Chương 214.1: Diễn Gia Về Lúc Nào Thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đến hai mươi phút, Lê Tiếu và Thương Úc dùng bữa tối trong phòng ăn dưới lầu.

Ánh đèn ấm áp rơi nghiêng trên bàn ăn. Lê Tiếu cúi đầu, thong thả nhai thức ăn.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn, bỗng va phải ánh mắt của anh.

Thương Úc vẫn không động đũa, chỉ nghiêng người ngồi, kẹp điếu thuốc trong tay, thỉnh thoảng lại hút.

Lê Tiếu nuốt đồ ăn, bưng ly nhấp một ngụm, nhìn đối diện: "Diễn gia, anh về lúc nào thế?"

"Sáu giờ chiều." Thương Úc nghiêng người nhả khói, trả lời cô.

Lê Tiếu hiểu ra, lại cầm chén đũa lên, nhưng bỗng ngừng tay gắp thức ăn, nhìn Thương Úc, tập trung lại: "Vậy sau khi về, anh đến phòng thí nghiệm chờ em ngay à?"

Từ sân bay Nam Dương đến phòng thí nghiệm ít nhất cũng phải mất một giờ đi xe.

Hơn nữa, hôm nay anh ngồi xe chuyên dụng chứ không phải đoàn xe của Diễn Hoàng, hẳn là về từ sân bay.

Thương Úc híp mắt dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Cách làn khói mù, anh không đáp mà hỏi ngược: "Đồ An Lương có lại gây phiền cho em không?"

Lê Tiếu nhếch môi, nhìn anh chăm chú, không xoắn xuýt vấn đề trước đó nữa mà lắc đầu nói; "Chắc không có thời gian đâu, gãy xương phải dưỡng một trăm ngày. Nếu muốn gây phiền cho em thì chờ anh ta dưỡng thương xong đã."

Lê Tiếu không hề bất ngờ trước câu hỏi của Thương Úc.

Đường đường là bá chủ ngầm của Nam Dương, anh muốn biết hành tung của cô dễ dàng như trở bàn tay.

Mà thật ra Lê Tiếu cũng không muốn giấu giếm anh.

Thương Úc thấy cô bình thản nhắc đến chuyện này nên trong mắt càng lộ rõ ý cười.
........
Dùng bữa xong thì gần mười một giờ khuya.

Lê Tiếu biếng nhác làm ổ trên sofa phòng khách, mi mắt hơi rủ, lộ vẻ mệt mỏi.

Thương Úc đi vào, Lưu Vân theo phía sau: "Cô Lê, mời dùng trà."

Lê Tiếu cảm ơn rồi nhận lấy tách trà lúa mạch Lưu Vân đưa đến, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn trà.

Cô hơi buồn ngủ, nhưng lại chưa muốn đi ngú.

Sau khi vào phòng thí nghiệm, thời gian gặp Thương Úc không còn nhiều, nhất là hôm nay có thể anh đã đợi cô dưới lầu hai ba tiếng đồng hồ.

Nghĩ thế, Lê Tiếu cảm thấy không đành lòng, càng muốn trò chuyện cùng anh thêm một lúc.

"Lão đại, nếu thời gian ổn thỏa thì tạm định sát hạch vào thứ Bảy này."

Dường như Lưu Vân và Thương Úc đang bàn bạc chuyện gì đó, Lê Tiếu không nghe mấy, thuận tay cầm điện thoại tính chơi game gì đó cho tỉnh táo.

Thương Úc ngồi bắt tréo chân, nhìn Lê Tiếu ở đối diện, nhàn nhạt đáp lại: "Được, có thể."

Lưu Vân gật đầu, lập tức rời khỏi phòng khách.

Sau khi anh ta rời đi, Lê Tiếu tắt app trò chơi, chớp đôi mắt mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn anh.

Thương Úc thấy cô buồn ngủ thì chau mày: "Mệt à?"

"Vâng, có hơi mệt." Lê Tiếu ném điện thoại lên sofa, sau đó ngẩng đầu, khép hờ mi mắt hỏi: "Thứ Bảy anh có việc à?"

Thứ Bảy này cô nghỉ nửa ngày, nếu anh bận thì chi bằng tiếp tục nghiên cứu trong phòng thí nghiệm còn hơn.

Anh nhếch môi, nhíu mày với cô: "Đến đây ngồi."

Lê Tiếu đứng dậy, lững thững đến cạnh Thương Úc. Cô vừa ngồi xuống, anh đã đặt tay ra sau gáy cô xoa xoa: "Cứ cách ba năm, bảng xếp hạng bốn trợ thủ được điều chỉnh một lần. Thứ Bảy là ngày sát hạch của họ."

Lời giải thích của anh lướt qua tai, Lê Tiếu mơ hồ đáp nhưng không tiếp tục gặng hỏi.

Giờ mọi giác quan của cô tập trung ở gáy. Bàn tay khô ráo của anh không ngừng truyền đến hơi ấm, cách xoa cổ khiến cô rất dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro