Chương 4: Đón em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kéo tay anh đi đến trước mặt ba mẹ mình.

- Ba, mẹ, chúng ta về thôi.
- Được.

Bà sực tỉnh rồi kéo tay chồng.

Trịnh Hoàng vẫn nắm chặt tay ông.

- Chú Kim, ngày mai tôi đến công ty chú để bàn chuyện hôn sự.
- Được.

Kim Thành vẫn còn khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại.

- Em phải về sao ?

Trịnh Hạo Thạc chợt tỉnh rồi vội vàng lôi kéo cậu. Vừa nghe cậu nói phải về nhà anh liền hết sức khẩn trương, chỉ sợ không được gặp lại cậu nữa.

Nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành.

- Em quay về dọn đồ, ngày mai anh qua đón em.
- Đón em ?

Nhất thời không kịp phản ứng.

Bốn người kia lại liếc nhìn nhau lần nữa, càng thêm nghi ngờ. Cậu muốn dọn vào nhà họ Trịnh ở ?

- Ngốc ạ, ngày mai anh qua đón em, về sau chúng ta sẽ mãi ở cùng một chỗ không rời xa.
- Thật chứ ?

Nghe xong, anh vui mừng đến khoa chân múa tay, chỉ kém chưa có nhảy dựng lên, kéo tay cậu ra sức lắc.

- Bây giờ anh lập tức qua đón em.

Chung Quốc đi đến bên cạnh, đập một phát vào gáy anh.

- Cậu ấy còn chưa về mà.

Đáng thương buông tay, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ một cái, chu môi nói.

- Vậy Tuấn Tuấn đừng về nữa.

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, Kim Nam Tuấn lại cảm thấy buồn cười. Lập tức kéo anh dẫn đầu đi ra cửa, sau khi đến bên cạnh xe liền dừng lại rồi quay đầu nhìn anh.

Anh nháy mắt, chỉ kém chưa chưa vẫy đuôi, vẻ mặt đáng yêu giống như cún con nhìn cậu.

Nhìn kỹ xung quanh rồi bước lên bậc thềm, như vậy hai người mới không chênh lệch quá nhiều.

Hai tay quàng qua cổ anh, tươi cười nói.

- Em phải về dọn đồ, ngày mai anh đến sớm đón em là được rồi.

Hai tay anh vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cậu, vốn đang rất vui vẻ vì mình có thể ôm cậu nhưng khi nghe cậu nói muốn về nhà lập tức mất hứng, thở phì phò, bĩu môi.

- Không cho em về.

Hôn môi anh một cái, tuy rất thích anh quấn lấy mình nhưng cậu không định để anh tuỳ hứng, cậu cũng có kiên trì của mình.

- Vậy ngày mai không cho phép anh đến đón em, em cũng chẳng đến đây nữa.

Nghe thế, anh lập tức lo sợ, hai tay đặt trên eo cậu dùng sức ôm chặt cậu vào lòng.

- Không muốn.

Khẽ cười hỏi.

- Vậy ngày mai anh đến đón em nhé ?
- Được rồi.

Trả lời rất tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

- Ngoan lắm.

Tay nhẹ vỗ đầu anh tỏ ý khen thưởng.

Buông cậu ra chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.

Nhìn hành động của anh cậu liền mỉm cười. Tên này chẳng ngốc lắm đâu, còn biết phải thưởng nữa. Thuận theo yêu cầu của anh, sau khi ấn xuống môi anh một nụ hôn liền buông anh ra chuẩn bị vào xe.

Năm người nhà họ Trịnh nhìn thấy một màn như thế đều cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là bốn người kia, tại thời khắc này bọn họ nguyện ý tin tưởng cậu là thật lòng.

Anh tự vào cửa xe, lưu luyến không rời.

- Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn, ngày mai anh sẽ đến đón em từ rất rất sớm, em phải ở cùng một chỗ với anh.
- Được.

Vỗ nhẹ tay anh.

- Em ở nhà chờ anh qua đón, hôm nay anh phải ngoan ngoãn đó.
- Ừ.

Ra sức gật đầu, tỏ ý mình nhất định sẽ rất ngoan.

- Vậy mai gặp lại.

Sau khi vẫy tay tạm biệt liền bảo tài xế lái xe rời đi.

Anh vẫn cứ mãi vẫy tay đuổi theo xe, cho đến khi xe mất hút mới chịu dừng lại.

- Hạo Thạc ?

Thạc Trân đi đến bên cạnh, vỗ vai anh ý bảo vào nhà.

Anh vui sướng khoa chân múa tay chạy lướt qua mọi người, vừa chạy vừa la.

- Mau mau, đi ngủ, ngày mai còn đi đón Tuấn Tuấn.

Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại sẽ là ngày mai.

- Thạc à, giờ mới ba giờ chiều thôi.

Chung Quốc nghe thấy tiếng hét của anh, đang định đưa tay ngăn cản thì anh đã chạy lên phòng mất rồi.

Những người khác chỉ biết lắc đầu trước sự đáng yêu của anh.

- Để nó đi đi, nó vui là được rồi.

Ông cười nói, đã lâu rồi mới thấy con vui vẻ như thế.

- Nó đừng có nửa đêm thức dậy rồi bảo chúng ta đưa đi đón người là được.

Đây mới chính là vấn đề Chung Quốc lo lắng.

Tại Hưởng sờ cằm nghĩ ngợi.

- Rất có thể.
- Vậy hiện tại chúng ta có phải cũng nên đi ngủ hay không ?

Như thế bọn họ mới có tinh thần, miễn cho lúc đó mọi người mắt đỏ rực đứng trước cửa nhà họ Kim làm người khác kinh sợ.

Doãn Kỳ trừng anh một cái.

Còn Thạc Trân chỉ cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều.

- Đâu cần phô trương đến thế.

Anh lo lắng là vấn đề khác.

- Cha, cha cảm thấy cậu Kim kia sẽ đối xử tốt với nó sao ?

Liếc bọn họ một cái ý bảo cùng vào phòng sách.

- Chúng ta vào phòng rồi nói.

Vẫn nên nói rõ chuyện Nam Tuấn một chút, tránh cho về sau có gì hiểu lầm sẽ không hay.

---

- Ba nuôi, ba nói cậu kia trả lại chúng ta chín mươi triệu còn đưa thêm mười triệu nữa ?

Chung Quốc kinh hô.

- Chàng trai ấy trả lại tiền còn đồng ý gả cho Thạc ?

Tại Hưởng cũng cảm thấy khó tin.

- Không phải Kim thị đầu tư vào đại lục thất bại sao ? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế ?

Thạc Trân khó hiểu hỏi. Nếu có tiền sao còn đồng ý yêu cầu của bọn họ ?

- Nếu cậu ấy đồng ý thì tại sao vẫn trả lại tiền ?

Đây là điều mà Doãn Kỳ nghĩ mãi không ra.

Ông mỉm cười, xem ra phản ứng của bọn họ cũng chẳng khác gì ông so với lúc ông nhìn thấy tờ chi phiếu này.

- Ba nuôi, đừng cười nữa, mau nói đi.

Doãn Kỳ sốt ruột hô to.

- Để từ từ ba trả lời. Tổng cộng nó đưa ba một trăm triệu, chi phiếu đây.

Lấy tờ chi phiếu trong ngăn tủ ra rồi đặt lên bàn trà.

Chung Quốc xông lên trước, mở tờ chi phiếu ra, đúng là một trăm triệu.

- Ba xác định tờ chi phiếu này là thật sao ? Sẽ không làm giả chứ ?
- Ba đã gọi đến ngân hàng hỏi rồi, chi phiếu là thật.

Vừa nãy lúc đi lên, không nhìn thấy ông gọi điện thoại sao, thật là.

- Woa, chàng trai này không đơn giản mà, nghe nói còn chưa tới hai mươi.

Hiện tại, Chung Quốc cảm thấy chàng trai với gương mặt trẻ con cùng nụ cười đáng yêu kia thật sự quá lợi hại.

- Nó nói, ba nó không biết số tiền này, là tự nó bỏ tiền túi ra.

Một trăm triệu, đừng nói đến người bình thường, cho dù là bọn họ cũng chưa chắc lấy ra dễ dàng như thế.

- Cậu ấy có nhiều tiền vậy sao ?

Thạc Trân không tin.

- Haha, thằng bé nói nó ở Mỹ có đầu tư, có chút may mắn. Thế nhưng, ba không mấy tin tưởng, chỉ dựa vào may mắn thì sao có thể kiếm được tiền chứ.

Thế nhưng, ông vẫn chẳng thể đoán được rốt cuộc cậu đầu tư gì ở Mỹ.

- Mỹ ? Đầu tư ?

Chung Quốc nhíu mày, khoan, ở Mỹ, nói đến đầu tư anh chỉ nghĩ đến một người, nghe nói chỉ cần là cổ phiếu người kia chọn trúng thì trong vòng ba ngày chắc chắn là kiếm ra tiền. Đừng nói ngày kiếm một trăm ngàn, muốn một triệu, mười triệu cũng được. Nhưng, người kia chính là chàng trai chưa đến hai mươi sao ?

- Em đang nghĩ gì vậy ?

Nhìn dáng vẻ của anh, Thạc Trân thử hỏi qua. Qua lời của ba nuôi, anh chỉ có thể nghĩ đến người đầu tư thần bí ở Mỹ kia.

- Giống như anh nghĩ.

Dựa vào sự ăn ý của hai người, chỉ cần liếc mắt một cái đều biết đối phương đang nghĩ gì.

Lần này, anh cũng nhíu mày, nếu thật là người kia thì Trịnh thị kiếm lời rồi.

- Còn vấn đề này nữa.

Nói đến điều này ông rất tâm đắc.

- Nó là vì không để người khác bàn tán mới trả lại tiền, còn chưa gả vào đã muốn bảo vệ Hạo Thạc rồi, thật sự là con dâu tốt, đúng không ?
- Ba nói cậu ấy vì không muốn người khác bàn tán mới trả lại tiền cho chúng ta ?

Thật sự quá bất ngờ.

- Vậy nếu người cậu ấy chọn không phải Thạc thì sao ?

Tại Hưởng hiếu kỳ hỏi.

- Nếu không phải Thạc, nó sẽ không trả lại tiền.

Haha, vừa nghĩ tới có người suy nghĩ cho con mình như thế, người làm cha có thể không vui vẻ sao ?

- Hy vọng cậu ấy thật tâm thích nó.

Doãn Kỳ cũng quyết định thử chấp nhận cậu, cứ quan sát vài ngày trước, nếu phát hiện cậu khác thường liền trực tiếp đuổi đi.

- Đúng đó, ba hy vọng Thạc có thể hạnh phúc.

Hy vọng có người có thể nhận ra sự lương thiện của nó và thật tâm đối đãi với nó.

- Chúng con đều hy vọng em ấy hạnh phúc.

Thạc Trân quả quyết nói, ba người khác cũng gật đầu tán thành.

Vì để cho anh hạnh phúc, không chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, bọn họ liền không để tâm đến người ngoài bàn tán. Vì bảo vệ anh, bọn họ sẽ cố gắng hết sức mình.

27/2/2020 - Jis
_ 12/03/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro