Chương 22. Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vai của mày toàn mấy cảnh hành động, mày không lo cho đứa nhỏ trong bụng à?"

Bao nhiêu dồn nén vì câu nói này mà nổ tung. Xuân Trường hét to đến mức hai mắt đỏ lên.

"Tao cóc cần đứa nhỏ trong bụng nữa!"

Trong sự sửng sốt của Ngọc Chương, Xuân Trường tiếp tục xả hết những lời chôn sâu trong lòng suốt nhiều tuần nay.

"Trước đây mày ủng hộ tao theo đuổi con đường này lắm kia mà, sao giờ cơ hội đến mày lại cản tao?"

"Mày nghĩ đi, người mẫu không được, diễn viên cũng không, vậy giờ tao làm gì? Tao ngồi đây đợi bụng to, sinh con hả? Hai năm tao cật lực làm việc vì cái gì, hả?"

"Thích thì mày tự đi mà đẻ, tao không đẻ nữa!"

Nước mắt vô thức trào ra, ướt hai gò má, chảy dọc xuống cằm Xuân Trường. Đến giờ Ngọc Chương mới nhận ra cậu đã phải chịu áp lực lớn nhường nào. Anh đưa tay lên muốn lau đi những giọt lệ trên mi Xuân Trường, nhưng cậu gạt tay anh ra.

"Mày cút đi! Ngày mai tao sẽ đến bệnh viện!"

"Trường, bình tĩnh lại đã!"

"Cút đi!"

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ngọc Chương, anh vội vàng rút điện thoại ra, nói.

"Để tao gọi điện cho bác sĩ trước, nhé!"

Mất một hồi lâu để khớp thông tin cá nhân và lịch khám lần trước, máy cuối cùng cũng được kết nối với vị bác sĩ già nọ. Bác sĩ trấn an Ngọc Chương từ sau tháng thứ 3 thai phụ có thể làm việc bình thường.

"Nam omega có sức khỏe bẩm sinh tốt nên không cần quá lo lắng."

"Nhưng công việc có chút đặc biệt thưa bác sĩ. Cần phải vận động mạnh và lịch làm việc kéo dài đến khuya."

"Vậy cũng chỉ cần chú ý bảo vệ vùng bụng là được."

Xuân Trường ngồi cạnh nghe Ngọc Chương nói chuyện điện thoại. Rõ ràng đã nguôi cơn tức nhưng nước mắt cậu cứ trào ra, mỗi lúc một nhiều. Xuân Trường bắt đầu thút thít như gặp chuyện gì ấm ức lắm. Âm thanh này đã lọt vào tai bác sĩ.

"Cậu nhóc omega đang khóc hả? Tôi cũng định nhắc hai cậu trong đợt tái khám tới, từ giờ cần cung cấp tin tức tố Alpha cho cậu ấy thường xuyên. Nếu thiếu tin tức tố alpha nhiều ngày, omega có thể bị stress nhẹ."

Được bác sĩ nhắc nhở, Ngọc Chương mới nhớ ra vấn đề quan trọng này.

"Dạo này cậu ấy hay nóng giận mất kiểm soát, bỏ ăn, có phải do..."

"Có thể đó. Cậu nên trao đổi quần áo hoặc đưa cho omega những vật dụng cá nhân. Nếu khó khăn quá thì có thể dùng thuốc để thay thế."

Ngọc Chương nói lời cảm ơn rồi cúp máy, không quên hứa sẽ đến khám thai định kỳ.

"Sao rồi?"

"Bác sĩ nói có thể đóng phim được."

Xuân Trường mừng rỡ nhoẻn miệng cười.

"Nhưng mấy cảnh hành động thì tao sẽ nói đạo diễn nhờ đến diễn viên đóng thế. Cái này mày phải nghe tao!"

Khẽ gật đầu, Xuân Trường đưa tay lên gạt nước mắt, nấc lên một cái. Rồi cậu chợt nhận ra vẫn còn vấn đề chưa giải quyết xong. Xuân Trường chỉ tay vào bụng, nghiêm mặt nói.

"Khoan đã, tao nói rồi đó, tao không đẻ nó ra đâu!"

"Tại sao?"

Xuân Trường khoanh hai tay trước ngực.

"Thứ nhất, bố mẹ sẽ đập chết tao khi biết chuyện này."

"Mày đã nói đâu mà biết?"

"Thứ hai, tao không có tiền nuôi nó."

"Tao có."

"Vậy mày đi mà đẻ. Thứ ba, ... tao sợ đau..."

"...Có phương pháp sinh con không đau."

"Nói chung là tao, không, đẻ, nó, ra, đâu! Mới chỉ 3 tháng đầu mà tao muốn phát điên rồi, còn để nó trong bụng thêm nữa tao sẽ chết thật đó!"

Nói đến đây, Xuân Trường lại chực khóc. Cậu bực bội nói thầm.

"Chết tiệt, sao cứ khóc mãi vậy... Tao có muốn khóc đâu."

Ngọc Chương đưa tay ra sau gáy, gỡ miếng dán ngăn mùi tin tức tố ra. Tức khắc, hương thơm bạch đàn lan tỏa khắp không gian.

Tin tức tố của alpha vĩnh viễn không thể mua chuộc được tình cảm của omega, nhưng nó khiến omega cảm thấy an toàn. Giống như hiện tại, hương thơm đắng mát của bạch đàn tựa như mang theo thông điệp 'Anh đang ở đây và bảo vệ em.'

Xuân Trường một lần nữa bắt gặp cảm giác thoải mái như muốn bay lên giống như đêm hôm nào, khi Ngọc Chương ôm cậu ngoài cổng nhà. Cơ thể bị sự ấm áp dụ dỗ, Xuân Trường tiến đến gần Ngọc Chương hơn. Cậu rời khỏi ghế ngồi lên giường, bên cạnh anh.

Ngọc Chương kéo Xuân Trường vào lòng, để cậu được gần gũi với tin tức tố nhất có thể. Hô hấp Xuân Trường dần ổn định lại. Tuy mạnh miệng nói muốn bỏ đứa bé nhưng thật lòng cậu chẳng có gan làm chuyện đó. Dù sao nó cũng là một sinh linh, có nửa phần máu thịt của mình...

Lòng Xuân Trường hiện tại chỉ còn một băn khoăn duy nhất.

"Chương, sao mày muốn tao sinh đứa bé này ra?"

Có lẽ vì bầu không khí lúc này rất đỗi yên bình, Ngọc Chương và Xuân Trường lần đầu giãi bày tâm sự cùng đối phương.

"Lần đầu nghe thấy nhịp tim của con, tao thực sự vui lắm. Cảm giác như con đang nói 'xin chào' với tao ấy."

Xuân Trường bật cười.

"Mày cũng giàu trí tưởng tượng thật đấy!"

Ngọc Chương ngả người xuống giường, kéo theo Xuân Trường nằm xuống. Lúc anh tưởng cậu đã ngủ quên thì Xuân Trường lại lên tiếng.

"Nếu sau này sinh nó ra rồi, mày định nói sao với Thanh An?"

Trong đầu Ngọc Chương hiện ra một loạt dấu hỏi chấm. Anh hỏi ngược lại.

"Liên quan gì đến Thanh An? Ý mày là chuyện hoạt động trong nhóm nhạc hả?"

Xuân Trường tức giận thụi một cú vào bụng Ngọc Chương.

"Mày còn mập mờ đến bao giờ nữa? Không phải hai đứa mày đang hẹn hò sao? Bạn trai có con với người khác là kinh khủng khiếp lắm, mày đừng có giả ngu!"

"Nói cái đéo gì thế? Tao hẹn hò với Thanh An lúc nào?"

Hai người nhìn vào mắt nhau. Xuân Trường cố tìm kiếm sự dối trá còn Ngọc Chương thì ngơ ngác. Não hoạt động hết công suất, tua lại toàn bộ quá khứ một vòng, cuối cùng Ngọc Chương cũng kết nối được vài thứ mình đã bỏ lỡ.

Khi Xuân Trường hỏi ChươngAn là thật hả, khi Xuân Trường gặp Thanh An trong phòng ngủ hôm đó, khi Xuân Trường nhắc đến sự xuất hiện của Thanh An trong phòng Ngọc Chương.

"Trời ạ! Đừng nói mày nghĩ mấy thứ fan ship trên mạng là thật đấy nhé! Thanh An chỉ thích con gái thôi! Bọn tao chơi thân với nhau và chỉ có thế."

Xuân Trường vẫn chưa chịu tin.

"Nhưng tao thấy cậu ta gọi mày là Right. Hồi trước mày có cho tao gọi mày là Right đâu?"

Nói ra khỏi miệng câu này Xuân Trường mới thấy như mình đang ghen tuông. Bởi thế cậu ngậm chặt miệng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ quên.

Giả vờ ngủ, thế mà Xuân Trường lại ngủ quên thật. Đến khi cậu mơ màng tỉnh dậy vì tiếng mẹ gọi xuống ăn cơm, Ngọc Chương đã về nhà từ lâu. Chỉ còn hương bạch đàn còn vương lại.

Xuân Trường lén lút ôm chăn hít sâu thêm vài cái rồi mới chạy xuống nhà ăn cơm. Lâu lắm rồi cậu mới lại thấy ngon miệng đến vậy.

---

Từ ngày đó, mỗi sáng sớm, bên cạnh nồi canh, Ngọc Chương còn mang theo một bộ quần áo của mình cho Xuân Trường. Sau đó, vì tránh để cô Quỳnh Chi nghi ngờ, họ đổi sang đưa quần áo cho nhau vào buổi tối.

Vóc dáng Ngọc Chương và Xuân Trường không quá chênh lệch nên chẳng ai nhận ra họ mặc quần áo của đối phương.

Bộ phim đã chọn xong diễn viên và tiến vào giai đoạn tập luyện. Hàng ngày của Xuân Trường chỉ di chuyển đến 3 điểm: nhà riêng, trường học và công ty. Sau khi nhận được tin tức tố của Ngọc Chương đều đặn mỗi ngày, những cơn giận và lo lắng vô cớ đã dần biến mất. Xuân Trường trở lại với dáng vẻ vô lo vô nghĩ, thậm chí còn có phần hào hứng khi sắp được đóng phim.

Ngọc Chương thì không được vui vẻ như thế. Một ngày của anh bắt đầu từ sớm tinh mơ đến tối mịt. Lúc này Ngọc Chương đang có mặt ở trường đại học. Giờ giải lao, các bạn học người tám chuyện, người chơi game, chỉ có mình anh vẫn miệt mài với đống tài liệu.

"Chương, mày trâu bò quá vậy! Đã học sớm một năm giờ lại muốn tốt nghiệp sớm nữa. Nổi không đó?"

"Mỗi ngày học thêm một tiết thôi."

"Nhưng mày mới 19 tuổi thôi mà, tốt nghiệp sớm thế làm gì?"

Sắp xếp lại đống sách vở, Ngọc Chương mỉm cười. Anh không thể nói sự thật, rằng mình phải đi làm sớm để có tiền nuôi con.

Nhưng nụ cười cũng nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt Ngọc Chương. Anh phải làm nhanh hơn nữa, ít nhất phải có gì đó, trước khi bố mẹ hai bên biết về đứa bé trong bụng Xuân Trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro