Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Kỷ Khinh Chu cùng Đồ Đại Hữu trở lại tiểu viện, liền bị Diêu Trường An gọi đến chính phòng.

Chuyện hai người gây lộn đánh nhau, bởi vì bị gián đoạn, lão chưa tới kịp tính sổ, lúc này được nhàn lão tự nhiên muốn giáo huấn một chút, miễn cho hai nhãi ranh này lại lật trời.

"Sư phụ, đều là ta không phải, Khinh Chu mới vừa tiến cung không hiểu quy củ. Ngài tha cho hắn lần này đi." Đồ Đại Hữu quỳ gối trước mặt Diêu Trường An, vẻ mặt lấy lòng đấm chân cho Diêu Trường An, lại nói: "Đồ nhi bảo đảm, sau này không bao giờ cùng hắn náo loạn nữa."

Diêu Trường An nhấc chân đạp đạp Đồ Đại Hữu một cái, lạnh lùng nói: "Quỳ cho tốt."

Đồ Đại Hữu nghe vậy thành thành thật thật quỳ, nhưng mặt vẫn như cũ không có chút sợ hãi.

"Kỷ Khinh Chu, ngươi nói, là ai động tay trước?" Diêu Trường An nhìn về phía Kỷ Khinh Chu hỏi.

Kỷ Khinh Chu hơi rũ mắt, mở miệng nói: "Là Đồ Đại Hữu động tay trước."

Lời cậu vừa nói ra, Đồ Đại Hữu giật mình, nhưng sắc mặt thực mau khôi phục như thường, phụ họa nói: "Xác thật là ta ra tay trước."

Diêu Trường An ánh mắt thâm sâu mà nhìn Kỷ Khinh Chu, thật lâu sau mở miệng nói: "Đại Hữu ngươi đi ra ngoài trước."

Lời này của Kỷ Khinh Chu nghe như đang đổ lỗi cho Đồ Đại Hữu, nhưng Diêu Trường An đầu óc không đơn giản như Đồ Đại Hữu, liền nghe ra ẩn ý. Hai người bọn họ đánh nhau là thật, nhưng Đồ Đại Hữu rõ ràng vẫn luôn che chở cậu, Diêu Trường An không thể không nhìn thấy điều kỳ quặc.

Nếu lúc này Kỷ Khinh Chu cũng bảo vệ Đồ Đại Hữu giống như đối phương, không chỉ vô ích ngược lại có vẻ dối trá. Chi bằng không nhẹ không nặng dừng lại đề tài này, cho Diêu Trường An cơ hội truy vấn.

Đồ Đại Hữu nhìn thoáng qua Kỷ Khinh Chu, có chút không yên tâm.

"Mau cút ra ngoài!" Diêu Trường An cao giọng nói.

"Đi vào tiểu viện quỳ, khi nào ta cho phép mới được đứng dậy."

Đồ Đại Hữu không dám ngỗ nghịch, thành thành thật thật quỳ gối trong viện.

"Đầu óc Đại Hữu nếu được một nửa ngươi, ta cũng không cần phải lo lắng." Diêu Trường An nhìn Kỷ Khinh Chu, khe khẽ thở dài nói, "Kỷ Khinh Chu, ngươi có để tâm hắn không?"

Kỷ Khinh Chu nghe vậy mở miệng nói: "Hắn vẫn luôn để tâm ngài, vẫn luôn nói với ta là ngài cố ý đem ta ra khỏi Nhạn Đình. Ta nhận tâm ý của hắn nên...... Diêu tổng quản không cần lo lắng, nếu ta chọc ra phiền toái cũng sẽ không kéo hắn xuống nước."

"Ngươi đã sớm biết không phải là ta muốn chọn ngươi?" Diêu Trường An hỏi.

"Trước đây không chắc chắn, nhưng hiện tại đã xác định." Kỷ Khinh Chu nói.

Diêu tổng quản nghe vậy đột nhiên cười nhẹ nói: "Ta không biết hai người các ngươi có chuyện gì gạt ta, ta cũng không hỏi, chỉ là...... ta không hy vọng ngốc đồ đệ này có lòng tốt lại nhặt về quỷ đòi mạng a."

"Vâng. "Kỷ Khinh Chu hơi gật đầu nói.

Diêu Trường An nghe vậy vẫy tay, đuổi Kỷ Khinh Chu ra ngoài.

Ngày đó, Đồ Đại Hữu quỳ trong tiểu viện nữa ngày dưới mặt trời tháng tư rực rỡ.

Trời tối, Đồ Đại Hữu tranh thủ đi Thái Y Viện đem chút dược trở về.

"Chiêu này của ngươi tuy rằng chịu chút đau khổ, nhưng mà trong cái rủi lại có cái may." Đồ Đại Hữu giúp Kỷ Khinh Chu bôi thuốc trị thương, nói: "Lần này mọi người trong cung đều biết chúng ta bị thương, bốc thuốc cũng dễ dàng hơn nhiều.

Kỷ Khinh Chu xuyên qua ánh nến mà nhìn về phía Đồ Đại Hữu, nhìn thấy đôi mắt đối phương hiện ra sự hài lòng, chỉ cần lấy được chút dược cũng thực vui vẻ.

"Đại Hữu ca, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi." Kỷ Khinh Chu mở miệng nói.

Đồ Đại Hữu nhìn về phía hắn nói: "Chuyện gì?"

"Ngươi cùng ta chưa từng gặp mặt, thậm chí cũng không biết gì về ta, sao lại giúp ta?" Kỷ Khinh Chu hỏi.

Đồ Đại Hữu nghe vậy động tác ngưng trệ, mặt có chút mất tự nhiên. Làn da y có chút đen, nhưng nhìn kỹ cũng coi như mi thanh mục tú, chỉ là không thu hút như Kỷ Khinh Chu.

"Cung yến, ngươi đã cứu mạng ta, ngươi quên rồi sao?" Đồ Đại Hữu nói.

"Ta nói chuyện người mang ta vào đây kìa." Kỷ Khinh Chu nói: "Không phải do sư phụ chọn ta, mà do ngươi thỉnh cầu sư phụ đi."

Đồ Đại Hữu nghe vậy tránh đi ánh mắt Kỷ Khinh Chu, dường như không muốn trả lời vấn đề này.

"Ta cũng không ép buộc ngươi nói ra sự thật, chúng ta hiện giờ cũng xem như bị ràng buộc với nhau, ta không muốn nghi kỵ ngươi." Kỷ Khinh Chu nói: "Ngươi cũng biết......loại người như ta hay suy nghĩ nhiều."

"Ta nợ Kỷ gia ngươi một ân tình, không biết phải trả ơn ai, ngươi coi như cho ta một cơ hội đi." Hai mắt Đồ Đại Hữu có chút phiếm hồng, thật lâu sau, thở dài nói: "Huống hồ cung yến ngày ấy nếu không nhờ ngươi chỉ điểm, hiện tại ta còn sống sao? Ngươi xem như ta không phải giúp ngươi mà giúp chính mình."

Kỷ Khinh Chu nghe vậy gật đầu cũng không hỏi nữa.

Chỉ là không biết vì sao, trong chớp mắt, cậu cảm giác Đồ Đại Hữu nhìn cậu, ánh mắt mang theo vài phần hoảng hốt, cậu cũng chưa kịp suy nghĩ kỹ.

------

Ngày thứ hai, vốn tưởng hôm nay sẽ thi văn. Nhưng sáng sớm liền có nội thị tới thông báo cuộc thi dời lại ba ngày sau.

Kỷ Khinh Chu tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ý.

Trên người hắn vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, hiện giờ tranh thủ vài ngày để dưỡng thương.

Đồ Đại Hữu đi hỏi thăm tung tích Cao Lương một phen, biết được Cao Lương đêm đó bị người Vương phủ mang đi đến giờ vẫn chưa trở lại. Mặc dù Kỷ Khinh Chu cảm thấy Cao Lương sẽ không dễ dàng bán đứng cậu, nhưng cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng.

Hai ngày tiếp theo, Kỷ Khinh Chu vẫn luôn ở tiểu viện dưỡng thương.

Cho đến buổi tối trước này thi văn, Đồ Đại Hữu vội vàng trở về, sắc mặt có chút hoảng hốt.

"Đã xảy ra chuyện." Đồ Đại Hữu thở không ra hơi, liền thấp giọng nói: "Không biết sao lại thế này, chạng vạng hôm nay trong cung đột nhiên truyền ra lời đồn, nói là cung yến đêm đó có người ở Phụng Tiên các thấy được nội thị cùng người tư thông!"

Kỷ Khinh Chu nghe vậy kinh hãi, vội hỏi : "Là ai?"

"Ta sợ lộ ra sơ hở nên không dám hỏi nữa. Sau đó liền chạy về nói cho ngươi biết."

Kỷ Khinh Chu đi tới đi lui phòng trong, vẻ mặt lo lắng bất an.

Đồ Đại Hữu thấy thế vội hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem, đêm đó còn có ai phát hiện nữa không?"

"Ta không biết." Kỷ Khinh Chu nói.

"Ngươi không biết?" Đồ Đại Hữu sốt ruột nói: "Chuyện lớn như vậy, ngươi sớm nói cho ta biết, ta có thể kiểm tra lại cũng có thể tuyệt hậu hoạn. Hiện giờ việc này truyền ra chỉ sợ......"

Kỷ Khinh Chu tâm loạn như ma, cố gắng bình tĩnh hồi tưởng lại sự tình đêm đó.

Quả thật lúc đó không có ai ở Phụng Tiên các, lúc cậu rời đi đã xem xét kỹ xung quanh cũng không có ai. Trên đường trở về, cậu cũng cẩn thận tránh thị vệ đi tuần tra, người duy nhất biết việc này ...... Chỉ có thiếu nữ kia?

"Ngươi nghe được lời đồn nói như thế nào?" Kỷ Khinh Chu hỏi.

"Nói cung yến đêm đó, một tên nội thị ở Phụng Tiên các cùng người khác tư thông, còn lại là ô ngôn uế ngữ......" Đồ Đại Hữu nói.

Kỷ Khinh Chu hiện giờ bình tĩnh lại, nhận ra vấn đề trong lời đồn này.

"Trong lời đồn không có nhắc tới vị kia sao?" Kỷ Khinh Chu hỏi.

"Vị nào?" Đồ Đại Hữu một lát sau phản ứng lại, vội nói: "Không có, ta nghe qua mấy tên nội thị kể đều không có nhắc tới Vương gia...... bọn họ đều suy đoán là...... cùng thị vệ trong cung."

Kỷ Khinh Chu nghe vậy nghĩ, nếu là từ thiếu nữ truyền ra, tại sao chỉ nhằm vào cậu mà tránh đi Nhiếp Chính Vương. Hơn nữa dựa vào trực giác, Kỷ Khinh Chu cảm thấy thiếu nữ sẽ không bán đứng cậu. Đêm đó thiếu nữ bị dọa như vậy, không lo chạy trốn, còn ở lại gần đó để xác nhận an nguy của cậu.

Huống hồ thiếu nữ kia thực sự ngây thơ, căn bản không biết Kỷ Khinh Chu cùng Nhiếp Chính Vương đã xảy ra cái gì, làm sao truyền ra chuyện "tư thông" như vậy được?

"Khinh Chu, ngươi nói cái gì đi." Đồ Đại Hữu sốt ruột nói.

"Việc này ngươi không cần hỏi thêm nữa, cũng đừng đi điều tra." Kỷ Khinh Chu mở miệng nói: "Ngươi làm như chuyện gì cũng không biết."

Đồ Đại Hữu ngẩn ra, hỏi: "Ngươi có ý gì, ngươi muốn làm gì?"

"Ta cho rằng chỉ cần biểu hiện thái độ che giấu trước mặt Vương gia là được, lại quên rằng......" Kỷ Khinh Chu thở dài nói: "Lại quên rằng việc này còn có người đứng phía sau, người nọ nếu hạ dược ở Phụng Tiên các, chắc chắn là còn có hậu chiêu."

Đồ Đại Hữu nghe vậy sắc mặt tức khắc thay đổi, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Hắn khẩn trương mà nuốt nước miếng, hỏi: "Kia việc này...... còn có đường cứu vãn không"

Kỷ Khinh Chu cau mày trầm mặc, không có trả lời.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, hắn hoàn toàn không có chuẩn bị.

Bây giờ nghĩ lại, theo quỹ đạo ban đầu, Nhiếp Chính Vương ở cung yến phát hiện Đồ Đại Hữu hạ độc, rồi sau đó suốt đêm xử trí mấy cung nhân đó, xong việc sẽ không có cơ hội đi Phụng Tiên các.

Kỷ Khinh Chu nhắc nhở Đồ Đại Hữu tránh được chuyện tại cung yến, lại nảy sinh biến cố ở Phụng Tiên các.

Kỳ thật hai việc này luôn có mối liên hệ nào đó, chỉ là trước đó Kỷ Khinh Chu đã xem nhẹ.

"Người sai sử ngươi hạ độc có quan hệ gì với Khâu gia không?" Kỷ Khinh Chu đột nhiên mở miệng hỏi.

Đồ Đại Hữu nghe vậy sửng sốt một chút hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"

Kỷ Khinh Chu nhìn Đồ Đại Hữu nói: "Nếu ta đoán đúng ngươi liền gật đầu."

Đồ Đại Hữu hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu.

"Nếu người sai sử ngươi không phải Khâu gia, động tay ở Phụng Tiên các có khả năng là bọn họ." Kỷ Khinh Chu nói.

"Tại sao? Ngươi có thể nói rõ hơn được không?" Đồ Đại Hữu vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì người sau lưng ngươi muốn là mạng của vị kia, mà động tay ở Phụng Tiên các hẳn là có mục đích khác." Kỷ Khinh Chu mơ hồ nhớ rõ, ngày ấy Nhiếp Chính Vương nhìn thấy thiếu nữ liền hỏi một câu rằng thiếu nữ là ấu muội Khâu quốc cữu sao.

Nếu động tay không phải người Khâu gia, làm sao đối phương chắc chắn thiếu nữ sẽ đi nhìn lén Nhiếp Chính Vương?

Cho nên Kỷ Khinh Chu kết luận, người sau lưng hoặc là người Khâu gia, hoặc là người quen biết thiếu nữ......

Chỉ là cậu biết cũng vô dụng, việc này đã truyền ra, dù lời đồn không đề cập đến Nhiếp Chính Vương, nhưng đối phương cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn. Mặc kệ mục đích người tung tin đồn, hiển nhiên việc này đã đem Kỷ Khinh Chu đặt nơi đầu sóng ngọn gió.

Quả nhiên, màn đêm buông xuống, lời đồn đã truyền đến phủ Nhiếp Chính Vương.

Sau khi Đổng Đống thuật lại chuyện này, trên mặt Lý Trạm không có cảm xúc gì, nhưng Đổng Đống một bên không khỏi có chút lạnh sống lưng.

"Lời đồn đãi có nhắc đến tên ai không?" Lý Trạm hỏi.

"Không có...... chỉ nói là nội thị cùng người khác...... cái kia...... không đề cập đến Vương gia." Đổng Đống nói: "Các cung nhân đều suy đoán, nội thị kia là cùng thị vệ......"

Lý Trạm mắt hơi híp lại nói: "Đã biết."

"Vương gia...... Ngài có muốn thủ hạ...... xử lý sạch sẽ?" Đổng Đống mở miệng dò hỏi.

Lý Trạm nghe vậy mày nhíu lại, không đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro