Chương 16: Đến nhà tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Dục tắm rửa xong, sau khi bò lên giường không nhịn được lại cau chóp mũi ngửi ngửi, nhưng lần này gần như không ngửi ra được mùi hương kia, quả nhiên là do cậu đa nghi.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Hạ Trầm muốn ngủ trên giường của cậu thì cũng không sao cả.

Nghĩ tới đây, cậu theo bản năng nhìn về phía giường đối diện.

Hạ Trầm đang ngồi ở đầu giường đọc sách, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính không gọng, ánh mắt chăm chú dừng lại trên trang sách.

Cặp kính không gọng xua tan sự hung dữ do hàng lông mày cao và đôi mắt thâm sâu mang lại, càng tôn lên khí chất thông minh tao nhã.

Hạ Trầm bất thình lình mở miệng nói: "Muốn lên sao?"

Lâm Dục ngẩn ra: "Hả?"

Hạ Trầm nghiêng mặt: "Cậu nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ không phải là muốn lên giường của tôi sao?"

Tai Lâm Dục nóng lên, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ nhìn trộm bị bắt thóp.

"Không phải... Giữa hai người có chuyện gì vậy?" Lý Ngạn Thần thò đầu ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Mới trôi qua ngắn ngủi có một kì nghỉ quốc khánh, đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?"

Ngụy Thư ngồi ở trước bàn đẩy kính, tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên đối với vấn đề này cũng có hứng thú.

Hạ Trầm nhàn nhạt trả lời: "Không có chuyện gì cả."

"Vô lí!" Lý Ngạn Thần trong lòng chắc như đinh đóng cột kết luận: "Bọn anh ở cùng Tiểu Dục hơn một năm, thằng bé đến ôm cũng không cho anh ôm một chút, sao lại nguyện ý chen chúc cùng cậu trên một cái giường được?"

"Vậy sao?" Hạ Trầm như cười như không nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng kia: "Thì ra có em là đặc biệt."

Lâm Dục giơ tay che nửa khuôn mặt: "Đừng nói nữa, em muốn ngủ."

Lý Ngạn Thần còn muốn nói gì nữa, cậu giành trước cắt lời: "Hôm quốc khánh đó chỉ là ngoài ý muốn, em không có sở thích ngủ chung giường với người khác."

Dứt lời, cậu nằm lên giường, kéo chăn lên che mặt.

Thật ra lúc trước cậu có hơi do dự, lỡ đâu thứ kia tối nay lại đến, ngủ chung một giường còn có Hạ Trầm kịp thời đánh thức cậu.

Nhưng bị Lý Ngạn Thần nói như vậy, cậu không thể hạ mặt được.

Cũng may được một đêm không mộng mị.

Hôm sau, Lâm Dục sảng khoái thức dậy, xác định mình cuối cùng cũng tìm được khắc tinh của tà ma trong mộng.

Cậu âm thầm hạ quyết tâm, sau này Hạ Trầm đi đâu cậu đi đó, cho đến khi cậu tìm được phương pháp chân chính giải quyết thứ kia.

Sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài ngày, sự kiện Trần Sâm Sâm nhảy lầu cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cậu ta vốn là người không có cảm giác tồn tại, bây giờ càng không ai nhớ rõ một người đã chết.

Nhưng không bao lâu sau, đại học A xuất hiện một tin tức không lớn không nhỏ, Lục Triêu năm thứ hai chuyên ngành kỹ thuật xây dựng phát điên.

Theo lời bạn cùng phòng của anh ta trong ký túc xá, Lục Triêu lải nha lải nhải nói mình nhìn thấy quỷ, ngày nào cũng điên điên khùng khùng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập và sinh hoạt của người khác.

Nhân viên tư vấn nói chuyện với anh ta vài lần, nhưng đều không cải thiện được tình trạng này. Dưới tình huống bất đắc dĩ, chỉ có thể thông báo cho cha mẹ Lục Triêu.

Vài ngày sau, Lục gia phái người đến trường đón Lục Triêu, chi tiết cụ thể thế nào thì không biết.

Cũng trong ngày hôm đó, Lâm Dục nhận được một cuộc điện thoại.

"Lục, Lục gia tìm đến chúng ta, nói là có, có quỷ hồn quấn lấy con trai bọn họ, mời chúng ta đến đuổi, đuổi, đuổi quỷ." Lâm Hựu Khiêm cố gắng kể lại sự tình: "Nhưng, nhưng quỷ hồn của Trần Sâm Sâm rõ ràng... Rõ ràng đã đi rồi: "

Lâm Dục cười lạnh một tiếng: "Trần Sâm Sâm đương nhiên đã đi rồi, là quỷ trong lòng anh ta còn chưa đi."

"Vậy, vậy bây giờ làm, làm sao đây?" Giọng điệu của Lâm Hựu Khiêm nghe có vẻ khó xử: "Chúng ta phải từ, từ chối đơn này sao?"

"Tại sao phải từ chối?" Lâm Dục nhìn ra cây long não xanh um tươi tốt ngoài ban công: "Có tiền mà không kiếm là kẻ ngốc."

Lâm Hựu Khiêm không phản ứng kịp: "Hả?"

Lâm Dục không giải thích thêm, chỉ hỏi: "Khi nào các cậu đi đuổi quỷ: "

"Ngay, ngay đêm nay." Lâm Hựu Khiêm thành thật trả lời: "Lục gia rất, rất sốt ruột."

"Thêm cho tôi một chỗ." Lâm Dục nói xong, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, quay đầu đụng phải một đôi mắt u ám, lại bổ sung: "Thêm hai chỗ."

"Gọi cho ai vậy?" Hạ Trầm đẩy cửa ban công đi ra, thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Dục cũng không muốn giấu: "Lâm Hựu Khiêm."

"Lại là cậu ta?" Hạ Trầm nhíu nhíu mày: "Không phải cậu nói sau khi trở về trường học sẽ không gặp cậu ấy nữa sao?"

"Còn phải thu lại cái đuôi." Lâm Dục nói mấy câu tóm tắt ngắn gọn chuyện kia, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn đi cùng tôi không?"

Hạ Trầm trước sau như một đưa ra câu trả lời khẳng định: "Ừm, đi cùng cậu."

Lâm Dục bất giác thở phào nhẹ nhõm, lại hứa hẹn: "Cậu yên tâm, lần này không có quỷ, chỉ là đi xem kịch thôi."

Khi hai người đến bên ngoài khu biệt thự Lục gia, đoàn người của Lâm Ngũ đang chờ ở cửa.

Mặc dù cảm thấy vô cùng khó chịu với hành vi không giải thích được của Lâm Dục, nhưng Lâm Ngũ vẫn không thể không tươi cười nghênh đón: "Tiểu Dục, cậu tới rồi!"

Lâm Dục không thèm liếc mắt đến anh ta, vào thẳng chủ đề: "Vào được chưa?"

Lâm Ngũ luôn bị ngó lơ bỗng nhận được một câu trả lời, nhất thời có hơi thụ sủng nhược kinh: "Được rồi, đang chờ cậu đấy!"

Lúc này anh ta mới phát hiện bên cạnh Lâm Dục có một thanh niên cao lớn xa lạ, lập tức hỏi: "Người này là ai?"

Lâm Dục không để ý tới anh ta, cất bước đi về phía cửa biệt thự.

"Chờ một chút!" Lâm Ngũ tiến lên một bước: "Cậu ta không phải người của Lâm gia, không thể đi vào cùng chúng ta!"

"Xin chào." Hạ Trầm nho nhã lễ độ giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Hạ Trầm, là bạn cùng phòng của Lâm Dục."

"Tôi không quan tâm cậu là bạn cùng phòng hay là cái gì khác..." Lâm Ngũ mắng được một nửa, đột nhiên cổ giống như bị người khác bóp chặt, chỉ có thể phát ra âm thanh kỳ quá: "A ba a ba".

Những người khác nhìn dáng vẻ quái dị của anh ta, muốn cười lại không dám cười.

Lâm Hựu Khiêm vụng trộm nhìn thoáng qua Hạ Trầm, không kìm lòng được mà rụt cổ lại.

"Quấy rầy rồi." Trên mặt Hạ Trầm nở một nụ cười ấm áp: "Tôi sẽ đi theo sát phía sau Lâm Dục, sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người."

Lâm Dục vẫy vẫy tay với anh: "Đi thôi."

Lâm Ngũ cuống quýt đuổi theo phía sau, một tay che cổ, cổ họng vẫn không phát ra được tiếng như bình thường.

Biệt thự Lục gia lộng lẫy xa hoa, quản gia dẫn bọn họ vào sảnh chính.

Cha Lục chắp tay đi tới đi lui trong phòng khách, nghe thấy tiếng thông báo, vẻ mặt thả lỏng: "Tới rồi à?"

"Xin chào." Lâm Dục dừng bước, đi thẳng vào vấn đề: "Lục Triêu đang ở đâu?"

Xuất phát từ thói quen thương nhân, cha Lục đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần, trong ánh mắt lộ ra sự không tin tưởng: "Lâm gia phái mấy tiểu bối các cậu tới đây?"

"Ông... Ngài Lục, nói vậy là có ý gì?" Lâm Ngũ phát hiện mình đã có thể nói chuyện bình thường, lập tức hùng hổ hỏi ngược lại: "Nếu không tin tưởng người của Lâm gia, cần gì phải mời Lâm gia ra tay?"

"Không phải là tôi không tin tưởng Lâm gia." Cha Lục lúng túng hắng giọng: "Lo quá nên bị loạn, thứ lỗi cho tôi."

Lâm Dục thấy hơi buồn cười, xem ra Lâm Ngũ cũng không hẳn là hoàn toàn vô dụng, ít nhất có thể làm cho cha Lục á khẩu không nói nên lời.

Nhưng trên mặt cậu không có biểu tình gì: "Dẫn đường đi."

Đoàn người đi lên lầu hai, từ xa đã nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn từ phòng cuối cùng.

"Tôi đã tìm bác sĩ uy tín nhất, nhưng lại không tra ra được bệnh gì." Cha Lục thở dài nặng nề: "Ngoại trừ bị quỷ ám thì tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."

Lâm Dục dẫn đầu đi trước, đẩy cửa ra.

"Không phải tôi hại cậu!" Tiếng kêu bên trong cửa trở nên rõ ràng, một thứ gì đó lập tức bay tới trước mặt.

Lâm Dục khẽ kêu lên một tiếng, nhưng không hề xuất hiện đau đớn như dự đoán, ngược lại cổ tay bị người khác nắm lấy, cậu đụng vào lồng ngực quen thuộc.

Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống đất vang lên, cậu ngước mắt lên từ trong lòng Hạ Trầm, đồng tử co rút lại: "Cậu chảy máu!"

Hạ Trầm giơ tay sờ sờ vị trí sau tai, thấp giọng trả lời: "Không sao, chuyện nhỏ thôi."

"Không phải tôi!" Lục Triêu lại gào thét: "Trần Sâm Sâm! Cầu xin cậu buông tha cho tôi a a..."

Sắc mặt Lâm Dục lạnh xuống, nhìn về phía người đang cuộn mình trong góc.

Mới trôi qua hơn nửa tháng, nam sinh đại học đẹp trai sáng ngời lúc trước đã hoàn toàn biến mất, trước mắt chỉ có một bệnh nhân tâm thần đầu bù tóc rối, hoảng sợ không chịu nổi.

Nhưng mà Lâm Dục không đồng cảm với người này dù chỉ một chút, bởi vì hắn ta xứng đáng bị vậy.

"Ngài Lục, phiền ngài tránh đi một chút." Cậu mở miệng đuổi người: "Chúng tôi sẽ bắt đầu đuổi quỷ."

Cha Lục thở ngắn thở dài rời đi, Lâm Hựu Khiêm yên lặng đóng cửa lại.

Lâm Ngũ lấy la bàn trong ba lô ra, đi một vòng quanh phòng, nhưng kim đồng hồ vẫn không nhúc nhích.

"Hở?" Anh ta nghi hoặc gãi gãi gáy, ánh mắt chuyển sang một bên, nghiêm mặt hỏi: "Tiểu Dục, cậu có thấy gì trên người thiếu gia Lục không?"

Lâm Dục lạnh lùng trả lời: "Không có."

"Vậy thì quái..." Lâm Ngũ nhất thời chẳng hiểu gì sất: "Nếu đã không có quỷ, vì sao thiếu gia Lục..."

"Anh cứ tùy tiện làm một phép là được." Lâm Dục chỉ thị: "Lát nữa nói cho ngài Lục biết, con quỷ quấn lấy con trai ông ấy đã bị đuổi đi rồi."

"Hả?" Lâm Ngũ ngẩn tò te: "Nhưng vấn đề là bây giờ không có quỷ mà!"

"Quỷ, quỷ hồn trong miệng, miệng thiếu gia Lục đã sớm đi, đi rồi." Lâm Hựu Khiêm nhỏ giọng giải thích: "Chắc là anh ta chỉ, chỉ là sợ quá hóa điên thôi..."

Lâm Ngũ trừng mắt nhìn cậu ta một cái: "Làm sao cậu biết?"

"Trần Sâm Sâm là do tôi tự tay tiễn đi, anh có ý kiến gì không?" Lâm Dục quay đầu lại liếc anh ta một cái: "Thu tiền rồi về thôi."

"Nhưng nếu thiếu gia Lục vẫn điên điên khùng khùng như vậy, chúng ta phải giải thích với ngài Lục thế nào?" Một người trong Lâm gia không nhịn được hỏi.

"Đương nhiên là nói đúng sự thật thôi." Hạ Trầm mỉm cười: "Nếu Lục Triêu điên thật, vậy thì nên nhanh chóng đưa đi điều trị, không thể chậm trễ bệnh tình, đúng không?"

Lâm Dục không khỏi nhìn anh, ánh mắt dừng trên vết máu đã khô một nửa bên cổ, lông mày nhíu chặt lại.

Lâm Ngũ gây hôn mê thiếu gia Lục đang ầm ĩ, làm bộ làm tịch đốt một lá bùa trừ quỷ, đựng tro tàn lại, tính để cha Lục cho con trai uống.

Trước khi rời khỏi phòng, Lâm Dục dừng bước.

Cậu đột nhiên quay đầu nhìn vào trong phòng, dường như phát hiện một luồng hắc khí quen thuộc trên người Lục Triêu đang hôn mê.

Nhưng nhìn kỹ lại, luồng hắc khí ấy đã biến mất không còn bóng dáng, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

"Lâm Dục?" Hạ Trầm dừng bước theo: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Lâm Dục lắc đầu: "Để tôi xem vết thương của cậu."

"Không sao." Hạ Trầm nói đùa: "Lát nữa đóng vảy ngay thôi."

Lâm Dục không tin, cậu đi tới trước mặt anh, muốn nhìn sau tai anh.

Hạ Trầm cố ý không cho cậu nhìn, trốn tránh cậu: "Thật sự không sao mà."

"Hạ Trầm!" Lâm Dục khẽ nâng cao giọng nói, ra lệnh: "Không được nhúc nhích."

Hạ Trầm bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi, đứng yên đây."

Anh đứng tại chỗ, cúi đầu, ngoan ngoãn để cho cậu kiểm tra.

Cuối cùng Lâm Dục cũng như ý nhìn thấy vết thương còn đang chảy máu, trái tim trong nháy mắt co rút.

Cậu giơ tay lên, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào vùng da xung quanh: "Đến bệnh viện xử lý một chút đi."

"Tôi không thích bệnh viện." Hạ Trầm vẫn cúi đầu như trước: "Mẹ tôi mất ở bệnh viện, tôi ghét mùi thuốc khử trùng."

Lâm Dục nhớ tới tư liệu cha điều tra, một thứ cảm xúc giống như đau lòng từng đợt ập đến quấn quanh trái tim.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Giọng cậu mềm nhũn: "Về ký túc xá tôi giúp cậu xử lý được không?"

"Đến nhà tôi đi, trong nhà có hộp y tế." Hạ Trầm nhẹ nhàng cọ cọ đầu ngón tay cậu: "Không phải Hạ gia, là một căn hộ nhỏ, ngay gần đây thôi."

Lâm Dục hơi do dự: "Nhưng..."

"Tê..." Hạ Trầm hít sâu một hơi: "Hình như hơi đau đau."

Vừa dứt lời, Lâm Dục phát hiện vết thương kia lại chảy máu tiếp, vừa nhanh vừa nhiều.

Cậu vội vàng lấy khăn giấy ra khỏi túi của mình ấn nó lên: "Nhà của cậu ở đâu? Chúng ta đi mau thôi."

"Ừm." Hạ Trầm đáp lại, ở góc độ cậu không nhìn thấy, bên môi nở một nụ cười thỏa mãn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro