881-885: Thể xác và tinh thần đều mệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Con mới…… Nói ra lời điên khùng gì đó! Tiểu tử thúi, mẹ nói cho con biết, đừng tẩy não mẹ, mẹ không chịu thua đâu, chuyện này mẹ không đồng ý! Tuyệt đối không thành! Con nếu dám cưới cô ta vào cửa! Về sau cũng đừng gọi ta là mẹ!” Thẩm phu nhân khó được thái độ cương quyết.

Thẩm Diệu An dựa vào trên ghế, cười khổ nói: “Ai, mẹ, con là không có cơ hội không gọi mẹ là mẹ, người ta căn bản là không thích con không phải sao? Con phát thẻ người tốt cho con! Mẹ nói mẹ rốt cuộc ở chỗ này lo lắng cái gì a!”

Thẩm phu nhân nhìn thấy dáng vẻ mất mát này của hắn, trong lòng một trận khó chịu, nói: “Vậy cô gái kia khẳng định là lạt mềm buộc chặt a! Con trai ta đẹp trai lại ưu tú như vậy, có cô gái nào mà không thích chứ?”

“Con cám ơn mẹ a, bất quá mẹ có thể đừng mù quáng sùng bái con không? Ngài xem ngài đem con nuông chiều thành cái gì, thật thành kẻ ăn chơi trác táng, tìm được người tới quản con không phải tốt hơn đó sao?”

“Con có giác ngộ này, mẹ vẫn là rất vui vẻ! Được thôi, nhưng cô gái kia con nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Mẹ muốn tìm người khác tới quản con!”

Thẩm phu nhân đã hạ quyết tâm lần này nhất định phải nhẫn tâm coi chừng tiểu tử này, mặc kệ như thế nào nhất định phải chặt đứt suy nghĩ này của hắn.

Về phần cô gái kia, hừ, con trai tuổi quá nhỏ nên tin cô ta, bà sao có thể tin tưởng cô ta nói xằng nói bậy!

Vừa rồi bà không riêng gì an ủi con trai, bà là tin tưởng vững chắc cô gái kia tuyệt đối là đang lạt mềm buộc chặt, chẳng qua là thủ đoạn cao minh một chút mà thôi!

Phụ nữ bây giờ, thật là tâm cơ càng ngày càng thâm!

……

“Tiểu thư, vết thương trên mặt cô cần xử lý một chút.” Nghiêm Tử Hoa nôn nóng nói.

Hạ Úc Huân sờ sờ gương mặt nóng rát, thở dài nói: “Vết thương nhỏ không sao cả, thảm chính là…… Đêm nay tôi chỉ e không thể về nhà! Nếu con trai tôi mà nhìn thấy liền thảm, với chỉ số thông minh của nó, nói là tôi tự mình va phải tuyệt đối quá khó tin đi……”

Trước đó bởi vì gạt cậu nhóc chuyện nằm viện, cô lừa bảo cậu mình đi công tác, vốn dĩ đã thông báo đêm nay sẽ về nhà, hiện tại xem ra phải khiến cho cậu thất vọng rồi, còn phải nghĩ cớ kéo dài thêm một ngày.

“Vậy về nhà cũ Nam Cung ở một đêm đi, bên kia có hòm thuốc, hơn nữa cách công ty lại gần.” Nghiêm Tử Hoa kiến nghị.

Hạ Úc Huân gật gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”

Tới nhà cũ Nam Cung, bảo mẫu mẹ Tôn vô cùng nhiệt tình mà đem bọn họ đón vào.

“Đại tiểu thư, còn có quản gia Tiểu Nghiêm, các vị trở về sao không nói một tiếng! Ai nha, đại tiểu thư mặt ngài làm sao vậy?”

“Ách, không cẩn thận va, va phải……”

“Sao lại không cẩn thận như vậy a! Thư phòng lầu hai có hòm thuốc, tôi liền lấy qua cho cô!”

“Tôi lấy được rồi.” Nghiêm Tử Hoa nói.  

“À à, vậy được, tôi nhanh chóng đi mua thêm đồ ăn! Đại tiểu thư cô nếu dọn về ở thì tốt, lão gia bọn họ vừa đi, trong phòng này quạnh quẽ……” Mẹ Tôn vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng đi mua đồ ăn.

Trên sô pha.

Nghiêm Tử Hoa đi lên lầu hai đem hòm thuốc xuống, đang dùng sợi bong thấm thuốc cẩn thận mà bôi cho cô.

“Ai……”

“Làm cô đau sao?” Tay Nghiêm Tử Hoa run lên, nhanh chóng rút ra.

“Không có việc gì…… Nghiêm đại ca, thì ra anh thật sự là quản gia, khó trách……” Khó trách Vương Ngọc kia mở miệng là quản gia Tiểu Nghiêm.

“Uhm.” Nghiêm Tử Hoa gật đầu, như bọt biển đụng vào dễ vỡ tinh thần cao độ khẩn trương mà tiếp tục bôi thuốc cho cô.

“Không chỉ có như thế, còn làm đặc trợ của chủ tịch, hiện tại lại là Phó tổng…… Anh cũng quá toàn năng rồi!” Hạ Úc Huân cảm thán liên tục.

“Đều là chủ tịch cất nhắc.”

Hạ Úc Huân bĩu môi: “Với tính tình kia của ông ấy, cư nhiên không đem anh làm cho sai lệch, cho thấy rằng anh chính là căn chính miêu hồng a!”

“Cha mẹ tôi sinh thời đều là quân nhân.”

“A! Khó trách a……” Nam Cung Lâm thật là nhặt được một đại tiện nghi.

Cô chỉ biết cha mẹ anh mất trong một tai nạn xe cộ, bởi vì Nghiêm Tử Hoa được mẹ gắt gao che chở dưới thân, mới may mắn còn tồn tại.

Sau cơm chiều.

Mẹ Tôn vừa sửa sang lại đệm chăn cho cô vừa hỏi: “Đại tiểu thư lần này ở mấy ngày?”

“Chỉ một ngày thôi mẹ Tôn à.”

“Ai, như vậy sao…… Vậy quản gia Tiểu Nghiêm hôm nay cũng ở nơi này sao?”

“A, con không rõ ràng lắm, mẹ đi hỏi anh ấy xem?”

Lúc này, Nghiêm Tử Hoa vừa lúc đi tới cửa phòng, nói: “Tiểu thư, tôi có chút việc, phải quay về.”

“À, được.” Hạ Úc Huân gật gật đầu, không có nghĩ nhiều.

Nhưng mà, mấy giờ sau, cô đem khoảnh khắc không nghĩ nhiều này của mình mà trả giá nặng nề…… Giá đắt……

Mẹ Tôn nghe vậy cũng không giữ lại thêm, đành phải đem anh tiễn ra cửa.

Trên giường lớn mềm mại là ánh mặt trời mà mùi hương dễ ngửi của bột giặt, thân thể vừa rơi vào, buồn ngủ liền bắt đầu xâm nhập.

Hiện tại cô thật sự vô cùng tưởng niệm cuộc sống nhàn nhã trước kia ban ngày lên lớp dạy, buổi tối về nhà, ăn ngủ ngủ ăn, chuyện lớn nhất cũng bất quá là học sinh đánh nhau không nghe lời ……

Thời gian ba ngày, cô làm thế nào để ổn định lowfng người với cái dự án lớn như vậy, lại trở về cầu xin Lãnh Tư Thần?

Đều đã nháo thành như vậy, sao có thể?

Suy nghĩ hỗn loạn phức tạp, Hạ Úc Huân ở trên giường lăn lộn hơn hai giờ, rốt cuộc buồn ngủ ngủ mất.

Đại khái là bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa ngủ ở nơi lạ lẫm, một đêm này, các loại u ám trầm trọng trong mơ, giống như một tảng đá lớn đè lên ngực cô, khiến cô không thở nổi……

Thẳng đến khi một trận tiếng chuông di động dồn dập vang lên, cô mới đột nhiên tỉnh lại.

Bởi vì mấy ngày nay Lãnh Tư Thần gây rối, cô đi ngủ cũng không quen tắt điện thoại.

Vừa thấy màn hình, cư nhiên là Lương Khiêm gọi qua cho cô.

Trong lòng cô bỗng chốc nảy lên một cổ dự cảm cực kỳ xấu……  

“Alo?”

“Phu nhân cứu mạng!”

“……” Tựa hồ so với tưởng tượng của cô còn thảm hơn…

“Nam Cung tiểu thư, ngài vẫn là nhanh chóng tới vân gian thủy trang một chuyến đi! Nếu không có thể chết người đó!”

“Chết người? Lại xảy ra chuyện gì?”

“Nghiêm phó tổng công ty cô đột nhiên tới tìm BOSS……”

“Cậu nói cái gì?” Hạ Úc Huân đại kinh thất sắc, trong nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh.

Đáng chết! Không phải dặn dò mấy trăm lần bảo anh ta không cần đi tìm Lãnh Tư Thần sao?

Còn tưởng rằng với cá tính của Nghiêm Tử Hoa khẳng định sẽ nghe lời, ai ngờ lần này cư nhiên sơ suất!

Khó trách từ khi Thẩm Diệu An đem bà Thẩm đi, cô liền mơ hồ cảm thấy trạng thái Nghiêm Tử Hoa tựa hồ có chút không thích hợp, nhưng lúc ấy cô mơ mơ hồ hồ hoàn toàn không chú ý……

“Hiện tại tình huống thế nào?” Hạ Úc Huân vừa mặc quần áo vừa vội vàng hỏi.

“Tình huống trước mắt có thể không ổn…… Ngài biết đó, tâm trạng BOSS mấy ngày nay đặc biệt kém…… Một chút liền trúng……”

Đâu chỉ là một chút liền trúng, quả thực là một giây biến thân không chút áp lực.

“Đã biết, tôi lập tức liền đến!”

Hạ Úc Huân mang giày, chạy nhanh xuống lầu.

Trong bóng đêm, một chiếc xe màu trắng phi như bay trên đường dân cư thưa thớt.

Hạ Úc Huân quả thực là đang đem ô tô xem như máy bay, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới vân gian thủy trang.

Trong chốt bảo vệ ngoài cổng lớn biệt thự, vẫn là hai người lần trước tới đã nhìn thấy.

Vị tiểu thư này, xin đừng đi về phía trước, đã trễ thế này, xin hỏi ngài tìm ai?” Một vệ sĩ bên trong tận chức tận trách giữ xe cô lại.

Hạ Úc Huân nhanh chóng tắt máy xuống xe, hướng với hai vệ sĩ kia phất tay chào hỏi: “Hi, hai vị, lại gặp mặt!”

“Là cô!!!” Hai vệ sĩ đều nhận ra cô.

Hạ Úc Huân không có thời gian theo chân bọn họ hàn huyên nhiều, đâm đầu vào cổng lớn mở nhận dạng vân tay và ấn mật mã.

“Này, hai anh trai, khóa vân tay và khóa mật mã này có thay đổi không vậy?” Hạ Úc Huân vừa bận rộn vừa hỏi.

Vừa dứt lời, không đợi hai vệ sĩ kia trả lời, tích tích một tiếng, cửa mở.

Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhanh chóng vọt vào, đồng thời trong lòng hiện lên một tia cảm xúc khác thường……

Lãnh Tư Thần anh ta vì cái gì không đổi khóa?

Phía sau, hai vệ sĩ kia trơ mắt nhìn cô gái kia lại một lần xâm lấn, lúc này đây hẳn sẽ không bắt cóc ông chủ của bọn họ chứ?

Từ cổng lớn vào bên trong biệt thự khoảng cách thật sự là quá dài, Hạ Úc Huân chạy như điên hơn nửa ngày rốt cuộc mới thở hồng hộc mà đứng dưới lầu biệt thự.

Cửa chính đóng chặt, cây đại thụ lớn phía sân sau vốn dĩ có thể cho cô mượn lực trèo lên cũng bị chặt mất, không còn cách nào khác, cô đành phải gấp rút gọi cho Lương Khiêm.

“Alo, Lương trợ lý, tôi đã tới cửa, anh ở đâu? Có cách nào mở cửa cho tôi không?”

“Đã tới rồi…… Nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng không còn kịp nữa! Ngài từ từ! Lập tức!”

Chưa đến mười giây đồng hồ, cửa chính mở ra một khe hở.

Lương Khiêm lập tức nhỏ giọng thúc giục: “Mau!”

Thấy Lương Khiêm thần sắc không thích hợp, Hạ Úc Huân bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào, ngay sau đó nhìn một màn trong phòng khách đồng tử chợt co rút lại như kim——

“Nghiêm đại ca!”

Giờ phút này trong phòng khách, Lãnh Tư Thần mặc một bộ áo ngủ màu khói thanh thản mà nằm trên sô pha, mà cách anh không xa là tay trái của Nghiêm Tử Hoa đang đặt trên bàn trà, tay phải nắm một con dao gọt hoa quả sắc bén lóe sáng, đang dùng lực hướng tới tay trái mình muốn chặt bỏ đi……

Trong nháy mắt anh muốn chặt bỏ, Hạ Úc Huân đúng lúc đuổi tới, phi như bay qua rút tay trái anh lại, vì thế, thanh đao kia nặng nề mà chém vào mặt kính bàn trà.

Trong phút chốc, oanh một tiếng vang lớn, mặt kính bàn trà màu đen trước mắt hoàn toàn vỡ vụn ra, có thể thấy được một đao vừa rồi anh dùng lực bao lớn, nếu chém vào tay anh, cái tay kia chắc chắn sẽ phế đi!  

“Nghiêm đại ca! Anh làm gì vậy?” Hạ Úc Huân thân thể bởi vì dư kinh chưa bình không ngừng run rẩy.

“Tiểu thư? Ngài sao lại tới?” Nghiêm Tử Hoa mặt đầy kinh ngạc, ngay sau đó trầm giọng nói: “Chuyện này xin ngài đừng quản, một mình tôi làm một mình tôi chịu! Dự án này vốn dĩ chính là tôia phụ trách, tất nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”

“Đầu anh bị heo gặm rồi sao? Trước đó đã nói với tôi, một dự án mà thôi, mặc kệ dự án lớn thế nào đều không đáng để tôi chịu ủy khuất gì, hiện tại anh phải vì một dự án mà phế bỏ một tay mình?” Hạ Úc Huân mặt đầy kinh hoàng, hô hấp dồn dập mà rống giận. Không cần phải nói, mục đích Nghiêm Tử Hoa tới nơi này chỉ có một. Mà Lãnh Tư Thần sao có thể dễ dàng đáp ứng anh? Tình huống hiện tại không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

“Vì tiểu thư mà phế bỏ một bàn tay, đáng giá.”

“Anh……”

“Hai vị, diễn đủ chưa?” Trên sô pha, Lãnh Tư Thần hơi thở nguy hiểm, giống như một con báo ngủ đông, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người.

Hạ Úc Huân đầu tiên là đem dao gọt hoa quả trong tay Nghiêm Tử Hoa giật lấy ném ra xa, sau đó chuyển hướng Lãnh Tư Thần, nói:“Chuyện công ty chúng tôi do tôi định đoạt, mặc kệ anh ta vừa rồi giao dịch gì với anh, không được sự đồng ý của tôi, tất cả đều xem như không có gì!”

Hạ Úc Huân nói xong đang muốn trực tiếp đem Nghiêm Tử Hoa cách xa chốn nguy hiểm thị phi này, cổ tay đột nhiên căng chặt, ngay sau đó cả người liền không chịu khống chế mà ngã về phía sô pha.

Cô chật vật mà ngã vào lòng ngực Lãnh Tư Thần, bị anh siết chặt cằm, đối diện với đôi con ngươi áp ra khí thế như mãnh thú.

“Buông tiểu thư ra!” Nghiêm Tử Hoa muốn xông lên phía trước, kết quả bị Uất Trì Phi vấn luôn không hề tồn tại ở một góc nào đó trong phòng khách như tia chớp xuất hiện ngăn cản.

“Lãnh Tư Thần, anh làm cái gì?” Hạ Úc Huân cau mày, cảm giác cằm mình sắp vỡ vụn.

“Mặt em là như thế nào?” Ngón tay Lãnh Tư Thần che vết thương sưng đỏ trên mặt cô, tựa hồ là muốn chạm vào, lại sợ làm cô đau, vì thế thu trở về nắm thành nắm đấm.

“Tôi va vào tường không được sao?”

“A, va vào tường? Em lại va một cái nữa cho anh xem!”

“Tôi bệnh tâm thần à, đang yên lành lại va một cái nữa, chỉ là để cho anh xem!”

“Em cho rằng em không phải sao?”

“Tôi…… Rõ ràng anh mới đúng!” Hạ Úc Huân rốt cuộc tránh thoát, ba chân bốn cẳng mà từ trong lòng ngực anh bò ra.

Quay đầu vừa thấy, áo ngủ trên người Lãnh Tư Thần bị cô không cẩn thận kéo cho rối loạn, lộ ra một tảng da thịt màu mật, mơ hồ có thể thấy được trên bụng nhỏ một mảnh xanh tím khiến người ta sợ hãi……

Vết thương kia…… Là trước đó bị cô đá một cú sao……

Nhưng nếu lúc ấy cô không đá để cảnh tỉnh anh, hiện tại anh ta đã giết người không phải sao?

Hạ Úc Huân nhanh chóng dời tầm mắt, một lần nữa đem Nghiêm Tử Hoa kéo qua, nói: “Cáo từ!”

“Em cho đây là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?” Ngữ khí Lãnh Tư Thần lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm cô.

Lời kịch này…… Tên này đang xem bản thân mình là xã hội đen sao?

“A, vậy sao, Lãnh tổng muốn như thế nào, dựa theo quy củ, muốn đi phải để lại một bàn tay phải không? Được thôi!”

Hạ Úc Huân đi vài bước, đem con dao gọt hoa quả vừa rồi bị cô ném đi lại nhặt lên, sau đó không nói hai lời liền muốn đâm vào tay mình!

Giây tiếp theo, Uất Trì Phi cách cô gần nhất nhanh chóng thân thủ nhanh nhẹn mà đoạt dao lại. 

Trên sô pha, con ngươi Lãnh Tư Thần tràn đầy hoảng sợ, sau khi Uất Trì Phi cướp dao từ tay cô mới bình ổn xuống, nhưng lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng.

Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt giấu trong bong tôi nhìn không rõ được, sau một lúc lâu, trầm thấp rống lên một tiếng: “Cút.”

Một âm tiết cuối cùng vừa ra, Hạ Úc Huân dắt Nghiêm Tử Hoa như gió xoáy mã bất đình đề mà cút không thấy bóng, trước sau không đến ba giây đồng hồ.

Giờ phút này, trong phòng khách, trên mặt Lương Khiêm và Uất Trì Phi tất cả đều là nhìn thế là đủ rồi.

Nói thật, sau khi gọi Hạ Úc Huân đến có hữu ích hay không, cô ấy và Nghiêm Tử Hoa có thể toàn thân trở ra không, bọn họ hoàn toàn không nắm chắc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, trước sau ngắn ngủn chưa đến năm phút đồng hồ, cô liền đem người mang đi, hơn nữa hai người còn lông tóc chưa thương tổn.

Khiến bọn họ có ảo giác sức chiến đấu của BOSS tựa hồ cũng không phải đáng sợ như vậy……

Đương nhiên, rất nhanh bọn họ liền biết, ảo giác quả nhiên vẫn là ảo giác, hiện thực vĩnh viễn là tàn nhẫn.

Hạ Úc Huân mới vừa rời khỏi, ánh mắt Lãnh Tư Thần lập tức như mũi tên nhọn bắn về phía đối diện: “Lương Khiêm, ai cho cậu lá gan! Hửm?”

Xong rồi xong rồi! BOSS rốt cuộc bắt đầu thu thập chính mình!

Lương Khiêm run rẩy chân đi qua, một câu cũng không dám nhiều lời, dù sao nói hay không đều là một cái chết, còn không bằng gì đều không nói, nói nhiều sai nhiều.

“Chuyện không liên quan đến Lương Khiêm, là tôi xúi giục cậu ấy gọi người tới.” Uất Trì Phi đứng bên cạnh Lương Khiêm, một bộ nhận đánh nhận phạt nhậm sát nhậm quát.

Giữa hai người này đã cách một mạng người, nếu lại thêm một bàn tay, còn có khả năng ở bên nhau sao?

Hắn cho tới nay đều theo nguyên tắc tuyệt đối không hề nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ, nhưng lúc này đây, vẫn là không thể nhịn xuống.

Cho dù lần này sẽ bị lão đại một súng bắn chết…… Vậy cũng vừa lúc…… Hắn đã sớm không muốn sống nữa!

Không khí đặc biệt căng thẳng, thời gian từ từ trôi qua, Uất Trì Phi cùng Lương Khiêm thẳng sống lưng, mồ hôi lạnh tự trán xoạch một tiếng rơi xuống mặt đất.

Lãnh Tư Thần trước sau vẫn duy trì tư thế dựa vào sô pha, vẻ mặt thay đổi thất thường, nhìn đến mức bọn họ kinh hồn táng đảm. Là suy nghĩ xem nên cho bọn họ chết như thế nào sao?

Lương Khiêm càng thêm khẩn trương, ngay cả Uất Trì Phi đều có chút ăn không tiêu.

Không biết qua bao lâu, Lãnh Tư Thần rốt cuộc mới mở miệng: “Vết thương trên mặt cô ấy là như thế nào?”

Lương Khiêm: “……?”

Uất Trì Phi: “……”

Hai người sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại những lời này của Lãnh Tư Thần rốt cuộc là có ý tứ gì.

Còn cho rằng anh một bộ muốn giết người là đang suy nghĩ chuyện huyết tinh đáng sợ máu chảy thành sông, kết quả chỉ là suy nghĩ cái này?

Lương Khiêm nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Cái này, nghe nói là chiều nay lúc tan ca, mẹ Thẩm Diệu An ầm ĩ tới công ty phu nhân…… Khụ, dù sao Thẩm công tử bị ngài đánh thành như vậy…… Thẩm phu nhân không biết là ai đánh, cho nên liền trực tiếp tìm tới phu nhân…… Còn cảnh cáo phu nhân không được quấn lấy Thẩm công tử……”

“Vậy đi nói cho bà ấy, người là tôi đánh. Có cái gì bất mãn, bảo bà ấy tới tìm tôi.”

“Khụ, vâng.” Lương Khiêm vâng vâng dạ dạ mà lên tiếng.

Lãnh Tư Thần tựa hồ có chút bực bội, ngón tay ấn ở huyệt Thái Dương câu được câu không gõ, ngay sau đó lại hỏi một câu: “Người bảo cậu tìm tìm được chưa?”

Những lời này là hỏi Uất Trì Phi.

“Đã bắt được.” Thấy Lãnh Tư Thần cư nhiên không có truy cứu bọn họ, Uất Trì Phi nói không rõ chính mình là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, lập tức gọi điện thoại, bảo thủ hạ đem ba người bắt được mang qua đây.

Ba người bị dẫn tới, có hai người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, một tên đội mũ lưỡi trai làn da ngăm đen, một tên thân hình nhỏ gầy mỏ chuột tai khỉ, còn có một tên thiếu niên diện mạo thanh tú ngoan ngoãn.  

Nhận được ánh mắt có thể bắt đầu của Lãnh Tư Thần, ánh mắt sắc bén của Uất Trì Phi đảo qua ba người hỏi: “Ai sai khiến các người?”

Hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau, ai cũng đều không mở miệng nói chuyện.

Thiếu niên bên cạnh sau khi do dự một chút mở miệng nói: “Tôi vẫn luôn cùng hai người kia liên lạc, không biết người đứng sau là ai……”

Uất Trì Phi nhìn về phía hắn, nói: “Vậy nói chuyện ngươi biết, chuyện đã xảy ra, nói trọng điểm.”

Vừa dứt lời, phát hiện tầm mắt Lãnh Tư Thần có chút bất mãn, vì thế Uất Trì Phi lập tức sửa lời: “Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”

Thiếu niên cắn cắn môi, chậm rãi mở miệng nói: “Công ty ba tôi xảy ra chút vấn đề, cần gấp một khoản tiền lớn để xoay vòng vốn, nghe nói một vụ làm ăn kiếm tiền nhanh, tôi liền làm, nhưng sau khi vào mới phát hiện quảy lý công ty hớt phần đầu, mặc kệ kiếm lời bao nhiêu tiền, bản thân tôi cũng được trả không bao nhiêu……”

Phát hiện tấm mắt Lãnh Tư Thần lại bắt đầu bất mãn, Uất Trì Phi đúng lúc nhắc nhở: “Những thứ này không cần phải nói, đem trọng điểm nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”

Người đàn ông trên sô pha khí thế quá cường đại, tầm mắt kia giống như rắn độc quấn quanh người hắn, thiếu niên nuốt nước bọt, gật gật đầu, một lần nữa bắt đầu nói: “Hai người kia tìm tới tôi, nói muốn cùng tôi làm một giao dịch, chỉ cần có thể thành công chụp được video làm tình của tôi và tổng tài tập đoàn Thiên Lâm Nam Cung Huân, chuyện thành công liền cho tôi hai trăm vạn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro