Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Khinh Chu cùng Đồ Đại Hữu đứng bên cạnh đám người, nhất thời không dám động đậy.

Kỷ Khinh Chu hơi cúi đầu, liền có cảm giác một luồng khí lạnh tới gần, ngay sau đó, trước mắt liền xuất hiện vạt áo màu đen thêu ám văn. Kỷ Khinh Chu ngửi được mùi mộc hương thanh lãnh trên người y, ngực chợt căng thẳng, trong đầu không khỏi nhớ tới một màn phát sinh đêm qua ở Phụng Tiên các.

Đêm qua suy nghĩ hắn một mảnh hỗn loạn, xong việc trừ bỏ đau đớn trên người, liền chỉ nhớ kỹ cảm xúc nóng bỏng của người nọ, cùng với mùi mộc hương nhàn nhạt thoáng qua.

Lý Trạm hơi cúi đầu, nhìn thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu.

Nhìn thấy ngón tay thon dài rũ bên người thiếu niên, vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, trên cổ trắng nõn như phủ một lớp phấn mỏng, làm miệng vết thương đỏ tươi bởi vì đánh nhau càng thêm nổi bật.

"Ngươi......" Lý Trạm mở miệng, thanh âm không rõ hỉ nộ.

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt, hầu kết khẽ động, vẫn chưa nói tiếp.

Diêu Trường An thấy sắc mặt Nhiếp Chính Vương hơi trầm xuống, nhịn không được rùng mình.

Lão hầu hạ trong cung lâu như vậy, dạng người gì mà chưa gặp qua, tự nhận là dùng người chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Lão coi trọng Đồ Đại Hữu, biết rõ Đồ Đại Hữu không đủ khôn khéo tính kế, cũng không rành thủ đoạn, nhìn như không phù hợp chốn thâm cung...... Nhưng lão không để bụng chuyện này.

Lão sống nhiều năm như vậy, tính kế cũng quá nhiều, ngược lại thích nhất Đồ Đại Hữu chân thực nhiệt tình này.

Lúc trước Đồ Đại Hữu cầu lão thu lưu Kỷ Khinh Chu, Diêu Trường An tuy rằng do dự nhưng cũng miễn cưỡng đáp ứng rồi.

Lão đối người đọc sách từ trước đến nay không có thiện cảm. Đặc biệt những năm đi theo tiên đế, nhìn quen quan trường ngươi lừa ta gạt, chỉ cảm thấy những người đó đều là ra vẻ đạo mạo, rốt cuộc đều là đám người vong ân phụ nghĩa.

Không nghĩ tới, vào cung ngắn ngủn mấy ngày, Kỷ tiểu công tử này liền cùng Đồ Đại Hữu náo loạn như vậy, còn vừa vặn để Nhiếp Chính Vương nhìn thấy. Phải biết rằng, ở trong cung làm nội thị bị chủ tử phát hiện ẩu đả, chuyện này nếu không ai truy cứu liền thôi, gặp phải chủ tử không tốt có thể bị buộc tội vô lễ tùy thời đều có thể đuổi ra khỏi cung!

"Hai tên tiểu tử này thấy Vương gia còn không mau dập đầu tạ tội!" Diêu Trường An lạnh lùng nói.

Kỷ Khinh Chu cùng Đồ Đại Hữu nghe vậy lúc này mới sực tỉnh, song song quỳ xuống khấu đầu.

Thiếu niên quỳ xuống, động đến miệng vết thương, hít ngược một ngụm khí lạnh. Đồ Đại Hữu nghe vậy ngẩn ra, cũng quên hai người hiện tại là đối thủ một mất một còn vừa đánh nhau xong, vô thức đưa tay muốn đỡ Kỷ Khinh Chu, vươn tay nửa chừng mới nhớ ra vội thu trở về.

Động tác Đồ Đại Hữu không tính quá lớn, có thể người khác sẽ không nhận ra. Nhưng Lý Trạm đứng trước mặt hai người từ trên cao nhìn xuống, liền triệt để nhìn thấy động tác nhỏ của Đồ Đại Hữu, thậm chí tiếng hút khí của thiếu niên đều nghe được rành mạch.

"Lão nô đối hai tên nhãi ranh này là quản giáo không nghiêm, làm bẩn mắt bệ hạ cùng Vương gia, thỉnh Vương gia trách phạt." Diêu Trường An dứt lời cũng quỳ xuống.

Lý Trạm thu hồi ánh mắt trên người thiếu niên, nhìn Diêu Trường An nhàn nhạt nói: "Bổn vương cũng không có thời gian thay ngươi quản giáo đồ đệ."

Y dứt lời liền xoay người đi về phía tiểu hoàng đế.

Diêu Trường An nghe vậy cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, biết Nhiếp Chính Vương đây là không tính toán so đo.

Lúc này, Đổng Đống đứng ở trên, cao giọng tuyên bố chính sự hôm nay, chính là muốn tuyển tùy thị cho tiểu hoàng đế. Bất quá biện pháp tuyển tùy thị của Nhiếp Chính Vương, trông khá đơn giản tùy tiện......

"Các ngươi...... từng đọc sách biết chữ thì qua bên trái đứng, không biết chữ đứng ở bên phải." Đổng Đống nói.

Hắn nói xong, nhóm nội thị nhanh chóng đi về hai bên, Kỷ Khinh Chu nhìn kỹ, người biết chữ trong Nội Thị Ti không đến ba phần. Bất quá cậu có thể hiểu, tiến cung làm nội thị đa phần đều là con nhà nghèo, nếu có điều kiện đọc sách sẽ không đi con đường này.

"Tự nhận diện mạo tốt qua bên trái, tướng mạo khó coi đều qua phải." Đổng Đống nói với nhóm nội thị vừa rồi.

Dù sao cũng là tuyển tùy thị cho tiểu hoàng đế, yêu cầu về ngoại hình là đương nhiên. Chỉ là không rõ định nghĩa diện mạo tốt trong miệng hắn là như thế nào, vì thế này tam phần người còn lại có chút do dự, không biết mình có thể hay không.

Đổng Đống thấy bọn họ do dự, lập tức nóng nảy, đi vào đội ngũ kéo mấy tên do do dự dự qua bên phải.

Kỷ Khinh Chu cũng do dự một chút, mặt cậu đang bị thương, nửa bên mắt bị Đồ Đại Hữu đấm sưng lên🐷, thật sự không tính là ổn, thậm chí có chút cay mắt. Huống hồ cậu cũng không muốn làm tùy thị cho tiểu hoàng đế, vì thế định trượt sang bên phải, nhưng bất ngờ bị Đổng Đống kéo trở về bên trái.

Kỷ Khinh Chu:......

Bị đánh thành như vậy, còn có thể nhìn sao?

Diện mạo đời này của cậu giống hệt diện mạo kiếp trước, không phải khoa trương nhưng gương mặt này thực sự rất xuất chúng. Nhưng hôm nay thành như vậy, chẳng lẽ người này còn có thể xuyên qua cái đầu heo này thấy được sự anh tuấn của cậu à?

Còn chưa kịp thắc mắc xong, liền nghe Đổng Đống nói: "Nếu có thể làm bệ hạ cười, trước giữ lại."

Đổng Đống dứt lời còn thuận tay xách Đồ Đại Hữu qua đây.

Đồ Đại Hữu vốn hầu hạ tại ngự tiền, phẩm cấp trong Nội Thị Ti khá cao, nên hắn không muốn tranh cơ hội của người khác, thế nhưng trời xui đất khiến làm hắn lọt vào đây.

"Ngày mai Lư tiên sinh sẽ ra câu hỏi, Nội Thị Ti chủ trì, các ngươi cùng nhau thi văn, ba người đứng đầu liền đi theo bệ hạ hầu hạ bút mực." Đổng Đống mở miệng nói. Lư tiên sinh trong miệng hắn chính là lão sư hiện tại của tiểu hoàng đế Lư Đình Ý, bất quá đại khái là kiêng kị tiền nhiệm thái phó mới vừa bị hạch tội không lâu, hiện giờ Lư Đình Ý còn chưa được phong danh hiệu.

Nhóm nội thị được chọn nghe vậy tức khắc vui mừng, như vậy không xem cấp bậc, lý lịch để lựa chọn đối với nhóm thái giám ở tầng chót có thể nói là cơ hội hiếm có. Bao nhiêu người vất vả mấy năm, còn chưa có cơ hội vào ngự tiền hầu hạ, huống chi là việc tốt như hầu hạ bút mực này.

Trong những người được chọn, đại khái chỉ có Kỷ Khinh Chu cùng Đồ Đại Hữu là không quan tâm đến việc đó đi.

"Cách này của chúng ta thực sự có thể giải trừ hoài nghi của Vương gia sao?" Trên đường trở về, Đồ Đại Hữu hỏi Kỷ Khinh Chu.

"Không biết." Kỷ Khinh Chu nói: "Bất quá chúng ta mất công che giấu, ít nhất cũng phải thể hiện thái đội cho y thấy."

"Thái độ gì?" Đồ Đại Hữu hỏi.

"Sợ y......và liều mạng che đậy chuyện đêm đó." Kỷ Khinh Chu nói.

Đồ Đại Hữu nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ. Lúc đầu Kỷ Khinh Chu muốn dùng loại vết thương này che giấu, hắn còn cảm thấy có chút khó hiểu, Nhiếp Chính Vương không phải kẻ ngốc, toàn bộ Nội Thị Ti chỉ có hai người bọn họ bị thương, kết quả không phải rõ ràng sao?

Bất quá Kỷ Khinh Chu giải thích như vậy, hắn nháy mắt liền hiểu.

Nếu Nhiếp Chính Vương thật sự muốn giết người diệt khẩu, mục đích là sợ sự tình truyền ra ảnh hưởng mặt mũi bản thân.

Mà Kỷ Khinh Chu liều mạng che giấu, liền biểu lộ cho Nhiếp Chính Vương thấy cậu sẽ bằng mọi giá giữ bí mật này. Cứ như vậy, tuy rằng Nhiếp Chính Vương không hoàn toàn yên tâm, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.

"Với lại......" Kỷ Khinh Chu nói: "Để người sau lưng ngươi biết chúng ta bất hòa, có lẽ đối với ngươi cũng là chuyện tốt."

Tuy rằng Kỷ Khinh Chu không hỏi người sau lưng Đồ Đại Hữu là ai, nhưng nghĩ đến người nọ chắc là đối thủ một mất một còn của Nhiếp Chính Vương. Trong mắt người ngoài Kỷ Khinh Chu là con trai thái phó, mà thái phó lại là lão sư của Nhiếp Chính Vương...... Tính đến tính đi, Kỷ Khinh Chu ở trong mắt người khác nói không chừng đã là người phe Nhiếp Chính Vương.

Đồ Đại Hữu đi cùng cậu chỉ sợ sẽ rước lấy mầm tai hoạ.

Kỷ Khinh Chu nghĩ đến tình nghĩa của bọn họ, muốn để cho Đồ Đại Hữu một đường lui......

"Khinh Chu...... Ngươi thật thông minh." Đồ Đại Hữu cảm thán tự đáy lòng .

"Đừng vui mừng quá sớm." Kỷ Khinh Chu trầm giọng nói: "Ngươi không phát hiện hôm nay thiếu một người sao?"

Đồ Đại Hữu ngẩn ra, sau đó mới phát hiện.

Cao Lương hôm nay không có xuất hiện......

Hắn mất tích!

-----

Trên đường phố, Đổng Đống cưỡi ngựa song hành cùng Nhiếp Chính Vương .

"Vương gia, theo thuộc hạ thấy, khả nghi nhất là hai tên đồ đệ của Diêu tổng quản." Đổng Đống nói.

Lý Trạm nghe vậy ánh mắt khẽ động, không đáp.

Đổng Đống lại nói: "Chúng ta cần gì phí công đoán tới đoán lui như vậy, không bằng trực tiếp trói hai người họ lại, sau đó lột đồ ra kiểm tra là được......" Hắn nói được một nửa, liền cảm thấy ánh mắt lãnh lệ của Vương gia liếc hắn, Đổng Đống lúc này mới nhớ ra người hắn muốn bắt tới lột đồ, là tiểu công tử Kỷ gia......

Với cái tính trọng tình trọng nghĩa của Vương gia nhà hắn, hẳn sẽ không ra tay với ấu tử của thầy mình.

"Ha hả......" Đổng Đống có chút xấu hổ cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Bất quá vị Kỷ tiểu công tử này cũng thật là lợi hại, mới vừa tiến cung mấy ngày, đã dám đánh đồ đệ Diêu tổng quản yêu quý nhất, chỉ sợ Diêu tổng quản sẽ khó dễ hắn."

Lý Trạm nghe vậy nhớ tới động tác muốn đỡ thiếu niên của Đồ Đại Hữu.

Hai người kia rõ ràng tình cảm cực tốt, lại muốn trước mặt người khác diễn tiết mục huynh đệ tương tàn......

"Kỷ tiểu công tử cũng không thể so với tên da dày thịt béo kia, bị thương như vậy còn lâu mới khỏi." Đổng Đống nói.

Lý Trạm nghe vậy trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói: "Dời ngày thi văn lại ba ngày sau."

Đổng Đống nghe vậy khó hiểu.

Vì sao phải đợi đến ba ngày sau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro