Chương 214.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng mày Lê Tiếu giãn ra, chậm rãi nheo mắt, như một chú mèo Ragdoll lười biếng được vuốt lông.

Thương Úc nhìn cô híp mắt hưởng thụ, thoáng ngừng tay, ôm người vào lòng, hôn lên tai cô: "Dễ chịu lắm à?"

Tai Lê Tiếu nóng bừng, sóng mắt mềm mại, nghiêng đầu nhìn anh, gắng gượng lảng sang chuyện khác: "Nội dung sát hạch của đám Lưu Vân là gì thế?"

"Thứ Bảy rảnh thì ghé xem." Thương Úc đặt tay lên vai cô.

Ánh mắt Lê Tiếu lấp lánh, được gợi lên hứng thú, nét mặt mỏi mệt cũng trở nên sinh động: "Được, vừa hay thứ Bảy em được nghỉ."

Thương Úc nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, con ngươi sâu thẳm co lại, mím môi cúi người với lấy bao thuốc lá trên bàn: "Mai mấy giờ đến phòng thí nghiệm?"

Lê Tiếu ngẫm nghĩ: "Chắc khoảng tám giờ."

Công việc phòng thí nghiệm không nhẹ nhàng gì, thật ra tám giờ tới đã hơi muộn.

Xem ra cô thật sự nên suy tính đến đề nghị của Viện sĩ Giang, sớm dọn qua ký túc xá.

Thương Úc cụp mắt châm điếu thuốc, khói mù mông lung tản ra quanh gương mặt anh tuấn. Anh ngẩng đầu hướng về cầu thang: "Ừ, ngủ đi, sáng mai để Lưu Vân đưa em đến phòng thí nghiệm."

Lê Tiếu thật sự rất mệt, đứng dậy ngáp một cái, bước chân lười biếng, phất tay: "Diễn gia, chúc ngủ ngon."
........
Sáng hôm sau.

Trời vừa rạng, bầu trời núi Nam Dương như còn lẫn sương mù.

Lúc Lê Tiếu rời khỏi biệt thự, nhìn thấy Lạc Vũ đã mấy ngày không gặp mặc quần áo huấn luyện rèn sức khỏe trên sân vận động.

Lưu Vân thấy cô dừng chân thì thận trọng giải thích: "Thứ Bảy sát hạch nên trong thời gian này Lạc Vũ đều gia tăng huấn luyện mỗi ngày."

Sát hạch cho bốn trợ thủ không chỉ có trí tuệ, còn có sức bền và võ thuật. Có thể nói rằng tất cả phương diện văn thao võ lược đều cần phải tiến hành khảo sát qua.

Lê Tiếu dời tầm mắt, hiểu ra gật đầu.

Nghe nói lần trước Lạc Vũ đứng hạng nhất, không biết lần sát hạch này cô ta còn có thể xếp đầu hay không.

Lên xe chuyên dụng, Lê Tiếu ngồi ghế sau. Khi xe chạy trên quốc lộ quanh núi, cô mới lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ đọc tin nhắn.

Hôm qua cô ném điện thoại lên sofa, sáng nay cầm lên nhìn, ba mẹ gọi nhỡ hơn hai mươi cuộc.

Chuyện phải về nhà ban đêm, chắc cô.. khó lòng tuân thủ.

Lê Tiếu thở dài, nhanh chóng gọi lại cho Lê Quảng Minh.

Điện thoại vừa thông, giọng nói căng thẳng của Lê Quảng Minh truyền đến ngay: "Con gái à, tối qua đi đâu thế? Gọi bao nhiêu cuộc đều không bắt máy, có sao không?"

Lê Tiếu nhìn cảnh rừng ngoài cửa xe, thờ ơ bịa chuyện: "Không sao, tối qua con ở ký túc xá."

Lưu Vân đang lái xe: "?"

Biệt thự Nam Dương... đúng là một ký túc xá rất lớn đấy.

Lê Quảng Minh im lặng hai giây, cất giọng nửa tin nửa ngờ: "Thật chứ?"

"Vâng, dạo này việc thí nghiệm bận rộn, có thể con phải ở lại ký túc xá luôn. Nếu ba không tin thì lát nữa con để Viện sĩ Giang gọi cho ba."

Nghe thế, Lê Quảng Minh thả lỏng hơn nhiều, lập tức cười vang: "Không cần không cần đâu, ba chỉ hỏi thế thôi. Vậy mọi người chuyên tâm nghiên cứu đi. Công việc phòng thí nghiệm cực nhọc như vậy, chiều nay ba cho người mang trái cây qua cho mọi người, đừng mệt quá nhé."

Cúp máy, Lê Tiếu cụp mắt, đáy mắt dần u ám.

Không nói rõ được, nhưng cô cảm thấy có hơi phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro