Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giày cao gót màu đỏ từng nhịp từng nhịp ưu nhã đi đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, nữ nhân đặt túi sách trong tay lên bàn làm việc của Cố Sính.

"Ta nói, Cố Sính có phải ngươi con mẹ nó quên lão nương rồi không? Hôm nay ta về nước vậy mà ngươi không tới đón ta."

Cố Sính đang kiên nhẫn xem báo cáo cũng không ngẩng đầu lên chỉ về phía cửa phòng làm việc.

"Ra ngoài!"

Ngữ khí lạnh như băng, thái độ thập phần chán ghét cũng không khiến cho nữ nhân cảm thấy khó chịu chút nào, nàng quen thuộc lấy ra một cái cốc đựng trong tủ, cách một lớp tường thủy tinh vẫy tay về phía Ngô Ly đang ở bên ngoài.

"Tước tỷ!" Ngô Ly ngoan ngoãn tiến lên chờ sai bảo.

"Tiểu mỹ nữ, giúp ta pha một cốc cà phê." Nữ nhân cười hào phóng với Ngô Ly, đưa cốc đựng cà phê mà nàng đặt ở văn phòng của Cố Sính cho Ngô Ly, hoàn toàn xem văn phòng của Cố Sính trở thành nhà của nàng.

Ánh mắt của Ngô Ly vụng trộm liếc nhìn Cố Sính một cái, thấy Cố Sính không có bất kỳ phản ứng nào mới ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy cốc cà phê đi ra ngoài.

"Cố Sính." Nữ nhân đưa mắt nhìn Ngô Ly rời đi, ôm làn váy dài đến mắt cá nhân trong tay, ngồi lên bàn làm việc của Cố Sính, nhìn về phía Cố Sính đang bận rộn.

"Này, người ta khó có dịp trở về một lần, ngươi nhìn ta một cái sẽ chết sao?"

Bởi vì thái độ lạnh lùng không để ý của Cố Sính khiến nữ nhân có chút tức giận, trực tiếp giật bản báo cáo trong tay Cố Sính cắt ngang y làm việc.

"Lâm Tước, ngươi muốn bị ta ném ra ngoài sao?" Bởi vì bị nữ nhân quấy rầy, Cố Sính rốt cuộc đem tầm mắt chuyển đến gương mặt xinh đẹp vừa nữ nhân.

"Muốn a, đến, ném xuống dưới lầu công ty đi." Nữ nhân hiển nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, cánh môi đỏ tươi phát ra lời nói cực kỳ kiêu ngạo.

Hai người đối mặt, trong tầm mắt phảng phất như một giây sau sẽ có một cuộc đánh đập tàn nhẫn, nhưng người bại trận chính là Lâm Tước, bị Cố Sính dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm, khuôn mặt trang điểm tinh xảo xuất hiện một tia ủy khuất.

"Tốt xấu gì ta cũng là vị hôn thê của ngươi, ngươi không thể thương hương tiếc ngọc một chút sao? Ngươi hung dữ như vậy có tin ta khóc cho ngươi xem không?"

Mỹ nhân làm nũng nhất định sẽ khiến người ta đau lòng, bản lĩnh làm nũng của Lâm Tước chỉ nhận được sự khinh bỉ của Cố Sính, trong mắt Cố Sính, mặc dù Lâm Tước lớn lên xinh đẹp như tiên nhưng thật chất chỉ là một tên đàn ông.

Lâm Tước làm nũng với y, y chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Câm miệng, nếu không ta liền giết ngươi." Cố Sính không muốn bị Lâm Tước làm cho buồn nôn tới chết.

"Câm miệng thì câm miệng? Ngươi dữ như vậy làm cái gì?" Lâm Tước thấy chiêu giả bộ uỷ khuất làm nũng của mình thành công làm cho Cố Sính buồn nôn thì giống như phát hiện ra một đại lục mới, xem ra chiêu này có thể trị được Cố Sính.

Thôi, Cố Sính không muốn tiếp tục cùng Lâm Tước nói chuyện dư thừa hay là tiếp xúc chân tay, đoạt lấy báo cáo trong tay Lâm Tước, xoay ghế về phía cửa sổ sát mặt đất, mắt không thấy tâm không phiền.

"Ha ha~" Lâm Tước đắc ý cười cười, cũng không tiếp tục làm phiền Cố Sính nữa, đứng dậy ngồi vào ghế salon kiểu dáng Châu Âu trong văn phòng, lấy ra bịt mắt từ trong túi xách sau đó nằm xuống ngủ.

"Cố Sính, tan làm thì gọi ta, ta ngủ bù một chút." Lâm Tước dặn dò, suốt đêm hôm qua nàng ngồi máy bay trở về, khi xuống khỏi máy bay lại phát hiện Cố Sính không tới đón nàng, tức giận liền đi vào cửa hàng mua sắm một chút, bây giờ mệt mỏi không chịu nổi

Cố Sính không hề muốn phản ứng nữ nhân này, yên tĩnh đọc báo cáo trong tay, hoàn toàn xem Lâm Tước thành không khí mà bỏ qua.

Mà Lâm Tước cũng sớm quen với việc bị Cố Sính hờ hững lạnh nhạt, đem âu phục treo trên giá áo của Cố Sính xem như chăn nhỏ mà đắp lên người sau đó nhắm mắt thiếp đi.

Thời điểm Ngô Ly pha bưng cà phê tiến vào Lâm Tước đã ngủ rất sâu, nàng cẩn thận đem cà phê đặt lên bàn trà, lại đặt một cốc cà phê lên bàn làm việc cho Cố Sính sau đó mới rón rén đi ra ngoài.

Xem ra Cố tổng của bọn họ sẽ có một hồi đau đầu a.

Những việc khác thì Ngô Ly không rõ ràng lắm, nhưng Ngô Ly biết rõ Lâm Tước là người khiến cho Cố Sính thấy phiền chán nhất.

Lâm Tước là thiên kim tiểu thư tập đoàn Trình thị, cũng là vị hôn thê của Cố tổng. Bên ngoài là một đại mỹ nhân xinh đẹp như tiên ăn nói hào phóng, cử chỉ ưu nhã, nhưng bên trong nội tâm lại giống như một nam sinh, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng với Cố Sính.

Vốn dĩ hai người cũng xem đối phương là huynh đệ tốt của mình, có bắn đại bác cũng không tạo ra một mối quan hệ nào khác, kết quả Cố Sính vì quá ưu tú mà hoa đào không ngừng, bởi vì tránh cho những hoa đào này làm phiền đến việc làm ăn, Lâm Tước có ý tốt tuyên bố với bên ngoài nàng là vị hôn thê của Cố Sính.

Một lời tuyên bố này, ah, nghĩ cũng biết, sự tình ngày càng rắc rối.

Hoa đào của Cố Sính hoàn toàn bị ngăn cản hơn một nửa, nhưng gia trưởng của hai người lại coi chuyện này là sự thật, còn trắng trợn mà tổ chức một bữa tiệc đính hôn, bởi vì gia thế hai người rất môn đăng hộ đối nên được bên ngoài nhất trí cho rằng đây chính là kim đồng ngọc nữ mà ông trời tác hợp.

Hoa đào của Cố Sính cứ như vậy mà bị cắt đứt triệt để, mặc cho thiên kim nhà ai hay là đối tượng xã giao nào so sánh với Lâm Tước xinh đẹp hào phóng đều không tránh khỏi tự ti, đối với Cố Sính mà chùn bước.

Muốn hỏi vì sao những năm gần đây bên cạnh Cố Sính chưa từng xuất hiện bất cứ nữ nhân nào, phần lớn đều bởi vì sự tồn tại của Lâm Tước.

Tuy nhiên từ hai người bạn thân đột nhiên biến thành vị hôn thê, vị hôn phu của nhau, muốn không tự nhiên bao nhiêu liền có không tự nhiên bất nhiêu, hôn ước của Cố Sính cùng Lâm Tước đã kéo dài nhiều năm nhưng không kết hôn, nhưng y là một nam nhân, y sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, vậy mà lại khiến Lâm Tước bị chậm trễ. Lâm Tước từ hai mươi mốt tuổi bị Cố Sính hao phí đến hai mươi năm tuổi, cô nương xinh đẹp hào phóng bởi vì sự tồn tại của Cố Sính mà không có nam nhân nào dám theo đuổi, Lâm Tước vẫn luôn ở trong trạng thái độc thân trách cứ Cố Sính.

Nói tất cả đều do Cố Sính làm hại nàng không có một đóa hoa đào, Cố Sính phải phụ trách.

Đến bây giờ Ngô Ly vẫn còn nhớ rõ thời điểm Lâm Tước nói Cố Sính phải lấy nàng, thiếu chút nữa Cố Sính đã đem Lâm Tước từ tầng thượng công ty ném xuống.

"Haizzz" Ngô Ly nhìn Lâm Tước ôm áo khoác của Cố Sính ngủ say, cảm thấy Lâm Tước thật đáng thương, dùng nhiều thời gian thanh xuân hao phí cùng Cố Sính như vậy, không nhất định hao phí có thể đạt được kết quả như mong muốn.

Sau khi xem xong phần hợp đồng cuối cùng, Cố Sính cảm thấy các điều khoản đều hợp lý nên hạ bút ký tên, công việc coi như hoàn thành, Cố Sính ngẩng đầu nhìn Lâm Tước ngủ giống như con heo trên ghế salon, lông mày không khỏi nhíu chặt lại..

"Đứng lên!" Cố Sính đem âu phục rút ra khỏi cái ôm của Lâm Tước, sau đó lập tức ghét bỏ ném trở về, Lâm Tước vậy mà dám nhiễu nước bọt vào áo của y.

"Nha~~" Lâm Tước từ trong mộng đẹp tỉnh lại, đem nước miếng sắp chảy ra khỏi khóe miệng hút trở về, không hề có chút hình tượng cầm áo khoác của Cố Sính lau lau miệng.

"Ngươi hết bận rồi?"

"Muốn ăn gì?" Cố Sính thở dài, dù sao cũng là nữ hài tử, nên chiếu cố một chút.

Lâm Tước nghĩ nghĩ.

"Chúng ta đi ăn bún cay thập cẩm đi."

Cố Sính hoài nghi liệu Lâm Tước có thật sự là con ruột của Lâm bá bá hay không, bộ dáng của Lâm Tước không hề giống một thiên kim đại tiểu thư chút nào, ngược lại càng giống như một tên tiểu tử vô lại hơn.

Không chút nhẫn nại đối diện với Lâm Tước đang giả bộ yên tĩnh, Cố Sính một tay kéo cà vạt nhìn về phía Lâm Tước bên cạnh.

"Ngươi cùng đi ăn với Ngô Ly."

"Hả? Nhưng ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi." Lâm Tước đứng dậy tóm lấy tay Cố Sính muốn làm nũng.

Cố Sính thò tay che miệng Lâm Tước, ngăn cản cái miệng sắp sửa làm nũng của Lâm Tước, y sẽ buồn nôn chết mất.

"Ta muốn ở cùng một chỗ người yêu."

Thân thể Lâm Tước rõ ràng trở nên cứng đờ, đẩy tay Cố Sính ra, cả người kinh ngạc sững sờ, nàng mở to mắt nhìn Cố Sính.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta muốn ở cùng một chỗ người yêu." Cố Sính rất kiên nhẫn lặp lại một lần, chuyện liên quan đến Diệp Vô Nhiên y vĩnh viễn sẽ không mất kiên nhân.

"Ngươi nói đùa sao? Ai sẽ thích loại người tính cách nóng nảy kém đến mức cực điểm này của ngươi?" Lâm Tước khó có thể tin, ngoài miệng thì nói lời tổn thương người, trong mắt lại lộ vẻ kinh ngạc.

"Ừ, hắn không thích ta." Cố Sính nghĩ tới đúng là Diệp Vô Nhiên hoàn toàn không thích y, thậm chí còn đang trong giai đoạn vô cùng chán ghét y.

Lâm Tước nghe xong liền bối rối.

"Cái gì? Không thích mà còn gọi là người yêu?"

Cố Sính không muốn cùng nàng nói thêm điều gì, nói với Ngô Ly đã sớm đói bụng đến mức kêu vang đứng đang ngoài cửa.

"Ngô Ly, đi ăn cơm cùng Lâm Tước."

Ngô Ly ngoan ngoãn đi tới, nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lâm Tước lúc này, nội tâm không khỏi cảm thấy thật đáng thương, xem ra Cố tổng đã nói với Lâm Tước về chuyện của Diệp Vô Nhiên, Ngô Ly thật không biết Cố Sính đang nhắc nhở Lâm Tước thu hồi tâm tư hay đơn thuần chỉ là chia sẻ cùng bằng hữu mà thôi.

"Tước tỷ, ta biết một quán lẩu gần công ty ăn vô cùng ngon, chúng ta đi ăn đi." Ngô Ly đi qua bắt lấy tay Lâm Tước muốn mang người đi.

Lâm Tước né tránh tay của Ngô Ly, nhìn về phía Cố Sính đã đội mũ giáp trò chơi chuẩn bị đăng nhập.

"Cố Sính, tiểu tử ngươi thật không có lương tâm a, đã có người yêu mà cũng không đưa tới giới thiệu cho vị hôn thê là ta gặp mặt." Lâm tước dùng giọng điệu đùa giỡn nhưng sắc mặt lại hết sức nghiêm túc, nàng không tin Cố Sính có thể tìm được một nữ nhân thích hợp với y hơn nàng.

Cố Sính không để ý tới nàng, mắt nhìn đồng hồ trên tay, thời điểm này chắc Diệp Vô Nhiên cũng đã ăn xong cơm tối chuẩn bị online làm hằng ngày, bây giờ online có thể dư chút thời gian cùng Diệp Vô Nhiên nói chuyện trước khi đi ngủ.

Nhìn Cố Sính không thể chờ đợi mà tiến vào trò chơi, Lâm Tước tiến lên đoạt lấy mũ giáp trò chơi của Cố Sính.

"Cố Sính, ngươi có ý gì?"

Cố Sính không nghĩ tới Lâm Tước sẽ cực đoan như vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Tước, những năm gần đây Lâm Tước can thiệp vào rất nhiều chuyện của y nhưng y cũng không để ý nhiều, nhưng dám can thiệp vào việc y gặp Diệp Vô Nhiên, phải để cho Lâm Tước biết thân phận của nàng rốt cuộc là gì.

"Lâm Tước, ngươi càng như vậy thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm."

Cố Sính còn nhớ rõ có một lần Lâm Tước uống say mèm chạy tới tỏ tình với y, khóc lóc cầu xin y cưới nàng, từ lúc đó y đã không muốn có quá nhiều dây dưa.

Mặc kệ lần đó Lâm Tước tỏ tình với y là do say rượu mê sảng hay là do cùng bạn bè đánh cuộc, Cố Sính đều có thể nhịn xuống, nhiều nhất là dùng một vài biện pháp quá phận giúp Lâm Tước tỉnh rượu, nhưng tình huống hiện tại Lâm Tước rất tỉnh táo muốn can thiệp vào chuyện của y.

Lâm Tước biết rõ Cố Sính đang rất nghiêm túc, Cố Sính đang dùng ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo nàng, điều này làm cho không khí lâm vào tình trạng xấu hổ, thế nhưng nàng rất hiểu Cố Sính, biết rõ Cố Sính mặc dù lạnh lùng dứt khoát nhưng vẫn cho người khác một bậc thang.

"Phốc ha ha ha ha, Cố Sính ngươi nói muốn cùng một chỗ với người yêu, kết quả ngươi lại vào trò chơi, ngươi sẽ không phải là võng luyến đó chứ?"

Một giây trước vẫn còn một bộ dạng muốn khóc, một giây sau lại ôm bụng cười ha hả, nàng cười bản thân mình thật ngốc, cho rằng những năm này nàng và Cố Sính thật sự đã là người yêu, cho rằng lễ đính hôn giả của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự thật.

Nàng thấy bản thân mình thật buồn cười, còn chưa kết hôn đã đem tình cảm của mình ngã vào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro