khó lắm mới tiễn mẹ cậu ta ra ngoài, sau khi khóa cửa lại, lập tức chạy đến trước cửa tủ mở cánh cửa ra, nhìn Ngụy Nam Phong nói: "Mẹ em đi rồi, anh có thể đi ra."

Ngụy Nam Phong từ trong tủ quần áo đi ra, từng bước ép sát Tôn Kỳ, nhìn cậu ta nói: "Tôi là côn trùng, hay là muỗi?"

Tôn Kỳ chậm rãi lui ra sau, xấu hổ cười nói: "Em phải tìm một lý do đúng không?"

"Tôi đời này lần đầu tiên bị nhốt trong tủ, tôi bây giờ trong lòng rất khó chịu, em tính bồi thường tôi như thế nào?"

"Phải, phải bồi thường sao?" Tôn Kỳ sợ hãi hỏi.

"Không cần sao?" Ngụy Nam Phong hỏi ngược lại.

"Cần, cần." Tôn Kỳ lập tức gật đầu nói: "Nếu không, em mời anh ăn cơm?"

Ngụy Nam Phong túm lấy tay Tôn Kỳ, ôm cậu ta vào trong lòng, nhìn cậu ta nói: "Cơm chỗ nào ngon bằng em? Chúng ta tiếp tục thôi."

Bộ này làm xong lâu rồi, nên nhớ không kĩ, cơ mà hình như H cặp phụ cháy hơn cặp chính nhiều, ít nhất không có phải tả cảnh như thế lày, đắng hết cả lòng mề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro