746-750

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 746

Lãnh Tư Thần tới gần một bước, cười nhạt nói: “Tiểu Huân, đừng lừa mình dối người, em biết rõ một tờ giấy căn bản không có bất cứ ý nghĩa và ảnh hưởng gì, nếu em yêu anh, cho dù không có tờ giấy kia thì như thế nào? Em quản được tim mình sao? Nếu em không yêu anh, như trước đây anh đã nói, em hoàn toàn có thể lừa gạt cảm tình của anh, đùa bỡn thân thể anh, tiêu hết tiền của anh, coi như vì ba mà báo thù! A, đúng rồi, em còn có thể đánh con anh.”

“Nói bậy, tôi sẽ không đánh Tiểu Bạch!” Hạ Úc Huân giận, ngay sau đó ảo não mà đỡ trán, chú ý trọng điểm sai lệch, lại bị tên này đưa tới mương rồi.

Đàm phán tới chỗ này lại lâm vào ngõ cụt, hai người chút bất tri bất giác đã đi đến cổng lớn khách sạn.

Vừa rồi vẫn luôn ở trong phòng bao không biết, lúc này đi ra mới phát hiện bên ngoài mưa rất lớn.

Hạ Úc Huân buổi tối có uống một chút rượu, cho nên không thể tự mình lái xe, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, giương mắt, dư quang đột nhiên nhìn thấy trước khách sạn dưới màn mưa đen kịt một bóng người tóc dài đồ trắng như nữ quỷ đứng……

“A ——” Hạ Úc Huân sợ nhất ma, vừa thấy tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.

Người vào lúc nguy hiểm nhất mất đi năng lực tự hỏi chỉ còn lại chính là phản ứng theo bản năng, cho nên, Hạ Úc Huân theo bản năng mà hướng tới Lãnh Tư Thần bên cạnh như mũi tên mà bay qua……

Lãnh Tư Thần nheo mắt nhìn bong người nhỏ bé trong màn mưa kia, chợt vỗ nhẹ vai Hạ Úc Huân, nói: “Đừng sợ, là người.”

“Là…… Là…… Là người? Anh…… Anh chắc chứ?” Hạ Úc Huân sợ tới mức ngay cả hàm răng đều đang phát run, ca ca ca vang lên.

“…… Không chắc.” Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ nói.

Hạ Úc Huân vừa muốn rời đi, lại không dám, hơn nữa, cố tình lúc này bên tai còn truyền đến một giọng nữ u oán ——

“Cứu cứu tôi…… Cứu cứu tôi……”

Hạ Úc Huân tức khắc run rẩy, chẳng lẽ còn là ma chết oan?

Bất quá, không đúng a…… Thanh âm này sao lại nghe có chút quen tai?

Hạ Úc Huân cố nén sợ hãi, thật cẩn thận mà từ ngực Lãnh Tư Thần ngẩng đầu, chỉ mở một nửa mắt, nhìn về phía “Nữ quỷ” kia.

Cô nhìn thoáng qua, lại nhìn thoáng qua……

Hả? Khuôn mặt cũng quen mắt……

Một đường ánh sáng đèn xe trong lúc vô tình quét qua, Hạ Úc Huân cuối cùng nhìn rõ, cư nhiên là Lâm Tuyết!

Sau khi xác định đối phương là người, Hạ Úc Huân lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rời khỏi Lãnh Tư Thần, một bộ tôi nhất định là thứ gì bám vào người, làm cái gì tất cả đều đã quên.

Mưa rơi xuống càng lớn, dưới màn mưa, cô gái cúi đầu, thân ảnh đơn bạc, cứ như vậy lẳng lặng mà đứng ở nơi đó.

Lúc Lãnh Tư Thần vừa rồi chợt nhìn thấy trong lòng bỗng nhiên cứng lại, bởi vì, một màn này quá giống Tiểu Huân trong mơ của anh……

Năm đó lúc Tiểu Huân mạo hiểm mưa to đi tìm mình, mình lại đem cô từ chối ngoài cửa, chuyện này vẫn luôn là chuyện hối hận nhất trong đời anh.

Tiểu Huân sau khi mất tích, anh rất nhiều lần vào ban đêm nằm ác mộng thấy một màn như vậy.

Thân ảnh cô gái đơn bạc, tuyệt vọng mà bất lực đứng trong mưa, anh muốn vươn tay kéo cô, cô lại đột nhiên bị lốc xoáy tối tăm nuốt hết, sau đó anh từ đau thấu tim mà tỉnh lại……

Lãnh Tư Thần nhịn không được nhìn cô gái bên cạnh làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, rõ ràng là đêm mưa thu rét lạnh như thế, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp và thỏa mãn.

Mỗi lần bị nha đầu này tức giận đến tâm can tì phổi dạ dày cùng đau, tưởng tượng đến cô ở ngay bên cạnh mình, còn có thể tung tăng nhảy nhót mà tức giận mình, giận dữ gì trong anh đều không còn.

Chương 747

“Anh nhìn tôi làm gì?” Hạ Úc Huân bị anh nhìn đến mức có chút chột dạ, cho rằng anh là vì chuyện mình vừa rồi không tiền đồ bay qua, bướng bỉnh nói: “Mới vừa…… Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn……”

Khóe miệng Lãnh Tư Thần khẽ nhếch, lúc tiểu nha đầu bị nhìn đến sắp thẹn quá háo giận, rốt cuộc thu hồi tầm mắt.

Đối với Lãnh Tư Thần thình lình bày ra sắc mặt tốt, Hạ Úc Huân mặt vô ngữ, cũng may cô đã quen với tính tình âm tình bất định này của anh.

“Lâm tiểu thư là đang đợi tôi sao?” Lãnh Tư Thần cũng không tiến lên, vẫn đứng dưới mái hiên, trên cao nhìn xuống cô gái trong mưa nói.

“Lãnh tiên sinh, cứu cứu tôi…… Xin ngài cứu cứu tôi……”

Lâm Tuyết run rẩy vươn tay tiến lên vài bước, tựa hồ là muốn nắm góc áo anh, nhưng lại bị khí thế sắc bén trên người anh bức lui, sợ hãi mà rụt tay về, mặt đầy đau khổ, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi quấy rầy ngài, Trình Tuấn Lương không chịu buông tha tôi, tôi thật sự không có biện pháp mới đến cầu xin ngài hỗ trợ!”

Hạ Úc Huân nhìn Lâm Tuyết trước mắt, chỉ thấy trên người cô chỉ mặc một chiếc váy trắng, toàn thân đều ướt đẫm, dáng người rõ ràng hiện ra, ánh mắt khiếp nhược như nai con chấn kinh, nhìn Lãnh Tư Thần quả thực giống như nhìn chúa cứu thế, nghĩ thầm, cô nương này đang phóng đại chiêu a!

Là đàn ông đều sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt một cô gái như vậy xin giúp đỡ.

Huống chi Lãnh Tư Thần trước kia còn từng có một đoạn với cô, như lời Lâm Tuyết nói với cô chính là, cô ấy ở vào thời điểm anh thống khổ nhất mà bên cạnh anh……

“Tôi cho rằng Lâm tiểu thư là người thông minh.” Lãnh Tư Thần nhìn cô, không nhanh không chậm mà nói một câu, ánh mắt so với nước mưa dừng trên người cô còn lạnh hơn tựa hồ trong nháy mắt nhìn thấu toàn bộ mọi thứ của cô.

Lâm Tuyết thân thể cứng đờ, nói: “…… Cái gì? Tôi không hiểu ngài là có ý gì?”

“ý của tôi sao?” Lãnh Tư Thần sửa sang lại cổ tay áo, ngay sau đó mở miệng, nói: “Ý của tôi là, tôi từ chối.”

Lâm Tuyết trong nháy mắt mở to hai mắt, tựa hồ không dám tin tưởng.

Mặt Hạ Úc Huân cũng đầy vẻ ngoài ý muốn trộm nhìn Lãnh Tư Thần.

Được rồi, cô tựa hồ đã quên anh không phải một người đàn ông……

“Vì cái gì…… Rõ ràng…… Rõ ràng ngài lần trước còn giúp tôi……” Lâm Tuyết run rẩy lẩm bẩm.

Lãnh Tư Thần lạnh như một tòa băng sơn hình người đứng ở nơi đó, mặt không cảm xúc nói: “Lâm tiểu thư, chúng ta hình như không hề quen thuộc. Tôi từng giúp cô một lần, liền nhất định phải giúp cô lần thứ hai sao? Đây là đạo lý gì?”

Một câu, trực tiếp hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô.

“Tôi……” Lâm Tuyết sắc mặt trắng bệch, vội vàng mà nói: “Lãnh tiên sinh, tôi không hiểu, vì cái gì anh đột nhiên đối xử với tôi như vậy? Là tôi làm sai cái gì sao? Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi lái xe đạp không cẩn thận té ngã, là ngài đưa tôi đi bệnh viện, sau đó, bộ phim đầu tiên của tôi, cũng là vì ngài duy trì, tôi từ một đạo diễn nhỏ không tên tuổi đến bây giờ có được chút thành tựu, mỗi một bước đều có bong dáng của ngài… Những thứ này ngài đều không nhớ rõ sao?”

Hạ Úc Huân cau mày, quả nhiên là có một đoạn a……

Lâm Tuyết càng nói càng kích động, tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Lãnh Tư Thần bả vai co rúm lại một chút, ngay sau đó tăng thêm can đảm tiếp tục nói: “Đúng! Tôi biết cho tới nay ngài chỉ xem tôi như thế thân, tôi đã từng không cẩn thận nhìn qua ảnh chụp kẹp trước ví của ngài, cho nên tôi rất rõ ràng, tôi giống người kia cỡ nào, nhưng, tôi cam tâm tình nguyện, tôi chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh ngài! Lúc tôi bất lực nhất, là ngài cho tôi sự hồi sinh, tôi nguyện ý dùng cả đời tôi tới báo đáp ngài!”

Chương 748

Một màn nói rõ thâm tình……

Buổi tối, Hạ Úc Huân tất nhiên là không có hứng thú đứng ở chỗ này nghe người khác nói rõ thâm tình như thế nào với Lãnh Tư Thần, đứng ở một bên gọi điện thoại thúc giục tài xế nhanh lại đây.

Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, liền phát hiện ánh mắt Lâm Tuyết oán độc mà nhìn cô một cái, mắt ngấn lệ tiếp tục nói: “Lãnh tiên sinh, không ai hiểu rõ tình cảm của ngài đối với người kia hơn tôi, cho nên tôi không tin ngài sẽ bị ích lợi mua chuộc! Tôi ở bên cạnh ngài suốt 5 năm, ngài vẫn luôn đối với tôi tốt như vậy, vì cái gì hiện tại ngài đột nhiên lại rời xa tôi? Chỉ bởi vì cô gái thô bỉ này sao?”

Hạ Úc Huân: “……”

Nằm cũng trúng đạn……

Không biết câu nào trái ý anh, ánh mắt Lãnh Tư Thần đột nhiên trở nên sắc bén như lưỡi đao, ngữ khí thanh lãnh nói: “Xin lỗi, không nghĩ tới cô lại cho rằng như vậy. Như vậy, tôi nói cho cô biết, ý nghĩa của cô đối với tôi mà nói.”

Lâm Tuyết tức khắc nín thở chăm chú nhìn mà nhìn anh.

Hạ Úc Huân cũng nhịn không được nhìn qua Lãnh Tư Thần.

Lãnh Tư Thần: “Nhìn vật nhớ người.”

Lãnh Tư Thần nói xong thật lâu Hạ Úc Huân mới phản ứng lại anh đã nói xong, chỉ bốn chữ “Nhìn vật nhớ người”.

Ý của anh, hẳn sẽ không nói Lâm Tuyết là cái “Vật” kia chứ……

Hoá ra trong mắt anh, cô ngay cả cái “Người” đều chưa nói tới?

Thằng nhãi này có cần phải độc miệng như vậy hay không?

Lại nhìn Lâm Tuyết một cái, hiển nhiên năng lực lĩnh ngộ của Lâm Tuyết nhanh hơn cô, lúc này sắc mặt cô ấy thật sự gần như nữ quỷ oán khí tản ra bốn phía……

“Vật……?” Lâm Tuyết ngơ ngác mà lẩm bẩm, nói: “A, chẳng lẽ ý ngài là, so với ảnh chụp, tôi duy nhất không giống đó là tôi là lập thể, có động thái……”

“Lâm tiểu thư lý giải thật tinh chuẩn.” Lãnh Tư Thần nói.

Hạ Úc Huân: “……”

Đao này bổ xuống…… Thật hung tàn……

Nếu có thể, cô thật sự hy vọng đời này không có một ngày đắc tội với Lãnh Tư Thần kia…… Thật là đáng sợ……

Lãnh Tư Thần vừa đem áo khoác trên người cởi xuống, vừa tiếp tục nói: “Từ 5 năm trước bắt đầu nhìn thấy Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã không làm ra bất cứ chuyện gì có thể khiến cô hiểu lầm, mỗi lần lợi dụng Lâm tiểu thư nhìn vật nhớ người, tôi đều sẽ có bồi thường, hơn nữa ngay từ đầu tôi đã cùng cô nói rõ điểm này, Lâm tiểu thư không phản đối không phải sao?”

“Nhưng…… Chính là suốt 5 năm, chẳng lẽ ngài thật sự đối với tôi một chút cảm tình đều không có sao?” Rõ ràng mỗi lần anh nhìn mình đều ôn nhu như vậy, chẳng lẽ ôn nhu kia không có một chút nào là vì chính mình sao?

“Không có.”

“Không, tôi không tin! Cho dù không có! Vậy anh hiện tại vì cái gì lại không cần tôi? Cô gái này dáng dấp căn bản một chút đều không giống tôi!” Lâm Tuyết vẫn không cam lòng.

Hạ Úc Huân nghe vậy ánh mắt khẩn trương, cho rằng Lãnh Tư Thần sẽ nói ra mình chính là người kia, không nghĩ tới anh lại mở miệng nói ——

“Cô muốn biết nguyên nhân sao? Tôi liền nói cho cô nguyên nhân. Nguyên nhân chính là, tôi yêu cô ấy.”

“Chuyện này không thể nào……” Cô không tin một người đàn ông thâm tình như vậy sẽ di tình biệt luyến, ngay cả bản thân cô còn không nắm chắc được tim anh, cô gái thô lỗ này, cô ấy có tài đức gì?

Lúc này, một chiếc màu đen xe chậm rãi lái tới.

Lãnh Tư Thần không nói nữa, đem áo khoác cởi ra khoác lên vai Hạ Úc Huân đang có chút ngẩn người, sau đó đỡ cô lên xe.

“Ách, đây không phải xe tôi, tài xế tôi……” Hạ Úc Huân vừa thấy không đúng.

Lãnh Tư Thần đã không cho phép cự tuyệt mà đem cô nhét vào, sau đó tự mình vòng qua bên kia lên xe, đóng cửa xe.

Chương 749

Lâm Tuyết trơ mắt nhìn chiếc xe ở trước mắt đi mất, mà chính mình lẻ loi đứng dưới đêm mưa rả rích, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ……

Sao lại là kết quả như thế này?

Cô ôm một tia hy vọng cuối cùng đi vào nơi này, như thế nào cũng không nghĩ tới có được lại là tuyệt vọng.

Mỗi lần cô nhất định phải có được, lại từng lần từng lần bại bởi cô gái kia…

Hạ Như Hoa kia, lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm làm người thấp kém, thân phận của cô ta có thể cao quý hơn mình bao nhiêu?

Chỉ bới vì cô ấy có người cha quyền thế thôi sao?

Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, Lâm Tuyết ngơ ngác mà đi trên đường một mình, trong lòng còn đang hy vọng Lãnh Tư Thần sẽ xoay người trở về, hy vọng anh có thể có nỗi khổ tâm cố ý làm cho cô gái kia xem, anh nhất định sẽ quay lại đón cô, hoặc là phái người tới đón cô……

Nhưng, cô đi rồi đi, cuối cùng, chờ đến không phải Lãnh Tư Thần, lại là ác mộng của cô!

“Lâm Tuyết! Con tiện nhân này! Cuối cùng tìm được cô rồi!” Một chiếc xe taxi đâm ngang qua, dừng trước mặt cô, ngăn trở đường đi của cô, giây tiếp theo, một người đàn ông đầy sát khí từ bên trong đi ra,phía sau còn có hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc áo đen.

“Trình Tuấn Lương……” Lâm Tuyết sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Bắt cô ta cho tôi!” Trình Tuấn Lương dặn hai người phía sau, sau đó cười lạnh liên tục nói: “Tiện nhân này! Đem Trình gia ta hại thành như vậy, còn đem ta xoay vòng đùa giỡn! Trước đây hết lần này đến lần khác cùng đàn ông khác mập mờ, lại hết lần này đến lần khác quỷ biện, lão tử cư nhiên đều tin cô!

Cô nghèo túng ngay cả học phí đại học đều đóng không nổi là ai giúp cô? Leo lên được chức cao liền lấy ân báo oán làm hại một nhà ta đều bị đuổi ra khỏi thành phố A! Được, Lãnh Tư Thần ta không thể trêu vào, ta đi!

Ta đều chuẩn bị nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng buông tha cô, cô phát hiện không có ta, Lãnh Tư Thần không để ý tới cô, cô lại tới trêu chọc ta, cố ý cho ta hy vọng, còn làm như ta quấn lấy cô! Từ đầu tới đuôi, cô bất quá là đem lão tử tới treo trước Lãnh Tư Thần!

Lâm Tuyết, cô thật sự cho rằng taatscar mọi người đều là kẻ ngốc sao? Cô cho rằng Lãnh Tư Thần sẽ tin cô sao? Hiện tại thế nào? Bị vứt bỏ rồi hả!”

“Ông…… Các người tránh ra…… Buông tôi ra! Trình Tuấn Lương! Ông muốn làm cái gì?” Lâm Tuyết bị hai người đàn ông mỗi người giữ chặt một bên bả vai kéo đi.

Trình Tuấn Lương đi từng bước một tới gần cô, nắm cằm cô, cười tà ý, nói: “Cô nói ta phải làm cái gì? Ta muốn đem khuất nhục ta đã chịu nhất nhất đòi lại! Cô đem Trình gia hại thành như vậy, đem thân thể của cô đi bán lấy tiền, thẳng đến khi đem nợ cô thiếu ta lấy đủ mới thôi!”

Lâm Tuyết nghe vậy trừng lớn hai mắt, đầy mặt hoảng sợ, nói: “Không! Ông không thể đối với tôi như vậy! Lãnh tiên sinh nếu biết sẽ không bỏ qua cho ông!”

Trình Tuấn Lương giống như nghe được chuyện cười buồn cười nhất phá lên cười, nói: “Ha ha ha…… Lâm Tuyết! Cô còn muốn dùng Lãnh Tư Thần lừa gạt ta sao! Ta vẫn luôn đi theo cô, chuyện vừa rồi ta thấy tất cả! Lãnh Tư Thần không cần cô! Hắn có người mới! Cô đến bây giờ còn mơ mộng gả vào nhà giàu trở thành Lãnh phu nhân sao! Chỉ bằng một đứa con riêng con gái đào hát như cô? Ta phi! Mang lên xe cho ta!”

“A —— đừng —— cứu mạng! Cứu mạng a!”

“Cô gái đáng chết, câm miệng cho ta!”

……

Ngay lúc Lâm Tuyết sắp bị kéo vào trong xe mang đi, trong bóng đêm đột nhiên truyền đến một tiếng “Phốc”.

Người đàn ông thứ nhất bắt lấy Lâm Tuyết trong nháy mắt không thể tin nổi mà trừng lớn con mắt che lại ngực, chậm rãi ngã xuống……

Chương 750

“Trình thiếu! Có…… Có người nổ súng! Tiện nhân này có đồng đảng!” Một người đàn ông khác bắt lấy Lâm Tuyết sợ tới mức nhanh chóng buông Lâm Tuyết ra.

“A ——” Lâm Tuyết nhìn thấy người đàn ông ngã vào bên chân mình máu loãng chảy đầy đất, sợ tới mức hét lên một tiếng.

“Người nào! Ra đây cho lão tử! Dù sao ta hiện tại cái gì đều không còn! Ta không sợ ngươi! Lâm Tuyết, con tiện nhân này! Cô muốn mạng ta có phải hay không! Lão tử lấy mạng cô trước!” Trình Tuấn Lương đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Đang muốn hướng tới Lâm Tuyết bắt lấy, đột nhiên cánh tay một trận kịch liệt đau đớn, nếu không phải vừa rồi thủ hạ kéo hắn một phen, phát súng này chính là bắn vào huyệt Thái Dương của hắn.

Từng chiêu của đối phương đều muốn lấy mạng, tuyệt đối không phải người bình thường!

“Lãnh tiên sinh…… Lãnh tiên sinh là ngài sao? Tôi liền biết ngài sẽ trở lại đón tôi! Tôi liền biết ngài sẽ không bỏ rơi tôi mặc kệ tôi!” Lâm Tuyết rơi lệ đầy mặt, kích động không thôi, con ngươi lại hiện lên tia hy vọng.

“Chẳng lẽ thật sự là Lãnh Tư Thần?” Trình Tuấn Lương kinh nghi bất định mà che lại miệng vết thương ào ạt máu.

“Trình thiếu, đi nhanh đi! Lãnh Tư Thần cũng không phải dễ chọc! Núi xanh còn đó không lo không có củi đốt!” Thủ hạ khuyên nhủ.

Trình Tuấn Lương nhìn bốn phía một mảnh mênh mang bóng đêm, biết hôm nay đánh không lại, chỉ cần nhanh lên xe, nhanh chóng rời đi.

Một chiếc xe màu đen không có nhãn hiệu cũng không có giấy phép từ trong bóng đêm chậm rãi chạy ra, ngừng ở nơi cách Lâm Tuyết vài bước.

Lâm Tuyết lập tức như chim nhỏ nhảy nhót mà qua, lại đột nhiên phát hiện không thích hợp……

“Anh…… Anh là ai?”

-

Hạnh hoa thôn.

Xe đã chạy đến cửa sân.

“Cám ơn.” Hạ Úc Huân vừa muốn xuống xe, lại phát hiện cửa xe bị khóa.

“Lãnh Tư Thần, mở cửa.”

Lãnh Tư Thần không mở, động cũng không động, ngữ khí âm vụ nói: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

“Tôi có cái gì hay đế nói?” Hạ Úc Huân hỏi lại.

Sau đó…… Sau đó hai người đều không nói……

Cuối cùng, vẫn là Hạ Úc Huân nhịn không được, hừ một tiếng mở miệng nói: “Lãnh tổng thật đúng là tuyệt tình a! Tuy rằng mặc kệ anh như thế nào đều không liên quan đến tôi, nhưng! Anh có thể đừng đem oán hận mà kéo hết lên người tôi không?”

Còn ngại cô phiền toái không đủ nhiều sao?

Lãnh Tư Thần quay đầu, nói: “Nếu em chỉ vì chuyện vừa rồi, anh sớm nói qua đây chỉ là một cuộc giao dịch, không phải anh tuyệt tình, mà là anh ngay từ đầu vô tình với cô ấy, đây chỉ có thể trách cô ấy định lực không đủ.”

“……” Hạ Úc Huân một bộ bị nghẹn. Vào loại thời điểm này còn không quên tự kỷ……

Con ngươi Lãnh Tư Thần giống như ảnh ngược muôn vàn ánh sao chuyên chú mà nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ: “Hơn nữa, Tiểu Huân, anh không phải chúa cứu thế, chỉ là đàn ông của em mà thôi. Anh yêu em, đây là sự thật. Anh là người đàn ông của em, đây cũng là sự thật.”

“……” Hạ Úc Huân trong lòng lộp bộp một chút, dường như tường thành trong lòng cô bị một cổ đại pháo oanh một tiếng lung lay sắp đổ.

Kỹ năng nói lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông này lại lên một tầng cao mới rồi.

Thấy cô vẫn không có muốn mở miệng, Lãnh Tư Thần tiếp tục nói: “Được, em không hỏi, anh tự mình nói. Chuyện anh và Lâm Tuyết chính là như anh vừa nói, không có lừa em một chữ. Lúc em mới vừa mất tích, đặc biệt là Nam Cung Lâm dẫn anh đi nhìnbia mộ của em, ban ngày, buổi tối, đầu óc anh đều là em, chỉ có khi mệt mỏi đến chịu đựng không nổi mới có thể ngủ một lát. Ngủ rồi, trong mơ vẫn là em……”

Hạ Úc Huân trái tim hơi co lại: “……”

Bất quá, có cần phải nói cô hệt như âm hồn bất tán thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro