Chương một: Đoạn tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: SeeAnny.

Disclaimer: Nhân vật trong truyện không thuộc về tác giả.

Pairing: Only TaeNy.

Rating: PG15.

-----

Chương một: Đoạn tình.

Mối tình đầu, thuở học trò.

Mối tình đầu thuở học trò, là thứ tình cảm đơn thuần, ngây ngô và trong vắt. Có thể ví như những hạt sương non buổi chớm mai hãy còn se se lạnh, tình yêu đầu đời chạm vào con tim với vô vàn xúc cảm khó gọi tên.

Nó cũng như thế yêu nàng, nó yêu như dâng hiến tất cả máu thịt bản thân cho những kỉ niệm, những nụ cười đầy ấp hơi ấm, nồng nàn hương vị ái tình. Nó và nàng, cứ như vậy êm đềm trải qua ba năm trung học phổ thông.

Ừ thì đó là tình yêu đối với nó, còn với nàng, đó là tình bè bạn. Rồi sau những xúc cảm của đê mê hạnh phúc, nỗi đau là thứ không thể thiếu, càng không bao giờ cho ai một cái hẹn. Muốn đến là đến, đến nhưng rất khó tiễn biệt.

Đó là câu chuyện về một hôm tối muộn nàng nằm co quắp trong vòng tay mảnh khảnh của nó rồi thì thầm sẻ chia:

"Taeyeon a, mình đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Là anh ấy, và chỉ có thể là anh ấy. Mình nghĩ là mình đã quá say rồi trong hương tình anh ta trao gửi"

Nó lúc bấy giờ mới biết đau là gì, mới biết âm thanh rỉ máu của con tim nghe qua đáng sợ ra sao. Và nó mất nàng, nó mất nàng vì nó chưa bao giờ có được dù chỉ một phần trăm sự ít ỏi nào đó trong tình yêu của nàng. Nó ôm nàng thật sâu cho cái ôm cuối, cho lần cuối cùng nó có thể chiếm giữ nàng trong vòng tay, nơi căn phòng nhỏ, chỉ của hai người.

Thời gian như một cổ xe ngựa lao mình trong bão táp, chẳng vì điều chi dừng trạm. Thắm thoát rồi cũng tròn một năm trôi qua kể từ khi nàng chính thức tuyên bố với nó về việc hẹn hò với một người con trai có điều kiện tốt. Tình cảm dành cho nàng, nó từ sớm đã tự khẳng định sẽ mãi gói gọn, quăng lại nơi góc tim.

Nó ước một lần giá như nàng và nó không bị mắc kẹt trong mối quan hệ mà nàng luôn gọi là "Bạn thân", ước được một lần nàng nhìn nó theo một cách khác, nhìn nhận ba từ "Tớ yêu cậu" nó thường hay thốt ra trong vô thức lúc uống quá chén cùng hai người bạn của nó là Sooyoung và Yuri.

Hằng ngày, người đó đưa đón nàng từ kí túc xá đến trường và ngược lại, cảnh tượng đó vô tình được nàng thay thế cho cái nắm tay và những câu nói bong đùa mà nàng và nó từng dành cho nhau vào mỗi buổi sáng trên con phố quen thuộc. Dường như trong cuộc sống nàng, vai trò của nó từ sớm đã trở nên không còn quan trọng, nó đã được một kẻ thứ ba nào đó thay thế, và, nó nghĩ là kẻ đó đối tốt với nàng hơn nó gấp nhiều lần. Nó nghĩ vậy.

Vào ngày học sinh cuối cấp hoàn thành tuần thi học kì cuối cùng, đó cũng chính là ngày quan trọng với nó. Là sinh nhật nàng.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Miyounggie, happy birthday to you..."

Nó vỗ tay sau ca khúc mà năm nào nó cũng dùng để hát mừng sinh nhật cho nàng. Nhắm mắt thầm cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất đến người nó yêu thương. Rồi sau đó, Taeyeon thổi tắt những ngọn nến nhỏ màu hồng đáng yêu do chính nó tự tay lựa chọn. Nó muốn nàng và nó cùng nhau ăn mừng buổi sinh nhật cuối cùng mà hai người còn ở cùng nhau này một cách thực hoàn hảo.

"Miyoung a, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như hôm nay... Chúc mừng em, chúc mừng em..."

Nó rớt nước mắt trông vào khoảng không vô định trước mặt, nụ cười vô hồn được nó cố gắng vẽ nên trên gương mặt từ sớm đã vụt tắt theo ánh nến. Lại một đêm cô đơn với nó...

Chiếc điện thoại trong túi của nó bật rung, phát ra bản nhạc chuông mang giai điệu sâu lắng.

"Taeyeon a... Taeyeon..."

"Miyoung, có chuyện gì vậy???" Nó hốt hoảng, giọng nàng đang bên kia đầu dây vỡ òa.

"Nichkhun... Nichkhun hắn... Taeyeon a, hắn đã vứt bỏ tớ... Hắn bỏ rơi tớ rồi..."

"Miyoung... bình tĩnh, cậu đang ở đâu hả? Sao ồn ào vậy???"

Nó bật người dậy nhanh nhạy với lấy chiếc áo khoác mà trước đó nó mạnh tay vứt bừa trên sô pha. Nó lo lắng, nó khẩn trương, nàng quả thực là đang gặp phải chuyện đau lòng, nó không thể làm ngơ, nó không thể để cho nàng gặp bất kì nguy hiểm gì.

"Ở yên đó đừng đi đâu, tớ đến ngay đây. Ở yên đó!"

Taeyeon cúp máy, luống cuống đến chẳng thể nhét nổi chiếc di động vào túi khiến nó rơi lăn lóc trên sàn nhà. Nhưng Taeyeon không quan tâm, nó mở cửa rồi sau đó lao ra đường như điên để đến tìm nàng, và, nó không quên mang theo cho nàng một chiếc áo khoác.

-----

"Miyoung, cậu điên sao? Đi vào đây ngoài đó gió mạnh lắm!"

Cuối cùng nó cũng đã tìm được nàng, trên giữa cây cầu lớn bắt ngang sông Hàn, nàng đứng đó dáng vẻ lênh đênh vô định. Từng lọn tóc nàng thả bay theo gió tôn nên nét ủy mị ẩn khuất của một đứa con gái đang tuổi dần trở nên thuần thục.

"Taeyeon, anh ta thực đã bỏ rơi tớ..." Nàng xà vào lòng nó ôm chặt, nước mắt nàng thấm ướt khoảng ngực nó. Kì lạ, tim là của nó nhưng nàng khóc thì tim nó lại đau.

"Ngoài này lạnh lắm, ngoan, mau khoác áo vào"

Nó nhẹ nhàng khoác lên người nàng chiếc áo khoác mà ban nãy nó mang theo ra đến tận đây, tử tế cùng ôn nhu cài lại chỉnh chu hàng cúc trước ngực nàng. Nó cười nhẹ làm sự ấm áp lan tỏa trong nàng, đưa tay quẹt đi những giọt nước mắt nóng hổi, có những giọt đã khô, những giọt còn chưa kịp gọi tên đã lặng lẽ lăn dài.

"Có tớ, cậu đừng khóc nữa" Nó ôm chặt nàng vào lòng làm cho những con gió ngoài kia không cách nào có thể len vào giữa hai người "Cậu khóc tớ sẽ rất đau lòng"

"Tae..." Tiffany nàng đứng như hóa tượng, kì thực những hành động của Taeyeon đang không hề có trong dự tính ban đầu của nàng.

"Đừng đau lòng vì hạng người đó Miyoung a. Chỉ cần cậu lên tiếng, cả đời này của tớ liền lập tức có thể giao ra cho cậu. Chỉ cần cậu cần tớ, Kim Taeyeon tớ sẽ dùng cả đoạn đời còn lại chăm sóc cậu..." Nó siết chặt nàng, nó không vui cười trên chính nỗi đau của nàng nhưng nó mừng vì rốt cuộc nó cũng chờ được đến ngày nàng quay về bên nó.

"Taeyeon..."

Khúc tình ca trong lòng Taeyeon bỗng vội vụt tắt, nàng đẩy nó ra khỏi cái ôm rồi có hơi hoảng hốt nhìn vào mắt nó, đôi mắt đang ẩn chứa rất nhiều sự ấm áp và yêu thương. Nó thầm thắc mắc rằng chuyện gì đang diễn ra.

"Miyoung? Cậu sao vậy?" Nó đưa tay lên trán nàng để kiểm tra, sắc mặt nàng rất kì lạ, ánh mắt cũng không thể nhìn thẳng vào nó.

Đôi môi nàng hé mở "Tae... Taeyeon a, ngốc tử... A, trời cũng khuya lắm rồi. Chúng ta mau về thôi"

Nói dứt lời nàng vượt nhanh qua vai nó đi về hướng ngược lại, Tiffany, tối hôm nay quả thực vô cùng kì lạ.

"Khoan đã... Miyoung!" Nó xoay người nắm lấy cổ tay nàng, còn nàng, nàng không quay đầu lại đáp trả ánh nhìn của nó "Tớ có chuyện muốn nói với cậu!"

"Khuya rồi... Về... về nhà thôi. Có chuyện gì để... mai rồi nói"

"Không, tớ muốn ngay bây giờ nói ra" Nó hít một hơi thật sâu, rồi thở ra khi đã lấy lại được ít bình tĩnh. Taeyeon nhìn nàng của nó "Hwang Miyoung, tớ thích cậu!"

Bên tai nàng giờ chỉ còn lại tiếng gió rít, cùng âm thanh bánh xe ma sát trên lộ nhựa. Nàng cảm thấy lạ, nàng bối rối và còn thêm một thứ gì đó rất khó gọi tên. Đây, tất cả những gì đang diễn ra ở đây, hoàn toàn, trăm ngàn lần hoàn toàn không hề như ý nàng muốn. Và nàng cũng không nghĩ rồi mọi chuyện lại thành ra như vậy.

"Tae... Taeyeon, tớ..."

"Bingo! Tiff, anh thắng rồi!"

Xé nát bầu không khí giữa nó và nàng, hắn ta, kẻ mà Tiffany đã hẹn hò hơn một năm nay đột nhiên xuất hiện và đang bước tới chỗ hai người từ phía đối diện. Tay hắn vẫn áp sát chiếc di động vào tai mình, nó quay lại, Tiffany móc ra từ túi áo bên trong chiếc di động của nàng, vội ấn nút kết thúc cuộc gọi.

"Sao, em đã toàn tâm toàn ý chịu thua chưa?" Hắn đi đến cạnh nàng, khoác đôi tay thối nát lên vai nàng và nhìn nó với vẻ đắc thắng "Anh đã bảo là Kim Taeyeon kì thực rất có vấn đề rồi, Tiff"

-----

"AAAAAAAAAAAAAA!!!"

"Ôi, ngừng la hét đi cô bé, quản lí trên cầu sẽ bắt em đó"

"Không sao cả, hôm nay là sinh nhật em, tối nay vẫn là sinh nhật em, mọi thứ hôm nay đều thuộc về em! Kể cả anh đó, Nichkhun"

"Vậy sao? Này, cứ như thế này thì chán lắm. Chúng ta tổ chức chơi một trò chơi đi"

"Trò chơi?"

"Chẳng phải lần trước anh đã đề cập với em về Taeyeon, cô bạn thân của em hay sao?"

"Arrr, Nichkhun, anh thật ngốc. Em nghĩ là anh đã quên đi cái chủ đề kinh dị đó rồi chứ. Em khẳng định, giữa em và Taeyeon thực sự không có gì với nhau hết!"

"Em không có gì với cô ấy, nhưng cô ấy có gì với em, tin vào tài quan sát của anh đi, Tiff"

"Anh thật là..."

"Đó là chủ đề của trò chơi ngày hôm nay, màn kịch thử lòng nhé?"

"Nichkhun, đó không phải ý hay đâu, với cả nếu... Là nếu, nếu thực sự là vậy, Taeyeon sẽ rất tổn thương..."

"Chỉ là trò chơi thôi, năm mươi năm mươi, anh đảm bảo luôn là sau đó sẽ không có chuyện gì xảy ra cả"

"Em..."

"Nếu em thắng, anh sẽ cùng em đến ra mắt gia đình em, chẳng phải đó là điều em mong muốn hay sao?"

"Oh... vậy, còn nếu em thua?"

"Thì đêm nay, em sẽ là của anh, hoàn toàn thuộc về anh"

-----

Nó hóa đá, nó chết rồi, chết ngay trước mặt người nó yêu thương. Thì ra, tất cả những chuyện kì lạ này đều chỉ là một màn kịch, một màn kịch được dựng nên bởi một tên thối nát về nhân cách, và, sự đồng thuận từ chính người đối với nó là cả mạng sống.

Nàng nhìn nó, nàng lặng câm, hơn bất kì thời khắc nào trong đời, chưa bao giờ nàng cảm thấy lòng mình đau đến như bây giờ. Ánh mắt nó rơi vào vô định, là một trò chơi. Thì ra từ đầu cho đến khép màn, Kim Taeyeon đối với Tiffany Hwang chỉ là một trò chơi đỏ đen.

Hắn cười khoái chí bên tai nàng bởi cái chiến thắng quá đẹp của mình, còn nàng thì chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoài cái xoay người và tiếng lê bước của đôi chân nó trên nền đất lạnh. Cho đến cuối đời nàng cũng chẳng bao giờ quên được tấm lưng gầy gò kia đang đối diện với nàng, nhân ảnh bé nhỏ đó từ từ rời bỏ nàng để chìm trong sự bi đát cô độc.

Đó là cách nàng đánh mất nó.

-----

Nàng định là sau khi về nhà sẽ giải thích rõ cho nó hiểu rằng nỗi khổ của nàng nằm chỗ nào trong chuyện này, tại sao nàng lại hành động ngu ngốc như vậy. Nàng bỏ qua lời hứa một đêm tình nồng với hắn, một tên đồi bại từ sỉ diện cho đến tâm can.

Nàng mở cửa phòng của nàng và nó, đập vào mắt nàng là ánh nến hắt hiu dần tàn lụi, những chùm bong bóng bay lơ lững trong không trung, chạm vào trần nhà rồi va vào nhau. Nàng đứng đó, bàn tay không thể rời nắm cửa. Thì ra nó đã cất công chuẩn bị cả một buổi tiệc sinh nhật cho nàng, nó đã làm cho nàng rất nhiều thứ. Rồi thì nàng đã làm những gì với nó thế kia...

Tiến vào bên trong căn phòng, chân nàng va phải một thứ gì đó được đặt ngay ngắn trên sàn nhà, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ vọng vào, làm sáng lên dòng chữ trên chiếc bánh kem.

"Hwang Miyoung, Heo Hường của tớ, sinh nhật vui vẻ nhé! Tớ yêu cậu!".

Nước mắt nàng trong vô thức lả chả rơi, bết vào lớp kem mềm. Nàng quỳ hụp xuống, ánh nến trên bánh kem đã tắt, có người đã thổi nó và nàng biết, chẳng ai khác ngoài đứa nhóc đó của nàng, Kim Taeyeon...

-----

"Miyoung, tối nay về sớ..."

"Taetae a, có thể tối nay tớ sẽ không về... Um... cậu biết mà phải không, tớ sẽ ăn mừng sinh nhật cùng anh ấy!" Nàng phấn khích hét vào điện thoại.

"A... À vậy hả... um nhưng nhớ đừng đi quá xa đó..."

"Ngốc tử! Biết rồi, thôi không nói nữa tớ phải đi đây, tạm biệt cậu, bạn thân của tớ. Tớ yêu cậu!"

*Cụp*

"Miyoung... tớ cũng yêu cậu..."

-----

Nàng nắm chặt điện thoại trong tay, gọi vào số Taeyeon nhưng ngay lập tức tiếng nhạc chuông của nó phát ra đâu đó trong căn phòng heo hắt sáng. Nàng đưa mắt kiếm tìm rồi nhận ra là tên ngốc của nàng đã làm rơi chiếc di động trên sàn phía đằng kia. Gió cứ thổi, những đám mây mù ngoài kia cứ trôi, thi thoảng lại che lấp ánh sáng vầng trăng đêm.

Nàng đợi nó, đợi nó về rồi nhất định sẽ nói với nó, giải thích cho nó nghe. Nó sẽ không đi đâu xa quá đêm nay vì ngày mai sẽ chính thức là buổi lễ bế giảng phổ thông. Qua ngày mai, dẫu là ai trong hai người nó và nàng muốn gặp đối phương, thì, điều đó cũng khó mà thực hiện bởi đã mỗi người một định hướng, mục tiêu riêng trong tương lai trên giảng đường Đại học.

-----

Và đó là lần cuối cùng nàng gặp nó, nhóc con của nàng. Buổi lễ bế giảng rồi cũng đến, nó đã không có mặt bên nàng từ tối hôm qua, khi mà nàng đã nhẫn tâm đem con tim của nó vùi sâu xuống dòng nước lạnh nơi sông Hàn.

"Jessica, cậu có thấy Taeyeon đâu không???" Nàng trông thấy một người bạn thân khác của mình, là Jessica Jung, ngay lập tức nàng lao đến trong dòng học sinh tấp nập "Làm ơn... Cậu có trông thấy Taeyeon ở đâu đó trong trường không?"

"Tiffany, cậu bình tĩnh đã..." Cô gái tóc vàng hoe hốt hoảng.

"Ok, ok..." Nàng buông vai cô ra, khẽ hít một hơi thật sâu rồi thở ra cùng nét mặt đâu đã dịu đi đôi chút so với ban đầu "Taeyeon đã bỏ đi từ tối hôm qua đến giờ, tớ đợi cậu ấy cả đêm, điện thoại cậu ấy đánh rơi trong phòng và tớ không cách nào có thể tìm cậu ta..."

"Yuri, cậu lại đây" Jessica đưa mắt nhìn dáo dát chung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng của nó nhưng thay vào đó, cô chỉ bắt gặp được người bạn của nó đứng cách cô không xa "Kim Taeyeon mất tích rồi, tối qua đến giờ cậu ấy có đến tìm cậu không?"

"Gì cơ??? Taengoo mất tích á?" Yuri kinh ngạc lắng nghe Tiffany bên đó tường thuật lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả chuyện nàng và Nichkhun đã gây ra cho nó "Tiffany cậu... Arrr điên mất, Taengoo không có đến tìm bọn tớ, bây giờ phải làm sao???"

"Yuri ah... xin cậu hãy thành thật với tớ" Nàng nước mắt lưng tròng, không được, nàng không thể đánh mất đứa nhóc đó một cách vớ vẩn như vậy được.

"Thề có Chúa, tối qua tớ và Sooyoung cùng một vài người bạn nữa đã mở tiệc chia tay thâu đêm. Trước đó tớ có rủ thêm Taengoo nhưng cậu ta từ chối. Tến ngốc ấy còn bảo hôm qua là sinh nhật cậu, hắn muốn dành cho cậu một sự bất ngờ" Nói đoạn, Yuri không kiềm được cơn tức giận "Và Tiffany, cậu thì đã làm gì với Taeyeon của tụi này vậy hả??? Cá cược sao? Cậu cảm thấy nó vui sao hả?"

"Kwon Yuri, Tiffany không cố ý, cậu ấy đâu thể nào lường trước được sự việc lại đi đến hồi nghiêm trọng như vậy"

"Tiffany Hwang, tôi thề đó, nếu Taengoo xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định không bỏ qua cho cậu. Và tên bạn trai đồi bại đó của cậu!"

Yuri rời đi sau khi để lại lời cảnh cáo rất cao tính sát thương cho nàng. Cô chạy về phía có Sooyoung rồi hai người liền ngay lập tức chạy chối chết ra khỏi cổng trường sau khi trao đổi một vài câu thoại.

Nàng đứng đó, tâm trí nàng trống rỗng, rồi bỗng một câu hỏi hiện lên.

"Tại sao mình lại không hành động như Sooyoung và Yuri? Tại sao mình không ngay tức khắc lao ra ngoài và tìm kiếm cậu ấy trong khi vừa tối qua, lúc nhận được cuộc gọi của mình thì Taeyeon không màn an nguy bản thân, liền chưa đầy nửa tiếng sau có mặt tại địa điểm mình cung cấp?"

Tất cả những gì nàng làm cho nó chỉ là ngồi đó và chờ đợi. Tại sao nàng lại không nghĩ đến việc một đứa con gái, đêm hôm khuya khoắt lại không về nhà mà lầm lũi ngoài đường sẽ dễ dàng lắm gặp phải hiểm nguy?

Nghĩ đến đó nước mắt nàng không thể kiểm soát rơi xuống tạo nên muôn ngàn hạt sương lấp lánh trên những nhánh cỏ xanh rì màu hi vọng. Có phải hay không là nàng đánh mất nó rồi? Nó hiện bây giờ đang ở đâu, đang làm gì và có hay không được an toàn?

"Oh Tiff, ra là em ở đây làm anh cứ tìm em mãi" Hắn từ đâu đó trong tăm tối bước đến bên nàng, đặt bàn tay nhớp nháp mùi tanh của tội lỗi lên mái tóc nàng rồi ra vẻ yêu thương "Tối qua em làm anh khá thất vọng đó. Hay... tối nay nhé cưng?"

Đôi mắt nàng lóe lên một sự nhận thức rõ rệt, nàng hất bàn tay hắn ra khỏi người, rồi đầy giận dữ đem toàn bộ sức lực đẩy hắn té nhào xuống đất trước sự chứng kiến của biết bao con mắt tò mò. Rồi nàng thoắt cái chạy thật nhanh về phía cổng trường.

Là nàng sẽ mất nó một khi nàng từ bỏ việc kiếm tìm. Vào giây phút nào đó của cuộc đời thoáng qua một ý nghĩ trong tâm trí nàng, là nàng không thể mất nó, là nàng cần nó, nàng cần nó rất nhiều, Kim Taeyeon.

"C... cô ấy bị làm sao vậy? Jessica?"

"Anh tự nhìn xuống, hỏi lại lương tâm bị sói tha đó của anh đi"

End.

Heuk :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro