706-710

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 706: Nước Ấm Nấu Kiều Thê (6)


Âu Minh Hiên kỳ thật cũng muốn đùa cô một chút, căn bản không ôm hy vọng gì, rốt cuộc như cô nói, quan hệ hiện tại giữa cô và Mộng Oanh càng gắn kết, anh làm sao có thể chiếm được tốt.

Anh chỉ là kỳ quái, một người sống, à không, hai người sống, sao có thể ẩn nấp tốt như vậy......

Anh mới vừa cúp máy với Hạ Úc Huân không bao lâu, đang băn khoăn, di động đột nhiên vang lên, có một cuộc điện thoại quốc tế gọi đến.

Vừa thấy trên màn hình nhảy lên bốn chữ "Mẹ thân yêu dấu", Âu Minh Hiên đầu càng đau......

"Mẹ, có việc sao?"

"Không có việc gì thì không thể gọi cho con sao?" Thanh âm đầu bên kia di động rõ ràng có chút ai oán.

"Con không phải ý này......"

"Tiểu tử thúi, lâu như vậy đều không về, mỗi ngày rốt cuộc đang bận cái gì?"

"Đương nhiên là bận chính sự!"

Phương Từ nghe vậy thở dài: "Con trai à, đều nhiều năm như vậy, con vẫn không từ bỏ sao?"

"Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện con đáp ứng nhất định sẽ làm được, con nhất định sẽ tìm cô ấy về!" Âu Minh Hiên ngữ khí kiên định.

Phương Từ ở bên kia di động lắc lắc đầu, nói: "Thôi con trai à, nếu cả đời tìm không thấy, con thật sự muốn cả đời không cưới sao?"

Đôi mắt đẹp của Âu Minh Hiên lập tức co chặt, nói: "Mẹ, mẹ đây là có ý gì?"

"Bảo bối, mẹ chỉ có mình con là con trai, tuy rằng mẹ rất nhớ Mộng Oanh và Lạc Lạc, nhưng bọn họ mất tích lâu như vậy tung tích không rõ, thậm chí...... Sống chết còn chưa biết......"

"Mẹ, đừng nói nữa!" Âu Minh Hiên có chút kích động mà cắt ngang Phương Từ nói: "Con sẽ không từ bỏ!"

Năm đó mộ phần Hạ Úc Huân cỏ cũng mọc cao, Lãnh Tư Thần còn không từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng, anh sao có thể từ bỏ.

Sau khi cúp máy từ con trai, Phương Từ ý vị thâm trường mà nhếch khóe miệng, con ngươi lướt qua một tia tán thưởng.Tiểu tử thúi lần này cuối cùng không khiến bà thất vọng, vượt qua khảo nghiệm.

Đứa con trai này của bà, cái gì cũng tốt, nhưng quá phong lưu, vô lý đên ngay cả bà người làm mẹ đều nhìn không được.

Bảy năm trước, bà cho rằng Mộng Oanh có thể thay đổi, ai ngờ vẫn là thất bại, thậm chí còn làm bậy hại Mộng Oanh một mình sinh ra đứa bé, một mình nuôi lớn đứa bé.

Bảy năm sau, anh rốt cuộc bắt đầu trở nên trưởng thành, chỉ tiếc Mộng Oanh và cháu nội bảo bối của bà vẫn tung tích không rõ.

Tuy rằng bà rất vui mừng vì con trai thay đổi như vậy, cũng rất lo lắng hai mẹ con cô, nhưng bà đồng thời cũng là một người làm mẹ, cho nên không có biện pháp không lo lắng cho hạnh phúc chung thân của con trai.

Nếu vẫn luôn tìm không thấy, con trai chẳng phải là sẽ cô độc sống quãng đời còn lại sao?

Ai, tiểu tử thúi này, sao lại luôn chơi cực đoan như vậy! Bà đời trước có phải nợ anh hay không, đời này mới sinh ra anh tới đòi nợ!

-

Văn phòng tổng tài tập đoàn Thiên Lâm.

Hạ Úc Huân sau khi cùng Âu Minh Hiên nói chuyện xong liền bắt đầu tiếp tục làm việc.

Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tan ca trên đường về nhà, cô lại nhận được một tin nhắn.

Vẫn là dãy số xa lạ vừa rồi, kèm theo một ảnh chụp.

Bối cảnh ảnh chụp là một tiệc rượu náo nhiệt, Lâm Tuyết một bộ váy ren trắng liền áo, tóc buộc cao cao, lộ ra chiếc cổ duyên dáng, xinh đẹp mà ngọt ngào, mà người đàn ông sắc sỡ lóa mắt bên cạnh cô, không phải Lãnh Tư Thần thì là ai......

Góc độ ảnh chụp này không phải tự chụp, hình như là người nào đó chụp thay cô.

Như vậy cho dù có một ngày Lãnh Tư Thần biết tin nhắn này tồn tại, cô cũng có thể nói không phải cô gửi, mà là có người hãm hại, hoặc là Hạ Úc Huân tự biên tự diễn gì đó.

Ảnh chụp này hiển nhiên là vì nói cô đi một mình, mà là thật sự cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau...... Chương 707: Nước Ấm Nấu Kiều Thê (7)


Sau cơm chiều, Hạ Úc Huân như thường lệ nhận được tin nhắn Lãnh Tư Thần gửi tới.

[ Đêm nay tham gia một tiệc rượu đối tác mời, nghe nói hắn và vợ là hàng xóm, từ nhỏ đã quen biết, cấp ba bắt đầu kết giao, đại học kết hôn, đã ở bên nhau hơn ba mươi năm, sinh bảy đứa con, thật hâm mộ. ]

Tin nhắn hoàn toàn không có nói đến Lâm Tuyết.

Chẳng lẽ là vẫn không biết chuyện xảy ra trong nước sao? Với khả năng nắm bắt tin tức cực nhanh của anh, hẳn là không có chuyện gì có thể giấu diếm được lỗ tai anh mới đúng......

Hay là...... Cố ý dấu diếm?

Hạ Úc Huân nói không nên lời trong lòng là tư vị gì, cũng không biết hy vọng anh nhắc đến Lâm Tuyết, hay là hy vọng anh không nhắc đến.

-

Buổi tối lúc gần 10 giờ, Tiểu Bạch và Lãnh Tư Thần kết thúc trò chuyện video, nhưng lúc này đây, không đợi cô thúc giục Tiểu Bạch ngủ, cậu nhóc chủ động chạy tới sân, thò đầu nhỏ nói: "Mẹ, mẹ có thể lại đây một chút không? Tương Nhu nói có vài lời muốn nói với mẹ......"

Hạ Úc Huân tay giã thuốc dừng một chút, nói: "Nói cái gì? Con có thể nghe giúp mẹ, sau đó chuyển lời lại với mẹ."

Tần Mộng Oanh nhìn đối diện Hạ Úc Huân hơi có chút không được tự nhiên, cong cong môi không hé răng.

Vì thế, Tiểu Bạch đặng đặng đặng chạy vào trong phòng, sau đó lại đặng đặng đặng chạy ra, chuyên nghiệp mà truyền lời: "Mẹ, Tương Nhu nói...... Nói chú ấy rất nhớ mẹ, ban ngày nhớ mẹ, buổi tối cũng nhớ mẹ, nằm mơ đều suy nghĩ đến mẹ...... Mẹ, con vẫn phải tiếp tục đi hỏi sao?"

Lúc này Niếp Niếp bên cạnh nhảy ra cắm một câu: "Không đúng không đúng, Tiểu Bạch em còn thiếu một câu, chú ấy còn nói một ngày không gặp, như...... Như ba cái gì gì đó......"

"Là một ngày không gặp, như cách ba thu!" Tiểu Bạch vô ngữ mà bổ sung.

"......" Hạ Úc Huân nghe được mặt đỏ bừng, quyết đoán vỗ vỗ tay đứng lên, nói: "Thôi, mẹ tự đi nói với chú ấy, hai đứa các con mau đi ngủ đi......"

Cái người không biết xấu hổ, như thế nào không biết xấu hổ để trẻ con truyền loại lời nói này chứ!

Hạ Úc Huân đi vào trong phòng, ngồi xuống trước laptop.

Chỉ thấy người đàn ông trong video ngồi trên ghế, trên người vẫn mặc một thân chính trang, tựa hồ là mới từ tiệc rượu về, quần áo cũng chưa kịp thay liền vội vàng tranh thủ nói chuyện video cùng Tiểu Bạch.

"Anh có chuyện gì sao?" Hạ Úc Huân mặt không biểu cảm hỏi.

Mấy ngày không gặp, người đàn ông vẫn yêu nghiệt trước sau như một, tùy ý dựa vào ghế tư thế thoạt nhìn lười biếng cùng gợi cảm, chỉ là ánh mắt có chút nhàn nhạt mỏi mệt.

Lãnh Tư Thần cúi đầu nhìn cô, sau một lúc lâu không nói gì.

Thấy hình ảnh vẫn không nhúc nhích, từ gif biến thành jpg, Hạ Úc Huân nhíu mày lẩm bẩm: "Sao lại không có tiếng, rớt mạng sao?"

"Không rớt mạng." Cô đang muốn tắt khởi động lại, đột nhiên nghe được Lãnh Tư Thần mở miệng.

"A." Hạ Úc Huân vô ngữ, nói: "Vậy anh nói chuyện đi!"

Lãnh Tư Thần đại khái xem đủ rồi, lúc này mới châm chước tìm từ mở miệng nói: "Anh biết em có lẽ không tò mò căn bản cũng không để ý lời giải thích của anh, bất quá, anh vẫn muốn giải thích một chút với anh, Lâm Tuyết tới Paris không liên quan gì tới anh, anh và cô ấy không phải cùng nhau, đêm nay anh thật sự ở tiệc rượu đụng phải cô ấy, nhưng cô ấy đến như thế nào, vì cái gì tới, anh không biết, không hỏi."

Những lời này chủ yếu ý là muốn biểu đạt, hai người bọn họ là tới riêng lẻ, gặp cũng là trùng hợp, hơn nữa gặp anh cũng không nói chuyện với cô ấy......

Thấy Hạ Úc Huân sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì, Lãnh Tư Thần lộ ra vẻ như trong dự kiến, dừng một chút sau mở miệng nói: "Anh chỉ nói vậy thôi, như vậy...... Ngủ ngon......"


 Chương 708: Nước Ấm Nấu Kiều Thê (8)


"Ngủ ngon." Hạ Úc Huân nói xong, lập tức đóng video.

Bên kia đại dương, Lãnh Tư Thần vốn tưởng rằng sẽ không được cô đáp lại đang nhìn màn hình tối đen suy nghĩ xuất thần.

Rốt cuộc đã gửi tin nhắn lâu như vậy, tất cả đều là anh tự quyết định, cô chưa một lần hồi đáp, mỗi lần anh cùng Tiểu Bạch video cô cũng cố tình lảng tránh, duy nhất một lần nhìn thấy cô vẫn là bởi vì ngoài ý muốn, hôm nay anh cũng là bày trò đùa giỡn, cô mới không tình nguyện mà lại đây nhìn anh.

Nhưng, vừa rồi, cô nói ngủ ngon với mình sao?

Tuy rằng chỉ là hai chữ ngắn ngủn, lại khiến trong long anh như ăn mật ngọt......

Sớm biết rằng hẳn là nên lưu video lại sau đó mỗi ngày trước khi ngủ xem lại......

-

Sau ngày đó, Weibo của Lâm Tuyết Weibo đột nhiên ngừng đổi mới.

Mặt khác, nghe nói Lãnh Tư Thần bên kia đại dương đột nhiên khai trừ thư ký đi theo bên cạnh anh 5 năm qua.

Cô vẫn là ngày đó Lương Khiêm đến nhà sửa giàn trồng hoa mới biết được việc này.

Đại khái là lúc Tiểu Bạch lúc nói chuyện video với Lãnh Tư Thần thuận miệng nhắc tới việc lúc gió to giàn hoa ngoài sân bị gió thổi đổ, ngày hôm sau, không kịp để Hạ Úc Huân ra tay, Lương Khiêm và Uất Trì Phi đã cùng nhau qua đây, hai ba lần đem cái khung nặng dựng lên lại.

"Tiểu thư, về sau có việc gì gấp cô cứ gọi cho Uất Trì, ngày mai tôi phải đi qua Pháp một chuyến." Lương Khiêm trước khi đi nói với cô.

"Anh ấy bên kia xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Úc Huân nhịn không được hỏi một câu, bằng không Lãnh Tư Thần sẽ không đột nhiên gọi Lương Khiêm đi.

"Ách, BOSS mới vừa đem thư ký cũ đuổi việc." Không kịp để Hạ Úc Huân tiếp tục hỏi, Lương Khiêm liền chủ động giải thích nói: "Là bởi vì thư ký kia lộ ra lịch trình của BOSS với người khác......"

"À......" Hạ Úc Huân hiểu ra.

Bất quá, chỉ bởi vì cái này, liền đem tâm phúc theo bên cạnh mình 5 năm đuổi việc sao?Với tính tình ghét nhất sự phản bội kia của Lãnh Tư Thần, tựa hồ xác thật làm được......

Về phần lý do khác, bị cô lựa chọn xem nhẹ......

Không thể không nói, chiêu nước ấm nấu ếch xanh này của Lãnh Tư Thần xác thật rất khó giải quyết, từng giọt từng giọt chi tiết nhỏ tích lũy dần lên, bất tri bất giác dần dần tan rã phòng bị của cô......

Xem ra, chờ sau khi anh trở về, cô phải tìm thời gian hảo hảo cùng anh nói chuyện.

Đối với thằng nhãi này thật là không thể thiếu cảnh giác, bằng không bị bỏ vào trong nồi hầm chín ăn cũng không biết......

-

Ngày dần qua, đảo mắt đã qua nửa tháng.

Sau sự việc Lâm Tuyết cuối cùng cũng không có chuyện xấu gì nữa, Hùng đổng thật ra vẫn tìm cô vài lần gây phiền toái nhỏ, đều hữu kinh vô hiểm mà hóa giải, về phía Thẩm Diệu An bên kia, vốn dĩ cô còn có chút lo lắng Thẩm Diệu An sẽ nuốt lời, nhưng đợi nửa tháng hắn đều không đến tìm mình, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Hôm nay, ngoài cửa sổ sắc trời có chút âm trầm, thoạt nhìn tựa hồ sắp mưa.

Lúc chạng vạng, cô đang chuẩn bị vào phòng họp dự một cuộc họp, di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Tần Mộng Oanh.

Sau khi nghe xong điện thoại, cô lập tức biến sắc, nhớ Nghiêm Tử Hoa hoãn cuộc họp lại, sau đó nhanh chóng chạy về hạnh hoa thôn.

Tần Mộng Oanh gọi điện thoại tới nói với cô, không thấy Niếp Niếp.

Nửa giờ sau, cô chạy về nhà.

"Sao lại thế này? Niếp Niếp sao đột nhiên không thấy? Có phải chạy tới nơi nào chơi hay không? Hay là như lần trước trốn ở đâu ngủ rồi......" Hạ Úc Huân đỡ khung cửa, thở hồng hộc hỏi.

Tiểu Bạch sắc mặt ngưng trọng mà ngồi trên sô pha, nhìn thấy mẹ đã trở lại, lập tức mắt hồng hốc nhào tới, mặt lo lắng, nói: "Nơi chị ấy có thể đi con và dì Nguyệt đi tìm hết rồi, cũng chưa tìm được."


 Chương 709: Nước Ấm Nấu Kiều Thê (9)


Hạ Úc Huân trầm ngâm, nói: "Sao lại thế này? Chẳng lẽ là học trưởng......"

Âu Minh Hiên hẳn sẽ không phải chỉ số thông minh dị biến đột nhiên phát hiện sự thật sau đó đem đứa bé mang đi chứ? Không lâu trước đây còn cùng mình mặt dày mày dạn mà thám thính tin tức mà......

Tần Mộng Oanh như người mất hồn ngồi yên trên sô pha, lẩm bẩm nói: "Tiểu Bạch nói Niếp Niếp cố tình đẩy cậu rời đi, sau đó tự mình bỏ đi......"

"Cái gì?" Hạ Úc Huân khó hiểu.

Tiểu Bạch gật đầu, giải thích nói: "Chiều nay ở lớp thể dục, chị ấy bảo con đi giúp chị ấy mua nước, chờ lúc con mua nước quay về đã phát hiện không thấy chị ấy, sau đó con ép hỏi Tân Tiểu Bảo, Tân Tiểu Bảo nói cậu ta giúp đỡ chị ấy trèo tường ra khỏi trường học, nhưng cậu ta cũng không biết chị ấy rốt cuộc là đi làm gì......"

"Tại sao lại như vậy......" Hạ Úc Huân nôn nóng không thôi mà ở phòng khách xoay vòng, nói: "Tiểu nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"

Tần Mộng Oanh tự trách, nói: "Đều do chị, gần đây y quán bận quá, không đế ý đến nó..."

"Tiểu Bạch, con có thấy Niếp Niếp gần đây có gì khác thường không? Hoặc là có quen biết người nào không?" Hạ Úc Huân nhanh chóng hỏi.

Tiểu Bạch suy sụp mà lắc đầu, "Không có, chị ấy vẫn như ngày thường, cũng không có quen biết bạn bè nào mới."

"Thật là kỳ quái......" Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, nói: "Các người có báo công an chưa?"

Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: "Đã báo, bất quá chú cảnh sát tạm thời cũng không có tin tức, nói chúng ta chờ."

Bên này dù sao cũng chỉ là thôn xóm nhỏ, chung quanh camera đều rất ít, muốn tìm một tiểu nha đầu nói dễ hơn làm......

Không có biện pháp, Hạ Úc Huân lập tức gọi cho Nghiêm Tử Hoa, bảo anh xem có thể nghĩ ra biện pháp gì hay không, sau đó không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Uất Trì Phi.

Vì có thể mau chóng tìm được Niếp Niếp, cô không rảnh lo nhiều như vậy.

Uất Trì Phi sau khi nhận được điện thoại của cô rõ ràng rất kinh ngạc.Tuy rằng Lương Khiêm trước khi đi có nói qua với cô, bảo cô nếu có chuyện gì thì gọi cho hắn, nhưng hắn cho rằng, giữa hai người bọn họ có ăn hết tết, cô tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho mình.

Cho nên, sau khi nhận được cú điện thoại này, Uất Trì Phi đặc biệt coi trọng, lập tức bảo cô yên tâm, tức khắc liền bắt đầu dùng con đường của hắn hỗ trợ tìm người.

Uất Trì Phi không hổ là từng trên đường hỗn độn.

Chưa đến nửa giờ liền có tiến triển lớn, địa phương có cửa hàng nhỏ vì phòng ngừa trộm cắp liền trang bị cameras trước cửa nhà, chụp được một đoạn ghi hình có Niếp Niếp xuất hiện.

Căn cứ vào đoạn theo dõi này, có thể phán đoán Niếp Niếp xác thật là đi một mình, tiểu nha đầu đơn độc đi xe buýt đường số 6 vào nội thành.

Phạm vi tìm người liền thu nhỏ lại rất nhiều.

Uất Trì Phi căn cứ vào camera xe buýt và camera ven đường, phát hiện cả ngày Niếp Niếp đi đi dừng dừng ở rất nhiều địa phương, có đôi khi còn vòng trở về chỗ cũ, hoàn toàn không rõ ràng tiểu nha đầu kia rốt cuộc là muốn làm gì......

Ngoài cửa sổ sắc trời càng ngày càng tối, cùng với từng đợt ầm ầm ầm sấm rền, bên ngoài đột nhiên mưa to tầm tã.

Điều này làm cho việc tìm người khó khăn hơn nữa.

Sau đó, Niếp Niếp ở một hẻm nhỏ không có camera lại lần nữa mất tích.

......

Đảo mắt đã qua ba ngày, vẫn chưa tìm được Niếp Niếp.

Khó giải quyết nhất chính là, trận mưa to liên tiếp này ba ngày vẫn không ngừng, khó có thể tưởng tượng một tiểu nha đầu mới lớn dưới thời tiết ác liệt như vậy, một mình ở bên ngoài sẽ thế nào.

Tần Mộng Oanh hai ngày nay đừng nói ăn cơm, ngay cả một ngụm nước cũng uống không xuống, buổi trưa còn gấp đến độ té xỉu một lần.



 Chương 710: Nước Ấm Nấu Kiều Thê (10)


Tiểu Bạch vẫn luôn bởi vì tự trách không có chăm sóc tốt cho Niếp Niếp mà không buồn ăn uống, khuôn mặt nhỏ đều gấp đến độ vàng như nến.

Trong nhà lớn nhỏ đã sắp sửa suy sụp, chuyện công ty lại bận rộn như vậy, Hạ Úc Huân tinh lực lao lực quá độ, cô gắng buộc chính mình ăn cái gì đó mới không ngã xuống.

Tuy rằng tất cả mọi người đều đang hỗ trợ tìm người, bất quá Hạ Úc Huân vẫn một khắc đều ngồi không được, đêm khuya vẫn lái xe trong màn mưa vòng quanh thành phố.

Cô từ nhỏ nhìn tiểu nha đầu kia lớn lên, ở trong lòng cô, Niếp Niếp cũng như con ruột của cô, hiện tại tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu đột nhiên bỏ đi, cô sao có thể không nóng nảy.

Cô vừa lái xe vừa nôn nóng mà nhìn ngoài cửa sổ, chỉ hy vọng...... Kỳ vọng có thể ở một góc nào đó đột nhiên nhìn thấy tiểu nha đầu kia......

Một đường điện quang hiện lên, theo sau bên tai tiếng sấm sét khiến người ta sợ hãi, Hạ Úc Huân sợ tới mức tay run lên, xe ở đường chạy thành một hình chữ S, thiếu chút nữa đụng phải một cây đại thụ, cũng may đạp thắng kịp thời.

Cô đối với sấm sét vẫn chưa hết sợ hãi, bởi vì sốt ruột tìm người mới tạm thời áp chế, chỉ là lúc này, đã áp lực tới đỉnh điểm rồi......

Toàn than cô phát run mà cuộn tròn trên ghế điều khiển, mỗi một đợt tiếng sấm sét vang lên, cô đều sẽ run đến mức càng thêm dữ dội, lúc một đợt tia chớp lại lần nữa ở ngay phía sua cao ốc trước mặt đánh xuống, bầu trời tối đen đột nhiên sang lên, dư quang của cô phát hiện cách đó không xa tựa hồ có hình bóng quen thuộc thấp bé......

Niếp Niếp?

Cô lập tức mở cửa xe mạo hiểm xông ra ngoài, kết quả, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy qua mới phát hiện bất quá chỉ là thùng rác......

Cô quá mệt mỏi, cho nên hoa mắt......

Lòng đầy hy vọng sau đó kết quả lại là thất vọng, Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được suy sụp, bất lực mà ngã ngồi trên mặt đất tràn đầy nước mưa lạnh băng, cả người rơi vào trong địa ngục tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc giống như dã thú gào thét vọt về phía cô, xé rách linh hồn cô......

Sắp bị vực sâu tối tăm nuốt vào là lúc, một đường ánh sáng chói mắt chiếu xạ tới, ngay sau đó, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to ấm áp mà có lực, một tay đem cô từ trong vực sâu kéo ra ngoài.Dưới trời đêm rét lạnh mưa to tầm tã, trong phút chốc, cô lại giống như quả đào tươi được ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi, hành ý quanh mình rút lui, quanh quẩn tất cả đều là hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm, giống như ở nhà......

"Cô gái đáng chết, anh mới rời đi mấy ngày, liền đem bản thân lăn lộn thành như vậy! Có phải một hai phải để anh đi đến nơi nào đều đem em theo lấy dây chuyền buộc ở bên người mới cam tâm?" Lãnh Tư Thần tức giận đầy người mà gào rống.

Ánh mắt Hạ Úc Huân không có tiêu cự, ngơ ngẩn mà nhìn người đàn ông đem mình ôm vào long, lẩm bẩm: "Lãnh......"

"Em còn biết lạnh?" Lãnh Tư Thần tiếp tục rống.

"Lãnh Tư Thần......"

"......" Lãnh Tư Thần nghẹn nghẹn, đáp: "Là anh!"

"Anh không phải đang...... Mở họp......" Hơn nữa là cuộc họp khép kín.

"Uhm, mới vừa họp xong." Đèn xe chiếu xuống, nhìn thấy toàn thân cô trên dưới ướt như thủy quỷ, thân thể không ngừng phát run, ánh mắt Lãnh Tư Thần tràn đầy âm vụ, cắn răng, cố nén tức giận đem cô kéo đi, nói: "Có gì về rồi lại nói!"

"Không! Không...... Tôi không về!" Hạ Úc Huân kịch liệt giãy giụa.

"Hạ Úc Huân, em rốt cuộc còn muốn nháo tới khi nào? Em cứ như vậy nữa sẽ sinh bệnh!"

"Anh tránh ra! Tôi phải đi tìm Niếp Niếp...... Niếp Niếp vẫn chưa tìm được......" Hạ Úc Huân đẩy anh ra, tiếp tục chạy về phía trước.

Lãnh Tư Thần mạnh mẽ mà giữ chặt tay cô kéo về, nói: "Em cho rằng em cứ như ruồi bọ không đầu tìm lung tung có thể tìm được người sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro